Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Chương 23: Mộng Du?
Tư Mã Duệ Nhi
04/01/2016
Phượng Tử Thịnh gắt
gao nắm lấy tay của Phượng Khuynh Ca không ngừng cao thấp bộ lộng.
Phượng Tử Thịnh nhắm chặt hai mắt, mày khẽ cau, mồi hôi trên cơ thể
giống như trân châu từng hạt rơi xuống, men theo xương quai hàm xanh
tiến vào bên trong lớp áo trước ngực.
hộc…hộc… Phượng Tử Thịnh mở miệng thở dốc, hô hấp dồn dập hơi thở gắp gáp như sói như hổ kiềm nén âm thanh. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập hình ảnh xinh đẹp kiều diễm của Phượng Khuynh Ca.
"tiểu Ca…thật thoải mái…ân..anh trai sắp đến…” âm thanh của Phượng Tử Thịnh chính là thứ mà Phượng Khuynh Ca yêu thích nhất, hiện tại thanh âm mang theo trầm thấp tình dục khiến cho cô hoàn toàn bị mê hoặc.
Đủ! Đủ! Phượng Khuynh Ca ở trong lòng la lớn: thân ái anh trai, ngươi có thể để cho ta an phận được không? Cho dù ngươi muốn phát tiết cũng có thể tự mình an ủi được không?
Cô thật sự không chịu nỗi nữa rồi! làm sao đây? Làm sao a~~~~ cô sợ nếu chẳng may không kiềm nén được phát ra âm thanh thì sao?
Cô thật không cam lòng! dựa vào cái gì hắn được hưởng thụ sung sướng còn cô thì phải ẩn nhẩn chịu đựng chứ. Nói thật, cho dù là anh trai thân sinh của cô thì sao chứ, có chút quái dị nhưng cô mới không quan tâm.
Không được! cô cầm phải tìm ra biện pháp xử lý thật tốt.
Phượng Khuynh Ca hung hăng cắn ngón tay, đau đớn không làm cho cô thanh tỉnh, ngược lại càng làm cho cô nổi lên hứng thú SM. Cô nhíu nhíu mày, hai mắt đột nhiên trở nên mông lung.
"Anh trai..." Phượng Khuynh Ca khinh gọi một tiếng: "là anh đang đi vào trong mộng của em sao?"
Phượng Tử Thịnh nghe thấy thanh âm của Phượng Khuynh Ca thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng. thần sắc Phượng Tử Thịnh bỗng nhiên tái nhợt, không dám mở to hai mắt lo lắng nhìn cô , sợi hãi nhìn thấy sự lạnh nhạt cùng chán ghét của cô. Nhưng hắn nghe đến câu sau của cô tinh thần đang căng thẳng dần được thả lỏng. tâm tình dần được thả lỏng, hơn nữa ngày trôi qua không nghe thấy tiếng của Phượng Khuynh Ca, Phượng Tử Thịnh đột nhiên thiếu kiên nhẫn không yên nhìn về phía cô.
Phượng Tử Thịnh nhìn thấy ánh mắt mông lung không tiêu cực của Phương Khuynh Ca, cô nữa người ngồi dậy, vai áo trễ xuống vai, để lộ một phần tiểu hồng đào nộn nộn trắng trắng trước mắt, tình dục trong cơ thể vừa vơi đi vài phần liền giống như mầm mống vi rút thời sinh sôi phát triển với cấp số nhân bằng mắt thường có thể nhìn thấy được lan rộng toàn cơ thể (cái này là ta chém).
"em giống như bắt được cái gì đó ." Phượng Khuynh Ca vẻ mặt hồn nhiên nói: "Uh, cứng quá nga! Còn có thể động đâu!"
Phượng Khuynh Ca tay động vài cái, làm cho Phượng Tử Thịnh thét lớn một tiếng. Phượng Tử Thịnh hiện tại xác định Phượng Khuynh Ca cũng không có tỉnh, nếu cô sau khi tỉnh lại trông thấy chính mình làm loại chuyện này, khẳng định sẽ vô cùng tức giận .
Tiểu Ca bị mộng du sau? tại sao từ trước đến nay không có nghe thấy người giúp việc trong ngày nói qua?
Hắn hiện tại không có thời gian lo lắng, Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên buông ra cự vật của hắn, trong lòng Phượng Tử Thịnh đột nhiên có cảm giác trống rỗng, khó chịu. tầm mắt hướng về Phượng Khuynh Ca chỉ thấy lúc này cô bỗng nhiên ngồi dậy hướng về phái hắn bò đến, tầm mắt hoàn toàn không chuyển nhìn nhìn “tiểu tử thịnh”.
Phượng Tử Thịnh vô cùng khẩn trương. Trong lòng hắn rối rắm cùng phức tạp. trong đầu hắn cùng lúc xuất hiện hai ý nghĩ, hắn thật hy vọng tiểu Ca tỉnh dậy, sau đó đem hắn đuổi ra ngoài. Nhưng một nơi khác Phượng Tử Thịnh hy vọng Phương Khuynh Ca không tỉnh lại để có thể mặc hắn làm gì thì làm.
Phượng Khuynh Ca liếm môi, trong mắt hiện lên tia lo lắng. tiểu tử thịnh thật sự quá lớn, cho dù trước kia cô từng xem qua AV nhưng cũng chưa từng gặp qua người có vật vừa thô to vừa dài như vậy, cô vẫn là xử nữ nha, có thể chịu nỗi sao?
vật nhỏ đang ngẩng đầu, trên đầu đang rỉ ra một chất lỏng màu trắng đục. nếu Phượng Tử Thịnh cẩn thận quan sát sẽ thấy hai tai của cô cũng như toàn thân đỏ ửng.
Phượng Tử Thịnh chột dạ chỉ dám nhìn cơ thể của cô hoàn toàn không dám đối mặt với cô, tự nhiên không phát hiện sự khác thường của cô.
Cô thật sự không chịu nỗi loại kích tình này, không cần biết kết cục như thế nào, cô quyết định, tấn công về phía hắn.
hộc…hộc… Phượng Tử Thịnh mở miệng thở dốc, hô hấp dồn dập hơi thở gắp gáp như sói như hổ kiềm nén âm thanh. Trong đầu hắn lúc này tràn ngập hình ảnh xinh đẹp kiều diễm của Phượng Khuynh Ca.
"tiểu Ca…thật thoải mái…ân..anh trai sắp đến…” âm thanh của Phượng Tử Thịnh chính là thứ mà Phượng Khuynh Ca yêu thích nhất, hiện tại thanh âm mang theo trầm thấp tình dục khiến cho cô hoàn toàn bị mê hoặc.
Đủ! Đủ! Phượng Khuynh Ca ở trong lòng la lớn: thân ái anh trai, ngươi có thể để cho ta an phận được không? Cho dù ngươi muốn phát tiết cũng có thể tự mình an ủi được không?
Cô thật sự không chịu nỗi nữa rồi! làm sao đây? Làm sao a~~~~ cô sợ nếu chẳng may không kiềm nén được phát ra âm thanh thì sao?
Cô thật không cam lòng! dựa vào cái gì hắn được hưởng thụ sung sướng còn cô thì phải ẩn nhẩn chịu đựng chứ. Nói thật, cho dù là anh trai thân sinh của cô thì sao chứ, có chút quái dị nhưng cô mới không quan tâm.
Không được! cô cầm phải tìm ra biện pháp xử lý thật tốt.
Phượng Khuynh Ca hung hăng cắn ngón tay, đau đớn không làm cho cô thanh tỉnh, ngược lại càng làm cho cô nổi lên hứng thú SM. Cô nhíu nhíu mày, hai mắt đột nhiên trở nên mông lung.
