Chương 30: (H)
Tiểu Đản Hoàng Nhi
01/12/2021
Cơm trưa ngày ngày hôm nay có món cá kho mà Sở Cửu Ca rất thích, nhưng trông cậu ăn có hơi lơ đễnh. Kỷ Triệu Uyên nhìn thấy, nhưng anh chỉ nhíu mày không nói gì.
Trạng thái này kéo dài mãi cho đến hết buổi trưa, lúc Sở Cửu ca dọn chén đũa, tay cậu trượt xém nữa ném hai bát sứ trắng xuống đất, Kỷ Triệu Uyên duỗi tay đỡ lấy, ôm cả cậu và chén vào trong lòng ngực, "Mệt sao?"
"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Âm thanh của Kỷ Triệu Uyên thì thầm bên tai cậu, Sở Cửu Ca không kịp nghe rõ là gì đã mềm cả chân, cậu khụ thêm một trận mới lắp ba lắp bắp hỏi lại: "Dạ?"
"Tôi hỏi là em chơi bóng xong mệt sao?" Kỷ Triệu Uyên thở dài, sau đó cầm lấy chén trong tay cậu đi vào phòng bếp, "Để tôi rửa cho, em đi nghỉ đi."
"Dạ." Sở Cửu Ca như tên trộm chạy vội vào phòng khách, rón ra rón rén xách cặp mình đặt lên trên sô pha.
Kỷ Triệu Uyên lau khô tay, trong tay cầm quyển sách 《 Đầu xuân 》của Francis Scott Key Fitzgerald, nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế dài được đặt cạnh cửa sổ. Sau khi lật được vài trang, với sự thuyết phục của người bạn Selvin, lớp mặt nạ lạnh lùng của nhân vật chính Frank dần dần lột bỏ, khao khát thay đổi trong lòng Frank chợt hiện lên trên mặt giấy, mà ánh mắt nóng bóng rực lửa dừng trên người anh vẫn chưa rời đi.
: Francis Scott Key Fitzgerald (24 tháng 9 năm 1896 – 21 tháng 12 năm 1940) là một nhà văn Mỹ, nổi tiếng với các tác phẩm về "thời đại nhạc Jazz".
Thời gian nghỉ trưa gần như có thể so sánh với thời gian ngủ cả đêm của cậu, nhưng kỳ lạ là hôm nay cậu lại hăng hái ngồi trên ghế sô pha mà không đi ngủ.
Anh ngẩng đầu nhìn về nơi có ánh mắt đó, có chút tò mò hỏi: "Không ngủ được sao?"
"Hôm nay không ngủ," Sở Cửu Ca lắc đầu, "Em muốn xem trận đấu một lúc." Cậu chỉnh âm thanh nhỏ xuống, làm bộ làm tịch xem TV, tay lại lén lút thò vào chiếc cặp giấu phía sau lưng.
Hướng dẫn sử dụng dầu bôi trơn rất đơn giản, cậu đã đọc vô số lần, giờ có đọc không cần nhìn cũng không thành vấn đề. Cậu nắm dầu bôi trơn, mồ hôi nóng tuôn ra từ lòng bàn tay gần như làm chảy ống kim loại.
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu cười, sau đó cúi đầu quay lại câu truyện trong sách.
Bầu không khí im lặng đột ngột, tần suất lật trang đều đặn của Kỷ Triệu Uyên, lời giải thích vô nghĩa trên TV cũng như chờ mong trong lòng cậu, tất cả đều khiến Sở Cửu Ca càng thêm thấp thỏm. Tâm trạng chung của mối tình đầu này khiến người ta cảm thấy thật day dứt, lần đầu tiên trong đời còn căng thẳng hơn tất cả những cảm xúc khác mang lại.
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, mỗi lần kim đồng hồ chuyển động là tim cậu đập theo một tiếng, cảm giác hỏang hốt này khiến cậu cảm thấy mình như một tội phạm đang chờ bản án cuối cùng, đã chết lặng tới mức không còn sợ chết nữa.
Đến 1h50, Kỷ Triệu Uyên khép sách lại, có hơi mệt mỏi bóp sóng mũi. Anh bước tới bên cạnh Sở Cửu Ca, cười dùng mu bàn tay chạm lên khuôn mặt cậu, "Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế, trận bóng không thú vị sao?"
Sở Cửu Ca cảm thấy mình toang đời rồi! Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Triệu Uyên rõ ràng thiên về lạnh, nhưng cậu cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng vừa rồi giống như một cái mỏ hàn vừa được lấy ra từ lửa, "Xèo xèo" hai tiếng in lên người cậu cái nhãn hạ độc mang tên Kỷ Triệu Uyên.
