Chương 23: Giao thừa
Tam Nguyệt Đồ Đằng
18/05/2021
Đến cuối năm cũng không yên ổn.
Trong đêm giao thừa, Tiêu Đồng ngồi trên giường sắt ở trại tạm giam, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ hẹp phía trước, ánh đèn đoàn viên ở các gia đình thắp sáng màn đêm, bầu trời cũng vô cùng náo nhiệt, pháo hoa lớp này nối tiếp lớp kia, Tiêu Đồng không nhìn thấy dáng vẻ nở bừng của chúng trên trời cao, nhưng chỉ bằng một điểm rực rỡ thỉnh thoảng lộ ra trong cửa sổ to bằng bàn tay, nàng cũng có thể tưởng tượng ra được chúng đẹp đến mức nào.
Tiêu Đồng nhìn lửa khói hoá thành một trời rực rỡ màu sắc, trước mắt lại như một đoạn phim quay chậm, lặp đi lặp lại cảnh Du Khinh Hàn rời đi, thật yếu ớt, như một động vật nhỏ vừa được cứu ra từ trong bẫy rập, hoàn toàn dựa dẫm vào... người phụ nữ kia tên gì nhỉ? Mạc Tịch Nguyên phải không? Tóm lại là một người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Thậm chí, một ánh mắt cũng không liếc nhìn Tiêu Đồng.
Đây là chuyện đương nhiên, e là lúc này Du Khinh Hàn đã hận mình thấu xương. Tiêu Đồng nghĩ, cũng không có gì không tốt, không thể khiến cho Du Khinh Hàn yêu mình, vậy hãy để cô ấy cả đời đều nhớ đến mình là được rồi. Nàng dựa vào lan can sắt nở nụ cười, người khác khi sắp đối mặt với hoạ lao tù đều sợ hãi, chỉ có Tiêu Đồng, cười đến vui sướng vì được giải thoát.
Nàng muốn tìm một chỗ nhốt mình lại, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, bằng không nàng sẽ không khống chế được bản thân, không khống chế được chính mình tiếp tục bị coi thường, một lần lại một lần xuất hiện trước mắt Du Khinh Hàn.
Bây giờ tốt rồi, cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi như vậy.
"Ha, cuối năm phải vào trại tạm giam mà vẫn sung sướng như vậy là lần đầu tiên tôi thấy đó." Trực ban là một cậu dân cảnh trẻ tuổi, đang cầm di động xem tiết mục cuối năm, dò xét qua phía Tiêu Đồng, thấy nàng hướng về song sắt cửa sổ cười ngây ngô, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cô chính là người bắt nhốt Du gia Nhị tiểu thư trong truyền thuyết? Một cô gái thật xinh đẹp nha, lại không nhìn ra cô có bản lĩnh lớn như vậy đó?"
Tiêu Đồng quay đầu liếc hắn một cái.
"Ai nha cô đừng trừng tôi mà, cô không biết đâu, chỉ vì tìm cô, có người nói đã điều động đến cả cảnh sát hình sự lẫn cục cảnh sát thành phố, vị Du gia Đại công tử kia suýt chút nữa lật cả thành phố Giang Vũ lên, cô đúng là một nhân tài, khâm phục, khâm phục." Dân cảnh trẻ bật ngón tay cái lên với Tiêu Đồng.
"..." Tiêu Đồng nghĩ, người này có phải bị ngốc không vậy.
Cuối năm trại tạm giam không có ai, dân cảnh trẻ một mình quá tẻ nhạt, lại lắm mồm lắm miệng, bắt lấy Tiêu Đồng nói suốt không thôi, Tiêu Đồng kỳ thực không thích nói chuyện cùng người lạ, nhưng có lẽ bộ cảnh phục trên người hắn đặc biệt khiến người ta có cảm giác an toàn, hơn nữa nghe hắn khoác lác rất thú vị, nên nàng vẫn nghe.
Từ khi bà nội Tiêu Đồng qua đời, một mình nàng trải qua giao thừa mười năm vắng ngắt, ai nghĩ đến năm nay lại là lần náo nhiệt nhất.
"Tiểu Diêu, làm gì vậy? Đã nói không cho tùy tiện nói chuyện với nghi phạm, cậu lại muốn bị xử phạt đúng không?" Hơn nửa tiếng sau, một cảnh sát lớn tuổi hơn đi vào quát lớn.
