Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Chương 34: Làm huynh muội cũng tốt
Tư Mã Duệ Nhi
04/01/2016
Phượng Tử Thịnh sửng sốt một chút, chỉ thấy Phượng Khuynh Ca từ trong bàn tay
lấy ra một cây cỏ nhỏ màu đỏ. Cây cỏ nhỏ từ từ biến lớn nhanh chóng bao
bọc khắp người Phượng Tử Thịnh.
Từ trong cỏ thảo toả ra một mùi thơm dịu nhẹ, Phượng Tử Thịnh đang giẫy dụa bỗng nhiên cảm thấy vô lục. hắn càng giãy dụa cỏ càng xiết chặt diều này làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Tử Thịnh trở nên biến sắc.
Phượng Tử Thịnh trong mắt hiện lên sự lo lắng: “tiểu Ca, mau để anh xuống, có chuyện gì chúng ta từ từ nói”
Miệng nhỏ khẽ mở, Phương Khuynh Ca bước về phía trước ghé vào bên tai Phượng Tử Thịnh thổi một luồn khí nóng: “cùng Anh nói chuyện hiệu quả rất thấp cho nên mới khiến em tức giận như thế này”
Ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ trên mặt Phượng Tử Thịnh chậm rãi di chuyển từ trên má sống mũi cuối cùng đến môi nhẹ nhàng vuốt ve. Phượng Tử Thịnh nhìn thấy hành động của cô âm thầm nuốt nuốt miếng trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Dùng tay diều khiển cỏ thảo di chuyển theo hướng phòng nghĩ phía sau. Căn phòng nói không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi là nơi mà Phượng Tử Thịnh thường hay nghĩ ngơi mõi khi làm việc.
Cỏ thảo màu đỏ được gọi “y thảo” là một trong những trấn bảo của Xuyến Như Nguyệt để lại trong không gian. Mấy ngày trước cô vô tình tìm thấy được khi “nghiên cứu” những bức “xuân cung đồ”. Cô biết Xuyến Như Nguyệt không phải là dạng người thích làm việc dư thừa cho nên khẳng định “nó” nhất định có tác dụng.
Để biết được tác dụng của nó cô liền mang nó ra ngoài, vì chưa tìm được thời gian “nghiên cứu” cho nên cô luôn để trên người. từ hôm qua cô luôn bị Mạnh Lâm Phong làm phiền, nhịn không được thầm nghĩ: thật muốn nhốt hắn lại. vừa suy nhĩ xong một vật thể nhỏ màu đỏ đem Mạnh Lâm Phong trối lại. cô cảm thấy ngạc nhiên cẩn thận nghiên cứu rất nhanh hiểu được tác dụng của nó.
"ý thảo, đem toàn bộ quần áo trên người anh hai cởi sạch” đàu bỏn mỹ nhân, cô có cảm giác giống như mình đang đàu giỡn “trai nhà lành”. Thật không ngờ có lúc mình lại trở thành nữ vương của trò SM! Ha!
Phượng Tử Thịnh khiếp sợ nhìn vật thể đang siết chặt lấy mình, “nó” vươn ra một tay len vào trong lớp quần áo. “xoạt” một tiếng vang lên quần áo trên người trở nên rách nát cả đồ nhỏ bên trong cũng cổi sạch, toàn thân cao thấp hoàn toàn bại lộ không có một vật che đậy.
“trong chùng cho cẩn thận, ta đi tắm, nếu khi ta đi ra không nhìn thấy người, liền mang ngươi đi biến thành ‘cỏ nướng’” Phương Khuynh Ca thản nhiên uy hiếp.
Phượng Tử Thịnh nhìn cô tiến vào phòng tắm thầm nghĩ tìm biện pháp rời hỏi. thứ này sợ lửa. nhìn xung quanh không tìm được cái bật lửa nào.
Phượng Khuynh Ca tắm thật nhanh căn bản không có cơ hội cho Phượng Tử Thịnh chạy trốn cô dùng khăn tắm quấn ngang cơ thể bước ra để lô hai chân thon dài nhỏ xinh.
Lấy gốc độ tầm nhìn của Phượng Tử Thịnh có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu huyệt nhỏ xinh ẩn hiện sau lớp khắn tắm. dời tầm mắt lên trên, cặp anh đào đầy đặn trắng hồng theo di chuyển của cô mà run động, Phượng Tử Thịnh có thể cảm nhận tiểu huynh đệ của mình đang có phản ứng.