Phải mất rất lâu để trái tim Sở Cửu Ca chìm xuống, nhưng một động tác nhỏ vô tình của Kỷ Triệu Uyên lại khiến nó lần nữa sống dậy. Hơi thở của cậu tăng lên nhanh chóng, trái tim như mắc kẹt trong cổ họng, ngăn từng hơi thở đến với phổi. Cảm giác không thở nổi này khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng, kế hoạch lưu manh mà cậu đã vạch ra lôi kéo Kỷ Triệu Uyên đến lăn giường, hiện tại lại chỉ có thể chột dạ ôm những quả cam: "Anh biết đây là gì không?"
Hơi thở cậu như quay cuồng trong sóng, Kỷ Triệu Uyên không cần cúi người xuống cũng có thể cảm nhận được. Kỷ Triệu Uyên cảm thấy cậu giống như một chú báo con bị người chăn nuối nắm lấy buộc phải cắt móng tay, bối rối tới đáng yêu, "Cam navel."
"Cái này không phải," Sở Cửu Ca cắn môi, không chút xấu hổ kéo anh vào phòng ngủ, "Để em cho anh thử cách vắt cam [1] chân chính."
[1]: tiếng lóng Trung Quốc, chỉ tư thế cowboy, nhún á mọi người ( cảm ơn cô Yukari đã cho tui biết)
Cậu đè Kỷ Triệu Uyên xuống dưới thân, vội vàng không có quy tắc hôn môi Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên không đẩy cậu ra, trái lại còn ôm lấy eo cậu, tùy ý để con báo nhỏ đỏ mắt tuy hoành.
Giống như đang chơi trò Plants vs Zombie, một làn sóng Zombie xông tới ăn luôn tâm trí Sở Cửu Ca. Cậu không cần biết cái gì gọi là rụt rè và lí trí nữa, mọi cảm xúc giả tạo đều như quần áo rời khỏi thân thể cậu. Cả người cậu nóng lên, tứ chi yếu ớt như mới vừa mơ một giấc mơ, cậu dùng hết sức lực cuối cùng để hôn Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi liếm qua làn môi mỏng khô ráo, chỉ muốn nuốt trọn sinh mệnh này vào trong lòng, để cho những tính yêu không thể hiểu được nằm cạnh nhau.
Quần áo vướng víu trên người của hai người cởi ra, Sở Cửu Ca hoàn toàn không còn mảnh vải che thân, làn da màu lúa mì lấm tấm mồ hôi mỏng, giống như một quả cam ngọt ngào ngon lành mới được rửa sạch để lên trên bàn.
Cậu dường như cảm thấy ủy khuất, chôn đầu bên cổ Kỷ Triệu Uyên mang theo giọng mũi rầm rì, "Kỷ meow meow ơi, cho dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh đều phải nhớ rõ rằng...... Em yêu anh."
Mái tóc xoăn xù xù của cậu cọ bên cổ Kỷ Triệu Uyên, khiến Kỷ Triệu Uyên cảm thấy trái tim mình cũng ngứa lên, ma xui quỷ khiến gật gật đầu: "Được."
Sở Cửu Ca bôi dầu bôi trơn lên ngón tay, khó khăn mở rộng cửa huyệt. Cậu cắn răng, ngón trỏ và ngón giữa dò xét tiến vào cùng một nơi, mỗi lần ngón tay đi vào sâu là nỗi đau đớn như bị xé rách, đôi mắt luôn tỏa sáng bỗng trở nên mờ mịt lúc nào không hay.
Vẻ mặt cậu có hơi vặn vẹo, vành mắt cậu nhiễm một màu đỏ, như thể là ngay giây sau sẽ có những giọt lệ rơi xuống. Kỷ Triệu Uyên đã từng thấy vẻ mặt tương tự như này ở ví dụ trong sách, anh hiểu vẻ mặt này đại diện cho cảm xúc đau đớn. Nhưng kiểu người giống như cục đá cứng, khờ dại trong "xã hội" ngay lúc này lại giống như gặp phải chuyên môn, khiến anh có thể cảm giác được cảm xúc của Sở Cửu Ca một cách trực tiếp mà không cần phải dùng bất kì công cụ nào.
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca, có hơi không nỡ, chuyện này còn khiến anh đau lòng hơn năm anh 18 tuổi lần đầu tiên giết chết một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Anh khẽ động nửa người trên, nhẹ nhàng ôm Sở Cửu Ca vào trong lòng ngực, bàn tay anh khẽ vuốt ve vòng eo gợi cảm của cậu.
"Kỷ Meow Meow... "Sở Cửu Ca gọi tên anh ngắt quãng, duỗi tay nắm lấy dương v*t đã cương cứng của anh, "Anh sẽ cảm nhận được em."
