Chương 780: Phù Tang Lâm quỷ dị
Lê Thiên
27/03/2013
Mễ Già không lay chuyển được Tần Vô Song, đành phải ngậm miệng, thay đổi nét mặt, mở bản đồ ra:
- Tần tiểu tử, ngươi không cho bổn tiểu thư đi, đó là tổn thất của ngươi. Ngươi bất nhân, bổn tiểu thư cũng không thể bất nghĩa. Nhìn kỹ đi, Phù Tang Lâm, ở vị trí này. Nhớ kỹ, nếu ngươi tiến vào Phù Tang Lâm, phải chú ý quỹ tích di chuyển. Chỉ có một tuyến lộ, mới là khu vực phi hành. Nếu ngươi không tiến vào theo quỹ tích đó, cho dù lệch khỏi quỹ đạo một chút, cũng có khả năng bị các loại lốc xoáy thần bí của Phù Tang Lâm thôn tính. Nơi đó là Cực Đông Chi Địa của Đại lục Thiên Huyền, địa thế vô cùng quỷ dị, có vô số lốc xoáy tự nhiên và cạm bẫy mà người ta không biết, phòng bị cũng không kịp.
Lần này, Hỏa Lân lại không có tranh luận cái gì, mà là phụ họa nói:
- Đúng vậy, chủ nhân, xung quanh Phù Tang Lâm, lốc xoáy rất nhiều, nghe nói trong truyền thuyết Thái cổ đó là nơi khe hở của thiên địa, có từ trường vô cùng quỷ dị. Những lốc xoáy đó, nghe đồn là khe nứt không gian, một khi bị khe nứt không gian thiên địa đó cuốn vào, Thần đạo cường giả ắt hẳn cũng chết không nghi ngờ gì.
Hai người này hiển nhiên không phải nói chuyện giật gân, Tần Vô Song gật đầu nói:
- Được rồi, ta hiểu rõ rồi, được được, ta sẽ không lấy tính mạng của bản thân đi nói đùa. Các ngươi hãy cầu nguyện cho ta không bị Kim Ô Thú đụng phải đi? Còn về khe nứt không gian gì đó, ta sẽ chú ý.
Hỏa Lân ra sức dặn dò:
- Nhất định không cần dùng tốc độ theo đuổi quá mức, từng bước cẩn thận. Lốc xoáy hấp thu của khe nứt không gian thật sự rất mạnh. Trong Thang Cốc, có rất nhiều linh thú cũng đã từng tới gần Phù Tang Lâm thăm dò, nhưng chí ít có sáu bảy thành linh thú, đều bị lốc xoáy không gian đó thôn tính.
- Tần tiểu tử, chuyện này cũng không phải nói đùa với ngươi. Trừ phi ngươi có thực lực Khí Trùng Tinh Hà, nếu không, ngươi bị lốc xoáy không gian đó cuốn vào, đó chính là một chữ, Chết! Ngay cả Chân Thần Đạo cường giả, trong lốc xoáy không gian, hy vọng còn sống cũng không vượt quá ba thành. Hóa Thần Đạo sẽ không vượt quá một thành. Còn Ngưng Thần Đạo, ắt hẳn phải chết không nghi ngờ gì. Chỉ có Thiên Thần Đạo, Khí Trùng Tinh Hà, hoàn toàn siêu việt quy tắc đại lục, mới có thể không cần quan tâm đến lốc xoáy không gian, biết rồi chứ?
Tần Vô Song âm thầm nghiêm nghị, gật gật đầu, cười nói:
- Các ngươi đừng đe dọa ta nữa, trong lòng ta có chuẩn bị rồi. Nói tóm lại, ta sẽ cẩn thận gấp bội trước tất cả. Các ngươi cứ đợi tin tốt của ta đi.
Sau khi rời khỏi hòn đảo, Tần Vô Song một đường hướng về phía Đông. Theo phương hướng Mễ Già chỉ thị phi hành như gió mà đi. Đến lúc chạng vạng, Tần Vô Song đã đến gần phụ cận Phù Tang Lâm trong truyền thuyết.
Xa xa nhìn lại, một vùng rừng ranh thấy rõ trước mắt, trong thủy vực mờ mịt, có vẻ vô cùng độc đáo, Tần Vô Song nhìn ước lượng một chút, đại khái lộ trình không đến trăm dặm.
Tần Vô Song giảm bớt tốc độ, theo quỹ tích chính xác, chậm rãi phi hành, tiến vào trong thông đạo của Phù Tang Lâm. Mặc dù như vậy, Tần Vô Song vẫn có thể cảm nhận được, không gian xung quanh sản sinh ra cảm giác vặn vẹo cực kỳ mạnh liệt, cho dù là mạnh như Tần Vô Song, dưới luồng khí lưu này, cũng cảm thấy có chút chống đỡ không nổi. Đây vẫn là hành tẩu theo quỹ đạo chính xác, một khi rời khỏi, cảm giác thôn tính của khí lưu này rút cuộc mạnh như thế nào, Tần Vô Song quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cẩn thận lướt đi, cho đến khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, Tần Vô Song lúc này mới tiến vào nội sườn Phù Tang Lâm. Phù Tang Lâm này, cũng là trên một hòn đảo, hòn đảo này kéo dài có mấy ngàn dặm, phảng phất ngoài Phù Tang Thụ ra, không còn thứ gì khác.
Tần Vô Song nhìn tạo vật thần kỳ nơi đây, cũng là tâm sinh cảm khái:
- Đây chính là nơi Kim Ô Thú ngã xuống trong truyền thuyết hay sao?
Nhìn những chiếc lá cây to mập của Phù Tang Lâm, Tần Vô Song có chút suy nghĩ.
Bên trong Thang Cốc, tựa hồ tất cả mọi thứ, đều vô cùng đặc biệt.
Điều khiến Tần Vô Song ấn tượng chính là, mặc dù là ban đêm, tầm nhìn trong Thang Cốc này cũng tựa hồ không kém hơn ban ngày bao nhiêu.
Thủy vực ngoài sườn của hòn đảo tản phát ra quang mang hồng sắc, từng tầng khí trời sương mù màu hồng ở dưới, còn lại là nước nóng bỏng sôi trào.
Tần Vô Song cũng không chần chừ, Tử Dương Kiếm rất lâu không dủng rút ra nắm ở trong tay, Tử Dương Kiếm là Kim thuộc tính, tương khắc với Mộc thuộc tính.
Tần Vô Song biết, Phù Tang Thụ này, nói cứng rắn không phải là cứng rắn, nói mềm mại không phải mềm mại, nhưng lại có đặc thù của Mộc thuộc tính vô cùng rõ ràng. Lực sinh mệnh tràn đầy, tượng trưng cho con thuyền vui vẻ, quang vinh.
Kiếm quang chớp động, Tần Vô Song đã quét tới ba cây vừa phải phía dưới. Tần Vô Song cũng không khách khí, một khi đến rồi, thu thập nhiều một chút, nếu như tiết kiệm sau này có muốn kiếm nữa cũng chưa chắc đã có cơ hội.
Vì vậy, hắn không có một chút khách khí, một hơi thu thập mấy chục cây.
Chiếc nhẫn chứa vật, bản thân là vật liệt bằng đá hoặc ngọc, thuộc tính cũng là Thổ thuộc tính, cất chứa Phù Tang Chi Mộc khẳng định là không thành vấn đề. Tần Vô Song đem Phù Tang Chi Mộc cất đi an toàn. Trong lòng cũng cảm thấy có chút khó tin:
- Thuận lợi như vậy sao? Quả thực có chút nằm ngoài tưởng tượng!
Tần Vô Song ít nhiều có chút cảm giác kỳ quái, lẽ ra, Phù Tang Lâm bị truyền tụng giống như thần thánh như vậy, không nên dễ dàng hành động như vậy chứ?
Đây quả thực không tự nhiên, cảm giác ta cần ta cứ lấy khiến Tần Vô Song hoài nghi, có phải có chút thuận lợi quá mức không? Sự tình càng thuận, Tần Vô Song trái lại càng không kiên định, mơ hồ cảm thấy ở đó chó chút không thích hợp.
