Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!
Chương 18: Cãi Nhau!
Thanh mủm mĩm
24/09/2023
Đúng như dự kiến, sáng hôm sau khi thức dậy, Triết Lãng đã mang cái bộ mặt chằm dằm chù ụ xuống ăn sáng. Tất nhiên bà quản gia muốn chạy ra chỗ khác luôn cho rồi, không phải mới hôm qua còn tốt đẹp sao?
– Thiếu gia, cậu...cậu...không phải....cậu...
* Ầm *
Tô cháo vừa bưng ra chưa ăn được mấy muỗng đã bị anh hất đổ bể, cháo nóng dính vào chân quản gia bà cũng không dám lên tiếng. Đám người hầu nghe tiếng liền chạy vào, nhìn sơ lược cũng biết tâm trạng thiếu gia họ không tốt, im lặng là vàng, không nên lên tiếng!
– Tốt nhất các người nên câm miệng lại, không thì cả đời này khỏi cần phải nói nữa!
Triết Lãng nói xong liền xách cặp ra khỏi biệt thự để lại đó là một mớ hỗn độn do chính anh ta gây ra. Vốn dĩ đã quen với cái tính sáng nắng chiều mưa của anh, nên đám gia nhân chỉ run rẩy một hồi rồi lại thôi. Mấy người tụ lại dọn dẹp, sẵn tiện dìu dắt quản gia đi xử lí vết bỏng.
Haizzz, Dương đại thiếu à, ngài thật khó hầu hạ!
***
Số điểm của học sinh đã được công bố, không ngoài dự đoán, Triết Lãng lại đứng đầu khối với số điểm 596. Tiếp theo là cái tên cực kì mới mẻ, Quan Lộ Khiết 592 điểm. Chuyện này làm một phen khuynh đảo khối 11, người không cam tâm nhất vẫn là Châu Lệ Hân. Suy cho cùng cô ta vẫn có thành tích tốt, nhưng vẫn đứng thứ 3 đó!
" Ể, không phải chứ? Quan Lộ Khiết là học sinh mới đúng không? "
" Đúng, là người của lớp chín. "
" Wow...xem ra hoa khôi Châu Lệ Hân tức muốn hộc máu rồi. Cô ta sao chịu thua thiệt. "
" Hahah, nữ thần đúng là nữ thần. Tôi yêu chết mất! "
" Êy êy êy! Cậu lo mà giữ cái mồm lại. Để Lãng ca mà nghe được là cậu sẽ mất lưỡi như chơi! "
" Chuyện này thì có liên quan gì tới Lãng ca? Không phải cậu ta và Châu hoa khôi là một cặp sao? "
" Tin đồn vớ vẩn gì thế? Trước khi thi Lãng ca còn bế nữ thần của tôi trên tay đó! "
" Ôi ngọt chết mất... "
" Đừng nói nữa! Lãng ca vào rồi kìa! "
Đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng tản ra khi thấy Triết Lãng đang đi về phía đó, theo sau chắc chắn là Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn rồi. Nhìn xem nhìn xem, nét mặt hai người họ trắng đến như vậy, không có biến mới là chuyện lạ!
Đợi anh đi xa một khoảng dài, Quyết Hạng kéo Thẩm Quốc Thuấn vào thì thầm to nhỏ:
– Này Thẩm ca, hôm qua lão đại rất tốt cơ mà, sao... sao...
– Tôi cũng thật chả hiểu làm sao, nhưng người làm cho cậu ta thành ra như vậy chỉ có một!
Ngay lập tức, Quyết Hạng liền đoán ra ngay:
– Là chị dâu! Aiz, có ngày tôi chết sớm với hai vợ chồng nhà họ. Haizzz...
*
– Hắt xì!
Đang ngồi không cũng dính đạn, Lộ Khiết không khỏi khó chịu. Cô đáng ghét đến vậy sao? Không làm gì cũng bị nói xấu sau lưng, thật chả hiểu ngôi trường này tốt đẹp như thế nào nữa.
Dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, Lộ Khiết lại vô tư vùi đầu vào đống bài tập mà thầy Hạ đưa cho hôm qua. Cây bút máy trên tay vẫn không ngừng hoạt động, cho đến khi một cái cặp được đặt mạnh xuống ngay kế bên cạnh cô, động tác ghi chép cùng một lúc dừng lại.
Tuy có hơi giật mình nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời quyển bài tập trước mắt, biết là ai rồi nên cô cũng không cần phải để ý nhiều làm gì.
Chính thái độ này đã chọc cho Triết Lãng ngày càng thêm giận, anh cố hết sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng, đứng lên bỏ lại một câu cho cô:
— Em ra ngoài với tôi.
Dĩ nhiên ai kia không đáp lời cũng không động đậy, Triết Lãng hết nhịn được bèn nói lớn:
– Ra ngoài!
Không đợi cô đáp đã nhanh chân rời đi trước. Cả lớp sau tiếng nói khá lớn của anh nên cũng đã dồn sự chú ý vào Lộ Khiết, hết cách cô đành phải buông viết đi theo Triết Lãng. Nếu đoán không lầm, cô chắc chắn có liên quan đến bức thư hôm qua!
Cũng đâu cần làm quá như thế, dù sao chỉ là một bức thư, không đọc thì vứt đi, tức giận với cô thì có ích gì? Ngang ngược!
Hai người đi đến sân thượng của khu A, cô vừa bước lên đã thấy Triết Lãng hai tay đút vào túi quần, ánh mắt không dịu chút nào mà nhìn lấy bầu trời quang đãng. Mùa đông lạnh giá đang bao trùm thành phố S, gió cũng không còn thổi ấm mát nữa, nó vô cùng lạnh lẽo...
Nghe tiếng bước chân, anh liền quay mặt lại đối diện với cô, giọng nói sắp không kiềm chế được nữa rồi:
– Bức thư đó, là ai viết?
Lộ Khiết bước tới vài bước, bình thản trả lời:
– Không biết. Bạn tôi nhờ nó gửi cho anh, tôi lại không thể từ chối!
Anh nhất thời nhắm mắt ngửa cổ lên trời, 3 giây sau đó liền mở mắt ra nhìn vào cô, hỏi:
– Em là nhân viên chuyển phát nhanh sao?
– ....
Nhất thời cô không thể trả lời được, biết trước cậu ta giận thành thế này, cô đã không nhận lời của Niết Tiêu Hoa rồi. Hỏi cô có khó chịu không, tất nhiên là có! Nhưng làm gì được đây, tự tiện ném vào sọt rác sao? Hay xe rách nó rồi trả lại cho Niết tiểu thư? Những chuyện thế này vô cùng trái với lương tâm của Quan Lộ Khiết!
Bên Triết Lãng tuy có tức giận thật, cơ mà anh không thể làm gì Lộ Khiết hết. Đánh hay mắng cô anh đều không thể làm được! So với những chuyện vô vị như thế, anh thà tự dày vò bản thân mình còn có ý nghĩa hơn.
Anh bất lực tới nổi mặt đã đỏ bừng, hai mắt cũng hằn tia máu, trán nổi đầy gân xanh, giọng nói tức giận bị anh đè nén:
– Em nên xem lại bản thân mình đã vô tâm như thế nào. Tốt nhất đừng để tôi gặp những thứ rác rưởi đó nữa!
Bóng dáng anh lướt qua cô rồi biến mất khỏi sân thượng. Một mình đứng ở đó, Lộ Khiết suy ngẫm bản thân mình thật quá đáng. Tại sao cô không thể thử một lần ích kỷ giữ anh cho riêng bản thân mình chứ? Tại sao cô lại cố chấp xa lánh, lạnh nhạt với anh làm gì? Và tại sao cô lại vô tâm trước tình cảm rõ ràng của anh như vậy?
– Mẹ! Có phải con rất quá đáng hay không?
Trời vào đông lạnh giá, bóng dáng của cô gái đang cô độc đứng giữa khoảng trời không mang một chút sắc nắng, âm u lạnh lẽo giống như trái tim của cô ấy vậy. Lạnh đến thấu cả ruột gan!
Phía sau góc tường gần đó, một chàng trai cao ráo đang tựa hết bản thân vào bức tường trắng, hai mắt nhắm tịt lại, ngửa cổ lên trời. Trên khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú lúc này đã vươn đọng lại ít giọt nước mắt.
– Rõ ràng em hiểu, nhưng lại không dám chấp nhận!
Suốt cả buổi học ngày hôm đó, mặc dù ngồi chung bàn nhưng hai người lại không nói với nhau một câu nào, mặc cho đám bạn cứ xì xầm về chuyện thành tích của lớp. Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn nhìn sơ cũng biết họ đã xảy ra chuyện, hai cậu ấy cũng phải thầm thán phục trước tài năng của cô!
Nói thật thì đây là lần đầu tiên họ chứng kiến tâm trạng của Dương đại thiếu gia trở nên suy sụp như vậy đấy. Tồi tệ đến mức khiến ai cũng phải kinh hãi!
Với tình cảnh cãi vã u buồn của bọn họ, Châu Lệ Hân lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. Cô ta cứ nhìn Lộ Khiết rồi cười khiêu khích, đến cả người bạn cũng bàn của cô ta còn cảm thấy phiền phức. Cười trên nỗi đau của người khác thế nào cũng bị nghiệp quật!
– Thiếu gia, cậu...cậu...không phải....cậu...
* Ầm *
Tô cháo vừa bưng ra chưa ăn được mấy muỗng đã bị anh hất đổ bể, cháo nóng dính vào chân quản gia bà cũng không dám lên tiếng. Đám người hầu nghe tiếng liền chạy vào, nhìn sơ lược cũng biết tâm trạng thiếu gia họ không tốt, im lặng là vàng, không nên lên tiếng!
– Tốt nhất các người nên câm miệng lại, không thì cả đời này khỏi cần phải nói nữa!
Triết Lãng nói xong liền xách cặp ra khỏi biệt thự để lại đó là một mớ hỗn độn do chính anh ta gây ra. Vốn dĩ đã quen với cái tính sáng nắng chiều mưa của anh, nên đám gia nhân chỉ run rẩy một hồi rồi lại thôi. Mấy người tụ lại dọn dẹp, sẵn tiện dìu dắt quản gia đi xử lí vết bỏng.
Haizzz, Dương đại thiếu à, ngài thật khó hầu hạ!
***
Số điểm của học sinh đã được công bố, không ngoài dự đoán, Triết Lãng lại đứng đầu khối với số điểm 596. Tiếp theo là cái tên cực kì mới mẻ, Quan Lộ Khiết 592 điểm. Chuyện này làm một phen khuynh đảo khối 11, người không cam tâm nhất vẫn là Châu Lệ Hân. Suy cho cùng cô ta vẫn có thành tích tốt, nhưng vẫn đứng thứ 3 đó!
" Ể, không phải chứ? Quan Lộ Khiết là học sinh mới đúng không? "
" Đúng, là người của lớp chín. "
" Wow...xem ra hoa khôi Châu Lệ Hân tức muốn hộc máu rồi. Cô ta sao chịu thua thiệt. "
" Hahah, nữ thần đúng là nữ thần. Tôi yêu chết mất! "
" Êy êy êy! Cậu lo mà giữ cái mồm lại. Để Lãng ca mà nghe được là cậu sẽ mất lưỡi như chơi! "
" Chuyện này thì có liên quan gì tới Lãng ca? Không phải cậu ta và Châu hoa khôi là một cặp sao? "
" Tin đồn vớ vẩn gì thế? Trước khi thi Lãng ca còn bế nữ thần của tôi trên tay đó! "
" Ôi ngọt chết mất... "
" Đừng nói nữa! Lãng ca vào rồi kìa! "
Đám học sinh nhiều chuyện đó nhanh chóng tản ra khi thấy Triết Lãng đang đi về phía đó, theo sau chắc chắn là Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn rồi. Nhìn xem nhìn xem, nét mặt hai người họ trắng đến như vậy, không có biến mới là chuyện lạ!
Đợi anh đi xa một khoảng dài, Quyết Hạng kéo Thẩm Quốc Thuấn vào thì thầm to nhỏ:
– Này Thẩm ca, hôm qua lão đại rất tốt cơ mà, sao... sao...
– Tôi cũng thật chả hiểu làm sao, nhưng người làm cho cậu ta thành ra như vậy chỉ có một!
Ngay lập tức, Quyết Hạng liền đoán ra ngay:
– Là chị dâu! Aiz, có ngày tôi chết sớm với hai vợ chồng nhà họ. Haizzz...
*
– Hắt xì!
Đang ngồi không cũng dính đạn, Lộ Khiết không khỏi khó chịu. Cô đáng ghét đến vậy sao? Không làm gì cũng bị nói xấu sau lưng, thật chả hiểu ngôi trường này tốt đẹp như thế nào nữa.
Dường như không cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, Lộ Khiết lại vô tư vùi đầu vào đống bài tập mà thầy Hạ đưa cho hôm qua. Cây bút máy trên tay vẫn không ngừng hoạt động, cho đến khi một cái cặp được đặt mạnh xuống ngay kế bên cạnh cô, động tác ghi chép cùng một lúc dừng lại.
Tuy có hơi giật mình nhưng ánh mắt của cô vẫn không rời quyển bài tập trước mắt, biết là ai rồi nên cô cũng không cần phải để ý nhiều làm gì.
Chính thái độ này đã chọc cho Triết Lãng ngày càng thêm giận, anh cố hết sức đè nén sự phẫn nộ trong lòng, đứng lên bỏ lại một câu cho cô:
— Em ra ngoài với tôi.
Dĩ nhiên ai kia không đáp lời cũng không động đậy, Triết Lãng hết nhịn được bèn nói lớn:
– Ra ngoài!
Không đợi cô đáp đã nhanh chân rời đi trước. Cả lớp sau tiếng nói khá lớn của anh nên cũng đã dồn sự chú ý vào Lộ Khiết, hết cách cô đành phải buông viết đi theo Triết Lãng. Nếu đoán không lầm, cô chắc chắn có liên quan đến bức thư hôm qua!
Cũng đâu cần làm quá như thế, dù sao chỉ là một bức thư, không đọc thì vứt đi, tức giận với cô thì có ích gì? Ngang ngược!
Hai người đi đến sân thượng của khu A, cô vừa bước lên đã thấy Triết Lãng hai tay đút vào túi quần, ánh mắt không dịu chút nào mà nhìn lấy bầu trời quang đãng. Mùa đông lạnh giá đang bao trùm thành phố S, gió cũng không còn thổi ấm mát nữa, nó vô cùng lạnh lẽo...
Nghe tiếng bước chân, anh liền quay mặt lại đối diện với cô, giọng nói sắp không kiềm chế được nữa rồi:
– Bức thư đó, là ai viết?
Lộ Khiết bước tới vài bước, bình thản trả lời:
– Không biết. Bạn tôi nhờ nó gửi cho anh, tôi lại không thể từ chối!
Anh nhất thời nhắm mắt ngửa cổ lên trời, 3 giây sau đó liền mở mắt ra nhìn vào cô, hỏi:
– Em là nhân viên chuyển phát nhanh sao?
– ....
Nhất thời cô không thể trả lời được, biết trước cậu ta giận thành thế này, cô đã không nhận lời của Niết Tiêu Hoa rồi. Hỏi cô có khó chịu không, tất nhiên là có! Nhưng làm gì được đây, tự tiện ném vào sọt rác sao? Hay xe rách nó rồi trả lại cho Niết tiểu thư? Những chuyện thế này vô cùng trái với lương tâm của Quan Lộ Khiết!
Bên Triết Lãng tuy có tức giận thật, cơ mà anh không thể làm gì Lộ Khiết hết. Đánh hay mắng cô anh đều không thể làm được! So với những chuyện vô vị như thế, anh thà tự dày vò bản thân mình còn có ý nghĩa hơn.
Anh bất lực tới nổi mặt đã đỏ bừng, hai mắt cũng hằn tia máu, trán nổi đầy gân xanh, giọng nói tức giận bị anh đè nén:
– Em nên xem lại bản thân mình đã vô tâm như thế nào. Tốt nhất đừng để tôi gặp những thứ rác rưởi đó nữa!
Bóng dáng anh lướt qua cô rồi biến mất khỏi sân thượng. Một mình đứng ở đó, Lộ Khiết suy ngẫm bản thân mình thật quá đáng. Tại sao cô không thể thử một lần ích kỷ giữ anh cho riêng bản thân mình chứ? Tại sao cô lại cố chấp xa lánh, lạnh nhạt với anh làm gì? Và tại sao cô lại vô tâm trước tình cảm rõ ràng của anh như vậy?
– Mẹ! Có phải con rất quá đáng hay không?
Trời vào đông lạnh giá, bóng dáng của cô gái đang cô độc đứng giữa khoảng trời không mang một chút sắc nắng, âm u lạnh lẽo giống như trái tim của cô ấy vậy. Lạnh đến thấu cả ruột gan!
Phía sau góc tường gần đó, một chàng trai cao ráo đang tựa hết bản thân vào bức tường trắng, hai mắt nhắm tịt lại, ngửa cổ lên trời. Trên khuôn mặt khôi ngôi tuấn tú lúc này đã vươn đọng lại ít giọt nước mắt.
– Rõ ràng em hiểu, nhưng lại không dám chấp nhận!
Suốt cả buổi học ngày hôm đó, mặc dù ngồi chung bàn nhưng hai người lại không nói với nhau một câu nào, mặc cho đám bạn cứ xì xầm về chuyện thành tích của lớp. Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn nhìn sơ cũng biết họ đã xảy ra chuyện, hai cậu ấy cũng phải thầm thán phục trước tài năng của cô!
Nói thật thì đây là lần đầu tiên họ chứng kiến tâm trạng của Dương đại thiếu gia trở nên suy sụp như vậy đấy. Tồi tệ đến mức khiến ai cũng phải kinh hãi!
Với tình cảnh cãi vã u buồn của bọn họ, Châu Lệ Hân lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. Cô ta cứ nhìn Lộ Khiết rồi cười khiêu khích, đến cả người bạn cũng bàn của cô ta còn cảm thấy phiền phức. Cười trên nỗi đau của người khác thế nào cũng bị nghiệp quật!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.