Chương 6: Bệnh dạ dày (Hạ)
Tam Nguyệt Đồ Đằng
18/05/2021
Tiêu Đồng không biết từ khi nào mà mình mắc phải bệnh đau dạ dày, bà nội nói nàng bệnh từ khi còn trong bụng mẹ.
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Đồng đối với cơn đau ở dạ dày là năm lớp một. Ngày đó tan học đến phiên nàng trực nhật, mấy bạn cùng trực nhật với nàng đến giờ ra về chạy sạch như ong vỡ tổ, để lại toàn bộ lớp học cho nàng dọn dẹp, quét rác, lau bảng, xếp khăn trải bàn, đổ rác... Nàng còn quá nhỏ, đến khi trời tối cũng chưa làm xong, bụng bắt đầu đói đến mức khó chịu, sau đó cũng không còn cảm giác đau nữa, nhưng mà trong bụng lại quặn lên, đau đớn mơ hồ. Vị trí đó nàng không biết gọi là "dạ dày", cứ nghĩ về nhà ăn cơm là tốt rồi, sợ bà nội lo lắng cũng không kể cùng bà.
Sau đó đau dạ dày xảy ra càng lúc càng nhiều, rốt cuộc bị bà nội phát hiện, mang đi bệnh viện kiểm tra, bỏ ra mấy trăm tệ, gần như là hai tháng sinh hoạt phí của hai người, kiểm tra ra là bị viêm dạ dày mãn tính.
Bác sĩ nói, thông thường với bệnh viêm dạ dày này, chưa từng thấy bệnh nhân nào nhỏ tuổi đến vậy.
"Bác sĩ, bệnh này có chữa được không?"
"Trước tiên cứ uống thuốc đi, đây là bệnh mãn tính, chỉ có thể từ từ chữa, bình thường nên ăn nhiều thức ăn tốt cho dạ dày, nên kiêng những thực phẩm cay nóng, nhiều dầu."
Thế nhưng tiền của nàng và bà nội đều bị cha nàng cướp sạch rồi, làm sao có tiền để ăn những thứ tốt cho dạ dày, đồ cay nóng thì có thể ít ăn lại, nhưng dầu thì vẫn phải ăn.
Cũng may lúc dạ dày đau cũng không phải không có cách nào chịu được, việc gì cũng có cách của nó, hơn nữa hầu hết là khi gần tan học đói bụng mới phát tác, lúc đó Tiêu Đồng sẽ ôm bụng nằm trên bàn học chừng nửa giờ. Biện pháp này rất hữu hiệu, luôn có thể giảm bớt không ít đau đớn.
Sau khi Tiêu Đồng tạm biệt Du Khinh Hàn, bị thầy chủ nhiệm bắt lên văn phòng giáo huấn một trận. Thầy chủ nhiệm biết hoàn cảnh trong nhà Tiêu Đồng, thầm đánh giá Tiêu Đồng là cùng một loại với những đứa lưu manh vô học bên ngoài, không thích nàng, không có hi vọng đưa "đứa trẻ lầm lạc" này về con đường đúng đắn, phun ra một trận mắng mỏ, mắng sướng miệng mới cho nàng đi. Bình thường Tiêu Đồng ở trường học đã bị mắng quá nhiều rồi, cũng không để ý lắm.
Thậm chí, tâm tình của nàng còn rất tốt, đặc biệt là lời hẹn với Du Khinh Hàn khi tan học cùng nhau về nhà.
Trong lòng Tiêu Đồng cảm thấy Du Khinh Hàn là người tốt, bởi ở cái thị trấn này, hoàn cảnh gia đình nàng đã trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu trên đầu lưỡi của người khác bao nhiêu năm nay, như một khối kẹo cao su nhai mười mấy năm, mùi vị gì đều không còn, nhưng những người kia vẫn say sưa nhai đi nhai lại, nhai xong còn đồng tình với Tiêu Đồng một câu —— sao cô bé này mệnh khổ như vậy, có người một cha thế kia? Sau đó lau lau nước mắt, hài lòng ai về nhà nấy. Trí nhớ của bọn họ cũng không tốt cho lắm, đã quên rằng qua nhiều năm như thế vẫn nói Tiêu Đồng "Cha nào con nấy", "Khẳng định cũng không phải thứ người đứng đắn gì" cũng chính là bọn họ.
Du Khinh Hàn mặc dù không phải là người ở đây, nhưng ở nơi này lâu như vậy, không thể không biết tình huống của chính mình, cô ấy có thể không để ý đến những chuyện này mà làm bạn với mình, không chỉ là người tốt, mà còn là người quá tốt.
Điều Tiêu Đồng không biết là, Du Khinh Hàn cũng không hiểu quá rõ hoàn cảnh của nàng, Du Khinh Hàn vốn là tới cái nơi tồi tàn chim không thèm ị này để tránh khó khăn, cư dân trấn nhỏ hèn mọn tính toán, cô căn bản không thèm để ý, làm sao có khả năng chủ động nghe bọn họ nhiều chuyện.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không có gì quan trọng, nói chung, là do Du Khinh Hàn có hứng thú đối với Tiêu Đồng. Đây là lần đầu tiên của Tiêu Đồng trong mười mấy năm qua, có một người bạn, không phải búp bê, cũng không phải là tưởng tượng, mà là một người chân thực, mặc dù tốt đẹp đến mức hình như không phải người.
Nhanh đến thời điểm tan học, khi phát phiếu điểm tháng trước, chủ nhiệm lớp mặt tối sầm đi vào, phân tích tới phân tích lui một đống, vấn đề chủ yếu là lớp họ tháng này xếp hạng trong toàn khối rất khó coi, muốn tìm hiểu nguyên nhân, nói nói một hồi đến quá giờ tan học, lại kéo dài thêm nửa tiếng mới cho về. Dạ dày Tiêu Đồng lại bắt đầu sôi lên, chỗ nàng ngồi là góc trong cùng cuối lớp, nàng nằm nhoài trên bàn chờ cho cơn đau dịu xuống như trước giờ, bạn học thì có người đi về, có người chạy bộ, không ai để ý đến nàng.
Tiêu Đồng đương nhiên cũng không thèm để ý bọn họ, nhưng trong lòng Tiêu Đồng nghĩ đến Du Khinh Hàn còn đang chờ nàng. Lần đầu tiên cẩn thận hẹn người khác tan học đi về chung mà đã đến trễ, không chắc Du Khinh Hàn sau này còn để ý đến nàng. Tiêu Đồng nghĩ vậy, khổ sở trong lòng, như bị lấy mất thứ gì đó, rầu rĩ, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, thôi như vậy cũng được, nàng và Du Khinh Hàn một người dưới đất một người trên trời, sao có khả năng làm bạn bè được.
Nàng nằm trên bàn học tới hơn bốn mươi phút, bạn học trong lớp đều lục tục đi hết, chỉ còn lại mấy học sinh trực nhật đang vẩy nước tung toé. Tiêu Đồng sờ sờ dạ dày, mới cảm thấy khá hơn một chút, ngồi thẳng lên sắp xếp tập vở cũng chuẩn bị về nhà.
Hôm nay phụ trách trực nhật là mấy tên con trai nghịch ngợm, bình thường đã quen chọc ghẹo người khác, trong đó có hai người vừa đi đổ rác trở về, nhìn thấy Tiêu Đồng còn chưa đi, nháy mắt với nhau, cố ý ngừng lại trước bục giảng, chờ đến lúc Tiêu Đồng đeo cặp đi ngang qua, một người bất thình lình ngáng chân Tiêu Đồng, một người khác thuận thế đẩy lưng nàng một cái. Tiêu Đồng bị bất ngờ té lộn mèo, hai đầu gối đập lên sàn nhà, bịch một tiếng to, da tay bị mài rách một mảng, lại dính tro bụi đất cát trên sàn nhà vừa vẩy nước, đau rát. Ngã mạnh như vậy, dạ dày theo đó cũng đau quặn lên.
Tiêu Đồng bình thường bị bọn chúng chọc ghẹo quen rồi, biết càng ầm ĩ với chúng chỉ càng khiến đối phương có thêm hứng thú, càng làm tình hình trầm trọng thêm. Nàng cố nén cơn đau trên đùi và trên tay bò dậy, phủi bụi bặm trên người, nhìn chúng một lúc, cúi đầu không nói một lời đi ra ngoài lớp học. Ai biết mấy tên thiếu niên đó ngày hôm nay không có ý định buông tha Tiêu Đồng dễ dàng như vậy, một tên cao gầy, tóc mái che hơn nửa mắt đưa tay chặn cửa, lưu manh cười nói: "Ma bài nhỏ, mày đá tao một cái, làm chân tao đau muốn chết, giờ còn muốn đi?"
Thấy bọn chúng không nói lý lẽ như vậy, tính tình Tiêu Đồng dù có tốt, cũng không nhịn được phản bác, "Ai đá cậu?"
"Mày!" Tên con trai cao gầy hất cằm lên, "Mày đá tao, tụi nó đều nhìn thấy, có đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Tụi tao đều nhìn thấy! Chính là ma bài nhỏ mày đá anh Phong!"
"Đúng vậy đúng vậy! Mày chẳng lẽ còn muốn chống chế? Quả nhiên, ma bài lớn là kẻ lừa đảo, ma bài nhỏ cũng là kẻ lừa đảo!"
"Cậu... Cậu..." Một cái miệng của Tiêu Đồng không nói lại mấy cái miệng của bọn chúng, nhìn thấy sắc trời cũng đã tối, hẳn là bà nội lại đang chờ cửa, nàng chọc tới những kẻ này, không biết đến lúc nào bọn chúng mới buông tha cho mình, gấp đến đỏ cả mắt, "Cậu nói dối! Tôi không có đá cậu!"
"Không có đá tao? Nếu không đá tao thì chúng ta lên phòng giáo viên, tìm thầy chủ nhiệm phân xử thử, xem ông ấy tin tụi tao hay tin ma bài bạc nhà mày!"
Nói xong liền kéo Tiêu Đồng ra ngoài.
Tiêu Đồng cuống lên, lúc trước nàng đã bị bọn chúng hãm hại một lần, làm đến tai thầy chủ nhiệm. Cuối cùng thầy chủ nhiệm thật sự tin chuyện hoang đường của chúng, đã trách phạt Tiêu Đồng, còn cảnh cáo Tiêu Đồng nếu còn có lần sau sẽ bị đuổi học. Lần này mà bị bắt đi như vậy nữa không phải sẽ bị đuổi học sao?
Trong lòng Tiêu Đồng nghĩ không thể đi phòng giáo viên, hai tay nắm chặt khung của, rơm rớm nước mắt, "Tôi không đi! Tôi không đi! Xin các người mà! Tôi không đi!"
Mấy tên nam sinh kia thấy nàng dễ trêu chọc như thế, chơi đến nghiện, một hai phải lôi nàng ra ngoài, thậm chí có hai tên còn nhân cơ hội vẩy nước bẩn lên người nàng.
"Các người đang làm gì!" Ngay lúc Tiêu Đồng tìm kiếm cứu viện đã tuyệt vọng, đột nhiên ngoài cửa có một quầng sáng đèn pin chiếu vào, ánh sáng chói làm loá mắt mấy nam sinh, sức trên tay buông lỏng. Tiêu Đồng lúc này mới tìm cơ hội trốn ra, chạy đến bên ngoài lớp. Khi nàng thấy rõ hình dáng người kia mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại e sợ mấy nam sinh kia tìm đến trả thù, kéo tay người kia định cùng nàng chạy ra ngoài, nhưng người kia vẫn lạnh mặt bất động tại chỗ, như bị đóng đinh trên mặt đất.
"Du Khinh Hàn cậu chạy mau đi! Còn đứng ở chỗ này làm gì? Không đi thì mấy tên côn đồ sẽ đuổi theo đó!"
Du Khinh Hàn trở tay nắm chặt tay Tiêu Đồng, làm nàng đứng tại chỗ theo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Mãi đến khi mấy tên kia kịp phản ứng đuổi theo ra phòng học, mới cười lạnh, "Bọn chúng bắt nạt cậu như vậy, việc này dễ bỏ qua vậy sao?"
"Tính toán một chút." Tiêu Đồng nhìn mấy tên kia hùng hùng hổ hổ áp sát các nàng, gấp đến độ nóng nảy, dùng sức kéo tay Du Khinh Hàn, "Cha mẹ bọn chúng đều làm ở huyện, chúng ta không chọc vào nổi đâu, đi nhanh đi..."
