Chương 848: Vô Song thu đồ đệ
Lê Thiên
27/03/2013
Tiểu cô nương này vô cùng thẹn thùng, nói xong một câu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong ánh mắt lại bắn ra lửa nóng mong chờ sáng rực, vì lo được lo mất, tâm tình khẩn trương viết đầy lên mặt, lông mi dài dài khẽ nhảy lên, khiến đôi mắt to rất linh động, có vẻ càng thêm đơn thuần trong veo.
Chỉ là, phía sau đơn thuần và trong veo này, lại cất giấu một luồng đau thương không thể nào ức chế được, điểm này, từ góc lông mày tích tụ của tiểu cô nương mơ hồ nhìn thấy được.
Tần Vô Song ha ha cười:
- Tiểu cô nương, muốn làm đệ tử của ta sao? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
- Ta năm nay mười một tuổi!
Tiểu cô nương ưỡn thẳng ngực, tận lực muốn biểu hiện vẻ ‘thành thục’ của mình, vì thế còn lén lút kê thêm gót chân, muốn để mình nhìn cao hơn một chút.
Trong mắt Tần Vô Song, động tác nhỏ của tiểu cô nương này, làm thế nào qua mắt được hắn? Tiểu cô nương này cực lực làm bộ như rất thành thục, nhưng loại tiểu cô nương dáng vẻ ngây thơ này, cho dù biểu hiện đầy đủ thế nào, cô ta dù sao vẫn là một đứa trẻ.
- Tinh Hà đại nhân, có thể dừng bước nói chuyện một chút không?
Một gã trung niên hán tử mang theo giọng nói thô thô hỏi một câu.
Tần Vô Song ánh mắt nhàn nhạt, liếc nhìn hai nhóm người đó:
- Xin lỗi, nếu có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy ở đây thì có thể giao dịch ngay tại chỗ. Nếu không có, dừng một trăm bước nói cũng không ra kết quả gì!
Hắn nhìn người vô cùng chuẩn, biết hai nhóm người này, hiển nhiên không có thành ý giao dịch. Xem dáng vẻ của bọn chúng, đừng nói không có, cho dù có Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, sợ rằng cũng sẽ không lấy ra.
Ước chừng vẫn là khi dễ người tới từ bên ngoài như hắn, muốn có chủ ý nhằm vào hắn.
Quả nhiên, lời này của Tần Vô Song vừa nói ra, một gã đại hán trong đó tức giận hừ một tiếng:
- Tinh Hà các hạ, mua bán không thành, lễ tiết cũng cần phải có chứ? Ngươi cứng rắn ra sức cự tuyệt như vậy, không phải là biểu hiện của hữu hảo.
Cô Đơn hừ lạnh một tiếng:
- Chủ nhân nhà ta, là tới tham gia vào Huyền Minh Pháp Hội, không phải tới chơi hữu hảo với các ngươi. Nếu không chê chúng ta không hữu hảo, có thể lập tức tránh đường, chúng ta không tiếp chuyện được!
Tần Vô Song cười hắc hắc, dựng thẳng ngón tay cái lên với Cô Đơn. Chỉ chỉ về hướng đại sảnh. Hắn vẫn muốn xem xem có nhiệm vụ treo giải thưởng gì.
Đi đến trước đại sảnh, Lăng Thiên Chí của Thiên Sơn Phái vừa lúc đi tới, nhìn thấy hai nhóm người sau lưng đi phía sau Tần Vô Song, Lăng Thiên Chí sắc mặt biến đổi:
- Hai nhà các ngươi, lén lút dây dưa với khách quý, có phải không thèm quan tâm đến quy tắc của Huyền Minh Pháp Hội không?
Đừng thấy thế lực hai nhà này lợi hại hò hét, ở trước mặt Thiên Sơn Phái, vẫn là có chút kiêng kỵ. Huống hồ Huyền Minh Pháp Hội là do Huyền Minh Tộc ủy thác cho Thiên Sơn Phái chủ sự. Nói Thiên Sơn Phái có đại quyền quyết định sinh sát, cũng không hề sai.
Hai nhóm người đó, hừ nhẹ một tiếng, không dám chống đối, ngượng ngùng rời đi.
