Khiết Khiết! Để Tôi Bắt Được Rồi Thì Em Đừng Hòng Chạy!
Chương 1: Trở Về Nước M!
Thanh mủm mĩm
24/09/2023
Các bạn thân mến! Theo những hạn chế của Manga, mình sẽ thay thế tên quốc gia bằng chữ cái tượng trưng. Ví dụ: M – Mỹ, TQ – Trung Quốc, P – Pháp...
*******
– Khiết Khiết, dậy thôi. Hôm nay con phải trở về M đấy!
Dì Thục hối thúc cô tỉnh dậy. Tính ra dì Thục làm trong Quan gia cũng đã lâu rồi. Từ khi cô còn chưa chào đời cơ. Trong nhà này, ngoài Quan lão gia ra, dì Thục là người yêu thương cô nhất!
Hôm nay lại phải trở về nước M. Em cô là Quan Dật Nhiên và mẹ kế Vô Trà đã sang đó một năm trước rồi. Lý do cô không chịu đi là vì muốn học nốt phần còn lại của lớp 10. Quan lão gia vì chiều theo ý đứa con gái nhỏ này nên mới để nó ở lại đây thêm một năm nữa.
Quan Lộ Khiết lật đật ngồi dậy, tóc tai hơi rối, la lết một thân hình lười biếng đi về phía nhà vệ sinh. Lúc cô xuống nhà thì dì Thục đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.
– Dì Thục, ba con về đón hả?__ Giọng cô có phần lạnh.
– Phải. Ba con đang ở thư phòng chờ con.
Tính ra cũng lạ, Quan lão gia chưa bao giờ để ý đến đứa con gái thứ hai của mình, ai nhìn vào cũng biết là ông đang thiên vị. Nguyên nhân sâu xa chỉ có trong nội bộ gia đình Quan gia mới biết!
Lúc về làm dâu nhà Quan gia, mẹ ruột của cô đã thuê một nữ hầu tiện cho việc săn sóc trong gia đình. Làm dâu không được bao lâu thì ba mẹ cô dọn ra riêng, còn mang theo cô nữ hầu tên Vô Trà ấy nữa. Tưởng hiền thục thế nào, ngoan ngoãn ra sao? Ai dè, mẹ cô mang thai được 3 tháng thì cô ta đã tính kế với ba cô rồi. Khi mang thai, cô ta còn giấu diếm dọn ra ở riêng để dưỡng. Mẹ cô sinh ra cô, 3 tháng sau cô ta đã ôm đứa bé gái mới sinh trên tay đến biệt thự riêng đòi ba cô chịu trách nhiệm.
Việc này dẫn tới sự hiểu lầm giữa ba và mẹ. Không biết mẹ cô suy nghĩ thế nào mà lại chọn cách tự tử, giải thoát cho mối tình đầy đau đớn này. Cha cô vì quá đau buồn lại bị gia đình ép chịu trách nhiệm với cô Vô Trà ấy. Vì kinh tế gia đình cô chưa ổn thỏa cần sự giúp đỡ từ ông bà nội, nên Quan lão gia đành ngậm đắng chấp nhận.
Nguồn tài chính của ông dần ổn định hơn, sự lạnh nhạt cũng biểu lộ trên khuôn mặt cương nghị ấy. Quan Dật Nhiên có tiền, có quyền nhưng lại không có được tình cảm của cha ruột mình!
**
Bữa ăn sáng kết thúc, cô cũng tiến lên thư phòng để hỏi nơi học vấn của mình khi qua nước M. Tuy sau khi biết chuyện đó, thái độ của cô dần lạnh nhạt với ông hơn. Nhưng dù sao cũng là ba ruột mình, ông lại thương cô như thế. Con người không nên quá vô tâm đúng không?
* Cạch *
– Ba! Con có chuyện muốn hỏi.
Quan lão gia đang kí văn kiện, nghe tiếng nói của con gái mình việc làm ấy cũng dừng hẳn. Ông sắp xếp lại rồi ném qua một xó, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa:
– Nào, qua đây ngồi với ba. Con hỏi chuyện gì?
Lộ Khiết nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ ông, ngồi xuống ghế, giọng đã giảm đi sự lạnh lẽo:
— Khi qua nước M, con sẽ học trường nào?
Quan lão gia liền trả lời:
– Là một ngôi trường cấp 3 nổi tiếng ở M – Houston. Em gái con cũng học ở đó!
Khi nhắc đến Quan Dật Nhiên, thanh âm của ông có phần thấp hơn. Nếu không phải Vô Trà nài nỉ liên tục, một năm trước Quan Dật Nhiên sẽ không học ở trường đó!
Lộ Khiết gần nhẹ cái đầu, lại hỏi:
— Bao giờ thì nhập học?
