Chương 45: Hết thời
Tam Nguyệt Đồ Đằng
18/05/2021
Cảnh Hành xin cho Tiêu Đồng nghỉ phép dài hạn, nàng nhàn rỗi không việc làm, vô tình đi tới chỗ Trần Lạc giải sầu, Tiêu Đồng là người có việc gì cũng để ở trong lòng, nhưng lại vô cùng tâm đầu ý hợp với Trần Lạc, dường như có thể nói mọi chuyện với nhau, có khi trong lòng khó chịu, đi đến chỗ Trần Lạc ngồi một chút, tán gẫu một buổi chiều thì gần như không còn buồn phiền nữa, tâm trạng nhẹ nhõm không ít. Nhưng Trần Lạc dù sao cũng là bác sĩ, là người có công việc đàng hoàng, không thể thường xuyên quấy rầy nên đa số thời gian Tiêu Đồng vẫn ở một mình, đặt giá vẽ lên ban công nhà Cảnh Hành, không có chuyện gì làm vẽ vài nét giết thời gian.
Làm nghề thiết kế, vẽ tranh là kiến thức cơ bản, Tiêu Đồng nhàn đến phát chán, Cảnh Hành còn nói không cần nàng đến phòng làm việc, thời gian dư thừa tiêu hao hết trên khung vẽ ở ban công. Cái gì nàng cũng vẽ, bình minh rồi hoàng hôn, hoa nở rồi hoa tàn. Có lần Cảnh Hành về sớm, đúng lúc nhìn thấy nàng khom lưng dựa vào ban công vẽ, xa xa một mảnh tà dương, trên giá vẽ cũng một ánh chiều tà, từ góc đứng của Cảnh Hành chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Đồng, tóc dài dùng một cây cọ làm trâm, bới lên sau gáy, vài sợi rơi xuống, cùng chiếc quần lụa mỏng dài đồng loạt bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu đỏ vàng.
Cảnh Hành đứng sau lưng nàng lặng yên ngắm nhìn mấy phút, bóng lưng nhàn nhã của Tiêu Đồng khiến đáy mắt Cảnh Hành dâng lên ấm áp, sự mệt mỏi khi phải đối phó với truyền thông cả một ngày dài cũng tan thành mây khói, nhẹ đi đến phía sau Tiêu Đồng, vốn định chơi xấu doạ Tiêu Đồng nhảy dựng lên, đến gần mới phát hiện thuốc màu trên bảng màu của Tiêu Đồng đã sớm khô, bức tranh kia vẫn chưa hoàn thành, nửa trên bức tranh là ánh tà dương ấm áp dịu dàng, nhưng mặt trời chiếu không tới nửa dưới, nơi đó lít nha lít nhít chảy xuống từng nhãn cầu đỏ thẫm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra ngoài, Cảnh Hành nhìn thấy da đầu tê dại, lại quay đầu nhìn Tiêu Đồng, ánh mắt Tiêu Đồng không biết đã trôi giạt về nơi nào, tựa như hồn phách cũng bay đi rồi.
"Tiêu Đồng." Cảnh Hành thận trọng quơ quơ tay trước mặt Tiêu Đồng, nàng không có phản ứng.
"Tiêu Đồng." Cảnh Hành lớn giọng, Tiêu Đồng vẫn không có phản ứng.
Cảnh Hành cảm giác không ổn, âm giọng cũng tăng cao hơn nhiều, vỗ vai của nàng, "Tiêu Đồng —— "
Lời còn chưa dứt, Tiêu Đồng đột ngột có hành động, một tay nắm lấy cánh tay Cảnh Hành đang đặt trên vai nàng, một tay khác giơ cọ lên, hướng về phía mắt Cảnh Hành đâm tới——
"Tiêu Đồng!" Cảnh Hành hoảng hốt kêu lên một tiếng, đầu cọ vừa cứng vừa nhọn miễn cưỡng dừng lại không tới 5 cm trước mắt Cảnh Hành, Tiêu Đồng tiếp tục duy trì tư thế nắm chặt cọ, không khí yên tĩnh chết chóc bao trùm.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Tiêu Đồng mới dần tỉnh táo lại, nhận ra người trước mặt là ai, cuống quít làm rơi cọ vẽ, cầm lấy tay Cảnh Hành, "A Hành, Em... Em về rồi? Sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Không chờ Cảnh Hành trả lời, lại nói thêm, "Cơm nước làm xong rồi, còn để ở nhà bếp, chị đi dọn..."
"Tiêu Đồng!" Lúc này đến Cảnh Hành nắm lấy nàng, "Có phải là chị lại nhìn thấy gì đó?"
"Không có..." Tiêu Đồng nhún nhún vai, cười ra vẻ thoải mái, "Do phong cảnh từ ban công nhà em đẹp quá, nên chị nhìn mất hồn luôn, em có đói bụng chưa? Hôm nay chị làm cá, bỏ ra để chị đi dọn, nguội rồi ăn không ngon..."
Cảnh Hành nhìn sâu vào mắt Tiêu Đồng, cuối cùng cũng buông tay, Tiêu Đồng nhanh chóng tránh đi, gần như trốn vào nhà bếp. Cảnh Hành nhìn theo bóng lưng của nàng, càng muốn biết, rốt cuộc Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn trước đây đã xảy ra chuyện gì, bệnh này của Tiêu Đồng không phải một sớm một chiều mà đến mức như vậy, Du Khinh Hàn đến cùng đã làm gây ra tội ác tày trời gì mới hại Tiêu Đồng ra nông nỗi này.
Hôm nay Tiêu Đồng làm cá chua ngọt*, đầu tiên là khía những đường xéo trên lưng cá, sau đó cho vào chảo dầu đun sôi để chiên giòn. Trong chảo dầu sôi, thịt cá nở bung ra như những cánh hoa xinh đẹp, nhưng vẫn nguyên vẹn không nát, cuối cùng rưới sốt chua ngọt lên trên, mùi thơm nức mũi, kết hợp cùng bát canh nấm và một đĩa rau xào thanh đạm, Cảnh Hành nhìn mà thèm nhỏ dãi, không chờ được lập tức cầm đũa lên, ăn liền hai chén cơm mới đặt xuống, ngồi phịch trong ghế ôm bụng than thở: "Tiêu Đồng, chị ở đây thêm hai tháng nữa chắc em mập không khác gì heo luôn."
*Cá chua ngọt kiểu Trung đây:
Tiêu Đồng cười cười, cũng đặt chén đũa xuống bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Nàng chỉ mới ăn được nửa chén cơm, vẫn còn lại nửa chén, Cảnh Hành biết nàng có tâm sự, cũng không nói lời nào đứng dậy giúp nàng thu dọn, sau khi mọi thứ sạch sẽ, Cảnh Hành mới kéo nàng ra phòng khách ngồi, "Tiêu Đồng, có phải chị muốn nói gì với em không?"
Tiêu Đồng trầm mặc một lúc, nói: "A Hành, hợp đồng của chị vẫn còn ở Trung Thiết phải không?"
"Đúng rồi, làm sao?"
"Bây giờ muốn giải phóng hợp đồng thì phải đền bao nhiêu tiền?"
Cảnh Hành sửng sốt giây lát, "Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này?" Hợp đồng của Trung Thiết là do tinh anh ở bộ phận pháp vụ chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần mới ra được một bản, sao nói phá vỡ liền phá vỡ cho được, huống hồ danh tiếng hiện tại của Tiêu Đồng, ngoại trừ tài năng của bản thân nàng, càng nhiều hơn là vốn liếng Trung Thiết đã bỏ ra xây dựng nên, bây giờ nói đến chuyện giải phóng hợp đồng, dù cho có lấy hết gia sản Tiêu Đồng tích góp mấy năm nay ra đền thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.
"Tiêu Đồng, chị nói bậy bạ gì đó, đang nói giỡn à?" Cảnh Hành lập tức trở nên nghiêm túc.
"A Hành, chị không thể thiết kế ra thứ gì nữa." Tiêu Đồng nói, "Mấy ngày qua chị vẽ chim, vẽ bướm, vẽ phong cảnh nhưng không thể vẽ ra được một thiết kế nào." Nàng đưa tay mình lên, Cảnh Hành bây giờ mới phát hiện bàn tay nàng vẫn còn đang run run.
"Làm sao biết được." Cảnh Hành an ủi, "Tiêu Đồng, chị mới từ Paris về nên mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt hơn, đừng suy nghĩ lung tung, được không? Hay là mấy bữa nay ở nhà nhiều nên khó chịu? Hai bữa nay em bận quá, không có thời gian cho chị, đúng lúc mai là cuối tuần, mình cùng ra ngoài chơi được không? Chị muốn đi đâu? Nếu không chúng ta tìm Trần Lạc cùng đi thế nào?"
