Chương 637: Quy tắc ngầm của Thăng Long Pha
Lê Thiên
27/03/2013
Đừng nhìn thấy Tần Thiếu Hồng thích sĩ diện, thích bức bách kẻ khác, nhưng lại vẫn là kẻ có tâm tư sâu xa. Sau khi rời khỏi từ chỗ của Tôn giả Tri Hòe, hắn liền ngẫm nghĩ một chút, liền suy nghĩ ra được một ít điểm quan trọng.
Tính tới tính lui, trong số các Đệ tử Trung tâm ở Thăng Long Pha, ngoài Tần Thái Trùng dẫn đầu rất xa so với những người khác, năm kẻ còn lại, chênh lệch lẫn nhau cũng không quá lớn. Ai cũng không phục ai, cũng đều tự có một khu vực tu luyện riêng tự nhận làm phạm vi của chính mình.
Ngược lại, Đại sư huynh Tần Thái Trùng, thân là Đệ tử Trung tâm mạnh nhất, thì lại hoàn toàn khác với những người khác, không có tự tạo thành một lãnh địa thuộc phạm vi riêng của chính hắn. Nhưng mà dù gì thì hắn cũng đã đạt tới cảnh giới này, thì cũng không cần tạo nên một cái vòng địa giới riêng để mà bảo hộ quyền uy của hắn, bởi vì tất cả cái vòng luẩn quẩn của Thăng Long Pha, cũng không thể không hướng về phía hắn mà cúi đầu.
Bỏ qua Tần Thái Trùng không dám mơ tưởng đến, ở cấp bậc của Tần Thiếu Hồng, còn có năm người khác nữa. Tần Thiếu Hồng cân nhắc một chút, quyết định đi du thuyết từng kẻ từng kẻ một.
Nếu như đổi là lúc bình thường mà nói, biện pháp du thuyết của hắn chưa chắc đã hữu dụng. Nhưng hôm nay sau khi sư phụ lộ ra cái tin tức kia, tin tưởng rằng mấy sư môn của đám Đệ tử Trung tâm thủ lãnh kia, ít nhiều cũng đều có chút tin tức.
Cho nên, hắn mượn chuyện này làm cửa đột phá. Dùng tình mà nói, dùng lý mà khuyên. Phân tích mối quan hệ lợi hại bên trong, tổng cộng năm danh ngạch, Tần Thái Trùng khẳng định là đã chiếm được một cái.
Còn lại bốn danh ngạch, chỉ riêng bọn chúng là đã có năm người rồi. Lại còn có thêm một kẻ mới tới Tần Vô Song nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, khẳng định sẽ có kẻ không trúng tuyển.
Cho nên, ngụ ý này của Tần Thiếu Hồng, định đem năm kẻ này đoàn kết lại với nhau trước, đem cô lập Tần Vô Song ra bên ngoài. Sau đó năm người bọn chúng, tranh giành nhau lấy bốn danh ngạch còn lại.
Dù rằng như vậy đến cuối cùng, khó tránh khỏi vẫn là có kẻ không được tuyển. Nhưng một kẻ không được tuyển, chung quy vẫn tốt hơn so với hai kẻ không được tuyển.
Chút quan hệ lợi hại ấy, trong lòng mỗi người đều là biết rất rõ ràng. Bởi vậy, Tần Thiếu Hồng vừa liên lạc tới, thật đúng là ý hợp tâm đầu.
Ngoài một tên Tần Chi Trữ khinh thường không thèm tham dự ra, ba kẻ khác cũng đều cùng Tần Thiếu Hồng hoạch định rõ ràng với nhau, quyết định xuống tay trước với Tần Vô Song.
Mặc kệ thế nào, loại trừ trước một tên thì tính một tên.
Đối với Tần Chi Trữ có dáng vẻ giả bộ thanh cao, bất cận nhân tình, bọn họ cũng sẽ không thèm để mắt đến. Kết quả cuối cùng, Tần Chi Trữ cũng sẽ bị xa lánh. Như vậy tính ra, danh ngạch lại không nhiều không ít, vừa vặn chia đều.
Nhưng mà Tần Chi Trữ, cũng không phải kẻ thân thiện. Nếu muốn đưa hắn xa lánh ra bên ngoài, cũng không dễ dàng như vậy. Trước hết chưa nói đến bối cảnh sau lưng tên này không hề bình thường, riêng một thân tu vi kia của hắn, cũng đủ có thể thắng đại đa số mấy người trong số bọn chúng. Bằng không, cũng sẽ không có cái kiểu làm bộ làm tịch thanh cao như thế.
Tần Thiếu Hồng nói thế nào cũng xong, Tần Chi Trữ tham gia cũng không tham gia, có bốn người, vậy là đủ rồi. Có nhiều hơn hắn còn ngại phiền toái thêm ấy chứ.
Tần Chi Trữ không tham gia, Tần Thiếu Hồng hắn càng thêm có tự tin trong phạm vi thế lực của riêng bốn người, chi phối phạm vi mà mỗi kẻ bọn họ đang chiếm cứ.
Tần Chi Trữ, vẫn luôn là đối tượng mà Tần Thiếu Hồng hắn muốn so đấu. Tần Thái Trùng cao cao tại thượng, bỏ bọn họ quá xa, kẻ nào cũng không có cách gì để so bì được. Còn Tần Chi Trữ này, ẩn ẩn có xu hướng là kẻ đứng thứ hai trong số các Đệ tử Trung tâm, cho nên, hắn là kẻ mà Tần Thiếu Hồng vẫn luôn coi là đối thủ cạnh tranh trực tiếp.
Tần Thiếu Hồng thì luôn không phục Tần Chi Trữ, nhưng lại luôn không có cơ hội xác minh một chút, rốt cuộc Tần Chi Trữ này lợi hại, hay là Tần Thiếu Hồng hắn lợi hại hơn.
Bốn người ước định xong xuôi cả rồi, ngày hôm sau cùng tới Thăng Long Pha hỏi thăm Tần Vô Song một chút. Chèn ép một chút cái dáng vẻ kiêu căng của kẻ mới tới.
o0o
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vô Song liền thức dậy từ sớm. Bởi vì Mộ Dung Nhạn truyền thức nói cho hắn, phụ thân Mộ Dung Thiên Cực của nàng, chiều nay sẽ tới Vấn Đỉnh Sơn, chính thức tới thăm hỏi Tần gia.
Mộ Dung Thiên Cực hiện tại là tương đương với nhạc phụ tương lai, mà Tần gia lại là địa bàn của Tần Vô Song, xét tình xét lý, Tần Vô Song cũng nên đi nghênh đón mới đúng.
Bởi vậy sáng sớm chuẩn bị xuất môn, định cùng Mộ Dung Nhạn đi nghênh đón Mộ Dung Thiên Cực.
Tần Lam ở khu vực tu luyện bên cạnh, cũng thức dậy rất sớm, nhìn thấy Tần Vô Song, nhiệt tình chào hỏi:
- Vô Song ca, chào buổi sáng à.
Tần Vô Song gần nửa năm nay luôn ở trong này tu luyện, cùng Tần Lam lại vô cùng quen thuộc. Tần Lam này hiển nhiên là có ý muốn kết giao cùng Tần Vô Song.
Bởi vì Tần Lam vào núi lâu như vậy, xót xa phát hiện, các Đệ tử Trung tâm của chi mạch của hắn, chẳng được kẻ khác đối đãi tốt đẹp gì cả, những đối tượng trong cái khu vực cá nhân riêng mà hắn đang ở này, cũng chẳng có ai thèm để ý tới hắn.
Tần Lam vốn là một kẻ thích náo nhiệt, không được người khác trong phạm vi này tiếp nhận, khiến hắn nghĩ thấy rất mất mát. Bởi vậy tâm tình muốn kết giao cùng Tần Vô Song, cũng càng thêm bức thiết hơn.
- Vô Song ca, lại định xuất môn à?
Tần Lam cười hỏi.
- Ừ, hôm nay ta định đi ra ngoài một chút, có chút việc cần làm.
Tần Lam cười nói:
- Vô Song ca, ngươi tới Thăng Long Pha cũng một năm nhỉ? Đám Đệ tử Trung tâm đó không ai tới lôi kéo ngươi sao?
- Lôi kéo ta? Lôi kéo ta làm cái gì?
Tần Vô Song vẻ mặt kỳ quái.
- Ặc ặc!
Tần Lam hết chỗ nói, hắn không biết Tần Vô Song rốt cuộc là thần kinh bằng thép, hay là đối với việc kết bè kết phái không cảm thấy hứng thú chút nào.
- Vô Song ca, cái này còn không rõ sao chứ? Ngươi nhìn không ra sao? Thăng Long Pha là có phân biệt thành từng cái phạm vi. Năm sáu cái phạm vi trong này, mỗi cái đều thuộc về một nhóm người. Người trong từng phạm vi nhỏ hẹp đó, so với những kẻ không thuộc phạm vi nào, nhìn vào sẽ kiêu ngạo hơn người một chút.
- Còn có việc này nữa à?
Tần Vô Song quả thực cũng chẳng để ý tới việc này, loại phân chia vòng to vòng nhỏ gì đó trong nội bộ cũng giống như cùng trẻ con chơi trò làm xiếc vậy, Tần Vô Song tự nhiên là không có gì hứng thú.
- Lại không phải là có việc này sao chứ?