"Sư phụ..." Dân cảnh trẻ sợ đến líu lưỡi, không dám nói thêm một lời, cung kính đi theo cảnh sát lớn tuổi.
Nháy mắt trại giam khôi phục yên tĩnh, một chút ồn ào cũng không còn.
"Lại qua một năm." Đầu Tiêu Đồng dựa vào lan can giường sắt, lẩm bẩm nói.
Du Khinh Hàn được Du Khinh Minh cứu ra, nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ là không đủ dinh dưỡng, không có vấn đề gì lớn, hơn nữa ngày tết ở bệnh viện sẽ không may mắn, thế là cùng ngày liền ra viện, về Du gia tĩnh dưỡng.
Du lão gia thấy Du Khinh Hàn trở về, tức giận muốn đánh cô, nhưng nhìn nét mặt tái nhợt cùng chiếc cằm nhọn hoắc của cô lại không đành lòng, tay nhấc lên một nửa lại thả xuống, để hộ lý đưa Du Khinh Hàn về phòng cô, còn mình thì xoay người, chậm rãi trở về phòng ngủ.
"Cha." Du Khinh Minh đưa Du Khinh Hàn lên lầu xong mới đến phòng cha mình, gõ cửa đi vào, đứng phía sau ông, cúi đầu kêu một tiếng.
Đúng lúc Du lão gia đang nhìn di ảnh mẹ Du Khinh Hàn, nghe được tiếng Du Khinh Minh, vội vàng lau mắt, ho khan vài tiếng đứng lên, xoay người nhìn Du Khinh Minh, "Tiểu Hàn nó... Tình trạng thế nào?"
"Bác sĩ Lý nói, an tâm tịnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt lên."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Ông vịn ghế ngồi xuống, đem di ảnh Du lão phu nhân cất vào trong tủ đầu giường, "Mẹ con phải đi trước, cha lúc trước luôn bận rộn, Khinh Minh, những năm này thật cực khổ cho con."
"Cha đừng nói vậy." Du Khinh Minh gật đầu đứng trước mặt ông, trên mặt không có chút rung động nào.
Du lão gia tinh tế đánh giá đứa con lớn này, trong lòng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Đứa con trai này, từ nhỏ đã hiểu chuyện, thông minh hơn người, tính tình lại trầm ổn, từ luyện võ, đọc sách cho đến việc tiếp nhận gia nghiệp, chưa lần nào làm người ta bận tâm. Năm đó có ai mà không hâm mộ Du gia có người thừa kế tài năng? Du lão gia lúc trước cũng vì Du Khinh Minh mà kiêu ngạo, nhưng theo tuổi càng ngày càng cao, ngược lại trở nên đau lòng đứa con này.
Khi Du Khinh Hàn còn nhỏ, luôn ôm bắp đùi Du lão gia lăn lộn làm nũng, Du lão gia cũng luôn yêu thương con gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại quên mất Du Khinh Minh, ông thật sự không nhớ nổi Du Khinh Minh khi còn bé có dáng vẻ thế nào, giống như Du Khinh Minh vừa sinh ra đã lớn lên, xưa nay chưa từng trải qua tuổi ấu thơ.
"Đảo mắt lại thêm một năm, con đã ba mươi chín, đừng một lòng chỉ quan tâm chuyện ở công ty, cũng nên tính toán vì bản thân một chút, nên lập gia đình để có một người quan tâm mình, tương lai cha có mất cũng có thể yên tâm."
"Cha thân thể cường tráng, đừng nói những chuyện này." Du Khinh Minh nói.
Anh còn đang mặc âu phục, là anh em ruột thịt với Du Khinh Hàn nên mặt mũi rất giống nhau, chỉ là đường nét trên mặt anh có thêm sự cương nghị, thái độ hiên ngang, người đã bốn mươi, dáng vẻ lúc nhỏ đã không còn chút gì, giống như một thanh bảo kiếm được tháng năm mài giũa, nội liễm bình tĩnh. Bằng vào tướng mạo và gia thế của anh, phụ nữ yêu thích vô số, thậm chí cả đàn ông cũng không thiếu, chỉ là nhiều năm như vậy, bên người Du Khinh Minh luôn sạch không một bóng người, đến một scandal nhỏ cũng không truyền ra.
Chẳng trách người người đều nói, Du gia có hai anh em, ngoại trừ hình dáng thì không có gì giống nhau, người anh là nhân tài trong muôn người, người em lại là hỗn thế ma vương vô học long nhong.