"Không phải." Tiêu Đồng nhìn tay phải đang run lên của mình, vùi người trong sofa cau mày, "A Hành, chị biết là chị không thể vẽ nữa."
Tiêu Đồng biết rõ tình cảnh hiện tại của mình hơn bất kỳ ai, nàng hiện tại chỉ có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, có vật mẫu nàng mới vẽ ra được, những linh cảm trong đầu nàng, ý tưởng, giống như đột ngột bị lấy đi hết, hiện tại trống rỗng, một sáng tạo đơn giản nhất cũng không nghĩ ra được, khi cầm bút lên, một chút ý tưởng cũng không có.
Những ngày qua Tiêu Đồng xé đi rất nhiều bức tranh, đầu óc của nàng giống như bị người ta phủ lên một lớp vải, mờ mịt, khi cầm bút vẽ lên chỉ lo sợ run rẩy, có khi đến bút cũng không cầm nổi.
Tiêu Đồng không thể không thừa nhận, cái gì gọi là hết thời, hết cách. Nàng trời sinh không phải người thích hợp làm nghề này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi con đường này, bây giờ người dẫn đường đã chạy mất dạng, Tiêu Đồng mò mẫm đi tới mới phát hiện cuối con đường là vách núi, phía trước tối tăm không ánh sáng, có lẽ cũng không còn đường nữa, chỉ còn mình nàng đứng trước vách núi tứ cố vô thân, bất luận là đi về phía nào thì chờ đợi nàng chỉ có vực sâu vạn trượng.
Nàng hận chết những kẻ đẩy nàng tới tuyệt lộ, nhưng kẻ đó là ai? Tiêu Đồng không nhớ được, thậm chí chính bản thân mình hận ai Tiêu Đồng cũng không nhớ được.
"A Hành, chị vẽ không được, chị vẽ không được..." Tiêu Đồng đã có thể đoán được những người ngoài đó sẽ viết thế nào về mình, có bao nhiêu người đang chờ xem chuyện cười của mình, những tiếng cười đó ngày đêm vang vọng trong đầu Tiêu Đồng, nàng sắp bị dằn vặt điên rồi, nàng không muốn làm gì khác ngoài nhanh chóng chạy trốn, trốn đến một nơi không ai biết đến nàng.
"A Hành, A Hành..." Tiêu Đồng vặn xoắn tóc mình gào khóc, "Chị phải đi... Chị phải đi... Bọn chúng sắp tới rồi."
"Ai tới?"
"Không biết, không biết... A Hành, chị phải đi, bọn chúng đến rồi... Đến rồi..."
Cảnh Hành biết, Tiêu Đồng lại phát bệnh.
Cởi chuông phải do người buộc chuông, không tìm được căn nguyên bệnh của Tiêu Đồng thì nàng mãi mãi không tốt lên được.
...
Du Khinh Hàn ở nhà Tiêu Đồng liên tục hơn một tuần lễ, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp đã biến thành ổ chó, Tiêu Đồng cũng không trở về, Du Khinh Hàn ngồi trên ghế ở ban công, dùng đôi đũa sạch sẽ cuối cùng ăn xong bát mì cuối cùng, cầm điện thoại di động, ngón tay chần chừ trên nút gọi. Cô biết tám phần mười Tiêu Đồng không định trở về nữa, những chuyện mình làm ở Paris quả thực là vô liêm sỉ, hiện tại cô chỉ muốn gặp Tiêu Đồng để nói một câu xin lỗi, để cùng nàng ngủ một giấc thật ngon.
Du Khinh Hàn quá mệt rồi, hơn một tuần qua cô căn bản không có một giấc ngủ thật sự, mỗi khi nhắm mắt lại, hoặc là Du Khinh Minh nắm tay Mạc Tịch Nguyên cùng nhau cười cợt cô, hoặc là Tiêu Đồng ở xa xa rấm rứt khóc, như cô vợ nhỏ bị oan khuất, Du Khinh Hàn muốn đi tới an ủi vài câu, nhưng dù chạy thế nào cũng không đuổi kịp, càng liều mạng chạy thì Tiêu Đồng cách cô càng xa, ngủ còn mệt mỏi hơn so với thức, Du Khinh Hàn không dám ngủ.
