Chương 39
Công Phu Bao Tử
19/04/2018
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Sở Hàm đều bận đến rối tung rối mù.
Nói thế nào thì cha mẹ y cũng hiếm có khi đến chơi một chuyến, ban ngày khi y đi làm, hai vị sẽ ra ngoài đi dạo, đến tối thì phải bồi ăn bồi uống bồi ngủ, giữa lúc đó có nhận được hai cuộc điện thoại, lại phải nghe lén lút hệt như kẻ trộm.
Lại cũng trùng hợp, lúc y đang cùng cha mẹ ăn cơm tối thì nữ thư ký lần trước nói chuyện cùng y gọi điện thoại tới.
Âm thanh qua điện thoại nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy không nghe rõ nội dung, nhưng chắc chắn vẫn nhận ra được là giọng nam hay nữ. Sở Hàm nghe điện thoại, thấy mắt mẹ mình sáng lên thì rất bất đắc dĩ.
“Lần trước anh nói mời em ăn cơm, còn tính không?”
“Tính, đương nhiên là tính chứ!”
Sở Hàm nở nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
“Có lẽ hai ngày nữa em sẽ rời khỏi công ty, khi nào thì anh có thời gian?”
Sở Hàm nhướn mày. “Vậy thì ngày mai đi, để anh sắp xếp”.
“Được, vậy em chờ điện thoại của anh”.
Cũng không nói nhiều nữa, thư ký cười một cái rồi cúp máy.
Sở Hàm vừa quay đầu đã thấy gương mặt đầy vẻ nghi vấn của mẹ mình, chỉ có thể thở dài. “Là thư ký ở công ty”.
“Thư ký của con?”
“Không phải, thư ký phòng giám đốc”.
“À. Bộ dáng đẹp không?”
“Cũng không tệ lắm”.
Có thể làm việc ở phòng giám đốc, đương nhiên bề ngoài khí chất cũng không đến nỗi nào.
Đối với đáp án của Sở Hàm, phụ huynh tỏ vẻ rất hài lòng.
“Người ta có ý với con?”
“Chắc thế ạ….”
Tình huống này, nói không phải cũng chẳng có ai tin.
Thấy y thừa nhận, trên mặt mẹ y lập tức cười như hoa nở. “Mẹ đã nói mà, giá thị trường của con trai mẹ sao lại kém được chứ, nhất định là vì bình thường con không nghiêm túc, bỏ lỡ nhiều cơ hội. Lần này thì tốt rồi, mau đi ăn bánh ngọt đi”.
“Người mẹ còn chưa gặp, sao biết là sẽ tốt chứ?”
Đối với lời y nói, cha mẹ y một người thì mắng y vô lương tâm, một người thì đập ngay đôi đũa đang ăn xuống mặt bàn.
“Chuyện của anh thì phải do anh làm chủ, nhưng mẹ anh nói cũng không sai, chỉ tại anh chuyện gì cũng qua loa cho xong, chứ nếu không thì làm gì đến nỗi như bây giờ!” Cha Sở Hàm là người tương đối nghiêm cẩn cứng nhắc, bình thường không nói nhiều, lần này tới chỗ Sở Hàm căn bản là vì bị mẹ Sở Hàm kéo theo.
Lo lắng đặt ở trong lòng, ông không phải kiểu người có gì thì đều sẽ nói ra miệng, thế nhưng lần này rõ ràng là ông cũng đã có chút bất mãn với cuộc sống cá nhân của con trai.
Sở Hàm lúc này đương nhiên không có cách nào nói tiếp, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, đối với dặn dò của cha mẹ thỉnh thoảng mới gật đầu tỏ thái độ, còn lại đều không đáp trả.
Chuyện hẹn thư ký đi ăn, Sở Hàm không gạt Trâu Nhạc.
Y đã sớm gọi điện thoại nói cho hắn biết.
Ngoài dự liệu của y, đối với việc này đối phương không tỏ thái độ gì, mà chỉ hỏi một câu rất không liên quan. “Lần trước cậu nói muốn đi nghe nhạc hội, bắt đầu đặt vé được rồi, cậu đặt hay tôi đặt?”
Đây là chuyện rất lâu về trước.
Sở Hàm chỉ vô ý nói ra, không ngờ Trâu Nhạc lại nhớ kỹ.
