Khiết Phích

Chương 77: Đi về phía ánh sáng

Tam Nguyệt Đồ Đằng

18/05/2021

Đến cục cảnh sát làm bản tường trình, đóng tiền bảo lãnh, lúc đi ra hai bên trái phải Du Khinh Hàn và Mạc Tịch Nguyên dừng hai chiếc xe, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Tiêu Đồng, giống như đang chờ nàng quyết định.

Tiêu Đồng nghĩ, đúng là có tiền thì có thể sai khiến quỷ ma, trước đây nàng không biết, đi ra khỏi cục cảnh sát là chuyện dễ dàng như vậy.

"Tiêu Đồng..." Du Khinh Hàn muốn nói lại thôi.

Tiêu Đồng quay đầu nhìn cô, mỉm cười khách sáo, nói: "Du Khinh Hàn, hôm nay cảm ơn cô."

"Với tôi còn nói cái gì cảm ơn với không cảm ơn chứ." Du Khinh Hàn không được tự nhiên sờ sờ cổ mình, "Trời cũng sắp sáng rồi, theo tôi về nhà đi, có lẽ còn có thể ngủ một giấc."

"Không cần." Tiêu Đồng vẫn duy trì nụ cười khách sáo tiêu chuẩn như cũ, gật đầu nói xin lỗi với Du Khinh Hàn, "Thật sự xin lỗi, làm cô liên luỵ đến vụ án mạng này."

"Em nói nhăng nói cuội gì đó? Là tên khốn kia đáng chết! Tôi chỉ tự trách mình đến quá trễ, không thể cho hắn thêm mấy dao!" Du Khinh Hàn hung hăng nói, lại vội vội vàng vàng tiến lên muốn nắm tay Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, em không cần xin lỗi tôi, hôm nay em gọi điện cho tôi, em không biết là tôi vui biết bao nhiêu... Thật đó! Nhận được điện thoại của em, tôi... Tôi vui sướng muốn điên luôn! Tiêu Đồng, tôi..."

Du Khinh Hàn có hơi kích động quá mức, Tiêu Đồng bước sang một bên tránh khỏi cánh tay đang vươn tới của cô, Mạc Tịch Nguyên thuận thế che trước mặt Tiêu Đồng, chặn không cho Du Khinh Hàn nói chuyện với Tiêu Đồng, "Du Khinh Hàn, xin cô tự trọng, em gái tôi không có quan hệ gì với cô."

"Mạc Tịch Nguyên chị tránh ra! Đây là chuyện của em với Tiêu Đồng, không liên quan đến chị..."

"Du tiểu thư!" Lời Du Khinh Hàn còn chưa dứt đã bị Tiêu Đồng cắt ngang, nàng nghiêng người đứng sau lưng Mạc Tịch Nguyên, không muốn đối mặt với Du Khinh Hàn, cao giọng nói: "Du tiểu thư, nói tới chuyện quá khứ mười mấy năm tôi dây dưa quấy rầy cô, tôi rất xin lỗi, chuyện giữa chúng ta, tôi nghĩ trước đó cũng nói rõ ràng rồi, chúng ta không còn liên quan gì nữa. Hôm nay lại kéo cô vào chuyện này cũng là lỗi của tôi, liên quan đến việc bồi thường tổn thất tinh thần của cô, tôi sẽ tìm luật sư nói chuyện với luật sư của cô, còn cái khác... nên quên đi."

Tiêu Đồng lau mặt, cười khổ, "Du Khinh Hàn, hai ta đều không còn trẻ nữa, ba mươi năm đầu đời tôi đã làm cuộc sống mình thành một vũng bùn, ít nhất ba mươi năm sau tôi muốn yên ổn một chút, sống trọn vẹn cuộc đời của chính mình."

"Nhưng không hẳn phải làm tôi biến mất khỏi cuộc đời em!" Du Khinh Hàn vội vàng hướng phía Tiêu Đồng đi tới, lại bị trung gian Mạc Tịch Nguyên vững vàng ngăn lại.

"Làm sao có thể có cô?!" Tiêu Đồng lắc đầu một cái, dùng giọng điệu giễu cợt nói, "Du Khinh Hàn, ngoại trừ mấy năm mới bắt đầu thì thời gian sau đó, trong mơ của tôi chỉ cần có cô xuất hiện, không đâu là không phải ác mộng."

Những câu nói này bình tĩnh đến tàn khốc, quả thực như khoét sâu vào tim Du Khinh Hàn, ngực cô đau không chịu nổi, trong miệng cay đắng lan tràn, nhưng không thể phản bác Tiêu Đồng dù chỉ là một chữ.

Là Du Khinh Hàn tự chuốc lấy.

Nếu không phải Du Khinh Hàn coi thường, bệnh tình của Tiêu Đồng cũng không từng bước một đi đến tình trạng này, chỉ cần cô hơi để tâm tới Tiêu Đồng một chút, Tiêu Đồng sẽ không tự bức mình thành như vậy.

Những người kia đẩy Tiêu Đồng xuống Địa ngục, mà Du Khinh Hàn lại cắt đứt đường ra duy nhất của nàng.

Du Khinh Hàn đau lòng khó nhịn, cô cắn chặt răng, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, cô gần như cầu xin theo sát Tiêu Đồng xin lỗi, "Tiêu Đồng, tôi thật sự biết sai rồi, tôi có thể sửa, em bất mãn với tôi chỗ nào? Chỉ cần em nói, tôi đều có thể sửa hết, tôi sẽ tốt với em, tôi sẽ nghe lời em, em nói tôi làm gì thì tôi làm cái đó, em không cần quan tâm cảm xúc của tôi, thậm chí em không để ý đến tôi cũng được, miễn là em chịu theo tôi về nhà. Tiêu Đồng, lần này đến lượt tôi chăm sóc em, tôi đối tốt với em, lúc trước tôi sai rồi, sai mười mươi, tôi sẽ sửa hết mà, chỉ cần em cho tôi một cơ hội."

Du Khinh Hàn nói xong lời cuối cùng, tự bản thân cũng cảm thấy bất lực, chỉ có thể nỉ non lặp lại, "Chỉ cần em cho tôi một cơ hội nữa."

"Nhưng tôi không sửa được." Tiêu Đồng nhàn nhạt trào phúng cười, lời nói ra vừa kiên định vừa quyết tuyệt, "Du Khinh Hàn, chỉ là mơ thấy cô thôi cũng làm tôi run rẩy cả người, cô nói tôi làm sao để đối mặt với quãng đời còn lại mỗi ngày đều có cô? Tôi sẽ điên." Nàng đứng phía sau Mạc Tịch Nguyên, Du Khinh Hàn không thấy rõ vẻ mặt nàng, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài nặng nề xa xăm, "Mỗi ngày đều phát điên khổ sở lắm, tôi không có sức trải qua một lần nữa."

Mắt Du Khinh Hàn đỏ lên, cố nén lệ, vóc dáng cô cao như vậy, lẻ loi đứng ở nơi đó, tay chân luống cuống, biểu cảm thương tâm trở nên đặc biệt đáng thương, Mạc Tịch Nguyên coi như là nhìn cô lớn lên, có lúc nào thấy qua Du Khinh Hàn như vậy? Nhất thời cũng có chút không đành lòng.

Nhưng Tiêu Đồng không nhìn thấy nét mặt Du Khinh Hàn, lòng đã lạnh, lời nói ra cũng vô cùng lạnh lẽo, "Du Khinh Hàn, tôi ghê tởm chính tôi, nhưng tôi càng ghê tởm cô."

Câu nói này giáng cho Du Khinh Hàn một đòn trí mạng, tim cô bị đâm mạnh một nhát, thân hình lung lay gần như không đứng thẳng nổi, Mạc Tịch Nguyên không nhịn được đưa tay tới dìu cô, nhưng tay vừa chạm vào cô trong nháy mắt đã bị mạnh mẽ gạt đi, "Tiêu Đồng, em thấy tôi ghê tởm, tôi nhận, là tôi đáng đời."

Du Khinh Hàn nâng mu bàn tay chà xát lên mắt một hồi, viền mắt càng đỏ, âm thanh cũng nức nở, "Nhưng tôi nhất định phải đối tốt với em, tôi nói được là làm được."

"Tôi chỉ hy vọng có thể một mình yên yên ổn ổn mà sống." Tiêu Đồng cười lạnh, "Cảm ơn Du tiểu thư tạo điều kiện."

Du Khinh Hàn còn muốn nói gì nữa, bị Mạc Tịch Nguyên ngắt lời, "Du Khinh Hàn, em tôi đã nói hết sức rõ ràng rồi, mong cô tự trọng cho."

