Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!
Chương 29: Giáo Viên Ngỗ Ngược!
Thanh mủm mĩm
24/09/2023
Cỡ mấy phút sau, đám học sinh nườm nượp kéo nhau vào lớp, đi cuối cùng là giáo viên mới của họ. Người sẽ cùng họ đồng hành vào năm cuối cấp này, một năm học đầy tính quan trọng.
Xem ra, vị thầy giáo này nhìn còn khó khăn hơn cả thầy Hạ. Tướng tá nhìn cũng được đấy, cao ráo khỏe mạnh, nhìn dáng người khá trẻ trung nhưng thật ra ông ấy đã 39 tuổi rồi đấy. Hai chân mày hơi cau có, cái mặt lúc nào cũng nhăn nhó. Giáo viên này...làm khó cho lớp 12/1 rồi!
Đợi tất cả thành viên trong lớp vô đầy đủ, ông lớn giọng giới thiệu:
– Chào các em, tôi là Trình Hữu, chủ nhiệm của lớp mọi người năm nay. Những ngày tháng cuối cấp này, hãy để tôi cùng các em hoàn thành, cố lên nào!
– Vâng ạ!
Họ vui vẻ đáp lại. Tính ra nhìn như vậy cũng chẳng phải vậy ha? Bên ngoài nhìn có vẻ khó khăn nhưng nói chuyện cũng được phết. Thôi mà kệ, giáo viên như vậy còn gì bằng!
Giới thiệu thêm mấy câu, thầy Trình cũng chịu chuyển chủ đề. Năm nay vốn là năm quan trọng, việc chỗ ngồi cũng có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của tất cả mọi người. Không biết nghĩ như thế nào, thầy Trình lại tách riêng Triết Lãng và Lộ Khiết ra, sắp cho cô ngồi kế Lâm Phong, còn anh thì ngồi bên cạnh Châu Lệ Hân.
Ban đầu, Triết Lãng phản đối kịch liệt, hai mắt đỏ lên vì tức giận, tay cũng vung thành nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh. Học sinh trong lớp ra sức ngăn cản quá trời cũng chẳng được, cũng may là có cô, không thì vị giáo viên mới này chắc phải vào viện tịnh dưỡng vài tháng.
Khi trở về văn phòng của giáo viên, thầy Trình tỏ ra bực bội, thẩy chiếc cặp da mạnh xuống bàn làm ai cũng hoảng hồn vía. Sắc mặt ông ta hừng hực, miệng phản ánh với Hiệu trưởng:
– Thầy xem đi, lớp 12/1 lại hống hách, ngang ngược, không coi ai ra gì. Tôi này, nó còn muốn đánh cả giáo viên. Bọn con nhà giàu này ỷ mình có quyền, có thế, chả còn để ai trong mắt cả. Tôi phải phản ánh lên hội đồng thành phố!
Thầy Hiệu trưởng nghe một hơi dài của Trình Hữu cũng đủ làm cho ông nhức đầu. Ông chỉ bình thản hỏi lại:
– Tôi nói với thầy này, không phải ai trong cái lớp đó cũng đụng tới được đâu. Toàn con cái của quan chức chính phủ, mấy doanh nhân lớn mặt. Ờ mà, nảy giờ ông đang nói tới học sinh nào?
Không nhắc thì thôi, mà nhắc rồi lại càng tức. Thầy Trình huơ tay múa chân, kể lể đủ đường, rốt cục kết luận một câu là không biết tên. Mấy giáo viên khác tụt hết cả cảm xúc, chẳng còn ai để tâm đến thầy Trình nữa. Ông ta cũng tự biết rút lui, trở về chỗ ngồi xem lại báo cáo.
Nói thật lòng, ông ta cũng sợ cái lớp đó quá trời. Chỉ là bản tính của Trình Hữu vốn là vậy, hống hách kiêu ngạo, không thích chịu thua ai cả. Ông ta cậy mình là họ hàng của Thị trưởng thành phố nên mới làm oai vậy á mà!
Bên lớp học...
Lớp vừa bị anh quậy tứ tung, bàn không ra bàn mà ghế không ra ghế. Xui cái, Lộ Khiết lại cùng hai cô bạn của mình xuống canteen rồi, bỏ cái tên quỷ yêu này cho Quyết Hạng với Thẩm Quốc Thuấn giải quyết.
Thật sự cũng không có gì đâu. Từ khi mà tiếng chuông reo lên, ông thầy ra khỏi lớp...tất cả đều không có gì. Cho tới khi, Lộ Khiết vừa bước chân xa lớp 12/1 vài bước, ở bên trong Triết Lãng đã đạp đổ mấy cái bàn rồi.
Khí thế hừng hực không chừa đường lui cho một ai, bọn học sinh biết nên chuồn trước rồi, chỉ có hai người đó ở lại chịu trận.
Về phần anh, chắc đây là lần đầu tiên mà anh lại ngoan ngoãn như vậy đó. Nói thật, lúc nãy cô không lên tiếng ngăn cản thì Triết Lãng đã cho ông ta biến thành tổ ông rồi. Dám yêu cầu anh đổi chỗ, gan ông ta cũng không nhỏ rồi!
Lớp chỉ còn mỗi 3 người con trai, Triết Lãng đang ngồi trên bàn lau qua lau lại khẩu súng ngắn, hai bên là Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn. Cửa phòng đóng kín, tấm rèm buông xuống, điều hòa được chỉnh như bình thường, không nóng cũng chẳng lạnh. Có điều, không khí hôm nay khác với thường ngày, lớp học đang bị giăng phủ bởi một tầng băng giá buốt.
Nét mặt Thẩm Quốc Thuấn có vẻ lo lắng hơn so với Quyết Hạng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên họ tính tới chuyện giết người, nhưng rõ ràng họ đang nằm trong một tình huống khác. Không phải lúc nào cùng dùng súng, dùng võ, mạng người cũng không phải cỏ rác!
Thử nghĩ mà xem, từ năm 13 tuổi, tay của bọn họ đã nhuốm máu của người khác. Trong suốt gần 5 năm qua, số người chết trong tay họ cũng lên tới chỉ số nhân, nếu nói đúng...thì họ chẳng khác nào là bọn cầm thú!
Bây giờ bên cạnh họ đã xuất hiện một người con gái mà họ yêu, nếu để cô ấy biết họ như thế, liệu chuyện tình yêu có còn tốt đẹp. Triết Lãng...có thể dễ dàng ra khỏi những cánh cửa sắt khi xảy ra chuyện, còn Quyết Hạng và Thẩm Quốc Tuấn thì không!
Gia đình bọn họ chỉ là một nhà làm ăn lớn, không có thể lực trong hắc đạo, càng không quen biết nhiều với quan chức chính phủ Mĩ. Vậy mà bọn họ tập tành theo lối sống ghê tởm của Triết Lãng, động tới làm giết người, động tới là nổ súng. Đáng không?
– Triết Lãng, tôi thấy ông ta không đáng bị như vậy. Chúng ta...
– Câm miệng!
Chưa để Thẩm Quốc Thuấn nói xong, anh đã vội quát lớn. Chiếc khăn trắng trên tay bị anh quăng vào sọt rác, cẩn thận cất khẩu súng vào sau thắt lưng, chỉnh sửa trang phục, nhìn họ nói:
– Tra giúp tôi tư liệu của Trình Hữu, lần này...không chỉ có mình ông ta.
Mất kiên nhẫn, Thẩm Quốc Thuấn lớn tiếng với anh:
– Cậu có thôi đi không? Mạng người mà cậu nói muốn lấy là lấy sao? Xem ra nhà họ Dương nuông chiều cậu thành một tên sát nhân rồi.
* Bụp *
Anh xoay người đấm thẳng vào mặt cậu ta một cái, chưa để Quốc Thuấn kịp phản kháng, anh đã ngồi xổm xuống nắm lấy cổ áo của cậu ta, giọng nói có phần nhỏ nhưng đang chứa chất một sự tức giận:
– Nếu lão ta không lớn tiếng với Khiết Khiết, tôi chắc sẽ không để ý đến chuyện cỏn con này. Còn nữa...tên Lâm Phong này không thể để cho hắn sống yên ổn.
— Cậu...
Quả thật khi nãy Trình Hữu có lớn tiếng với Lộ Khiết. Lúc đó cô đang ra sức ngăn cản Triết Lãng, khi hai người xảy ra xung đột, suýt nữa ông ta còn bị anh đánh. Không cảm ơn thì thôi đi, còn quay qua mắng lớn cô, nói cô lo chuyện bao đồng.
Còn cái tên Lâm Phong, suốt mấy chục phút bị đổi chỗ, hắn ta luôn tìm cách nói chuyện, tiếp cận cô. Còn động tay động chân, tỏ thái độ lịch thiệp chào hỏi. Cho ai xem hả?
Với tính cách của Triết Lãng, chuyện này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Sự chiếm hữu dâng trào nảy lửa trong lòng anh, nhìn hắn ta nói chuyện với cô anh cũng cảm thấy khó chịu, chướng mắt.
Lão già đó nữa, bảo bối của anh nâng như hoa, hứng như ngọc, vậy mà dám lớn tiếng với cô. Tội của ông ta không nhẹ chút nào!
– Cậu không làm thì cút đi. Đừng để tôi phải ra tay với cậu, Thẩm thiếu gia!
Xem ra, vị thầy giáo này nhìn còn khó khăn hơn cả thầy Hạ. Tướng tá nhìn cũng được đấy, cao ráo khỏe mạnh, nhìn dáng người khá trẻ trung nhưng thật ra ông ấy đã 39 tuổi rồi đấy. Hai chân mày hơi cau có, cái mặt lúc nào cũng nhăn nhó. Giáo viên này...làm khó cho lớp 12/1 rồi!
Đợi tất cả thành viên trong lớp vô đầy đủ, ông lớn giọng giới thiệu:
– Chào các em, tôi là Trình Hữu, chủ nhiệm của lớp mọi người năm nay. Những ngày tháng cuối cấp này, hãy để tôi cùng các em hoàn thành, cố lên nào!
– Vâng ạ!
Họ vui vẻ đáp lại. Tính ra nhìn như vậy cũng chẳng phải vậy ha? Bên ngoài nhìn có vẻ khó khăn nhưng nói chuyện cũng được phết. Thôi mà kệ, giáo viên như vậy còn gì bằng!
Giới thiệu thêm mấy câu, thầy Trình cũng chịu chuyển chủ đề. Năm nay vốn là năm quan trọng, việc chỗ ngồi cũng có thể ảnh hưởng đến thành tích học tập của tất cả mọi người. Không biết nghĩ như thế nào, thầy Trình lại tách riêng Triết Lãng và Lộ Khiết ra, sắp cho cô ngồi kế Lâm Phong, còn anh thì ngồi bên cạnh Châu Lệ Hân.
Ban đầu, Triết Lãng phản đối kịch liệt, hai mắt đỏ lên vì tức giận, tay cũng vung thành nắm đấm, trán nổi đầy gân xanh. Học sinh trong lớp ra sức ngăn cản quá trời cũng chẳng được, cũng may là có cô, không thì vị giáo viên mới này chắc phải vào viện tịnh dưỡng vài tháng.
Khi trở về văn phòng của giáo viên, thầy Trình tỏ ra bực bội, thẩy chiếc cặp da mạnh xuống bàn làm ai cũng hoảng hồn vía. Sắc mặt ông ta hừng hực, miệng phản ánh với Hiệu trưởng:
– Thầy xem đi, lớp 12/1 lại hống hách, ngang ngược, không coi ai ra gì. Tôi này, nó còn muốn đánh cả giáo viên. Bọn con nhà giàu này ỷ mình có quyền, có thế, chả còn để ai trong mắt cả. Tôi phải phản ánh lên hội đồng thành phố!
Thầy Hiệu trưởng nghe một hơi dài của Trình Hữu cũng đủ làm cho ông nhức đầu. Ông chỉ bình thản hỏi lại:
– Tôi nói với thầy này, không phải ai trong cái lớp đó cũng đụng tới được đâu. Toàn con cái của quan chức chính phủ, mấy doanh nhân lớn mặt. Ờ mà, nảy giờ ông đang nói tới học sinh nào?
Không nhắc thì thôi, mà nhắc rồi lại càng tức. Thầy Trình huơ tay múa chân, kể lể đủ đường, rốt cục kết luận một câu là không biết tên. Mấy giáo viên khác tụt hết cả cảm xúc, chẳng còn ai để tâm đến thầy Trình nữa. Ông ta cũng tự biết rút lui, trở về chỗ ngồi xem lại báo cáo.
Nói thật lòng, ông ta cũng sợ cái lớp đó quá trời. Chỉ là bản tính của Trình Hữu vốn là vậy, hống hách kiêu ngạo, không thích chịu thua ai cả. Ông ta cậy mình là họ hàng của Thị trưởng thành phố nên mới làm oai vậy á mà!
Bên lớp học...
Lớp vừa bị anh quậy tứ tung, bàn không ra bàn mà ghế không ra ghế. Xui cái, Lộ Khiết lại cùng hai cô bạn của mình xuống canteen rồi, bỏ cái tên quỷ yêu này cho Quyết Hạng với Thẩm Quốc Thuấn giải quyết.
Thật sự cũng không có gì đâu. Từ khi mà tiếng chuông reo lên, ông thầy ra khỏi lớp...tất cả đều không có gì. Cho tới khi, Lộ Khiết vừa bước chân xa lớp 12/1 vài bước, ở bên trong Triết Lãng đã đạp đổ mấy cái bàn rồi.
Khí thế hừng hực không chừa đường lui cho một ai, bọn học sinh biết nên chuồn trước rồi, chỉ có hai người đó ở lại chịu trận.
