Chương 5: Gọi Tôi Là Khiêm!
Habibi@05
23/09/2024
Mấy ngày sau cả gia đình Lý gia trở về thành phố, lần này về còn mang theo một bạn nhỏ. Chiếc trực thăng đáp xuống bãi đất trống mọi người từ biệt nhau, gia đình Mộc luyến tiếc tạm biệt Bách Lý Hoạ Y. Bách Lý Hoạ Y lần đầu tiên nhìn thấy thứ to lớn vậy lại còn quạt quạt mát vô cùng cô bé nghĩ đây là con chuồn chuồn lớn ( ý nói chiếc trực thăng). Cô bé vui vẻ ngồi trên đùi hắn, lúc này trực thăng cất cánh bay lên, cô phấn khích nhìn phía trước, trước mắt là mây trắng còn có vài chú chim bay ngang, lại đảo mắt nhìn bên trong một vòng không thấy ông bà ngoại cô ngước lên hỏi hắn.
- Hoạ Y không thấy ông bà ngoại a?
Hắn đưa tay sờ sờ mặt bé con đáp.
- Ông bà ngoại Mộc không về cùng chúng ta.
Bách Lý Hoạ Y có chút tủi, đây là lần đầu tiền cô bé đến nhà người khác mà không có ông bà đi cùng, cô cũng muốn cho ông bà thấy đàn thỏ kia nha, cô hơi sợ mắt rưng rưng giống như mấy đứa nhỏ lần đầu tiên đi nhà trẻ sợ đến độ khóc oa oa đòi mẹ, giọng mũi nói.
- Y Y muốn về nhà.
Hắn cau mài nhìn, nhà sao? Hắn ở đâu thì nơi đó mới chính là nhà của cô. Hắn hơi nghiêm khắc nói.
- Y nhi không ngoan! Mau nín.
Cô nhìn sắc mặt hắn hung dữ càng sợ hơn bặm môi nước mắt rơi lã chã, khóc trong im lặng.
Lý Khiêm quan sát, mài cũng duỗi ra, ở cùng cô mấy ngày hắn biết cô bé tuy còn nhỏ nhưng tính tình không ngang bướng ngược lại rất ngoan có ấm ức cũng chỉ im lặng, hắn nghĩ sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt không thể để người khác bắt nạt, nếu có chỉ có thể là hắn. Hai tay gạt nước mắt, lấy viên kẹo trong túi bóc ra, bỏ vào miệng cô còn miết nhẹ môi mềm vài cái.
- Y nhi ngoan, sau này sẽ cho em gặp lại họ.
Bách Lý Hoạ Y được xoa dịu bằng hương ngọt trong miệng, nghe hắn nói cũng bớt sợ hơn, cô chỉ nghĩ sau khi xem đàn thỏ kia ông bà sẽ đến đón cô về, nín khóc hẳn.
Đứa con nít tựa vào lòng hắn nhắm mắt an yên ngủ, lưng được vỗ vỗ nhẹ như là ru ngủ. Lý Việt Bân ngồi cạnh chìa tay ra trước mặt anh trai, hắn thấy vậy cũng đặt lên tay cậu em mình cục kẹo, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đến nơi hắn bế Bách Lý Hoạ Y còn đang ngủ say bước xuống, em trai cũng xuống theo, ông bà Lý không xuống dặn dò hai đứa cháu trai mình mấy câu sau đó giao phó nhiệm vụ cho quản gia chăm sóc chúng rồi rời đi. Lý Văn Bân vẫy vẫy tai chào ông bà nội sau đó cùng anh lớn đi vào nhà.
Ông bà Lý đang ở bên Los Angeles, chỉ có các dịp lễ hay nghỉ dưỡng ông bà mới trở về đây, còn về phần ba mẹ Lý từ nữa năm trước đã sang điều hành công ty của gia đình hắn ở Mỹ cũng thuận tiện cho kế hoạch mà Lý Thạch đang giày công chuẩn bị. Nhà hắn nuôi dưỡng con cháu đều có tính tự lập từ nhỏ, mọi công việc lớn nhỏ từ nội bộ trong nhà đến trong ngoài tập đoàn Lý Khiêm đều xử lý thật tốt, đừng nhìn hắn mới 10 tuổi mà xem thường, hắn từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc hơn em trai mình rất nhiều, cái đầu khôn ngoan nhạy bén, người hắn lạnh lạnh nhạt nhạt khiến người khác cũng phải dè chừng mấy phần.