Lăng Thiên Chí tiến tới mấy bước, ngữ khí thần bí nói:
- Tinh Hà đại nhân, vãn bối có một tin tức, không biết tiền bối có hứng thú nghe một chút không?
Thấy Lăng Thiên Chí dáng vẻ như vậy, thật sự không phải giả bộ. Huống hồ, Lăng Thiên Chí chủ động khiêm nhường như vậy, tự xưng vãn bối, Tần Vô Song tâm tình cực tốt, nhưng cũng không có lạc quan mù quáng, mà là thản nhiên hỏi:
- Muốn có lợi ích gì?
Lăng Thiên Chí vốn còn muốn kín đáo uyển chuyển nhắc một chút tới vấn đề thù lao, không ngờ đối phương lại trực tiếp như vậy, cười hắc hắc, gật đầu nói:
- Tinh Hà đại nhân quả nhiên vô cùng sảng khoái. Được, vãn bối ở trước mặt người thông minh cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Tinh Hà đại nhân, vãn bối có thể cho ngươi một manh mối chính xác, có liên quan đến Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy. Nếu tiền bối có hứng thú, ta sẽ nói. Không có hứng thú, đương nhiên vãn bối sẽ không nói.
- Nói đi, ngươi muốn cái gì?
- Vậy vãn bối sẽ nói thẳng, nếu Tinh Hà đại nhân có thể cho vãn bối một tấm Long Tức Phong Ấn, vãn bối nhất định sẽ đem tình báo này nói thẳng ra, hơn nữa bảo đảm mười phần tin cậy. Vãn bối có thể lấy danh dự của Thiên Sơn Phái đảm bảo.
Lăng Thiên Chí lời thề son sắt nói.
Tần Vô Song giương mắt nhìn Lăng Thiên Chí, nhìn thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, không có bất cứ hiềm nghi giả vờ nào, thật ra tin được bảy phần. Lăng Thiên Chí này mặc dù không xem là lương thiện gì, nhưng lần trước bị bản thân hù dọa một lần, trước mặt mình vẫn là có chút sợ đầu sợ đuôi, có cho hắn cũng không dám giở thủ đoạn gì.
- Nếu tình báo thích hợp, một tấm Long Tức Phong Ấn, thật ra là chuyện nhỏ. Ngươi xác thực có tình báo hữu dụng? Có thể giúp ta có được Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy?
Lăng Thiên Chí hắc hắc cười, cũng không chính diện trả lời, mà là nói:
- Tinh Hà đại nhân, phụ thân của vãn bối vừa rồi còn kín đáo nói với vãn bối, Tinh Hà đại nhân thực lực cường đại. Nhưng mà, Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, ngoài thánh địa của Huyền Minh Tộc ra, những nơi khác, rất khó có được. Tinh Hà đại nhân mặc dù mạnh, nhưng muốn cường thế xông vào thánh địa Huyền Minh Tộc, khả năng thành công tuyệt đối không lớn. Còn tin tức mà vãn bối cung cấp, mặc dù khó khăn cũng không nhỏ, nhưng tuyệt đối là hy vọng nhiều hơn xông vào thánh địa. Quan trọng nhất là, nó không có bất cứ nguy hiểm nào.
Không thể không nói, Lăng Thiên Chí thật sự có tài ăn nói. Một hồi so sánh, có lý có chứng cứ, thật sự khiến Tần Vô Song tâm động dữ dội.
Phong Ấn Long Tức, trong tay hắn vô cùng đầy đủ. Lòng bàn tay lướt qua, một tấm Long Tức Phong Ấn đã túm ở trong tay, khí tức phong ấn Long Tộc thần diệu, tản phát ra, khiến ánh mắt Lăng Thiên Chí lộ vẻ sáng rực.
Tần Vô Song đang muốn đem Long Tức Phong Ấn đó đưa cho Lăng Thiên Chí, tiểu cô nương sau lưng đột nhiên vô thanh vô tức từ sau cửa đi ra, mặc dù ánh mắt có chút khiếp đảm, nhưng khẩu khí vẫn rất kiên định:
- Tinh Hà đại nhân, ta cũng có thể nói cho ngươi một manh mối, không cần thù lao của ngươi, chỉ cần ngài nhận ta làm đồ đệ!
Tần Vô Song cười phá lên, nhìn nhìn Lăng Thiên Chí, lại nhìn nhìn đứa bé gái. Đột nhiên nhếch miệng cười:
- Lăng Thiên Chí, ngươi ở đây chờ, ta sẽ quay lại!
Nói xong, lắc mình đến bên cạnh đứa bé gái, một đạo gió mạnh cuốn tới, nâng đứa bé gái trực tiếp hóa thành một đạo thần quang biến mất trên đường.
Trong một góc yên lặng, Tần Vô Song đặt đứa bé gái xuống:
- Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?
- Dương Y!
tiểu cô nương ánh mắt ngập nước, trong vắt giống như nước mùa thu, lông mi linh động khẽ nhướng lên, thân hình gầy gò giống như một đóa u lam, khiến người ta lòng sinh trìu mến.
- Được, ngươi là người ở đâu, phụ mẫu đâu? Tại sao muốn bái ta làm sư phụ?
Tiểu nha đầu vừa nghe đến hai tiếng ‘phụ mẫu’, sắc mặt vốn sáng ngời, nhất thời ảm đạm, cúi đầu nói:
- Ta không có phụ mẫu.
- Sao?
- Ta từ lúc hiểu chuyện, đã không có phụ mẫu rồi.
- Vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở Huyền Minh Pháp Hội này?
Tần Vô Song có chút tò mò, nghe ra, tiểu nha đầu này có lẽ là một cô nhi.
- Là một đại thúc bán quẻ, đưa ta đến đây. Hắn nói, ta có thể tìm được một sư phụ ở đây.
- Lại là hắn?
Tần Vô Song cười khổ một tiếng:
- Vậy ngươi làm thế nào tìm được ta? Hắn nói tên tuổi và tướng mạo của chúng ta sao?
- Hắn cái gì cũng không nói, chỉ nói ở đây có sư phụ của ta. Kêu ta dựa vào cảm giác tìm, tìm nói chuyện, nhất định sẽ nhận ta làm đồ đệ. Tinh Hà đại nhân, ngươi sẽ làm sư phụ của ta chứ?
Một khi là cục diện Lý Bố Y đặt ra, Tần Vô Song biết nhân tình này không thể không làm. Huống hồ, Lý Bố Y là tuyệt thế cao nhân, sắp xếp như vậy, nhất định có đạo lý.
Thấy Tần Vô Song trầm ngâm không nói, Dương Y đột nhiên nhớ ra gì đó, nói:
- Đúng rồi, Tinh Hà đại nhân, ta thiếu chút nữa quên mất, đại thúc bán quẻ đó còn nói, Huyền Minh Tộc có một treo giải thưởng bí mật. Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ treo giải thưởng đó, nhất định có thể có được thứ mà ngươi muốn. Sư phụ, thứ mà ngươi muốn, chính là Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy sao?
Tần Vô Song trong lòng khẽ động, Lý Bố Y tiền bối quả nhiên là liệu việc như thần, ngay cả hắn muốn cái gì cũng đoán được. Xem ra tiền bối cao nhân hành sự, quả nhiên là quỷ thần khó dò.
- Tiểu nha đầu, Lý Bố Y tiền bối một khi đã sắp xếp như vậy, vậy ngươi đi theo ta đi.
Tần Vô Song lộ ra một nụ cười, nói đến cùng, kiếp trước hắn cũng là một cô nhi, đối với cô nhi có một lòng yêu thương ngôn từ khó có thể nói hết được.
- Tinh Hà đại nhân, ngươi… ngươi thật sự muốn giữ ta lại sao?
Dương Y mừng rỡ quá đỗi, trong ánh mắt nhỏ xinh đẹp, tràn ngập ý tứ hàm xúc thành khẩn.
- Ngươi gọi ta là gì?
Tần Vô Song cười chế nhạo.
- Tinh… à đúng rồi, sư phụ!
Tiểu nha đầu thông minh trí tuệ, lập tức lĩnh ngộ, trực tiếp quỳ xuống dưới đất:
- Sư phụ ở trên, đệ tử Dương Y khấu đầu lạy tạ ngài.
