Chương 23:
Nghê Đa Hỉ
15/03/2024
----
"Bao nhiêu đó đã là rất nhiều rồi." Ngày thường Tống Nam Chi hầu như không ăn cơm tối, ban ngày cũng ăn rất ít, nhưng đêm nay nhìn một bàn thức ăn phong phú như vậy, cô lại không tiện phụ lòng các trưởng bối trong nhà, cho nên cố gắng ăn nhiều một chút, vì vậy mà bây giờ dạ dày nặng trịch, cảm giác bụng đè nén có chút khó chịu.
Nhưng thật ra thứ đè nén trong lòng cô cũng không phải là thức ăn, mà là cảm giác áy náy.
Cô bước tới bên cạnh bàn, cầm lấy sấp văn kiện đi tới trước mặt Tần Thịnh, đặt ở trước mặt anh, nói:
"Tần Thịnh, tôi có chút hối hận vì đã kết hôn với anh."
Tần Thịnh sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Người nhà của anh đối xử với tôi quá tốt, lương tâm tôi có chút hổ thẹn. Đây là quà bà nội cho tôi, trả lại cho anh, tôi không thể nhận được, còn có những sính lễ trước khi kết hôn kia, chờ tôi quay phim xong trở về sẽ trả lại cho anh."
Tần Thịnh cúi đầu châm thuốc, lạnh nhạt nói: "Cho em thì em cứ cầm lấy, em tốn công diễn cùng tôi, những thứ này cũng nên có."
Tống Nam Chi thẳng thắn: "Không cần, hai chúng ta chỉ kết hôn vì lợi ích của bản thân mà thôi, không cần những thứ này."
Tần Thịnh không để ý đến cô nữa, hít một hơi thuốc, làn khói màu xám trắng bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh, lúc anh đang định đứng dậy, Tống Nam Chi bỗng nhiên khom người, cô giật lấy điếu thuốc trên tay anh, Tần Thịnh hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nam Chi.
Tống Nam Chi dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, nhìn Tần Thịnh, nghiêm túc nói: "Đột nhiên tôi vừa nghĩ ra một yêu cầu mới, sau này anh không được hút thuốc trước mặt tôi nữa."
Tống Nam Chi không ý thức được hành động lấy điếu thuốc từ trên môi anh ra của cô vừa rồi quá mức thân mật, loại hành động này thường chỉ phát sinh ở những đôi tình nhân.
Lúc cô vươn tay tới, Tần Thịnh mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đầu ngón tay cô, anh trầm mặc một lúc, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười đồng ý: "Được rồi."
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, Tống Nam Chi thấy thế thì không khỏi sững sờ: "Anh làm gì vậy?"
Tần Thịnh đứng bên giường cởi cúc áo sơ mi và đồng hồ đeo tay, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tắm rửa."
Tống Nam Chi sợ tới mức trừng lớn hai mắt, kêu lên: "Sao anh lại tắm rửa ở trong phòng tôi!"
Tần Thịnh tháo đồng hồ ra, đặt lên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Vợ chồng mới cưới ở chung một phòng có gì lạ sao?"
Tống Nam Chi bất giác mím môi, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Cô đương nhiên không muốn để cho tất cả mọi người đều biết mình và Tần Thịnh chỉ là kết hôn giả, nếu như để mẹ biết được chuyện này thì đoán chừng cả đời này cô cũng không thể bước vào giới giải trí nữa.
"Bao nhiêu đó đã là rất nhiều rồi." Ngày thường Tống Nam Chi hầu như không ăn cơm tối, ban ngày cũng ăn rất ít, nhưng đêm nay nhìn một bàn thức ăn phong phú như vậy, cô lại không tiện phụ lòng các trưởng bối trong nhà, cho nên cố gắng ăn nhiều một chút, vì vậy mà bây giờ dạ dày nặng trịch, cảm giác bụng đè nén có chút khó chịu.
Nhưng thật ra thứ đè nén trong lòng cô cũng không phải là thức ăn, mà là cảm giác áy náy.
Cô bước tới bên cạnh bàn, cầm lấy sấp văn kiện đi tới trước mặt Tần Thịnh, đặt ở trước mặt anh, nói:
"Tần Thịnh, tôi có chút hối hận vì đã kết hôn với anh."
Tần Thịnh sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
“Người nhà của anh đối xử với tôi quá tốt, lương tâm tôi có chút hổ thẹn. Đây là quà bà nội cho tôi, trả lại cho anh, tôi không thể nhận được, còn có những sính lễ trước khi kết hôn kia, chờ tôi quay phim xong trở về sẽ trả lại cho anh."
Tần Thịnh cúi đầu châm thuốc, lạnh nhạt nói: "Cho em thì em cứ cầm lấy, em tốn công diễn cùng tôi, những thứ này cũng nên có."
Tống Nam Chi thẳng thắn: "Không cần, hai chúng ta chỉ kết hôn vì lợi ích của bản thân mà thôi, không cần những thứ này."
Tần Thịnh không để ý đến cô nữa, hít một hơi thuốc, làn khói màu xám trắng bao phủ lấy khuôn mặt anh tuấn của anh, lúc anh đang định đứng dậy, Tống Nam Chi bỗng nhiên khom người, cô giật lấy điếu thuốc trên tay anh, Tần Thịnh hơi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Nam Chi.
Tống Nam Chi dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, nhìn Tần Thịnh, nghiêm túc nói: "Đột nhiên tôi vừa nghĩ ra một yêu cầu mới, sau này anh không được hút thuốc trước mặt tôi nữa."
Tống Nam Chi không ý thức được hành động lấy điếu thuốc từ trên môi anh ra của cô vừa rồi quá mức thân mật, loại hành động này thường chỉ phát sinh ở những đôi tình nhân.
Lúc cô vươn tay tới, Tần Thịnh mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên đầu ngón tay cô, anh trầm mặc một lúc, cuối cùng nhếch môi nở nụ cười đồng ý: "Được rồi."
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, Tống Nam Chi thấy thế thì không khỏi sững sờ: "Anh làm gì vậy?"
Tần Thịnh đứng bên giường cởi cúc áo sơ mi và đồng hồ đeo tay, cũng không quay đầu lại mà nói: "Tắm rửa."
Tống Nam Chi sợ tới mức trừng lớn hai mắt, kêu lên: "Sao anh lại tắm rửa ở trong phòng tôi!"
Tần Thịnh tháo đồng hồ ra, đặt lên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Vợ chồng mới cưới ở chung một phòng có gì lạ sao?"
Tống Nam Chi bất giác mím môi, cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Cô đương nhiên không muốn để cho tất cả mọi người đều biết mình và Tần Thịnh chỉ là kết hôn giả, nếu như để mẹ biết được chuyện này thì đoán chừng cả đời này cô cũng không thể bước vào giới giải trí nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.