Chương 817: Thần Cổ Chi Thuật
Lê Thiên
27/03/2013
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt khi bọn họ còn đang thương nghị, cấm chế bên ngoài lại bị phá vỡ một đạo. Cấm chế của Bách Lý Gia Tộc, cũng không phải là bã đậu, nội tình mấy ngàn năm, mặc dù không bằng những truyền thừa mấy vạn năm, nhưng những cấm chế gia tộc này, tốt xấu gì cũng trải qua vô số mưa gió, rất nhiều Hóa Thần Đạo cường giả, trước cấm chế sơn môn, đều vô công mà lui, trong điển tịch lịch sử của các gia tộc cũng đều có ghi chép. Nhưng hiện giờ, phòng ngự cấm chế của gia tộc, làm sao lại không chịu nổi một đòn như vậy chứ?
Đám người Bách Lý Phong trong lòng đều có một ý niệm bất an mãnh liệt, đó chính là đối thủ vừa đến, vô cùng đáng sợ, so với đối thủ mạnh nhất mà Bách Lý Gia Tộc từ xưa tới nay gặp phải còn đáng sợ hơn.
Chỉ còn lại một đạo cấm chế cuối cùng, mặc dù là cấm chế mạnh nhất, nhưng khí thế của địch nhân như vậy, một đạo cấm chế cuối cùng cho dù mạnh, cũng không cách nào thay đổi được hiện trạng khó khăn của toàn Bách Lý Gia Tộc.
- Cơ hội cuối cùng, sau khi đạo cấm chế này bị mở ra, ta sẽ khiến thi thể của Bách Lý Gia Tộc các ngươi chất đống thành núi, khiến máu của Bách Lý Gia Tộc các ngươi, chảy xuôi thành sông lớn!
Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất giống như Tu La đến từ địa ngục sát tràng, không có một chút tình cảm của loài người.
Bách Lý Phong toàn thân chấn động, đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ tuyệt vọng, rất là bất đắc dĩ, thì thào lẩm bẩm:
- Lẽ nào là trời muốn diệt ta? Thần đạo cảnh giới, chỉ còn thiếu một bước, lại gặp phải kiếp nạn này. Bách Lý Gia Tộc, rút cuộc đã đắc tội với cao nhân phương nào?
Những Trưởng lão khác, sắc mặt cũng khó coi, một Trưởng lão tính tình cương liệt trong đó quát:
- Đại Trưởng lão, lúc này, ngươi còn ở đây mà tính toán hơn thiệt cá nhân. Gia tộc nguy nan, vào thời khắc mấu chốt, ngươi là Đại Trưởng lão, thường ngày hưởng hết ưu đãi, lúc này một chút đảm đương cũng không có sao?
Người đầu tiên bộc phát ra, lửa giận trong lòng các Trưởng lão khác bỗng chốc bị nhen nhóm:
- Đúng vậy, Đại Trưởng lão, ngươi thường ngày làm kẻ quản lý bàng quan, mọi người cũng không nói gì. Thời khắc mấu chốt, ngươi vẫn là một chút biểu thị cũng không có, tên gia hỏa này, ngươi làm thế nào?
- Mọi người kính trọng ngươi là Đại Trưởng lão, lúc này, nếu ngươi một chút biểu thị cũng không có. Đợi ở trước mặt tổ tiên của Bách Lý Gia Tộc tự sát tạ tội đi!
- Để một mình hắn ở đây làm con rùa rụt cổ, chúng ta đi!
Những Trưởng lão này xưa nay vốn bất mãn với Đại Trưởng lão, lập tức đều bộc phát ra. Tất cả lòng đầy căm phẫn, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Lý Phong, ồn ào xông ra ngoài.
Bách Lý Phong khuôn mặt già nua sinh động vô cùng, lúc xanh, lúc trắng. Hắn ở trong Trưởng Lão Đoàn, có quyền uy tuyệt đối, từ trước đến nay, hắn cũng rất hưởng thụ loại quyền uy này. Cho tới bây giờ không cảm thấy, những Trưởng lão này lại dám làm càn trước mặt hắn.
Vì vậy, đại bạo phát trong nháy mắt, khiến hắn nhất thời vẫn không thể nào lấy lại tinh thần. Đợi khi hắn phân biệt rõ mùi vị, các Trưởng lão đã toàn bộ như cá nhảy ra ngoài.