Có thể xác định là, những Phù Tang Thụ này khẳng định không có vấn đề. Vậy vấn đề nằm ở đâu? Trong lòng Tần Vô Song xẹt qua một tia cảm giác bất an.
Một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu, khiến lòng cảnh giác của Tần Vô Song lập tức tràn đầy trong đầu.
- Phù Tang Lâm này, là hang ổ của Kim Ô Thú. Hiện giờ Kim Ô Thú không tồn tại hậu thế, lẽ nào trong Phù Tang Lâm còn có nguy cơ khác sao?
Tần Vô Song nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên chần chừ một chút, không khỏi tự chủ, đem Thần Tú Cung cầm ở trên tay. Ở loại nơi này, Tần Vô Song không dám sơ suất.
Ngoại giới đem nơi này hình dung giống như địa ngục nhân gian, tất nhiên là có chỗ đặc thù. Nhất thời không gặp phải nguy cơ, không có nghĩa là nguy cơ này sẽ không xuất hiện. Hoàn toàn tương phản, phía sau hiện tượng càng yên lặng, càng có khả năng cất giấu các loại nguy cơ.
Đột nhiên, Tần Vô Song cảm nhận được, Phù Tang Lâm vốn yên lặng bên cạnh người hắn, trong lúc lơ đãng, xuất hiện một tia dao động, phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ.
- Không ổn rồi…
Tần Vô Song tâm niệm như điện, lập tức cảm nhận được một tia nguy hiểm nhỏ bé.
Khi đang ngưng thần, một màn không thể tin nổi xảy ra, tất cả Phù Tang Thụ xung quanh người hắn, đột nhiên toàn bộ dao động. Những cái cây này, giống như mọc chân phía dưới, di chuyển với tốc độ cực nhanh.
- Đây là chuyện gì?
Tần Vô Song giật mình kinh ngạc. Chuyện cổ quái hắn cũng gặp nhiều rồi, nhưng chuyện cổ quái giống như vậy, đây vẫn là lần đầu nhìn thấy. Những cái cây này, giống như một đám binh sĩ trong cơn giận dữ, lợi khí trong tay bay múa, giống như thị uy về phía Tần Vô Song.
- Gia hỏa nhân loại đáng giận!
Một đạo thanh âm già nua truyền đến, theo đó, từng trận tiếng gầm trong rừng cây thay nhau vang lên, hình thành từng đạo tiếng gầm lên xuống không ngừng.
Tiếng gầm này truyền ra, lại quay trở về, hình thành hồi âm vô cùng vô tận.
Mơ hồ trong lúc đó, những Phù Tang Thụ này giống như được giao cho sinh mệnh, tỏa sáng ra sức sống cường đại vô hạn.
Trong giây lát, gốc cây đại thụ gần nhất bên cạnh Tần Vô Song trực tiếp hướng về phía Tần Vô Song quét tới.
Nhánh cây đó giống như một cánh tay vô cùng linh hoạt, quét ngang ra khí kình cường đại.
Tần Vô Song bị khí thế này quét qua, nhất thời giống như bị kình phong cường đại đánh úp, cước bộ lướt qua, nháy mắt tránh được.
Nhánh cây đó quả nhiên quỷ dị vô cùng, biến dài ngay tại chỗ, giống như một sợi dây thừng. Vòng quanh phần eo của Tần Vô Song, trực tiếp cuốn tới.
Tần Vô Song lúc này mới ý thức được, Phù Tang Thụ này quả nhiên là có linh tính.
Linh vật Thần đạo, cho dù là thực vật đi chăng nữa, một khi thành tinh, đó cũng là vô cùng linh tính, hoàn toàn cùng cấp với một sinh mệnh nhân loại hoặc là sinh mệnh thú loại.
Tần Vô Song nhìn Phù Tang Thụ xung quanh, đông nghìn nghịt dồn tới, biết những Phù Tang Thụ này không thể xem thường, nếu nơi này bị bọn chúng dồn lại, vô số nhánh cây, tương đương trở thành ngàn vạn cánh tay, trở thành ngàn vạn sợi dây thừng, đủ để hình thành thiên la địa võng, trói buộc hắn hoàn toàn.