Tần Lam nghĩ thấy Tần Vô Song thật sự là quá lơ đễnh rồi, sức quan sát nhỏ như vậy cũng đều không có, hay là hắn căn bản không để ý?
- Ngươi không phát hiện sao chứ? Nói thật nhé, Vô Song ca, ngày tháng chúng ta ở trong này tu luyện còn rất dài. Ngươi nói chúng ta có phải là nên đi tìm một cái phạm vi nào đó để dựa vào không?
Tần Lam cũng không nhịn được, đã đem chính mình cùng Tần Vô Song cột vào cùng nhau làm một thể.
Tần Vô Song cũng nhàn nhạt cười:
- Ta xem cái này không cần thiết. Tu luyện là chuyện riêng của từng người, phạm vi dù lớn đi nữa, đối tu vi cá nhân tăng lên cũng không có nhiều lắm tác dụng.
Tần Lam không chấp nhận:
- Nói thì nói như vậy, nhưng ngươi chẳng lẻ không phát hiện Thăng Long Pha này địa bàn rộng vài ngàn dặm, địa phương rất tốt, đều bị mấy gã này Đệ tử Trung tâm thủ lãnh phân chia thành phạm vi biến thành lãnh địa tư nhân à. Ngươi nếu như muốn đi tới mấy địa phương đó thu thập một vài thứ, hoặc là tìm nơi bế quan bí mật, chỉ sợ đều sẽ bị ngăn trở.
- Ngăn trở?
Tần Vô Song nở nụ cười, cũng không nói gì. Những lời này của Tần Lam, khiến hắn nhớ tới ngày hôm qua tên Tần Thiếu Hồng kia, quả nhiên là có đem nơi công cộng biến thành lãnh địa tư nhân của hắn.
- Cũng không phải là vậy hay sao? Vô Song, ta không lừa ngươi đâu, ta có mấy lần đi lại ở khu vực ngàn dặm trong Thăng Long Pha này, đều là bị kẻ khác ngăn trở. Thăng Long Pha, trên danh nghĩa là khu vực mọi người cùng sở hữu hoạt động. Nhưng mà, chính xác nơi có thể để mọi người tùy ý đi lại, đã không còn nhiều lắm đâu.
Tần Lam là tràn đầy cảm xúc, hắn tiến vào Thăng Long Pha sớm hơn so với Tần Vô Song, số lần vấp phải trắc trở nhiều hơn rất nhiều. Nhưng hắn là một gã đệ tử thuộc chi mạch ngoại lai, ngước mắt nhìn kẻ nào cũng không quen, có thể ngang tàng với ai đây? Cáo trạng? Căn bản không có đường. Mà có đi chăng nữa thì chẳng chắc hữu dụng, không thân không thuộc, ai cũng không thể nói giúp ngươi.
Tần Lam là kẻ hiểu chuyện, biết chuyện không có chứng cớ, nói bằng miệng cũng sẽ không có người tin. Hơn nữa một số gã đệ tử chi mạch ngoại lai như hắn, nói chuyện như thế nào cũng không thể có sức thuyết phục so với đệ tử bản xứ của Tần gia Vấn Đỉnh Sơn.
Cho nên, Tần Lam là vô cùng muốn tìm đến một phạm vi nào đó làm nơi nương tựa. Cũng luôn luôn cố gắng theo đuổi thep hướng đó. Nhưng một kẻ đệ tử chi mạch ngoại lai như hắn, muốn dung nhập vào những phạm vi này, thật sự vô cùng khó khăn. Tuy rằng hắn cố ý đi dựa dẫm người khác, nhưng vẫn là không có chút hiệu quả gì cả.
Căn bản không có kẻ nào đồng ý tín nhiệm hắn, cũng không có kẻ nào đồng ý tiếp nhận hắn.
Điều này làm cho Tần Lam quả thực rất buồn phiền, hơn nữa hắn lại thấy Tần Vô Song cả ngày ở trong nội viện, nghĩ rằng Tần Vô Song cũng là người đồng cảnh ngộ, giống hắn, là bị mọi người cô lập. Cho nên trong lời nói, không khỏi có chút cảm giác đồng bệnh tương liên, nào ngờ đâu Tần Vô Song căn bản là hồn nhiên không phát hiện ra chuyện này.
- Vô Song, ngươi không tin lời của ta sao?
Tần Lam thấy trong khóe miệng Tần Vô Song lộ tia mỉm cười không cho ý kiến, không khỏi có chút nóng nảy.
- Ta tin, vậy thì sao?
Tần Lam buồn khổ nói:
- Chẳng lẻ ngươi không nhìn thấy vấn đề này? Vô Song, ta biết ngươi có thể đến gặp mặt nói chuyện với Chưởng môn nhân, hay là ngươi đến phản ứng một chút với Chưởng môn nhân. Tiếp tục thế này, đệ tử chi mạch ngoại lai chúng ta, sớm muộn gì cũng bị bọn họ xa lánh cô lập khỏi Thăng Long Pha.