"Anh trai..." Phượng Khuynh Ca khinh gọi một tiếng: "là anh đang đi vào trong mộng của em sao?"
Phượng Tử Thịnh nghe thấy thanh âm của Phượng Khuynh Ca thiếu chút nữa tước vũ khí đầu hàng. thần sắc Phượng Tử Thịnh bỗng nhiên tái nhợt, không dám mở to hai mắt lo lắng nhìn cô , sợi hãi nhìn thấy sự lạnh nhạt cùng chán ghét của cô. Nhưng hắn nghe đến câu sau của cô tinh thần đang căng thẳng dần được thả lỏng. tâm tình dần được thả lỏng, hơn nữa ngày trôi qua không nghe thấy tiếng của Phượng Khuynh Ca, Phượng Tử Thịnh đột nhiên thiếu kiên nhẫn không yên nhìn về phía cô.
Phượng Tử Thịnh nhìn thấy ánh mắt mông lung không tiêu cực của Phương Khuynh Ca, cô nữa người ngồi dậy, vai áo trễ xuống vai, để lộ một phần tiểu hồng đào nộn nộn trắng trắng trước mắt, tình dục trong cơ thể vừa vơi đi vài phần liền giống như mầm mống vi rút thời sinh sôi phát triển với cấp số nhân bằng mắt thường có thể nhìn thấy được lan rộng toàn cơ thể (cái này là ta chém).
"em giống như bắt được cái gì đó ." Phượng Khuynh Ca vẻ mặt hồn nhiên nói: "Uh, cứng quá nga! Còn có thể động đâu!"
Phượng Khuynh Ca tay động vài cái, làm cho Phượng Tử Thịnh thét lớn một tiếng. Phượng Tử Thịnh hiện tại xác định Phượng Khuynh Ca cũng không có tỉnh, nếu cô sau khi tỉnh lại trông thấy chính mình làm loại chuyện này, khẳng định sẽ vô cùng tức giận .
Tiểu Ca bị mộng du sau? tại sao từ trước đến nay không có nghe thấy người giúp việc trong ngày nói qua?
Hắn hiện tại không có thời gian lo lắng, Phượng Khuynh Ca bỗng nhiên buông ra cự vật của hắn, trong lòng Phượng Tử Thịnh đột nhiên có cảm giác trống rỗng, khó chịu. tầm mắt hướng về Phượng Khuynh Ca chỉ thấy lúc này cô bỗng nhiên ngồi dậy hướng về phái hắn bò đến, tầm mắt hoàn toàn không chuyển nhìn nhìn “tiểu tử thịnh”.
Phượng Tử Thịnh vô cùng khẩn trương. Trong lòng hắn rối rắm cùng phức tạp. trong đầu hắn cùng lúc xuất hiện hai ý nghĩ, hắn thật hy vọng tiểu Ca tỉnh dậy, sau đó đem hắn đuổi ra ngoài. Nhưng một nơi khác Phượng Tử Thịnh hy vọng Phương Khuynh Ca không tỉnh lại để có thể mặc hắn làm gì thì làm.
Phượng Khuynh Ca liếm môi, trong mắt hiện lên tia lo lắng. tiểu tử thịnh thật sự quá lớn, cho dù trước kia cô từng xem qua AV nhưng cũng chưa từng gặp qua người có vật vừa thô to vừa dài như vậy, cô vẫn là xử nữ nha, có thể chịu nỗi sao?
vật nhỏ đang ngẩng đầu, trên đầu đang rỉ ra một chất lỏng màu trắng đục. nếu Phượng Tử Thịnh cẩn thận quan sát sẽ thấy hai tai của cô cũng như toàn thân đỏ ửng.
Phượng Tử Thịnh chột dạ chỉ dám nhìn cơ thể của cô hoàn toàn không dám đối mặt với cô, tự nhiên không phát hiện sự khác thường của cô.
Cô thật sự không chịu nỗi loại kích tình này, không cần biết kết cục như thế nào, cô quyết định, tấn công về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.