"Khinh Minh, con nói cha nghe xem, nhiều năm như vậy mà con chưa từng gặp qua một người nào hợp ý?"
Ánh mắt Du Khinh Minh khẽ động, nói: "Không có."
"Khinh Minh..."
"Cha, bây giờ không còn sớm, cha nghỉ ngơi đi, con đi xem Tiểu Hàn." Du Khinh Minh ngắt lời cha mình, xoay người ra khỏi phòng.
Bên trong hành lang uốn khúc, Du Khinh Minh chạm mặt Mạc Tịch Nguyên, anh hơi ngẩn người.
Mạc Tịch Nguyên có vẻ như vừa tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa, bên ngoài là áo khoác bằng lụa mỏng, tóc xoã trên bờ vai, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Chị vừa xoa cổ vừa hướng về phía Du Khinh Minh mỉm cười, nốt ruồi ở khóe mắt lóe lên một cái, tim Du Khinh Minh cũng đập nhanh một nhịp.
Du Khinh Minh không chút biến sắc dời mắt, thấp giọng nói: "Trễ như vậy còn chưa ngủ?"
"Không phải anh cũng chưa ngủ sao?" Mạc Tịch Nguyên ôm cánh tay đi tới, mũi chân đặt trước mặt Du Khinh Minh, ngẩng đầu nhìn anh, cười đến mắt đều cong lên, "Anh Du, em đi mười năm, anh có nhớ em không?"
"Bên ngoài lạnh, em trở về đi, nhớ mặc thêm áo."
"Không được, em trở về lâu như vậy, anh vẫn trốn tránh không gặp em, nếu không phải lần này Tiểu Hàn có chuyện, chỉ sợ hết năm nay em cũng không thấy được anh." Mạc Tịch Nguyên ôm lấy cánh tay Du Khinh Minh, "Em sợ em quay người lại, anh lại chạy."
Du Khinh Minh nhanh chóng rút tay về, lui về sau một bước, khách sáo mà xa cách, cúi đầu, "Anh còn có việc phải xử lý, đi trước."
"Du Khinh Minh!" Mạc Tịch Nguyên cau mày, tăng cao âm lượng gọi lại, "Năm đó anh trốn em, em vẫn nghĩ là anh chán ghét em, được, em cũng không có ý kiến, chạy ra nước ngoài đợi mười năm, chờ cho anh kết hôn sinh con lại trở về, không làm lỡ cuộc đời của anh. Nhưng hiện tại anh đang làm gì vậy? Du Khinh Minh, anh cũng là đàn ông chân dài vai rộng, hai chúng ta thứ nhất không phải họ hàng, thứ hai không phải kẻ thù, tại sao không thể ở bên nhau? Anh thừa nhận anh yêu em khó đến vậy sao?"
Mạc Tịch Nguyên nói đến chỗ đau lòng, tự nhiên cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ được mà run lên một hồi, âm thanh trở nên nghẹn ngào, "Hôm nay, anh đứng trước mặt em nói anh không yêu em, là em ảo tưởng thôi, ngày mai em lập tức về nói người nhà bàn chuyện kết hôn, từ nay về sau không tiếp tục ở trước mặt làm phiền anh, Du Khinh Minh, nếu anh là đàn ông thì nhìn vào mắt em mà nói."
Nước mắt trong mắt Mạc Tịch Nguyên rơi xuống, khàn giọng nói: "Anh nói đi!"
Du Khinh Minh nhìn đôi mắt của chị, trong lòng đau đớn, anh cắn răng, dừng lại rất lâu, mới kiềm nén thở dài: "Tịch Nguyên, cuộc đời của em, em không nên lãng phí."
"Cuộc đời của em, nếu như anh thật sự không yêu em, nói một câu để em không còn nhớ nhung gì nữa thì có gì mà khó?"
Mạc Tịch Nguyên nhìn về phía Du Khinh Minh, vừa sợ hãi vừa chờ mong, chị biết mình đang bức bách Du Khinh Minh, nhưng chị không có biện pháp khác, nhiều năm như vậy Du Khinh Minh vẫn là con rùa đen rút đầu như thế, mình mà không ép anh ấy, sợ đến năm mươi tuổi anh ấy vẫn là dáng vẻ đáng chết này.
Môi Du Khinh Minh giật giật, lòng Mạc Tịch Nguyên căng lên, chỉ nghe anh thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Tịch Nguyên, xin lỗi." Nói xong, đi như chạy trốn, bước chân luôn ổn định chợt rối loạn.