Tần Vô Song tò mò hỏi:
- Đệ tử chi mạch ngoại lai, có bao nhiêu người?
- Không nhiều lắm nhỉ, đại khái cũng là trên dưới một phần năm trong tổng số các Đệ tử Trung tâm. Tuy rằng chi mạch của Tần gia ngàn ngàn vạn vạn, nhưng huyết mạch chủ yếu của Tần gia, vẫn là ở Vấn Đỉnh Sơn. Xác suất cao thủ xuất hiện ở các chi mạch bên ngoài thật sự quá nhỏ. Vô Song, ngươi cũng là đệ tử đến từ chi mạch bên ngoài, bọn họ chẳng lẽ sẽ không loại trừ ngươi sao?
Tần Lam có vẻ có chút không tin, tiếp tục cổ vũ nói:
- Vô Song, ta cũng nghe nói qua danh tiếng lẫy lừng của ngươi. Trước khi ngươi vào núi, đã vô cùng lợi hại. Ngay cả La Thiên Đạo Trường cũng đều bị ngươi đánh bại. Ta nghĩ thấy ngươi hoàn toàn có tư cách chính mình thành lập nên một phạm vi mới, tuyển nhận đệ tử chi mạch ngoại lai. Ta tin rằng, mọi người nhất định sẽ ủng hộ ngươi. Đến lúc đó, chúng ta có thể có địa vị ngang hàng cùng bọn chúng rồi.
Không thể không nói, Tần Lam đối với ý kiến của bản thân thập phần ham thích, nói đến nỗi mặt tươi như hoa, chỉ hận là không thể chạy chuẩn bị hành động ngay lập tức.
Chỉ là liếc mắt nhìn Tần Vô Song, lại thấy hắn chẳng để ý gì tới lời của mình. Người ta căn bản không chút động lòng, ánh mắt bình thản nhìn về phía trước.
Tần Lam thấy ánh mắt của Tần Vô Song có điểm không thích hợp, theo hắn nhìn ra xa xa. Kỳ quái, hơn mười tên Đệ tử Trung tâm của Thăng Long Pha, kéo dài cuồn cuộn, sát khí hừng hực hướng về bên này ngự không mà đến, hình thành khí thế ào ạt, hiển nhiên chính là hướng tới chỗ bọn họ.
Tần Lam kinh hãi thất sắc:
- Đùa cái trò gì vậy chứ?
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Ngươi mới nói nhiều như vậy, nói tới nỗi bọn chúng liền xuất hiện vậy à?
- Ta… ta nói chỉ là cái phạm vi của các đệ tử chi mạch ngoại lai chúng ta thôi mà.
- Đúng vậy, đây không phải là tới tận cửa chèn ép người quá đáng hay sao?
Tần Vô Song khẩu khí lạnh lùng, có vẻ vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Điều này làm cho Tần Lam nhìn thấy cảm thấy thập phần bội phục.
Cao thủ chân chính là như thế này à, biết rõ có người đến ức hiếp, còn có thể trấn định như vậy. Tần Lam càng sùng bái Tần Vô Song hơn, nghĩ thấy nhất định phải nhận Tần Vô Song làm Lão Đại, tài năng như vậy mới bảo đảm có thể sống yên ở Thăng Long Pha. Nếu không, hắn thật sự không có cách nào khác lăn lộn tại Thăng Long Pha này.
- Một kẻ, hai kẻ, ba kẻ, mười tám kẻ!
Tần Vô Song vẫn ung dung đếm, cười nói:
- Tới cũng thật không ít à!
Mười tám kẻ này, cùng là người thuộc về bốn phạm vi khác nhau, thủ lãnh đại biểu đến đây, phân biệt chính là Tần Thiếu Hồng cùng với ba Đệ tử Trung tâm thủ lãnh khác mà hắn đã liên lạc.
Bốn kẻ này, dưới sự móc nối của Tần Thiếu Hồng hạ xuống dốc ngoài sân nhà của Tần Vô Song. Tần Thiếu Hồng mắt lạnh lùng nhìn sân nhà của Tần Vô Song, thản nhiên nói:
- Chính là ở đây!
Tần Lam thấy trận thế này, trái tim trong lồng ngực thình thịch nhảy múa loạn xạ, biết đám này tới là có ý không tốt, trong lòng âm thầm có chút lo sợ bất an, không phải là vì những lời nói của bản thân vừa rồi mà đắc tội với bọn chúng, khởi binh đến đây hỏi tội chứ?
Tần Vô Song trong lòng lại biết rõ ràng, nhóm người này tới là để áp đảo tinh thần, ra oai với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.