Lời Mạc Tịch Nguyên ra khỏi miệng tuy rằng lạnh lẽo cứng rắn, nhưng thực tế cũng là không muốn Du Khinh Hàn lại tiếp tục tổn thương thêm, ý tứ trong lời Tiêu Đồng đã rõ đến mức không thể rõ hơn, Du Khinh Hàn tiếp tục đeo bám, không chỉ là làm phiền Tiêu Đồng, đối với bản thân cô mà nói cũng chỉ là tự rước lấy nhục thôi.



Dứt lời, Mạc Tịch Nguyên ra hiệu cho vệ sĩ Du gia bước lên, "Đem Nhị tiểu thư của các người đưa về an toàn, cô ấy đi quá lâu rồi."

Du Khinh Hàn cứng đờ đứng tại chỗ, cõi lòng cô tan nát thành vô số mảnh vỡ, không thể hàn gắn lại, mặc cho vệ sĩ vừa dìu vừa kéo đi, mắt vẫn dán chặt vào người Tiêu Đồng, mãi đến tận lúc xe chạy đi, mãi đến tận khi Tiêu Đồng biến mất trong tầm mắt cô.

"Cô ấy không cần tôi nữa." Du Khinh Hàn ôm hai chân mình cong người ngồi trên ghế sau, đầu vùi giữa hai gối, rất nhanh hai đầu gối dính một mảng ẩm ướt lớn, vai Du Khinh Hàn khẽ run, tiếng khóc nức nở bế tắc vang lên rõ ràng trong xe, "Cô ấy không cần tôi nữa, cô ấy không cần tôi nữa..."

Tiêu Đồng bình tĩnh gượng gạo từ chối khiến Du Khinh Hàn tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Tiêu Đồng chống cự lúc nàng bị bệnh, Du Khinh Hàn còn có thể cố gắng giải thích, thần trí nàng không ổn định, không biết mình đang làm gì, chờ nàng tỉnh táo lại thì sẽ tiếp nhận chính mình. Nhưng khi Tiêu Đồng tỉnh táo nói ra những câu kia, quả thực đã mang trái tim Du Khinh Hàn ra xuyên hàng trăm ngàn lỗ, Tiêu Đồng vạch rõ giới hạn với Du Khinh Hàn, nói cho Du Khinh Hàn biết rằng giữa hai người họ không còn khả năng nào nữa.

Đâu chỉ có không thể, đến nhìn thấy Du Khinh Hàn Tiêu Đồng cũng không muốn.

Du Khinh Hàn trốn trong xe, ôm đầu gối khóc rống lên, tuyệt vọng ngợp trời khiến cô nghẹt thờ.

Nhưng sự tuyệt vọng ấy, không bằng một phần so với những thứ Tiêu Đồng đã từng trải qua.

Sau khi Du Khinh Hàn bị mang đi, rốt cuộc Tiêu Đồng không chống đỡ nổi nổi, dựa vào sau vai Mạc Tịch Nguyên lảo đảo một hồi, may mà có Mạc Tịch Nguyên nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, mới không khiến nàng ngã nhào.

"Không sao chứ? Có muốn gọi bác sĩ không?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.

"Không cần." Tiêu Đồng kiệt sức vung vung tay, sau khi tự mình đứng vững buông Mạc Tịch Nguyên ra, "Tự nhiên hơi chóng mặt thôi, không phải chuyện lớn gì."

Mạc Tịch Nguyên gật đầu, đỡ Tiêu Đồng vào xe của chị, "Đi thôi, chị đưa em về nhà."

Tiêu Đồng tránh cánh tay Mạc Tịch Nguyên, "Không cần phiền chị, tự em làm được."

"Với chị mà còn cứng đầu vậy đó hả! Bộ dạng này của em có thể tự mình đi sao?" Mạc Tịch Nguyên nóng ruột, quát Tiêu Đồng một câu, sau đó Tiêu Đồng cả buổi không nói lời nào.

Mạc Tịch Nguyên tự biết mình hơi nặng lời, đang định nói xin lỗi với Tiêu Đồng, không ngờ Tiêu Đồng lại bắt đầu cười hắc hắc.

"Em cười cái gì?" Mạc Tịch Nguyên nhét Tiêu Đồng vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho nàng, sau đó chị mới vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

Tiêu Đồng dựa vào ghế, nở nụ cười hồi lâu mới nói, "Thì ra đây là cảm giác có chị gái."

Bàn tay đang thắt dây an toàn của Mạc Tịch Nguyên chợt khựng lại.

"Sẽ ngay lập tức lao ra bảo vệ em lúc em phạm tội, lại mắng em một trận lúc em làm bộ làm tịch."

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Đồng chính miệng thừa nhận Mạc Tịch Nguyên là chị của nàng.

Mạc Tịch Nguyên nghe thấy trong lòng mềm nhũn, cũng khẽ cười theo nàng, "Đúng rồi, không những che chở cho em, lúc em không nghe lời, còn đánh vào mông em nữa."

"Cắt." Tiêu Đồng mỉm cười xem thường, nói: "Không phải chị chỉ lớn hơn em một tuổi thôi sao?"

"Vậy thì chị vẫn là chị gái của em!" Mạc Tịch Nguyên đưa tay ra, xoa nhẹ lên đầu Tiêu Đồng, "Ặc, sao em lại cắn tóc kiểu chó táp thế này? Chờ chút nữa ăn cơm xong, chị đưa em đến tiệm cắt tóc chỉnh lại, con gái nhà người ta đang xinh đẹp như vậy, lại tự làm mình nhìn như ngáo đá là thế nào?"

Tiêu Đồng mặc chị sờ soạng một hồi, mới gạt nhẹ tay chị ra, "Cũng không đến nỗi mà, chị thật sự coi em là Golden* à?

*Golden: ý nói giống chó Golden Retriever.

"Nếu em thật sự là Golden thì tốt rồi, vừa ngoan lại nghe lời, chị đâu cần phải bận tâm." Mạc Tịch Nguyên cười hai mắt đều cong cong, một lúc sau vẻ mặt lại trầm xuống, chị thở dài, qua một lúc thật lâu mới nói với Tiêu Đồng: "Tiêu Đồng, xin lỗi."



Tiêu Đồng nhìn chị khó hiểu.

"Chị không nên tự ý điều tra em." Mạc Tịch Nguyên lại nói, "Ai cũng có nguyên tắc sống của mình, những việc em không muốn nói tất nhiên có lý do của em, phá vỡ nguyên tắc của em, làm tổn thương đến em, chị cũng chẳng khác gì hung thủ."

"Nhắc đến chuyện này, đúng là chị làm sai rồi." Tiêu Đồng gật đầu, lạnh nhạt nói, "Chị làm sai, chính em cũng sai."

Mạc Tịch Nguyên hơi bất ngờ nhìn nàng.

"Lúc em thấy tập tài liệu kia, chị biết cảm giác đầu tiên của em là gì không?"

"Sợ?"

Tiêu Đồng gật gù, "Em sống chết giấu kín những chuyện đó, đến nơi hoàn toàn không có ai nhận ra em, không ai biết quê quán trước đó của em, thậm chí em không dám về Thượng Dung thăm mộ bà nội, bởi vì em không dám để người ta biết chuyện kia, em cảm thấy ghê tởm chính mình. Vừa bẩn vừa buồn nôn."

"Xin lỗi." Mạc Tịch Nguyên lần nữa nhận lỗi.

Tiêu Đồng chỉ nhẹ giọng cười, lại nói tiếp: "Em sợ khi mọi người nhìn thấy những thứ đó cũng sẽ xem thường em, chê em buồn nôn, hoặc là đến thương hại em. Thương hại là gì chứ? Bản chất không phải là coi thường sao?"

"Em hiểu lầm rồi! Trước giờ chị chưa từng nghĩ vậy!"

"Trước ngày hôm nay, em vẫn luôn muốn trốn, trốn đến nơi không người quen biết, giả vờ như mình là người bình thường, bắt đầu cuộc sống mới, sau đó em gặp gã kia, là một trong những hung thủ năm đó."

"Tiêu Đồng, em không muốn nói thì đừng nói, chị không ép em nữa." Rõ ràng Mạc Tịch Nguyên cảm giác được tâm trạng Tiêu Đồng lại bắt đầu kích động, vốn dĩ chị muốn đưa Tiêu Đồng về nhà, lúc này lại lặng lẽ quay đầu xe, lái xe về hướng Viện 2.

"Không, em muốn nói." Tiêu Đồng nói, "Năm đó hành hung chính là bọn chúng, phạm tội cũng chính là chúng, tại sao người bị chỉ trích lại là em? Thậm chí kẻ có tội kia, sau mười hai năm đi ra, còn có thể tìm tới em, mắng chửi em là con điếm, còn muốn phạm tội thêm lần nữa, giống như em mới chính là người làm sai."

Nghĩ đến đây, Tiêu Đồng chỉ cảm thấy thứ logic này đúng là hoang đường, thậm chí nàng không nhịn được bật cười,"Kẻ phạm tội không mang một chút gánh nặng tâm lý nào lại còn chỉ trích người bị hại, tại sao vậy? Chỉ vì em từng bị chúng cưỡng bức, nên em "Bẩn" là đáng đời sao? Ai cũng có thể căm ghét em, ai cũng có thể vờ như thương hại rồi giẫm em một cái sao?" . truyện ngôn tình

Nàng nói tới mức oán hận, không để ý tới giọng của mình cũng bắt đầu run lên, "Trên đời không có cái đạo lý như vậy!"

"Tiêu Đồng, em không sai, em làm rất rốt, đời này không ai có tư cách chỉ trích em, cũng không ai có tư cách thương hại em, em là tuyệt nhất, không ai có thể tốt hơn em nữa."

"Mãi đến tận khi con dao kia cắm vào ngực tên đó, mãi đến khi trong mắt hắn xuất hiện vẻ hoảng sợ lẫn khó tin, đột nhiên em hiểu được một chuyện, tại sao người bị chỉ trích luôn là em? Bởi vì chính em còn xem thường bản thân mình, chính em còn cảm thấy mình "Bẩn", em cảm thấy mình là sự hổ thẹn, có thể mặc người phỉ nhổ. Ngay bản thân em còn nghĩ như vậy, tất nhiên là những người kia không cần kiêng dè gì nữa rồi, cứ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em thôi."

"Nhưng mà em không có sai." Tiêu Đồng nói, "Đêm ấy đi ra ngoài không phải lỗi của em, sau đó bị cảnh sát lẫn bác sĩ hỏi cung cũng không phải lỗi của em, thậm chí, hôm qua em cắm dao vào ngực tên kia cũng không phải lỗi của em. Lỗi lầm duy nhất của em chính là qua nhiều năm như vậy mà em vẫn luôn xem thường bản thân. Ngay cả mình còn không che chở cho mình, vậy thì ai cũng có thể giẫm đạp lên em rồi."

Tiêu Đồng tâm tình kích động, nhưng lại rất tỉnh táo, Mạc Tịch Nguyên lén quan sát vẻ mặt của nàng, thăm dò hỏi: "Thật sự là em nghĩ như vậy?"

"Đương nhiên." Đôi mắt Tiêu Đồng đỏ lên, mũi chua chua, nhưng miệng vẫn đang cười, "Chị, chị biết không, trong khoảnh khắc đó, trong lòng em không thấy hối hận chút nào, em chỉ cảm thấy được giải thoát, em đã giết được ác ma quẩn quanh em mười hai năm, hắn hại em lâu như vậy, rốt cuộc em có thể tự tay kết liễu hắn."

"Em cũng không sợ ma quỷ trốn trong góc phòng nữa, nhưng đến lúc em không còn sợ thì cũng không thấy chúng nữa."

"Bây giờ em không xuất hiện ảo giác nữa?" Mạc Tịch Nguyên hỏi.

"Đúng vậy, các chị cứ nói những thứ đó là ảo giác, trước đây em không tin, hoá ra thật sự là ảo giác." Tiêu Đồng nghiêng đầu nhìn Mạc Tịch Nguyên, "Chị, chuyện này không phải là nói rõ bệnh của em đã sắp khỏi rồi sao?"

"Chị cũng không biết nữa." Mạc Tịch Nguyên dừng xe ở ven đường, nghiêm túc quan sát Tiêu Đồng, "Tiêu Đồng, bắt đầu từ bây giờ, chị tôn trọng mọi quyết định của em, em là một người độc lập, không phải vật sở hữu của ai hết, không ai có quyền quyết định thay em. Bây giờ con đường này là quay lại Viện 2, Tiêu Đồng, em có đồng ý theo chị quay lại làm kiểm tra không? Dù cho việc này có thể làm lộ ra tất cả mọi thống khổ em đã trải qua?"

"Trở về đi. Em không sợ, cũng không bao giờ sợ nữa." Tiêu Đồng nói, "Chị, em muốn bắt đầu cuộc sống mới, em muốn sống thật tốt."

"Được." Mạc Tịch Nguyên khởi động xe, chạy hướng về Viện 2.

Phía trước, bóng tối tan dần, mặt trời rực đỏ dần nhô cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khiết Phích

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook