Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!
Chương 5: Tìm Được Em Rồi, Khiết Khiết!
Thanh mủm mĩm
24/09/2023
" .... "
Sau tiếng la hét uy quyền của thầy Hạ, lớp chín liền im re, không phát ra tiếng động. Tuy là lớp giỏi nhất, nhưng lớp chín cũng là lớp quậy phá nữa. Nếu không có người trừng trị, e rằng cái trường này sập đổ mất!
Thầy Hạ bước lên bục giảng ngoắc tay kêu cô vào. Lộ Khiết vừa bước vào đã cảm nhận đượ những ánh mắt " không mấy tốt đẹp " nhìn cô rồi. Mặc kệ vậy!
– Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Em có thể tự giới thiệu cho lớp biết thêm về em.
Tưởng đâu sẽ như mấy người khác, gây ấn ấn tượng tượng gì đó, giới thiệu nguyên một cuốn sách. Ai ngờ, Lộ Khiết lại lạnh lùng nói đúng ba chữ:
– Quan Lộ Khiết!
Thầy Hạ liền tuột hết cảm xúc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:
— Chỉ vậy thôi sao?
— Vâng.
Lớp liền ồn ào hẳn lên. Người nói một tiếng, kẻ bè một khúc. Tất cả toàn là những lời nói không có chút nào gọi là văn hóa.
" Đây là ai vậy? Chảnh chọe như thế. Hừ! "
" Nhìn xinh phết ấy chứ. Mà lại khó gần đây! "
" Học sinh mới mà lại láo toét như thế, đúng là không có phép tắc. "
" Nào, nhỏ giọng xí. Lãng ca tỉnh giấc là cậu no đòn. "
Người nào đó vừa bị nhắc đến đã ngồi một góc ngẫn đầu nhìn cô rồi. Chắc là từ lúc cái tên " Quan Lộ Khiết " được nói lên. Trên môi anh ta cũng đã hiện ra một nụ cười khá nhạt, đặc biệt là một sự nguy hiểm trong đôi mắt sâu không đáy ấy...
– Trật tự! __ Thầy Hạ lên tiếng ngăn cản sự nhiều chuyện của bọn họ.
Nói không phải đùa, thầy Hạ năm nay cũng đã qua ngũ tuần rồi, quản một cái lớp như thế này: Có ngày vào mộ sớm!
Lộ Khiết khá khó chịu với cái lớp quỷ quái này. Ban đầu đưa cô vào lớp tám hay lớp bảy cũng được. Tại sao nhất thiết lại phải vào đây?
Nhận thấy được sự không vui trên khuôn mặt của cô, Triết Lãng liền lạnh giọng nói lớn:
– Biết câm là gì không?
" .... "
Thầy Hạ một lần nữa khâm phục tài năng của Triết Lãng. Đây là một học trò mà ông phải khoanh tay chịu thua suốt 27 năm dạy học. Anh ta vào lớp lúc nào cũng chỉ có ngủ, không ngủ cũng chơi điện thoại, chả lúc nào mà bận tâm đến chuyện học cả. Vậy mà thành tích lúc nào cũng đứng đầu cả khối 11. Nó thật sự hack rồi ông giáo ạ!
Ngoài việc nhắc nhở nhẹ nhàng, thầy Hạ cũng không còn cách nào khác. Thế lực của anh ta tuy được giấu kín, nhưng với thái độ của Hiệu trưởng Cố cũng đủ biết anh ta là người ra sao.
Thầy Hạ liếc mắt đảo khắp phòng, chỉ còn duy nhất một chỗ kế tên nhóc đó. Nhưng tính tình nó cổ quái như vậy, không chừng sẽ làm hại con gái nhà người ta. Nhưng không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có thể là như vậy.
– Lộ Khiết, chuyện chỗ ngồi...em có thể lại chỗ đó tạm thời. Hôm sau thầy sẽ nói với hiệu trưởng đem thêm một chiếc bàn dành riêng cho em.
– Vâng!
Lộ Khiết không suy nghĩ nhiều trực tiếp đeo cặp đến chỗ đó. Chưa kịp ngồi xuống thì đã có tiếng phản đối:
– Thưa thầy, bạn học đó mới vào không biết tính cách của Triết Lãng. Không thể để cậu ấy ngồi chỗ đó!
Sự phản đối ấy là của Châu Lệ Hân. Cô ta từ nãy giờ đã cảm thấy chướng mắt với cô rồi, bây giờ còn sắp ngồi kế Lãng ca ca của cô ta. Sắp có chuyện hay rồi!.
Người nào đó đang vui vẻ tự dưng cái bị câu nói làm lạnh đi vài phần. Triết Lãng cảm thấy chán ghét trước sự nhiều chuyện của cô ta. Nếu không có thầy ở đây, Châu Lệ Hân sẽ rất thê thảm!
– Câm mồm lại.__ Anh lạnh giọng trừng mắt với cô ta.
Cả lớp bị va lây cũng toát mồ hôi hột theo. Nếu để Lãng ca ca tức giận thì sẽ có án mạng thật đó!!!
– Nhưng...
– Ngồi.
Châu Lệ Hân liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ trước đến nay, học sinh trong trường này ai không biết cô ta thích Dương Cung Triết Lãng chứ? Thái độ đã tỏ rành rành như vậy rồi, không đoán ra thì ngu quá xá!
Châu Lệ Hân năm rồi được bình chọn là hoa khôi của trường. Tuy là tân sinh viên nhưng nét đẹp của cô ta có thể đáng bại được mấy đàn chị già như trái cà đó. Cũng chính vì vậy, Châu Lệ Hân hay tự tin rằng mình có thể cưa đổ được Dương Cung Triết Lãng. Đúng thật sự quý vị ạ, đời đéo như mơ. Châu Lệ Hân bị anh công khai từ chối trước sự có mặt của toàn trường. Khu B còn cười hả hê vô cái bản mặt đó nữa!
Nhưng nó chai thật các bác ạ. Cứ đánh là nó theo, cứ chạy là nó đuổi. Thật không thể hiểu nổi đầu óc nó chứa phân bò hay sao ý?
Lộ Khiết khẽ nhìn Triết Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng. Theo cô đánh giá, anh là con người nguy hiểm và không nghiêm chỉnh cho lắm. Theo như quy định của Houston, phải đeo thêm cái cà vạt nữa nó mới đúng tác phong. Đằng này, anh chỉ mặc một chiếc quần tây khoe đôi chân dài, kèm theo cái áo sơmi trắng tinh. Cổ áo thiếu cái cà vạt màu xám!
Đối với Lộ Khiết, cô là người khá nghiêm túc tromg việc ăn mặc. Nhất là ở nơi công cộng. Vì vậy, cô không thèm để ý tới ai đang nhìn mình mà giật lấy cái cà vạt trong túi quần của anh ra, tỉ mỉ thắt lên cổ anh, chỉnh sửa cho chu đáo một chút rồi mới an tâm ngồi xuống!
Với hàng loạt hành động kì quái này của cô, Triết Lãng không né tránh mà ngược lại còn cười vui vẻ. Không quên nói tiếng cảm ơn với cô.
Mặc dù trong lòng còn giận việc cô không nói lời nào mà bỏ đi như vậy, nhưng thôi cứ từ từ tính tiếp. Dẫu sao cô cũng chưa nhận ra anh là ai mà. Làm quá người ta lại sợ rồi chạy mất.
Hình như cô quên cái gì đó thì phải? Khi ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, cô lại nhận biết bao nhiêu là ánh mắt đố kị của nữ sinh. Họ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Có người còn ngạc nhiên trước biểu hiện của anh nữa. Thường ngày nếu ai động chamh vào anh ta, tay không bị phế thì mạng cũng chỉ còn nửa cái. Hôm nay là cái ngày quái gì vậy trời?
Ở cái bàn phía trên của cô, hai người con trai đang thì thầm nhỏ nhỏ:
– Lão đại hôm nay bị giật kinh phong hả?
– Có mà đi hỏi cậu ta. Mình chả biết gì cả.
– Chắc là cái tên Khiết chứ gì? Hẳn là tìm được người rồi!
– Cái này được gọi là tự bản thân mình chui vào miệng cọp! Lão đại cũng thật có mắt nhìn người....
Hai học sinh nam đó ngồi cười khúc khích, không để ý đến thầy Hạ đang bước xuống. Thầy Hạ vừa bước xuống đã xách tai một nam sinh lên, cảnh cáo:
– Quyết Hạng! Cậu biết thế nào là ồn không? Có tin tôi cắt luôn cái tai không nghe lời này?
Học sinh nam tên Quyết Hạng ấy vì đau nên hét toán lên, tức giận:
– Aaa đau đau đau. Biết đau không hả ông già. Muốn chết không?
Thầy Hạ biết mình đã lỡ tay nên vội buông ra. Tuy ông nghiêm khắc thật, nhưng với loại người này vẫn là tốt nhất không nên động đến.
– Cậu quá ồn, ảnh hưởng đến tập thể lớp.
Quyết Hạng liền vun đấm tính đánh luôn thầy Hạ thì có một giọng lạnh lùng ngăn cản:
– Thu tay lại!
Nam sinh họ Quyết đó liền thu tay lại, hừ một phát rồi hậm hực ngồi xuống. Cậu ta biết giọng nói đó là của ai.
Ngồi kế bên Triết Lãng, Lộ Khiết cứ cảm thấy lanh lạnh làm sao á. Tuy không biết nhưng người này như quỷ từ địa ngục vậy, tỏa ra một hàn khí không dễ chịu tí nào.
Trải qua một buổi học không mấy thuận lợi, tâm trangk của Lộ Khiết cũng tuột xuống theo. Cô lên xe mà ba đã chuẩn bị sẵn để phóng về. Không biết có một ánh mắt dịu dàng, mang theo sự chiếm hữu và nổi giận dữ to lớn đang nhìn mình.
" Tìm được em rồi, Khiết Khiết! Giờ thì chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt đi. "
Sau tiếng la hét uy quyền của thầy Hạ, lớp chín liền im re, không phát ra tiếng động. Tuy là lớp giỏi nhất, nhưng lớp chín cũng là lớp quậy phá nữa. Nếu không có người trừng trị, e rằng cái trường này sập đổ mất!
Thầy Hạ bước lên bục giảng ngoắc tay kêu cô vào. Lộ Khiết vừa bước vào đã cảm nhận đượ những ánh mắt " không mấy tốt đẹp " nhìn cô rồi. Mặc kệ vậy!
– Đây là học sinh mới của lớp chúng ta. Em có thể tự giới thiệu cho lớp biết thêm về em.
Tưởng đâu sẽ như mấy người khác, gây ấn ấn tượng tượng gì đó, giới thiệu nguyên một cuốn sách. Ai ngờ, Lộ Khiết lại lạnh lùng nói đúng ba chữ:
– Quan Lộ Khiết!
Thầy Hạ liền tuột hết cảm xúc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu:
— Chỉ vậy thôi sao?
— Vâng.
Lớp liền ồn ào hẳn lên. Người nói một tiếng, kẻ bè một khúc. Tất cả toàn là những lời nói không có chút nào gọi là văn hóa.
" Đây là ai vậy? Chảnh chọe như thế. Hừ! "
" Nhìn xinh phết ấy chứ. Mà lại khó gần đây! "
" Học sinh mới mà lại láo toét như thế, đúng là không có phép tắc. "
" Nào, nhỏ giọng xí. Lãng ca tỉnh giấc là cậu no đòn. "
Người nào đó vừa bị nhắc đến đã ngồi một góc ngẫn đầu nhìn cô rồi. Chắc là từ lúc cái tên " Quan Lộ Khiết " được nói lên. Trên môi anh ta cũng đã hiện ra một nụ cười khá nhạt, đặc biệt là một sự nguy hiểm trong đôi mắt sâu không đáy ấy...
– Trật tự! __ Thầy Hạ lên tiếng ngăn cản sự nhiều chuyện của bọn họ.
Nói không phải đùa, thầy Hạ năm nay cũng đã qua ngũ tuần rồi, quản một cái lớp như thế này: Có ngày vào mộ sớm!
Lộ Khiết khá khó chịu với cái lớp quỷ quái này. Ban đầu đưa cô vào lớp tám hay lớp bảy cũng được. Tại sao nhất thiết lại phải vào đây?
Nhận thấy được sự không vui trên khuôn mặt của cô, Triết Lãng liền lạnh giọng nói lớn:
– Biết câm là gì không?
" .... "
Thầy Hạ một lần nữa khâm phục tài năng của Triết Lãng. Đây là một học trò mà ông phải khoanh tay chịu thua suốt 27 năm dạy học. Anh ta vào lớp lúc nào cũng chỉ có ngủ, không ngủ cũng chơi điện thoại, chả lúc nào mà bận tâm đến chuyện học cả. Vậy mà thành tích lúc nào cũng đứng đầu cả khối 11. Nó thật sự hack rồi ông giáo ạ!
Ngoài việc nhắc nhở nhẹ nhàng, thầy Hạ cũng không còn cách nào khác. Thế lực của anh ta tuy được giấu kín, nhưng với thái độ của Hiệu trưởng Cố cũng đủ biết anh ta là người ra sao.
Thầy Hạ liếc mắt đảo khắp phòng, chỉ còn duy nhất một chỗ kế tên nhóc đó. Nhưng tính tình nó cổ quái như vậy, không chừng sẽ làm hại con gái nhà người ta. Nhưng không còn cách nào khác, tạm thời chỉ có thể là như vậy.
– Lộ Khiết, chuyện chỗ ngồi...em có thể lại chỗ đó tạm thời. Hôm sau thầy sẽ nói với hiệu trưởng đem thêm một chiếc bàn dành riêng cho em.
– Vâng!
Lộ Khiết không suy nghĩ nhiều trực tiếp đeo cặp đến chỗ đó. Chưa kịp ngồi xuống thì đã có tiếng phản đối:
– Thưa thầy, bạn học đó mới vào không biết tính cách của Triết Lãng. Không thể để cậu ấy ngồi chỗ đó!
Sự phản đối ấy là của Châu Lệ Hân. Cô ta từ nãy giờ đã cảm thấy chướng mắt với cô rồi, bây giờ còn sắp ngồi kế Lãng ca ca của cô ta. Sắp có chuyện hay rồi!.
Người nào đó đang vui vẻ tự dưng cái bị câu nói làm lạnh đi vài phần. Triết Lãng cảm thấy chán ghét trước sự nhiều chuyện của cô ta. Nếu không có thầy ở đây, Châu Lệ Hân sẽ rất thê thảm!
– Câm mồm lại.__ Anh lạnh giọng trừng mắt với cô ta.
Cả lớp bị va lây cũng toát mồ hôi hột theo. Nếu để Lãng ca ca tức giận thì sẽ có án mạng thật đó!!!
– Nhưng...
– Ngồi.
Châu Lệ Hân liền ngoan ngoãn ngồi xuống. Từ trước đến nay, học sinh trong trường này ai không biết cô ta thích Dương Cung Triết Lãng chứ? Thái độ đã tỏ rành rành như vậy rồi, không đoán ra thì ngu quá xá!
Châu Lệ Hân năm rồi được bình chọn là hoa khôi của trường. Tuy là tân sinh viên nhưng nét đẹp của cô ta có thể đáng bại được mấy đàn chị già như trái cà đó. Cũng chính vì vậy, Châu Lệ Hân hay tự tin rằng mình có thể cưa đổ được Dương Cung Triết Lãng. Đúng thật sự quý vị ạ, đời đéo như mơ. Châu Lệ Hân bị anh công khai từ chối trước sự có mặt của toàn trường. Khu B còn cười hả hê vô cái bản mặt đó nữa!
Nhưng nó chai thật các bác ạ. Cứ đánh là nó theo, cứ chạy là nó đuổi. Thật không thể hiểu nổi đầu óc nó chứa phân bò hay sao ý?
Lộ Khiết khẽ nhìn Triết Lãng bằng ánh mắt lạnh lùng. Theo cô đánh giá, anh là con người nguy hiểm và không nghiêm chỉnh cho lắm. Theo như quy định của Houston, phải đeo thêm cái cà vạt nữa nó mới đúng tác phong. Đằng này, anh chỉ mặc một chiếc quần tây khoe đôi chân dài, kèm theo cái áo sơmi trắng tinh. Cổ áo thiếu cái cà vạt màu xám!
Đối với Lộ Khiết, cô là người khá nghiêm túc tromg việc ăn mặc. Nhất là ở nơi công cộng. Vì vậy, cô không thèm để ý tới ai đang nhìn mình mà giật lấy cái cà vạt trong túi quần của anh ra, tỉ mỉ thắt lên cổ anh, chỉnh sửa cho chu đáo một chút rồi mới an tâm ngồi xuống!
Với hàng loạt hành động kì quái này của cô, Triết Lãng không né tránh mà ngược lại còn cười vui vẻ. Không quên nói tiếng cảm ơn với cô.
Mặc dù trong lòng còn giận việc cô không nói lời nào mà bỏ đi như vậy, nhưng thôi cứ từ từ tính tiếp. Dẫu sao cô cũng chưa nhận ra anh là ai mà. Làm quá người ta lại sợ rồi chạy mất.
Hình như cô quên cái gì đó thì phải? Khi ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, cô lại nhận biết bao nhiêu là ánh mắt đố kị của nữ sinh. Họ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Có người còn ngạc nhiên trước biểu hiện của anh nữa. Thường ngày nếu ai động chamh vào anh ta, tay không bị phế thì mạng cũng chỉ còn nửa cái. Hôm nay là cái ngày quái gì vậy trời?
Ở cái bàn phía trên của cô, hai người con trai đang thì thầm nhỏ nhỏ:
– Lão đại hôm nay bị giật kinh phong hả?
– Có mà đi hỏi cậu ta. Mình chả biết gì cả.
– Chắc là cái tên Khiết chứ gì? Hẳn là tìm được người rồi!
– Cái này được gọi là tự bản thân mình chui vào miệng cọp! Lão đại cũng thật có mắt nhìn người....
Hai học sinh nam đó ngồi cười khúc khích, không để ý đến thầy Hạ đang bước xuống. Thầy Hạ vừa bước xuống đã xách tai một nam sinh lên, cảnh cáo:
– Quyết Hạng! Cậu biết thế nào là ồn không? Có tin tôi cắt luôn cái tai không nghe lời này?
Học sinh nam tên Quyết Hạng ấy vì đau nên hét toán lên, tức giận:
– Aaa đau đau đau. Biết đau không hả ông già. Muốn chết không?
Thầy Hạ biết mình đã lỡ tay nên vội buông ra. Tuy ông nghiêm khắc thật, nhưng với loại người này vẫn là tốt nhất không nên động đến.
– Cậu quá ồn, ảnh hưởng đến tập thể lớp.
Quyết Hạng liền vun đấm tính đánh luôn thầy Hạ thì có một giọng lạnh lùng ngăn cản:
– Thu tay lại!
Nam sinh họ Quyết đó liền thu tay lại, hừ một phát rồi hậm hực ngồi xuống. Cậu ta biết giọng nói đó là của ai.
Ngồi kế bên Triết Lãng, Lộ Khiết cứ cảm thấy lanh lạnh làm sao á. Tuy không biết nhưng người này như quỷ từ địa ngục vậy, tỏa ra một hàn khí không dễ chịu tí nào.
Trải qua một buổi học không mấy thuận lợi, tâm trangk của Lộ Khiết cũng tuột xuống theo. Cô lên xe mà ba đã chuẩn bị sẵn để phóng về. Không biết có một ánh mắt dịu dàng, mang theo sự chiếm hữu và nổi giận dữ to lớn đang nhìn mình.
" Tìm được em rồi, Khiết Khiết! Giờ thì chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt đi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.