Du Khinh Hàn để mặc Tiêu Đồng kéo tay cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt quỷ dị âm u, Tiêu Đồng trong lúc vô tình nhìn thấy run lập cập, sức mạnh trên bàn tay đang lôi kéo của nàng yếu đi, không dám động đậy nữa, nhưng nàng vẫn lặng lẽ di chuyển về phía sau Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn so với Tiêu Đồng xinh đẹp hơn rất nhiều, dậy thì cũng sớm hơn, đứng ở nơi đó phô bày từng đường cong thướt tha. Khi bốn tên côn đồ cắc ké chạy đến trước mặt các nàng, nhìn thấy Du Khinh Hàn, trợn muốn lồi mắt. Một tên trong bọn chúng phục hồi tinh thần, huýt sáo một cái, nhìn về phía Du Khinh Hàn chảy nước miếng, "Lúc trước nghe nói trường chúng ta có một hoa khôi vừa mới chuyển đến, chính là cô em phải không? Mấy cô nàng xinh đẹp trong trấn anh đều biết, nhưng so với em đều còn kém xa, chậc chậc chậc, thật không hổ là hoa khôi của trường! Nhìn thấy anh đây nhiệt huyết sôi trào A ha ha ha..."
Những tên khác phụ họa cười theo, biểu hiện trên mặt Du Khinh Hàn chưa mất đi, nhìn về phía tên lưu manh cao gầy đi trước, "Vừa nãy là mày bắt nạt cậu ấy?"
"Là anh đây bắt nạt? Làm sao? Không phục hả?" Tên cao to đứng ra, rung đùi đắc ý cười ha ha nói: "Hoa khôi trường đừng nóng vội nha, em xinh đẹp như vậy, anh khẳng định không nỡ bắt nạt em, ha ha ha..." Nói xong đưa tay muốn sờ mặt Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng cuống lên, muốn đi lên thay Du Khinh Hàn ngăn lại bàn tay của hắn, còn chưa kịp đưa tay, liền nghe thấy tên cao to kêu thảm một tiếng. Tiêu Đồng định thần nhìn lại, không biết từ lúc nào, Du Khinh Hàn đã làm trật khớp tay của tên cao to, tên kia đau đến mức quỳ trên mặt đất gào thét.
"Mày... Chúng mày lũ đàn bà thối tha! Mày biết cha tao là ai không! Cha tao là cục trưởng cục giáo dục! Tao... Tao nói cha tao đuổi học hết tụi mày!"
Du Khinh Hàn nhìn bọn chúng như nhìn đống rác rưởi. Mấy kẻ còn lại ở bên ngoài quậy phá quen rồi, vừa nhìn thấy tư thế của Du Khinh Hàn liền biết không phải dễ trêu, kéo tên cao to lên, sợ hãi lùi lại mấy bước. Du Khinh Hàn cũng không dông dài với bọn chúng, trực tiếp gọi 110.
"Cảnh sát phải không? Ở đây có người cố ý hại người, đúng, Nhất Trung, xin mau tới."
Nghe được Du Khinh Hàn báo cảnh sát, đám côn đồ cắc ké kia liền đắc ý, "Báo cảnh sát? Báo cảnh sát có ích sao? Cậu tao là cục trưởng cục công an! Vừa đúng lúc, chờ ông ấy dẫn người lại đây, đem hai con đàn bà xấu xa bọn mày bắt nhốt lại hết!"
Du Khinh Hàn vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, Tiêu Đồng lại lo lắng không yên. Du Khinh Hàn vừa tới nên không biết, nhưng mà Tiêu Đồng biết, cậu của tên nam sinh đeo kính kia quả thật là trưởng cục công an, hiệu trưởng thấy hắn cũng phải khách khí hai câu, Tiêu Đồng lặng lẽ kéo tay áo Du Khinh Hàn, nhỏ giọng nói: "Khinh Hàn, chúng ta đi thôi, đừng gây phiền toái."
Du Khinh Hàn không hề bị lay động, Tiêu Đồng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cùng chờ với cô, nàng tốt xấu cũng coi như là nhân chứng, có thể làm chứng cho Du Khinh Hàn, mấy tên côn đồ kia là bắt nạt người trước.
Cảnh sát đến với tốc độ rất nhanh, hơn nữa trận thế rất lớn, nhìn ra thấy vài chiếc xe cảnh sát đi vào, ò e kêu vang, khiến Tiêu Đồng run sợ trong lòng, thậm chí ngay cả trưởng cục công an — cậu của tên đeo kính cũng đích thân tới. Tên đeo kính vừa nhìn thấy, trong nháy mắt như thấy cứu binh, chạy đến trước mặt cậu hắn, chỉ vào Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng vênh vang đắc ý, "Cậu tới rồi! Chính là hai đứa kia bắt nạt tụi con! Cậu nhìn xem, tay A Phong cũng bị bẻ gẫy rồi!"
"Mày câm miệng cho tao!" Cục trưởng không nói hai lời một bàn tay đánh lên mặt tên đeo kính, đánh bay cả mắt kính hắn, làm hắn xoay tại chỗ vài vòng rồi mới té xuống, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa không thấy phương hướng. Mấy tên côn đồ khác thấy tình hình này, sợ run cả người, không dám thở mạnh.
Cục trưởng đánh cháu trai của mình không chút lưu tình, quay lại nhìn Du Khinh Hàn lại là vẻ mặt ôn hòa, nở nụ cười mỡ màng dữ tợn với Du Khinh Hàn, "Bạn học, vừa nãy là cháu báo cảnh sát?"
"Là tôi." Du Khinh Hàn không thèm nhìn cục trưởng một cái, chỉ bĩu môi về phía mấy nam sinh kia, "Mấy người bọn hắn, tụ tập gây chuyện nhiễu loạn trị an, chú cảnh sát, chú xem nên xử trí như thế nào?"
Cục trưởng lau lau mồ hôi, cười theo nói: "Đúng đúng đúng, bạn học, cháu thấy thế nào?"
"Những kẻ xấu xa như vậy, lên cao trung cũng là thành phần nguy hiểm cho xã hội, chú cảnh sát, chú nói có đúng không?"