Bách Lý Hoạ Y sau một giấc mộng dài mơ màng tỉnh lại, mắt sáng mình quanh căn phòng thật to gấp mấy lần phòng cô tone màu xanh đen có chút u ám, rèm đen của cái cửa sổ bằng kính lớn được mở ra nhưng rèn voan trẳng chỉ hờ hững mở một chút, ánh nắng rọi yếu ớt rọi vào Hoạ Y nhìn thấy anh Lý Khiêm đang ngồi trên ghế sofa đơn tân cổ, phong thái ưu nhã, cô liền gọi.
- Anh lớn! Đang ở đâu a?
Lý Khiêm đưa mắt nhìn cô bé đang lon ton đi về phía mình, không hài lòng hỏi.
- Anh lớn?
Cô cười tươi đứng trước mặt hắn.
- Y Y cũng giống anh nhỏ, muốn gọi anh là anh lớn a.
Lý Khiêm đặt cuốn sách dầy cộm xuống bên cạnh, ôm ngang eo cô để lên đùi, không hài lòng nói.
- Gọi tôi là Khiêm!
Cô nhóc trong lòng hắn thấy cách gọi thẳng tên như vậy thật hỗn nha, gọi anh lớn vẫn hay hơn, nghĩ là vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp.
- Khiêm! Đây là đâu ạ?
Thấy biểu hiện ngoan ngoãn của cô hắn hài lòng hôn lên cánh môi nhỏ mãi một lúc mới tách ra.
- Phòng chúng ta.
Chúng ta? Kể từ khi ba mẹ cô mất, cô không thích ngủ cùng người khác, cùng lắm là bà ngoại ru ngủ rồi về phòng của bà, hơn nữa căn phòng u ám này cô hông chịu đâu nha, cô bé ngay thẳng đáp.
- Khiêm, em muốn ngủ một mình…ở phòng khác.
Hắn thấy cô không chịu, cũng không muốn doạ nạt nhóc con, đành dụ dỗ.
- Đám thỏ chỉ thích tôi, em ở chung với tôi thỏ mới chịu chơi với em.
Cô tin thật, ráng ở chung mấy ngày, sau khi xem xong liền trở về với ông bà ngoại, gật gật đầu đồng ý tươi tắn lên tiếng.
- Vâng ạ, bây giờ em muốn xem thỏ béo ú a.
Hắn cười đáp.
- Liền dẫn em đi.
- Hoạ Y không thấy ông bà ngoại a?
Hắn đưa tay sờ sờ mặt bé con đáp.
- Ông bà ngoại Mộc không về cùng chúng ta.
Bách Lý Hoạ Y có chút tủi, đây là lần đầu tiền cô bé đến nhà người khác mà không có ông bà đi cùng, cô cũng muốn cho ông bà thấy đàn thỏ kia nha, cô hơi sợ mắt rưng rưng giống như mấy đứa nhỏ lần đầu tiên đi nhà trẻ sợ đến độ khóc oa oa đòi mẹ, giọng mũi nói.
- Y Y muốn về nhà.
Hắn cau mài nhìn, nhà sao? Hắn ở đâu thì nơi đó mới chính là nhà của cô. Hắn hơi nghiêm khắc nói.
- Y nhi không ngoan! Mau nín.
Cô nhìn sắc mặt hắn hung dữ càng sợ hơn bặm môi nước mắt rơi lã chã, khóc trong im lặng.
Lý Khiêm quan sát, mài cũng duỗi ra, ở cùng cô mấy ngày hắn biết cô bé tuy còn nhỏ nhưng tính tình không ngang bướng ngược lại rất ngoan có ấm ức cũng chỉ im lặng, hắn nghĩ sau này sẽ bảo vệ cô thật tốt không thể để người khác bắt nạt, nếu có chỉ có thể là hắn. Hai tay gạt nước mắt, lấy viên kẹo trong túi bóc ra, bỏ vào miệng cô còn miết nhẹ môi mềm vài cái.
- Y nhi ngoan, sau này sẽ cho em gặp lại họ.
