Chương 60: Tấn chức Hào môn
Lê Thiên
26/03/2013
Tần Liên Sơn cứ như đi trong đang trong mộng, chỉ cảm thấy trước mắt hết thảy giống như cảnh trong mơ.
- Chúc mừng Tần gia trấn Đông Lâm, lại một lần nữa tấn chức Hào môn!
Thanh âm người chủ trì quanh quẩn bên tai khiến Tần Liên Sơn ý thức được, cái này không phải là mộng, mà là sự thật đã xảy ra.
Mang đến cho Tần gia đều là nhờ nhi tử Tần Vô Song.
Cả năm nay, Tần Liên Sơn còn suy nghĩ như thế nào bảo trụ địa vị Hàn môn của Tần gia, chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện thăng cấp xa vời. Bởi vì hắn biết Tần gia đơn bạc, căn bản không có năng lực tiến lên. Thế nhưng, hạnh phúc trước mắt, lại thật sự đã xảy ra.
Không phải tiến từng bước, hơn nữa là tiến hai bước, trở về hàng ngũ Hào môn! Tổ tiên Tần gia, thời điểm huy hoàng nhất, cũng bất quá là một Hào môn mà thôi.
Tần Liên Sơn cả đời khổ tâm phấn đấu, cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời, có một ngày có thể trở về Hào môn. Cảm tạ ông trời…
Tần Liên Sơn nội tâm gợn sóng bao la, không nhịn được huơ tay, hướng người xem phất tay cảm tạ. Hắn có thể cảm nhận được sự chúc phúc từ những người này, ở cả lúc thi đấu, cũng có thể cảm nhận được duy trì cùng ủng hộ.
Tần Vô Song nhìn phụ thân biểu hiện bình tĩnh, lại biết hắn giờ phút này nội tâm nhất định đã dâng trào không thể vãn hồi. Hắn có thể lý giải loại hạnh phúc sau trường kỳ áp lực.
Tần Tụ lúc này lệ đã rơi đầy mặt, hoàn hoàn toàn vui vẻ. Cái gì ác ma, cái gì Tây Môn Đại phiệt, nàng đều không nghĩ đến, nàng chỉ biết là Tần gia, từ hôm nay trở đi chính là Hào môn. Phụ thân sẽ không cần cả ngày phiền muộn, đệ đệ cũng sẽ không suốt ngày bị người khác khi dễ.
- Thỉnh đại diện Tần gia lên đài phát biểu cảm nghĩ.
Lần này, Tần Vô Song không đoạt cơ hội nổi bật của phụ thân. Hắn biết, phụ thân rất cần cảm giác hãnh diện như vậy. Chỉ có như vậy, mới khiến cho uất ức mà hắn phải chịu vài chục năm nay lắng xuống.
Tần Liên Sơn ý là muốn để nhi tử đối mặt với vạn chúng chú mục, để nhi tử hưởng thụ tiếng vỗ tay cùng sự hoan hô của mọi người, nhưng đã thấy Tần Vô Song mỉm cười đưa tay:
- Thỉnh phụ thân lên đài.
Không dám chậm trễ, Tần Liên Sơn đi lên đài, đằng hắng giọng, rồi mới mở miệng:
- Tần gia trấn Đông Lâm ta, trong các kỳ Gia tộc Luận phẩm nhiều lần bị khi dễ, nhiều thế lực đối với sản nghiệp gia tộc ta như hổ đói rình mồi, cưỡng bức đe dọa, muốn Tần gia phải từ bỏ cái danh ngạch Hàn môn, bỏ đi sản nghiệp gia tộc! Nhưng mà… Thế giới võ giả, máu có thể chảy cạn, đầu có thể rơi xuống đất, nhưng khí tiết lại tuyệt đối không thể ném đi. Tổ huấn Tần gia ta có dạy, mưu đoạt gia sản Tần gia, hoàn lại gấp năm lần. Mưu đoạt địa vị Tần gia, hoàn lại gấp mười lần. Muốn tiêu diệt Tần gia, toàn lực mà đánh, ngọc đá cùng nát, chết cũng không tiếc!
Đừng thấy Tần Liên Sơn xưa nay ít giao tiếp, nhưng đến khi lên đài, tài hoa liền hiển lộ ra. Hắn nói một mạch, ánh mắt lăng lệ, nhìn quét chung quanh, uy vũ bất khuất, mơ hồ khiến người khác kinh sợ.
