Chương 621: Thế sự thay đổi, cố nhân vẫn còn
Lê Thiên
27/03/2013
Tần Vô Song còn chưa tới Tinh La Điện, trong đầu liền xẹt qua một tia thương xót đau buồn. Với tu vi hiện tại của hắn, muốn cảm nhận được khí tức của Tinh La Điện cũng thật dễ dàng.
Trong phạm vi hành trình này, hắn vẫn không cảm giác được khí tức phồn hoa trước kia của Tinh La Điện, nói như vậy, sơn môn của Tinh La Điện chỉ sợ thực là bị phá hoại tới mức vô cùng hỗn độn.
Mộ Dung Nhạn biết đây là đường tới Tinh La Điện, thấy Tần Vô Song thần thái ảm đạm như vậy, biết tâm ý của hắn, lại không biết an ủi hắn thế nào, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của hắn.
- Tần đại ca, sự tình cũng đã trôi qua rất lâu rồi, huynh đừng quá đau buồn.
Tần Vô Song nhẹ nhàng ừm một tiếng, trong lòng cũng quặn từng cơn. Càng tới gần Tinh La Điện, từng cành cây từng ngọn cỏ đều hiển hiện rất thân thuộc, từng cảnh từng cảnh đã trải qua, lòng lòng không ngừng dâng lên. Khiến cho Tần Vô Song thật cảm thấy quặn lòng.
Cuối cùng hai người bọn họ đã tới bầu trời của Tinh La Điện. Tần Vô Song nhìn xa xa, nhìn tới kiến trúc bên ngoài Tinh La Điện, đã hoàn toàn sụp đổ thành một đống phế tích, còn đại điện Ngũ Hành bên trong mặc dù cũng bị tổn thất nặng nề nhưng kiến trúc chủ thể vẫn là còn nguyên không tổn thất gì.
Tần Vô Song mỗi ngày đều vì Tinh La Điện mà lo lắng, rốt cuộc cũng thấy được bộ mặt của Tinh La Điện. Tuy rằng ở ngay trước mắt là đống hoang tàn, nhưng trong lòng hắn lại là rất kiên định.
Dừng ở trên sơn đạo hoang vắng, thềm đá của sơn đạo này cũng là xiêu vẹo nghiêng ngả, mấp mô gập ghềnh, hiển nhiên cũng là bị tận lực phá hỏng.
Căn bản không thể gọi là con đường nữa, nơi nơi đều là đống phế tích, đều là một cảnh hoang tàn. Nơi này một cái hố to, bên kia một đống hố nhỏ, hoàn toàn là một mớ hoang tàn.
Thật chẳng dễ dàng gì mới có thể đi vào phía trước sơn môn, mấy cái đại trụ phía trước sơn môn kia cũng đã bị đánh ngã xuống đất, cắt thành mấy đoạn.
Trước sơn môn, gợi lên cho Tần Vô Song biết bao nhiêu hồi ức. Lần đầu tiên cùng với sư phụ Truân Trung Trì tiến vào Tinh La Điện, khi đó kẻ dẫn đường chính là Liễu Sứ giả.
Tại trước sơn môn này, Tần Vô Song cũng từng cùng với Truân Trung Trì liên thủ, chống đỡ sự xâm lấn của Phó Chưởng môn Triệu Hằng của Cửu Cung Phái.
Tất cả những việc này đều giống như là mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Mộ Dung Nhạn nhìn thấy cảnh hoang tàn của Tinh La Điện ở trước mắt, trong lòng không phải không cảm nhận được một chút mùi vị đau thường. La Thiên Đạo Trường quả thật rất bỉ ổi, xuống tay với tông môn của các quốc gia nhân loại, Thiên Đế Môn cố nhiên không đi truy cứu hành vi của bọn chúng. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng liền cảm thấy thật bất công.
- Tần đại ca, La Thiên Đạo Trường tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ có một ngày bọn chúng bị trời phạt.
Mộ Dung Nhạn an ủi nói.
Tần Vô Song cười thảm một tiếng:
- Nhạn nhi, nàng nói đúng. Ác giả thì ắt ác báo. Thiên Đế Môn che chở bọn chúng nhưng đạo trời cũng sẽ không dung tha cho bọn chúng đâu.
- Tần đại ca, chúng ta vào bên trong đi.
Hai người từng bước tiến vào bên trong. Tần Vô Song dùng thần thức khuyếch tán ra bên ngoài, bắt đầu tìm kiếm trong phạm vi toàn bộ Tinh La Điện.
Trong lúc bọn họ vừa tiến vào sơn môn của Tinh La Điện, nhất thời liền phát hiện ra có mấy luồng khí tức ẩn ẩn hiện hiện, hiển nhiên là có mấy người đang ẩn núp lại quanh đây. Nhưng mà tu vi của những người này rõ ràng là rất kém so với Tần Vô Song. Nếu không cũng không đến nỗi lập tức bị Tần Vô Song tìm ra.
Tần Vô Song cũng không bóc trần bọn chúng, cùng với Mộ Dung Nhạn hướng đi vào bên trong. Ven đường Mộ Dung Nhạn không khỏi có chút tò mò:
- Tần đại ca, huynh nói bọn La Thiên Đạo Trường giết người, chẳng lẽ ngay cả thân thể cũng phá hủy toàn bộ hay sao? Sao một đường đi đều không nhìn thấy thi thể?
Tần Vô Song cũng thấy có chút khó hiểu. Vào lúc này, hắn đứng dưới một đống phế tích, nhàn nhạt nói:
- Ra đây đi!
Mộ Dung Nhạn lúc nãy không có thúc giục thần thức nên nhất thời không biết được ý tứ của Tần Vô Song, nhưng lập tức cũng hiểu ra, chung quanh đống phế tích này có kẻ đang lẫn trốn.
Không hề có động tĩnh, cũng không có kẻ nào xuất hiện.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Phía sau bức tượng phương vị đầu phía Tây, trong bụi cỏ dại góc phía bắc, hai người các ngươi, ra đây đi!
Tần Vô Song bóc trần tung tích của đối phương, đối phương muốn trốn thì cũng là trốn không có được. Đành phải lui cui chui ra, hai kẻ này trao đổi một ánh mắt, tuy rằng khẩn trương gấp gáp nhưng lại không có chút sợ hãi.
Tần Vô Song nhìn áo quần tả tơi của bọn chúng, một chút cũng không hề giống như cách ăn mặc của một tu luyện giả. Trong lòng nhất động nhưng cũng không dám khinh suất, nhàn nhạt hỏi:
- Hai kẻ các ngươi, là đệ tử của Tinh La Điện?
- Hừ, ngươi nghĩ ngươi là ai? Muốn thẩm vấn chúng ta sao chứ?
Tần Vô Song biết xung quanh Tinh La Điện này không chỉ có hai kẻ trốn tránh, dù rằng cơ hồ có thể xác định hai kẻ này là đệ tử của Tinh La Điện nhưng những kẻ đang ẩn trốn khác thì hắn lại không có cách nào có thể xác định được thân phận. Bởi vậy tạm thời cũng không muốn bị bại lộ thân phận của mình.
Lúc này hắn đang đội mặt nạ, lại đã dịch dung, tự nhiên kẻ khác sẽ không thể nhận ra.
Tần Vô Song gặp đối phương có mười phần địch ý, biết hỏi sẽ không thu hoạch được điều gì. Lập tức cười khổ lắc đầu, cũng không đi bức bách bọn họ, dù thế nào thì cũng không thể tra khảo đồng môn đi?
Bởi vì hắn đã phát hiện ra khí tức của Đồng Ngôn!
Hơn nữa, còn có một luồng khí tức khác chính là của Tây Môn Tinh! Hai kẻ bọn Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh kia, lúc này đang trốn ở một góc khuất của đại điện Ngũ Hành. Điều này khiến cho Tần Vô Song cảm thấy một trận vui mừng lo lắng.
Sau đại kiếp nạn, gặp được cố nhân, loại vui buồn này hiển nhiên là không dễ mà có. Nhưng mà Tần Vô Song vẫn chưa có hiển lộ, thân hình vừa di chuyển, giống như một trận gió bay đi.
Hai gã đệ tử của Tinh La Điện kia chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, liền không thấy bóng dáng kẻ nào trước mặt nữa. Bọn họ vốn đã ôm thái độ thấy chết không sợ, chuẩn bị một trận liều mạng đối chiến, không thể nghĩ tới đối phương còn chưa động tới một sợi tóc của bọn họ liền giống như ma quái biến đi mất.
Mộ Dung Nhạn thấy Tần Vô Song rời đi cũng không do dự, cùng hướng vào bên trong nhẹ nhàng bay lướt qua.
Trốn ở một góc khuất bên trong là hai người Đồng Ngôn cùng Tây Môn Tinh, hiển nhiên cũng quan sát được kẻ tiến vào Tinh La Điện, trong lòng đang khẩn trương, đột nhiên hai người có cảm giác sau lưng có kẻ vỗ nhẹ.
Tiếp đó, bọn chúng vẫn còn chưa kịp quay đầu lại, liền bị một luồng lực đạo bám lấy, hướng vào trong đại điện Ngũ Hành rất nhanh vọt tới.
Tần Vô Song thuận tiện triệu hồi ra Thiềm Cung Ngọc Thố cùng với Thâu Thiên Yển Thử. Tại các quốc gia nhân loại, có hai đầu linh thú này đứng canh gác, tuyệt đối không lo có kẻ khác đến xâm phạm.
Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn bị Tần Vô Song kéo đi, một chút lưc phản kháng cũng là không có, chỉ cảm thấy toàn thân bị một cái gì đó cấm chế vây khốn, hoàn toàn không thể giãy dụa chống cự, chỉ cảm thấy hồn xiêu phách tán.
Tiến vào trong đại điện Ngũ Hành, kiến trúc chủ thể bị phá hư rất ít. Tần Vô Song mang theo hai kẻ này về tới Thanh Vân Điện, nhìn thấy Thanh Vân Điện cũng là một đống hỗn độn, trong lòng cũng vô cùng ảm đạm.
Buông thân thể của hai kẻ kia xuống, Tần Vô Song đi lên đại điện của Thanh Vân Điện, tay áo nhẹ nhàng đảo qua, quét sạch đám tro bụi bẩn ở trên toàn bộ lau sạch.
Bên cạnh lư hương bày một ít hương.
Tần Vô Song bái lạy ba cái, trong tay kết một cái ấn, dẫn ra một đạo hỏa linh, đốt lên mấy cây hương. Ở trên đại đường đã vái vài vái, rồi lại đem cắm vào vào trên lư hương.
Tây Môn Tinh cùng Đồng Ngôn dò xét nhìn kẻ trước mắt này, tâm vô cùng xáo động. Trong ánh mắt của Tần Vô Song đều là vô cùng thương cảm, xoay người tới:
- Tinh La Điện còn có bao nhiêu đệ tử sống sót?
Lời này vừa ra, hai kẻ kia sắc mặt nhất thời biến đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Tần Vô Song.
- Vô… Vô Song Hầu?
Tây Môn Tinh phản ứng lại trước.
Cái tên Vô Song Hầu này đã thật lâu không có ai kêu như vậy, Tần Vô Song than nhẹ một tiếng, gật gật đầu:
- Không ngờ một lần từ biệt này, vật còn người mất!
Đồng Ngôn kinh ngạc:
- Vô Song Hầu, thật là ngươi?
Vốn dĩ, bọn họ cùng với Tần Vô Song trước đây đã xưng huynh gọi đệ. Nhưng trải qua đại kiếp nạn lần này, trong lòng của mỗi người đều bị tổn thương nặng, hơn nữa thời gian cách nhau đã rất lâu, Tần Vô Song đối với bọn họ mà nói có một chút xa không thể với tới, bởi vậy bất thình lình xưng hô liền biến thành Vô Song Hầu, mà trong khẩu khí lại tràn ngập sự kính sợ.
- Là ta, các ngươi vẫn gọi ta là Vô Song đi.
Tần Vô Song bỏ mặt nạ xuống dưới. Cũng ở lúc này, Mộ Dung Nhạn cũng nhẹ nhàng tiến tới.
- Tần đại ca, hai người này, cũng là đồng môn của chàng sao?
Mộ Dung Nhạn hỏi.
- Nhạn nhi, hai người này là đồng hương và cũng là đồng môn của ta. Quan hệ càng thân thiết hơn một chút.
Tây Môn Tinh và Đồng Ngôn đều có chút hổ thẹn, nhất là khi nhìn thấy Mộ Dung Nhạn bỏ mặt nạ xuống, hiện ra dung mạo xinh đẹp như thần tiên, trong lòng lại càng có chút bất an.
- Chào các huynh, ta là Mộ Dung Nhạn.