Về phần anh, chắc đây là lần đầu tiên mà anh lại ngoan ngoãn như vậy đó. Nói thật, lúc nãy cô không lên tiếng ngăn cản thì Triết Lãng đã cho ông ta biến thành tổ ông rồi. Dám yêu cầu anh đổi chỗ, gan ông ta cũng không nhỏ rồi!
Lớp chỉ còn mỗi 3 người con trai, Triết Lãng đang ngồi trên bàn lau qua lau lại khẩu súng ngắn, hai bên là Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn. Cửa phòng đóng kín, tấm rèm buông xuống, điều hòa được chỉnh như bình thường, không nóng cũng chẳng lạnh. Có điều, không khí hôm nay khác với thường ngày, lớp học đang bị giăng phủ bởi một tầng băng giá buốt.
Nét mặt Thẩm Quốc Thuấn có vẻ lo lắng hơn so với Quyết Hạng. Tuy đây không phải là lần đầu tiên họ tính tới chuyện giết người, nhưng rõ ràng họ đang nằm trong một tình huống khác. Không phải lúc nào cùng dùng súng, dùng võ, mạng người cũng không phải cỏ rác!
Thử nghĩ mà xem, từ năm 13 tuổi, tay của bọn họ đã nhuốm máu của người khác. Trong suốt gần 5 năm qua, số người chết trong tay họ cũng lên tới chỉ số nhân, nếu nói đúng...thì họ chẳng khác nào là bọn cầm thú!
Bây giờ bên cạnh họ đã xuất hiện một người con gái mà họ yêu, nếu để cô ấy biết họ như thế, liệu chuyện tình yêu có còn tốt đẹp. Triết Lãng...có thể dễ dàng ra khỏi những cánh cửa sắt khi xảy ra chuyện, còn Quyết Hạng và Thẩm Quốc Tuấn thì không!
Gia đình bọn họ chỉ là một nhà làm ăn lớn, không có thể lực trong hắc đạo, càng không quen biết nhiều với quan chức chính phủ Mĩ. Vậy mà bọn họ tập tành theo lối sống ghê tởm của Triết Lãng, động tới làm giết người, động tới là nổ súng. Đáng không?
– Triết Lãng, tôi thấy ông ta không đáng bị như vậy. Chúng ta...
– Câm miệng!
Chưa để Thẩm Quốc Thuấn nói xong, anh đã vội quát lớn. Chiếc khăn trắng trên tay bị anh quăng vào sọt rác, cẩn thận cất khẩu súng vào sau thắt lưng, chỉnh sửa trang phục, nhìn họ nói:
– Tra giúp tôi tư liệu của Trình Hữu, lần này...không chỉ có mình ông ta.
Mất kiên nhẫn, Thẩm Quốc Thuấn lớn tiếng với anh:
– Cậu có thôi đi không? Mạng người mà cậu nói muốn lấy là lấy sao? Xem ra nhà họ Dương nuông chiều cậu thành một tên sát nhân rồi.
* Bụp *
Anh xoay người đấm thẳng vào mặt cậu ta một cái, chưa để Quốc Thuấn kịp phản kháng, anh đã ngồi xổm xuống nắm lấy cổ áo của cậu ta, giọng nói có phần nhỏ nhưng đang chứa chất một sự tức giận:
– Nếu lão ta không lớn tiếng với Khiết Khiết, tôi chắc sẽ không để ý đến chuyện cỏn con này. Còn nữa...tên Lâm Phong này không thể để cho hắn sống yên ổn.
— Cậu...
Quả thật khi nãy Trình Hữu có lớn tiếng với Lộ Khiết. Lúc đó cô đang ra sức ngăn cản Triết Lãng, khi hai người xảy ra xung đột, suýt nữa ông ta còn bị anh đánh. Không cảm ơn thì thôi đi, còn quay qua mắng lớn cô, nói cô lo chuyện bao đồng.
Còn cái tên Lâm Phong, suốt mấy chục phút bị đổi chỗ, hắn ta luôn tìm cách nói chuyện, tiếp cận cô. Còn động tay động chân, tỏ thái độ lịch thiệp chào hỏi. Cho ai xem hả?
Với tính cách của Triết Lãng, chuyện này nhất định anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Sự chiếm hữu dâng trào nảy lửa trong lòng anh, nhìn hắn ta nói chuyện với cô anh cũng cảm thấy khó chịu, chướng mắt.
Lão già đó nữa, bảo bối của anh nâng như hoa, hứng như ngọc, vậy mà dám lớn tiếng với cô. Tội của ông ta không nhẹ chút nào!
– Cậu không làm thì cút đi. Đừng để tôi phải ra tay với cậu, Thẩm thiếu gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.