Chương 15: Sợ Hãi Liền Không Thể Che Giấu
Habibi@05
23/09/2024
Sáng ngày hôm sau cả ba anh em nhà họ Lý sánh vai nhau đến trường, đây là ngôi trường cấp 3 dành cho giới đỉnh lưu, con cháu theo học trường này đa phần sau khi tốt nghiệp đều quay về quản lý công ty của gia đình cũng có số ít dấn thân vào làng giải trí và không bất ngờ gì tất cả bọn họ điều là nghệ sỹ xuất sắc. Năm nay cô lại học cùng với anh nhỏ và cô bạn thân Chỉ Nhược, còn lại đều là những gương mặt xa lạ. Tan học, anh và hắn có chút việc nên phải nán lại, cô cầm ô che nắng đứng dưới sân đợi cả hai bên cạnh còn có cô bạn Chỉ Nhược.
- Nhược à, xe nhà cậu đến nãy giờ rồi, cậu về trước đi a.
- Ai daaa thật không muốn chờ hai tên kia, nhưng mình không muốn cậu đợi một mình.
Cô cười vui vẻ, Vân Chỉ Nhược là cô bạn thân duy nhất của cô tuy hơi quậy phá, tính tình cũng có chút nóng nảy nhưng đối với cô Chỉ Nhược vô cùng tốt nha. Đúng lúc này ngoài cổng trường có một cô gái muốn đi vào nhưng bị bảo vệ cản lại, cô nghe loáng thoáng cô ấy gọi tên anh trai nhỏ liền đi lại hỏi chuyện.
- Xin chào, mình có thể giúp gì cho cậu không?
- Em…em muốn gặp anh Lý Việt Bân, chị có biết anh ấy không ạ?
Cô bé mặc đồng phục cấp 2, trông cũng tầm tuổi cô, nghe nhắc đến tên anh nhỏ mình, cô kéo cô gái ra một góc cây gần đó hỏi chuyện.
Cô bé mắt rưng rưng, thấy vậy Vân Chỉ Nhược lên tiếng hỏi.
- Sao em lại tìm tên đó? Có chuyện gì sao?
- Em…thật ra em đến đây để hỏi tại sao anh ấy lại chia tay em…rõ ràng em rất yêu anh ấy, chỉ cần anh ấy đồng ý quay lại muốn làm gì em cũng làm huhu….
Bách Lý Hoạ Y ba chấm, mới học cấp hai mà yêu sống chết vậy sao? Cô biết anh trai nhỏ mình ăn chơi, từ nhỏ đã là thiếu gia được nuông chiều, làm tổn thương con gái nhà người như vậy thật không thể tha thứ mà.Chỉ Nhược đứng cạnh mắng người.
- Tên đáng ghét đó, cô bé xinh xắn vậy mà cũng trêu đùa được, thật bực.
Vừa dứt câu phía sau có người đi tới.
- Em gái nhỏ đợi lâu không, anh có mua kẹo cho em.
Cô gái kia thấy anh đến vội chạy tới nước mắt tèm lem nói.
- Em đã gọi cho anh nhiều lần, sao không nghe máy, anh sao lại muốn chia tay em?
- Ngọc Túc? Em đến làm gì?
- Anh đừng chia tay được không?
Anh thở dày, Ngọc Túc là cô người yêu anh quen lâu nhất cô bé ngây ngô nhưng bộ dạng yêu anh của cô làm anh phát chán. Con người ta thường không trân trọng những gì mình đang có mà.
- Tôi chán em rồi, ngoan ngoãn biến về nhà đi.
Hoạ Y định lên tiếng nhưng tay đã bị hắn nắm lấy kéo vào trong xe. Vân Chỉ Nhược không nhịn nổi tiến lên mắng.
- Nè đồ đểu, cậu còn lương tâm không vậy?
- Không phải chuyện của cậu! Còn em, nếu còn quấy tôi lập tức cho cả gia đình em biến sang nước ngoài.