Vì vậy, Tần Vô Song căn bản không kịp suy nghĩ, trực tiếp bay vọt lên cao, hướng lên phía trên mà đi, ý đồ lấy độ cao giành phần thắng, ai ngờ được Tần Vô Song hắn biết bay, năng lực kéo dài của Phù Tang Thụ này cũng không hề thua kém, Tần Vô Song còn chưa vọt tới đỉnh, Phù Tang Thụ đã toát ra vô số nhánh cây xanh nhạt, trực tiếp bện thành một cái võng lớn vô cùng chặt chẽ trong không trung, trực tiếp bao trùm lên không gian bay lên của Tần Vô Song.
Tần Vô Song bay vút lên cao, sống lưng co lại, cuối cùng không có tiếp tục lên nữa. Tốc độ cũng bay nhanh, nghiêng về phía trong đâm tới, định từ bên hông xuyên thấu qua.
Nhưng những Phù Tang Thụ này xác thực vô cùng linh tính. Không đợi Tần Vô Song bay xéo ra ngoài, vô số đạo song mây đã vô cùng tự giác sắp xếp lên, giống như hàng rào tre, từng đoàn từng đoàn, dệt thành tấm lưới không có chỗ hở, trực tiếp đem tất cả kẽ hở không gian phong tỏa toàn bộ.
Tần Vô Song thầm kêu một tiếng xui xẻo, thân hình đến như thiên cân trụy, rơi xuống mặt đất, hoàng quang chợt lóe, thúc giục Địa Hành Thuật.
Nào biết, Địa Hành Thuật này còn chưa hoàn toàn thúc giục, hoàng quang liền lập tức bị lục khí do đám Phù Tang Thụ đó tản phát ra hoàn toàn cắn nuốt vào bên trong.
Mộc khắc thổ! Trong Ngũ Hành tương khắc, khắc chế của Mộc thuộc tính với Thổ thuộc tính là cường đại nhất. Địa Hành Thuật trước năng lượng cường đại của Mộc thuộc tính, trực tiếp bị cắn nuốt.
Tần Vô Song bi ai phát hiện, lên trời không đường, xuống đất không cửa, ánh mắt nghiêm nghị, Thần Tú Cung trong tay giương lên, lẩm bẩm nói:
- Cho dù là hang ổ của Kim Ô Thú, nói không chừng, cũng chỉ có thể dùng Thần Tú Cung mà thôi!
Sức mạnh cánh tay dâng trào, Thần Tú Cung đã mở ra. Chính vào lúc này, vô số sợi dây leo từ bốn phương tám hướng, giống như vô số xúc tu, không ngừng kéo dài tới, dày dày đặc đặc, tất cả đều quấn quanh lên người Tần Vô Song.
Tần Vô Song thầm kêu một tiếng không ổn, ngay sau đó, thân thể đã trực tiếp bị treo lên lơ lửng. Thậm chí, ngay cả cơ hội để hắn thúc đẩy Thần Tú Cung cũng không có, liền trực tiếp bị trận pháp thần kỳ này của Phù Tang Thụ khóa cứng lại.
Tần Vô Song hoảng sợ, thân thể giãy dụa mấy cái, cũng hoàn toàn không kéo nổi vô số sợi dây leo quấn quanh, thần lực mạnh mẽ thúc giục, giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có phản ứng gì.
- Biến thái, Phù Tang Lâm này quả nhiên là biến thái!
Tần Vô Song trong lòng thầm mắng, cũng không xúc động đi hao phí sức mạnh. Xem ra chỉ có thể dùng trí, không thể dùng lực đối địch,
Thân đặt trong hoàn cảnh nguy hiểm, Tần Vô Song cũng không hoảng hốt. Sợi dây leo này mặc dù linh hoạt, có một luồng xảo lực, nhưng phương diện lực sát thương, hiển nhiên không có hung tính quá nhiều. Tạm thời, không cần phải lo lắng đến vấn đề an nguy của tính mệnh. Tần Vô Song trong lòng an tâm một chút, bắt đầu suy nghĩ kế sách thoát thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.