Người chủ trì của Chân Võ Thánh Điện mỉm cười nhìn Tần Liên Sơn đi xuống, đột nhiên nói:
- Tần gia công tử trận chiến này công lao không thể không có, quận La Giang chúng ta có một thiếu niên thiên tài, cũng thỉnh đi lên để mọi người xem mặt.
Tần Vô Song cười khổ liên tục, lại chối từ không được, Tần Tụ ở phía sau thích nhất là nhìn cảnh đệ đệ mình xuất đầu, được người người chú ý, nhẹ nhàng nói thêm vào, thúc giục nói:
- Vô Song, nhanh đi, đến phiên ngươi kìa, nói nhiều một chút.
Hắn thong dong đi lên đài, vang vang nói:
- Chư vị, Tần gia ta trước kia biểu hiện thấp kém, đều không phải là do hèn nhát. Tần gia phúc hậu, thực không có nghĩa là yếu đuối. Hứa gia muốn cướp lấy danh ngạch Hàn môn, muốn đoạt gia sản Tần gia, thậm chí không tiếc dùng các loại thủ đoạn đê tiện, đối phó với người thừa kế Tần gia, chính là ta. Vô luận nhìn từ góc độ nào, Hứa gia, căn bản không xứng đáng với cái danh ngạch quý tộc, mà trên người bọn họ căn bản không có một chút khí độ quý tộc. Tần gia thay thế bọn họ, chính là thuận theo đại thế. Hứa gia bị thua, không chỉ là do thực lực kém, mà còn là do ông trời muốn vứt bỏ bọn họ. Chính nghĩa thì được ủng hộ, thất đạo thì phải trả giá! Mọi người nói xem, có phải là đạo lý không?
Những người dưới đài đối với Hứa gia lâm trận lùi bước không có chút hảo cảm nào, vẫn còn tức giận, cũng đều đồng thanh hô to:
- Phải, chính là đạo lý này!
Tần Vô Song lại nói:
- Cho nên Tần gia, mặc kệ hiện tại là Hào môn, hay là trước kia là Hàn môn, vẫn cũng thừa hành một nguyên tắc, người không đánh ta, ta không đánh người. Người nếu phạm ta, ta nhất định trả lại gấp mười. Ta còn có một câu, muốn chia sẻ cùng với tất cả các vị có mặt ở đây, làm người không thể kiêu kỳ, nhưng tuyệt đối không thể không kiên quyết.
Sau võ đài, Hoàng Tổng quản cùng Chu Trưởng lão đều nhìn nhau gật đầu, trong ánh mắt bọn họ, đều có một loại vui mừng, một loại chờ mong.
Tiếp theo là cấp phát lệnh bài tượng trưng cho địa vị quý tộc Hào môn. Lúc lệnh bài vào tay, Tần Liên Sơn cơ hồ không thể ức chế hai tay run rẩy. Những chuyện đang diễn ra trước mắt giống như giấc mơ. Nếu ngày mai có chết, hắn cũng tuyệt đối không có gì tiếc nuối.
Người chủ trì ở Chân Võ Thánh Địa tuyên bố, Gia tộc Luận phẩm quận La Giang rốt cục kết thúc hoàn mỹ.
o0o
Cả quận thành La Giang, còn đắm chìm trong không khí cuồng nhiệt của Gia tộc Luận phẩm. Đầu đường cuối hẻm, trà tứ tửu lâu, cơ hồ cũng thảo luận cùng một đề tài, đương nhiên là trận chiến tranh đoạt danh ngạch Hào môn.
Trong lúc xem cuộc chiến, bọn họ không thời gian tiêu hóa hết thảy. Hiện tại yên tĩnh, chậm rãi trở về nhà, lúc này mới cảm nhận được chuyện mới phát sinh có bao nhiêu sao thần kỳ.
Một Tần gia tràn ngập nguy cơ, đều bị cho rằng sắp sửa mất luôn cái danh ngạch Hàn môn trước kỳ Gia tộc Luận phẩm, thế nhưng lại dùng khí thế như sét đánh không kịp che tai thoát khỏi hiểm cảnh, hơn nữa lại còn quật khởi lên một cách thần kỳ. Tần gia, gây cho người ta sự bất ngờ quá lớn!
Vốn đứng đầu trong danh sách các gia tộc sắp bị giáng cấp, thế nhưng hoàn toàn đảo ngược, hoành thiên xuất thế, trực tiếp vượt cấp khiêu chiến Hào môn, hơn nữa còn liên tục thắng luôn hai trận, khiến Hào môn Hứa gia không dám ứng chiến, từ bỏ cuộc chiến tranh đoạt Hào môn.
