Chương 411: Uy lực một thương
Lê Thiên
26/03/2013
Kế sách này của Tần Vô Song, khiến Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đồng thời thú huyết sôi trào, đều trầm trồ khen ngợi. Tần Vô Song nói:
- Đừng dây dưa nữa, lập tức hành động, Bao Bao, nhớ kỹ, sách lược lần này không phải là trận tiêu diệt, mà là tập kích bất ngờ. Đánh xong một đòn thì phải đổi chỗ. Nhất định không thể để bọn chúng ổn định bước chân đối phó với ngươi.
Bao Bao vui tươi hớn hở nói:
- Yên tâm đi, Lão Đại. Trước đây khi chúng ta đối phó với Cửu Cung Phái, không phải là đập tan từng bộ phận sao? Ta không ngốc đến mức đối địch chính diện với bọn chúng, để bọn chúng bày xong thế trận đối phó với ta.
Vẫn như cũ phân binh làm hai đường, Bao Bao một đường, Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú một đường. Ước định xong xuôi, hai bên trong vòng nửa tháng, đến Hầu Vương sơn tụ tập.
o0o
Không nói đến Bao Bao thần tốc lao tới hang ổ của Hồng Phong Nhân Tộc, chỉ nói về Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú, căn cứ vào bản đồ chuẩn xác do Bao Bao cung cấp, hướng về phía Bộ lạc Dã Nhân Tộc ở vực sâu trong lòng đất mà đi.
Hôm nay bất kể là Hồng Phong Nhân Tộc, hay là Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, sào huyệt của bọn chúng đều tương đối vắng vẻ. Cường giả chủ lực đã tới Hầu Vương Sơn, chuẩn bị hành động tấn công Hầu Vương Sơn rồi.
Tần Vô Song mang theo Tử Điện Phần Diệm Thú, trải qua bôn ba không đến hai ngày, đã tới được bên ngoài thâm uyên. Thâm uyên này, nằm ở chỗ địa thế vô cùng thấp trũng. Bốn phía đều là đầm lầy vô tận, khiến Dã Nhân Tộc tự nhiên có một tầng phòng ngự thiên nhiên.
Đầm lầy này chỉ cần một bước giẫm lên không đúng, có khả năng sẽ sa xuống vũng bùn, vĩnh viễn không cách nào tự thoát ra được. Sức mạnh nuốt chửng của vũng bùn này, so với vũng bùn bình thường chí ít mạnh hơn mười lần, cho dù là Tiên Thiên cường giả, nếu không cẩn thận giẫm vào, một khi rơi xuống, trừ phi bên cạnh có người lập tức ứng cứu, nếu không cũng rất có thể bị vũng bùn nuốt chửng.
Vũng bùn này đại khái rộng mấy trăm dặm, hoang vu, không một bóng người, chỉ có lùm cây thấp bé, ít nhiều có thể yểm hộ một chút hành tung.
Nếu xông vào đầm lầy này giữa ban ngày ban mặt, trừ phi có thủ đoạn ẩn thân, hoặc là dứt khoát mọc hai cánh, mới có thể bình yên vượt qua, không bị phát hiện. Nếu không chỉ có ban đêm hành tẩu xuyên qua, mới có khả năng không bị phát hiện.
Tần Vô Song và Tử Điện Phần Diệm Thú ở bên ngoài thương thảo một lát, quyết định vẫn nên đợi đến lúc trời tối, mới tiến vào. Mấy trăm dặm đầm lầy, đối với cường giả cấp bậc như bọn họ mà nói, cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm. Chỉ cần hao phí một chút linh lực so với bình thường, là có thể bước qua đầm lầy giống như dẫm trên đất bằng.
- Lão Đại, Thâm Uyên Dã Nhân Tộc này ở chỗ quỷ nào vậy? Làm sao ở trong đầm lầy này được?
Tử Điện Phần Diệm Thú vẫn bụng đầy bực tức:
- Cũng không phải ở trong đầm lầy, bọn chúng ở dưới sâu thẳm lòng đất, nhưng cửa ra vào của vực sâu lại nằm ở chỗ hoang vu vắng vẻ bên ngoài đầm lầy này.
- Lão Đại, chúng ta vào trong, chỉ chuyên tâm phóng hỏa sao? Không giết người sao?
Tử Điện Phần Diệm Thú hăm he nhảy tới nhảy lui, nó cảm thấy giết người và phóng hỏa là hai phân đoạn của cùng một quá trình, nhất định phải cùng phát sinh mới kích thích, chỉ phóng hỏa, không giết người, vẫn chưa đủ kích thích.
Tần Vô Song lại nói:
- Nhìn tình hình mà định, nếu phóng hỏa thuận lợi, có thể không giết thì không giết. Nếu Dã Nhân Tộc dây dưa bám theo, chúng ta cũng không thể để bọn chúng tấn công đúng không? Đáng giết thì cứ giết, không thể do dự.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười hắc hắc, cũng không nói thêm gì.
o0o
Bóng đêm buông xuống, Tần Vô Song cùng Tử Điện Phần Diệm Thú đồng thời nhảy ra, Tần Vô Song nói:
- Nhất định phải cẩn thận, chúng ta xuất phát!
Đầm lầy này mặc dù có địa hình lồi lõm không bằng phẳng, nhưng tổng thể mà nói, vẫn vô cùng trống trải. Vì vậy những nơi bọn họ có thể dùng để ẩn thân cũng không nhiều, cứ như vậy, khiến hành động của bọn họ ít nhiều phải chịu một số ảnh hưởng, di chuyển cũng chậm hơn một chút.
Đi đến khi nửa đêm, cuối cùng mới mò được chỗ sâu trong đầm lầy. Một người, một thú mai phục phía sau một lùm cây, Tần Vô Song thấp giọng nói:
- Nhìn thấy một đống tảng đá, đông một đống, tây một đống trước mặt rồi chứ? Đó chính là cửa vào của bộ lạc dã nhân. Chúng ta đi thế này không thể tránh được tất cả tai mắt. Cho nên, vẫn là ta phụ trách thu hút sự chú ý, ngươi đi phóng hỏa. Phóng hỏa ngươi làm được không?
Tử Điện Phần Diệm Thú vui vẻ nói:
- Lão Đại, phóng hỏa quả thực là thiên chức của ta, làm sao ta không làm được chứ.
Tần Vô Song cười nói:
- Vậy ta đi thu hút tất cả các tốp canh gác trước, ngươi tiến vào phụ trách phóng hỏa. Nhớ kỹ, đừng đốt nhầm chỗ. Nếu đốt được Thánh Miếu tế tự của bọn chúng, đem đạo cụ máy móc hiến tế của bọn chúng, có thể đốt, thì đốt hết toàn bộ.
Tử Điện Phần Diệm Thú cười sảng khoái:
- Tuân lệnh!
Tần Vô Song đối với Dã Nhân Tộc cũng không có thiện cảm gì, lúc trước khi hắn tới Hầu Vương Sơn lấy Thần Anh Quả, cũng bị ba chiến sĩ của Dã Nhân Tộc bao vây, ba kẻ đó quả thực là không biết lý lẽ, chỉ có chết mới chịu dừng lại. Hôm nay nếu Dã Nhân Tộc đã chuẩn bị khai chiến với Hầu Tộc, hắn thân là bằng hữu của Hầu Tộc, xét tổng thể tất cả mọi việc đều không cho phép hắn chùn bước, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Trên thế giới này, không thể ở chung hòa thuận với tất cả mọi người. Giống như Dã Nhân Tộc, đã chủ địch là địch nhân, thì càng không cần khách khí làm gì.
Kêu nhỏ một tiếng, Tần Vô Song vỗ hai tay, thân hình giống như một luồng gió, từ hư không lóe ra, thấp giọng gào lên, không ngừng hướng về chung quanh Bộ lạc Dã Nhân Tộc mà khuếch tán ra.
Tiếng gào thét này nhất thời đều thu hút tất cả trạm canh gác trong bóng tối của Dã Nhân Tộc, huýt sáo không ngừng, phát ra các loại tiếng báo hiệu cảnh giới.
Tần Vô Song vừa gào thét, vừa la lớn:
- Dã Nhân Tộc nghe cho rõ đây, năm vị Tù trưởng của các ngươi xuất chinh Hầu Vương Sơn, đã bị tiêu diệt toàn quân, thức thời thì hãy nhanh chóng đi ra đầu hàng. Thâm uyên này, chúng ta đã trưng dụng rồi!