"Đúng... Đúng! Bạn học yên tâm, chú bảo đảm bọn chúng sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện tại trường học này nữa!"
"Còn có bạn của tôi." Du Khinh Hàn nắm cánh tay Tiêu Đồng trước mặt cục trưởng, "Thương tích của cậu ấy thì sao?"
"Đợi lát nữa chú sẽ đưa bạn ấy đến bệnh viện, tiền thuốc thang chú trả... chú trả..."
"Chú trả... có thích hợp không?"
"Thích hợp! Thích hợp! Đều là chú dạy dỗ không tốt, mới để cháu của chú tổn thương đến bạn học của cháu! Chú trả là nên... Nên..."
"Không... Không cần..." Tiêu Đồng không muốn lại có thêm việc, lôi kéo Du Khinh Hàn, khẽ nói: "Khinh Hàn, mình không đi bệnh viện, mình phải về nhà, trễ như vậy không trở về chắc bà mình lo chết mất..."
"Đúng đúng đúng, xem chú đãng trí chưa kìa!" Cục trưởng vỗ trán một cái, "Nhà hai bạn học ở đâu? Chú đưa hai cháu về."
Du Khinh Hàn liếc hắn một chút, mới cười nói, "Chú cảnh sát, đưa về thì không cần, chỉ là tình hình trị an trong huyện không tốt, chú là công bộc của nhân dân, e là phải để tâm nhiều hơn chút."
"Vâng vâng vâng... Nhất định nhất định..."
Du Khinh Hàn lại cau mày nhìn mấy tên côn đồ kia một chút, lúc này mới kéo Tiêu Đồng rời đi.
Ra ngoài trường, Tiêu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái nói: "Doạ chết mình rồi, mình còn tưởng xảy ra chuyện lớn, cũng may cảnh sát chạy tới đúng lúc. Đúng rồi, Khinh Hàn, thật sự cảm ơn cậu!"
Du Khinh Hàn khẽ mỉm cười, "Khách sáo gì chứ, chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Đúng đúng! Là bạn bè! Là bạn bè!" Tiêu Đồng bởi vì câu nói này của Du Khinh Hàn mà mừng tít mắt, cười đến không thấy mặt trời, lệ chí ở khoé mắt dưới ánh đèn đường lại thêm lấp lánh, làm lòng Du Khinh Hàn nhộn nhạo, chột dạ dời ánh mắt sang hướng khác.
"Nhưng mà Khinh Hàn nè, sao cậu lợi hại như vậy, tên nam sinh kia cao như vậy —— đến cả mét chín chứ không ít? Cậu chỉ cần nhẹ nhàng như vậy mà hạ gục hắn ngay lập tức!" Tiêu Đồng vừa nói vừa khoa chân múa tay một hồi, "Còn có ông cục trưởng kia nữa, nhìn thấy cậu như chuột thấy mèo, vậy mà cũng làm cảnh sát được sao! Khinh Hàn, cậu quá lợi hại rồi!"
"Lúc trước ở nhà, cha mình sợ mình bị người ta bắt nạt, nên cho mình theo anh trai học võ phòng thân, còn cảnh sát kia sao..." Du Khinh Hàn trào phúng cười nói, "Ông ngoại mình có một học sinh, trùng hợp lại là lãnh đạo trực tiếp của ông ta."
Tiêu Đồng nghe thấy không khỏi líu lưỡi, lãnh đạo trực tiếp của cảnh sát? Trời ạ, chức quan này lớn tới cỡ nào? Trong lúc nhất thời không dám nói lời nào, cúi đầu đi theo bên cạnh Du Khinh Hàn hướng về phía trước.
Du Khinh Hàn phát hiện Tiêu Đồng bước đi mà hai tay vẫn ôm bụng, cảm thấy có điểm không đúng, hỏi: "Cậu làm sao? Vết thương trên tay đau? Vừa nãy nên để người kia trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện."
"Không phải, không phải tay đau." Tiêu Đồng miễn cưỡng nở nụ cười, "Mình... Chỉ là dạ dày mình có chút không thoải mái."
"Đau dạ dày? Sao không đi bệnh viện?"
"Không cần, chúng ta đi nhanh đi, bà mình còn đang chờ mình."
"Đau như vậy cậu có thể đi nhanh sao?" Du Khinh Hàn nhìn quần áo bụi bặm trên người Tiêu Đồng, do dự vài giây, khẽ cắn răng, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Đồng, "Tới đây."
"Làm... Làm gì?"
"Lên đi, mình cõng cậu về."
"Thật sự không cần..."
"Bớt dài dòng, mau lên đây!"
"Khinh Hàn..."
"Tiêu Đồng." Du Khinh Hàn nhìn thấy Tiêu Đồng lề mà lề mề phiền nhiễu, sắp không nhịn được nổi nóng, rốt cục vẫn nhịn xuống, thở dài, dịu dàng nói, "Nghe lời đi Tiêu Đồng, thấy cậu khó chịu như vậy, mình đau lòng."
"Tiêu Đồng, cậu phải cho mình một cơ hội, vì cậu làm chút gì đó chứ."
Trong nháy mắt đó, mắt Tiêu Đồng nhức nhối, ngoại trừ bà nội, cõi đời này không ai thương xót cho cái đau của nàng, câu nói này của Du Khinh Hàn, quả thực thấm vào tận tim gan Tiêu Đồng.
Lưng Du Khinh Hàn không rộng, mang theo hương thơm thoang thoảng, Tiêu Đồng đè nén cảm giác muốn khóc, ngượng ngùng nói với Du Khinh Hàn: "Khinh Hàn."
"Hả?"
"Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn mình cái gì."
"Ngoại trừ bà nội, chưa từng có ai đối xử tốt như vậy với mình."
"Nếu nói cảm ơn, vậy sau này không phải là cậu sẽ nói cảm ơn với mình quá nhiều sao? Tiêu Đồng, sau này mình có thể đối với cậu càng tốt hơn, khiến cho mọi người đều tôn trọng cậu, không ai dám bắt nạt cậu nữa."
Tiêu Đồng nghe xong, rõ ràng không tin Du Khinh Hàn nói thật, nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Ấn tượng đầu tiên của Tiêu Đồng đối với cơn đau ở dạ dày là năm lớp một. Ngày đó tan học đến phiên nàng trực nhật, mấy bạn cùng trực nhật với nàng đến giờ ra về chạy sạch như ong vỡ tổ, để lại toàn bộ lớp học cho nàng dọn dẹp, quét rác, lau bảng, xếp khăn trải bàn, đổ rác... Nàng còn quá nhỏ, đến khi trời tối cũng chưa làm xong, bụng bắt đầu đói đến mức khó chịu, sau đó cũng không còn cảm giác đau nữa, nhưng mà trong bụng lại quặn lên, đau đớn mơ hồ. Vị trí đó nàng không biết gọi là "dạ dày", cứ nghĩ về nhà ăn cơm là tốt rồi, sợ bà nội lo lắng cũng không kể cùng bà.
Sau đó đau dạ dày xảy ra càng lúc càng nhiều, rốt cuộc bị bà nội phát hiện, mang đi bệnh viện kiểm tra, bỏ ra mấy trăm tệ, gần như là hai tháng sinh hoạt phí của hai người, kiểm tra ra là bị viêm dạ dày mãn tính.
Bác sĩ nói, thông thường với bệnh viêm dạ dày này, chưa từng thấy bệnh nhân nào nhỏ tuổi đến vậy.
"Bác sĩ, bệnh này có chữa được không?"
"Trước tiên cứ uống thuốc đi, đây là bệnh mãn tính, chỉ có thể từ từ chữa, bình thường nên ăn nhiều thức ăn tốt cho dạ dày, nên kiêng những thực phẩm cay nóng, nhiều dầu."
Thế nhưng tiền của nàng và bà nội đều bị cha nàng cướp sạch rồi, làm sao có tiền để ăn những thứ tốt cho dạ dày, đồ cay nóng thì có thể ít ăn lại, nhưng dầu thì vẫn phải ăn.
Cũng may lúc dạ dày đau cũng không phải không có cách nào chịu được, việc gì cũng có cách của nó, hơn nữa hầu hết là khi gần tan học đói bụng mới phát tác, lúc đó Tiêu Đồng sẽ ôm bụng nằm trên bàn học chừng nửa giờ. Biện pháp này rất hữu hiệu, luôn có thể giảm bớt không ít đau đớn.
Sau khi Tiêu Đồng tạm biệt Du Khinh Hàn, bị thầy chủ nhiệm bắt lên văn phòng giáo huấn một trận. Thầy chủ nhiệm biết hoàn cảnh trong nhà Tiêu Đồng, thầm đánh giá Tiêu Đồng là cùng một loại với những đứa lưu manh vô học bên ngoài, không thích nàng, không có hi vọng đưa "đứa trẻ lầm lạc" này về con đường đúng đắn, phun ra một trận mắng mỏ, mắng sướng miệng mới cho nàng đi. Bình thường Tiêu Đồng ở trường học đã bị mắng quá nhiều rồi, cũng không để ý lắm.
Thậm chí, tâm tình của nàng còn rất tốt, đặc biệt là lời hẹn với Du Khinh Hàn khi tan học cùng nhau về nhà.
Trong lòng Tiêu Đồng cảm thấy Du Khinh Hàn là người tốt, bởi ở cái thị trấn này, hoàn cảnh gia đình nàng đã trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu trên đầu lưỡi của người khác bao nhiêu năm nay, như một khối kẹo cao su nhai mười mấy năm, mùi vị gì đều không còn, nhưng những người kia vẫn say sưa nhai đi nhai lại, nhai xong còn đồng tình với Tiêu Đồng một câu —— sao cô bé này mệnh khổ như vậy, có người một cha thế kia? Sau đó lau lau nước mắt, hài lòng ai về nhà nấy. Trí nhớ của bọn họ cũng không tốt cho lắm, đã quên rằng qua nhiều năm như thế vẫn nói Tiêu Đồng "Cha nào con nấy", "Khẳng định cũng không phải thứ người đứng đắn gì" cũng chính là bọn họ.
Du Khinh Hàn mặc dù không phải là người ở đây, nhưng ở nơi này lâu như vậy, không thể không biết tình huống của chính mình, cô ấy có thể không để ý đến những chuyện này mà làm bạn với mình, không chỉ là người tốt, mà còn là người quá tốt.
Điều Tiêu Đồng không biết là, Du Khinh Hàn cũng không hiểu quá rõ hoàn cảnh của nàng, Du Khinh Hàn vốn là tới cái nơi tồi tàn chim không thèm ị này để tránh khó khăn, cư dân trấn nhỏ hèn mọn tính toán, cô căn bản không thèm để ý, làm sao có khả năng chủ động nghe bọn họ nhiều chuyện.
Đương nhiên, những chuyện này cũng không có gì quan trọng, nói chung, là do Du Khinh Hàn có hứng thú đối với Tiêu Đồng. Đây là lần đầu tiên của Tiêu Đồng trong mười mấy năm qua, có một người bạn, không phải búp bê, cũng không phải là tưởng tượng, mà là một người chân thực, mặc dù tốt đẹp đến mức hình như không phải người.
Nhanh đến thời điểm tan học, khi phát phiếu điểm tháng trước, chủ nhiệm lớp mặt tối sầm đi vào, phân tích tới phân tích lui một đống, vấn đề chủ yếu là lớp họ tháng này xếp hạng trong toàn khối rất khó coi, muốn tìm hiểu nguyên nhân, nói nói một hồi đến quá giờ tan học, lại kéo dài thêm nửa tiếng mới cho về. Dạ dày Tiêu Đồng lại bắt đầu sôi lên, chỗ nàng ngồi là góc trong cùng cuối lớp, nàng nằm nhoài trên bàn chờ cho cơn đau dịu xuống như trước giờ, bạn học thì có người đi về, có người chạy bộ, không ai để ý đến nàng.
Tiêu Đồng đương nhiên cũng không thèm để ý bọn họ, nhưng trong lòng Tiêu Đồng nghĩ đến Du Khinh Hàn còn đang chờ nàng. Lần đầu tiên cẩn thận hẹn người khác tan học đi về chung mà đã đến trễ, không chắc Du Khinh Hàn sau này còn để ý đến nàng. Tiêu Đồng nghĩ vậy, khổ sở trong lòng, như bị lấy mất thứ gì đó, rầu rĩ, không thể làm gì khác hơn là tự an ủi mình, thôi như vậy cũng được, nàng và Du Khinh Hàn một người dưới đất một người trên trời, sao có khả năng làm bạn bè được.