Muốn tìm gặp Tiêu Đồng cũng không khó, Du Khinh Minh thủ đoạn cao siêu, chỉ cần một cú điện thoại, muốn cái gì mà anh ta không đưa tới cho mình? Nhưng vừa nghĩ đến anh ta và Mạc Tịch Nguyên lừa dối mình làm ra những chuyện như vậy, Du Khinh Hàn không đè cơn giận này xuống nổi, vứt điện thoại ra thật xa, một lát sau lại hèn hèn mà tự đi nhặt về, cứ làm đi làm lại.
Không được, không có Du Khinh Minh chẳng lẽ mình sống không nổi sao? Du Khinh Hàn xốc lại tinh thần, quyết tâm không nhờ vả Du Khinh Minh, tròng mắt xoay chuyển tự nghĩ cách, xoay một hồi nghĩ tới một người.
Không tìm được Tiêu Đồng nhưng còn tìm không được Cảnh Hành sao? Cô ấy là quản lý của Tiêu Đồng, Tiêu Đồng mất tích nhưng cô ấy không mất tích, mấy ngày trước Du Khinh Hàn còn đọc thấy bài phỏng vấn ở tạp chí nào đó có liên quan đến cô ấy, quan hệ rộng như vậy, Du Khinh Hàn lại quen biết một đám hồ bằng cẩu hữu, chỉ cần mấy cú điện thoại đã mò được tám chín phần lịch trình của Cảnh Hành.
Du Khinh Hàn là Nhị thế tổ, nhưng không phải kẻ ngu ngốc, biết không có thể đánh rắn động cỏ, Tiêu Đồng có ý định trốn cô, thế là cô lặng lẽ quan sát Cảnh Hành một ngày, thăm dò tiểu khu cô sống, có mấy cửa ở mấy người đều nắm trong lòng bàn tay, lại thuê một căn hộ nằm ở đơn nguyên đối diện với căn hộ của Cảnh Hành, theo dõi bằng kính viễn vọng mấy ngày, cuối cùng coi như cũng tìm thấy Tiêu Đồng.
Trong kính viễn vọng nhìn thấy rất rõ, Tiêu Đồng mặc một chiếc váy mỏng manh đang vẽ, nghiêng người dựa vào cửa ban công, thật dịu ngoan, không khác chút nào so với trí nhớ của Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn chỉ hận không thể xuyên qua kính viễn vọng đi tới trước mặt Tiêu Đồng. Sau đó cô nhìn thấy Cảnh Hành đi đến, Cảnh Hành khoác tay lên vai Tiêu Đồng, sau đó nữa Tiêu Đồng đột nhiên xoay lưng lại, vừa vặn chặn mất tầm nhìn của Du Khinh Hàn, nhìn từ kính viễn vọng, giống như là Tiêu Đồng chủ động hôn Cảnh Hành.
Du Khinh Hàn giận điên người, suýt chút nữa quăng nát kính viễn vọng, đầu ngón tay cầm ống kính nổi đầy gân xanh, ném hết bàn ghế bên cạnh mới nhớ đến tiếp tục theo dõi, xem hai người này làm ra việc xấu xa gì, nhưng lúc quay lại thì họ đã vào nhà, Du Khinh Hàn muốn nhìn trộm cũng không được, lại đá mấy cái ghế lăn quay, kéo cửa ra muốn lao lên, tìm đôi cẩu nữ nữ kia tính sổ, cửa đã mở ra rồi lại cố gắng nhịn xuống.
Bây giờ mà đi chỉ sợ Tiêu Đồng lại chán ghét mình thêm mấy phần, không bằng ngày mai đợi lúc Cảnh Hành đi rồi hãy tính, không cần quan tâm Tiêu Đồng có đồng ý hay không, làm nàng ngất rồi đem đi là được, sau đó nếu như Tiêu Đồng muốn đánh thì mình không đánh trả là được rồi. Tính tình Tiêu Đồng Du Khinh Hàn còn không hiểu sao, còn mềm hơn cả cây bông, đặc biệt là đối với Du Khinh Hàn.
Nhưng khi cô nhìn thấy rèm cửa sổ phất phơ ẩn hiện, nghĩ đến hai người kia không biết còn đang làm chuyện gì ở trong đó, trong lòng vô cùng khó chịu, đau đớn như bị ngàn vạn cây kim đâm vào.
Đi một vòng lớn, Du Khinh Hàn mới nhận ra Tiêu Đồng tốt như thế nào, cái gì mà anh, chị, người yêu, tất cả đều không bằng được một Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn nghĩ, sau này mình đối với Tiêu Đồng tốt hơn một chút là được rồi, người như vậy đi đâu có thể tìm được người thứ hai đây.
Làm nghề thiết kế, vẽ tranh là kiến thức cơ bản, Tiêu Đồng nhàn đến phát chán, Cảnh Hành còn nói không cần nàng đến phòng làm việc, thời gian dư thừa tiêu hao hết trên khung vẽ ở ban công. Cái gì nàng cũng vẽ, bình minh rồi hoàng hôn, hoa nở rồi hoa tàn. Có lần Cảnh Hành về sớm, đúng lúc nhìn thấy nàng khom lưng dựa vào ban công vẽ, xa xa một mảnh tà dương, trên giá vẽ cũng một ánh chiều tà, từ góc đứng của Cảnh Hành chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của Tiêu Đồng, tóc dài dùng một cây cọ làm trâm, bới lên sau gáy, vài sợi rơi xuống, cùng chiếc quần lụa mỏng dài đồng loạt bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu đỏ vàng.
Cảnh Hành đứng sau lưng nàng lặng yên ngắm nhìn mấy phút, bóng lưng nhàn nhã của Tiêu Đồng khiến đáy mắt Cảnh Hành dâng lên ấm áp, sự mệt mỏi khi phải đối phó với truyền thông cả một ngày dài cũng tan thành mây khói, nhẹ đi đến phía sau Tiêu Đồng, vốn định chơi xấu doạ Tiêu Đồng nhảy dựng lên, đến gần mới phát hiện thuốc màu trên bảng màu của Tiêu Đồng đã sớm khô, bức tranh kia vẫn chưa hoàn thành, nửa trên bức tranh là ánh tà dương ấm áp dịu dàng, nhưng mặt trời chiếu không tới nửa dưới, nơi đó lít nha lít nhít chảy xuống từng nhãn cầu đỏ thẫm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bò ra ngoài, Cảnh Hành nhìn thấy da đầu tê dại, lại quay đầu nhìn Tiêu Đồng, ánh mắt Tiêu Đồng không biết đã trôi giạt về nơi nào, tựa như hồn phách cũng bay đi rồi.
"Tiêu Đồng." Cảnh Hành thận trọng quơ quơ tay trước mặt Tiêu Đồng, nàng không có phản ứng.
"Tiêu Đồng." Cảnh Hành lớn giọng, Tiêu Đồng vẫn không có phản ứng.
Cảnh Hành cảm giác không ổn, âm giọng cũng tăng cao hơn nhiều, vỗ vai của nàng, "Tiêu Đồng —— "
Lời còn chưa dứt, Tiêu Đồng đột ngột có hành động, một tay nắm lấy cánh tay Cảnh Hành đang đặt trên vai nàng, một tay khác giơ cọ lên, hướng về phía mắt Cảnh Hành đâm tới——
"Tiêu Đồng!" Cảnh Hành hoảng hốt kêu lên một tiếng, đầu cọ vừa cứng vừa nhọn miễn cưỡng dừng lại không tới 5 cm trước mắt Cảnh Hành, Tiêu Đồng tiếp tục duy trì tư thế nắm chặt cọ, không khí yên tĩnh chết chóc bao trùm.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Tiêu Đồng mới dần tỉnh táo lại, nhận ra người trước mặt là ai, cuống quít làm rơi cọ vẽ, cầm lấy tay Cảnh Hành, "A Hành, Em... Em về rồi? Sao hôm nay lại về sớm như vậy?" Không chờ Cảnh Hành trả lời, lại nói thêm, "Cơm nước làm xong rồi, còn để ở nhà bếp, chị đi dọn..."
"Tiêu Đồng!" Lúc này đến Cảnh Hành nắm lấy nàng, "Có phải là chị lại nhìn thấy gì đó?"
"Không có..." Tiêu Đồng nhún nhún vai, cười ra vẻ thoải mái, "Do phong cảnh từ ban công nhà em đẹp quá, nên chị nhìn mất hồn luôn, em có đói bụng chưa? Hôm nay chị làm cá, bỏ ra để chị đi dọn, nguội rồi ăn không ngon..."