Đại Trưởng lão sắc mặt bao trùm một tầng sương lạnh:
- Hán tử nhồi máu trước mặt ta sao? Được, các ngươi thích khoe khoang, đều đi chịu chết, xem xem Thần đạo cường giả, có phải là người mà các ngươi có thể chống cự không.
Bách Lý Phong trời sinh tính tình ích kỷ, lạnh lùng, lúc này, tâm tư đã hoàn toàn không nằm ở việc chống đỡ kẻ thù bên ngoài như thế nào, mà là cân nhắc hai vị Tộc trưởng, rút cuộc lúc nào mới có thể gấp rút quay về.
Chính vào lúc này, Ngọc bài Truyền thức liền truyền đến phản ứng kịch liệt.
- Đại Trưởng lão, kẻ địch bên ngoài trước mặt, ngươi tại sao lùi bước không ra?
Thanh âm của Đại Tộc trưởng dồn dập vang lên.
- Đại Tộc trưởng, địch nhân thực lực cực mạnh, căn bản không phải là tồn tại mà Trưởng Lão Đoàn có thể chống đỡ được. Các ngươi không quay về, gia tộc lâm nguy! Kêu các cao thủ trong tộc đều đi chống cự vô vị, vậy chi bằng chia thành tốp nhỏ, mượn địa thế của tông môn bo bo giữ mình, bảo tồn thực lực! Liều mạng với địch, thật là không khôn ngoan.
Bách Lý Phong tự có lý do thoái thác của hắn, tiếp tục lạnh lùng nói:
- Gia sản của Bách Lý Gia Tộc chúng ta vốn cũng không dày, nếu các Trưởng lão toàn bộ chết trận, đại nghiệp của Bách Lý Gia Tộc, làm gì còn ai để chống đỡ? Chỉ dựa vào hai vị Tộc trưởng làm tư lệnh quang côn, Bách Lý Gia Tộc có hy vọng gì?
Những lời này, nghe ra ngôn ngữ vô cùng chuẩn xác, thật ra khiến người ta không tìm được sơ hở.
- Bách Lý Phong, ít lời vô nghĩa đi. Cho dù muốn bảo toàn thực lực, ngươi làm yên lòng Trưởng Lão Đoàn không thành, khiến Trưởng Lão Đoàn bên trong phân liệt, cũng là trách nhiệm lớn. Hiện giờ, ta lấy danh nghĩa Tộc trưởng ra lệnh cho ngươi, ra ngoài đàm phán với địch nhân, bất kể dùng phương thức gì, kéo dài đối thủ! Chờ chúng ta trở về, kêu tất cả Trưởng lão đều rút lui, ngươi đi!
- Đại Tộc trưởng, ngươi đây là kêu ta đi chịu chết sao?
Bách Lý Phong sắc mặt biến đổi.
- Ngươi là Đại Trưởng lão, đây là trách nhiệm của ngươi. Đàm phán, chưa hẳn nhất định là chịu chết. Người đó một khi muốn gặp người phụ trách, ắt hẳn có lời muốn nói, ngươi làm sao biết được, hắn nhất định muốn giết ngươi?
Đại Tộc trưởng thần sắc nghiêm nghị, khẩu khí đã phẫn nộ vô cùng.
Bách Lý Phong còn đang chần chừ, Đại Tộc trưởng đã quát nói:
- Bách Lý Phong, chưa lâm trận đã thối lui, là sỉ nhục của tông môn. Nếu ngươi không muốn huyết mạch của nhất mạch ngươi từ nay về sau bị xóa tên khỏi Bách Lý Gia Tộc, bất kể ngươi có lý do gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh!
Bách Lý Phong nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết làm thế nào. Tộc trưởng lấy hương hỏa của nhất mạch hắn uy hiếp hắn, đây là uy hiếp của Bách Lý Phong.
- Tộc trưởng, được, ta đi! Nếu ta có chuyện bất trắc, nếu trong tộc có lỗi với nhất mạch của ta, ta dù hóa thành quỷ hồn, cũng tuyệt đối không chịu để yên!
Bách Lý Phong tự kiêu là tư cách lâu đời trong tộc, lúc này cũng là cậy già lên mặt nói.
- Hừ, tự thu xếp cho ổn thỏa đi!
Thanh âm của Đại Tộc trưởng thu lại, đã lặng yên không tiếng động.
Bách Lý Phong hận không thể đem Ngọc bài Truyền thức trong tay bóp thành mảnh vụn, trong lòng vô cùng buồn bực, sải bước ra ngoài. Bên ngoài sơn môn, một đạo cấm chế cuối cùng đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Bảy tám gã Trưởng lão, sắp xếp một đường, ngưng thần nín thở, hiển nhiên là đang chờ đợi thời khắc bi tráng đến.
Bách Lý Phong thân ảnh nhoáng lên, đã hạ xuống trước mặt các Trưởng lão, quát nói:
- Mấy người các ngươi, đều cút vào trong cho ta!
Những Trưởng lão này nhìn thấy Bách Lý Phong đi ra, đều là ngây người sửng sốt.
- Không có lỗ tai sao? Cút!
Bách Lý Phong quát.
Những Trưởng lão đó hai mặt nhìn nhau, nhất thời không có chủ ý, không biết Bách Lý Phong tại sao lại thay đổi như vậy.
- Ha ha ha! Rất tốt, tất cả các ngươi, đều đến đủ rồi chứ?
Trước đạo cấm chế cuối cùng, một đạo hư ảnh hoàng sắc dao động, giống như một đạo gió mát, lượn lờ trôi nổi, ở trên không trung không ngừng kết thành hình người, một đạo thân ảnh uy vũ, không ngừng rõ ràng, cuối cùng hiện ra một hình người tươi mới.
Người này, đương nhiên chính là Tần Vô Song.
Thiên Vương Kiếm trong tay chỉ xa xa, khí tràng của thần binh này thúc giục, nhất thời đem tâm thần của tất cả mọi người kinh sợ, tất cả giống như hóa đá, trong mắt một sự sợ hãi khó có thể ức chế biểu lộ, kinh hoàng nhìn Tần Vô Song từ trong hư không toát ra.
Cấm chế sơn môn, lại có thể không chịu nổi như vậy sao?
- Nhìn sau lưng hắn kìa! Đó là cái gì? Đôi cánh sao?
- Hắn… hắn là Tần Vô Song?
Chủ đề liên quan đến Tần Vô Song, trong tám môn Thiên Đế Sơn, có rất nhiều đồn đãi. Chiêu bài Âm Dương Tử Vân Dực này của Tần Vô Song, đương nhiên là đặc trưng đột xuất nhất, là sự tồn tại nổi danh cùng với Thiên Đế Chi Dực.
Rất có nhiều người, truyền Tần Vô Song ba đầu sáu tay, vô cùng đáng sợ. Các loại tin đồn bản cũ, không phải là ít, nhưng cách nói của Âm Dương Tử Vân Dực, mỗi một bản cũ đều có nhắc đến.
Vì vậy, sau khi nhìn thấy chiêu bài đôi cánh này của Tần Vô Song, một đám Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc, đều là giật mình tỉnh ngộ.
Tần Vô Song đối với phản ứng của những người này không có một chút bất ngờ nào cả. Khóe miệng tràn ra một hàm xúc đùa cợt, dùng ánh mắt xem kỹ quyết định, nhìn đám người này.
- Tần Vô Song… ngươi muốn làm gì?
Bách Lý Phong kiềm chế sợ hãi trong lòng, tê tiếng hỏi.
- Ngươi muốn ta như thế nào?
Tần Vô Song nheo mắt lại, một đạo sát khí nồng đậm, không ngừng lan tràn mở ra.
Bách Lý Phong kêu lên:
- Tần gia ngươi và Tân gia diêm vương đánh nhau, không thể để những tiểu quỷ chúng ta gặp nạn. Có bản lĩnh, ngươi tìm Thiên Đế Môn chém giết. Đến Bách Lý Gia Tộc, có tác dụng gì?
- Nói như vậy, ngươi cảm thấy Bách Lý Gia Tộc các ngươi một chút trách nhiệm cũng không có, đúng không?
Tần Vô Song phảng phất giống như nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên đời.
- Bách Lý Gia Tộc chúng ta là bị Thiên Đế Môn uy hiếp cưỡng bức! Bị buộc bất đắc dĩ, lại nói, Bách Lý Gia Tộc chúng ta, cho đến bây giờ, cũng không sản sinh nhiều uy hiếp đối với Tần gia.
