Chương 18:
Nghê Đa Hỉ
28/12/2022
Lần cuối cùng cô đến đây cũng đã là giữa tháng 2 Tết Âm Lịch, thoắt cái đã qua hơn nửa năm. Tình hình hiện giờ đối với Chu Uyển Doanh mà nói ít nhiều cũng có chút cảnh còn người mất.
Cô cầm quà bước vào nhà Mạnh lão sư, còn chưa tới gần đã nhìn thấy Hạ lão sư đang đứng trước cửa chờ cô.
Hạ Diệc Phương đứng ở cửa chờ một lát, nhìn thấy Chu Uyển Doanh tới đây, bà mỉm cười rồi bước qua, nói: "Vừa rồi dì còn đang nghĩ liệu có phải đứa nhỏ nhà cháu lâu lắm rồi không đến đây nên không nhớ đường hay không nữa. Còn định gọi điện thoại cho cháu đây này."
Chu Uyển Doanh ngại ngùng cất tiếng xin lỗi: "Rất xin lỗi Hạ lão sư, để ngài chờ lâu rồi."
"Không lâu."
Hạ Diệc Phương cũng mới nghe chồng mình kể về chuyện của Chu Uyển Doanh vào hai hôm trước. Lúc này gặp cô thì cảm thấy đau lòng, giữ chặt tay Chu Uyển Doanh, quan sát khuôn mặt của cô rồi đau lòng nói: "Mới mấy tháng không gặp, sao lại gầy đi nhiều thế này."
Chu Uyển Doanh có phần thẹn thùng, cô mỉm cười và nói: "Có thể lần trước cháu ăn uống không tốt nên gầy đi một tí."
Hạ Diệc Phương dắt Chu Uyển Doanh vào nhà, nói: "Vẫn nên ăn nhiều một chút, gầy thế này, dì nhìn đau lòng lắm."
Lại nói tiếp: "Dì và Mạnh lão sư của cháu bình thường không để ý đến chuyện của giới giải trí cho lắm, cũng chỉ mấy hôm trước mới biết cháu gặp chuyện."
"Đứa nhỏ nhà cháu tốt xấu gì cũng do Mạnh lão sư của cháu dẫn dắt. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không biết lại đây nói với hai chúng ta một tiếng. Tuy Mạnh lão sư của cháu tuổi tác cao nhưng dù gì cũng đã làm trong nghề vài chục năm rồi. Trong giới giải trí cũng sẽ có chút mối quan hệ, tốt xấu gì cũng sẽ suy nghĩ biện pháp giải quyết cho cháu."
Chu Uyển Doanh bỗng dưng muốn khóc, cô khẽ nói: "Cháu sợ gây thêm phiền phức cho ngài và Mạnh lão sư."
Lúc vừa xảy ra chuyện, cô xác thực có ý nghĩ nhờ sự giúp đỡ của Mạnh lão sư. Nhưng cô cũng biết mấy năm nay Mạnh lão sư chỉ chuyên tâm quay phim điện ảnh chứ không hề quan tâm đến chuyện ở giới giải trí.
Huống chi Mạnh lão sư cũng đã lớn tuổi, người ta đã gần bảy mươi. Cô thật sự rất ngại khi lấy chuyện riêng của mình làm phiền đến ông.
Bước vào phòng, Mạnh Lan đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Thấy Chu Uyển Doanh tiến vào, ông giơ tay ra dấu với cô bảo cô ngồi xuống.
Chu Uyển Doanh đặt món quà cô đem theo lên bàn trà rồi mới lễ phép ngồi xuống sô pha.
Mạnh Lan đang gọi điện cho bạn cũ của mình, cười nói: "Vậy quyết định thế nhé, tối nay tôi mời khách tại Đức Thăng Lâu, không gặp không về."
Người ở đầu dây bên kia lại nói gì đấy, hai người hàn huyên trong chốc lát, Mạnh Lan cười nói: "Cái này ông yên tâm, tối nay chắc chắn tôi sẽ uống với ông tới bến. Chỗ của tôi vừa hay còn vài bình rượu ngon, tối tôi sẽ đem theo đến đó."
"Ok. Vậy tối gặp."
Cúp máy, Mạnh Lan đặt điện thoại xuống bàn trà rồi mới nhìn về phía Chu Uyển Doanh, ông nói với cô: "Người chú vừa gọi điện nói chuyện là bạn cũ của chú. Gần đây ông ấy muốn lên kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh mà vẫn chưa chọn được vai nữ chính. Tối nay chú dẫn cháu đến đó làm quen với ông ấy, ông ấy vẫn còn thiếu chú một ân tình, chắc chắn sẽ nể mặt của chú thôi."
