Khi Vật Hi Sinh Trở Thành Nữ Chính
Chương 52: yêu nghiệt tổng giám đốc tức giận ( hai )
Tư Mã Duệ Nhi
12/01/2016
Trước bàn làm việc,
Phượng Khuynh Ca không được tự nhiên xoay xoay thắt lưng. Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ như táo trong mắt hiện lên tức giận cùng xấu hổ.
Trên người cô, mặc bộ váy màu trắng là do Phong Thất Hiên vừa sai người ra ngoài dựa trên số đo của cô mua về. không chỉ dừng ở đó, Phong Thất Hiên còn ‘quá mức’ để cả cây đại nhục bổng ở bên trong cơ thể cô.
Bắt chéo hai chân, tay xiết chặt bút máy. Tuy rằng đại nhục bổng chỉ mở ở mức thấp nhất nhưng cảm giác ngáy ngáy làm cô vô cùng khó chịu.
“ân….” Phượng Khuynh Ca nằm úp sắp trên bàn, tay muốn tiến vào bên trong. Phong Thất Hiên ngồi đối diện cô nở nụ cười tà tứ.
"Phượng thư ký, văn kiện chỉnh sửa xong rồi? mười phút nữa sẽ họp, lúc đó nhờ cô ghi chép lại những điều cần thiết.” Phong Thất Hiên bỡn cợt nói: "Nếu thật sự không có cách nào, liền nói một tiếng nga!"
Phượng Khuynh Ca tức giận trừng mắt hắn, trong mắt hiện lên thần sắc yếu ớt mị hoặc ngược lại nhìn như thế nào cũng giống như đang làm nũng. Um…cô thật sự sắp chịu không nỗi! Trứng thối Phong Thất Hiên, loại trừng phạt này cũng nghĩ ra được. đúng là muốn giết người mà!
"Ta... Ta đi toilet." Phượng Khuynh Ca nhanh chóng đúng dậy, trong mắt ham muốn xuất hiện. nói chuyện cùng hắn chi bằng cô ra ngoài tốt hơn.
Trong phòng tổng giám đốc có toilet riêng nhưng nóng vội cô không không đến cư nhiên đi xuống tận tầng trệt. vào tới bên trong cô mới nhớ đến vấn đề ngớ ngẩn này.
"Ồ? Là thư ký mới của tổng giám đốc đi? Xin chào. Ta là quản lý nhân sự vương quản lí. Ha ha, tiểu thư họ gì? Cô còn chưa đến bộ phận quản lý của ta báo danh đi?” một nữ nhân trung niên nhìn thấy cô liền lôi kéo nói.
Phượng Khuynh Ca chịu không nổi! cô hiện tại chỉ muốn lặp tức được thoả mãn. Mặt đã muốn nhịn không được đỏ lên, nơi nào đó cảm giác trống rỗng khó chịu chỉ muốn lập tức an ủi nó.
"cô đang bận sao? ha ha”. Ngượng cười hai tiếng. "tôi chỉ là nhắc cô một chút, lát nữa nhớ đến phòng nhân sự điểm danh”. Vương quản lí phát hiện Phượng Khuynh Ca đang ‘vội vàng’ cười cười đi ra ngoài.
Người vừa đi, cô tiến vào vách trong cùng của phòng. Vừa muốn đóng cửa có một cổ lực ngăn lại.
"anh sao lại ở đây?” Phượng Khuynh Ca nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của Phong Thất Hiên kinh hãi nói: “mau ra ngoài. Nơi này là toilet nữ. anh không sợ người khác nhìn thấy sao?”
"người ta có hảo tâm a!” (anh có hảo tâm sao? ) cưng xác định tiểu vật nhỏ đó có thể thoả mãn cưng? Còn tám phút? Có lẽ anh giúp được cưng a~~” Phong Thất Hiên tà cười nói.
Phượng Khuynh Ca đẩy hắn một chút nhưng cô đã chịu không nổi, cô bị nó tra tấn cả một buổi sáng sớm không còn tí sức lực. cô thở hổn hển, ngồi xuống dưới. Phong Thất Hiên được đà chen hai chân vào giữa chân cô, xoay người đóng kín cửa.
Trên người cô, mặc bộ váy màu trắng là do Phong Thất Hiên vừa sai người ra ngoài dựa trên số đo của cô mua về. không chỉ dừng ở đó, Phong Thất Hiên còn ‘quá mức’ để cả cây đại nhục bổng ở bên trong cơ thể cô.
Bắt chéo hai chân, tay xiết chặt bút máy. Tuy rằng đại nhục bổng chỉ mở ở mức thấp nhất nhưng cảm giác ngáy ngáy làm cô vô cùng khó chịu.
“ân….” Phượng Khuynh Ca nằm úp sắp trên bàn, tay muốn tiến vào bên trong. Phong Thất Hiên ngồi đối diện cô nở nụ cười tà tứ.
"Phượng thư ký, văn kiện chỉnh sửa xong rồi? mười phút nữa sẽ họp, lúc đó nhờ cô ghi chép lại những điều cần thiết.” Phong Thất Hiên bỡn cợt nói: "Nếu thật sự không có cách nào, liền nói một tiếng nga!"
Phượng Khuynh Ca tức giận trừng mắt hắn, trong mắt hiện lên thần sắc yếu ớt mị hoặc ngược lại nhìn như thế nào cũng giống như đang làm nũng. Um…cô thật sự sắp chịu không nỗi! Trứng thối Phong Thất Hiên, loại trừng phạt này cũng nghĩ ra được. đúng là muốn giết người mà!
"Ta... Ta đi toilet." Phượng Khuynh Ca nhanh chóng đúng dậy, trong mắt ham muốn xuất hiện. nói chuyện cùng hắn chi bằng cô ra ngoài tốt hơn.
Trong phòng tổng giám đốc có toilet riêng nhưng nóng vội cô không không đến cư nhiên đi xuống tận tầng trệt. vào tới bên trong cô mới nhớ đến vấn đề ngớ ngẩn này.
"Ồ? Là thư ký mới của tổng giám đốc đi? Xin chào. Ta là quản lý nhân sự vương quản lí. Ha ha, tiểu thư họ gì? Cô còn chưa đến bộ phận quản lý của ta báo danh đi?” một nữ nhân trung niên nhìn thấy cô liền lôi kéo nói.
Phượng Khuynh Ca chịu không nổi! cô hiện tại chỉ muốn lặp tức được thoả mãn. Mặt đã muốn nhịn không được đỏ lên, nơi nào đó cảm giác trống rỗng khó chịu chỉ muốn lập tức an ủi nó.
"cô đang bận sao? ha ha”. Ngượng cười hai tiếng. "tôi chỉ là nhắc cô một chút, lát nữa nhớ đến phòng nhân sự điểm danh”. Vương quản lí phát hiện Phượng Khuynh Ca đang ‘vội vàng’ cười cười đi ra ngoài.
Người vừa đi, cô tiến vào vách trong cùng của phòng. Vừa muốn đóng cửa có một cổ lực ngăn lại.
"anh sao lại ở đây?” Phượng Khuynh Ca nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt của Phong Thất Hiên kinh hãi nói: “mau ra ngoài. Nơi này là toilet nữ. anh không sợ người khác nhìn thấy sao?”
"người ta có hảo tâm a!” (anh có hảo tâm sao? ) cưng xác định tiểu vật nhỏ đó có thể thoả mãn cưng? Còn tám phút? Có lẽ anh giúp được cưng a~~” Phong Thất Hiên tà cười nói.
Phượng Khuynh Ca đẩy hắn một chút nhưng cô đã chịu không nổi, cô bị nó tra tấn cả một buổi sáng sớm không còn tí sức lực. cô thở hổn hển, ngồi xuống dưới. Phong Thất Hiên được đà chen hai chân vào giữa chân cô, xoay người đóng kín cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.