Chương 704: Thần thú xuất hiện
Lê Thiên
27/03/2013
Lăng Thiên Chí thấy vậy, chém mạnh chiến đao:
- Khương Quỳ, lên bờ đi!
Tất cả mọi ngả đường của Khương Quỳ đều đã bị chặn, miệng hét lớn:
- Các ngươi liên minh đối phó với tạ, vi phạm quy tắc, các ngươi vi phạm quy tắc!
Lăng Thiên Chí ha ha cười lớn:
- Liên minh? Người nằm mơ đấy à? Tên tiểu, tử Tần Vô Song này truy sát ta không phải mới một hai ngày!
Tần Vô Song lúc này cũng đã nhanh chóng thôi động Âm Dương Tử Vân Dực, Thần đạo Hộ Thuẫn phía trước, tay nắm chặt Thân Tú Cung, quát Khương Quỳ:
- Khương Quỳ, ngươi còn xuống thủy vực thêm một bước nữa, ta sẽ cho ngươi một lỗ thùng trong suốt.
Khương Quỳ biết ý định ẩn nấp dưới thủy vực của mình đã thất bại, giận dữ nói:
- Cho dù ta không ở dưới thủy vực thi hai người các ngươi cũng chắc chắn chết trước!
Nói đoạn, thân thể biến thảnh một đường lưu quang, bay vào trung tâm của hòn đảo.
Tần Vô Song lúc này cũng không muốn đối kháng với Lăng Thiên Chí. Thu hồi Âm Dương Tử Vân Dực, toàn thân biến thành một luồng quang mang bay vụt lên trời. Hắn triển khai Vân Thường Vũ Y Thuật, hóa thành một đám khói xanh, hòa vào làm một với trời xanh mây trắng, hưởng thụ cảm giác nghỉ ngơi trên chín tầng mây.
Lăng Thiên Chí huy động thủ quyết, cũng không dám chậm trễ, toàn thân biến thành quang mang trong suốt, chớp mắt đã biến thành vô số tỉnh quang biến mất trong hư không.
Tần Vô Song mặc dù ẩn nấp trên không trung nhưng vẫn luôn dõi theo động hướng của Lăng Thiên Chí. Thấy Lăng Thiên Chí rời đi, trong lòng nhất động:
- Nêu như Lăng Thiên Chí dẫn Thần thú đến thì có lẽ hắn đã biết sào huyệt của Thần thú ở đâu. Nói không chừng, tên này định đi lấy Thần Đạo Quả trước để giành chức Quán quân. Không thể để hắn giành hết mọi may mắn như vậy.
Thủ đoạn gây họa của Lăng Thiên Chí vô củng cao minh. Vừa có thể dẫn Thần thú đến đối phó với Khương Quỳ, vừa điệu hổ ly Sơn, tiện bề ung dung thăm dò Thần Đạo Quả.
Nhưng Tần Vô Song vẫn bán tín bán nghi. Đến tận bây giờ hắn vẫn chưa xác định được hòn đảo này rốt cuộc có mấy con Thần Thú. Nếu như không chỉ có một cọn thì sao? Nếu như sào huyệt của Thần thú không có Thần Đạo Quả thì chuyển đi này không phải là tự chui đầu vào rọ sao?
Cho nên vừa duy trỉ việc truy tung Lăng Thiên Chí, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn thủ đoạn thứ hai. Ngộ nhỡ đánh động sào huyệt của Thần thú, thu hút nhiều Thần thú đến thi rắc rối to.
o0o
Trong đảo, tiếng gầm rít của Thần thú vẫn văng vẳng bên tai
Lăng Thiên Chí bay với tốc độ cực nhanh, đến một khe núi sâu hoắm thì dừng lại, thân ảnh lóe lên, nhảy xuống khe núi. Tần Vô Song lấy Phong ẩn Đồ quyển ra, triệu hoán Thâu Thiên Yến Thửv à Thiềm Cung Ngọc Thố, phân phó:
- Hai ngươi đi điều tra xem có khí tức của Thần Đạo Quả không. Sau đó lập tức liên hệ với ta.
Thâu Thiên Yến Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố nhận lệnh đi.
