Khi Xuyên Vào Nữ Chính Trong Truyện Nữ Phụ
Chương 10: Cỏ Dại Và Hoa Đẹp
Tình nhi
13/04/2017
Không khí trong phòng khách có chút lạnh, sắc mặt không ấm không lạnh của nàng nhìn nữ nhân trước mặt, Dương Trân Bối viên ngọc của nhà họ Dương, hơn nàng 2 tuổi cử nhân đại học tài chính. Người cứu nàng khỏi con hồ ly Vân Vũ chính là Dương Trân Bối, nàng ta cả người toát ra khí chất ôn dịu, khuôn mặt xinh đẹp không quá sắc sảo cũng không có quá ngây thơ, hài hòa khuôn mặt cùng mái tóc hồng phấn dài, đôi mắt đen láy tĩnh lặng không gợn sóng, cùng thân hình nóng bỏng thực đúng là cực phẩm mĩ nhân. Trong lòng cảm khái 1 tiếng, nữ nhân này thực không có điểm nào để chê, có tất cả không thiếu thứ gì, con ông cháu cha, giàu có, xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, đầu óc khôn khéo, mĩ nam một dàn, còn nàng....
Nàng tiếu phi tiếu nhìn Dương Trân Bối, ánh mắt không tia độ ấm, lạnh lùng và vô cảm, giọng không ấm không lạnh:
_Đại tỷ đại giá quang lâm đến đây không biết có chuyện gì?
Dương Trân Bối nhìn nàng cũng không bao nhiêu thiên cảm, gịong lạnh nhạt:
_ Cha mẹ bảo ta đến xem ngươi một chút.
Nàng cười biếng nhác:
_ Đại tỷ có phải hay không đùa ta, từ khi nào cha mẹ để ý đến ta.
Dương Trân Bối hơi nhướng mày khó chịu, nhưng cũng không muốn làm gì nàng, chỉ là giọng điệu không kiên nhẫn nói:
_Gần 1 tháng này ngươi không đi học, nhà trường gọi về báo nhắc, cha mẹ đều có việc không có thời gian nên bảo ta xem ngươi một chuyến.
Dương Trân Bối thực không muốn nói quá nhiều với Âu Mẫn Như này. Nàng a một tiếng, đôi mắt gợn lên mấy tia gợn sóng nhỏ, giọng đến cùng có phần chế giễu:
_ Đại tỷ hoàn hảo của ta, vậy cực nhọc cho tỉ rồi. Bắt đại tiểu thư quan trọng như bảo bối đến thăm cây cỏ dại như ta thật không phải lý rồi.
Nữ phụ nhìn nàng cau mày, giọng nói không kiên nhẫn:
_ Ý ngươi là trọng Dương gia ngươi thua kém sao? Chê Dương gia k đủ yêu thương ngươi?
Nàng cười nhạt, mắt hiện lên tia châm biếm:
_ Này là đại tỷ nói, không phải ta. Hơn nữa lời tỷ nói thực không sai à. Đại tỷ thật nghe một hiểu mười, ta rất bái phục.
Nữ phụ nhíu mày, giọng điệu nhạt nhẽo:
_ Dương gia trước giờ đối xử với ngươi dù không phải là ngọc trên giá nhưng cũng không để ngươi thiếu thứ gì? Oán trách thì trách mẹ ruột ngươi? Dương gia với ngươi như vậy cũng tận trách rồi.
Nàng cười lạnh, nàng ta quả là doanh nhân xuất sắc nhất Châu Á, rất biến đánh vào điểm yếu người khác, đổi lại là Âu Mẫn Như trước đây sẽ không kiềm chế được mà làm càn, nhưng giờ này thì không, Âu Mẫn Như bây giờ thì hoàn toàn không có chuyện đó, nàng là ai chứ, Nàng là Âu Mẫn Như mang trên mình 720 công thức độc dược, 400 loại y dược độc nhất vô nhị, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ưu nhã giết người không ai biết, là đứa con gái bảo vệ đệ đệ, tự sinh tự giết, ưu nhã đạp sóng gió mà lớn lên. Đáy mắt nâu trong chứa vài tia xem thường:
_ Vậy do số ta xui xẻo nhưng là đại tỷ cao cao tại thượng à, ngươi là hoa trong nhà kính, dù thế nào tài giỏi cũng được người trợ giúp. Con ta cây cỏ dại này, 2 đến 7 tuổi 3 ngày 1 trận chửi 5 ngày trận đánh, vết cũ chưa lành vết mới chồng lên, vào Dương gia 10 người cả 10 đều lạnh nhạt vô tình với ta, tự sinh tự diệt mà lớn lên nhờ tiền của các người. Cho nên ta ý thức sâu sắc rằng: Tiền so với thứ tình thương bố thí nó đáng giá hơn gấp vạn lần. Đại tỷ yêu- mến - của- ta - a~~
Ánh mắt nhìn Dương Trân Bối càng ngày càng lạnh, người toả ra khí thế rét lạnh, không khí giảm nhiệt xuống, môi cười lạnh làm khác rét run, nàng như tula giáng thế.