Tần Vô Song cười ha ha:
- Được, ngươi đã bái sư, ta sẽ nhận của ngươi ba lạy chín dập đầu. Y nhi, ngươi phải nhớ kỹ, vi sư tên thật là Tần Vô Song, là Đại Chưởng môn Tần gia của Hiên Viên Khâu, trước kia phục tùng tại Tinh La Điện. Ngươi là môn đồ khai sơn của ta, sau này thái độ hành sự, không thể làm ô uế tên tuổi của vi sư.
- Vâng, đệ tử nhất định sẽ nhớ kỹ không quên!
Dương Y vui mừng rạo rực, tiểu nữ nhi dáng vẻ ngây thơ, phối hợp với dáng vẻ cố gắng muốn giả vờ thành thục của cô, có vẻ vô cùng đáng yêu.
- Được rồi, ngươi biết cái gì?
Tần Vô Song muốn kiểm tra một chút nền tảng của tiểu nha đầu này.
- Ta… đệ tử biết chặt củi nấu cơm, hạ lưới bắt cá, còn biết nướng khoai lang, nướng khoai tây. Đúng rồi, đệ tử còn biết…
Một chuỗi kỳ năng báo ra, Tần Vô Song nghe được mà choáng váng đầu óc.
Đứa trẻ nhà nghèo sớm đã lo liệu việc nhà, lời này thật sự là không sai. Hiện giờ đệ tử này thật ra đa tài đa nghệ, nhưng Tần Vô Song muốn hỏi vốn không phải cái này.
Mắt thấy tiểu cô nương dáng vẻ vô tư, Tần Vô Song cũng không kìm được hỏi quá nhiều, thầm nghĩ:
- Đây là một khối ngọc thô, có thể tạo hình ra hay không, còn phải đợi quay về Tần gia mới tính toán được. Dự đoán Lý Bô Y tiền bối, sẽ không đưa một đứa trẻ không có chút tạo hình mà đưa cho ta?
Lăng Thiên Chí nhìn thấy Tần Vô Song lại xuất hiện, mặt mày rạng rỡ đi tới đón, Tần Vô Song lại sắc mặt lạnh lùng:
- Lăng Thiên Chí, ngươi làm ta một phen coi tiền như rác là sao? Hôm nay trong công bố treo giải thưởng, có một nhiệm vụ treo giải thưởng bí mật của Huyền Minh Tộc. Lập tức chuyện sẽ công bố, ngươi hiện tại lấy ra thừa nước đục thả câu, gạt đồ của ta, lá gan không nhỏ.
Lăng Thiên Chí không kìm được trong lòng nhảy dựng, không thể tưởng tượng được nhìn Tần Vô Song, lại nhìn nhìn Dương Y. Hắn hiển nhiên không ngờ, Tần Vô Song sau buổi nói chuyện với tiểu cô nương này, lại có thể nhìn thấu chút tâm tư nhỏ của hắn. Đang muốn biện giải, Tần Vô Song hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, nếu ngươi thật sự muốn có Long Tức Phong Ấn, ta niệm tình ngươi là vãn bối, ban cho ngươi một tấm thật ra cũng không ngại. Hiện giờ nếu không phải nể mặt của Huyền Minh Tộc, nhất định phải khiến ngươi chịu chút đau khổ vụn vặt rồi.
Lăng Thiên Chí vẻ mặt xấu hổ, oán hận trừng mắt nhìn Dương Y.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Ngươi trừng mắt cái gì? Tiểu cô nương này hiện giờ là đệ tử của ta, ngươi muốn tìm cô ta gây phiền toái, đó là tự chuốc khổ vào thân.
Lăng Thiên Chí kêu khổ không ngừng, chỉ có thể cười làm lành, vâng vâng dạ dạ, xấu hổ mà đi.
Quả nhiên, tin tức mà Lý Bố Y thông qua Dương Y nhắn dùm, vô cùng chuẩn xác. Nhiệm vụ treo giải thưởng lần này, tổng cộng có mười cái. Nhiệm vụ treo giải thưởng cuối cùng, bất ngờ là tuyên bố của Huyền Minh Tộc.
Nội dung nhiệm vụ là tìm kiếm một tín vật mà Huyền Minh Tộc mất tích đã lâu – Huyền Minh Lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.