Tần Vô Song không vội đi theo Lăng Thiên Chí, hắn cũng phải cẩn thận đề phòng. Đánh với Lăng Thiên Chí lâu như vậy, Tần vô Song hiểu con người này không đơn giản. Ai biết được hắn có bố trí sẵn bẫy rập đợi Tần Vô Song chui vào không? Vì vậy, trước khi xác định xem có Thần Đạo Quả hay không Tẩn vô Song tuyệt đối không đi xuống đó.
Đã một khắc trôi qua... Lại nửa canh giờ...
Thâu Thiên Yến Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố đã đi điều tra hết nửa canh giờ mà vẫn chưa thu hoạch được gì, truyền thức nói với Tần Vô Song:
- Chủ nhân, căn bản không có khí túc của Thần Đạo Quả!
Tần Vô Song cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ:
- Tên Lăng Thiên Chí này quả nhiên giở trò với ta, Nơi này nhất định là sào huyệt của Thần thú. Nếu như Lăng Thiên Chỉ đã muốn giờ trò thi ta cũng sẽ choi với hẳn.
Tần Vô Song đang định hành động thì đột nhiên nhìn thấy hình ảnh Khương Quỳ bay vọt lên trời trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn.
- Ha ha, xem ra Khương Quỳ cũng bị Lăng Thiên Chí dùng kỹ xảo mê hoặc. Khương Quỳ giận dữ bỏ đi có lẽ cũng cũng là cố ý cho bọn ta nhìn thấy. Hắn nhất định đang nghĩ Lăng Thiên Chí dẫn động được Thần thú thì nhất định phải biết sào huyệt của Thần thú ở đâu nên mới đi theo Lăng Thiên Chí đến nơi này.
Tần Vô Song thấy Khương Quỳ đến nhưng không hề tỏ ra vội vàng.
- Cứ để cho Khương Quỳ chơi với Lăng Thiên Chí trước đã!
Nghĩ như vậy, Tần Vô Song liền nấp ngay vào một đám mây, đúng lúc Khương Quỳ đến bên mép khe núi thì Tần Vô Song đột nhiên cảm nhận thấy có điều bất ồn.
- Không hay rồi, có Thần thú!
Một ý nghĩ lướt qua đầu Tần Vô Song. Thân thể gần như sản sinh phản ứng ngay lập tức, bắn luôn một tên.
- Grào!
Một tiếng rống vang trời cùng vô số xúc tu bắn ra từ thinh không. Thì ra là một con quái thú với vô số xúc tu trên người!
Vô số sợi xúc tu như một sợi dây thừng chắc chắn, có thể kéo dài tự do phóng đến. Tần Vô Song chẳng kịp nghĩ, lao nhanh xuống dưới.
Lúc này, muốn trốn khỏi sóng công kích tràn ngập của Thần thú, cũng chì là biện pháp nhất thòi mà thôi. Chí ít Tần Vô Song cũng khiến Khương Quỳ và Lăng Thiên Chí bị Thần thú công kích trước
Âm Dương Tử Vân Dực toàn lực thôi động. Thân ảnh Tần Vô Song, thân ảnh Khương Quỳ và thân ảnh Lăng Thiên Chí gần như đồng thời xuất hiện trong hư không.
Còn thân thể con quái thú kia bất chợt bung ra như một chiếc dù, ôm thân ảnh của ba người vào bên trong. Hay nói đúng hơn, đường lui của cà ba người đều đã bị chặn.
- Chủ nhân, phát hiện ra rồi! Chúng tôi đã phát hiện Thần Đạo Qụả!
Đúng lúc nước sôi lửa bỏng thi Thâu Thiên Yến Thử và Thiềm Cung Ngọc Thố lại truyền thức đến.
-ổ?
Tần Vô Song trong lòng nhất động, không cần suy nghĩ, giương rộng Thần Tú Cung, thân thể giãn căng ra, xoạt xoạt liền hai phát bắn về phía con linh thú. Gần như đồng thời, thân thể cũng Tần Vô Song cũng lao nhanh xuống mặt đất
-Hừ hừ!
Con Thần thú thấy hai mũi tên bay đến, hai xúc tu phất lên cuốn chặt lấy hai mũi tên. Đợi cho đến khi nhìn rõ cung tiễn mà Tần Vô Song sử dụng, Thần thú mới thoáng ngạc nhiên, khẽ giật minh. Đúng khoảng khắc đó, Tần Vô Song đã kịp bay ra khỏi phạm vi công kích của con Thần thú nói với Phong ấn Đồ quyển:
- Yến Thủ, Ngọc Thố, trờ về vị trí!
Hai đạo quang mang lóe lên, hai con linh thú đã quay về trong Phong ấn Đồ quyển. Tần Vô Song phất tay một cái, thu Thần Đạo Quả mà chủng vừa hái vào trong tay.
- Ha ha ha, Lăng Thiên Chí, Khương Quỳ, hai ngươi cứ ờ đây từ từ mà chơi. Ta đi trước một bước!
Tần Vô Song cười vang một tiếng. Lấy Ngọc bài Truyền tống ra tay, đang định chuẩn bị thôi động thi Thần thủ đột nhiên rống lên một tiếng,
Chát!
Ngọc bài Truyền tống trên tay Tẩn Vô Song bị Thần đạo chi lực trực tiệp đánh vỡ.
- Ngọc bài Truyền tống, vỡ rồi!
Tần Vô Song ngây ra. Hắn biết, muốn rời khỏi đảo thì phải thôi động Ngọc bài Truyền tống, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ xem Ngọc bài Truyền tống vỡ thì sẽ phải làm thế nào?
Khương Quỳ và Lăng Thiên Chí thấy Tần Vô Song đã giành được Thần Đạo Quả thì giận lắm. đang lúc nồi giận lại thấy Ngọc bài Truyền tống trong tay Tần vô Song đột nhiên vỡ tan, mừng rỡ cười vang.
Nhưng cảm giác vui vẻ của bọn họ kéo dài chưa được bao lâu thì đã bị Thần thú quét sạch. Hư không hoàn toàn bị thân hình to lớn của nó chặn mất. Phô thiện cái địa ầm ầm ập xuống. Vô số đạo xúc tu, giống như hàng ngàn hàng vạn mũi tên nhất tể bắn ra, bọc kín hai người.
- Không hay rồi!
- Chạy!
Nhưng tốc độ bỏ chạy của chúng sao có thể nhanh bằng tốc độ công kích của Thần thú.
Véo! Một tên đã bị cuốn vào!
Véo! Lại một tên nữa!
Lăng Thiên Chí và Khương Quỳ bị hai xúc tu của Thần thú cuốn lên không, giãy dụa không ngừng nhưng chẳng ăn thua gi! Hồn phi phách tán, chẳng hề suy nghĩ, trực tiếp thôi động ngay Ngọc bài Truyền tống!
Vù! Lăng Thiên Chí, truyền tống ra ngoài, bị loại!
Vù! Khương Quỳ cũng truyền tống ra ngoài, bị loại!
Tần Vô Song sắc mặt vô cùng khó coi, hai đối thủ đều là bị đưa ra ngoài nhưng hắn không hề cảm thấy vui sướng. Bây giờ hắn chính là Quán quân, nhưng Ngọc bài Truyền tống của hắn thì đã vỡ! Đối mặt với Thần thú, Tần Vô Song một chút tự tin cũng không có. Hắn căn bản không có khả năng kháng cự. Đáng sợ nhất ba mũi Bích Lục Tiễn đều đã mát, Thần Tú Cung bây giờ chẳng khác gi một con hồ không có móng, căn bản không có khả năng phát huy!
Thần đạo Hộ Thuẫn bảo hộ trước thân, Tần Vô Song nắm chặt Bá Vương Phá Trận Thương trong tay. Bây giờ hắn chỉ còn có thề dùng thương đánh mà thôi.
- Ha ha ha, tiểu tử, ngươi nghĩ là mình giỏi hơn hai tên kia sao?
