Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 23: Có Thể Mang Thai Cho Tôi Rồi

Habibi@05

27/09/2024

Cô ta đóng cửa rời đi. Cô nước mắt tèm lem nấc lên. Hắn bế cô đặt xuống cái bàn gần đó, banh chân thật rộng, tay vẫn tiếp tục khuấy miệng mút mút hột le đưa lưỡi thăm dò, hông run lên từng đợt. Cô dường như cảm nhận được sự sung sướng đến lạ, miệng bất giác kêu lên.

- A~

Điên rồi sao? Mình vậy mà lại thuận theo hắn? Chẳng lẽ mình cũng bệnh hoạn như hắn ta? Xấu hổ không tài nào giấu nổi cô lấy tay che cả mặt mình lại.

Hắn nghe được tiếng rên khe khẽ, như rót thêm dầu vào lửa, hưng phấn cho thêm một ngón tay vào khó khăn di chuyển lên xuống, tay còn lại ngắt nhéo đầu nhũ.

- Cục cưng sướng đến vậy? Rên lại tôi nghe xem nào.

Hắn dùng hai ngón tay thon dày đẩy sâu vào bên trong, vách thịt co bóp mãnh liệt, cô không còn thấy sướng nữa thay vào đó cảm giác đau lớn vì khích cỡ của âm đạo và hai ngón tay không tương xứng. Kì lạ là bụng dưới đau đớn chưa từng có. Cảm giác khó chịu bất lực khiến cô tủi thân khóc nấc lên.

- Hức~ hu...hu....

Hắn thấy cô khóc động tác tay liền chậm lại, rướn người lên hôn nhẹ lên đỉnh đầu. Giọng trầm ấm nhẹ cất tiếng.

Y nhi sao lại khóc rồi?Hu....huc..hc...Cô không nói gì mà chỉ nấc lên liên tục bụng dưới co thắt đau đớn. Chợt hắn cảm nhận được bên trong như có thứ gì đó ẩm ướt đang chảy vào ngón tay hắn. Hai ngón tay càn quấy lúc này dừng hẳn, nhẹ lấy ra đưa đến trước mặt xem thử, cô vừa vặn bỏ tay khỏi mặt cũng nhìn thấy. Bàn tay trắng trẻo thon dày ở hay ngón giữa đang dính chất lỏng màu đỏ tươi. Cô hốt hoảng, hắn cũng không làm mình rách như lần trước việc gì lại có máu? Chẳng lẽ bị bệnh gì đó? Ngẫm một hồi chợt nghĩ ra gì đó, mặt đỏ như gấc dãy dụa đẩy hắn ra.

- Tránh...tránh ra.

Hắn so với cô còn hoảng hơn nhiều, lần này hắn thực sự không biết tại sao mình làm bé con chảy máu, nhìn vội xuống dưới máu đã chảy ra ngoài âm đạo. Giọng nói có chút run.

Mau! Tôi chở em đến bệnh viện!!Không! Không cần, gọi dì Dung đến đây.Hắn không hiểu nổi tình thế này gọi dì Dung đến có tác dụng gì. Động tác cài cúc áo cho cô chợt dừng lại. Bé con của hắn đã tới tuổi nảy nở, gần đây ngực mông cũng phát triển không ít, máu này chẵng ẽ....kinh nguyệt?? Cười nhẹ một cái, cục cưng hắn không sao là tốt rồi.



- Cưng à em có kỳ kinh nguyệt rồi, có thể mang thai cho tôi rồi a.

Hắn ta đúng là gã điên mà! Cô nhắm mắt lại không muốn đối diện với hắn nữa. Lý Khiêm nhẹ hôn lên môi mềm,chỉnh chỉnh đồ cho cô rồi gọi dì Dung lên.

Bên này mọi người đã làm xong bài tập, Mộng Dao tìm cả ngày trời không thấy hắn liền trở về, nhóm bạn đi về trước Nhược Nhược muốn nói gì đó với Hoạ Y nên ở lại.

Nè cậu biết cậu ấy ở đâu không?Tôi làm sao biết được chẳng phải đang đi tìm cùng cậu sao?Thật là gọi điện cũng không nghe máy.Hai người đang đi trong hành lang tìm Hoạ Y đi tới cuối đường anh chợt khựng lại.

- Đây là phòng em ấy chúng ta vào tìm xem.

Anh mở cửa vào trước, đập vào mắt anh là áo sơ mi nam cùng với bộ đồ lúc nãy Hoạ Y mặc nằm lung tung trên giường, còn có mấy bịch vuông vuông là lạ, anh lớn của anh bế Hoạ Y đang ngủ say trên tay bước ra từ nhà tắm, đặt biệt cả hai chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Nhìn cảnh này ai không hiểu chắc là đồ ngốc, anh đập trán mình một cái làm sao có thế không nhớ đây cũng là phòng anh lớn chứ. Vân Chỉ Nhược định bước vào theo sau anh, chưa kịp làm gì anh đã vội vàng đóng cửa lại. Năm tay cô kéo đi.

- Hình... hình như ở đây không có, chúng ta mau đi chỗ khác.

Vân Chỉ Nhược khó hiểu, rụt tay lại nhưng không được. Anh lôi cô một mạch đến phòng tập bắn cung.

Cậu ở đây tập kéo cung giết thời gian đi, lát nữa em gái nhỏ sẽ quay lại....hoặc là không.Mình không rảnh ở đây với cậu, mình về trước đây.Ở lại đi, tôi tập cho cậu!Anh níu tay Chỉ Nhược, tay đã cầm sẵn cây cung.

Tôi tại sao phải tập cùng cậu? Tôi có người khác dạy rồi.Người khác? Kể từ giờ người tập cho cậu chỉ có mình tôi!Nói điên khùng gì vậy? Không so đo với cậu tôi về trước.Hừ! Có muốn cược với tôi không.Ai sợ cậu chứ, cược gì?Trong lần thi bắn cung này nếu cậu thua cậu phải nghe lời tôi, nếu cậu thắng tôi mặc cho cậu sử trí.Vân Chỉ Nhược đắc ý đáp.

- Chơi!!

Anh buông cô ra, Chỉ Nhược hưng phấn đi khỏi đây, đâu có mấy diệp được như này, cô nhất định phải thắng để trúc giận cái tên này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook