Chương 99
Tam Nguyệt Đồ Đằng
18/05/2021
Ác mộng của Tiêu Đồng diễn ra đứt quãng, không phải mỗi đêm đều có, nhưng ba ngày thì có hai đêm không ngủ cũng đủ khiến người ta âu sầu. Hơn nữa từ hôm đó nàng lại bị nghiện thuốc lá, thứ đã cai được gần hai mươi năm, không ngậm gì trong miệng thì lòng bắt đầu ngứa ngáy, ngay cả Trần Hồi cũng không hiểu được.
"Sư phụ, em sống với cô lâu vậy rồi cũng chưa từng thấy cô hút thuốc, sao tự nhiên lại nghiện thuốc lá nặng vậy?" Trần Hồi kề sát vào người Tiêu Đồng ngửi một cái, cố ý bóp mũi phẩy phẩy tay ghét bỏ, "Cô nói xem cô thích sạch sẽ như vậy, thế mà cái mùi khó ngửi thế kia cũng không nghe thấy, đúng là lạ."
"Nặng mùi lắm à?" Tiêu Đồng đang kẹp một điếu thuốc trong tay, đành khổ sở dập đi, "Khụ, đó là tại em chưa thấy cái lúc tôi nghiện nặng."
"Êu, đúng là không tin được, người nghiêm túc đĩnh đạc như sư phụ vậy mà hồi trẻ lại ăn chơi như vậy nha." Trần Hồi chưa từng nghe nàng kể về thời trẻ của mình, vô cùng tò mò, "Sư phụ, sao hồi đó cô quyết tâm cai thuốc được vậy?"
Trần Hồi không phải chưa từng thấy người nghiện thuốc nặng, thân thích bên bà nội cô thì đàn ông đều hút thuốc, những năm trước Trần Hồi về thăm bà có giáp mặt mấy lần, mấy người đó, cả móng tay lẫn răng đều bị khói hun vàng khè, nhất là mỗi khi đứng gần đều ngửi thấy mùi rất buồn nôn, Trần Hồi suýt chút nữa là phun ra tại chỗ. Sau đó cô nghe bọn họ tán chuyện với nhau, nói đến đề tài cai thuốc lá, đều kiên trì không được mấy tháng lại tái nghiện, đủ thấy cai thuốc gian nan thế nào. Vậy mà Tiêu Đồng cai một lần tới mười mấy năm đúng là lạ, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, sao có thể cai triệt để như vậy.
Tiêu Đồng thờ ơ trả lời, "Quyết tâm gì chứ, không phải người ta nói hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ sao, tôi muốn sống thêm mấy năm nữa, đành cai thôi."
"Cô còn biết hút thuốc hại sức khoẻ à, em thấy cô dạo này hút không ít đâu."
Tiêu Đồng bị Trần Hồi nói đến nghẹn họng, lúng túng sờ sờ mũi, cười gượng, "Được được, tôi không hút."
Trần Hồi cũng là muốn tốt cho Tiêu Đồng, cô không muốn sư phụ của mình cũng biến thành quỷ nghiện thuốc răng vàng tay vàng trong tưởng tượng. Nhưng Tiêu Đồng thì đang nghĩ, người sống một đời, thời gian đằng đẵng như vậy, ngoại trừ chịu khổ thì ít nhất cũng phải tìm chút niềm vui cho bản thân. Nếu không thì dù cho có sống một, hai trăm tuổi, khi nhìn lại cả quãng đời của mình cũng không có ký ức sung sướng gì, đã vậy thì sống lâu còn có ích gì ngoài việc chịu khổ thêm một thời gian nữa chứ.
Cuộc đời Tiêu Đồng dường như chỉ còn lại niềm vui nhỏ nhoi như thế.
Vì lẽ đó ngoài miệng Tiêu Đồng dễ dàng đồng ý, nhưng vẫn lén Trần Hồi lặng lẽ hút thuốc, nửa đêm thường trốn lên ban công, vừa hút thuốc vừa rùng mình trong gió lạnh. Có vài đêm, Trần Hồi đi lên vô tình bắt gặp, cô thấy bộ dạng lén lút hút thuốc của sư phụ thật đáng thương, không đành lòng nên phải mở một mắt nhắm một mắt, miễn Tiêu Đồng không làm quá là được.
Nhưng thực tế khi Tiêu Đồng lẻn lên ban công hút thuốc, thời điểm thật sự được hút cũng không nhiều, bởi vì luôn đụng mặt Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn giống như là lệnh cai thuốc khắc vào xương cốt Tiêu Đồng, dù cho có nghiện nặng hơn nữa thì chỉ cần vừa nhìn thấy Du Khinh Hàn, nicotine trong miệng chỉ còn lại dư vị cay đắng, không còn chút vui thích nào, thế là sương khói vừa được đốt lên đã trở thành tẻ nhạt vô vị.
Du Khinh Hàn đứng ở ban công bên cạnh, nhìn đốm lửa loé lên giữa những ngón tay Tiêu Đồng trong bóng tối, lại thấy vẻ mặt cam chịu của nàng dưới ánh trăng, không nhịn được cười, "Ha ha, em cho tôi một điếu đi."
Tiêu Đồng hỏi: "Cô cũng bắt đầu hút thuốc từ lúc nào vậy?"
"Bắt đầu từ hôm nay có được không?" Du Khinh Hàn đi tới gần ban công nhà Tiêu Đồng, lòng bàn tay mở ra chờ nàng đưa thuốc cho cô, "Từ lâu rồi tôi đã muốn biết, thứ này có ma lực gì mà khiến em ngày nhớ đêm mong, ăn ngủ không yên như vậy."
Tiêu Đồng xuyên qua lớp lưới chống trộm, đem cả gói thuốc lẫn bật lửa đập vào lòng bàn tay Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn cầm lấy, vụng về lấy ra một điếu thuốc, học theo động tác của Tiêu Đồng, trúc trắc kẹp điếu thuốc kia ở ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đốt lửa đưa vào miệng hút một cái.
Sương khói nồng nặc đi vào cổ họng, Du Khinh Hàn ôm cổ ho khan, ho đến mức khom lưng, làm thế nào cũng không ngừng được, nước mắt tràn ra, điếu thuốc trên tay cũng run lập cập rớt xuống đất.
Tiêu Đồng dường như đã đoán trước phản ứng của Du Khinh Hàn, đứng bên kia vỗ tay cười không ngừng, còn không quên trêu chọc cô, "Thế nào, cô đã biết ma lực của thứ này chưa?"
Du Khinh Hàn khụ khụ mấy phút, đến khi trong cổ họng nghe thấy cả mùi máu, mới cảm thấy khá hơn một chút, vừa hoà hoãn nhịp thở vừa thẳng người lên, lau nước mắt, cũng cười theo Tiêu Đồng, châm chọc: "Thứ này là làm cho người hút à? Tiêu Đồng, em thích tự ngược hả?"
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Tiêu Đồng chợt căng cứng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, lạnh lùng nhìn Du Khinh Hàn dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn gió đêm, mạnh mẽ khoét vài lỗ trên người Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn rùng mình một cái, nụ cười chợt tắt.
Du Khinh Hàn dường như nhận ra điều gì đó.
Gió bắc thổi vù vù xuyên qua khe hở giữa hai căn nhà, giống như muốn lật tung trời đất.
Du Khinh Hàn suy đoán tâm tư của Tiêu Đồng, đoán nhiều năm như vậy mà cũng không thành công bằng một câu nói đùa này.
Cơn nghiện thuốc lá của Tiêu Đồng đúng là mang theo trong đó sự sung sướng của việc tự ngược, khi nàng đốt lên điếu thuốc đầu tiên từ hơn hai mươi năm trước chính là mang theo cảm xúc như vậy, luồng khí khó chịu len vào cổ họng, ho khan không ngừng đến chảy cả nước mắt, phản ứng giống y hệt như Du Khinh Hàn vừa nãy.
Ngay cả bình thường cũng không được phép khóc, chỉ cần vô duyên cớ rơi lệ thì sẽ có một đám người hoặc thật lòng hoặc giả vờ đến an ủi bạn, luôn miệng nói bạn đừng khóc, cuộc đời ai mà không trắc trở, giống như khóc cũng là một loại tội lỗi.
Nhưng Tiêu Đồng lại là một người hay khóc, nàng đành phải dựa vào kích thích từ bên ngoài để làm mình chảy nước mắt, sau đó, tự nhiên lại thành nghiện.
"Nói tôi nghe một chút đi." Du Khinh Hàn đau lòng thở dài, "Tiêu Đồng, hình như xưa nay tôi chưa từng hỏi em, rốt cuộc là em mơ thấy chuyện gì."
Từ lần đầu tiên Tiêu Đồng gặp ác mộng, cho đến tận sau này, mỗi lần Tiêu Đồng từ trong mơ tỉnh dậy, Du Khinh Hàn đều chỉ lo ôm Tiêu Đồng an ủi.
Không sao rồi, có tôi ở đây, đó chỉ là mơ thôi.
Lặp đi lặp lại một câu nói, nhưng Du Khinh Hàn chưa bao giờ có ý định chia sẻ với Tiêu Đồng về cơn ác mộng đó, thậm chí trong tiềm thức cô cũng không muốn Tiêu Đồng nói ra.
Nói cho cùng, là cô không dám cùng Tiêu Đồng đối mặt với chuyện đó.
"Có gì hay đâu mà nói." Tiêu Đồng dựa vào ban công, lãnh đạm nhún vai, "Du Khinh Hàn, tôi không còn sợ tối từ lâu rồi."
"Nếu không sợ thì nói ra cũng có sao đâu."
"Tôi chỉ không muốn nói với cô thôi."
"Vậy em còn có thể nói với ai đây." Du Khinh Hàn nhẹ giọng nói, "Quá khứ, hiện tại, tương lai, Tiêu Đồng à, những chuyện đó, em không nói cho tôi nghe thì em có thể nói được với ai?"
Trên đời sẽ không có ai khác nữa hiểu rõ Tiêu Đồng giống như Du Khinh Hàn vậy. Du Khinh Hàn nói rất đúng, những cơn ác mộng thường lui tới kia, ngoại trừ cô ra, Tiêu Đồng không thể nói với bất kỳ ai.
Ngoại trừ Du Khinh Hàn, sẽ không có ai khác trên đời này hiểu được nỗi sợ của Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn rõ ràng biết hết, thế nhưng hơn hai mươi năm qua, dù chỉ một chữ cô cũng không hỏi tới.
"Cô có rượu không?" Tiêu Đồng hỏi.
Du Khinh Hàn nói: "Có."
"Rót cho tôi một ly."
Có nằm mơ Du Khinh Hàn cũng không nghĩ tới, lúc còn sống, mình có thể đứng cách ban công uống rượu với Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng tửu lượng kém, chỉ mấy ly rượu vang cũng đã khiến nàng hơi mơ hồ, gió lạnh táp vào mặt cũng trở nên ấm áp.
"Du Khinh Hàn, trước đây tôi luôn tự hỏi, đến bao giờ cô mới hỏi tôi." Tiêu Đồng nằm nhoài trên hàng rào ban công, ngước mắt lên nhìn trăng, "Nghĩ xong, cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua."
Tiêu Đồng lắc lắc cái ly trống rỗng, đầu cô cũng lắc lư theo, "Hồi tôi còn nhỏ, nhìn thấy đứa bé khác bị bắt nạt, khóc lóc chạy về nhà, câu đầu tiên mà cha mẹ bọn họ hỏi là có phải bị bắt nạt không, bị ai bắt nạt, làm sao bắt nạt. Chỉ có tôi khi bị bắt nạt chạy về nhà, câu đầu tiên bà nội nói với tôi là đừng khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc... Bà cứ bảo tôi đừng khóc, nhưng chưa từng hỏi tôi là ai bắt nạt tôi, sao lại bắt nạt, giống như sau khi tôi bị người ta ức hiếp thì việc khóc lóc cũng là sai trái. Sau đó tôi mới hiểu, có lẽ bà cũng biết là ai ức hiếp tôi, nhưng biết được thì thế nào chứ, một đứa nhỏ, một bà già, bị người khi dễ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, có khóc cũng không dám khóc trước mặt người khác, không thể để người ta chê cười.
"Cũng đáng đời cho cái kẻ cha không thương mẹ không yêu như tôi, phải cắn răng nuốt hết vào bụng." Tiêu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, một người hơn bốn mươi tuổi, khi nhắc đến chuyện này đôi mắt vẫn đỏ hoe.
"Du Khinh Hàn, tôi đã giết người." Tiêu Đồng giơ bàn tay phải ra như lưỡi dao, yếu ớt chém vào một nhát vào không khí, "Giơ tay chém xuống, máu tươi bắn đầy mặt tôi, từ hôm đó tôi mới biết máu người nóng như vậy."
Du Khinh Hàn biết Tiêu Đồng đang nói tới ai, ngày đó cô cũng có mặt, vẫn nhớ rõ khuôn mặt đẫm máu của Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng nói tiếp: "Rõ ràng là hắn đáng chết, nhưng khi tôi giết hắn, hắn lại tìm đến tôi đòi mạng. Hắn chất vấn tôi, tại sao lại giết hắn, tôi nói là tôi báo thù, nhưng hắn lại nói, tôi là kẻ ngay cả một chỗ nương tựa cũng không có thì làm gì có tư cách báo thù. Sau đó hắn bóp cổ tôi, lấy dao đâm vào người tôi, giống hệt như vị trí tôi đâm hắn lúc đó."
Du Khinh Hàn biết, đây chính là ác mộng của Tiêu Đồng.
Mọi vết thương đều sẽ khép miệng, đau đớn cũng sẽ biến mất, cuối cùng chỉ vết sẹo là còn lưu lại.
Nhưng nỗi sợ sẽ không biết mất, nỗi sợ chỉ có thể lớn lên từng ngày, được nuôi dưỡng bởi vết sẹo kia, lần nữa lớn lên thành con thú dữ. Có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chỉ an ủi mà không hỏi nguyên do chính là sự trốn tránh vô nghĩa.
Tiêu Đồng sẽ luôn mãi nhớ tới thời điểm mình bị vùi dập, cái người luôn miệng nói yêu mình kia, chỉ có một câu tại sao mình bị ức hiếp cũng không dám hỏi. Vì vậy mà dù cho nàng có ăn miếng trả miếng, thì sẽ lại có người ghê gớm hơn đến tìm nàng trả thù. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, phía sau nàng không có ai cả.
Vậy thì, phản kháng còn có ý nghĩa gì chứ.
Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, cô không có tư cách yêu tôi."
Xuyên qua hai tầng lưới chống trộm, Du Khinh Hàn đưa cho Tiêu Đồng một cốc sữa nóng, giữ lấy sự ấm áp đó, những ngón tay bị lạnh đến đông cứng cũng dần ấm lên.
Du Khinh Hàn từng thừa nhận với Tiêu Đồng rất nhiều lỗi lầm của mình, mỗi lần đều đảm bảo bản thân sẽ sửa đổi, rốt cuộc qua thật nhiều năm, cô cũng không phát hiện ra mình sai ở chỗ nào, chẳng trách Tiêu Đồng không thể tin tưởng cô được.
- -----------------------------------------------------
Chương này đủ ngược, đủ buồn, đủ day dứt....
Có lẽ là chương hay nhất trong cả bộ truyện này ngoại trừ chương phiên ngoại cuối cùng.
Hút thuốc đúng là một kiểu tự ngược, chỉ toàn thấy cay và đắng mà thôi...
Vậy nên hãy chuyển sang dùng thuốc lá điện tử để có hơi thở thơm tho mỗi ngày và một buồng phổi không bị nám. (mình chỉ đùa thôi nha vì ở nước ngoài có vài trường hợp đột tử vì vape rồi nên các bạn cân nhắc trước khi dùng nhé!)
"Sư phụ, em sống với cô lâu vậy rồi cũng chưa từng thấy cô hút thuốc, sao tự nhiên lại nghiện thuốc lá nặng vậy?" Trần Hồi kề sát vào người Tiêu Đồng ngửi một cái, cố ý bóp mũi phẩy phẩy tay ghét bỏ, "Cô nói xem cô thích sạch sẽ như vậy, thế mà cái mùi khó ngửi thế kia cũng không nghe thấy, đúng là lạ."
"Nặng mùi lắm à?" Tiêu Đồng đang kẹp một điếu thuốc trong tay, đành khổ sở dập đi, "Khụ, đó là tại em chưa thấy cái lúc tôi nghiện nặng."
"Êu, đúng là không tin được, người nghiêm túc đĩnh đạc như sư phụ vậy mà hồi trẻ lại ăn chơi như vậy nha." Trần Hồi chưa từng nghe nàng kể về thời trẻ của mình, vô cùng tò mò, "Sư phụ, sao hồi đó cô quyết tâm cai thuốc được vậy?"
Trần Hồi không phải chưa từng thấy người nghiện thuốc nặng, thân thích bên bà nội cô thì đàn ông đều hút thuốc, những năm trước Trần Hồi về thăm bà có giáp mặt mấy lần, mấy người đó, cả móng tay lẫn răng đều bị khói hun vàng khè, nhất là mỗi khi đứng gần đều ngửi thấy mùi rất buồn nôn, Trần Hồi suýt chút nữa là phun ra tại chỗ. Sau đó cô nghe bọn họ tán chuyện với nhau, nói đến đề tài cai thuốc lá, đều kiên trì không được mấy tháng lại tái nghiện, đủ thấy cai thuốc gian nan thế nào. Vậy mà Tiêu Đồng cai một lần tới mười mấy năm đúng là lạ, nếu không phải có nguyên nhân đặc biệt, sao có thể cai triệt để như vậy.
Tiêu Đồng thờ ơ trả lời, "Quyết tâm gì chứ, không phải người ta nói hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ sao, tôi muốn sống thêm mấy năm nữa, đành cai thôi."
"Cô còn biết hút thuốc hại sức khoẻ à, em thấy cô dạo này hút không ít đâu."
Tiêu Đồng bị Trần Hồi nói đến nghẹn họng, lúng túng sờ sờ mũi, cười gượng, "Được được, tôi không hút."
Trần Hồi cũng là muốn tốt cho Tiêu Đồng, cô không muốn sư phụ của mình cũng biến thành quỷ nghiện thuốc răng vàng tay vàng trong tưởng tượng. Nhưng Tiêu Đồng thì đang nghĩ, người sống một đời, thời gian đằng đẵng như vậy, ngoại trừ chịu khổ thì ít nhất cũng phải tìm chút niềm vui cho bản thân. Nếu không thì dù cho có sống một, hai trăm tuổi, khi nhìn lại cả quãng đời của mình cũng không có ký ức sung sướng gì, đã vậy thì sống lâu còn có ích gì ngoài việc chịu khổ thêm một thời gian nữa chứ.
Cuộc đời Tiêu Đồng dường như chỉ còn lại niềm vui nhỏ nhoi như thế.
Vì lẽ đó ngoài miệng Tiêu Đồng dễ dàng đồng ý, nhưng vẫn lén Trần Hồi lặng lẽ hút thuốc, nửa đêm thường trốn lên ban công, vừa hút thuốc vừa rùng mình trong gió lạnh. Có vài đêm, Trần Hồi đi lên vô tình bắt gặp, cô thấy bộ dạng lén lút hút thuốc của sư phụ thật đáng thương, không đành lòng nên phải mở một mắt nhắm một mắt, miễn Tiêu Đồng không làm quá là được.
Nhưng thực tế khi Tiêu Đồng lẻn lên ban công hút thuốc, thời điểm thật sự được hút cũng không nhiều, bởi vì luôn đụng mặt Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn giống như là lệnh cai thuốc khắc vào xương cốt Tiêu Đồng, dù cho có nghiện nặng hơn nữa thì chỉ cần vừa nhìn thấy Du Khinh Hàn, nicotine trong miệng chỉ còn lại dư vị cay đắng, không còn chút vui thích nào, thế là sương khói vừa được đốt lên đã trở thành tẻ nhạt vô vị.
Du Khinh Hàn đứng ở ban công bên cạnh, nhìn đốm lửa loé lên giữa những ngón tay Tiêu Đồng trong bóng tối, lại thấy vẻ mặt cam chịu của nàng dưới ánh trăng, không nhịn được cười, "Ha ha, em cho tôi một điếu đi."
Tiêu Đồng hỏi: "Cô cũng bắt đầu hút thuốc từ lúc nào vậy?"
"Bắt đầu từ hôm nay có được không?" Du Khinh Hàn đi tới gần ban công nhà Tiêu Đồng, lòng bàn tay mở ra chờ nàng đưa thuốc cho cô, "Từ lâu rồi tôi đã muốn biết, thứ này có ma lực gì mà khiến em ngày nhớ đêm mong, ăn ngủ không yên như vậy."
Tiêu Đồng xuyên qua lớp lưới chống trộm, đem cả gói thuốc lẫn bật lửa đập vào lòng bàn tay Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn cầm lấy, vụng về lấy ra một điếu thuốc, học theo động tác của Tiêu Đồng, trúc trắc kẹp điếu thuốc kia ở ngón trỏ và ngón giữa, sau đó đốt lửa đưa vào miệng hút một cái.
Sương khói nồng nặc đi vào cổ họng, Du Khinh Hàn ôm cổ ho khan, ho đến mức khom lưng, làm thế nào cũng không ngừng được, nước mắt tràn ra, điếu thuốc trên tay cũng run lập cập rớt xuống đất.
Tiêu Đồng dường như đã đoán trước phản ứng của Du Khinh Hàn, đứng bên kia vỗ tay cười không ngừng, còn không quên trêu chọc cô, "Thế nào, cô đã biết ma lực của thứ này chưa?"
Du Khinh Hàn khụ khụ mấy phút, đến khi trong cổ họng nghe thấy cả mùi máu, mới cảm thấy khá hơn một chút, vừa hoà hoãn nhịp thở vừa thẳng người lên, lau nước mắt, cũng cười theo Tiêu Đồng, châm chọc: "Thứ này là làm cho người hút à? Tiêu Đồng, em thích tự ngược hả?"
Bàn tay đang cầm điếu thuốc của Tiêu Đồng chợt căng cứng, nụ cười trên mặt cũng biến mất, lạnh lùng nhìn Du Khinh Hàn dưới ánh sáng yếu ớt, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn gió đêm, mạnh mẽ khoét vài lỗ trên người Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn rùng mình một cái, nụ cười chợt tắt.
Du Khinh Hàn dường như nhận ra điều gì đó.
Gió bắc thổi vù vù xuyên qua khe hở giữa hai căn nhà, giống như muốn lật tung trời đất.
Du Khinh Hàn suy đoán tâm tư của Tiêu Đồng, đoán nhiều năm như vậy mà cũng không thành công bằng một câu nói đùa này.
Cơn nghiện thuốc lá của Tiêu Đồng đúng là mang theo trong đó sự sung sướng của việc tự ngược, khi nàng đốt lên điếu thuốc đầu tiên từ hơn hai mươi năm trước chính là mang theo cảm xúc như vậy, luồng khí khó chịu len vào cổ họng, ho khan không ngừng đến chảy cả nước mắt, phản ứng giống y hệt như Du Khinh Hàn vừa nãy.
Ngay cả bình thường cũng không được phép khóc, chỉ cần vô duyên cớ rơi lệ thì sẽ có một đám người hoặc thật lòng hoặc giả vờ đến an ủi bạn, luôn miệng nói bạn đừng khóc, cuộc đời ai mà không trắc trở, giống như khóc cũng là một loại tội lỗi.
Nhưng Tiêu Đồng lại là một người hay khóc, nàng đành phải dựa vào kích thích từ bên ngoài để làm mình chảy nước mắt, sau đó, tự nhiên lại thành nghiện.
"Nói tôi nghe một chút đi." Du Khinh Hàn đau lòng thở dài, "Tiêu Đồng, hình như xưa nay tôi chưa từng hỏi em, rốt cuộc là em mơ thấy chuyện gì."
Từ lần đầu tiên Tiêu Đồng gặp ác mộng, cho đến tận sau này, mỗi lần Tiêu Đồng từ trong mơ tỉnh dậy, Du Khinh Hàn đều chỉ lo ôm Tiêu Đồng an ủi.
Không sao rồi, có tôi ở đây, đó chỉ là mơ thôi.
Lặp đi lặp lại một câu nói, nhưng Du Khinh Hàn chưa bao giờ có ý định chia sẻ với Tiêu Đồng về cơn ác mộng đó, thậm chí trong tiềm thức cô cũng không muốn Tiêu Đồng nói ra.
Nói cho cùng, là cô không dám cùng Tiêu Đồng đối mặt với chuyện đó.
"Có gì hay đâu mà nói." Tiêu Đồng dựa vào ban công, lãnh đạm nhún vai, "Du Khinh Hàn, tôi không còn sợ tối từ lâu rồi."
"Nếu không sợ thì nói ra cũng có sao đâu."
"Tôi chỉ không muốn nói với cô thôi."
"Vậy em còn có thể nói với ai đây." Du Khinh Hàn nhẹ giọng nói, "Quá khứ, hiện tại, tương lai, Tiêu Đồng à, những chuyện đó, em không nói cho tôi nghe thì em có thể nói được với ai?"
Trên đời sẽ không có ai khác nữa hiểu rõ Tiêu Đồng giống như Du Khinh Hàn vậy. Du Khinh Hàn nói rất đúng, những cơn ác mộng thường lui tới kia, ngoại trừ cô ra, Tiêu Đồng không thể nói với bất kỳ ai.
Ngoại trừ Du Khinh Hàn, sẽ không có ai khác trên đời này hiểu được nỗi sợ của Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn rõ ràng biết hết, thế nhưng hơn hai mươi năm qua, dù chỉ một chữ cô cũng không hỏi tới.
"Cô có rượu không?" Tiêu Đồng hỏi.
Du Khinh Hàn nói: "Có."
"Rót cho tôi một ly."
Có nằm mơ Du Khinh Hàn cũng không nghĩ tới, lúc còn sống, mình có thể đứng cách ban công uống rượu với Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng tửu lượng kém, chỉ mấy ly rượu vang cũng đã khiến nàng hơi mơ hồ, gió lạnh táp vào mặt cũng trở nên ấm áp.
"Du Khinh Hàn, trước đây tôi luôn tự hỏi, đến bao giờ cô mới hỏi tôi." Tiêu Đồng nằm nhoài trên hàng rào ban công, ngước mắt lên nhìn trăng, "Nghĩ xong, cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua."
Tiêu Đồng lắc lắc cái ly trống rỗng, đầu cô cũng lắc lư theo, "Hồi tôi còn nhỏ, nhìn thấy đứa bé khác bị bắt nạt, khóc lóc chạy về nhà, câu đầu tiên mà cha mẹ bọn họ hỏi là có phải bị bắt nạt không, bị ai bắt nạt, làm sao bắt nạt. Chỉ có tôi khi bị bắt nạt chạy về nhà, câu đầu tiên bà nội nói với tôi là đừng khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc... Bà cứ bảo tôi đừng khóc, nhưng chưa từng hỏi tôi là ai bắt nạt tôi, sao lại bắt nạt, giống như sau khi tôi bị người ta ức hiếp thì việc khóc lóc cũng là sai trái. Sau đó tôi mới hiểu, có lẽ bà cũng biết là ai ức hiếp tôi, nhưng biết được thì thế nào chứ, một đứa nhỏ, một bà già, bị người khi dễ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, có khóc cũng không dám khóc trước mặt người khác, không thể để người ta chê cười.
"Cũng đáng đời cho cái kẻ cha không thương mẹ không yêu như tôi, phải cắn răng nuốt hết vào bụng." Tiêu Đồng nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, một người hơn bốn mươi tuổi, khi nhắc đến chuyện này đôi mắt vẫn đỏ hoe.
"Du Khinh Hàn, tôi đã giết người." Tiêu Đồng giơ bàn tay phải ra như lưỡi dao, yếu ớt chém vào một nhát vào không khí, "Giơ tay chém xuống, máu tươi bắn đầy mặt tôi, từ hôm đó tôi mới biết máu người nóng như vậy."
Du Khinh Hàn biết Tiêu Đồng đang nói tới ai, ngày đó cô cũng có mặt, vẫn nhớ rõ khuôn mặt đẫm máu của Tiêu Đồng.
Tiêu Đồng nói tiếp: "Rõ ràng là hắn đáng chết, nhưng khi tôi giết hắn, hắn lại tìm đến tôi đòi mạng. Hắn chất vấn tôi, tại sao lại giết hắn, tôi nói là tôi báo thù, nhưng hắn lại nói, tôi là kẻ ngay cả một chỗ nương tựa cũng không có thì làm gì có tư cách báo thù. Sau đó hắn bóp cổ tôi, lấy dao đâm vào người tôi, giống hệt như vị trí tôi đâm hắn lúc đó."
Du Khinh Hàn biết, đây chính là ác mộng của Tiêu Đồng.
Mọi vết thương đều sẽ khép miệng, đau đớn cũng sẽ biến mất, cuối cùng chỉ vết sẹo là còn lưu lại.
Nhưng nỗi sợ sẽ không biết mất, nỗi sợ chỉ có thể lớn lên từng ngày, được nuôi dưỡng bởi vết sẹo kia, lần nữa lớn lên thành con thú dữ. Có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Chỉ an ủi mà không hỏi nguyên do chính là sự trốn tránh vô nghĩa.
Tiêu Đồng sẽ luôn mãi nhớ tới thời điểm mình bị vùi dập, cái người luôn miệng nói yêu mình kia, chỉ có một câu tại sao mình bị ức hiếp cũng không dám hỏi. Vì vậy mà dù cho nàng có ăn miếng trả miếng, thì sẽ lại có người ghê gớm hơn đến tìm nàng trả thù. Bởi vì tất cả bọn họ đều biết, phía sau nàng không có ai cả.
Vậy thì, phản kháng còn có ý nghĩa gì chứ.
Tiêu Đồng nói: "Du Khinh Hàn, cô không có tư cách yêu tôi."
Xuyên qua hai tầng lưới chống trộm, Du Khinh Hàn đưa cho Tiêu Đồng một cốc sữa nóng, giữ lấy sự ấm áp đó, những ngón tay bị lạnh đến đông cứng cũng dần ấm lên.
Du Khinh Hàn từng thừa nhận với Tiêu Đồng rất nhiều lỗi lầm của mình, mỗi lần đều đảm bảo bản thân sẽ sửa đổi, rốt cuộc qua thật nhiều năm, cô cũng không phát hiện ra mình sai ở chỗ nào, chẳng trách Tiêu Đồng không thể tin tưởng cô được.
- -----------------------------------------------------
Chương này đủ ngược, đủ buồn, đủ day dứt....
Có lẽ là chương hay nhất trong cả bộ truyện này ngoại trừ chương phiên ngoại cuối cùng.
Hút thuốc đúng là một kiểu tự ngược, chỉ toàn thấy cay và đắng mà thôi...
Vậy nên hãy chuyển sang dùng thuốc lá điện tử để có hơi thở thơm tho mỗi ngày và một buồng phổi không bị nám. (mình chỉ đùa thôi nha vì ở nước ngoài có vài trường hợp đột tử vì vape rồi nên các bạn cân nhắc trước khi dùng nhé!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.