Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Chương 17: Ức Hiếp Em Gái Nhỏ

Habibi@05

23/09/2024

Về đến nhà cô tới phòng nhạc riêng tay thon thả lướt trên phím đàn piano, cô biết chơi rất nhiều nhạc cụ cả múa hát, pha trà, cắm hoa tất cả cô đều phải học từ bé, có sắc có tài có trí óc chỉ là không có được tự do. Hắn với bộ vest đen đang dựa ở cửa thưởng thức, cô đàn được một nữa hắn tiến lại nhấc bổng cô lên thả nhẹ lên đùi, hai tay to lớn lướt ngang mặt phím tiếp tục đàn nữa bài còn lại. Cô âm thầm đánh giá, hắn quả thật đàn rất chuẩn, phím nhấn dứt khoát nhưng âm phát ra dịu nhẹ tận đáy lòng. Vừa nhấn xong phím cuối của bài liền chuyển tay nâng eo cô đặt lên phím đàn, tay chống hai bên cả cơ thể bọc lấy cô.

- Cục cưng ngoan, em sẽ không làm việc gì sau lưng tôi đâu nhỉ?

Cô kinh ngạc, hắn có thể đọc được suy nghĩ của cô sao? Cô còn chưa kịp làm gì mà. Tự trấn an bản thân chắc là hắn chỉ nói vậy thôi.

- Đương nhiên rồi, Y nhi không dám lừa dối gì anh đâu nha.

- Thật?

- Ưm thật ạ, Y Y chỉ định đăng ký thi đàn violon, ngoài ra không làm gì hết!

Còn Tưởng hắn non hơn cô sao? Bằng lời nói ngây thơ đó nếu hắn dễ dàng tin thì đầu hắn sớm đã bay khỏi người rồi. Hắn muốn thử xem bé con của hắn định giở trò gì.

- Cục cưng ngoan!

Nói rồi cuối xuống mút lấy môi mềm, mút chặt đến khi sưng phồng lên, lại cắn mút lên cổ mấy dấu.

- Khiêm a! Đừng mà, sẽ bị thấy.

Cô lo sợ bị người khác phát hiện dấu vết trên người mình, nếu vậy mặt mũi cô để đâu. Hắn cởi khoá kéo phía sau lưng cô, tay luồn vào trong áo lót bóp nắn cặp vú thơm tho, đưa lưỡi mút lên nốt ruồi ở xương quai xanh, tiếng mút chùn chụt kèm với bàn tay hư hỏng đang di chuyển xuống phía dưới, cô yếu ớt đẩy vai hắn ra, mắt lại bắt đầu rưng rưng.

Hắn lật người cô lại, hai gối quỳ lên phím đàn tay bị kìm lại chống lên hộp đàn phía trước, kéo xuống cái quần nhỏ đáng yêu, áp mặt vào nơi nhạy cảm ngửi ngửi liếm liếm. Chân cô run trông thấy rõ, nước mắt không thể kiểm soát thi nhau rơi xuống, lên tiếng xin tha.

- Khiêm\~ Đừng ức hiếp em\~



Hắn nghe thấy âm thanh non nớt càng động dục hơn, lôi kéo cái cự vật thô lớn kia ra đặt giữa khe đùi, khép chặt hai chân cô lại, hông di chuyển lên xuống cự vật cọ vào đùi non khiến hai bên mép đùi đỏ ửng, hắn tiếp tục dời lên chà sát bên ngoài cô bé của cô. Cô không có dịch tiết ra cũng may có dịch từ hắn nên ra vào tương đối thuận tiện, hắn tăng tốc độ tiếng bạch bạch vang rõ trong phòng. Cô nức nở thành tiếng miệng liên tục xin tha, cô sợ hắn lại làm bị thương mình.

- Hức\~ Đừng khi dễ em..a…hu\~ tha..tha.

Hắn nghe tiếng van nài càng hưng phấn hơn, như điên mà đâm vào. Vừa đến, hắn bế cô đặt xuống sàn nhắm thẳng cái miệng mếu máo nhét cự vật cương đến cứng ngắt vào, cô dãy dụa né tránh bị hắn kìm chặt dồn ép không còn cách nào đành ngậm lấy thứ kia, hắn động hông mấy cái liền bắn ra trong miệng cô, cô khó chịu muốn nhợn ói nhưng không được cái của hắn vẫn còn lấp đầy khoan miệng cô, đưa hai mắt đầy nước ngước lên nhìn hắn thành khẩn cầu xin.

- Nuốt!

Hắn bóp mạnh cằm cô đau điếng, cô nhắm chặt mắt nuốt hết tinh trùng xuống bụng, hắn hài lòng rút thứ đó khỏi miệng cô, Hoạ Y nằm bất lực trên sàn gỗ, tự ôm lấy bản thân mình cuộn tròn lại nước mắt rơi lã chã vai run lên, cô thật dơ.

Hắn quần áo chỉnh tề muốn bế cô tắm rửa, vừa mới chạm vào cô liền rụt người lui thật xa ngồi trong góc tường, tay ôm lấy đống quần áo cố che đậy thân thể loã lồ, tóc rũ rượi, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn chằm chằm.

Nếu nhìn vào chẳng khác gì hắn vừa bạo lực tình dục một bé gái non yếu, mà đúng thật là như vậy. Ngồi xuống muốn lôi cô ra khỏi góc tối, cô sống chết dãy dụa thoát khỏi tay hắn sợ rằng hắn thực sự muốn cưỡng bức mình lần nữa cô hoảng loạn gào lên.

- Tránh ra! Hức..đừng chạm vào tôi.

- Khóc lóc cái gì? Cũng không phải chưa từng chạm qua.

Hắn thở dài bước ra ngoài để lại cô gái nhỏ thút thít ngồi một góc. Không lâu sau dì Dung bước vào trên tay là vài đồ cá nhân và bộ đồ lụa mềm, bà được hắn gọi vào đây thu thập cho tiểu thư nhỏ. Vừa vào đã thấy Bách Lý Hoạ Y ngồi co chân trong góc, thân thể lõm chỏm đỏ tím, ánh mắt dại đi. Bà thương xót tiến lại ôm cô bé vào lòng, bà chăm sóc cô từ nhỏ đứa trẻ này bà vô cùng yêu quý, bà chỉ trách mình không giúp gì được cho cô. Cô nghẹn ngào ôm chặt dì Dung gào khóc thật lớn.

- Về nhà…về nhà, không ở đây nữa đâu huhu…đáng sợ quá, Hoạ Y bẩn a huhu..

- Hoạ Y ngoan, đừng sợ.

Dì Dung ảo não, bà lau dọn sạch sẽ mặc cho cô bộ đồ đàng hoàng, cô vẫn không ngừng khóc đòi về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêm! Xin Anh Dừng Tay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook