Chương 49:
Nghê Đa Hỉ
17/01/2023
Thật sự thì anh chưa từng ở căn hộ này, bước vào nhà nhìn xung quanh, anh nhận ra nơi này được Chu Uyển Doanh trang trí rất ấm cúng.
Anh đi tới ngồi xuống ghế sô pha, vắt ao khoác lên tay ghế.
Chu Uyển Doanh bước đến, cầm áo khoác lên giúp anh treo lên móc áo bên cạnh.
Thấy áo sơ mi trên người anh bị nhăn, cô nói: "Lát nữa anh tắm xong thì thay áo sơ mi đi, em giặt áo cho anh."
Tạ Lẫm đi về suốt cả đêm, ít nhiều thấy hơi mệt mỏi. Áo sơ mi có lẽ bị nhăn lúc anh lái xe từ sân bay về.
Anh cũng không quan tâm, nói với cô: "Không sao cả, mai anh đi thay sau."
Lúc anh tạm rời đi hành lý vẫn đang để ở nhà cũ, anh lười quay lại lấy nên để lát nữa nhờ quản gia gửi lại cho anh.
Chu Uyển Doanh treo đồ cho Tạ Lẫm xong mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vừa nhìn Tạ Lẫm, gương mặt nhỏ nhắn đã không kìm nổi mà tươi cười.
Cô nghĩ chắc chắn Tạ Lẫm cũng thích cô, dù ít hay nhiều, nếu không anh cũng sẽ không đi cả đêm chỉ để về gặp cô.
Tạ Lẫm thấy cô vừa nhìn mình chằm chằm vừa cười, ánh mắt không khỏi có chút ý cười, anh giơ tay nhéo cằm cô, hỏi: "Cười cái gì?"
Khóe môi Chu Uyển Doanh cong lên thành một nụ cười nhỏ, cô không trả lời anh, chỉ hỏi: "Anh có đói bụng không? Em đi nấu gì cho anh ăn nhé?"
Lúc này Tạ Lẫm mới buông cằm Chu Uyển Doanh ra, nói: "Không cần đâu. Giờ cũng không còn sớm, em mau đi ngủ đi."
Thật ra anh chỉ định trở về gặp Chu Uyển Doanh một lát, bây giờ gặp được người rồi là được.
Nhưng anh lại lười quay về, nên anh móc điện thoại trong túi quần ra ném luôn lên bàn trà, sau đó cởi đồng hồ đeo tay ra, hỏi: "Nhà em có đồ vệ sinh cá nhân mới không?"
"Có ạ!" Chu Uyển Doanh lập tức đứng dậy đi lấy.
*
Tạ Lẫm đi tắm rửa qua loa, buổi tối thì ngủ trên ghế sô pha trong nhà Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh nằm trong phòng ngủ ngủ được một lúc, lại thấy lo lắng cho Tạ Lẫm đang ngủ ở phòng khách, vì thế nửa đêm cô lại dậy, lấy một chiếc chăn sạch sẽ trong ngăn tủ ra.
Đi đến phòng khách thấy Tạ Lẫm đã ngủ trên ghế, cô khẽ khàng đi qua, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Tạ Lẫm.
Trong nhà có mở máy sưởi, nên không đắp chăn cũng không sao.
Nhưng Chu Uyển Doanh không yên lòng, vẫn lặng lẽ đắp thêm cho Tạ Lẫm một tấm chăn mỏng.
Sáng hôm sau, lúc Tạ Lẫm tỉnh dậy thì thấy trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng.
Là chăn của con gái, họa tiết hình quả dâu tây màu hồng nhạt.
Tạ Lẫm nhấc góc chăn lên nhìn qua, khóe môi bất giác gợi lên một nụ cười.
Anh vén chăn ra bước xuống ghế sô pha, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
*
Chu Uyển Doanh và Tạ Lẫm cùng nhau trải qua hai ngày cuối cùng trước khi hết Tết Âm lịch.
Mùng tám là chính thức đi làm trở lại, Tạ Lẫm sẽ rất bận rộn, sợ đến lúc đó không có thời gian ở bên Chu Uyển Doanh, đó là lý do trước khi hết Tết Âm lịch hai ngày, anh đi ăn với cô mấy bữa, đi xem phim với cô hai lần.