Phần cơ đùi và lưng của Sở Cửu Ca đã căng thẳng tới mức có hơi run run, cái cổ ngưỡng cao lên lộ ra yết hầu yếu ớt. Cậu chậm rãi ngồi xuống, tiểu huyệt mềm mại ẩm ướt run rẩy nuốt toàn bộ dương v*t cương cứng của Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên không rõ tại sao lại có một người có thể vừa hoang dã vừa đơn thuần, vừa quyến rũ vừa đáng yêu như thế kết hợp lại với nhau, như thể là sự thuần khiết nhất của tự nhiên.
Trong cổ họng Sở Cửu Ca phát ra một tiếng hừ nhẹ, như một mầm lửa châm kíp nổ rồi cháy bừng lên, những tế bào toàn thân Kỷ Triệu Uyên như bị đốt. Anh ôm chặt lấy cơ thể nóng bừng của Sở Cửu Ca, đây rốt cuộc là sự cứu rỗi hay tai họa ngập đầu, anh cũng không còn hứng để lo nghĩ nữa.
Sở Cửu Ca bị Kỷ Triệu Uyên mạnh mẽ đè dưới thân, cậu cảm thấy bản thân sắp hãm vào trong đệm rồi. Cậu vươn tay chạm lên khuôn mặt Kỷ Triệu Uyên, tiếng rên rỉ giống như nồi nước sôi đang sôi trào ra, hơi nước như làn sương mù theo ra từ hàm răng cắn chặt của cậu qua từng lần va chạm: "Em.. Tất cả em đều nguyện ý... A..."
Kỷ Triệu Uyên kéo tay cậu qua, để tay cậu vòng qua vai mình, một bên hôn lên hàng lông mi đẫm hơi nước của cậu, một bên dùng sức đâm thẳng vào.
"Em thích anh... "Sở Cửu Ca toàn tâm toàn ý đem bản thân giao cho Kỷ Triệu Uyên, ánh mắt cậu mê mang rồi ngại ngùng đỏ mặt, "Thích anh chạm vào em, thích anh ở trong thân thể em, em thích tất cả của anh, em thích anh nhất!"
"Aaa ~.... "Sở Cửu Ca bị anh cướp đi toàn bộ hơi thở. Kỷ Triệu Uyên hôn cậu như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, từ trong tận đáy lòng vừa chờ mong cũng vừa cẩn thận.
Kỷ Triệu Uyên cố ý chống lại điểm mẫn cảm của cậu cọ xát từng lần, hàm răng lưu luyến cắn lên vành tai cậu, "Bé cam ơi?"
Kỷ Triệu Uyên đánh vào màng nhĩ Sở Cửu Ca những tiếng thở hổn hển, ngay lúc ấy cậu như biến thành kẻ điếc chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
"Dạ?" Cậu bị tra tấn đến có chút ý loạn tình mê, rướn người lên muốn đến gần Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên cười rộ, vui vẻ hôn lên mặt cậu vài cái, sau đó giống như một con mèo liếm lấy cái má lúm hạt gạo đầy mồ hôi của cậu, "Của tôi!"
Tim Sở Cửu Ca lập tức mềm nhũn, cậu nghiêng đầu dựa vào má Kỷ Triệu Uyên, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào, "Của anh!"
Mặt trời đang dần lặn xuống, màu sắc đơn điệu của phòng ngủ chuyển từ vàng sang cam, rốt cuộc đã làm mấy lần rồi, Sở Cửu Ca hoàn toàn không biết. Cậu dựa vào vai Kỷ Triệu Uyên, mơ màng cảm nhận ngón tay của Kỷ Triệu Uyên đang ra vào trong cơ thể mình, lôi tinh dịch sền sệt ra.
"Quên đeo bao cao su......" Sở Cửu Ca ngáp một cái, mở miệng cắn lên vai Kỷ Triệu Uyên, "Nếu không em có thể ngủ ngay bây giờ."
"Đừng nghịch." Kỷ Triệu Uyên biết cậu lười, hạ thấp vai xuống để cậu có thể dựa vào thoải mái hơi, sau đó ngón trỏ vòng qua huyệt khẩu có hơi sưng, xác định đã rửa sạch bên dưới rồi mới lấy dầu gội xoa lên mái đầu xoăn xù của cậu.
Kỷ Triệu Uyên tắm rửa vô cùng cẩn thận, nước ấm hòa với nhiệt độ cơ thể của Kỷ Triệu Uyên đã hoàn toàn lấy đi sự tỉnh táo cuối cùng của Sở Cửu Ca. Cậu mềm nhũn nằm trong lồng ngực Kỷ Triệu Uyên, cảm thấy thỏa mãn thiếp đi.
Sở Cửu Ca ngủ ngon lành, Kỷ Triệu Uyên giúp cậu lau khô người rồi ôm về giường, cậu vẫn không tỉnh.
Ngay khi Kỷ Triệu Uyên mở rộng vòng tay, người bên cạnh anh giống như cảm ứng được lập tức sát lại, trên người là vị cam tươi mát. Anh mệt mỏi nhưng không ngủ được, trong lòng có quá nhiều thứ không xác định, thậm chí còn muốn không thèm để ý điều gì hết lay Sở Cửu Ca tỉnh dậy, sau đó ép cậu trả lời câu hỏi "Bé Cam có phải là của tôi không?"
Anh khẽ động nửa người, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Sở Cửu Ca được phủ dưới màu sắc của ánh hoàng hôn. Anh có hơi giận dỗi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đánh thức bé Cam của mình.
Sở Cửu Ca giống như một con cún con đang mơ một giấc mơ đẹp, thỉnh thoảng rầm rì vài tiếng, rồi dụi dụi mái đầu xù xù vào lồng ngực anh, động tác nhỏ ỷ lại này trong nháy mắt vuốt phẳng những dao động trong lòng Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên cong môi cười, anh bóp cằm Sở Cửu Ca, hôn lên chiếc má lúm hạt gạo đáng yêu của cậu, "Của tôi!"
Editor có lời muốn nói: Lần đầu tiên edit H, nói là H nhưng chắc nó cũng chỉ là miếng thịt vừa vừa thôi, tuy rằng đọc truyện H nhiều vô số kể, cũng chả phải người mới gì đâu, nhưng edit H với đọc H là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó mọi người, tuy rằng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy nhưng khi edit tay tôi vẫn run lên. Phần H này hoàn toàn là nhờ google dịch và quick trans nha mọi người, tôi thật sự đã cố gắng hiểu hết mức, mặc dù tui chắc rằng phần bên trên cũng có chỗ mình chém đấy. Thật ra tui không phải người nói nhiều đâu, nhưng khi edit được phần H này tôi cảm động vô cùng cực luôn ấy, nên tui phải nói để mọi người cảm nhận được cảm xúc của tôi, chương 26, 28, 29, 30 đều bị khóa trên Tấn Giang rồi nên tôi đành phải sài bản chưa được chỉnh sửa. Trong đó chương 29, 30 có H, tác giả bảo rằng có thể lên Weibo để lấy file đầy đủ nhưng tải khoản Weibo đó ban đầu là tui tìm không ra, đợi tới lúc tìm được thì tài khoản đó đã mất rồi. Thế là tôi lại phải lượn về Weibo tìm tên của truyện, mà oái ăm ở chỗ là hồi đó tui có lập nick Weibo rồi, mà đâu phải lập một lần đâu, tận ba lần, mà lần nào cũng mất hết. Gặp đứa não cá vàng là tôi cùng một năm đâu lên được Weibo mấy lần đâu, đợi tới lúc cần thì quên mất tài khoản và mật khẩu nick rồi. Sau đó ngày hôm đi kiếm file H tôi đã phải đi lập nick lần nữa, mà tui dành tận hai tiếng để lập cái nick, dành cả thanh xuân để chờ mã mà hoàn toàn không nhận được cái nào, môt cái cũng không luôn (╯‵□′)╯︵┻━┻ Lúc đó tui bất lực lắm luôn ấy, sau đó đành phải bỏ qua Weibo lên google search, tốn gần thêm một tiếng cuối cùng cũng kiếm được file trên Tieba baidu, nhưng đập vào mắt tui là hình ảnh đó mọi người, chưa kịp ngửa đầu lên trời 300 tiếng đã phải nín ngay rồi. Giựn. Tôi nhìn chằm chằm cái hình ảnh đầy chữ Trung mà tới một cái dấu chấm câu tôi cũng không hiểu 2 phút rồi thấy rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết, thế là tui lên google search " Cách cắt chữ từ ảnh" VÀ nó cũng có mọi người ơi щ(ʘ╻ʘ)щ Kiếm được cái file mừng quá trời quá đất, tui nghĩ rằng mình có thể chiến đấu tiếp với cái Weibo để phòng cho sau này nhưng tôi nhầm rồi (●__●), không đăng ký được đó mọi người. Bù lại tôi đã kiếm được ảnh, bìa sách, kịch truyền thanh liên quan tới truyện để an ủi tâm hồn tổn thương vì đã bỏ cả ngày vì cái Weibo và cái file.
