Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Chương 47: Bạch Dật Thủy trở về ( một )
Tư Mã Duệ Nhi
11/01/2016
Phượng Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh hai mặt nhìn nhau. Nói gì vậy? gian tình của mình mà đi hỏi người khác?
Mạnh Lâm Phong hai tay ôm chặt đầu, vẻ mặt hoảng hốt giống thời điểm vừa mất trí nhớ. Phượng Khuynh Ca bước đến ôm lấy y sử dụng ma lực kiểm tra y nhưng vừa sử dụng phát hiện hoàn toàn không có khí lực.
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện khác nhau làm cho hai người không còn tâm tình nghĩ đến chuyện khác. Phượng Tử Thịnh vẫn ôm chặt Phượng Khuynh Ca sau vài lần ra ngoài cả hai liền đạt đến cao trào. Trong mắt Mạnh Lâm Phong xuất hiện sự lãnh ý nhưng không nói gì. quần áo của y không còn chỉ có thể dùng áo choàng mặc vào. Phượng Tử Thịnh không để ý đến y ôm Phượng Khuynh Ca bước vào nhà tắm, cả hai cần phải tẩy rửa. thời điểm cả hai ra ngoài Mạnh Lâm Phong đã rời đi.
Mạnh Lâm Phong rời đi trong lòng Phượng Khuynh Ca có cảm giác mất mát nói không nên lời nhưng giữa hai người cũng không có cái mối quan hệ như ‘nam chính nữ chính’, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.
"Anh hai, Anh Bạch sắp quay lại, em muốn tiếp tục đi học vẽ.” Phượng Khuynh Ca tìm một lí do nói dối để được ra ngoài. Nếu như nói với hắn cô là thư ký riêng của Phong Thất Hiên chuyện này hắn nhất định sẽ không đồng ý.
Phượng Tử Thịnh gắt gao ôm Phượng Khuynh Ca, chua xót nói: "Dật trở về, em vui như vậy?"
Phượng Khuynh Ca bị giọng điệu của hắn chọc cười, quay đầu điểm mũi hắn, khẽ cười nói: "chua quá! em không phải đã nói sao? trong lòng em chỉ có một mình anh sao có thể tích người khác được.”
Sáng hôm sau, từ rất sớm Phượng Khuynh Ca đã rời giường, Phượng Tử Thịnh đang ăn sáng thấy cô bước xuống liền cảm thấy nghi hoặc.
“ bảo bối chín giờ em mới đến Bạch gia sao? hôm nay đi sớm?”
"Chán ghét, em không thể dậy sớm sao?" Phượng Khuynh Ca cố ý làm bộ như đang tức giận: “được rồi! anh mau đi làm! Em biết cần phải làm gì?”
Phượng Tử Thịnh cảm thấy hôm nay cô rất lạ nhưng không rõ chỗ nào, hôm nay muốn ở nhà cùng cô nhưng có vài văn kiện cần hắn.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, hôn lên trán cô: “Anh đi làm trước, trở về liền tìm em. Hôm qua bị tên kia quấy rối, anh còn chưa tận hứng!.”
"Anh hai thật xấu, người làm trong nhà nhìn thấy thì sao nếu bị họ nghe ta được chúng ta như thế nào gặp người khác?" Phượng Khuynh Ca xấu hổ đỏ mặt, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Biết thì thế sao? anh mới không quan tâm. Anh chỉ muốn cùng em một chỗ bị người khác nói như thế nào anh cũng không quan tâm. Phượng Tử Thịnh ôm cô: “anh sẽ sớm trở về.”
Phượng Khuynh Ca hôn chào tạm biệt Phượng Tử Thịnh nhìn hắn lái xe ra khỏi nhà trong lòng cô có cảm giác trống trải. Có lẽ….cô đối với hắn cùng người khác không giống nhau.
Leng keng đinh! Leng keng đinh! Điện thoại reo lên . cô lấy điện thoại từ trong túi xách, trên màn hình điện thoại hiện ba chữ: Bạch Dật Thuỷ.