Mạc Tịch Nguyên đau lòng một hồi. Chị thực sự không nghĩ ra, người đàn ông này đã từng yêu chị như vậy, tại sao lúc đó lại đột ngột chia tay, vội vã đến mức Mạc Tịch Nguyên không kịp chuẩn bị.
Tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên, năm mới đến, năm cũ dù có tiếc nuối, dù có không cam lòng hay đau đớn thế nào đi nữa, cuối cùng cũng trở thành quá khứ.
Du Khinh Hàn ở nhà tĩnh dưỡng hết một tuần lễ, trải qua lần kinh hãi này, Du Khinh Minh gần như nhốt cô ở Du gia không cho đi đâu cả, chỉ lo cô lại có mệnh hệ gì. Cũng may Mạc Tịch Nguyên thường đến thăm cô, có Mạc Tịch Nguyên, cuộc sống loanh quanh trong nhà cũng không đến mức quá tẻ nhạt khổ sở.
Tiêu Đồng thế nào rồi? Du Khinh Hàn cùng Mạc Tịch Nguyên chơi xong một ván game, ném tay cầm nhìn sang một bên mặt chị, trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn sợ hết hồn, nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn vứt người này ra khỏi đầu mình.
Điên khùng gì vậy? Mình và Tiêu Đồng đã hoàn toàn kết thúc rồi, còn nghĩ tới cô ấy làm cái gì? Không thể nghĩ không thể nghĩ...
Du Khinh Hàn ngắm nhìn bốn phía, Du gia thuê mấy người làm rất chịu khó, quét tước nhà cửa vô cùng sạch sẽ, nhưng cô nhìn cách nào cũng không thấy hài lòng, tạp chí không sắp xếp theo ngày, ảnh đĩa cũng không phân loại theo màu sắc, nói chung tất cả nhìn qua đều rối loạn lung tung, Du Khinh Hàn khó chịu tự mình sắp xếp lại một lần nhưng cũng không hài lòng, vẫn là lộn xộn.
"Tiểu Hàn em sao vậy? Sao lại tự mình bực bội?" Mạc Tịch Nguyên chơi game một mình, nhân lúc đang chuyển cảnh, quay đầu trêu chọc Du Khinh Hàn, "Bệnh còn chưa hết đã bắt đầu khó chịu rồi? Cẩn thận lần sau chị không đến thăm em."
"Tịch Nguyên, em luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó."
"Không đúng chỗ nào?"
"Chị xem căn phòng này."
"Phòng làm sao?" Mạc Tịch Nguyên nhìn hai bên một chút, "Không phải rất tốt sao, sạch sẽ chỉnh tề."
"Chị gọi cái này là chỉnh tề?" Du Khinh Hàn sợ hãi kêu lên một cách phóng đại, "Tất cả đều loạn thành một đống!"
"Cái này mà là loạn? Vậy hôm nào em đến nhà chị nhìn, còn không chọc em tức chết?" Trò chơi load xong, Mạc Tịch Nguyên cười quay đầu lại, tiếp tục chơi game, không để ý Du Khinh Hàn nữa.
Không đúng, rất không đúng, cái phòng lung ta lung tung này làm cả người cô đều không thoải mái, nhưng cô lại không biết làm sao để thu dọn.
Nếu như Tiêu Đồng ở đây thì tốt rồi...
Phi! Tại sao lại nhớ tới Tiêu Đồng?
Nhưng mà, năm mới đi chúc tết Tiêu Đồng chắc cũng không sao đâu nhỉ? Du Khinh Hàn nghĩ, bây giờ Tiêu Đồng ở nơi nào đây?
Cô tựa hồ hoàn toàn quên mất chuyện Tiêu Đồng bắt cóc cô, cảm thấy đi chúc tết Tiêu Đồng cũng không tệ, thế là không nói hai lời gọi điện thoại cho nàng.
Điện thoại không có người nhận, Du Khinh Hàn nghi hoặc, kỳ quái, cuối cùng Tiêu Đồng đi chỗ nào chứ?
Lại qua mấy ngày, đến lúc người ở đồn cảnh sát tìm đến cô để làm nhân chứng, cô mới biết Tiêu Đồng đi chỗ nào.
Thì ra Tiêu Đồng qua năm mới bên trong trại tạm giam.
Trong đêm giao thừa, Tiêu Đồng ngồi trên giường sắt ở trại tạm giam, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhỏ hẹp phía trước, ánh đèn đoàn viên ở các gia đình thắp sáng màn đêm, bầu trời cũng vô cùng náo nhiệt, pháo hoa lớp này nối tiếp lớp kia, Tiêu Đồng không nhìn thấy dáng vẻ nở bừng của chúng trên trời cao, nhưng chỉ bằng một điểm rực rỡ thỉnh thoảng lộ ra trong cửa sổ to bằng bàn tay, nàng cũng có thể tưởng tượng ra được chúng đẹp đến mức nào.
Tiêu Đồng nhìn lửa khói hoá thành một trời rực rỡ màu sắc, trước mắt lại như một đoạn phim quay chậm, lặp đi lặp lại cảnh Du Khinh Hàn rời đi, thật yếu ớt, như một động vật nhỏ vừa được cứu ra từ trong bẫy rập, hoàn toàn dựa dẫm vào... người phụ nữ kia tên gì nhỉ? Mạc Tịch Nguyên phải không? Tóm lại là một người vừa dịu dàng vừa xinh đẹp.
Thậm chí, một ánh mắt cũng không liếc nhìn Tiêu Đồng.
Đây là chuyện đương nhiên, e là lúc này Du Khinh Hàn đã hận mình thấu xương. Tiêu Đồng nghĩ, cũng không có gì không tốt, không thể khiến cho Du Khinh Hàn yêu mình, vậy hãy để cô ấy cả đời đều nhớ đến mình là được rồi. Nàng dựa vào lan can sắt nở nụ cười, người khác khi sắp đối mặt với hoạ lao tù đều sợ hãi, chỉ có Tiêu Đồng, cười đến vui sướng vì được giải thoát.
Nàng muốn tìm một chỗ nhốt mình lại, người bên ngoài không vào được, người bên trong cũng không ra được, bằng không nàng sẽ không khống chế được bản thân, không khống chế được chính mình tiếp tục bị coi thường, một lần lại một lần xuất hiện trước mắt Du Khinh Hàn.
Bây giờ tốt rồi, cuối cùng nàng cũng tìm được một nơi như vậy.
"Ha, cuối năm phải vào trại tạm giam mà vẫn sung sướng như vậy là lần đầu tiên tôi thấy đó." Trực ban là một cậu dân cảnh trẻ tuổi, đang cầm di động xem tiết mục cuối năm, dò xét qua phía Tiêu Đồng, thấy nàng hướng về song sắt cửa sổ cười ngây ngô, không khỏi ngạc nhiên nói: "Cô chính là người bắt nhốt Du gia Nhị tiểu thư trong truyền thuyết? Một cô gái thật xinh đẹp nha, lại không nhìn ra cô có bản lĩnh lớn như vậy đó?"
Tiêu Đồng quay đầu liếc hắn một cái.
"Ai nha cô đừng trừng tôi mà, cô không biết đâu, chỉ vì tìm cô, có người nói đã điều động đến cả cảnh sát hình sự lẫn cục cảnh sát thành phố, vị Du gia Đại công tử kia suýt chút nữa lật cả thành phố Giang Vũ lên, cô đúng là một nhân tài, khâm phục, khâm phục." Dân cảnh trẻ bật ngón tay cái lên với Tiêu Đồng.
"..." Tiêu Đồng nghĩ, người này có phải bị ngốc không vậy.
Cuối năm trại tạm giam không có ai, dân cảnh trẻ một mình quá tẻ nhạt, lại lắm mồm lắm miệng, bắt lấy Tiêu Đồng nói suốt không thôi, Tiêu Đồng kỳ thực không thích nói chuyện cùng người lạ, nhưng có lẽ bộ cảnh phục trên người hắn đặc biệt khiến người ta có cảm giác an toàn, hơn nữa nghe hắn khoác lác rất thú vị, nên nàng vẫn nghe.
Từ khi bà nội Tiêu Đồng qua đời, một mình nàng trải qua giao thừa mười năm vắng ngắt, ai nghĩ đến năm nay lại là lần náo nhiệt nhất.
"Tiểu Diêu, làm gì vậy? Đã nói không cho tùy tiện nói chuyện với nghi phạm, cậu lại muốn bị xử phạt đúng không?" Hơn nửa tiếng sau, một cảnh sát lớn tuổi hơn đi vào quát lớn.
"Sư phụ..." Dân cảnh trẻ sợ đến líu lưỡi, không dám nói thêm một lời, cung kính đi theo cảnh sát lớn tuổi.