Cảnh Hành nhìn sâu vào mắt Tiêu Đồng, cuối cùng cũng buông tay, Tiêu Đồng nhanh chóng tránh đi, gần như trốn vào nhà bếp. Cảnh Hành nhìn theo bóng lưng của nàng, càng muốn biết, rốt cuộc Tiêu Đồng và Du Khinh Hàn trước đây đã xảy ra chuyện gì, bệnh này của Tiêu Đồng không phải một sớm một chiều mà đến mức như vậy, Du Khinh Hàn đến cùng đã làm gây ra tội ác tày trời gì mới hại Tiêu Đồng ra nông nỗi này.
Hôm nay Tiêu Đồng làm cá chua ngọt*, đầu tiên là khía những đường xéo trên lưng cá, sau đó cho vào chảo dầu đun sôi để chiên giòn. Trong chảo dầu sôi, thịt cá nở bung ra như những cánh hoa xinh đẹp, nhưng vẫn nguyên vẹn không nát, cuối cùng rưới sốt chua ngọt lên trên, mùi thơm nức mũi, kết hợp cùng bát canh nấm và một đĩa rau xào thanh đạm, Cảnh Hành nhìn mà thèm nhỏ dãi, không chờ được lập tức cầm đũa lên, ăn liền hai chén cơm mới đặt xuống, ngồi phịch trong ghế ôm bụng than thở: "Tiêu Đồng, chị ở đây thêm hai tháng nữa chắc em mập không khác gì heo luôn."
*Cá chua ngọt kiểu Trung đây:
Tiêu Đồng cười cười, cũng đặt chén đũa xuống bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Nàng chỉ mới ăn được nửa chén cơm, vẫn còn lại nửa chén, Cảnh Hành biết nàng có tâm sự, cũng không nói lời nào đứng dậy giúp nàng thu dọn, sau khi mọi thứ sạch sẽ, Cảnh Hành mới kéo nàng ra phòng khách ngồi, "Tiêu Đồng, có phải chị muốn nói gì với em không?"
Tiêu Đồng trầm mặc một lúc, nói: "A Hành, hợp đồng của chị vẫn còn ở Trung Thiết phải không?"
"Đúng rồi, làm sao?"
"Bây giờ muốn giải phóng hợp đồng thì phải đền bao nhiêu tiền?"
Cảnh Hành sửng sốt giây lát, "Đang yên đang lành sao lại hỏi cái này?" Hợp đồng của Trung Thiết là do tinh anh ở bộ phận pháp vụ chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần mới ra được một bản, sao nói phá vỡ liền phá vỡ cho được, huống hồ danh tiếng hiện tại của Tiêu Đồng, ngoại trừ tài năng của bản thân nàng, càng nhiều hơn là vốn liếng Trung Thiết đã bỏ ra xây dựng nên, bây giờ nói đến chuyện giải phóng hợp đồng, dù cho có lấy hết gia sản Tiêu Đồng tích góp mấy năm nay ra đền thì vẫn còn thiếu nhiều lắm.
"Tiêu Đồng, chị nói bậy bạ gì đó, đang nói giỡn à?" Cảnh Hành lập tức trở nên nghiêm túc.
"A Hành, chị không thể thiết kế ra thứ gì nữa." Tiêu Đồng nói, "Mấy ngày qua chị vẽ chim, vẽ bướm, vẽ phong cảnh nhưng không thể vẽ ra được một thiết kế nào." Nàng đưa tay mình lên, Cảnh Hành bây giờ mới phát hiện bàn tay nàng vẫn còn đang run run.
"Làm sao biết được." Cảnh Hành an ủi, "Tiêu Đồng, chị mới từ Paris về nên mệt mỏi quá thôi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt hơn, đừng suy nghĩ lung tung, được không? Hay là mấy bữa nay ở nhà nhiều nên khó chịu? Hai bữa nay em bận quá, không có thời gian cho chị, đúng lúc mai là cuối tuần, mình cùng ra ngoài chơi được không? Chị muốn đi đâu? Nếu không chúng ta tìm Trần Lạc cùng đi thế nào?"
"Không phải." Tiêu Đồng nhìn tay phải đang run lên của mình, vùi người trong sofa cau mày, "A Hành, chị biết là chị không thể vẽ nữa."