Trạng thái này kéo dài mãi cho đến hết buổi trưa, lúc Sở Cửu ca dọn chén đũa, tay cậu trượt xém nữa ném hai bát sứ trắng xuống đất, Kỷ Triệu Uyên duỗi tay đỡ lấy, ôm cả cậu và chén vào trong lòng ngực, "Mệt sao?"
"Khụ khụ...... Khụ khụ khụ khụ......" Âm thanh của Kỷ Triệu Uyên thì thầm bên tai cậu, Sở Cửu Ca không kịp nghe rõ là gì đã mềm cả chân, cậu khụ thêm một trận mới lắp ba lắp bắp hỏi lại: "Dạ?"
"Tôi hỏi là em chơi bóng xong mệt sao?" Kỷ Triệu Uyên thở dài, sau đó cầm lấy chén trong tay cậu đi vào phòng bếp, "Để tôi rửa cho, em đi nghỉ đi."
"Dạ." Sở Cửu Ca như tên trộm chạy vội vào phòng khách, rón ra rón rén xách cặp mình đặt lên trên sô pha.
Kỷ Triệu Uyên lau khô tay, trong tay cầm quyển sách 《 Đầu xuân 》của Francis Scott Key Fitzgerald, nhàn nhã dựa lưng vào chiếc ghế dài được đặt cạnh cửa sổ. Sau khi lật được vài trang, với sự thuyết phục của người bạn Selvin, lớp mặt nạ lạnh lùng của nhân vật chính Frank dần dần lột bỏ, khao khát thay đổi trong lòng Frank chợt hiện lên trên mặt giấy, mà ánh mắt nóng bóng rực lửa dừng trên người anh vẫn chưa rời đi.
: Francis Scott Key Fitzgerald (24 tháng 9 năm 1896 – 21 tháng 12 năm 1940) là một nhà văn Mỹ, nổi tiếng với các tác phẩm về "thời đại nhạc Jazz".
Thời gian nghỉ trưa gần như có thể so sánh với thời gian ngủ cả đêm của cậu, nhưng kỳ lạ là hôm nay cậu lại hăng hái ngồi trên ghế sô pha mà không đi ngủ.
Anh ngẩng đầu nhìn về nơi có ánh mắt đó, có chút tò mò hỏi: "Không ngủ được sao?"
"Hôm nay không ngủ," Sở Cửu Ca lắc đầu, "Em muốn xem trận đấu một lúc." Cậu chỉnh âm thanh nhỏ xuống, làm bộ làm tịch xem TV, tay lại lén lút thò vào chiếc cặp giấu phía sau lưng.
Hướng dẫn sử dụng dầu bôi trơn rất đơn giản, cậu đã đọc vô số lần, giờ có đọc không cần nhìn cũng không thành vấn đề. Cậu nắm dầu bôi trơn, mồ hôi nóng tuôn ra từ lòng bàn tay gần như làm chảy ống kim loại.
Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu cười, sau đó cúi đầu quay lại câu truyện trong sách.
Bầu không khí im lặng đột ngột, tần suất lật trang đều đặn của Kỷ Triệu Uyên, lời giải thích vô nghĩa trên TV cũng như chờ mong trong lòng cậu, tất cả đều khiến Sở Cửu Ca càng thêm thấp thỏm. Tâm trạng chung của mối tình đầu này khiến người ta cảm thấy thật day dứt, lần đầu tiên trong đời còn căng thẳng hơn tất cả những cảm xúc khác mang lại.
Sở Cửu Ca nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, mỗi lần kim đồng hồ chuyển động là tim cậu đập theo một tiếng, cảm giác hỏang hốt này khiến cậu cảm thấy mình như một tội phạm đang chờ bản án cuối cùng, đã chết lặng tới mức không còn sợ chết nữa.
Đến 1h50, Kỷ Triệu Uyên khép sách lại, có hơi mệt mỏi bóp sóng mũi. Anh bước tới bên cạnh Sở Cửu Ca, cười dùng mu bàn tay chạm lên khuôn mặt cậu, "Làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi thế, trận bóng không thú vị sao?"
Sở Cửu Ca cảm thấy mình toang đời rồi! Nhiệt độ cơ thể của Kỷ Triệu Uyên rõ ràng thiên về lạnh, nhưng cậu cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng vừa rồi giống như một cái mỏ hàn vừa được lấy ra từ lửa, "Xèo xèo" hai tiếng in lên người cậu cái nhãn hạ độc mang tên Kỷ Triệu Uyên.