Tạ Lẫm sẵn sàng dành thời gian cho cô đã khiến Chu Uyển Doanh thực sự thấy rất hạnh phúc, cô không buộc Tạ Lẫm phải cho cô danh phận gì cả.
Chỉ cần trong mắt anh có cô, vậy là được rồi.
Cô cũng không ngây thơ cho rằng mình có thể cùng Tạ Lẫm đi tới suốt đời, có thể ở bên anh một khoảng thời gian cô đã thấy rất tuyệt vời.
*
Mùng tám chính thức đi làm, Tạ Lẫm bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, anh phải đi công tác bên ngoài gần như nửa tháng.
Như cho dù có bận rộn hơn nữa, anh vẫn dành chút thời gian gọi điện cho Chu Uyển Doanh mỗi ngày. Dù cho chỉ nói được một phút hai phút, anh vẫn báo lịch trình cho cô.
Mà Tạ Lẫm cũng không biết, một hai phút trò chuyện mỗi ngày là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của Chu Uyển Doanh.
Ngày 19 tháng 2 là sinh nhật Chu Uyển Doanh.
Ban đầu cô định nói cho Tạ Lẫm, hỏi anh có thời gian quay về hay không.
Nhưng vào đêm Tết Nguyên Tiêu hôm ấy, cô tham dự một buổi đấu giá từ thiện, ở đó cô đã gặp Tống Minh Hồng.
Thật ra lúc đầu cô không nhận ra Tống Minh Hồng, chỉ thấy Tống Nam Chi đi cùng với Tống Minh Hồng, lúc cô vô tình ghe thấy Tống Nam Chi gọi Tống Minh Hồng là "mẹ", cô mới nhận ra đó là mẹ của Tạ Lẫm.
Tống Minh Hồng và Tống Nam Chi ngồi ở hàng ghế trước cô, cô ngồi phía sau, cả buổi tối cô chỉ thấy bí bách căng thẳng.
Điều khiến cô quyết định không gọi cho Tạ Lẫm là khi buổi đấu giá kết thúc, cô nghe thấy Tống Minh Hồng hỏi Tống Nam Chi: "Anh con có đang ở bên người phụ nữ nào đúng không?"
Tống Nam Chi thoáng cái sửng sốt, nói: "Làm gì có ạ?"
"Hôm sinh nhật họ hàng, mới tám giờ tối mà anh con đã đi rồi." Tống Minh Hồng nói: "Mẹ hỏi qua quản gia, người ta nói là trước đây hình như có thấy một người phụ nữ ở trên xe anh con."
Tống Nam Chi không hẳn là biết tường tận chuyện của anh cô, nhưng kể cả có biết cũng không thể nào bán đứng anh trai mình được.
Cô giả vờ ngây ngô hỏi: "Có ạ? Ở đâu vậy ạ?"
"Ngay Liêu Thành." Tống Minh Hồng liếc mắt nhìn Tống Nam Chi, nói: "Anh con tình hình thế nào thì nói một tiếng với mẹ. Chứ đừng có xíu dây dưa mập mờ nào với mấy người phụ nữ không đứng đắn."
Hết câu bà còn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhất là phụ nữ trong giới giải trí, mười người thì chín người đào mỏ."
Tống Nam Chi "Vâng" một tiếng, không dám nói gì nữa, kéo mẹ đi ra ngoài.
*
Ngày sinh nhật Chu Uyển Doanh, cô nhận được một niềm vui bất ngờ.
Đó là người bạn thân Trần Việt từ Vũ Châu đến Bắc Thành để thăm cô.
Hôm đó cô không có lịch trình gì, đang ở nhà xem kịch bản, nghĩ buổi tối mình ăn tạm cái gì ở nhà cũng được.
Ai ngờ Trần Việt bỗng gọi điện cho cô, nói anh đến Bắc Thành thăm cô.
Từ nhỏ đến lớn Chu Uyển Doanh gần như không có bạn.
Năm mười sáu tuổi ấy, cô chạy trốn tới Vũ Châu, Trần Việt là người bạn duy nhất của cô trước khi cô ra mắt, là người bạn duy nhất mà cô chia sẻ về cảnh đời của mình, là người bạn duy nhất mà cô có thể trút hết bầu tâm sự suốt mấy năm cô dốc sức làm việc ở Bắc Thành, cũng là người bạn mà trong lòng Chu Uyển Doanh xem như anh trai.
Anh đi tới ngồi xuống ghế sô pha, vắt ao khoác lên tay ghế.
Chu Uyển Doanh bước đến, cầm áo khoác lên giúp anh treo lên móc áo bên cạnh.
Thấy áo sơ mi trên người anh bị nhăn, cô nói: "Lát nữa anh tắm xong thì thay áo sơ mi đi, em giặt áo cho anh."
Tạ Lẫm đi về suốt cả đêm, ít nhiều thấy hơi mệt mỏi. Áo sơ mi có lẽ bị nhăn lúc anh lái xe từ sân bay về.
Anh cũng không quan tâm, nói với cô: "Không sao cả, mai anh đi thay sau."
Lúc anh tạm rời đi hành lý vẫn đang để ở nhà cũ, anh lười quay lại lấy nên để lát nữa nhờ quản gia gửi lại cho anh.
Chu Uyển Doanh treo đồ cho Tạ Lẫm xong mới ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô vừa nhìn Tạ Lẫm, gương mặt nhỏ nhắn đã không kìm nổi mà tươi cười.
Cô nghĩ chắc chắn Tạ Lẫm cũng thích cô, dù ít hay nhiều, nếu không anh cũng sẽ không đi cả đêm chỉ để về gặp cô.
Tạ Lẫm thấy cô vừa nhìn mình chằm chằm vừa cười, ánh mắt không khỏi có chút ý cười, anh giơ tay nhéo cằm cô, hỏi: "Cười cái gì?"
Khóe môi Chu Uyển Doanh cong lên thành một nụ cười nhỏ, cô không trả lời anh, chỉ hỏi: "Anh có đói bụng không? Em đi nấu gì cho anh ăn nhé?"
Lúc này Tạ Lẫm mới buông cằm Chu Uyển Doanh ra, nói: "Không cần đâu. Giờ cũng không còn sớm, em mau đi ngủ đi."
Thật ra anh chỉ định trở về gặp Chu Uyển Doanh một lát, bây giờ gặp được người rồi là được.
Nhưng anh lại lười quay về, nên anh móc điện thoại trong túi quần ra ném luôn lên bàn trà, sau đó cởi đồng hồ đeo tay ra, hỏi: "Nhà em có đồ vệ sinh cá nhân mới không?"
"Có ạ!" Chu Uyển Doanh lập tức đứng dậy đi lấy.
*
Tạ Lẫm đi tắm rửa qua loa, buổi tối thì ngủ trên ghế sô pha trong nhà Chu Uyển Doanh.
Chu Uyển Doanh nằm trong phòng ngủ ngủ được một lúc, lại thấy lo lắng cho Tạ Lẫm đang ngủ ở phòng khách, vì thế nửa đêm cô lại dậy, lấy một chiếc chăn sạch sẽ trong ngăn tủ ra.
Đi đến phòng khách thấy Tạ Lẫm đã ngủ trên ghế, cô khẽ khàng đi qua, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Tạ Lẫm.
Trong nhà có mở máy sưởi, nên không đắp chăn cũng không sao.
Nhưng Chu Uyển Doanh không yên lòng, vẫn lặng lẽ đắp thêm cho Tạ Lẫm một tấm chăn mỏng.
Sáng hôm sau, lúc Tạ Lẫm tỉnh dậy thì thấy trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng.
Là chăn của con gái, họa tiết hình quả dâu tây màu hồng nhạt.
Tạ Lẫm nhấc góc chăn lên nhìn qua, khóe môi bất giác gợi lên một nụ cười.
Anh vén chăn ra bước xuống ghế sô pha, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.
*
Chu Uyển Doanh và Tạ Lẫm cùng nhau trải qua hai ngày cuối cùng trước khi hết Tết Âm lịch.
Mùng tám là chính thức đi làm trở lại, Tạ Lẫm sẽ rất bận rộn, sợ đến lúc đó không có thời gian ở bên Chu Uyển Doanh, đó là lý do trước khi hết Tết Âm lịch hai ngày, anh đi ăn với cô mấy bữa, đi xem phim với cô hai lần.
Tạ Lẫm sẵn sàng dành thời gian cho cô đã khiến Chu Uyển Doanh thực sự thấy rất hạnh phúc, cô không buộc Tạ Lẫm phải cho cô danh phận gì cả.
