Chương 5:
Nghê Đa Hỉ
25/02/2024
----
Hôm đó là sinh nhật bạn tốt, thuê một căn hộ nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh, Tống Nam Chi đã ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới dậy, gật gù tiến vào phòng tắm gội đầu tắm rửa, trang điểm đơn giản thay quần áo rồi xuống lầu.
Tống Minh Hồng đang ở phòng khách uống trà buổi sáng, thấy Tống Nam Chi xuống lầu có chút bất mãn với cách ăn mặc của cô nên nói:
"Sao không trang điểm cho đàng hoàng, tóc cũng không gọn."
Đúng là Tống Nam Chi không làm tóc, mái tóc xoăn dài đơn giản được buộc đuôi ngựa, trang điểm nhạt đến mức giống như không trang điểm, cả khuyên tai cũng không đeo.
Cô xách túi xuống lầu, không vui đáp.
"Cũng không phải đi thảm đỏ, làm tóc làm gì."
Tối hôm qua vì chuyện công việc mà cô cãi nhau với mẹ một trận, lúc này còn chưa nguôi giận.
Tống Minh Hồng biết con gái còn đang tức giận với bà, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò.
"Con hiếm khi ra ngoài chơi, hôm nay chắc chắn có không ít thanh niên tài tuấn, con tự mình xem xét một chút, nếu có đối tượng thích hợp thì đừng ngại."
Tống Nam Chi đi tới cửa thay giày, ngoảnh mặt làm ngơ với lời mẹ nói, coi như lỗ tai mình điếc.
Tống Minh Hồng không thích con gái phản nghịch làm trái ý bà, thấy Tống Nam Chi không trả lời, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nâng cao giọng.
"Có nghe thấy không!"
"Nghe thấy rồi."
Tống Nam Chi nín thở trả lời một câu rồi xách túi đi thẳng.
Sau khi lên xe, Tống Nam Chi ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, tính toán thì đã hơn bốn tháng cô không có việc làm, mỗi ngày người đại diện đều gọi điện thoại cho cô bảo cô van xin mẹ mình, một nữ minh tinh đang nổi tiếng, hơn bốn tháng không vào tổ quay, không có bất kỳ tin tức gì, cứ tiếp tục như vậy thì giang sơn mà cô cố gắng giành nhiều năm như vậy sẽ phải nhường cho người khác.
Sao Tống Nam Chi không biết đạo lý này chứ, vấn đề là mẹ cô luôn luôn nói một không hai, ngay cả lúc trước cô tuyệt thực cũng không thể để cho mẹ cô nhả ra, ngay cả anh trai giúp cô nói chuyện cũng bị mắng một trận.
Nghĩ đến chuyện này Tống Nam Chi liền cảm thấy phiền, phiền đến đau dạ dày, cô cau mày nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra kế tiếp nên làm gì.
Xe dừng trước đèn đỏ ở đoạn giữa đường Bắc Tân, Tống Nam Chi đang nhìn ngoài cửa sổ rầu rĩ thì xe bên cạnh bỗng nhiên bấm còi với cô, có người từ buồng lái thò đầu ra, hô: "Nam Chi."
Tống Nam Chi nghe thấy có người gọi tên mình liền khôi phục tinh thần nhìn sang, có chút bất ngờ.
"Anh Chu Khải."
Hôm đó là sinh nhật bạn tốt, thuê một căn hộ nghỉ dưỡng ở ngoại ô Bắc Kinh, Tống Nam Chi đã ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới dậy, gật gù tiến vào phòng tắm gội đầu tắm rửa, trang điểm đơn giản thay quần áo rồi xuống lầu.
Tống Minh Hồng đang ở phòng khách uống trà buổi sáng, thấy Tống Nam Chi xuống lầu có chút bất mãn với cách ăn mặc của cô nên nói:
"Sao không trang điểm cho đàng hoàng, tóc cũng không gọn."
Đúng là Tống Nam Chi không làm tóc, mái tóc xoăn dài đơn giản được buộc đuôi ngựa, trang điểm nhạt đến mức giống như không trang điểm, cả khuyên tai cũng không đeo.
Cô xách túi xuống lầu, không vui đáp.
"Cũng không phải đi thảm đỏ, làm tóc làm gì."
Tối hôm qua vì chuyện công việc mà cô cãi nhau với mẹ một trận, lúc này còn chưa nguôi giận.
Tống Minh Hồng biết con gái còn đang tức giận với bà, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò.
"Con hiếm khi ra ngoài chơi, hôm nay chắc chắn có không ít thanh niên tài tuấn, con tự mình xem xét một chút, nếu có đối tượng thích hợp thì đừng ngại."
Tống Nam Chi đi tới cửa thay giày, ngoảnh mặt làm ngơ với lời mẹ nói, coi như lỗ tai mình điếc.
Tống Minh Hồng không thích con gái phản nghịch làm trái ý bà, thấy Tống Nam Chi không trả lời, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nâng cao giọng.
"Có nghe thấy không!"
"Nghe thấy rồi."
Tống Nam Chi nín thở trả lời một câu rồi xách túi đi thẳng.
Sau khi lên xe, Tống Nam Chi ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, tính toán thì đã hơn bốn tháng cô không có việc làm, mỗi ngày người đại diện đều gọi điện thoại cho cô bảo cô van xin mẹ mình, một nữ minh tinh đang nổi tiếng, hơn bốn tháng không vào tổ quay, không có bất kỳ tin tức gì, cứ tiếp tục như vậy thì giang sơn mà cô cố gắng giành nhiều năm như vậy sẽ phải nhường cho người khác.
Sao Tống Nam Chi không biết đạo lý này chứ, vấn đề là mẹ cô luôn luôn nói một không hai, ngay cả lúc trước cô tuyệt thực cũng không thể để cho mẹ cô nhả ra, ngay cả anh trai giúp cô nói chuyện cũng bị mắng một trận.
Nghĩ đến chuyện này Tống Nam Chi liền cảm thấy phiền, phiền đến đau dạ dày, cô cau mày nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra kế tiếp nên làm gì.
Xe dừng trước đèn đỏ ở đoạn giữa đường Bắc Tân, Tống Nam Chi đang nhìn ngoài cửa sổ rầu rĩ thì xe bên cạnh bỗng nhiên bấm còi với cô, có người từ buồng lái thò đầu ra, hô: "Nam Chi."
Tống Nam Chi nghe thấy có người gọi tên mình liền khôi phục tinh thần nhìn sang, có chút bất ngờ.
"Anh Chu Khải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.