Nháy mắt trại giam khôi phục yên tĩnh, một chút ồn ào cũng không còn.
"Lại qua một năm." Đầu Tiêu Đồng dựa vào lan can giường sắt, lẩm bẩm nói.
Du Khinh Hàn được Du Khinh Minh cứu ra, nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, bác sĩ nói cô chỉ là không đủ dinh dưỡng, không có vấn đề gì lớn, hơn nữa ngày tết ở bệnh viện sẽ không may mắn, thế là cùng ngày liền ra viện, về Du gia tĩnh dưỡng.
Du lão gia thấy Du Khinh Hàn trở về, tức giận muốn đánh cô, nhưng nhìn nét mặt tái nhợt cùng chiếc cằm nhọn hoắc của cô lại không đành lòng, tay nhấc lên một nửa lại thả xuống, để hộ lý đưa Du Khinh Hàn về phòng cô, còn mình thì xoay người, chậm rãi trở về phòng ngủ.
"Cha." Du Khinh Minh đưa Du Khinh Hàn lên lầu xong mới đến phòng cha mình, gõ cửa đi vào, đứng phía sau ông, cúi đầu kêu một tiếng.
Đúng lúc Du lão gia đang nhìn di ảnh mẹ Du Khinh Hàn, nghe được tiếng Du Khinh Minh, vội vàng lau mắt, ho khan vài tiếng đứng lên, xoay người nhìn Du Khinh Minh, "Tiểu Hàn nó... Tình trạng thế nào?"
"Bác sĩ Lý nói, an tâm tịnh dưỡng mấy ngày sẽ tốt lên."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Ông vịn ghế ngồi xuống, đem di ảnh Du lão phu nhân cất vào trong tủ đầu giường, "Mẹ con phải đi trước, cha lúc trước luôn bận rộn, Khinh Minh, những năm này thật cực khổ cho con."
"Cha đừng nói vậy." Du Khinh Minh gật đầu đứng trước mặt ông, trên mặt không có chút rung động nào.
Du lão gia tinh tế đánh giá đứa con lớn này, trong lòng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Đứa con trai này, từ nhỏ đã hiểu chuyện, thông minh hơn người, tính tình lại trầm ổn, từ luyện võ, đọc sách cho đến việc tiếp nhận gia nghiệp, chưa lần nào làm người ta bận tâm. Năm đó có ai mà không hâm mộ Du gia có người thừa kế tài năng? Du lão gia lúc trước cũng vì Du Khinh Minh mà kiêu ngạo, nhưng theo tuổi càng ngày càng cao, ngược lại trở nên đau lòng đứa con này.
Khi Du Khinh Hàn còn nhỏ, luôn ôm bắp đùi Du lão gia lăn lộn làm nũng, Du lão gia cũng luôn yêu thương con gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lại quên mất Du Khinh Minh, ông thật sự không nhớ nổi Du Khinh Minh khi còn bé có dáng vẻ thế nào, giống như Du Khinh Minh vừa sinh ra đã lớn lên, xưa nay chưa từng trải qua tuổi ấu thơ.
"Đảo mắt lại thêm một năm, con đã ba mươi chín, đừng một lòng chỉ quan tâm chuyện ở công ty, cũng nên tính toán vì bản thân một chút, nên lập gia đình để có một người quan tâm mình, tương lai cha có mất cũng có thể yên tâm."
"Cha thân thể cường tráng, đừng nói những chuyện này." Du Khinh Minh nói.
Anh còn đang mặc âu phục, là anh em ruột thịt với Du Khinh Hàn nên mặt mũi rất giống nhau, chỉ là đường nét trên mặt anh có thêm sự cương nghị, thái độ hiên ngang, người đã bốn mươi, dáng vẻ lúc nhỏ đã không còn chút gì, giống như một thanh bảo kiếm được tháng năm mài giũa, nội liễm bình tĩnh. Bằng vào tướng mạo và gia thế của anh, phụ nữ yêu thích vô số, thậm chí cả đàn ông cũng không thiếu, chỉ là nhiều năm như vậy, bên người Du Khinh Minh luôn sạch không một bóng người, đến một scandal nhỏ cũng không truyền ra.
Chẳng trách người người đều nói, Du gia có hai anh em, ngoại trừ hình dáng thì không có gì giống nhau, người anh là nhân tài trong muôn người, người em lại là hỗn thế ma vương vô học long nhong.
"Khinh Minh, con nói cha nghe xem, nhiều năm như vậy mà con chưa từng gặp qua một người nào hợp ý?"
Ánh mắt Du Khinh Minh khẽ động, nói: "Không có."
"Khinh Minh..."
"Cha, bây giờ không còn sớm, cha nghỉ ngơi đi, con đi xem Tiểu Hàn." Du Khinh Minh ngắt lời cha mình, xoay người ra khỏi phòng.
Bên trong hành lang uốn khúc, Du Khinh Minh chạm mặt Mạc Tịch Nguyên, anh hơi ngẩn người.
Mạc Tịch Nguyên có vẻ như vừa tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ bằng tơ lụa, bên ngoài là áo khoác bằng lụa mỏng, tóc xoã trên bờ vai, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.
Chị vừa xoa cổ vừa hướng về phía Du Khinh Minh mỉm cười, nốt ruồi ở khóe mắt lóe lên một cái, tim Du Khinh Minh cũng đập nhanh một nhịp.
Du Khinh Minh không chút biến sắc dời mắt, thấp giọng nói: "Trễ như vậy còn chưa ngủ?"
"Không phải anh cũng chưa ngủ sao?" Mạc Tịch Nguyên ôm cánh tay đi tới, mũi chân đặt trước mặt Du Khinh Minh, ngẩng đầu nhìn anh, cười đến mắt đều cong lên, "Anh Du, em đi mười năm, anh có nhớ em không?"
"Bên ngoài lạnh, em trở về đi, nhớ mặc thêm áo."
"Không được, em trở về lâu như vậy, anh vẫn trốn tránh không gặp em, nếu không phải lần này Tiểu Hàn có chuyện, chỉ sợ hết năm nay em cũng không thấy được anh." Mạc Tịch Nguyên ôm lấy cánh tay Du Khinh Minh, "Em sợ em quay người lại, anh lại chạy."
Du Khinh Minh nhanh chóng rút tay về, lui về sau một bước, khách sáo mà xa cách, cúi đầu, "Anh còn có việc phải xử lý, đi trước."
"Du Khinh Minh!" Mạc Tịch Nguyên cau mày, tăng cao âm lượng gọi lại, "Năm đó anh trốn em, em vẫn nghĩ là anh chán ghét em, được, em cũng không có ý kiến, chạy ra nước ngoài đợi mười năm, chờ cho anh kết hôn sinh con lại trở về, không làm lỡ cuộc đời của anh. Nhưng hiện tại anh đang làm gì vậy? Du Khinh Minh, anh cũng là đàn ông chân dài vai rộng, hai chúng ta thứ nhất không phải họ hàng, thứ hai không phải kẻ thù, tại sao không thể ở bên nhau? Anh thừa nhận anh yêu em khó đến vậy sao?"
Mạc Tịch Nguyên nói đến chỗ đau lòng, tự nhiên cảm thấy có chút lạnh, không tự chủ được mà run lên một hồi, âm thanh trở nên nghẹn ngào, "Hôm nay, anh đứng trước mặt em nói anh không yêu em, là em ảo tưởng thôi, ngày mai em lập tức về nói người nhà bàn chuyện kết hôn, từ nay về sau không tiếp tục ở trước mặt làm phiền anh, Du Khinh Minh, nếu anh là đàn ông thì nhìn vào mắt em mà nói."
Nước mắt trong mắt Mạc Tịch Nguyên rơi xuống, khàn giọng nói: "Anh nói đi!"
Du Khinh Minh nhìn đôi mắt của chị, trong lòng đau đớn, anh cắn răng, dừng lại rất lâu, mới kiềm nén thở dài: "Tịch Nguyên, cuộc đời của em, em không nên lãng phí."
"Cuộc đời của em, nếu như anh thật sự không yêu em, nói một câu để em không còn nhớ nhung gì nữa thì có gì mà khó?"
Mạc Tịch Nguyên nhìn về phía Du Khinh Minh, vừa sợ hãi vừa chờ mong, chị biết mình đang bức bách Du Khinh Minh, nhưng chị không có biện pháp khác, nhiều năm như vậy Du Khinh Minh vẫn là con rùa đen rút đầu như thế, mình mà không ép anh ấy, sợ đến năm mươi tuổi anh ấy vẫn là dáng vẻ đáng chết này.
Môi Du Khinh Minh giật giật, lòng Mạc Tịch Nguyên căng lên, chỉ nghe anh thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Tịch Nguyên, xin lỗi." Nói xong, đi như chạy trốn, bước chân luôn ổn định chợt rối loạn.