Chỉ cần trong mắt anh có cô, vậy là được rồi.
Cô cũng không ngây thơ cho rằng mình có thể cùng Tạ Lẫm đi tới suốt đời, có thể ở bên anh một khoảng thời gian cô đã thấy rất tuyệt vời.
*
Mùng tám chính thức đi làm, Tạ Lẫm bận đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, anh phải đi công tác bên ngoài gần như nửa tháng.
Như cho dù có bận rộn hơn nữa, anh vẫn dành chút thời gian gọi điện cho Chu Uyển Doanh mỗi ngày. Dù cho chỉ nói được một phút hai phút, anh vẫn báo lịch trình cho cô.
Mà Tạ Lẫm cũng không biết, một hai phút trò chuyện mỗi ngày là giây phút vui vẻ nhất trong ngày của Chu Uyển Doanh.
Ngày 19 tháng 2 là sinh nhật Chu Uyển Doanh.
Ban đầu cô định nói cho Tạ Lẫm, hỏi anh có thời gian quay về hay không.
Nhưng vào đêm Tết Nguyên Tiêu hôm ấy, cô tham dự một buổi đấu giá từ thiện, ở đó cô đã gặp Tống Minh Hồng.
Thật ra lúc đầu cô không nhận ra Tống Minh Hồng, chỉ thấy Tống Nam Chi đi cùng với Tống Minh Hồng, lúc cô vô tình ghe thấy Tống Nam Chi gọi Tống Minh Hồng là "mẹ", cô mới nhận ra đó là mẹ của Tạ Lẫm.
Tống Minh Hồng và Tống Nam Chi ngồi ở hàng ghế trước cô, cô ngồi phía sau, cả buổi tối cô chỉ thấy bí bách căng thẳng.
Điều khiến cô quyết định không gọi cho Tạ Lẫm là khi buổi đấu giá kết thúc, cô nghe thấy Tống Minh Hồng hỏi Tống Nam Chi: "Anh con có đang ở bên người phụ nữ nào đúng không?"
Tống Nam Chi thoáng cái sửng sốt, nói: "Làm gì có ạ?"
"Hôm sinh nhật họ hàng, mới tám giờ tối mà anh con đã đi rồi." Tống Minh Hồng nói: "Mẹ hỏi qua quản gia, người ta nói là trước đây hình như có thấy một người phụ nữ ở trên xe anh con."
Tống Nam Chi không hẳn là biết tường tận chuyện của anh cô, nhưng kể cả có biết cũng không thể nào bán đứng anh trai mình được.
Cô giả vờ ngây ngô hỏi: "Có ạ? Ở đâu vậy ạ?"
"Ngay Liêu Thành." Tống Minh Hồng liếc mắt nhìn Tống Nam Chi, nói: "Anh con tình hình thế nào thì nói một tiếng với mẹ. Chứ đừng có xíu dây dưa mập mờ nào với mấy người phụ nữ không đứng đắn."
Hết câu bà còn đặc biệt nhấn mạnh: "Nhất là phụ nữ trong giới giải trí, mười người thì chín người đào mỏ."
Tống Nam Chi "Vâng" một tiếng, không dám nói gì nữa, kéo mẹ đi ra ngoài.
*
Ngày sinh nhật Chu Uyển Doanh, cô nhận được một niềm vui bất ngờ.
Đó là người bạn thân Trần Việt từ Vũ Châu đến Bắc Thành để thăm cô.
Hôm đó cô không có lịch trình gì, đang ở nhà xem kịch bản, nghĩ buổi tối mình ăn tạm cái gì ở nhà cũng được.
Ai ngờ Trần Việt bỗng gọi điện cho cô, nói anh đến Bắc Thành thăm cô.
Từ nhỏ đến lớn Chu Uyển Doanh gần như không có bạn.
Năm mười sáu tuổi ấy, cô chạy trốn tới Vũ Châu, Trần Việt là người bạn duy nhất của cô trước khi cô ra mắt, là người bạn duy nhất mà cô chia sẻ về cảnh đời của mình, là người bạn duy nhất mà cô có thể trút hết bầu tâm sự suốt mấy năm cô dốc sức làm việc ở Bắc Thành, cũng là người bạn mà trong lòng Chu Uyển Doanh xem như anh trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.