Chu Uyển Doanh nghe vậy rất kinh ngạc, cô không ngờ Mạnh lão sư sẽ giới thiệu tài nguyên cho cô.
Mạnh Lan sợ cô bé này nghĩ nhiều nên lại giải thích: "Cháu yên tâm, chỉ như ăn một bữa cơm bình thường mà thôi. Họ đều là người đứng đắn, không hề có mấy chuyện linh tinh gì đâu."
Đúng thật là Chu Uyển Doanh rất ám ảnh với những bữa tiệc tối, nghe Mạnh lão sư nói thế thì cô lập tức yên tâm hơn nhiều.
Cô tin rằng Mạnh lão sư quan tâm giúp cô như thế thì nhất định sẽ không hại cô.
Cô không biết nên làm sao để biểu đạt sự cảm kích sâu trong nội tâm của mình với hai người, viền mắt cô đỏ hoe, nói: "Mạnh lão sư, ngài lo lắng cho cháu như thế, cháu không biết phải làm sao để báo đáp ngài nữa."
Mạnh Lan xua tay nói: "Tốt xấu gì cháu cũng coi như là học trò của chú, bây giờ gặp phải chuyện này chú nâng đỡ cháu một chút cũng là điều hiển nhiên."
"Vả lại, cháu là người khắc khổ, nỗ lực và nghiêm túc, còn có thiên phú về mặt kỹ năng diễn xuất, trong giới nghệ sĩ khó tìm ra người thứ hai, chú cũng không muốn làm nhân tài bị mai một. Nếu cháu là loại người ỷ vào bản thân xinh đẹp suốt ngày không chịu kiên định cố gắng đóng phim thì ta đã bỏ mặc cháu lâu rồi."
Mạnh Lan cũng có nguyên tắc của mình, sở dĩ ông đồng ý giúp Tạ Lẫm chuyện này cũng là vì ông hiểu biết con người Chu Uyển Doanh, không muốn một cô gái kiên định khắc khổ như thế cứ vậy bị mai một.
Nếu đổi thành một bình hoa ngu muội chỉ biết dùng lối tắt, thì dù Tạ Lẫm có nhờ cậy ông cũng sẽ không giúp.
Mắt Chu Uyển Doanh ngân ngấn nước mắt, cô cố kiềm chúng xuống, vô cùng nghiêm túc nói rằng: "Mạnh lão sư, cháu nhất định sẽ cố gắng thật tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ sự giúp đỡ của ngài."
Mạnh Lan vui mừng gật đầu, nói: "Cháu mà có ý chí này, sớm muộn gì cũng sẽ thành công."
Nhưng Chu Uyển Doanh lại chợt nghĩ tới một chuyện, cô nói với Mạnh Lan: "Nhưng mà Mạnh lão sư, trước kia cháu từng ký hợp đồng với công ty cháu, trên tờ hợp đồng viết rõ không thể tự tiện nhận kịch bản bên ngoài, nếu lén lút công ty tìm diễn thì phải bồi thường một khoản phí hợp đồng kếch xù đấy ạ."
Mạnh Lan nói: "Cái này cháu khỏi ko, tốt xấu gì ta cũng làm trong ngành này mấy chục năm rồi. Cứ để ta thay cháu đi nói với họ, ông chủ của công ty cháu chắc chắn cũng phải cho ta chút mặt mũi."
Đương nhiên câu nói này không phải sự thật.
Tuy ông đã làm đạo diễn được vài chục năm, cũng coi như có được chức cao vọng trọng trong nghề. Nhưng những chuyện liên quan đến tư bản ông lại thật sự không nhúng tay vào nổi.
Chẳng qua chuyện này Tạ Lẫm sẽ ra mặt giải quyết nên cũng không đến lượt ông nhọc lòng.
*
Buổi tối, Chu Uyển Doanh đi theo Mạnh lão sư đến Đức Thắng Lâu ăn cơm, Hạ lão sư cũng đi cùng.
Người tới hôm đó đều là những người có chút địa vị trong ngành. Có đạo diễn, cũng có ông chủ của công ty điện ảnh. Họ đệ là bạn tốt lâu năm của Mạnh Lan.
Suốt quá trình Hạ Diệc Phương đều nắm lấy tay Chu Uyển Doanh, mỉm cười rồi nói với mọi người đây là con gái nuôi của bà, hy vọng mọi người chiếu cố cho cô nhiều một chút.