Phải mất rất lâu để trái tim Sở Cửu Ca chìm xuống, nhưng một động tác nhỏ vô tình của Kỷ Triệu Uyên lại khiến nó lần nữa sống dậy. Hơi thở của cậu tăng lên nhanh chóng, trái tim như mắc kẹt trong cổ họng, ngăn từng hơi thở đến với phổi. Cảm giác không thở nổi này khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng, kế hoạch lưu manh mà cậu đã vạch ra lôi kéo Kỷ Triệu Uyên đến lăn giường, hiện tại lại chỉ có thể chột dạ ôm những quả cam: "Anh biết đây là gì không?"
Hơi thở cậu như quay cuồng trong sóng, Kỷ Triệu Uyên không cần cúi người xuống cũng có thể cảm nhận được. Kỷ Triệu Uyên cảm thấy cậu giống như một chú báo con bị người chăn nuối nắm lấy buộc phải cắt móng tay, bối rối tới đáng yêu, "Cam navel."
"Cái này không phải," Sở Cửu Ca cắn môi, không chút xấu hổ kéo anh vào phòng ngủ, "Để em cho anh thử cách vắt cam [1] chân chính."
[1]: tiếng lóng Trung Quốc, chỉ tư thế cowboy, nhún á mọi người ( cảm ơn cô Yukari đã cho tui biết)
Cậu đè Kỷ Triệu Uyên xuống dưới thân, vội vàng không có quy tắc hôn môi Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên không đẩy cậu ra, trái lại còn ôm lấy eo cậu, tùy ý để con báo nhỏ đỏ mắt tuy hoành.
Giống như đang chơi trò Plants vs Zombie, một làn sóng Zombie xông tới ăn luôn tâm trí Sở Cửu Ca. Cậu không cần biết cái gì gọi là rụt rè và lí trí nữa, mọi cảm xúc giả tạo đều như quần áo rời khỏi thân thể cậu. Cả người cậu nóng lên, tứ chi yếu ớt như mới vừa mơ một giấc mơ, cậu dùng hết sức lực cuối cùng để hôn Kỷ Triệu Uyên, đầu lưỡi liếm qua làn môi mỏng khô ráo, chỉ muốn nuốt trọn sinh mệnh này vào trong lòng, để cho những tính yêu không thể hiểu được nằm cạnh nhau.
Quần áo vướng víu trên người của hai người cởi ra, Sở Cửu Ca hoàn toàn không còn mảnh vải che thân, làn da màu lúa mì lấm tấm mồ hôi mỏng, giống như một quả cam ngọt ngào ngon lành mới được rửa sạch để lên trên bàn.
Cậu dường như cảm thấy ủy khuất, chôn đầu bên cổ Kỷ Triệu Uyên mang theo giọng mũi rầm rì, "Kỷ meow meow ơi, cho dù tiếp theo có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh đều phải nhớ rõ rằng...... Em yêu anh."
Mái tóc xoăn xù xù của cậu cọ bên cổ Kỷ Triệu Uyên, khiến Kỷ Triệu Uyên cảm thấy trái tim mình cũng ngứa lên, ma xui quỷ khiến gật gật đầu: "Được."
Sở Cửu Ca bôi dầu bôi trơn lên ngón tay, khó khăn mở rộng cửa huyệt. Cậu cắn răng, ngón trỏ và ngón giữa dò xét tiến vào cùng một nơi, mỗi lần ngón tay đi vào sâu là nỗi đau đớn như bị xé rách, đôi mắt luôn tỏa sáng bỗng trở nên mờ mịt lúc nào không hay.
Vẻ mặt cậu có hơi vặn vẹo, vành mắt cậu nhiễm một màu đỏ, như thể là ngay giây sau sẽ có những giọt lệ rơi xuống. Kỷ Triệu Uyên đã từng thấy vẻ mặt tương tự như này ở ví dụ trong sách, anh hiểu vẻ mặt này đại diện cho cảm xúc đau đớn. Nhưng kiểu người giống như cục đá cứng, khờ dại trong "xã hội" ngay lúc này lại giống như gặp phải chuyên môn, khiến anh có thể cảm giác được cảm xúc của Sở Cửu Ca một cách trực tiếp mà không cần phải dùng bất kì công cụ nào.
Kỷ Triệu Uyên nhìn Sở Cửu Ca, có hơi không nỡ, chuyện này còn khiến anh đau lòng hơn năm anh 18 tuổi lần đầu tiên giết chết một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm. Anh khẽ động nửa người trên, nhẹ nhàng ôm Sở Cửu Ca vào trong lòng ngực, bàn tay anh khẽ vuốt ve vòng eo gợi cảm của cậu.
"Kỷ Meow Meow... "Sở Cửu Ca gọi tên anh ngắt quãng, duỗi tay nắm lấy dương v*t đã cương cứng của anh, "Anh sẽ cảm nhận được em."
