Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Chương 13: không thể thích hắn
Tư Mã Duệ Nhi
04/01/2016
Chi đơn giản năm từ. năm từ đơn giản nhưng lại giống như một tiếng sét thật lớn đánh trúng thẳng vào đầu Phượng Tử Thịnh.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn sở dĩ đồng ý đưa cô đến chỗ Bạch Dật Thuỷ học vì hắn chắc chắn Bạch Dật Thuỷ sẽ không thích cô chính là hắn không ngờ rằng, cô lại thích Bạch Dật Thuỷ.
Hắn vẫn nghĩ, người cô vẫn thích chính là Mạnh Lâm Phong, vì hai người dù sao cũng lớn lên cùng nhau. hắn luôn nghĩ, những biểu hiện gần đây của cô chỉ là biểu hiện bên ngoài, chỉ là một loại tính cách của một đứa trẻ chưa lớn.
Chẳng lẽ hắn theo ngay từ đầu đã nghĩ sai sao?
Phượng Tử Thịnh cảm thấy trong ngực có cảm giác đau lòng, giống như vừa mất đi cái gì đó rất quan trọng. Phượng Tử Thịnh cầm ly rượu trong tay một hơi uống hết.
Hô! Hắn nhẹ thở một hơi.
Hiện tại có lẽ chỉ mới bắt đầu, có lẽ còn kịp ngăn cản.
"Em không thể thích Dật Thuỷ ." Phượng Tử Thịnh thản nhiên nói.
"Tại sao?" Phượng Khuynh Ca chu miệng, vẻ mặt bất mãn lên tiếng:"Anh Bạch không tốt sao? Anh ấy so với cái tên Mạnh Lâm Phong kia tốt hơn gấp trăm lần, làm em rễ của anh cũng đâu có làm anh khó xử đâu”.
"Dật Thuỷ đúng là rất tốt, anh đương nhiên hiểu rõ. thời đại học, Dật Thuỷ cũng là học trưởng của anh, quan hệ của chúng ta rất tốt, anh so với em càng hiểu rõ hơn”. Phượng Tử Thịnh kéo cánh tay Phượng Khuynh Ca ngồi xuống.
"Vậy tại sao anh lại không chịu đồng ý chứ?” Phượng Khuynh Ca biết Phượng Tử Thịnh nói như vậy khẳng định có nguyên nhân của nó, cô bình tĩnh trở lại cẩn thận lắng nghe lời nói của Anh.
"Bởi vì Dật Thuỷ sẽ không thích em." Phượng Tử Thịnh lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa buồn bực châm lửa. Phương Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn y coi như hiểu được ý của Anh đang nói..
Phượng Tử Thịnh hút một ngụm, chậm rãi buông ra một làn khói thuốc, chậm rãi nói:“Dật Thuỷ là người rất ôn nhu, đối với ai cũng tốt, tấc cả của mọi người đều giống nhau. Vài năm trước, khi hắn học năm tư, anh năm hai, hắn có yêu một cô gái. Cô gái kia không tính là xinh đẹp, nhưng nàng lại rất thích những động vật nhỏ, tâm tính thiện lương, ôn hoà. mọi người đều chúc hắn có được hạnh phúc, dù rằng mọi người không ai thích cô gái đó.”
Phương Khuynh Ca nghe đến đó, nếu cô không hiểu được nội dung trong đó có thể nói, cô chính là kẻ ngu ngốc. Thì ra, Bạch Dật Thuỷ từng phải trải qua loại đau khổ đó.
Nam nhân nếu trải qua tình yêu như vậy sẽ rất khó tin tưởng thêm một lần nữa, càng khó hơn là sẽ yêu một người con gái khác. một khi tiến thêm bước nữa, liền giống như thêu thân lao vào lửa, không cho phép bất cứ ai phản bội tình yêu của mình.
Cô thật sự rất thích Anh ấy. nhưng là, cô không thể mang đến cho bất kỳ ai một tình yêu thật sự. không được. không được, cô không thể lại là hắn bị tổn thương một lần nữa.
Cô vốn nghĩ muốn trao tặng lần đầu tiên của mình cho người mà mình yêu nhất, sau đó cho dù cả hai không thể đến với nhau nhưng cũng sẽ có được một hồi ức đẹp nhất.