Cô cầm quà bước vào nhà Mạnh lão sư, còn chưa tới gần đã nhìn thấy Hạ lão sư đang đứng trước cửa chờ cô.
Hạ Diệc Phương đứng ở cửa chờ một lát, nhìn thấy Chu Uyển Doanh tới đây, bà mỉm cười rồi bước qua, nói: "Vừa rồi dì còn đang nghĩ liệu có phải đứa nhỏ nhà cháu lâu lắm rồi không đến đây nên không nhớ đường hay không nữa. Còn định gọi điện thoại cho cháu đây này."
Chu Uyển Doanh ngại ngùng cất tiếng xin lỗi: "Rất xin lỗi Hạ lão sư, để ngài chờ lâu rồi."
"Không lâu."
Hạ Diệc Phương cũng mới nghe chồng mình kể về chuyện của Chu Uyển Doanh vào hai hôm trước. Lúc này gặp cô thì cảm thấy đau lòng, giữ chặt tay Chu Uyển Doanh, quan sát khuôn mặt của cô rồi đau lòng nói: "Mới mấy tháng không gặp, sao lại gầy đi nhiều thế này."
Chu Uyển Doanh có phần thẹn thùng, cô mỉm cười và nói: "Có thể lần trước cháu ăn uống không tốt nên gầy đi một tí."
Hạ Diệc Phương dắt Chu Uyển Doanh vào nhà, nói: "Vẫn nên ăn nhiều một chút, gầy thế này, dì nhìn đau lòng lắm."
Lại nói tiếp: "Dì và Mạnh lão sư của cháu bình thường không để ý đến chuyện của giới giải trí cho lắm, cũng chỉ mấy hôm trước mới biết cháu gặp chuyện."
"Đứa nhỏ nhà cháu tốt xấu gì cũng do Mạnh lão sư của cháu dẫn dắt. Xảy ra chuyện lớn như vậy mà không biết lại đây nói với hai chúng ta một tiếng. Tuy Mạnh lão sư của cháu tuổi tác cao nhưng dù gì cũng đã làm trong nghề vài chục năm rồi. Trong giới giải trí cũng sẽ có chút mối quan hệ, tốt xấu gì cũng sẽ suy nghĩ biện pháp giải quyết cho cháu."
Chu Uyển Doanh bỗng dưng muốn khóc, cô khẽ nói: "Cháu sợ gây thêm phiền phức cho ngài và Mạnh lão sư."
Lúc vừa xảy ra chuyện, cô xác thực có ý nghĩ nhờ sự giúp đỡ của Mạnh lão sư. Nhưng cô cũng biết mấy năm nay Mạnh lão sư chỉ chuyên tâm quay phim điện ảnh chứ không hề quan tâm đến chuyện ở giới giải trí.
Huống chi Mạnh lão sư cũng đã lớn tuổi, người ta đã gần bảy mươi. Cô thật sự rất ngại khi lấy chuyện riêng của mình làm phiền đến ông.
Bước vào phòng, Mạnh Lan đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại. Thấy Chu Uyển Doanh tiến vào, ông giơ tay ra dấu với cô bảo cô ngồi xuống.
Chu Uyển Doanh đặt món quà cô đem theo lên bàn trà rồi mới lễ phép ngồi xuống sô pha.
Mạnh Lan đang gọi điện cho bạn cũ của mình, cười nói: "Vậy quyết định thế nhé, tối nay tôi mời khách tại Đức Thăng Lâu, không gặp không về."
Người ở đầu dây bên kia lại nói gì đấy, hai người hàn huyên trong chốc lát, Mạnh Lan cười nói: "Cái này ông yên tâm, tối nay chắc chắn tôi sẽ uống với ông tới bến. Chỗ của tôi vừa hay còn vài bình rượu ngon, tối tôi sẽ đem theo đến đó."
"Ok. Vậy tối gặp."
Cúp máy, Mạnh Lan đặt điện thoại xuống bàn trà rồi mới nhìn về phía Chu Uyển Doanh, ông nói với cô: "Người chú vừa gọi điện nói chuyện là bạn cũ của chú. Gần đây ông ấy muốn lên kế hoạch quay một bộ phim điện ảnh mà vẫn chưa chọn được vai nữ chính. Tối nay chú dẫn cháu đến đó làm quen với ông ấy, ông ấy vẫn còn thiếu chú một ân tình, chắc chắn sẽ nể mặt của chú thôi."
Chu Uyển Doanh nghe vậy rất kinh ngạc, cô không ngờ Mạnh lão sư sẽ giới thiệu tài nguyên cho cô.
Mạnh Lan sợ cô bé này nghĩ nhiều nên lại giải thích: "Cháu yên tâm, chỉ như ăn một bữa cơm bình thường mà thôi. Họ đều là người đứng đắn, không hề có mấy chuyện linh tinh gì đâu."
Đúng thật là Chu Uyển Doanh rất ám ảnh với những bữa tiệc tối, nghe Mạnh lão sư nói thế thì cô lập tức yên tâm hơn nhiều.
Cô tin rằng Mạnh lão sư quan tâm giúp cô như thế thì nhất định sẽ không hại cô.
Cô không biết nên làm sao để biểu đạt sự cảm kích sâu trong nội tâm của mình với hai người, viền mắt cô đỏ hoe, nói: "Mạnh lão sư, ngài lo lắng cho cháu như thế, cháu không biết phải làm sao để báo đáp ngài nữa."
Mạnh Lan xua tay nói: "Tốt xấu gì cháu cũng coi như là học trò của chú, bây giờ gặp phải chuyện này chú nâng đỡ cháu một chút cũng là điều hiển nhiên."
"Vả lại, cháu là người khắc khổ, nỗ lực và nghiêm túc, còn có thiên phú về mặt kỹ năng diễn xuất, trong giới nghệ sĩ khó tìm ra người thứ hai, chú cũng không muốn làm nhân tài bị mai một. Nếu cháu là loại người ỷ vào bản thân xinh đẹp suốt ngày không chịu kiên định cố gắng đóng phim thì ta đã bỏ mặc cháu lâu rồi."
Mạnh Lan cũng có nguyên tắc của mình, sở dĩ ông đồng ý giúp Tạ Lẫm chuyện này cũng là vì ông hiểu biết con người Chu Uyển Doanh, không muốn một cô gái kiên định khắc khổ như thế cứ vậy bị mai một.
Nếu đổi thành một bình hoa ngu muội chỉ biết dùng lối tắt, thì dù Tạ Lẫm có nhờ cậy ông cũng sẽ không giúp.
Mắt Chu Uyển Doanh ngân ngấn nước mắt, cô cố kiềm chúng xuống, vô cùng nghiêm túc nói rằng: "Mạnh lão sư, cháu nhất định sẽ cố gắng thật tốt, tuyệt đối sẽ không cô phụ sự giúp đỡ của ngài."
Mạnh Lan vui mừng gật đầu, nói: "Cháu mà có ý chí này, sớm muộn gì cũng sẽ thành công."
Nhưng Chu Uyển Doanh lại chợt nghĩ tới một chuyện, cô nói với Mạnh Lan: "Nhưng mà Mạnh lão sư, trước kia cháu từng ký hợp đồng với công ty cháu, trên tờ hợp đồng viết rõ không thể tự tiện nhận kịch bản bên ngoài, nếu lén lút công ty tìm diễn thì phải bồi thường một khoản phí hợp đồng kếch xù đấy ạ."
Mạnh Lan nói: "Cái này cháu khỏi ko, tốt xấu gì ta cũng làm trong ngành này mấy chục năm rồi. Cứ để ta thay cháu đi nói với họ, ông chủ của công ty cháu chắc chắn cũng phải cho ta chút mặt mũi."
Đương nhiên câu nói này không phải sự thật.
Tuy ông đã làm đạo diễn được vài chục năm, cũng coi như có được chức cao vọng trọng trong nghề. Nhưng những chuyện liên quan đến tư bản ông lại thật sự không nhúng tay vào nổi.
Chẳng qua chuyện này Tạ Lẫm sẽ ra mặt giải quyết nên cũng không đến lượt ông nhọc lòng.
*
Buổi tối, Chu Uyển Doanh đi theo Mạnh lão sư đến Đức Thắng Lâu ăn cơm, Hạ lão sư cũng đi cùng.
Người tới hôm đó đều là những người có chút địa vị trong ngành. Có đạo diễn, cũng có ông chủ của công ty điện ảnh. Họ đệ là bạn tốt lâu năm của Mạnh Lan.
Suốt quá trình Hạ Diệc Phương đều nắm lấy tay Chu Uyển Doanh, mỉm cười rồi nói với mọi người đây là con gái nuôi của bà, hy vọng mọi người chiếu cố cho cô nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.