Tiêu Đồng biết rõ tình cảnh hiện tại của mình hơn bất kỳ ai, nàng hiện tại chỉ có thể nhìn quả bầu mà vẽ ra chiếc gáo, có vật mẫu nàng mới vẽ ra được, những linh cảm trong đầu nàng, ý tưởng, giống như đột ngột bị lấy đi hết, hiện tại trống rỗng, một sáng tạo đơn giản nhất cũng không nghĩ ra được, khi cầm bút lên, một chút ý tưởng cũng không có.
Những ngày qua Tiêu Đồng xé đi rất nhiều bức tranh, đầu óc của nàng giống như bị người ta phủ lên một lớp vải, mờ mịt, khi cầm bút vẽ lên chỉ lo sợ run rẩy, có khi đến bút cũng không cầm nổi.
Tiêu Đồng không thể không thừa nhận, cái gì gọi là hết thời, hết cách. Nàng trời sinh không phải người thích hợp làm nghề này, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi con đường này, bây giờ người dẫn đường đã chạy mất dạng, Tiêu Đồng mò mẫm đi tới mới phát hiện cuối con đường là vách núi, phía trước tối tăm không ánh sáng, có lẽ cũng không còn đường nữa, chỉ còn mình nàng đứng trước vách núi tứ cố vô thân, bất luận là đi về phía nào thì chờ đợi nàng chỉ có vực sâu vạn trượng.
Nàng hận chết những kẻ đẩy nàng tới tuyệt lộ, nhưng kẻ đó là ai? Tiêu Đồng không nhớ được, thậm chí chính bản thân mình hận ai Tiêu Đồng cũng không nhớ được.
"A Hành, chị vẽ không được, chị vẽ không được..." Tiêu Đồng đã có thể đoán được những người ngoài đó sẽ viết thế nào về mình, có bao nhiêu người đang chờ xem chuyện cười của mình, những tiếng cười đó ngày đêm vang vọng trong đầu Tiêu Đồng, nàng sắp bị dằn vặt điên rồi, nàng không muốn làm gì khác ngoài nhanh chóng chạy trốn, trốn đến một nơi không ai biết đến nàng.
"A Hành, A Hành..." Tiêu Đồng vặn xoắn tóc mình gào khóc, "Chị phải đi... Chị phải đi... Bọn chúng sắp tới rồi."
"Ai tới?"
"Không biết, không biết... A Hành, chị phải đi, bọn chúng đến rồi... Đến rồi..."
Cảnh Hành biết, Tiêu Đồng lại phát bệnh.
Cởi chuông phải do người buộc chuông, không tìm được căn nguyên bệnh của Tiêu Đồng thì nàng mãi mãi không tốt lên được.
...
Du Khinh Hàn ở nhà Tiêu Đồng liên tục hơn một tuần lễ, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp đã biến thành ổ chó, Tiêu Đồng cũng không trở về, Du Khinh Hàn ngồi trên ghế ở ban công, dùng đôi đũa sạch sẽ cuối cùng ăn xong bát mì cuối cùng, cầm điện thoại di động, ngón tay chần chừ trên nút gọi. Cô biết tám phần mười Tiêu Đồng không định trở về nữa, những chuyện mình làm ở Paris quả thực là vô liêm sỉ, hiện tại cô chỉ muốn gặp Tiêu Đồng để nói một câu xin lỗi, để cùng nàng ngủ một giấc thật ngon.
Du Khinh Hàn quá mệt rồi, hơn một tuần qua cô căn bản không có một giấc ngủ thật sự, mỗi khi nhắm mắt lại, hoặc là Du Khinh Minh nắm tay Mạc Tịch Nguyên cùng nhau cười cợt cô, hoặc là Tiêu Đồng ở xa xa rấm rứt khóc, như cô vợ nhỏ bị oan khuất, Du Khinh Hàn muốn đi tới an ủi vài câu, nhưng dù chạy thế nào cũng không đuổi kịp, càng liều mạng chạy thì Tiêu Đồng cách cô càng xa, ngủ còn mệt mỏi hơn so với thức, Du Khinh Hàn không dám ngủ.
Muốn tìm gặp Tiêu Đồng cũng không khó, Du Khinh Minh thủ đoạn cao siêu, chỉ cần một cú điện thoại, muốn cái gì mà anh ta không đưa tới cho mình? Nhưng vừa nghĩ đến anh ta và Mạc Tịch Nguyên lừa dối mình làm ra những chuyện như vậy, Du Khinh Hàn không đè cơn giận này xuống nổi, vứt điện thoại ra thật xa, một lát sau lại hèn hèn mà tự đi nhặt về, cứ làm đi làm lại.