Thoáng một cái một bóng người cao lớn mang cô nhét vào lồng ngực, hương thơm Nam tính sộc vào mũi, mùi bạc hà hoà lẫn vào mùi thuốc là lại làm người ta không những không khó chịu ngược lại còn dễ ngửi vô cùng. Tâm tình nàng tự thả lỏng nhưng cảm giác uất ức lại lần tràn trọng sống mũi, sống 2 kiếp người, ngoài đệ đệ nàng ôm vào lòng những khi nàng mệt mỏi, cũng chưa từng ai ôm nàng, 2 kiếp người đều tự sinh tự diệt, nàng mạnh mẽ thế nào tột cùng vẫn là phụ nữ, vẫn cần người che chở cho nàng dựa dẫm. Nàng gắng nuốt trận tủi hờn xuống cuống họng, tên Vân Vũ này sao tự nhiên tốt vậy a.
Vân Vũ nhìn Dương Trân Bối, ánh mắt như dao găm vào người nàng ta, giọng nói lạnh lẽo mang chút cảnh cáo:
_ Cô ấy vẫn tốt chỉ là mới ốm dậy, cái gì biết đã biết, liền rời đi đi. Ở đây không tiếp đãi tiểu thư cao quý như cô không nổi đâu.
Dương Trân Bối hơi ngạc nhiên nhưng cũng im lặng rời đi, nàng ta hơi nhếch nhẹ môi, hình như Âu Mẫn Như nói đúng, nàng ta kiếp trước là doanh nhân trẻ tài năng của Châu Á, nàng ta đứng đầu, sẵn là có tài lại được cha mẹ bồi dưỡng mà thành một nhân tài, có sóng gió thì nàng có cha mẹ cùng đương đầu, chưa một lần nàng tự đối mặt, nàng ta mỉn cười, hoa đẹp đến mấy cũng không thể đứng vững trước bão táp mưa sa, còn cỏ dù nắng hay mưa đều kiên cương sinh tồn. Nàng ta sẽ làm gì khi cô độc hay không còn cha mẹ đứng cùng đây? Nàng ta có chút tự giễu: Nàng thực sự là hoa trong lồng kính sao?
( T.g: 2 tuần nữa ta thì nên sẽ ít đăng cháp mới mong m.n thông cảm cho mỗ kế mẫu ta đây
Nàng tiếu phi tiếu nhìn Dương Trân Bối, ánh mắt không tia độ ấm, lạnh lùng và vô cảm, giọng không ấm không lạnh:
_Đại tỷ đại giá quang lâm đến đây không biết có chuyện gì?
Dương Trân Bối nhìn nàng cũng không bao nhiêu thiên cảm, gịong lạnh nhạt:
_ Cha mẹ bảo ta đến xem ngươi một chút.
Nàng cười biếng nhác:
_ Đại tỷ có phải hay không đùa ta, từ khi nào cha mẹ để ý đến ta.
Dương Trân Bối hơi nhướng mày khó chịu, nhưng cũng không muốn làm gì nàng, chỉ là giọng điệu không kiên nhẫn nói:
_Gần 1 tháng này ngươi không đi học, nhà trường gọi về báo nhắc, cha mẹ đều có việc không có thời gian nên bảo ta xem ngươi một chuyến.
Dương Trân Bối thực không muốn nói quá nhiều với Âu Mẫn Như này. Nàng a một tiếng, đôi mắt gợn lên mấy tia gợn sóng nhỏ, giọng đến cùng có phần chế giễu:
_ Đại tỷ hoàn hảo của ta, vậy cực nhọc cho tỉ rồi. Bắt đại tiểu thư quan trọng như bảo bối đến thăm cây cỏ dại như ta thật không phải lý rồi.
Nữ phụ nhìn nàng cau mày, giọng nói không kiên nhẫn:
_ Ý ngươi là trọng Dương gia ngươi thua kém sao? Chê Dương gia k đủ yêu thương ngươi?