Phần cơ đùi và lưng của Sở Cửu Ca đã căng thẳng tới mức có hơi run run, cái cổ ngưỡng cao lên lộ ra yết hầu yếu ớt. Cậu chậm rãi ngồi xuống, tiểu huyệt mềm mại ẩm ướt run rẩy nuốt toàn bộ dương v*t cương cứng của Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên không rõ tại sao lại có một người có thể vừa hoang dã vừa đơn thuần, vừa quyến rũ vừa đáng yêu như thế kết hợp lại với nhau, như thể là sự thuần khiết nhất của tự nhiên.
Trong cổ họng Sở Cửu Ca phát ra một tiếng hừ nhẹ, như một mầm lửa châm kíp nổ rồi cháy bừng lên, những tế bào toàn thân Kỷ Triệu Uyên như bị đốt. Anh ôm chặt lấy cơ thể nóng bừng của Sở Cửu Ca, đây rốt cuộc là sự cứu rỗi hay tai họa ngập đầu, anh cũng không còn hứng để lo nghĩ nữa.
Sở Cửu Ca bị Kỷ Triệu Uyên mạnh mẽ đè dưới thân, cậu cảm thấy bản thân sắp hãm vào trong đệm rồi. Cậu vươn tay chạm lên khuôn mặt Kỷ Triệu Uyên, tiếng rên rỉ giống như nồi nước sôi đang sôi trào ra, hơi nước như làn sương mù theo ra từ hàm răng cắn chặt của cậu qua từng lần va chạm: "Em.. Tất cả em đều nguyện ý... A..."
Kỷ Triệu Uyên kéo tay cậu qua, để tay cậu vòng qua vai mình, một bên hôn lên hàng lông mi đẫm hơi nước của cậu, một bên dùng sức đâm thẳng vào.
"Em thích anh... "Sở Cửu Ca toàn tâm toàn ý đem bản thân giao cho Kỷ Triệu Uyên, ánh mắt cậu mê mang rồi ngại ngùng đỏ mặt, "Thích anh chạm vào em, thích anh ở trong thân thể em, em thích tất cả của anh, em thích anh nhất!"
"Aaa ~.... "Sở Cửu Ca bị anh cướp đi toàn bộ hơi thở. Kỷ Triệu Uyên hôn cậu như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, từ trong tận đáy lòng vừa chờ mong cũng vừa cẩn thận.
Kỷ Triệu Uyên cố ý chống lại điểm mẫn cảm của cậu cọ xát từng lần, hàm răng lưu luyến cắn lên vành tai cậu, "Bé cam ơi?"
Kỷ Triệu Uyên đánh vào màng nhĩ Sở Cửu Ca những tiếng thở hổn hển, ngay lúc ấy cậu như biến thành kẻ điếc chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
"Dạ?" Cậu bị tra tấn đến có chút ý loạn tình mê, rướn người lên muốn đến gần Kỷ Triệu Uyên. Kỷ Triệu Uyên cười rộ, vui vẻ hôn lên mặt cậu vài cái, sau đó giống như một con mèo liếm lấy cái má lúm hạt gạo đầy mồ hôi của cậu, "Của tôi!"
Tim Sở Cửu Ca lập tức mềm nhũn, cậu nghiêng đầu dựa vào má Kỷ Triệu Uyên, âm thanh rên rỉ nghẹn ngào, "Của anh!"
Mặt trời đang dần lặn xuống, màu sắc đơn điệu của phòng ngủ chuyển từ vàng sang cam, rốt cuộc đã làm mấy lần rồi, Sở Cửu Ca hoàn toàn không biết. Cậu dựa vào vai Kỷ Triệu Uyên, mơ màng cảm nhận ngón tay của Kỷ Triệu Uyên đang ra vào trong cơ thể mình, lôi tinh dịch sền sệt ra.
"Quên đeo bao cao su......" Sở Cửu Ca ngáp một cái, mở miệng cắn lên vai Kỷ Triệu Uyên, "Nếu không em có thể ngủ ngay bây giờ."
"Đừng nghịch." Kỷ Triệu Uyên biết cậu lười, hạ thấp vai xuống để cậu có thể dựa vào thoải mái hơi, sau đó ngón trỏ vòng qua huyệt khẩu có hơi sưng, xác định đã rửa sạch bên dưới rồi mới lấy dầu gội xoa lên mái đầu xoăn xù của cậu.
Kỷ Triệu Uyên tắm rửa vô cùng cẩn thận, nước ấm hòa với nhiệt độ cơ thể của Kỷ Triệu Uyên đã hoàn toàn lấy đi sự tỉnh táo cuối cùng của Sở Cửu Ca. Cậu mềm nhũn nằm trong lồng ngực Kỷ Triệu Uyên, cảm thấy thỏa mãn thiếp đi.