Phương Khuynh Ca từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, chiếc lưởi xinh xắn khẽ lướt qua vành tay cắn nhẹ: “ anh có cảm thấy được hương thơm trên người của em không? Em có thể cảm nhận rõ mùi hương của người khác trên người anh nha. Em rất tức giận có biết không? Dùng nước sẽ không rửa sạch, em dùng miệng giúp anh như thế nào?!”
Từ trong lòng ngực tim không ngừng đập mạnh liên hồi, gương mặt anh tuấn hiện lên tầng ủng đỏ, đôi mắt mênh mông động tình, hơi thở gấp gáp miệng khẽ rên một tiếng.
Phượng Khuynh Ca cười khẽ: "Anh thật đáng yêu, chỉ mới chạm nhẹ vành tai thôi mà đã có hưng phấn như vậy sao?"
"Tiểu Ca, không cần..." Phượng Tử Thịnh cố gắng đánh tan ý nghĩ trong đầu, hắn cũng muốn chiếm lấy cô, cũng muốn nhìn thấy cô dưới thân hắn mà rên rỉ, nhưng không được…bọn họ là…Anh em…!
“em hiện tại là một cô gái bình thường, không phải em gái anh. Chẳng lẽ anh không thể tạm thời quên đi mối quan hệ của chúng ta sao?” Phượng Khuynh Ca không hờn giận nói.
"Làm sao có thể quên? Chúng ta vốn chính là anh em." Phượng Tử Thịnh sớm đã có phản ứng , lúc này vẫn là cố hết sức duy trì lý trí.
"Quên cũng tốt không quên cũng tốt, anh không biết, anh em trên giường thì càng hưng phấn hay sao” Phượng Khuynh Ca lơ đễnh nói: "chuyện đêm hôm đó vẫn còn chưa xong mà….! Chúng ta cũng nên…làm tiếp có đúng không… Anh trai !"
Nói xong, Phượng Khuynh Ca ngồi xổm xuống dưới tay nhỏ cầm lấy tiểu Tử Thịnh miệng nhỏ khẽ mở hám trụ vào trong.
Từ trong cỏ thảo toả ra một mùi thơm dịu nhẹ, Phượng Tử Thịnh đang giẫy dụa bỗng nhiên cảm thấy vô lục. hắn càng giãy dụa cỏ càng xiết chặt diều này làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Tử Thịnh trở nên biến sắc.
Phượng Tử Thịnh trong mắt hiện lên sự lo lắng: “tiểu Ca, mau để anh xuống, có chuyện gì chúng ta từ từ nói”
Miệng nhỏ khẽ mở, Phương Khuynh Ca bước về phía trước ghé vào bên tai Phượng Tử Thịnh thổi một luồn khí nóng: “cùng Anh nói chuyện hiệu quả rất thấp cho nên mới khiến em tức giận như thế này”
Ngón tay xinh đẹp lướt nhẹ trên mặt Phượng Tử Thịnh chậm rãi di chuyển từ trên má sống mũi cuối cùng đến môi nhẹ nhàng vuốt ve. Phượng Tử Thịnh nhìn thấy hành động của cô âm thầm nuốt nuốt miếng trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.
Dùng tay diều khiển cỏ thảo di chuyển theo hướng phòng nghĩ phía sau. Căn phòng nói không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi là nơi mà Phượng Tử Thịnh thường hay nghĩ ngơi mõi khi làm việc.
Cỏ thảo màu đỏ được gọi “y thảo” là một trong những trấn bảo của Xuyến Như Nguyệt để lại trong không gian. Mấy ngày trước cô vô tình tìm thấy được khi “nghiên cứu” những bức “xuân cung đồ”. Cô biết Xuyến Như Nguyệt không phải là dạng người thích làm việc dư thừa cho nên khẳng định “nó” nhất định có tác dụng.
Để biết được tác dụng của nó cô liền mang nó ra ngoài, vì chưa tìm được thời gian “nghiên cứu” cho nên cô luôn để trên người. từ hôm qua cô luôn bị Mạnh Lâm Phong làm phiền, nhịn không được thầm nghĩ: thật muốn nhốt hắn lại. vừa suy nhĩ xong một vật thể nhỏ màu đỏ đem Mạnh Lâm Phong trối lại. cô cảm thấy ngạc nhiên cẩn thận nghiên cứu rất nhanh hiểu được tác dụng của nó.
"ý thảo, đem toàn bộ quần áo trên người anh hai cởi sạch” đàu bỏn mỹ nhân, cô có cảm giác giống như mình đang đàu giỡn “trai nhà lành”. Thật không ngờ có lúc mình lại trở thành nữ vương của trò SM! Ha!
Phượng Tử Thịnh khiếp sợ nhìn vật thể đang siết chặt lấy mình, “nó” vươn ra một tay len vào trong lớp quần áo. “xoạt” một tiếng vang lên quần áo trên người trở nên rách nát cả đồ nhỏ bên trong cũng cổi sạch, toàn thân cao thấp hoàn toàn bại lộ không có một vật che đậy.
“trong chùng cho cẩn thận, ta đi tắm, nếu khi ta đi ra không nhìn thấy người, liền mang ngươi đi biến thành ‘cỏ nướng’” Phương Khuynh Ca thản nhiên uy hiếp.
Phượng Tử Thịnh nhìn cô tiến vào phòng tắm thầm nghĩ tìm biện pháp rời hỏi. thứ này sợ lửa. nhìn xung quanh không tìm được cái bật lửa nào.
Phượng Khuynh Ca tắm thật nhanh căn bản không có cơ hội cho Phượng Tử Thịnh chạy trốn cô dùng khăn tắm quấn ngang cơ thể bước ra để lô hai chân thon dài nhỏ xinh.
Lấy gốc độ tầm nhìn của Phượng Tử Thịnh có thể nhìn thấy rõ ràng tiểu huyệt nhỏ xinh ẩn hiện sau lớp khắn tắm. dời tầm mắt lên trên, cặp anh đào đầy đặn trắng hồng theo di chuyển của cô mà run động, Phượng Tử Thịnh có thể cảm nhận tiểu huynh đệ của mình đang có phản ứng.
Phương Khuynh Ca từ phía sau vòng tay ôm lấy hắn, chiếc lưởi xinh xắn khẽ lướt qua vành tay cắn nhẹ: “ anh có cảm thấy được hương thơm trên người của em không? Em có thể cảm nhận rõ mùi hương của người khác trên người anh nha. Em rất tức giận có biết không? Dùng nước sẽ không rửa sạch, em dùng miệng giúp anh như thế nào?!”
Từ trong lòng ngực tim không ngừng đập mạnh liên hồi, gương mặt anh tuấn hiện lên tầng ủng đỏ, đôi mắt mênh mông động tình, hơi thở gấp gáp miệng khẽ rên một tiếng.
Phượng Khuynh Ca cười khẽ: "Anh thật đáng yêu, chỉ mới chạm nhẹ vành tai thôi mà đã có hưng phấn như vậy sao?"
"Tiểu Ca, không cần..." Phượng Tử Thịnh cố gắng đánh tan ý nghĩ trong đầu, hắn cũng muốn chiếm lấy cô, cũng muốn nhìn thấy cô dưới thân hắn mà rên rỉ, nhưng không được…bọn họ là…Anh em…!
“em hiện tại là một cô gái bình thường, không phải em gái anh. Chẳng lẽ anh không thể tạm thời quên đi mối quan hệ của chúng ta sao?” Phượng Khuynh Ca không hờn giận nói.
"Làm sao có thể quên? Chúng ta vốn chính là anh em." Phượng Tử Thịnh sớm đã có phản ứng , lúc này vẫn là cố hết sức duy trì lý trí.
"Quên cũng tốt không quên cũng tốt, anh không biết, anh em trên giường thì càng hưng phấn hay sao” Phượng Khuynh Ca lơ đễnh nói: "chuyện đêm hôm đó vẫn còn chưa xong mà….! Chúng ta cũng nên…làm tiếp có đúng không… Anh trai !"
Nói xong, Phượng Khuynh Ca ngồi xổm xuống dưới tay nhỏ cầm lấy tiểu Tử Thịnh miệng nhỏ khẽ mở hám trụ vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.