Tiếng nói giống như trái phá vang dội trong Bộ lạc Dã Nhân Tộc.
Trong Dã Nhân Tộc có rất nhiều kẻ nghe hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, đều kinh ngạc không ngớt, ồn ào từ dưới vực sâu trong nền đất chui ra, định xem rút cuộc có chuyện gì.
Tần Vô Song biết, Bộ lạc Dã Nhân Tộc ở vực sâu dưới đất, dân cư đông đúc, dải đất đầm lầy này chỉ là khu vực trung tâm của Dã Nhân Tộc, còn tộc đàn của Dã Nhân Tộc lại rải rác ở nhiều nơi của Chi Tế Sơn.
Nhưng lần này, chỉ cần khiêu khích Tổng bộ của Bộ lạc Dã Nhân Tộc, thì những Tù trưởng của Dã Nhân Tộc cũng không thể không quay về cứu viện!
- Là kẻ nào vậy?
- Đồ chó má, Tù trưởng của Dã Nhân Tộc chúng ta mạnh như vậy, làm sao có thể toàn quân bị tiêu diệt được? Người này khẳng định là gian tế.
- Đúng vậy, mọi người mau bắt gian tế.
- Đúng rồi, dám đến gây rối Thâm Uyên Dã Nhân Tộc, nhất định không phải là thứ tốt gì, bắt lấy hắn!
Tần Vô Song cười lớn ha ha, khí thế toàn thân không ngừng thôi động, cố ý chế tạo ra thanh thế cực lớn không ngừng kêu lên, khiến trong mấy trăm dặm vực sâu dưới đất đều khuấy động cả lên.
Một lát sau, cường giả Dã Nhân Tộc còn ở lại, hết người này đến người khác chui lên, ồn ào đuổi theo Tần Vô Song, hiển nhiên, bọn họ có thể cảm nhận ra từ trên khí thế của Tần Vô Song, người lần này đến là một cường giả!
Trong nháy mắt, phía sau Tần Vô Song đã có mười mấy luồng thân ảnh, hơn nữa đều là Trưởng lão lưu lại của Dã Nhân Tộc, thân thủ tu vi của người nào cũng đạt đến cấp bậc Cao Linh Võ Cảnh.
Chỉ là, Tần Vô Song hôm nay đương nhiên không đặt những Trưởng lão này trong mắt, trên đường xuyên qua đầm lầy, Tần Vô Song một người một thương, đột nhiên dừng lại ở một mảnh đất trống mênh mông. Bỗng nhiên xoay người, cười lạnh nhìn đám Trưởng lão Dã Nhân Tộc đuổi theo, khóe miệng mang theo nụ cười có mấy phần bỡn cợt.
Những Trưởng lão Bộ lạc Dã Nhân Tộc này, thấy Tần Vô Song đơn thương độc mã, còn có thể trấn định như vậy, trong lòng cảm thấy có mấy phần đề phòng, một Trưởng lão độc nhãn đeo cái che mắt ở trong đó, dùng con mắt còn lại của hắn đánh giá Tần Vô Song, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai, biết nơi này là nơi nào không?
Tần Vô Song cười ha ha:
- Ta là con cháu của Hồng Phong Nhân Tộc Trương Tam, chư vị Trưởng lão, thất lễ rồi.
- Hồng Phong Nhân Tộc?
Những Trưởng lão của Dã Nhân Tộc đưa mắt nhìn nhau.
- Không thể nào! Đệ tử trẻ tuổi của Hồng Phong Nhân Tộc, trẻ tuổi giống như ngươi, không có bản lĩnh này. Ngươi tới từ Hiên Viên Khâu!
- Dã Nhân Tộc chúng ta và Tông môn của Hiên Viên Khâu từ trước đến nay không có qua lại, các hạ xông tới chỗ này, muốn làm cái gì?
Tần Vô Song chậc chậc nói:
- Ta chính là Hồng Phong Nhân Tộc, chỉ sợ các ngươi vẫn chưa biết? Hồng Phong Nhân Tộc và Hầu Vương Sơn sớm đã ước định rồi, cùng nhau đối phó với Dã Nhân Tộc. Vì để thu hút cường giả của Dã Nhân Tộc các ngươi xuất động, cố ý giả vờ Liên minh với các ngươi. Sau đó hành động một lần đập tan Dã Nhân Tộc các ngươi! Lúc này, tin rằng năm vị Tù trưởng của các ngươi đã bị vây kích đến mức không thở nổi rồi. Ta phụng mệnh của cấp trên, tới vực sâu Bộ lạc Dã Nhân Tộc các ngươi phát cáo thị trước, nhưng phàm là những kẻ đầu hàng, có thể không giết. Kẻ ngoan cố chống đối lại, giết không cần luận tội.
Những lời ăn không nói có này của hắn khiến đám Trưởng lão của Dã Nhân Tộc ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời không phân biệt rõ thật giả. Một gã Trưởng lão trong đó kêu lên:
- Tiểu tử này ăn nói tùy tiện, bất kể thật giả, hắn đã tới đây khẳng định không có ý tốt, hãy bắt hắn lại trước, sau đó mới bàn bạc!
Mấy vị Trưởng lão được câu nói này đánh thức, sôi nổi gật đầu. Dã Nhân Tộc dã man, nói làm là làm, lần lượt móc ra vũ khí, vây quanh về phía Tần Vô Song.
Vòng vây thu nhỏ lại, Tần Vô Song lập tức cảm nhận được tốc độ di chuyển của mười mấy Trưởng lão Dã Nhân Tộc rõ ràng cực nhanh, không ngừng di chuyển xung quanh.
Cây thương tổ truyền của Tần Vô Song dựng lên, ánh mắt trấn định trên người gã Trưởng lão vừa mới kêu gào. Nếu đã kêu gào thì sẽ lấy hắn ra lập lập uy!
Sắc mặt hàn quang chợt lóe, trường thương rung lên, thân hình đột nhiên giống như một luồng lưu quang, phóng lên. Thế vọt lên này, giống như mặt trời mới mọc trước bình minh, mọc lên!
- Lão Đại, cẩn thận!
Tựa hồ cùng như đồng thời, kinh thế nhất thương của Tần Vô Song đã đâm tới trước mặt.
Gã Trưởng lão Dã Nhân Tộc theo bản năng vung đinh ba trong tay, thuận thế đỡ lấy, muốn chống đỡ một đòn sắc bén này của Tần Vô Song.
Mũi thương của Tần Vô Song rung lên, phảng phất thân thương đột nhiên dài ra, đột nhiên đâm về phía trước. Một luồng lưu quang kịch liệt, từ mũi thương bắn ra.
- Đỡ!
Tần Vô Song gào to một tiếng, cánh tay toàn lực thẳng ra. Thân thương đã mắc lên đinh ba. Chỉ là lực thẳng này khiến đinh ba bị ép đến cong đi, tạo thành một đường hình cung cuốn vào bên trong một nửa, phảng phất giống như cây cung vậy.
Trưởng lão đó toàn thân mồ hôi đầm đìa, mới chỉ giao thủ một chút, hắn đã cảm giác được giống như bị một ngọn núi áp chế vậy. Hai cánh tay, giống như bị lực lượng vạn quân đè lên vậy, tê dại tựa hồ giống như mất đi tri giác, hai chân không ngừng thuận theo trượt xuống đầm lầy. Vừa trượt vừa lui. Ở dưới hai chân lại là khe rãnh cực sâu, phảng phất giống như con trâu trên mảnh đất cày, khe rãnh thật sâu.
Tần Vô Song cười lạnh một tiếng, cánh tay múa may, nâng thương vút lên, quát lớn một tiếng, lại gia tăng thêm sức mạnh, đột nhiên giống như dùng gậy đập xuống:
- Xuống đi!
Tần Vô Song hét lớn, nhất thương nện xuống. Hai cánh tay mạnh mẽ của Trưởng lão đó, đột nhiên uốn cong, cả thân hình giống như một chiếc đinh sắt, bị cái búa đập xuống.
Hai chân lún xuống, vũng bùn nhất thời sản sinh ra sức mạnh hấp thu cường đại, thoáng chốc đã tới giữa hông! Trưởng lão đó hồn phi phách tán, hắn là người của Dã Nhân Tộc, đương nhiên biết lực thôn phệ của đầm lầy này như thế nào, cho dù là hắn, nếu bị đầm lầy này nuốt tới ngực, cũng chỉ còn con đường chết! h
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.