Không được, không có Du Khinh Minh chẳng lẽ mình sống không nổi sao? Du Khinh Hàn xốc lại tinh thần, quyết tâm không nhờ vả Du Khinh Minh, tròng mắt xoay chuyển tự nghĩ cách, xoay một hồi nghĩ tới một người.
Không tìm được Tiêu Đồng nhưng còn tìm không được Cảnh Hành sao? Cô ấy là quản lý của Tiêu Đồng, Tiêu Đồng mất tích nhưng cô ấy không mất tích, mấy ngày trước Du Khinh Hàn còn đọc thấy bài phỏng vấn ở tạp chí nào đó có liên quan đến cô ấy, quan hệ rộng như vậy, Du Khinh Hàn lại quen biết một đám hồ bằng cẩu hữu, chỉ cần mấy cú điện thoại đã mò được tám chín phần lịch trình của Cảnh Hành.
Du Khinh Hàn là Nhị thế tổ, nhưng không phải kẻ ngu ngốc, biết không có thể đánh rắn động cỏ, Tiêu Đồng có ý định trốn cô, thế là cô lặng lẽ quan sát Cảnh Hành một ngày, thăm dò tiểu khu cô sống, có mấy cửa ở mấy người đều nắm trong lòng bàn tay, lại thuê một căn hộ nằm ở đơn nguyên đối diện với căn hộ của Cảnh Hành, theo dõi bằng kính viễn vọng mấy ngày, cuối cùng coi như cũng tìm thấy Tiêu Đồng.
Trong kính viễn vọng nhìn thấy rất rõ, Tiêu Đồng mặc một chiếc váy mỏng manh đang vẽ, nghiêng người dựa vào cửa ban công, thật dịu ngoan, không khác chút nào so với trí nhớ của Du Khinh Hàn, Du Khinh Hàn chỉ hận không thể xuyên qua kính viễn vọng đi tới trước mặt Tiêu Đồng. Sau đó cô nhìn thấy Cảnh Hành đi đến, Cảnh Hành khoác tay lên vai Tiêu Đồng, sau đó nữa Tiêu Đồng đột nhiên xoay lưng lại, vừa vặn chặn mất tầm nhìn của Du Khinh Hàn, nhìn từ kính viễn vọng, giống như là Tiêu Đồng chủ động hôn Cảnh Hành.
Du Khinh Hàn giận điên người, suýt chút nữa quăng nát kính viễn vọng, đầu ngón tay cầm ống kính nổi đầy gân xanh, ném hết bàn ghế bên cạnh mới nhớ đến tiếp tục theo dõi, xem hai người này làm ra việc xấu xa gì, nhưng lúc quay lại thì họ đã vào nhà, Du Khinh Hàn muốn nhìn trộm cũng không được, lại đá mấy cái ghế lăn quay, kéo cửa ra muốn lao lên, tìm đôi cẩu nữ nữ kia tính sổ, cửa đã mở ra rồi lại cố gắng nhịn xuống.
Bây giờ mà đi chỉ sợ Tiêu Đồng lại chán ghét mình thêm mấy phần, không bằng ngày mai đợi lúc Cảnh Hành đi rồi hãy tính, không cần quan tâm Tiêu Đồng có đồng ý hay không, làm nàng ngất rồi đem đi là được, sau đó nếu như Tiêu Đồng muốn đánh thì mình không đánh trả là được rồi. Tính tình Tiêu Đồng Du Khinh Hàn còn không hiểu sao, còn mềm hơn cả cây bông, đặc biệt là đối với Du Khinh Hàn.
Nhưng khi cô nhìn thấy rèm cửa sổ phất phơ ẩn hiện, nghĩ đến hai người kia không biết còn đang làm chuyện gì ở trong đó, trong lòng vô cùng khó chịu, đau đớn như bị ngàn vạn cây kim đâm vào.
Đi một vòng lớn, Du Khinh Hàn mới nhận ra Tiêu Đồng tốt như thế nào, cái gì mà anh, chị, người yêu, tất cả đều không bằng được một Tiêu Đồng, Du Khinh Hàn nghĩ, sau này mình đối với Tiêu Đồng tốt hơn một chút là được rồi, người như vậy đi đâu có thể tìm được người thứ hai đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.