Quan Cảnh Hiên trầm ngâm tính toán, một lát sau lại nói:
– Hôm nay chúng ta qua đó thì khoảng một tuần sau sẽ nhập học.
– Vâng. Vậy con đi thu xếp.
– Ừm. Con đi đi.
Sau khi bóng dáng cô không còn ở căn phòng, khuôn mặt của Quan Cảnh Hiên đã giảm đi hẳn sự vui vẻ, thay vào đó là sự ân hận. Đối với đứa con gái này, ông đã dùng hết cách bù đắp cho nó, yêu thương nó hơn ai hết. Dù đã giấu diếm rất kĩ, nhưng sâu trong đôi mắt ấy của cô ông có thể nhìn thấy được sự buồn bã. Người làm cha như ông cũng phải buồn theo.
" Tịnh Tịnh, em có ở trên trời cũng phải đi theo bảo vệ con gái của chúng ta. Biết không? "
***
Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ chiều. Gia đình cô sử dụng phi cơ riêng nên không gian trong máy bay sẽ không quá ngột ngạt.
Từ lúc bước lên tới giờ, cô đã ngủ thiếp đi mất. Chỉ có ba cô là ngồi với đống văn kiện chất cao như núi!
Quan thị làm bên hàng thời trang đắt đỏ, có không ít chi nhánh. Đương nhiên, với những mặt hàng tốt tươi bên Quan thị, sẽ không có ít những công ty muốn ký hợp đồng hợp tác. Vì vậy, ba cô rất bận. Tuy là như vậy, nhưng có những thời gian rảnh ông luôn dành cho cô.
Trải qua 14 tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng cô cũng được giải thoát. Hiện giờ bên Mỹ đã là 1 giờ chiều ( TQ chênh lệch M 12 tiếng ). Mùa hè chưa qua hẳn nên cái nắng còn hơi gay gắt.
Khi bước khỏi máy bay, Lộ Khiết đã trùm kín mít bản thân. Mang áo khoác dài tới cẳng chân, tay cũng đeo găng, mặt đeo khẩu trang đen, đội chiếc nón màu trắng. Dáng người cao cao gầy gầy của cô làm mọi người xung quanh còn tưởng Lộ Khiết là minh tinh ấy chớ.
Cùng ba mình bước lên xế hộp trở về căn biệt thự riêng ở bên M. Cũng đã 12 năm không trở lại, xem ra cũng có sự khác biệt. Nhất là người con trai đó!
Không biết " anh trai nhỏ " đã chuyển đi đâu sinh sống rồi!
*******
– Khiết Khiết, dậy thôi. Hôm nay con phải trở về M đấy!
Dì Thục hối thúc cô tỉnh dậy. Tính ra dì Thục làm trong Quan gia cũng đã lâu rồi. Từ khi cô còn chưa chào đời cơ. Trong nhà này, ngoài Quan lão gia ra, dì Thục là người yêu thương cô nhất!
Hôm nay lại phải trở về nước M. Em cô là Quan Dật Nhiên và mẹ kế Vô Trà đã sang đó một năm trước rồi. Lý do cô không chịu đi là vì muốn học nốt phần còn lại của lớp 10. Quan lão gia vì chiều theo ý đứa con gái nhỏ này nên mới để nó ở lại đây thêm một năm nữa.
Quan Lộ Khiết lật đật ngồi dậy, tóc tai hơi rối, la lết một thân hình lười biếng đi về phía nhà vệ sinh. Lúc cô xuống nhà thì dì Thục đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi.
– Dì Thục, ba con về đón hả?__ Giọng cô có phần lạnh.
– Phải. Ba con đang ở thư phòng chờ con.
Tính ra cũng lạ, Quan lão gia chưa bao giờ để ý đến đứa con gái thứ hai của mình, ai nhìn vào cũng biết là ông đang thiên vị. Nguyên nhân sâu xa chỉ có trong nội bộ gia đình Quan gia mới biết!
Lúc về làm dâu nhà Quan gia, mẹ ruột của cô đã thuê một nữ hầu tiện cho việc săn sóc trong gia đình. Làm dâu không được bao lâu thì ba mẹ cô dọn ra riêng, còn mang theo cô nữ hầu tên Vô Trà ấy nữa. Tưởng hiền thục thế nào, ngoan ngoãn ra sao? Ai dè, mẹ cô mang thai được 3 tháng thì cô ta đã tính kế với ba cô rồi. Khi mang thai, cô ta còn giấu diếm dọn ra ở riêng để dưỡng. Mẹ cô sinh ra cô, 3 tháng sau cô ta đã ôm đứa bé gái mới sinh trên tay đến biệt thự riêng đòi ba cô chịu trách nhiệm.
Việc này dẫn tới sự hiểu lầm giữa ba và mẹ. Không biết mẹ cô suy nghĩ thế nào mà lại chọn cách tự tử, giải thoát cho mối tình đầy đau đớn này. Cha cô vì quá đau buồn lại bị gia đình ép chịu trách nhiệm với cô Vô Trà ấy. Vì kinh tế gia đình cô chưa ổn thỏa cần sự giúp đỡ từ ông bà nội, nên Quan lão gia đành ngậm đắng chấp nhận.
Nguồn tài chính của ông dần ổn định hơn, sự lạnh nhạt cũng biểu lộ trên khuôn mặt cương nghị ấy. Quan Dật Nhiên có tiền, có quyền nhưng lại không có được tình cảm của cha ruột mình!
**
Bữa ăn sáng kết thúc, cô cũng tiến lên thư phòng để hỏi nơi học vấn của mình khi qua nước M. Tuy sau khi biết chuyện đó, thái độ của cô dần lạnh nhạt với ông hơn. Nhưng dù sao cũng là ba ruột mình, ông lại thương cô như thế. Con người không nên quá vô tâm đúng không?
* Cạch *
– Ba! Con có chuyện muốn hỏi.
Quan lão gia đang kí văn kiện, nghe tiếng nói của con gái mình việc làm ấy cũng dừng hẳn. Ông sắp xếp lại rồi ném qua một xó, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa:
– Nào, qua đây ngồi với ba. Con hỏi chuyện gì?
Lộ Khiết nhẹ nhàng di chuyển đến chỗ ông, ngồi xuống ghế, giọng đã giảm đi sự lạnh lẽo:
— Khi qua nước M, con sẽ học trường nào?
Quan lão gia liền trả lời:
– Là một ngôi trường cấp 3 nổi tiếng ở M – Houston. Em gái con cũng học ở đó!
Khi nhắc đến Quan Dật Nhiên, thanh âm của ông có phần thấp hơn. Nếu không phải Vô Trà nài nỉ liên tục, một năm trước Quan Dật Nhiên sẽ không học ở trường đó!
Lộ Khiết gần nhẹ cái đầu, lại hỏi:
— Bao giờ thì nhập học?
Quan Cảnh Hiên trầm ngâm tính toán, một lát sau lại nói:
– Hôm nay chúng ta qua đó thì khoảng một tuần sau sẽ nhập học.
– Vâng. Vậy con đi thu xếp.
– Ừm. Con đi đi.
Sau khi bóng dáng cô không còn ở căn phòng, khuôn mặt của Quan Cảnh Hiên đã giảm đi hẳn sự vui vẻ, thay vào đó là sự ân hận. Đối với đứa con gái này, ông đã dùng hết cách bù đắp cho nó, yêu thương nó hơn ai hết. Dù đã giấu diếm rất kĩ, nhưng sâu trong đôi mắt ấy của cô ông có thể nhìn thấy được sự buồn bã. Người làm cha như ông cũng phải buồn theo.
" Tịnh Tịnh, em có ở trên trời cũng phải đi theo bảo vệ con gái của chúng ta. Biết không? "
***
Chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ chiều. Gia đình cô sử dụng phi cơ riêng nên không gian trong máy bay sẽ không quá ngột ngạt.
Từ lúc bước lên tới giờ, cô đã ngủ thiếp đi mất. Chỉ có ba cô là ngồi với đống văn kiện chất cao như núi!
Quan thị làm bên hàng thời trang đắt đỏ, có không ít chi nhánh. Đương nhiên, với những mặt hàng tốt tươi bên Quan thị, sẽ không có ít những công ty muốn ký hợp đồng hợp tác. Vì vậy, ba cô rất bận. Tuy là như vậy, nhưng có những thời gian rảnh ông luôn dành cho cô.
Trải qua 14 tiếng ngồi trên máy bay, cuối cùng cô cũng được giải thoát. Hiện giờ bên Mỹ đã là 1 giờ chiều ( TQ chênh lệch M 12 tiếng ). Mùa hè chưa qua hẳn nên cái nắng còn hơi gay gắt.
Khi bước khỏi máy bay, Lộ Khiết đã trùm kín mít bản thân. Mang áo khoác dài tới cẳng chân, tay cũng đeo găng, mặt đeo khẩu trang đen, đội chiếc nón màu trắng. Dáng người cao cao gầy gầy của cô làm mọi người xung quanh còn tưởng Lộ Khiết là minh tinh ấy chớ.
Cùng ba mình bước lên xế hộp trở về căn biệt thự riêng ở bên M. Cũng đã 12 năm không trở lại, xem ra cũng có sự khác biệt. Nhất là người con trai đó!
Không biết " anh trai nhỏ " đã chuyển đi đâu sinh sống rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.