Bách Lý Hoạ Y được xoa dịu bằng hương ngọt trong miệng, nghe hắn nói cũng bớt sợ hơn, cô chỉ nghĩ sau khi xem đàn thỏ kia ông bà sẽ đến đón cô về, nín khóc hẳn.
Đứa con nít tựa vào lòng hắn nhắm mắt an yên ngủ, lưng được vỗ vỗ nhẹ như là ru ngủ. Lý Việt Bân ngồi cạnh chìa tay ra trước mặt anh trai, hắn thấy vậy cũng đặt lên tay cậu em mình cục kẹo, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.
Đến nơi hắn bế Bách Lý Hoạ Y còn đang ngủ say bước xuống, em trai cũng xuống theo, ông bà Lý không xuống dặn dò hai đứa cháu trai mình mấy câu sau đó giao phó nhiệm vụ cho quản gia chăm sóc chúng rồi rời đi. Lý Văn Bân vẫy vẫy tai chào ông bà nội sau đó cùng anh lớn đi vào nhà.
Ông bà Lý đang ở bên Los Angeles, chỉ có các dịp lễ hay nghỉ dưỡng ông bà mới trở về đây, còn về phần ba mẹ Lý từ nữa năm trước đã sang điều hành công ty của gia đình hắn ở Mỹ cũng thuận tiện cho kế hoạch mà Lý Thạch đang giày công chuẩn bị. Nhà hắn nuôi dưỡng con cháu đều có tính tự lập từ nhỏ, mọi công việc lớn nhỏ từ nội bộ trong nhà đến trong ngoài tập đoàn Lý Khiêm đều xử lý thật tốt, đừng nhìn hắn mới 10 tuổi mà xem thường, hắn từ nhỏ đã được nuôi dạy nghiêm khắc hơn em trai mình rất nhiều, cái đầu khôn ngoan nhạy bén, người hắn lạnh lạnh nhạt nhạt khiến người khác cũng phải dè chừng mấy phần.
Bách Lý Hoạ Y sau một giấc mộng dài mơ màng tỉnh lại, mắt sáng mình quanh căn phòng thật to gấp mấy lần phòng cô tone màu xanh đen có chút u ám, rèm đen của cái cửa sổ bằng kính lớn được mở ra nhưng rèn voan trẳng chỉ hờ hững mở một chút, ánh nắng rọi yếu ớt rọi vào Hoạ Y nhìn thấy anh Lý Khiêm đang ngồi trên ghế sofa đơn tân cổ, phong thái ưu nhã, cô liền gọi.
- Anh lớn! Đang ở đâu a?
Lý Khiêm đưa mắt nhìn cô bé đang lon ton đi về phía mình, không hài lòng hỏi.
- Anh lớn?
Cô cười tươi đứng trước mặt hắn.
- Y Y cũng giống anh nhỏ, muốn gọi anh là anh lớn a.
Lý Khiêm đặt cuốn sách dầy cộm xuống bên cạnh, ôm ngang eo cô để lên đùi, không hài lòng nói.
- Gọi tôi là Khiêm!
Cô nhóc trong lòng hắn thấy cách gọi thẳng tên như vậy thật hỗn nha, gọi anh lớn vẫn hay hơn, nghĩ là vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp.
- Khiêm! Đây là đâu ạ?
Thấy biểu hiện ngoan ngoãn của cô hắn hài lòng hôn lên cánh môi nhỏ mãi một lúc mới tách ra.
- Phòng chúng ta.
Chúng ta? Kể từ khi ba mẹ cô mất, cô không thích ngủ cùng người khác, cùng lắm là bà ngoại ru ngủ rồi về phòng của bà, hơn nữa căn phòng u ám này cô hông chịu đâu nha, cô bé ngay thẳng đáp.
- Khiêm, em muốn ngủ một mình…ở phòng khác.
Hắn thấy cô không chịu, cũng không muốn doạ nạt nhóc con, đành dụ dỗ.
- Đám thỏ chỉ thích tôi, em ở chung với tôi thỏ mới chịu chơi với em.
Cô tin thật, ráng ở chung mấy ngày, sau khi xem xong liền trở về với ông bà ngoại, gật gật đầu đồng ý tươi tắn lên tiếng.
- Vâng ạ, bây giờ em muốn xem thỏ béo ú a.
Hắn cười đáp.
- Liền dẫn em đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.