Chương 32:
Nghê Đa Hỉ
15/03/2024
----
Sáng đêm giao thừa, cô ngủ một giấc thẳng đến mười giờ sáng, lúc tỉnh lại mặt trời bên ngoài cũng đã lên cao, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu vào nhà.
Tâm tình Tống Nam Chi lúc này rất tốt, cô vui vẻ nhảy xuống giường, chân trần đi tới bên cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, cả căn phòng ngay lập tức được ánh sáng lấp đầy.
Cô đứng cạnh cửa sổ phơi nắng một lát, sau đó mới xoay người chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong xuống lầu liền nhìn thấy Tần Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem văn kiện, cô vui vẻ chào hỏi: "Chúc mừng năm mới."
Tần Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong nhà, rọi lên người Tống Nam Chi, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hòa cùng nắng ban mai ngày năm mới ánh trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, anh bất giác bị hấp dẫn, mấy giây sau mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn xuống văn kiện trong tay, thờ ơ nói:
"Trong phòng bếp có bữa sáng, em tự mình lấy ăn đi."
Tống Nam Chi xuống lầu, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Dì Tuệ đâu rồi?"
Tần Thịnh nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Về nhà ăn Tết."
Trong tay Tống Nam Chi còn đang cầm mấy bao lì xì, nghe vậy thì có chút hụt hẫng: "Đi lúc nào? Em còn đang định phát lì xì cho dì Tuệ, tiếc là lại dậy quá muộn rồi."
"Anh đã lì xì dì ấy rồi, em cứ giữ đấy đi."
Tống Nam Chi nghe Tần Thịnh nói vậy mới an tâm hơn một chút, cô đặt mấy bao lì xì lên bàn trà, sau đó quay vào phòng bếp lấy bữa sáng.
Bữa sáng vô cùng phong phú, bởi vì thấy cô chưa dậy, cho nên dì Tuệ đã giúp cô đặt bữa sáng vào trong lò vi sóng, cô cầm một cái đĩa, gắp mỗi món một ít, sau đó lại rót cho mình một ly sữa bưng đến phòng khách ăn.
Cô ngồi xuống sô pha cạnh Tần Thịnh:
"Anh ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi". Tần Thịnh cũng không ngẩng đầu mà chăm chú đọc văn kiện, miễn cưỡng trả lời cô.
Tống Nam Chi bưng ly sữa lên uống, thấy Tần Thịnh xem văn kiện nghiêm túc như vậy, cô trong lòng có chút tò mò không biết anh đang xem cái gì mà chăm chút như vậy, nhích lại gần nhìn: "Đã sang năm mới rồi, anh đang xem cái gì vậy?"
Cô đang nói chuyện, không chú ý tới cái ly trong tay bị nghiêng, sữa lập tức đổ ra.
Lúc này cô mới giật mình lật ly sữa lại, Tần Thịnh phản ứng rất nhanh, đẩy hết tài liệu ra.
Thế nhưng mặc dù tài liệu đã an toàn, nhưng sữa trong ly của Tống Nam Chi toàn bộ đều đổ hết lên quần của anh.
Tần Thịnh ngước mắt nhìn cô, Tống Nam Chi ý thức được mình vừa gây ra rắc rối, vội vàng đặt ly xuống, cuống quít rút một đống khăn giấy giúp Tần Thịnh lau sữa còn đọng lại trên người anh.
Cô vừa lau vừa xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, anh thay cái quần này ra đi, tôi giặt giúp anh."
Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là giúp Tần Thịnh lau sạch sữa trên quần, hoàn toàn không ý thức được mình đang lau chỗ nào, Tần Thịnh không nhịn được nữa, anh bắt lấy cổ tay cô.
Tống Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt Tần Thịnh nhìn cô rất sâu, một hồi lâu sau, anh khàn giọng nói: "Em có biết mình đang làm gì không?"
Tống Nam Chi nhìn thấy ánh mắt này của Tần Thịnh, cô lập tức phản ứng lại, bàn tay đang bị anh nắm lấy kia trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, cô vội vàng thu tay lại, đỏ mặt ném cả gói khăn giấy lên người Tần Thịnh, cũng không dám nhìn anh nữa, ấp a ấp úng nói: "Anh... Anh tự lau đi."
Cô ngồi trở lại sô pha, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn trà đọc để di dời sự chú ý.
Tần Thịnh chậm rãi đặt khăn giấy lên sô pha, đứng dậy đi lên lầu thay quần.
Trước khi lên lầu còn để lại một câu: "Cầm ngược rồi."
Tống Nam Chi sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình cầm ngược sách, thế mà lúc nãy cô còn làm bộ làm tịch lật mấy trang.
Tống Nam Chi cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ảo não khép sách lại, đặt trở xuống bàn trà.