Thần thú đột nhiên phát ra giọng nói của con người. Chì có điều ý cười trong đó bị cố ý ghìm lại. Thân thể Thần thú cũng không ngừng thu nhỏ, áp lực cũng bị thu lại. Bầu trời vốn dĩ ảm đạm cũng dần trở nên tươi sáng.
- Tiểu tử, Thần Tú Cung của ngươi từ đâu mà có? Ngươi quen chủ nhân của nó sao?
Khẩu khí Thần thú hình như có chút kích động.
Tần Vô Song không nghĩ rằng Thần thú lại hỏi về Thần Tú Cung nện không khỏi nhớ lại lai lịch Thẩn Tú Cung, là do Nhị Chưởng môn Tần Vân Nhiên kể lúc trước.
Đó là vũ khí Thần đạo thuộc quyền sở hữu của một cường già Mộng Huyễn Thiên Trì, sau khi hắn đến Hiên Viên Khâu khiêu chiến với Đồ Đằng Tộc của Hiên Viên Khâu thất bại, chết ở đất khách quê người, Thần Tú Cung thất lạc ở Hiên Viên Khâu từ đó.
Điển cố này Tần Vô Song cũng biết. Không lẽ con Thần thú này có quan hệ với nguyên chủ của Thần Tú Cung? Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vô Song không khỏi có chút đề phòng. Thấy Tần Vô Song ngập ngừng không nói Thần thú bật cười:
- Tiểu từ, đừng sợ, nếu như ta muốn làm hại ngươi thi mười tên như ngươi cũng không làm gì được đâu. Lúc nãy ta làm vỡ ngọc bài Truyền tống của ngươi không phải vì muôn giết ngươi mà chỉ là không để ngươi truyền tống ra ngoài.
- Thần thú tiền bối, Thần Tú Cung này là một người bạn tặng cho ta Người bạn đó được thừa hưởng từ trưởng bối sư môn của hắn. Trưởng bối sư môn của hắn đã qua đời, lai lịch của nó thế nào, vãn bối cũng không biết.
- Ngươi đến từ Hiên Viên Khâu?
- Đúng vậy! Vãn bối đến từ Tần gia Thiên Đế Sơn.
Tần Vô Song không định nói dối.
- ừm, đến từ Hiên Viên Khâu là đúng rồi. Nói như vậy năm đó Kim Thiền đã khiêu chiến với cường giả Đồ Đằng Tộc của Hiên Viên Khâu và chết trên đất khách quê người. Ha ha ha, bao nhiêu năm rồi, bí ẩn này vẫn chưa có lời giải đáp. Hôm nay Thần Tú Cung lại được xuất thế... Ha ha ha, cũng được, cũng được!
Khấu khí của Thần thú hàm chứa bao nhiêu ý tứ.
- Kim Thiền? Là người của Côn Lôn Tiên Tông?
- Ha ha, Côn Lôn Tứ Thiền, ngươi chưa từng nghe qua sao?
Thần thú có vẻ bất ngờ.
- Vãn bối đốt nát nông cạn, hơn nữa thế lực Đồ Đằng Tộc vô cùng thần bí, vãn bối không thể biết được. Nhưng vãn bối đã từng gặp mặt Chưởng môn Tuyết Thiền của Côn Lôn Tiên Tông.
- Tuyết Thiền? Ha ha. Nàng ta chỉ là một tiểu bối nhỏ trong Côn Lôn Tứ Thiền thôi. Đừng nói Kim Thiền, ngay cả Ngân Thiền nàng ta cũng thua xa Kim Thiền nếu như chưa chết thì bây giờ cũng tương đương với Đại Chường môn Vương Thiền.
Đây là lần đầu tiên Tần Vô Song nghe được chuyện của Đồ Đằng Tộc. Mặc dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nhưng vẫn lắng nghe một cách chăm chú. Xem ra Thần Tú Cung đúng là đến từ một cường già của Mộng Huyễn Thiên Trì, hơn nữa còn là vũ khí Thần đạo của Đồ Đằng cường giả!
Tần Vô Song lúc này mới giật mình hiểu ra, tại sao Thần Tú Cung lại có thể lợi hại đến vậy. Giết người vượt cấp, thì ra xuất phát từ sự bất bình thường này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.