Nàng cười nhạt, mắt hiện lên tia châm biếm:
_ Này là đại tỷ nói, không phải ta. Hơn nữa lời tỷ nói thực không sai à. Đại tỷ thật nghe một hiểu mười, ta rất bái phục.
Nữ phụ nhíu mày, giọng điệu nhạt nhẽo:
_ Dương gia trước giờ đối xử với ngươi dù không phải là ngọc trên giá nhưng cũng không để ngươi thiếu thứ gì? Oán trách thì trách mẹ ruột ngươi? Dương gia với ngươi như vậy cũng tận trách rồi.
Nàng cười lạnh, nàng ta quả là doanh nhân xuất sắc nhất Châu Á, rất biến đánh vào điểm yếu người khác, đổi lại là Âu Mẫn Như trước đây sẽ không kiềm chế được mà làm càn, nhưng giờ này thì không, Âu Mẫn Như bây giờ thì hoàn toàn không có chuyện đó, nàng là ai chứ, Nàng là Âu Mẫn Như mang trên mình 720 công thức độc dược, 400 loại y dược độc nhất vô nhị, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ưu nhã giết người không ai biết, là đứa con gái bảo vệ đệ đệ, tự sinh tự giết, ưu nhã đạp sóng gió mà lớn lên. Đáy mắt nâu trong chứa vài tia xem thường:
_ Vậy do số ta xui xẻo nhưng là đại tỷ cao cao tại thượng à, ngươi là hoa trong nhà kính, dù thế nào tài giỏi cũng được người trợ giúp. Con ta cây cỏ dại này, 2 đến 7 tuổi 3 ngày 1 trận chửi 5 ngày trận đánh, vết cũ chưa lành vết mới chồng lên, vào Dương gia 10 người cả 10 đều lạnh nhạt vô tình với ta, tự sinh tự diệt mà lớn lên nhờ tiền của các người. Cho nên ta ý thức sâu sắc rằng: Tiền so với thứ tình thương bố thí nó đáng giá hơn gấp vạn lần. Đại tỷ yêu- mến - của- ta - a~~
Ánh mắt nhìn Dương Trân Bối càng ngày càng lạnh, người toả ra khí thế rét lạnh, không khí giảm nhiệt xuống, môi cười lạnh làm khác rét run, nàng như tula giáng thế.
Thoáng một cái một bóng người cao lớn mang cô nhét vào lồng ngực, hương thơm Nam tính sộc vào mũi, mùi bạc hà hoà lẫn vào mùi thuốc là lại làm người ta không những không khó chịu ngược lại còn dễ ngửi vô cùng. Tâm tình nàng tự thả lỏng nhưng cảm giác uất ức lại lần tràn trọng sống mũi, sống 2 kiếp người, ngoài đệ đệ nàng ôm vào lòng những khi nàng mệt mỏi, cũng chưa từng ai ôm nàng, 2 kiếp người đều tự sinh tự diệt, nàng mạnh mẽ thế nào tột cùng vẫn là phụ nữ, vẫn cần người che chở cho nàng dựa dẫm. Nàng gắng nuốt trận tủi hờn xuống cuống họng, tên Vân Vũ này sao tự nhiên tốt vậy a.
Vân Vũ nhìn Dương Trân Bối, ánh mắt như dao găm vào người nàng ta, giọng nói lạnh lẽo mang chút cảnh cáo:
_ Cô ấy vẫn tốt chỉ là mới ốm dậy, cái gì biết đã biết, liền rời đi đi. Ở đây không tiếp đãi tiểu thư cao quý như cô không nổi đâu.
Dương Trân Bối hơi ngạc nhiên nhưng cũng im lặng rời đi, nàng ta hơi nhếch nhẹ môi, hình như Âu Mẫn Như nói đúng, nàng ta kiếp trước là doanh nhân trẻ tài năng của Châu Á, nàng ta đứng đầu, sẵn là có tài lại được cha mẹ bồi dưỡng mà thành một nhân tài, có sóng gió thì nàng có cha mẹ cùng đương đầu, chưa một lần nàng tự đối mặt, nàng ta mỉn cười, hoa đẹp đến mấy cũng không thể đứng vững trước bão táp mưa sa, còn cỏ dù nắng hay mưa đều kiên cương sinh tồn. Nàng ta sẽ làm gì khi cô độc hay không còn cha mẹ đứng cùng đây? Nàng ta có chút tự giễu: Nàng thực sự là hoa trong lồng kính sao?
( T.g: 2 tuần nữa ta thì nên sẽ ít đăng cháp mới mong m.n thông cảm cho mỗ kế mẫu ta đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.