Nàng nằm trên bàn học tới hơn bốn mươi phút, bạn học trong lớp đều lục tục đi hết, chỉ còn lại mấy học sinh trực nhật đang vẩy nước tung toé. Tiêu Đồng sờ sờ dạ dày, mới cảm thấy khá hơn một chút, ngồi thẳng lên sắp xếp tập vở cũng chuẩn bị về nhà.
Hôm nay phụ trách trực nhật là mấy tên con trai nghịch ngợm, bình thường đã quen chọc ghẹo người khác, trong đó có hai người vừa đi đổ rác trở về, nhìn thấy Tiêu Đồng còn chưa đi, nháy mắt với nhau, cố ý ngừng lại trước bục giảng, chờ đến lúc Tiêu Đồng đeo cặp đi ngang qua, một người bất thình lình ngáng chân Tiêu Đồng, một người khác thuận thế đẩy lưng nàng một cái. Tiêu Đồng bị bất ngờ té lộn mèo, hai đầu gối đập lên sàn nhà, bịch một tiếng to, da tay bị mài rách một mảng, lại dính tro bụi đất cát trên sàn nhà vừa vẩy nước, đau rát. Ngã mạnh như vậy, dạ dày theo đó cũng đau quặn lên.
Tiêu Đồng bình thường bị bọn chúng chọc ghẹo quen rồi, biết càng ầm ĩ với chúng chỉ càng khiến đối phương có thêm hứng thú, càng làm tình hình trầm trọng thêm. Nàng cố nén cơn đau trên đùi và trên tay bò dậy, phủi bụi bặm trên người, nhìn chúng một lúc, cúi đầu không nói một lời đi ra ngoài lớp học. Ai biết mấy tên thiếu niên đó ngày hôm nay không có ý định buông tha Tiêu Đồng dễ dàng như vậy, một tên cao gầy, tóc mái che hơn nửa mắt đưa tay chặn cửa, lưu manh cười nói: "Ma bài nhỏ, mày đá tao một cái, làm chân tao đau muốn chết, giờ còn muốn đi?"
Thấy bọn chúng không nói lý lẽ như vậy, tính tình Tiêu Đồng dù có tốt, cũng không nhịn được phản bác, "Ai đá cậu?"
"Mày!" Tên con trai cao gầy hất cằm lên, "Mày đá tao, tụi nó đều nhìn thấy, có đúng không?"
"Đúng đúng đúng! Tụi tao đều nhìn thấy! Chính là ma bài nhỏ mày đá anh Phong!"
"Đúng vậy đúng vậy! Mày chẳng lẽ còn muốn chống chế? Quả nhiên, ma bài lớn là kẻ lừa đảo, ma bài nhỏ cũng là kẻ lừa đảo!"
"Cậu... Cậu..." Một cái miệng của Tiêu Đồng không nói lại mấy cái miệng của bọn chúng, nhìn thấy sắc trời cũng đã tối, hẳn là bà nội lại đang chờ cửa, nàng chọc tới những kẻ này, không biết đến lúc nào bọn chúng mới buông tha cho mình, gấp đến đỏ cả mắt, "Cậu nói dối! Tôi không có đá cậu!"
"Không có đá tao? Nếu không đá tao thì chúng ta lên phòng giáo viên, tìm thầy chủ nhiệm phân xử thử, xem ông ấy tin tụi tao hay tin ma bài bạc nhà mày!"
Nói xong liền kéo Tiêu Đồng ra ngoài.
Tiêu Đồng cuống lên, lúc trước nàng đã bị bọn chúng hãm hại một lần, làm đến tai thầy chủ nhiệm. Cuối cùng thầy chủ nhiệm thật sự tin chuyện hoang đường của chúng, đã trách phạt Tiêu Đồng, còn cảnh cáo Tiêu Đồng nếu còn có lần sau sẽ bị đuổi học. Lần này mà bị bắt đi như vậy nữa không phải sẽ bị đuổi học sao?
Trong lòng Tiêu Đồng nghĩ không thể đi phòng giáo viên, hai tay nắm chặt khung của, rơm rớm nước mắt, "Tôi không đi! Tôi không đi! Xin các người mà! Tôi không đi!"
Mấy tên nam sinh kia thấy nàng dễ trêu chọc như thế, chơi đến nghiện, một hai phải lôi nàng ra ngoài, thậm chí có hai tên còn nhân cơ hội vẩy nước bẩn lên người nàng.
"Các người đang làm gì!" Ngay lúc Tiêu Đồng tìm kiếm cứu viện đã tuyệt vọng, đột nhiên ngoài cửa có một quầng sáng đèn pin chiếu vào, ánh sáng chói làm loá mắt mấy nam sinh, sức trên tay buông lỏng. Tiêu Đồng lúc này mới tìm cơ hội trốn ra, chạy đến bên ngoài lớp. Khi nàng thấy rõ hình dáng người kia mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại e sợ mấy nam sinh kia tìm đến trả thù, kéo tay người kia định cùng nàng chạy ra ngoài, nhưng người kia vẫn lạnh mặt bất động tại chỗ, như bị đóng đinh trên mặt đất.
"Du Khinh Hàn cậu chạy mau đi! Còn đứng ở chỗ này làm gì? Không đi thì mấy tên côn đồ sẽ đuổi theo đó!"
Du Khinh Hàn trở tay nắm chặt tay Tiêu Đồng, làm nàng đứng tại chỗ theo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Mãi đến khi mấy tên kia kịp phản ứng đuổi theo ra phòng học, mới cười lạnh, "Bọn chúng bắt nạt cậu như vậy, việc này dễ bỏ qua vậy sao?"
"Tính toán một chút." Tiêu Đồng nhìn mấy tên kia hùng hùng hổ hổ áp sát các nàng, gấp đến độ nóng nảy, dùng sức kéo tay Du Khinh Hàn, "Cha mẹ bọn chúng đều làm ở huyện, chúng ta không chọc vào nổi đâu, đi nhanh đi..."
Du Khinh Hàn để mặc Tiêu Đồng kéo tay cô, đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt quỷ dị âm u, Tiêu Đồng trong lúc vô tình nhìn thấy run lập cập, sức mạnh trên bàn tay đang lôi kéo của nàng yếu đi, không dám động đậy nữa, nhưng nàng vẫn lặng lẽ di chuyển về phía sau Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn so với Tiêu Đồng xinh đẹp hơn rất nhiều, dậy thì cũng sớm hơn, đứng ở nơi đó phô bày từng đường cong thướt tha. Khi bốn tên côn đồ cắc ké chạy đến trước mặt các nàng, nhìn thấy Du Khinh Hàn, trợn muốn lồi mắt. Một tên trong bọn chúng phục hồi tinh thần, huýt sáo một cái, nhìn về phía Du Khinh Hàn chảy nước miếng, "Lúc trước nghe nói trường chúng ta có một hoa khôi vừa mới chuyển đến, chính là cô em phải không? Mấy cô nàng xinh đẹp trong trấn anh đều biết, nhưng so với em đều còn kém xa, chậc chậc chậc, thật không hổ là hoa khôi của trường! Nhìn thấy anh đây nhiệt huyết sôi trào A ha ha ha..."
Những tên khác phụ họa cười theo, biểu hiện trên mặt Du Khinh Hàn chưa mất đi, nhìn về phía tên lưu manh cao gầy đi trước, "Vừa nãy là mày bắt nạt cậu ấy?"
"Là anh đây bắt nạt? Làm sao? Không phục hả?" Tên cao to đứng ra, rung đùi đắc ý cười ha ha nói: "Hoa khôi trường đừng nóng vội nha, em xinh đẹp như vậy, anh khẳng định không nỡ bắt nạt em, ha ha ha..." Nói xong đưa tay muốn sờ mặt Du Khinh Hàn.
Tiêu Đồng cuống lên, muốn đi lên thay Du Khinh Hàn ngăn lại bàn tay của hắn, còn chưa kịp đưa tay, liền nghe thấy tên cao to kêu thảm một tiếng. Tiêu Đồng định thần nhìn lại, không biết từ lúc nào, Du Khinh Hàn đã làm trật khớp tay của tên cao to, tên kia đau đến mức quỳ trên mặt đất gào thét.
"Mày... Chúng mày lũ đàn bà thối tha! Mày biết cha tao là ai không! Cha tao là cục trưởng cục giáo dục! Tao... Tao nói cha tao đuổi học hết tụi mày!"
Du Khinh Hàn nhìn bọn chúng như nhìn đống rác rưởi. Mấy kẻ còn lại ở bên ngoài quậy phá quen rồi, vừa nhìn thấy tư thế của Du Khinh Hàn liền biết không phải dễ trêu, kéo tên cao to lên, sợ hãi lùi lại mấy bước. Du Khinh Hàn cũng không dông dài với bọn chúng, trực tiếp gọi 110.
"Cảnh sát phải không? Ở đây có người cố ý hại người, đúng, Nhất Trung, xin mau tới."
Nghe được Du Khinh Hàn báo cảnh sát, đám côn đồ cắc ké kia liền đắc ý, "Báo cảnh sát? Báo cảnh sát có ích sao? Cậu tao là cục trưởng cục công an! Vừa đúng lúc, chờ ông ấy dẫn người lại đây, đem hai con đàn bà xấu xa bọn mày bắt nhốt lại hết!"
Du Khinh Hàn vẫn giữ vẻ mặt âm trầm, Tiêu Đồng lại lo lắng không yên. Du Khinh Hàn vừa tới nên không biết, nhưng mà Tiêu Đồng biết, cậu của tên nam sinh đeo kính kia quả thật là trưởng cục công an, hiệu trưởng thấy hắn cũng phải khách khí hai câu, Tiêu Đồng lặng lẽ kéo tay áo Du Khinh Hàn, nhỏ giọng nói: "Khinh Hàn, chúng ta đi thôi, đừng gây phiền toái."
Du Khinh Hàn không hề bị lay động, Tiêu Đồng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là cùng chờ với cô, nàng tốt xấu cũng coi như là nhân chứng, có thể làm chứng cho Du Khinh Hàn, mấy tên côn đồ kia là bắt nạt người trước.
Cảnh sát đến với tốc độ rất nhanh, hơn nữa trận thế rất lớn, nhìn ra thấy vài chiếc xe cảnh sát đi vào, ò e kêu vang, khiến Tiêu Đồng run sợ trong lòng, thậm chí ngay cả trưởng cục công an — cậu của tên đeo kính cũng đích thân tới. Tên đeo kính vừa nhìn thấy, trong nháy mắt như thấy cứu binh, chạy đến trước mặt cậu hắn, chỉ vào Du Khinh Hàn và Tiêu Đồng vênh vang đắc ý, "Cậu tới rồi! Chính là hai đứa kia bắt nạt tụi con! Cậu nhìn xem, tay A Phong cũng bị bẻ gẫy rồi!"
"Mày câm miệng cho tao!" Cục trưởng không nói hai lời một bàn tay đánh lên mặt tên đeo kính, đánh bay cả mắt kính hắn, làm hắn xoay tại chỗ vài vòng rồi mới té xuống, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa không thấy phương hướng. Mấy tên côn đồ khác thấy tình hình này, sợ run cả người, không dám thở mạnh.
Cục trưởng đánh cháu trai của mình không chút lưu tình, quay lại nhìn Du Khinh Hàn lại là vẻ mặt ôn hòa, nở nụ cười mỡ màng dữ tợn với Du Khinh Hàn, "Bạn học, vừa nãy là cháu báo cảnh sát?"
"Là tôi." Du Khinh Hàn không thèm nhìn cục trưởng một cái, chỉ bĩu môi về phía mấy nam sinh kia, "Mấy người bọn hắn, tụ tập gây chuyện nhiễu loạn trị an, chú cảnh sát, chú xem nên xử trí như thế nào?"
Cục trưởng lau lau mồ hôi, cười theo nói: "Đúng đúng đúng, bạn học, cháu thấy thế nào?"
"Những kẻ xấu xa như vậy, lên cao trung cũng là thành phần nguy hiểm cho xã hội, chú cảnh sát, chú nói có đúng không?"