Xem ra thật sự không được! nam nhân trải qua loại tình yêu như vậy chỉ có thể xảy ra hai loại tình huống: một là không tin tưởng vào tình yêu, hai là sẽ đem đối phương biến thành món đồ chơi.
Từ ánh mắt của Bạch Dật Thuỷ cô có thể thấy được một Bạch Dật Thủy đơn thuần, đặc biệt, Bạch Dật Thuỷ rất thích hạc trắng, có thể thấy được sự dịu dàng trong mọi hành động của Anh ấy. một người thiện lương như vậy cô không thể biến Anh ấy trở thành đối tượng cho cô đùa giỡn.
"Để anh tìm một lão sư khác cho em”. Phượng Tử Thịnh nhíu mày nói: "em không cần phải đến đó nữa”
"Không cần!" Phượng Khuynh Ca đột nhiên đứng lên.
từ trước đến nay, cô chưa từng thích qua bất kỳ người nào, hiện tại cô lại thích một người như vậy. cho dù không thể cùng Anh ấy yêu nhau nhưng cô cũng muốn thường xuyên được gặp Anh ấy.
Cô biết Phượng Tử Thịnh lo lắng cho cô. Nhưng cô cũng không phải là một đứa trẻ mới lên không biết suy nghĩ. Yêu thích một người là phải vì người đó suy nghĩ cùng lo lắng chứ không phải lợi dụng đạt được lợi ích cá nhân.
Cho nên cô quyết định, đem cảm giác yêu thương này chôn giấu vào trong tận đáy lòng mình.
Dù sao đi nữa, sau này cô chính là biến thành một người không sạch sẽ, cô không muốn sau này ngay cả tâm hồn mình cũng bị vấy bẩn. ít nhất cũng phải lưu lại được một điều gì đó mà cô cảm thấy mãn nguyện nhất.
"Anh trai, anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại đến Anh Bạch cũng như mối quan hệ của anh và anh ấy. em sẽ loại bỏ suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mình. từ giờ trở đi, Anh Bạch chính là Anh Trai của em, đương nhiên cũng là một người Thầy siêu cấp đẹp trai của em” Phương Khuynh Ca vui vẻ lớn tiếng nói với Phượng Tử Thịnh.
Tại sao có thể như vậy?
Hắn sở dĩ đồng ý đưa cô đến chỗ Bạch Dật Thuỷ học vì hắn chắc chắn Bạch Dật Thuỷ sẽ không thích cô chính là hắn không ngờ rằng, cô lại thích Bạch Dật Thuỷ.
Hắn vẫn nghĩ, người cô vẫn thích chính là Mạnh Lâm Phong, vì hai người dù sao cũng lớn lên cùng nhau. hắn luôn nghĩ, những biểu hiện gần đây của cô chỉ là biểu hiện bên ngoài, chỉ là một loại tính cách của một đứa trẻ chưa lớn.
Chẳng lẽ hắn theo ngay từ đầu đã nghĩ sai sao?
Phượng Tử Thịnh cảm thấy trong ngực có cảm giác đau lòng, giống như vừa mất đi cái gì đó rất quan trọng. Phượng Tử Thịnh cầm ly rượu trong tay một hơi uống hết.
Hô! Hắn nhẹ thở một hơi.
Hiện tại có lẽ chỉ mới bắt đầu, có lẽ còn kịp ngăn cản.
"Em không thể thích Dật Thuỷ ." Phượng Tử Thịnh thản nhiên nói.
"Tại sao?" Phượng Khuynh Ca chu miệng, vẻ mặt bất mãn lên tiếng:"Anh Bạch không tốt sao? Anh ấy so với cái tên Mạnh Lâm Phong kia tốt hơn gấp trăm lần, làm em rễ của anh cũng đâu có làm anh khó xử đâu”.
"Dật Thuỷ đúng là rất tốt, anh đương nhiên hiểu rõ. thời đại học, Dật Thuỷ cũng là học trưởng của anh, quan hệ của chúng ta rất tốt, anh so với em càng hiểu rõ hơn”. Phượng Tử Thịnh kéo cánh tay Phượng Khuynh Ca ngồi xuống.
"Vậy tại sao anh lại không chịu đồng ý chứ?” Phượng Khuynh Ca biết Phượng Tử Thịnh nói như vậy khẳng định có nguyên nhân của nó, cô bình tĩnh trở lại cẩn thận lắng nghe lời nói của Anh.