Cô bé sợ hãi, cô biết anh nói được làm được, nén chua xót trong lòng, lặng lẽ rời đi, anh thẳng thắn đoạn tuyệt mình cô bé đau đớn thấu trời.
- Tên xấu xa, rồi cậu sẽ gặp người cậu yêu hết lòng nhưng người đó sẽ moi tim cậu ném cho hổ ăn.
Để lại một câu Chỉ Nhược quay người rời đi, anh nhìn theo bóng lưng cô, thật nhớ tới lần ở phòng thay đồ a.
Vừa mở cửa xe bước vào đã thấy em gái nhỏ đang ngồi trên đùi anh lớn môi còn hơi sưng, vừa nhìn liền hiểu chuyện hay ho của anh mình vừa làm. Cô xấu hổ chống tay cố đẩy người hắn ra, tên gian ác này lại kìm eo cô thật chặt. Bực bội trong lòng thầm nghĩ ‘đều xấu xa như nhau’.
- Y Y đợi bọn anh có mệt không? Đây, lúc nãy có mua kẹo cho em.
Cô quay đi không thèm nhận.
- Anh nhỏ anh thật xấu!
Lý Việt Bân cười cười nhìn thấy anh trai đang cau mày nhìn mình, anh biết hắn không có ý kiến về chuyện riêng của anh chỉ là muốn bảo anh nhớ dọn dẹp sạch sẽ đừng để người khác nắm thóp được.
- Quỷ nhỏ! Anh đối với em tốt là được.
……..
Cô bước ra từ nhà tắm cơ thể còn lưu lại hương sữa tắm thoang thoảng, vết thương dưới hạ thân sớm đã lành chỉ có đều mấy vết hôn trên đùi vẫn rất đậm. Ở cạnh Lý Khiêm không ngày nào cô thức dậy mà cơ thể lành lặng, không vết cắn thì cũng vết hôn, đáng sợ nhất là có hôm cô thức dậy thấy cái to dài của hắn đang ma sát phía ngoài cô bé của cô. Nên gần đây đi ngủ cô mặc đồ rất kín, đợi hắn ngủ xong cô mới dám ngủ, cô không thể chấp nhận nổi mấy hành động biến thái này của hắn, cậu nhóc dịu dàng khi nhỏ sao lại thay đổi thành ra thế này.
Vừa ra liền gặp hắn ngồi làm việc ở nơi quen thuộc, cô vội leo lên giường chùm kín người, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Khiêm a, ở trường có câu lạc bộ âm nhạc em muốn tham gia ạ!
- Không.
Cô biết ngay mà, cô mà phản bác chắc chắn hắn sẽ nói ở nhà có giáo viên thanh nhạc riêng hay câu lạc bộ không thích hợp với em bla bla bla. Được rồi đành nghĩ cách khác thôi.
Hắn gấp lại sấp tài liệu, đặt kính lên bàn rồi tiến lên giường ôm lấy cục bông mềm mại trong chăn, kéo cô nằm lên trên người mình ôm chặt cứng nằm im thư giản.
- Khiêm anh làm việc xong rồi sao? Có mệt không em pha chút trà cho anh nhé?
Hắn nhắm mắt bình thản trả lời.
- Em không cần phải nịnh tôi, không là không.
Thôi được, giờ cô không có tâm trạng xin xỏ hắn, đành nghĩ cách khác vậy. Hơi dận dỗi đẩy hắn ra, nằm lăn ra khỏ người hắn.
- Khiêm, em nghĩ ôm như vậy anh sẽ nóng, nên tách ra thì hơn.
Hắn nghiêng sang ôm lấy cô dán chặt vào lòng ngửi mùi tóc thơm lừng, cô cảm nhận được vật nam tính đang chọc chọc vào bụng dưới mình, cô bất ngờ dẫy dụa muốn tách ra, tay hắn vẫn ôm siết, trầm khàn nói.
- Còn quấy nữa tôi liền ăn em.
Bách Lý Hoạ Y ngoan ngoãn hẳn, ngưng dẫy dụa nằm im cho hắn ôm. Hắn xoa xoa eo cô, sau đó là đến mông, môi hôn nhẹ một cái, tay đặt giữa khe mông phía sau.
- Y nhi thật khiếm tôi thèm muốn, đợi em lớn hơn chút tôi liền chơi chết em.
Cô run bật bật trong ngực hắn, hắn cười thầm thật giống với bánh gạo của cô, lúc sợ hãi liền không che giấu được.
- Nhược à, xe nhà cậu đến nãy giờ rồi, cậu về trước đi a.
- Ai daaa thật không muốn chờ hai tên kia, nhưng mình không muốn cậu đợi một mình.
Cô cười vui vẻ, Vân Chỉ Nhược là cô bạn thân duy nhất của cô tuy hơi quậy phá, tính tình cũng có chút nóng nảy nhưng đối với cô Chỉ Nhược vô cùng tốt nha. Đúng lúc này ngoài cổng trường có một cô gái muốn đi vào nhưng bị bảo vệ cản lại, cô nghe loáng thoáng cô ấy gọi tên anh trai nhỏ liền đi lại hỏi chuyện.
- Xin chào, mình có thể giúp gì cho cậu không?
- Em…em muốn gặp anh Lý Việt Bân, chị có biết anh ấy không ạ?
Cô bé mặc đồng phục cấp 2, trông cũng tầm tuổi cô, nghe nhắc đến tên anh nhỏ mình, cô kéo cô gái ra một góc cây gần đó hỏi chuyện.
Cô bé mắt rưng rưng, thấy vậy Vân Chỉ Nhược lên tiếng hỏi.
- Sao em lại tìm tên đó? Có chuyện gì sao?
- Em…thật ra em đến đây để hỏi tại sao anh ấy lại chia tay em…rõ ràng em rất yêu anh ấy, chỉ cần anh ấy đồng ý quay lại muốn làm gì em cũng làm huhu….
Bách Lý Hoạ Y ba chấm, mới học cấp hai mà yêu sống chết vậy sao? Cô biết anh trai nhỏ mình ăn chơi, từ nhỏ đã là thiếu gia được nuông chiều, làm tổn thương con gái nhà người như vậy thật không thể tha thứ mà.Chỉ Nhược đứng cạnh mắng người.
- Tên đáng ghét đó, cô bé xinh xắn vậy mà cũng trêu đùa được, thật bực.
Vừa dứt câu phía sau có người đi tới.
- Em gái nhỏ đợi lâu không, anh có mua kẹo cho em.
Cô gái kia thấy anh đến vội chạy tới nước mắt tèm lem nói.
- Em đã gọi cho anh nhiều lần, sao không nghe máy, anh sao lại muốn chia tay em?
- Ngọc Túc? Em đến làm gì?
- Anh đừng chia tay được không?
Anh thở dày, Ngọc Túc là cô người yêu anh quen lâu nhất cô bé ngây ngô nhưng bộ dạng yêu anh của cô làm anh phát chán. Con người ta thường không trân trọng những gì mình đang có mà.
- Tôi chán em rồi, ngoan ngoãn biến về nhà đi.
Hoạ Y định lên tiếng nhưng tay đã bị hắn nắm lấy kéo vào trong xe. Vân Chỉ Nhược không nhịn nổi tiến lên mắng.
- Nè đồ đểu, cậu còn lương tâm không vậy?
- Không phải chuyện của cậu! Còn em, nếu còn quấy tôi lập tức cho cả gia đình em biến sang nước ngoài.
Cô bé sợ hãi, cô biết anh nói được làm được, nén chua xót trong lòng, lặng lẽ rời đi, anh thẳng thắn đoạn tuyệt mình cô bé đau đớn thấu trời.
- Tên xấu xa, rồi cậu sẽ gặp người cậu yêu hết lòng nhưng người đó sẽ moi tim cậu ném cho hổ ăn.
Để lại một câu Chỉ Nhược quay người rời đi, anh nhìn theo bóng lưng cô, thật nhớ tới lần ở phòng thay đồ a.
