Chương 33
Tiểu Đản Hoàng Nhi
11/01/2022
Sở Cửu Ca luôn nhấn mạnh rằng Kỷ Triệu Uyên phải bình tĩnh, nhưng bản thân cậu lại thấy lo lắng vào ngày trước khi thi.
Cậu ném bút qua một bên, mệt mỏi ngã xuống bàn, "Em cảm thấy như mình vô tình bị format, giống như khôi phục cài đặt gốc, đầu óc trống rỗng."
"Em đừng căng thẳng, dù sao cũng không đậu được," Kỷ Triệu Uyên quay đầu nhìn cậu rồi kết thúc câu cuối cùng, "Thả lỏng đi, tôi đã đăng ký thêm hai kì thi tháng 12 và tháng 3 cho em rồi."
"Em không nên tìm anh để an ủi," Sở Cửu Ca tức đến bật cười, "Trước kia thì vừa căng thẳng vừa sốt ruột phụ đạo cho em, còn nấu cơm chăm sóc, tới thời khắc quan trọng thì đổ cho em một gáo nước lạnh, hay quá Kỷ tiên sinh!"
Kỷ Triệu Uyên có hơi hoang mang, không biết mình đã nói sai chỗ nào: "Tuy rằng tôi rất quan tâm em, nhưng với trình độ hiện giờ của em không thể có thành tích tốt được."
Những lời Kỷ Triệu Uyên nói vĩnh viễn chỉ có thể bẻ thành hai nửa để nghe, nếu không thì có thể tức tới chết luôn. Sở Cửu Ca thở dài, "Anh ăn nói tệ quá, mới một giây trước còn là lời ngon tiếng ngọt, giây tiếp theo đã là mật ngọt giấu thuốc độc," Cậu kéo cổ áo Kỷ Triệu Uyên, mạnh bạo trao cho anh một nụ hôn, "Lần sau đừng nói gì hết, cứ trực tiếp hôn em là được, anh hiểu chưa?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu, lúc Sở Cửu Ca buông tay ra chuẩn bị về chỗ thì anh ôm lấy eo cậu hôn lên, chỉ là hôn lên cái má lúm hạt gạo bên môi cậu.
"Chưa đủ......" Sở Cửu Ca giả vờ buồn bã, ngón trỏ chỉ lên miệng mình.
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, sau đó nhổm người lên đè cậu xuống nghiêm túc hôn lên, "Đủ chưa?"
"Cục cưng ơi sao anh lại nghe lời như vậy chứ!" Sở Cửu Ca bật cười, nhào vào trong lòng ngực anh dùng sức xoa xoa khuôn mặt nghiêm nghị cua ranh.
Sở Cửu Ca ăn vạ nằm trong lồng ngực anh nghịch cho đã, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày rồi dần có hơi buồn ngủ. Sở Cửu Ca hít mũi, ngáp một cái, "Em đi ngủ trước đây, anh làm việc xong cũng nhớ đi ngủ sớm nhé."
Kỷ Triệu Uyên trả lời: "Được" Sao đó dời lực chú ý về phía màn hình máy tính, làm xong việc ngày hôm nay rồi mới lấy cuốn sổ đã viết được không ít trang ra.
【 Nhật ký yêu đương ngày 09-10-2016
Tips: Nụ hôn là chìa khóa giải quyết tất cả mọi mâu thuẫn. Một lần không đủ, vậy hai lần. Mong nhớ! 】
Kỷ Triệu Uyên dừng bút, có lẽ anh nghĩ tới nụ hôn vị cam vừa nãy, anh nở nụ cười nhạt, sau đó gấp tờ giấy ghi chú yêu đương ở trang cuối cùng của sổ để vào tập tài liệu.
Tờ giấy ghi chép nãy đã không còn tác dụng nữa, điều anh cần làm bây giờ không phải là từ con số 0 đến thích, mà là từ thích cậu đến để cho cậu biết rằng anh thích cậu.
Còn cả một chặng đường dài, nhưng anh không lo lắng, vì cuối cùng cũng có người đợi anh, đi được một li là niềm vui được một tấc.
Kỷ Triệu Uyên rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, anh tắt đèn, sau đó nằm xuống bên cạnh Sở Cửu Ca đã ngủ say. Chiếc giường ấm áp và thoải mái bởi vì nhiệt độ của Sở Cửu Ca, anh ôm chặt lấy cậu, chìm vào giấc ngủ với cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Triệu Uyên chiên trứng với hâm nóng sữa mới đi lên gọi Sở Cửu Ca dậy
"Em...... em không muốn đi, em muốn đợi tới tháng 12 rồi hẵng thi." Sở Cửu Ca chôn mình trong chăn đùa.
Kỷ Triệu Uyên đứng ở mép giường cúi đầu nhìn cậu, "Phí đăng ký là 100 đô la."
Sở Cửu Ca ôm đầu "A" một tiếng, không tình nguyện bò dậy từ trên giường, "Thi thi thi liền đây! Một trăm đô la cũng là tiền, tốt xấu gì cũng là tài sản sau hôn nhân!"
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu vội vàng vọt vào phòng WC, cong môi cười, sau đó xuống lầu ăn sáng trước.
Sở Cửu Ca tắm rửa qua loa rồi ngồi xuống bàn ăn, trên đầu đắp chiếc khăn lông, thỉnh thoảng những giọt nước nhỏ xuống bàn dọc theo những sợi tóc lòa xòa trên trán. Cậu vươn đầu lưỡi liếm sữa dính bên khóe miệng, "Em hết sữa tắm rồi, vừa nãy em bóp hoài mà không ra."
Kỷ Triệu Uyên suy nghĩ một lúc rồi bấm ghi chú trên điện thoại, "Em thi xong thì tìm một chỗ đợi tôi, tôi tan làm sẽ tới đón em đi mua đồ."
"Được, tới lúc đó em sẽ gửi định vị Wechat cho anh," Sở Cửu Ca cắn miếng trứng chiên, nhổm người dậy muốn xem anh đã ghi gì, "Sữa tắm, bánh mì nướng, cá hồi, sốt cà chua...... bao cao su, bôi trơn......"
Sở Cửu Ca nghẹn họng, giơ tay che đi điện thoại anh, "Cái này không cần viết, em nhớ cho anh."
Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu hai giây rồi mới xóa từ đó đi.
Một tình tiết hơi xấu hổ trên bàn ăn đã giải tỏa căng thẳng của Sở Cửu Ca một cách thần kỳ. Cậu cầm cây bút chì tình yêu được Kỷ Triệu Uyên gọt, nỗi lòng bình tĩnh ngồi trong phòng thi. Nghe âm thanh "loẹt xoẹt" múa bút thành văn của những người xung quanh, bài thi của bản thân lại còn rất nhiều chỗ trống, điều này khiến cậu cảm thấy có hơi thất bại.
Kỷ Triệu Uyên trước đây nói rằng việc học bắt nguồn từ sở thích, nhưng cuối cùng nó sẽ trở thành trách nhiệm. Ban đầu cậu không hiểu, rồi dần dần mới nhận ra ý nghĩa của câu này. Quá trình này rất đau đớn và lâu dài, cậu cần phải thay đổi một ít tật xấu của bản thân, khắc phục thói lường biếng thường xuyên xuất hiện và học cách chịu trách nhiệm cho mỗi một hành động của mình. Có đôi khi điều đó làm cậu rất bực bội, rơi vào giai đoạn bế tắc đứng ngồi không yên, thậm chí muốn bật lửa đốt hết đống sách, dứt khoát từ bỏ hết. May mắn thay, Kỷ Triệu Uyên đã ở bên cạnh cậu trong những ngày khó khăn này, an ủi cậu bằng một nụ hôn.