Bách Lý Phong giảo biện nói.
- Đúng, lời này thật ra có lý!
Tần Vô Song thản nhiên nói, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười:
- Đúng rồi, các ngươi có phải cảm thấy, ở đây kéo dài thời gian, đợi hai vị Tộc trưởng của các ngươi quay về, vạn sự đại cát, đúng không?
Lời này giống như một cái búa tạ, trực tiếp đánh vào trong lòng mọi người, đem một tia tâm lý may mắn của bọn chúng, hoàn toàn vỡ nát.
- Tần Vô Song, người quang minh không nói lời mờ ám. Ngươi rút cuộc muốn thế nào?
Bách Lý Phong cảm thấy rất bi ai, tình cảnh người ta làm dao thớt, ta làm cá thịt, khiến hắn ngay cả một câu hung hăng cũng không dám nói ra.
- Vốn là ta định tiêu diệt cả nhà các ngươi. Nhưng mà, các ngươi lại ra trước khi ta công phá đạo cấm chế cuối cùng, ta thật ra có thể suy nghĩ cho các ngươi một cơ hội.
Lời này vừa nói ra, những Trưởng lão của Bách Lý Gia Tộc, biểu tình trên mặt đều là buông lỏng. Còn có cơ hội? Chỉ cần không phải chết tại chỗ, tất cả đều có thể thương lượng.
- Nghe đây, Bách Lý Gia Tộc các ngươi là bị Thiên Đế Môn uy hiếp cưỡng bức, điều này không sai. Nhưng mà, mười năm trước ta công kích Thiên Đế Môn, công kích Thiên Phạt Sơn Trang và Lôi Đình Tông, cũng không động đến ba nhà tông môn các ngươi, chính là cho các ngươi cơ hội, lạc đường biết quay lại. Bách Lý Gia Tộc các ngươi, Diệu Hóa Môn và Thiên Vũ Tông, có quý trọng không?
Mười năm trước lần đó, Tần Vô Song xác thực là cho ba đại tông môn cơ hội. Nhưng ba đại tông môn, quả thực tâm sinh ý rút lui, nhưng bất đắc dĩ, trước uy thế của Thiên Đế bệ hạ, chung quy vẫn là không thể rút lui.
- Chuyện này…
Bách Lý Phong nhất thời vì đó mà nghẹn giọng.
- Lời vô nghĩa ta không muốn nghe, các vị đều là trụ cột đắc lực của Bách Lý Gia Tộc. Nhưng hiện giờ nếu ta muốn động thủ, trong nháy mắt, có thể miểu sát tất cả các ngươi. Lui một bước mà nói, cho dù hai vị Tộc trưởng các ngươi gấp rút trở về, ta cũng có thể thoải mái diệt sát! Trừ phi, Tộc trưởng của các ngươi có tu vi Hóa Thần Đạo đỉnh phong, mới có thể ngăn cản tất cả hành động của ta!
Tần Vô Song ánh mắt lành lạnh, nhìn xung quanh một vòng:
- Đáng tiếc, Đại Tộc trưởng của các ngươi, bất quá cũng chỉ là Hóa Thần Đạo năm kiếp mà thôi. Tu vi này, trong mắt ta, không đáng nhắc đến. Bản thân hắn ở trước mặt ta, có thể chạy trốn được hay không đều là một ẩn số.
Phần đông Trưởng lão đều nghiêm nghị, nhưng nhìn Tần Vô Song khí thế như vậy, tựa hồ xác thực không yếu hơn Đại Tộc trưởng, trong lòng ý hoảng sợ càng tăng thêm.
- Chư vị, mở ánh mắt của các ngươi, nhìn ta đi!
Thanh âm của Tần Vô Song, phảng phất tràn đầy ma lực. Khiến những Trưởng lão này tất cả giống như con rối gỗ bị giật dây, không kìm được đưa mắt nhìn về phía Tần Vô Song.
Vừa nhìn đến, tất cả lập tức giống như trúng phải ma chú, toàn thân giật mình kịch liệt, từng đạo quang mang huyền ảo, bắn thẳng vào chỗ sâu trong mi tâm của bọn họ, khiến bọn họ nhất thời giống như rơi vào băng tuyết lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.