Mạc Tịch Nguyên đau lòng một hồi. Chị thực sự không nghĩ ra, người đàn ông này đã từng yêu chị như vậy, tại sao lúc đó lại đột ngột chia tay, vội vã đến mức Mạc Tịch Nguyên không kịp chuẩn bị.
Tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên, năm mới đến, năm cũ dù có tiếc nuối, dù có không cam lòng hay đau đớn thế nào đi nữa, cuối cùng cũng trở thành quá khứ.
Du Khinh Hàn ở nhà tĩnh dưỡng hết một tuần lễ, trải qua lần kinh hãi này, Du Khinh Minh gần như nhốt cô ở Du gia không cho đi đâu cả, chỉ lo cô lại có mệnh hệ gì. Cũng may Mạc Tịch Nguyên thường đến thăm cô, có Mạc Tịch Nguyên, cuộc sống loanh quanh trong nhà cũng không đến mức quá tẻ nhạt khổ sở.
Tiêu Đồng thế nào rồi? Du Khinh Hàn cùng Mạc Tịch Nguyên chơi xong một ván game, ném tay cầm nhìn sang một bên mặt chị, trong đầu đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn sợ hết hồn, nhanh chóng lắc lắc đầu, muốn vứt người này ra khỏi đầu mình.
Điên khùng gì vậy? Mình và Tiêu Đồng đã hoàn toàn kết thúc rồi, còn nghĩ tới cô ấy làm cái gì? Không thể nghĩ không thể nghĩ...
Du Khinh Hàn ngắm nhìn bốn phía, Du gia thuê mấy người làm rất chịu khó, quét tước nhà cửa vô cùng sạch sẽ, nhưng cô nhìn cách nào cũng không thấy hài lòng, tạp chí không sắp xếp theo ngày, ảnh đĩa cũng không phân loại theo màu sắc, nói chung tất cả nhìn qua đều rối loạn lung tung, Du Khinh Hàn khó chịu tự mình sắp xếp lại một lần nhưng cũng không hài lòng, vẫn là lộn xộn.
"Tiểu Hàn em sao vậy? Sao lại tự mình bực bội?" Mạc Tịch Nguyên chơi game một mình, nhân lúc đang chuyển cảnh, quay đầu trêu chọc Du Khinh Hàn, "Bệnh còn chưa hết đã bắt đầu khó chịu rồi? Cẩn thận lần sau chị không đến thăm em."
"Tịch Nguyên, em luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó."
"Không đúng chỗ nào?"
"Chị xem căn phòng này."
"Phòng làm sao?" Mạc Tịch Nguyên nhìn hai bên một chút, "Không phải rất tốt sao, sạch sẽ chỉnh tề."
"Chị gọi cái này là chỉnh tề?" Du Khinh Hàn sợ hãi kêu lên một cách phóng đại, "Tất cả đều loạn thành một đống!"
"Cái này mà là loạn? Vậy hôm nào em đến nhà chị nhìn, còn không chọc em tức chết?" Trò chơi load xong, Mạc Tịch Nguyên cười quay đầu lại, tiếp tục chơi game, không để ý Du Khinh Hàn nữa.
Không đúng, rất không đúng, cái phòng lung ta lung tung này làm cả người cô đều không thoải mái, nhưng cô lại không biết làm sao để thu dọn.
Nếu như Tiêu Đồng ở đây thì tốt rồi...
Phi! Tại sao lại nhớ tới Tiêu Đồng?
Nhưng mà, năm mới đi chúc tết Tiêu Đồng chắc cũng không sao đâu nhỉ? Du Khinh Hàn nghĩ, bây giờ Tiêu Đồng ở nơi nào đây?
Cô tựa hồ hoàn toàn quên mất chuyện Tiêu Đồng bắt cóc cô, cảm thấy đi chúc tết Tiêu Đồng cũng không tệ, thế là không nói hai lời gọi điện thoại cho nàng.
Điện thoại không có người nhận, Du Khinh Hàn nghi hoặc, kỳ quái, cuối cùng Tiêu Đồng đi chỗ nào chứ?
Lại qua mấy ngày, đến lúc người ở đồn cảnh sát tìm đến cô để làm nhân chứng, cô mới biết Tiêu Đồng đi chỗ nào.
Thì ra Tiêu Đồng qua năm mới bên trong trại tạm giam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.