"Đúng... Đúng! Bạn học yên tâm, chú bảo đảm bọn chúng sau này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện tại trường học này nữa!"
"Còn có bạn của tôi." Du Khinh Hàn nắm cánh tay Tiêu Đồng trước mặt cục trưởng, "Thương tích của cậu ấy thì sao?"
"Đợi lát nữa chú sẽ đưa bạn ấy đến bệnh viện, tiền thuốc thang chú trả... chú trả..."
"Chú trả... có thích hợp không?"
"Thích hợp! Thích hợp! Đều là chú dạy dỗ không tốt, mới để cháu của chú tổn thương đến bạn học của cháu! Chú trả là nên... Nên..."
"Không... Không cần..." Tiêu Đồng không muốn lại có thêm việc, lôi kéo Du Khinh Hàn, khẽ nói: "Khinh Hàn, mình không đi bệnh viện, mình phải về nhà, trễ như vậy không trở về chắc bà mình lo chết mất..."
"Đúng đúng đúng, xem chú đãng trí chưa kìa!" Cục trưởng vỗ trán một cái, "Nhà hai bạn học ở đâu? Chú đưa hai cháu về."
Du Khinh Hàn liếc hắn một chút, mới cười nói, "Chú cảnh sát, đưa về thì không cần, chỉ là tình hình trị an trong huyện không tốt, chú là công bộc của nhân dân, e là phải để tâm nhiều hơn chút."
"Vâng vâng vâng... Nhất định nhất định..."
Du Khinh Hàn lại cau mày nhìn mấy tên côn đồ kia một chút, lúc này mới kéo Tiêu Đồng rời đi.
Ra ngoài trường, Tiêu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái nói: "Doạ chết mình rồi, mình còn tưởng xảy ra chuyện lớn, cũng may cảnh sát chạy tới đúng lúc. Đúng rồi, Khinh Hàn, thật sự cảm ơn cậu!"
Du Khinh Hàn khẽ mỉm cười, "Khách sáo gì chứ, chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Đúng đúng! Là bạn bè! Là bạn bè!" Tiêu Đồng bởi vì câu nói này của Du Khinh Hàn mà mừng tít mắt, cười đến không thấy mặt trời, lệ chí ở khoé mắt dưới ánh đèn đường lại thêm lấp lánh, làm lòng Du Khinh Hàn nhộn nhạo, chột dạ dời ánh mắt sang hướng khác.
"Nhưng mà Khinh Hàn nè, sao cậu lợi hại như vậy, tên nam sinh kia cao như vậy —— đến cả mét chín chứ không ít? Cậu chỉ cần nhẹ nhàng như vậy mà hạ gục hắn ngay lập tức!" Tiêu Đồng vừa nói vừa khoa chân múa tay một hồi, "Còn có ông cục trưởng kia nữa, nhìn thấy cậu như chuột thấy mèo, vậy mà cũng làm cảnh sát được sao! Khinh Hàn, cậu quá lợi hại rồi!"
"Lúc trước ở nhà, cha mình sợ mình bị người ta bắt nạt, nên cho mình theo anh trai học võ phòng thân, còn cảnh sát kia sao..." Du Khinh Hàn trào phúng cười nói, "Ông ngoại mình có một học sinh, trùng hợp lại là lãnh đạo trực tiếp của ông ta."
Tiêu Đồng nghe thấy không khỏi líu lưỡi, lãnh đạo trực tiếp của cảnh sát? Trời ạ, chức quan này lớn tới cỡ nào? Trong lúc nhất thời không dám nói lời nào, cúi đầu đi theo bên cạnh Du Khinh Hàn hướng về phía trước.
Du Khinh Hàn phát hiện Tiêu Đồng bước đi mà hai tay vẫn ôm bụng, cảm thấy có điểm không đúng, hỏi: "Cậu làm sao? Vết thương trên tay đau? Vừa nãy nên để người kia trực tiếp đưa cậu đến bệnh viện."
"Không phải, không phải tay đau." Tiêu Đồng miễn cưỡng nở nụ cười, "Mình... Chỉ là dạ dày mình có chút không thoải mái."
"Đau dạ dày? Sao không đi bệnh viện?"
"Không cần, chúng ta đi nhanh đi, bà mình còn đang chờ mình."
"Đau như vậy cậu có thể đi nhanh sao?" Du Khinh Hàn nhìn quần áo bụi bặm trên người Tiêu Đồng, do dự vài giây, khẽ cắn răng, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt Tiêu Đồng, "Tới đây."
"Làm... Làm gì?"
"Lên đi, mình cõng cậu về."
"Thật sự không cần..."
"Bớt dài dòng, mau lên đây!"
"Khinh Hàn..."
"Tiêu Đồng." Du Khinh Hàn nhìn thấy Tiêu Đồng lề mà lề mề phiền nhiễu, sắp không nhịn được nổi nóng, rốt cục vẫn nhịn xuống, thở dài, dịu dàng nói, "Nghe lời đi Tiêu Đồng, thấy cậu khó chịu như vậy, mình đau lòng."
"Tiêu Đồng, cậu phải cho mình một cơ hội, vì cậu làm chút gì đó chứ."
Trong nháy mắt đó, mắt Tiêu Đồng nhức nhối, ngoại trừ bà nội, cõi đời này không ai thương xót cho cái đau của nàng, câu nói này của Du Khinh Hàn, quả thực thấm vào tận tim gan Tiêu Đồng.
Lưng Du Khinh Hàn không rộng, mang theo hương thơm thoang thoảng, Tiêu Đồng đè nén cảm giác muốn khóc, ngượng ngùng nói với Du Khinh Hàn: "Khinh Hàn."
"Hả?"
"Cảm ơn cậu."
"Cảm ơn mình cái gì."
"Ngoại trừ bà nội, chưa từng có ai đối xử tốt như vậy với mình."
"Nếu nói cảm ơn, vậy sau này không phải là cậu sẽ nói cảm ơn với mình quá nhiều sao? Tiêu Đồng, sau này mình có thể đối với cậu càng tốt hơn, khiến cho mọi người đều tôn trọng cậu, không ai dám bắt nạt cậu nữa."
Tiêu Đồng nghe xong, rõ ràng không tin Du Khinh Hàn nói thật, nhưng vẫn không nhịn được mà bật khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.