Sở Cửu Ca ngủ ngon lành, Kỷ Triệu Uyên giúp cậu lau khô người rồi ôm về giường, cậu vẫn không tỉnh.
Ngay khi Kỷ Triệu Uyên mở rộng vòng tay, người bên cạnh anh giống như cảm ứng được lập tức sát lại, trên người là vị cam tươi mát. Anh mệt mỏi nhưng không ngủ được, trong lòng có quá nhiều thứ không xác định, thậm chí còn muốn không thèm để ý điều gì hết lay Sở Cửu Ca tỉnh dậy, sau đó ép cậu trả lời câu hỏi "Bé Cam có phải là của tôi không?"
Anh khẽ động nửa người, ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Sở Cửu Ca được phủ dưới màu sắc của ánh hoàng hôn. Anh có hơi giận dỗi, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đánh thức bé Cam của mình.
Sở Cửu Ca giống như một con cún con đang mơ một giấc mơ đẹp, thỉnh thoảng rầm rì vài tiếng, rồi dụi dụi mái đầu xù xù vào lồng ngực anh, động tác nhỏ ỷ lại này trong nháy mắt vuốt phẳng những dao động trong lòng Kỷ Triệu Uyên.
Kỷ Triệu Uyên cong môi cười, anh bóp cằm Sở Cửu Ca, hôn lên chiếc má lúm hạt gạo đáng yêu của cậu, "Của tôi!"
Editor có lời muốn nói: Lần đầu tiên edit H, nói là H nhưng chắc nó cũng chỉ là miếng thịt vừa vừa thôi, tuy rằng đọc truyện H nhiều vô số kể, cũng chả phải người mới gì đâu, nhưng edit H với đọc H là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đó mọi người, tuy rằng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy nhưng khi edit tay tôi vẫn run lên. Phần H này hoàn toàn là nhờ google dịch và quick trans nha mọi người, tôi thật sự đã cố gắng hiểu hết mức, mặc dù tui chắc rằng phần bên trên cũng có chỗ mình chém đấy. Thật ra tui không phải người nói nhiều đâu, nhưng khi edit được phần H này tôi cảm động vô cùng cực luôn ấy, nên tui phải nói để mọi người cảm nhận được cảm xúc của tôi, chương 26, 28, 29, 30 đều bị khóa trên Tấn Giang rồi nên tôi đành phải sài bản chưa được chỉnh sửa. Trong đó chương 29, 30 có H, tác giả bảo rằng có thể lên Weibo để lấy file đầy đủ nhưng tải khoản Weibo đó ban đầu là tui tìm không ra, đợi tới lúc tìm được thì tài khoản đó đã mất rồi. Thế là tôi lại phải lượn về Weibo tìm tên của truyện, mà oái ăm ở chỗ là hồi đó tui có lập nick Weibo rồi, mà đâu phải lập một lần đâu, tận ba lần, mà lần nào cũng mất hết. Gặp đứa não cá vàng là tôi cùng một năm đâu lên được Weibo mấy lần đâu, đợi tới lúc cần thì quên mất tài khoản và mật khẩu nick rồi. Sau đó ngày hôm đi kiếm file H tôi đã phải đi lập nick lần nữa, mà tui dành tận hai tiếng để lập cái nick, dành cả thanh xuân để chờ mã mà hoàn toàn không nhận được cái nào, môt cái cũng không luôn (╯‵□′)╯︵┻━┻ Lúc đó tui bất lực lắm luôn ấy, sau đó đành phải bỏ qua Weibo lên google search, tốn gần thêm một tiếng cuối cùng cũng kiếm được file trên Tieba baidu, nhưng đập vào mắt tui là hình ảnh đó mọi người, chưa kịp ngửa đầu lên trời 300 tiếng đã phải nín ngay rồi. Giựn. Tôi nhìn chằm chằm cái hình ảnh đầy chữ Trung mà tới một cái dấu chấm câu tôi cũng không hiểu 2 phút rồi thấy rằng chuyện gì cũng có thể giải quyết, thế là tui lên google search " Cách cắt chữ từ ảnh" VÀ nó cũng có mọi người ơi щ(ʘ╻ʘ)щ Kiếm được cái file mừng quá trời quá đất, tui nghĩ rằng mình có thể chiến đấu tiếp với cái Weibo để phòng cho sau này nhưng tôi nhầm rồi (●__●), không đăng ký được đó mọi người. Bù lại tôi đã kiếm được ảnh, bìa sách, kịch truyền thanh liên quan tới truyện để an ủi tâm hồn tổn thương vì đã bỏ cả ngày vì cái Weibo và cái file.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.