Lúc trước luôn mồm nói, mạo phạm Hứa gia, đều không tồn tại, Tần gia cũng không ngoại lệ. Nhưng mà kết quả, Tần gia chẳng những đã mạo phạm, lại còn đem cái danh ngạch Hào môn của Hứa gia đoạt mất, Hứa gia ngay cả dũng khí đánh trận thứ ba cũng không có.
Cái này đương nhiên không phải là do Hứa gia vô năng! Thực lực của Hứa gia, mọi người đều biết, Tộc trưởng là Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, hai Trưởng lão Chân Võ Cảnh Tứ đẳng!
Ở quận thành La Giang, thực lực như vậy ngoại trừ Đạt Hề Thế gia ra, xác thực đã là mạnh nhất trong tầng lớp quý tộc rồi. Nhưng mà, hết thảy cũng thành lịch sử.
Tần gia một nhà ba người, dưới vạn người vây quanh, chạy quanh quận thành La Giang ba vòng.
Cái này tất nhiên chính là quy củ trước giờ của Gia tộc Luận phẩm, cũng là phương pháp mà Chân Võ Thánh Địa dùng để khen thưởng cho người thắng cuộc. Tôn vinh người thắng cũng là một loại thủ đoạn chính trị.
- Thấy không? Người ta bị bức bách, ẩn nhẫn không bộc phát, đến thời khắc mấu chốt thì một kích tất trúng, đoạt được danh ngạch Hào môn. Tần gia, là gương mẫu cho tầng lớp dưới chót chúng ta.
- Quả thật, không bội phục không được. Ngươi xem trước kỳ Gia tộc Luận phẩm, Tần gia bi thảm biết bao nhiêu, cơ hồ mọi người đều nghĩ bọn họ lần này là hoàn toàn xong rồi. Kết quả… Hắc hắc, kẻ xong lại là Hứa gia. Thật sự là thế sự khó lường a.
- Ngươi xem vị cô nương kia kìa, chính là thiên kim của Tần Tộc trưởng? Quả nhiên là thanh tú tuyệt phàm. Các thiên kim tiểu thư ở quận thành La Giang so ra còn không bằng. Xem ra, trấn Đông Lâm đúng là phong thủy dưỡng nhân a!
- Chậc chậc, quả nhiên là xinh đẹp. Nghe nói Tần tiểu thư cùng Đạt Hề Đại thiếu gia tâm đầu ý hợp, như vậy xem ra, này hai người nếu ở cùng một chỗ, quả nhiên là châu liên bích hợp, ông trời tác hợp một đôi mà.
Nghe mấy lời nghị luận, Tần Vô Song trong lòng cảm khái vô cùng. Đây là sự thật! Tần gia tăng lên địa vị Hào môn, giá trị con người cũng tăng lên cao, phụ thân ở trong miệng người khác trở thành ‘Tần Tộc trưởng’, tỷ tỷ cũng trở thành ‘Tần tiểu thư’, phong thủy trấn Đông Lâm cũng tốt…
Tất cả đều trở nên khác hẳn trước kia. Mà tất cả các thay đổi kỳ thật cũng bất quá là từ Hàn môn thăng lên làm Hào môn mà thôi. Đương nhiên, Tần Vô Song biết, tranh đoạt danh ngạch Hào môn, cũng chỉ là một bước nhỏ đầu tiên mà thôi.
Đang suy nghĩ, Tần Vô Song đột nhiên cảm giác được trong đám người có một ánh mắt dị thường nhìn mình. Phóng nhãn nhìn lại, thì thấy đó là một bóng dáng thướt tha, từ trong đám người dần dần tiêu thất.
Tuy rằng chỉ là một chút bóng dáng, nhưng Tần Vô Song cũng lập tức nhận ra người này. Tổng cộng hắn đã gặp qua người này hai lần, tuy rằng chưa bao giờ nói với nhau một lời, nhưng Tần Vô Song đối với người này cũng có một chút ấn tượng.
Ở tiệm châu báu Vĩnh Thịnh gặp qua một lần, ở Đạt Hề Thế gia gặp qua một lần. Cả hai lần, nàng này đều ở bên cạnh tỷ muội Vân gia.
Vừa rồi ánh mắt nhìn mình hiển nhiên có chút không đơn giản, Tần Vô Song lấy trực giác võ giả mà đoán, việc này tất nhiên chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.