Mộ Dung Nhạn lại là rất tự nhiên thoải mái.
Hai kẻ kia đều lúng ta lúng túng, gật gật đầu, miễn cưỡng cười cười.
- Vô Song, ngươi thật sự đã trở về?
Đôi mắt của Đồng Ngôn lúc này đã đỏ hoe, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào:
- Tinh La Điện chúng ta ngoài một số ít đệ tử không còn ở trong điện, còn đâu đều bị giết sạch rồi. Tinh La Điện đều do bọn chúng tàn hại, những kẻ đó thực lực quá mạnh, một cái phất tay của bọn chúng cũng đã phá hủy đi toàn bộ kiến trúc của Tinh La Điện. Những kẻ chúng ta căn bản là không thể tới gần được bọn chúng.
Tần Vô Song ảm đạm đau lòng, La Thiên Đạo Trường phái ra cao thủ, đều là cường giả Hư Võ Cảnh, các tu luyện giả Tinh La Điện đều là người của các quốc gia nhân loại, làm sao mà có thể kháng cự lại bọn chúng?
- Đồng huynh, ngươi nói tiếp đi.
Đồng Ngôn gật gật đầu, đem toàn bộ tường thuật lại một lượt, trong mỗi tình huống thảm thiết, lại khiến cho Tần Vô Song quặn đau từng cơn.
- Những kẻ đó có nói cái gì không?
Tần Vô Song hít sâu một cái, bình phục lại cảm xúc, hỏi.
- Có nói… Nói… Nói là…
Nhưng Đồng Ngôn có chút lúng túng bối rối, hiển nhiên là có những lời không tiện nói ra.
- Không sao, khẳng định là có liên quan tới ta, nói đi, ta đang nghe đây.
Đồng Ngôn kinh ngạc:
- Vô Song, ngươi cũng đã biết?
- Ta biết là kẻ nào làm!
Tần Vô Song khẩu khí bình tĩnh, ngọn lửa căm thù đang cháy rực trong ánh mắt, uất ức cháy lên như thiêu như đốt.
Đồng Ngôn gật gật đầu nói:
- Những kẻ này giết chóc xung quanh, nói là ngươi ở Cấm địa của Thần Hiên Viên Khâu đã đắc tội với một thế lực vô cùng lớn mạnh, mới khiến cho Tinh La Điện đi tới cảnh bị diệt môn. Bọn chúng nói muốn cho ngươi trở thành tội nhân thiên cổ của Tinh La Điện, bị các quốc gia nhân loại muôn đời thóa mạ, lăng nhục đến vạn năm.
Mộ Dung Nhạn nghe tới đây, không nhịn được, nói:
- Tên La Thông Thiên này quả thật là kẻ cực kỳ không biết xấu hổ. Chẳng những thủ đoạn ti tiện, còn vu cáo hãm hại huynh, Tần đại ca…
Tần Vô Song khoát khoát tay:
- Nhạn nhi, mối thù này sớm hay muộn ta cũng sẽ tính sổ với hắn. Chúng ta tạm thời không nói tới La Thiên Đạo Trường.
Hắn quay đầu hỏi Đồng Ngôn:
- Hiện tại Tinh La Điện còn có bao nhiêu đệ tử?
- Tính đi tính lại, nhiều lắm cũng không tới hai trăm người. Phần lớn đã rời khỏi Đế quốc Đại La tìm nơi nương tựa khác. Những kẻ còn lưu lại trong này, đại khái cũng chỉ có mấy chục người.
- Có mấy chục người sao?
Tần Vô Song nhíu mày nói:
- Ta thế nào cũng chỉ có phát hiện ra trên dưới mười người?
Đồng Ngôn cả kinh:
- Vô Song, ngươi đều biết sao?
Tần Vô Song thở dài:
- Các ngươi có phải là cảm thấy che dấu rất khá?
Đồng Ngôn đưa tay gãy gãy đầu:
- Mấy chục người chúng ta chia ra làm sáu tổ. Thay phiên nhau bám trụ ở nơi này để tránh kẻ địch tới sẽ bị một lượt tiêu diệt hết. Những kẻ khác cũng đều đang tránh ở trên dãy Lăng Vân Phong.
Dù sao cũng còn mấy chục người, Tần Vô Song tuy rằng ít nhiều đau thương nhưng thấy vậy cũng có chút vui mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.