Mạnh Lâm Phong hai tay ôm chặt đầu, vẻ mặt hoảng hốt giống thời điểm vừa mất trí nhớ. Phượng Khuynh Ca bước đến ôm lấy y sử dụng ma lực kiểm tra y nhưng vừa sử dụng phát hiện hoàn toàn không có khí lực.
Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện khác nhau làm cho hai người không còn tâm tình nghĩ đến chuyện khác. Phượng Tử Thịnh vẫn ôm chặt Phượng Khuynh Ca sau vài lần ra ngoài cả hai liền đạt đến cao trào. Trong mắt Mạnh Lâm Phong xuất hiện sự lãnh ý nhưng không nói gì. quần áo của y không còn chỉ có thể dùng áo choàng mặc vào. Phượng Tử Thịnh không để ý đến y ôm Phượng Khuynh Ca bước vào nhà tắm, cả hai cần phải tẩy rửa. thời điểm cả hai ra ngoài Mạnh Lâm Phong đã rời đi.
Mạnh Lâm Phong rời đi trong lòng Phượng Khuynh Ca có cảm giác mất mát nói không nên lời nhưng giữa hai người cũng không có cái mối quan hệ như ‘nam chính nữ chính’, chuyện vừa rồi là ngoài ý muốn.
"Anh hai, Anh Bạch sắp quay lại, em muốn tiếp tục đi học vẽ.” Phượng Khuynh Ca tìm một lí do nói dối để được ra ngoài. Nếu như nói với hắn cô là thư ký riêng của Phong Thất Hiên chuyện này hắn nhất định sẽ không đồng ý.
Phượng Tử Thịnh gắt gao ôm Phượng Khuynh Ca, chua xót nói: "Dật trở về, em vui như vậy?"
Phượng Khuynh Ca bị giọng điệu của hắn chọc cười, quay đầu điểm mũi hắn, khẽ cười nói: "chua quá! em không phải đã nói sao? trong lòng em chỉ có một mình anh sao có thể tích người khác được.”
Sáng hôm sau, từ rất sớm Phượng Khuynh Ca đã rời giường, Phượng Tử Thịnh đang ăn sáng thấy cô bước xuống liền cảm thấy nghi hoặc.
“ bảo bối chín giờ em mới đến Bạch gia sao? hôm nay đi sớm?”
"Chán ghét, em không thể dậy sớm sao?" Phượng Khuynh Ca cố ý làm bộ như đang tức giận: “được rồi! anh mau đi làm! Em biết cần phải làm gì?”
Phượng Tử Thịnh cảm thấy hôm nay cô rất lạ nhưng không rõ chỗ nào, hôm nay muốn ở nhà cùng cô nhưng có vài văn kiện cần hắn.
Hắn bất đắc dĩ đứng dậy, hôn lên trán cô: “Anh đi làm trước, trở về liền tìm em. Hôm qua bị tên kia quấy rối, anh còn chưa tận hứng!.”
"Anh hai thật xấu, người làm trong nhà nhìn thấy thì sao nếu bị họ nghe ta được chúng ta như thế nào gặp người khác?" Phượng Khuynh Ca xấu hổ đỏ mặt, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Biết thì thế sao? anh mới không quan tâm. Anh chỉ muốn cùng em một chỗ bị người khác nói như thế nào anh cũng không quan tâm. Phượng Tử Thịnh ôm cô: “anh sẽ sớm trở về.”
Phượng Khuynh Ca hôn chào tạm biệt Phượng Tử Thịnh nhìn hắn lái xe ra khỏi nhà trong lòng cô có cảm giác trống trải. Có lẽ….cô đối với hắn cùng người khác không giống nhau.
Leng keng đinh! Leng keng đinh! Điện thoại reo lên . cô lấy điện thoại từ trong túi xách, trên màn hình điện thoại hiện ba chữ: Bạch Dật Thuỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.