Sở Cửu Ca hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi cuối cùng, sau đó tự trao cho mình một giải thưởng tham gia trong trái tim mình.
A! Sao mình có thể đỉnh như thế chứ! Cậu cười nộp bài thi, tâm trạng cậu trong thoáng chốc vui vẻ hẳn lên. Mặc dù vẫn còn một số tiếc nuối, kết quả có thể quá tệ không vừa mắt nhưng cậu thực sự cảm ơn bản thân đã kiên trì hơn một lần bỏ cuộc.
Cậu nhìn thời gian, cách thời gian tan làm của Kỷ Triệu Uyên còn một lúc nữa, thế là cậu cũng Lạc Mễ đi tìm một quán bánh cạnh đó sài ké Wifi.
Lạc Mễ vui vẻ cực kì, một là bởi vì thi cũng không tệ lắm, một là bởi vì Chris mới mua một chiếc xe ô tô second-hand. Lạc Mễ giơ điện thoại mình lên, ngón cái lướt qua lướt lại, "Ngầu cực kì, em cho anh xem nè!"
Sở Cửu Ca không bình luận, chỉ cười nói: "Tổng số quần áo mà em đang mặc đủ để cậu ấy mua một cái mới tinh."
"Không giống mà," Lạc Mễ nghiêm túc lắc đầu, "Xe là bọn em cùng chọn, tiền là anh ấy kiếm, những chiếc xe khác chỉ là xe thôi, nhưng đây là xe của bọn em."
Tình nhân trong mắt có uy lực lớn cỡ nào không phải là Sở Cửu Ca không biết. Đừng nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cậu tới cả Vương Hi Chi [*] cũng dám lấy ra, ví dụ như lúc Kỷ Triệu Uyên viết công thức trên giấy sửa đề cho cậu, cậu cũng cảm thấy anh đẹp trai muốn xỉu ngang luôn, chỉ ước gì có thể chụp lại sưu tập trong quyển sách.
[*] Vương Hi Chi (chữ Hán: 王羲之; 303 – 361), tự Dật Thiếu (逸少), hiệu Đạm Trai (澹斋), là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Về sau tham bái hữu quân tướng quân, nên còn được gọi là Vương Hữu Quân (王右軍).
"Được rồi." Ăn cơm chó đủ rồi, Sở Cửu Ca cười nói, "Thật sự rất ngầu."
Lạc Mễ tự hào nhướng mày, phía sau phảng phất như đang có cái đuôi vẫy vẫy, "Không phải Uy ca mới vào đội bóng của trường UCLA sao, bọn em tính sửa xe lại cho sáng sủa, phun sơn mới hay gì đó, sau đó tuần sau sẽ đến thăm anh ấy, anh có muốn đi cùng không?"
"Đương nhiên muốn rồi!" Sở Cửu Ca đã lâu không liên lạc với Tề Uy, có chút kinh ngạc khi nhanh như vậy hắn đã được chọn vào đội bóng trường.
"Uy ca lúc trước không có được cú ném nào đỉnh cao, huấn luyện viên bọn em nói rằng với chiều cao này của anh ấy rất có để có đột phá. Lúc trước anh ấy không như giờ đâu, anh ấy chơi bóng tùy ý lắm kìa," Lạc Mễ thở dài, "Nhưng bây giờ anh đã biến mình thành một Khải Lợi sống khác."
Sở Cửu Ca đội nhiên nhớ đến cái bao cổ tay như hình với bóng trên tay Tề Uy, lập tức trợn tròn mắt "Khải Lợi?"
Lạc Mễ làm ra vẻ mặt khoa trương, sau đó nói: "Học sinh có tỷ lệ trúng tuyển hàng đầu vào trường của Mỹ, tỉ lệ ghi bàn cực cao, lúc đó trường bọn em luôn tìm cách để đào anh ấy về."
Sở Cửu Ca gật đầu, nghĩ có lẽ là ống kính thần tượng. Cậu không biết nhiều về bóng rổ trung học Mỹ. lúc trước có vô tình xem video của một trận chung kết và có ấn tượng sâu sắc về tiền đạo [1] nhỏ người Hoa kiều – Đàm Tu Trúc, dành được giải vô địch năm ấy. Đàm Tu Trúc thực hiện một quả ném phạt ổn định và chính xác. Trong suốt mùa giải, hầu như không ai có thể cản phá được cú nhảy của anh ấy và trở thành ngôi sao cấp 3 rất xứng đáng vào năm đó, Sở Cửu Ca hoàn toàn bị ấn tượng bởi kỹ năng của anh ta qua màn hình, còn lén bắt chước động tác của anh ta nữa cơ.
[1] là vị trị PF hay còn gọi là tiền đạo chính (Power Forward – PF)
"Nếu không phải bởi vì......" Lạc Mễ đang muốn nói thì điện thoại trong túi Sở Cửu Ca bỗng vang lên. Cậu nhận điện thoại rồi nở nụ cười xin lỗi Lạc Mễ, "Có người tới đón anh, anh phải đi đây."
"Lúc trước anh hỏi em cái kia, có phải dành cho người đó không......" Lạc Mễ vi diệu dừng lại câu chuyện, sau đó cười nhìn cậu, "Bạn trai à?"
Sở Cửu Ca chỉ chiếc xe dừng lại trước cửa, Kỷ Triệu Uyên cũng tình cờ hạ cửa sổ xe xuống nhìn qua, nhìn cậu nở nụ cười. . Truyện Teen Hay
"Không phải bạn trai," Cậu chớp chớp mắt nhìn Lạc Mễ, vô thức khoe khoang, "Là người nhà."
Tác giả có lời muốn nói: "Gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng hắn không lo lắng, bởi vì đã có người chờ hắn, tiến được một li liền có một tấc vui vẻ" Lời nói nguyên văn là của thần tượng Hồ Thích nói —— sợ chân lý là vô tận, tiến được một li là có một tấc vui vẻ.
Cậu ném bút qua một bên, mệt mỏi ngã xuống bàn, "Em cảm thấy như mình vô tình bị format, giống như khôi phục cài đặt gốc, đầu óc trống rỗng."
"Em đừng căng thẳng, dù sao cũng không đậu được," Kỷ Triệu Uyên quay đầu nhìn cậu rồi kết thúc câu cuối cùng, "Thả lỏng đi, tôi đã đăng ký thêm hai kì thi tháng 12 và tháng 3 cho em rồi."
"Em không nên tìm anh để an ủi," Sở Cửu Ca tức đến bật cười, "Trước kia thì vừa căng thẳng vừa sốt ruột phụ đạo cho em, còn nấu cơm chăm sóc, tới thời khắc quan trọng thì đổ cho em một gáo nước lạnh, hay quá Kỷ tiên sinh!"
Kỷ Triệu Uyên có hơi hoang mang, không biết mình đã nói sai chỗ nào: "Tuy rằng tôi rất quan tâm em, nhưng với trình độ hiện giờ của em không thể có thành tích tốt được."
Những lời Kỷ Triệu Uyên nói vĩnh viễn chỉ có thể bẻ thành hai nửa để nghe, nếu không thì có thể tức tới chết luôn. Sở Cửu Ca thở dài, "Anh ăn nói tệ quá, mới một giây trước còn là lời ngon tiếng ngọt, giây tiếp theo đã là mật ngọt giấu thuốc độc," Cậu kéo cổ áo Kỷ Triệu Uyên, mạnh bạo trao cho anh một nụ hôn, "Lần sau đừng nói gì hết, cứ trực tiếp hôn em là được, anh hiểu chưa?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu, lúc Sở Cửu Ca buông tay ra chuẩn bị về chỗ thì anh ôm lấy eo cậu hôn lên, chỉ là hôn lên cái má lúm hạt gạo bên môi cậu.
"Chưa đủ......" Sở Cửu Ca giả vờ buồn bã, ngón trỏ chỉ lên miệng mình.
Kỷ Triệu Uyên nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, sau đó nhổm người lên đè cậu xuống nghiêm túc hôn lên, "Đủ chưa?"
"Cục cưng ơi sao anh lại nghe lời như vậy chứ!" Sở Cửu Ca bật cười, nhào vào trong lòng ngực anh dùng sức xoa xoa khuôn mặt nghiêm nghị cua ranh.
Sở Cửu Ca ăn vạ nằm trong lồng ngực anh nghịch cho đã, nói về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày rồi dần có hơi buồn ngủ. Sở Cửu Ca hít mũi, ngáp một cái, "Em đi ngủ trước đây, anh làm việc xong cũng nhớ đi ngủ sớm nhé."
Kỷ Triệu Uyên trả lời: "Được" Sao đó dời lực chú ý về phía màn hình máy tính, làm xong việc ngày hôm nay rồi mới lấy cuốn sổ đã viết được không ít trang ra.
【 Nhật ký yêu đương ngày 09-10-2016
Tips: Nụ hôn là chìa khóa giải quyết tất cả mọi mâu thuẫn. Một lần không đủ, vậy hai lần. Mong nhớ! 】
Kỷ Triệu Uyên dừng bút, có lẽ anh nghĩ tới nụ hôn vị cam vừa nãy, anh nở nụ cười nhạt, sau đó gấp tờ giấy ghi chú yêu đương ở trang cuối cùng của sổ để vào tập tài liệu.
Tờ giấy ghi chép nãy đã không còn tác dụng nữa, điều anh cần làm bây giờ không phải là từ con số 0 đến thích, mà là từ thích cậu đến để cho cậu biết rằng anh thích cậu.
Còn cả một chặng đường dài, nhưng anh không lo lắng, vì cuối cùng cũng có người đợi anh, đi được một li là niềm vui được một tấc.
Kỷ Triệu Uyên rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, anh tắt đèn, sau đó nằm xuống bên cạnh Sở Cửu Ca đã ngủ say. Chiếc giường ấm áp và thoải mái bởi vì nhiệt độ của Sở Cửu Ca, anh ôm chặt lấy cậu, chìm vào giấc ngủ với cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Triệu Uyên chiên trứng với hâm nóng sữa mới đi lên gọi Sở Cửu Ca dậy
"Em...... em không muốn đi, em muốn đợi tới tháng 12 rồi hẵng thi." Sở Cửu Ca chôn mình trong chăn đùa.
Kỷ Triệu Uyên đứng ở mép giường cúi đầu nhìn cậu, "Phí đăng ký là 100 đô la."
Sở Cửu Ca ôm đầu "A" một tiếng, không tình nguyện bò dậy từ trên giường, "Thi thi thi liền đây! Một trăm đô la cũng là tiền, tốt xấu gì cũng là tài sản sau hôn nhân!"
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu vội vàng vọt vào phòng WC, cong môi cười, sau đó xuống lầu ăn sáng trước.
Sở Cửu Ca tắm rửa qua loa rồi ngồi xuống bàn ăn, trên đầu đắp chiếc khăn lông, thỉnh thoảng những giọt nước nhỏ xuống bàn dọc theo những sợi tóc lòa xòa trên trán. Cậu vươn đầu lưỡi liếm sữa dính bên khóe miệng, "Em hết sữa tắm rồi, vừa nãy em bóp hoài mà không ra."
Kỷ Triệu Uyên suy nghĩ một lúc rồi bấm ghi chú trên điện thoại, "Em thi xong thì tìm một chỗ đợi tôi, tôi tan làm sẽ tới đón em đi mua đồ."
"Được, tới lúc đó em sẽ gửi định vị Wechat cho anh," Sở Cửu Ca cắn miếng trứng chiên, nhổm người dậy muốn xem anh đã ghi gì, "Sữa tắm, bánh mì nướng, cá hồi, sốt cà chua...... bao cao su, bôi trơn......"
Sở Cửu Ca nghẹn họng, giơ tay che đi điện thoại anh, "Cái này không cần viết, em nhớ cho anh."
Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu hai giây rồi mới xóa từ đó đi.
Một tình tiết hơi xấu hổ trên bàn ăn đã giải tỏa căng thẳng của Sở Cửu Ca một cách thần kỳ. Cậu cầm cây bút chì tình yêu được Kỷ Triệu Uyên gọt, nỗi lòng bình tĩnh ngồi trong phòng thi. Nghe âm thanh "loẹt xoẹt" múa bút thành văn của những người xung quanh, bài thi của bản thân lại còn rất nhiều chỗ trống, điều này khiến cậu cảm thấy có hơi thất bại.
Kỷ Triệu Uyên trước đây nói rằng việc học bắt nguồn từ sở thích, nhưng cuối cùng nó sẽ trở thành trách nhiệm. Ban đầu cậu không hiểu, rồi dần dần mới nhận ra ý nghĩa của câu này. Quá trình này rất đau đớn và lâu dài, cậu cần phải thay đổi một ít tật xấu của bản thân, khắc phục thói lường biếng thường xuyên xuất hiện và học cách chịu trách nhiệm cho mỗi một hành động của mình. Có đôi khi điều đó làm cậu rất bực bội, rơi vào giai đoạn bế tắc đứng ngồi không yên, thậm chí muốn bật lửa đốt hết đống sách, dứt khoát từ bỏ hết. May mắn thay, Kỷ Triệu Uyên đã ở bên cạnh cậu trong những ngày khó khăn này, an ủi cậu bằng một nụ hôn.
Sở Cửu Ca hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi cuối cùng, sau đó tự trao cho mình một giải thưởng tham gia trong trái tim mình.
A! Sao mình có thể đỉnh như thế chứ! Cậu cười nộp bài thi, tâm trạng cậu trong thoáng chốc vui vẻ hẳn lên. Mặc dù vẫn còn một số tiếc nuối, kết quả có thể quá tệ không vừa mắt nhưng cậu thực sự cảm ơn bản thân đã kiên trì hơn một lần bỏ cuộc.
Cậu nhìn thời gian, cách thời gian tan làm của Kỷ Triệu Uyên còn một lúc nữa, thế là cậu cũng Lạc Mễ đi tìm một quán bánh cạnh đó sài ké Wifi.
Lạc Mễ vui vẻ cực kì, một là bởi vì thi cũng không tệ lắm, một là bởi vì Chris mới mua một chiếc xe ô tô second-hand. Lạc Mễ giơ điện thoại mình lên, ngón cái lướt qua lướt lại, "Ngầu cực kì, em cho anh xem nè!"
Sở Cửu Ca không bình luận, chỉ cười nói: "Tổng số quần áo mà em đang mặc đủ để cậu ấy mua một cái mới tinh."
"Không giống mà," Lạc Mễ nghiêm túc lắc đầu, "Xe là bọn em cùng chọn, tiền là anh ấy kiếm, những chiếc xe khác chỉ là xe thôi, nhưng đây là xe của bọn em."
Tình nhân trong mắt có uy lực lớn cỡ nào không phải là Sở Cửu Ca không biết. Đừng nói tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cậu tới cả Vương Hi Chi [*] cũng dám lấy ra, ví dụ như lúc Kỷ Triệu Uyên viết công thức trên giấy sửa đề cho cậu, cậu cũng cảm thấy anh đẹp trai muốn xỉu ngang luôn, chỉ ước gì có thể chụp lại sưu tập trong quyển sách.
[*] Vương Hi Chi (chữ Hán: 王羲之; 303 – 361), tự Dật Thiếu (逸少), hiệu Đạm Trai (澹斋), là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn trong lịch sử Trung Quốc. Về sau tham bái hữu quân tướng quân, nên còn được gọi là Vương Hữu Quân (王右軍).
"Được rồi." Ăn cơm chó đủ rồi, Sở Cửu Ca cười nói, "Thật sự rất ngầu."
Lạc Mễ tự hào nhướng mày, phía sau phảng phất như đang có cái đuôi vẫy vẫy, "Không phải Uy ca mới vào đội bóng của trường UCLA sao, bọn em tính sửa xe lại cho sáng sủa, phun sơn mới hay gì đó, sau đó tuần sau sẽ đến thăm anh ấy, anh có muốn đi cùng không?"
"Đương nhiên muốn rồi!" Sở Cửu Ca đã lâu không liên lạc với Tề Uy, có chút kinh ngạc khi nhanh như vậy hắn đã được chọn vào đội bóng trường.
"Uy ca lúc trước không có được cú ném nào đỉnh cao, huấn luyện viên bọn em nói rằng với chiều cao này của anh ấy rất có để có đột phá. Lúc trước anh ấy không như giờ đâu, anh ấy chơi bóng tùy ý lắm kìa," Lạc Mễ thở dài, "Nhưng bây giờ anh đã biến mình thành một Khải Lợi sống khác."
Sở Cửu Ca đội nhiên nhớ đến cái bao cổ tay như hình với bóng trên tay Tề Uy, lập tức trợn tròn mắt "Khải Lợi?"
Lạc Mễ làm ra vẻ mặt khoa trương, sau đó nói: "Học sinh có tỷ lệ trúng tuyển hàng đầu vào trường của Mỹ, tỉ lệ ghi bàn cực cao, lúc đó trường bọn em luôn tìm cách để đào anh ấy về."
Sở Cửu Ca gật đầu, nghĩ có lẽ là ống kính thần tượng. Cậu không biết nhiều về bóng rổ trung học Mỹ. lúc trước có vô tình xem video của một trận chung kết và có ấn tượng sâu sắc về tiền đạo [1] nhỏ người Hoa kiều – Đàm Tu Trúc, dành được giải vô địch năm ấy. Đàm Tu Trúc thực hiện một quả ném phạt ổn định và chính xác. Trong suốt mùa giải, hầu như không ai có thể cản phá được cú nhảy của anh ấy và trở thành ngôi sao cấp 3 rất xứng đáng vào năm đó, Sở Cửu Ca hoàn toàn bị ấn tượng bởi kỹ năng của anh ta qua màn hình, còn lén bắt chước động tác của anh ta nữa cơ.
[1] là vị trị PF hay còn gọi là tiền đạo chính (Power Forward – PF)
"Nếu không phải bởi vì......" Lạc Mễ đang muốn nói thì điện thoại trong túi Sở Cửu Ca bỗng vang lên. Cậu nhận điện thoại rồi nở nụ cười xin lỗi Lạc Mễ, "Có người tới đón anh, anh phải đi đây."
"Lúc trước anh hỏi em cái kia, có phải dành cho người đó không......" Lạc Mễ vi diệu dừng lại câu chuyện, sau đó cười nhìn cậu, "Bạn trai à?"
Sở Cửu Ca chỉ chiếc xe dừng lại trước cửa, Kỷ Triệu Uyên cũng tình cờ hạ cửa sổ xe xuống nhìn qua, nhìn cậu nở nụ cười. . Truyện Teen Hay
"Không phải bạn trai," Cậu chớp chớp mắt nhìn Lạc Mễ, vô thức khoe khoang, "Là người nhà."
Tác giả có lời muốn nói: "Gánh thì nặng mà đường thì xa, nhưng hắn không lo lắng, bởi vì đã có người chờ hắn, tiến được một li liền có một tấc vui vẻ" Lời nói nguyên văn là của thần tượng Hồ Thích nói —— sợ chân lý là vô tận, tiến được một li là có một tấc vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.