Sáng đêm giao thừa, cô ngủ một giấc thẳng đến mười giờ sáng, lúc tỉnh lại mặt trời bên ngoài cũng đã lên cao, những tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu vào nhà.
Tâm tình Tống Nam Chi lúc này rất tốt, cô vui vẻ nhảy xuống giường, chân trần đi tới bên cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra, cả căn phòng ngay lập tức được ánh sáng lấp đầy.
Cô đứng cạnh cửa sổ phơi nắng một lát, sau đó mới xoay người chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong xuống lầu liền nhìn thấy Tần Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem văn kiện, cô vui vẻ chào hỏi: "Chúc mừng năm mới."
Tần Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mặt trời bên ngoài chiếu vào trong nhà, rọi lên người Tống Nam Chi, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hòa cùng nắng ban mai ngày năm mới ánh trên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của cô, anh bất giác bị hấp dẫn, mấy giây sau mới thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn xuống văn kiện trong tay, thờ ơ nói:
"Trong phòng bếp có bữa sáng, em tự mình lấy ăn đi."
Tống Nam Chi xuống lầu, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Dì Tuệ đâu rồi?"
Tần Thịnh nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: "Về nhà ăn Tết."
Trong tay Tống Nam Chi còn đang cầm mấy bao lì xì, nghe vậy thì có chút hụt hẫng: "Đi lúc nào? Em còn đang định phát lì xì cho dì Tuệ, tiếc là lại dậy quá muộn rồi."
"Anh đã lì xì dì ấy rồi, em cứ giữ đấy đi."
Tống Nam Chi nghe Tần Thịnh nói vậy mới an tâm hơn một chút, cô đặt mấy bao lì xì lên bàn trà, sau đó quay vào phòng bếp lấy bữa sáng.
Bữa sáng vô cùng phong phú, bởi vì thấy cô chưa dậy, cho nên dì Tuệ đã giúp cô đặt bữa sáng vào trong lò vi sóng, cô cầm một cái đĩa, gắp mỗi món một ít, sau đó lại rót cho mình một ly sữa bưng đến phòng khách ăn.
Cô ngồi xuống sô pha cạnh Tần Thịnh:
"Anh ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi". Tần Thịnh cũng không ngẩng đầu mà chăm chú đọc văn kiện, miễn cưỡng trả lời cô.
Tống Nam Chi bưng ly sữa lên uống, thấy Tần Thịnh xem văn kiện nghiêm túc như vậy, cô trong lòng có chút tò mò không biết anh đang xem cái gì mà chăm chút như vậy, nhích lại gần nhìn: "Đã sang năm mới rồi, anh đang xem cái gì vậy?"
Cô đang nói chuyện, không chú ý tới cái ly trong tay bị nghiêng, sữa lập tức đổ ra.
Lúc này cô mới giật mình lật ly sữa lại, Tần Thịnh phản ứng rất nhanh, đẩy hết tài liệu ra.
Thế nhưng mặc dù tài liệu đã an toàn, nhưng sữa trong ly của Tống Nam Chi toàn bộ đều đổ hết lên quần của anh.
Tần Thịnh ngước mắt nhìn cô, Tống Nam Chi ý thức được mình vừa gây ra rắc rối, vội vàng đặt ly xuống, cuống quít rút một đống khăn giấy giúp Tần Thịnh lau sữa còn đọng lại trên người anh.
Cô vừa lau vừa xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, anh thay cái quần này ra đi, tôi giặt giúp anh."
Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là giúp Tần Thịnh lau sạch sữa trên quần, hoàn toàn không ý thức được mình đang lau chỗ nào, Tần Thịnh không nhịn được nữa, anh bắt lấy cổ tay cô.
Tống Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh, ngơ ngác hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt Tần Thịnh nhìn cô rất sâu, một hồi lâu sau, anh khàn giọng nói: "Em có biết mình đang làm gì không?"
Tống Nam Chi nhìn thấy ánh mắt này của Tần Thịnh, cô lập tức phản ứng lại, bàn tay đang bị anh nắm lấy kia trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, cô vội vàng thu tay lại, đỏ mặt ném cả gói khăn giấy lên người Tần Thịnh, cũng không dám nhìn anh nữa, ấp a ấp úng nói: "Anh... Anh tự lau đi."
Cô ngồi trở lại sô pha, tiện tay cầm lấy một quyển sách trên bàn trà đọc để di dời sự chú ý.
Tần Thịnh chậm rãi đặt khăn giấy lên sô pha, đứng dậy đi lên lầu thay quần.
Trước khi lên lầu còn để lại một câu: "Cầm ngược rồi."
Tống Nam Chi sững sờ, lúc này mới phát hiện ra mình cầm ngược sách, thế mà lúc nãy cô còn làm bộ làm tịch lật mấy trang.
Tống Nam Chi cảm thấy vô cùng mất mặt, cô ảo não khép sách lại, đặt trở xuống bàn trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.