Vừa mở cửa xe bước vào đã thấy em gái nhỏ đang ngồi trên đùi anh lớn môi còn hơi sưng, vừa nhìn liền hiểu chuyện hay ho của anh mình vừa làm. Cô xấu hổ chống tay cố đẩy người hắn ra, tên gian ác này lại kìm eo cô thật chặt. Bực bội trong lòng thầm nghĩ ‘đều xấu xa như nhau’.
- Y Y đợi bọn anh có mệt không? Đây, lúc nãy có mua kẹo cho em.
Cô quay đi không thèm nhận.
- Anh nhỏ anh thật xấu!
Lý Việt Bân cười cười nhìn thấy anh trai đang cau mày nhìn mình, anh biết hắn không có ý kiến về chuyện riêng của anh chỉ là muốn bảo anh nhớ dọn dẹp sạch sẽ đừng để người khác nắm thóp được.
- Quỷ nhỏ! Anh đối với em tốt là được.
……..
Cô bước ra từ nhà tắm cơ thể còn lưu lại hương sữa tắm thoang thoảng, vết thương dưới hạ thân sớm đã lành chỉ có đều mấy vết hôn trên đùi vẫn rất đậm. Ở cạnh Lý Khiêm không ngày nào cô thức dậy mà cơ thể lành lặng, không vết cắn thì cũng vết hôn, đáng sợ nhất là có hôm cô thức dậy thấy cái to dài của hắn đang ma sát phía ngoài cô bé của cô. Nên gần đây đi ngủ cô mặc đồ rất kín, đợi hắn ngủ xong cô mới dám ngủ, cô không thể chấp nhận nổi mấy hành động biến thái này của hắn, cậu nhóc dịu dàng khi nhỏ sao lại thay đổi thành ra thế này.
Vừa ra liền gặp hắn ngồi làm việc ở nơi quen thuộc, cô vội leo lên giường chùm kín người, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Khiêm a, ở trường có câu lạc bộ âm nhạc em muốn tham gia ạ!
- Không.
Cô biết ngay mà, cô mà phản bác chắc chắn hắn sẽ nói ở nhà có giáo viên thanh nhạc riêng hay câu lạc bộ không thích hợp với em bla bla bla. Được rồi đành nghĩ cách khác thôi.
Hắn gấp lại sấp tài liệu, đặt kính lên bàn rồi tiến lên giường ôm lấy cục bông mềm mại trong chăn, kéo cô nằm lên trên người mình ôm chặt cứng nằm im thư giản.
- Khiêm anh làm việc xong rồi sao? Có mệt không em pha chút trà cho anh nhé?
Hắn nhắm mắt bình thản trả lời.
- Em không cần phải nịnh tôi, không là không.
Thôi được, giờ cô không có tâm trạng xin xỏ hắn, đành nghĩ cách khác vậy. Hơi dận dỗi đẩy hắn ra, nằm lăn ra khỏ người hắn.
- Khiêm, em nghĩ ôm như vậy anh sẽ nóng, nên tách ra thì hơn.
Hắn nghiêng sang ôm lấy cô dán chặt vào lòng ngửi mùi tóc thơm lừng, cô cảm nhận được vật nam tính đang chọc chọc vào bụng dưới mình, cô bất ngờ dẫy dụa muốn tách ra, tay hắn vẫn ôm siết, trầm khàn nói.
- Còn quấy nữa tôi liền ăn em.
Bách Lý Hoạ Y ngoan ngoãn hẳn, ngưng dẫy dụa nằm im cho hắn ôm. Hắn xoa xoa eo cô, sau đó là đến mông, môi hôn nhẹ một cái, tay đặt giữa khe mông phía sau.
- Y nhi thật khiếm tôi thèm muốn, đợi em lớn hơn chút tôi liền chơi chết em.
Cô run bật bật trong ngực hắn, hắn cười thầm thật giống với bánh gạo của cô, lúc sợ hãi liền không che giấu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.