"Bởi vì Dật Thuỷ sẽ không thích em." Phượng Tử Thịnh lấy ra một điếu thuốc, cầm bật lửa buồn bực châm lửa. Phương Khuynh Ca nghiêng đầu nhìn y coi như hiểu được ý của Anh đang nói..
Phượng Tử Thịnh hút một ngụm, chậm rãi buông ra một làn khói thuốc, chậm rãi nói:“Dật Thuỷ là người rất ôn nhu, đối với ai cũng tốt, tấc cả của mọi người đều giống nhau. Vài năm trước, khi hắn học năm tư, anh năm hai, hắn có yêu một cô gái. Cô gái kia không tính là xinh đẹp, nhưng nàng lại rất thích những động vật nhỏ, tâm tính thiện lương, ôn hoà. mọi người đều chúc hắn có được hạnh phúc, dù rằng mọi người không ai thích cô gái đó.”
Phương Khuynh Ca nghe đến đó, nếu cô không hiểu được nội dung trong đó có thể nói, cô chính là kẻ ngu ngốc. Thì ra, Bạch Dật Thuỷ từng phải trải qua loại đau khổ đó.
Nam nhân nếu trải qua tình yêu như vậy sẽ rất khó tin tưởng thêm một lần nữa, càng khó hơn là sẽ yêu một người con gái khác. một khi tiến thêm bước nữa, liền giống như thêu thân lao vào lửa, không cho phép bất cứ ai phản bội tình yêu của mình.
Cô thật sự rất thích Anh ấy. nhưng là, cô không thể mang đến cho bất kỳ ai một tình yêu thật sự. không được. không được, cô không thể lại là hắn bị tổn thương một lần nữa.
Cô vốn nghĩ muốn trao tặng lần đầu tiên của mình cho người mà mình yêu nhất, sau đó cho dù cả hai không thể đến với nhau nhưng cũng sẽ có được một hồi ức đẹp nhất.
Xem ra thật sự không được! nam nhân trải qua loại tình yêu như vậy chỉ có thể xảy ra hai loại tình huống: một là không tin tưởng vào tình yêu, hai là sẽ đem đối phương biến thành món đồ chơi.
Từ ánh mắt của Bạch Dật Thuỷ cô có thể thấy được một Bạch Dật Thủy đơn thuần, đặc biệt, Bạch Dật Thuỷ rất thích hạc trắng, có thể thấy được sự dịu dàng trong mọi hành động của Anh ấy. một người thiện lương như vậy cô không thể biến Anh ấy trở thành đối tượng cho cô đùa giỡn.
"Để anh tìm một lão sư khác cho em”. Phượng Tử Thịnh nhíu mày nói: "em không cần phải đến đó nữa”
"Không cần!" Phượng Khuynh Ca đột nhiên đứng lên.
từ trước đến nay, cô chưa từng thích qua bất kỳ người nào, hiện tại cô lại thích một người như vậy. cho dù không thể cùng Anh ấy yêu nhau nhưng cô cũng muốn thường xuyên được gặp Anh ấy.
Cô biết Phượng Tử Thịnh lo lắng cho cô. Nhưng cô cũng không phải là một đứa trẻ mới lên không biết suy nghĩ. Yêu thích một người là phải vì người đó suy nghĩ cùng lo lắng chứ không phải lợi dụng đạt được lợi ích cá nhân.
Cho nên cô quyết định, đem cảm giác yêu thương này chôn giấu vào trong tận đáy lòng mình.
Dù sao đi nữa, sau này cô chính là biến thành một người không sạch sẽ, cô không muốn sau này ngay cả tâm hồn mình cũng bị vấy bẩn. ít nhất cũng phải lưu lại được một điều gì đó mà cô cảm thấy mãn nguyện nhất.
"Anh trai, anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại đến Anh Bạch cũng như mối quan hệ của anh và anh ấy. em sẽ loại bỏ suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu mình. từ giờ trở đi, Anh Bạch chính là Anh Trai của em, đương nhiên cũng là một người Thầy siêu cấp đẹp trai của em” Phương Khuynh Ca vui vẻ lớn tiếng nói với Phượng Tử Thịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.