Y do dự một lát. “Tôi đặt đi, hiện giờ thời gian của tôi cũng khó nói trước”.
“Ừ, vậy quyết thế”.
Trâu Nhạc chuẩn bị cúp máy, Sở Hàm vội vàng hô một câu. “Trâu Nhạc!”
“Ừ?”
“Trong khoảng thời gian ba mẹ tôi ở đây, có lẽ tôi sẽ không qua được”.
“Tôi biết”.
“Cái đó….” Sở Hàm cảm thấy mình cần phải nói gì đó với Trâu Nhạc. từ khi cha mẹ y đột ngột xuất hiện, y cũng không chủ động liên lạc với Trâu Nhạc. Cho dù hai người không nói thẳng ra, nhưng trong lòng đều rất rõ ràng hiện tại đang là cục diện gì. Sở Hàm không muốn cứ như vậy mà cúp máy, nhưng bây giờ đối với Trâu Nhạc, y lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trâu Nhạc tựa hồ đang có việc, không cho y thời gian để chần chừ. “Nếu không có việc gì thì chờ gặp mặt rồi nói tiếp, tôi phải đến công ty một chuyến”.
“À, được, anh đi đi”.
Cuộc đối thoại đơn giản kết thúc, Sở Hàm cúp máy xong, một mình ngây người nhìn hoa quả trên bàn trà.
Y biết, kỳ thực Trâu Nhạc rất rõ ràng việc y và nữ thư ký kia cùng đi ăn là có hàm ý gì.
Thoạt nhìn đây giống như một đề bài đặt trước mặt buộc y phải lựa chọn.
Hoặc là nói rõ ràng với cha mẹ, hoặc là làm theo ý của họ, tìm một nữ nhân rồi kết hôn sinh con, cứ thế trải qua cả đời.
Trước kia y cũng có dự định như vậy.
Ở tuổi nào thì làm cái gì, có thể muộn hơn kế hoạch một chút hoặc có thể thay đổi trình tự, nhưng chung quy, những chuyện đó đều sẽ làm.
Thẳng cho đến khi gặp Trâu Nhạc.
Mọi thứ đều trở nên rối loạn.
Mới đầu, y cảm thấy loại lựa chọn này không hề khó. Có lẽ nên nói là, từ khi cùng Trâu Nhạc bắt đầu, trong lòng y đã rõ ràng rồi sẽ đến lúc kết thúc.
Chờ đến khi hết thảy đã bày ra trước mắt, mới biết được cảm giác này rất khó chịu.
Cùng Trâu Nhạc một chỗ, y không thể nói là mình sống không vui. Dù sao từ khi y hiểu chuyện đến giờ còn chưa từng xuất hiện một người như vậy, có thể cho y buông thả với cuộc sống ở chung cùng đối phương, thậm chí thay đổi rất nhiều suy nghĩ của y.
Không nói tới nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng chưa từng có ai như thế.
Sở Hàm không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống tình cảm, mặc dù đối tượng gặp gỡ không ít, nhưng yêu đương từng trải thì cực kỳ nghèo nàn.
Y cho rằng mọi người đều rõ ràng ở bên nhau là vì cái gì.
Hợp thì đến, không hợp thì có thể không chút áp lực nào cùng đối phương say goodbye, về sau mỗi người tự đi đường riêng của mình.
Trâu Nhạc không giống với những người khác.
Tuy Sở Hàm không thể nói chắc chắn là mình hiểu Trâu Nhạc thực sự muốn cái gì, thế nhưng ở chung lâu như thế, y tin rằng đối phương không phải đang dùng trạng thái ‘thử nghiệm’ để duy trì mối quan hệ của bọn họ.
Bọn họ như bây giờ, xem như là tình nhân đi….
Mặc dù chưa từng nói ra chữ yêu.
Chưa từng đưa ra hứa hẹn.
Tuy rằng chỉ là cùng ở chung, cùng làm tình, thế nhưng Sở Hàm cũng hiểu rõ, sợi dây mà y cùng Trâu Nhạc nắm giữ, ném ra rồi đã không thể thu về được nữa.
Vấn đề bây giờ là, giữa Trâu Nhạc và cuộc sống bình thường, y rốt cuộc sẽ chọn bên nào.
Chọn vế trước, nói thật y không có đủ lòng tin.
Chọn vế sau, y cũng hiểu rõ chính mình không cam lòng.
“Giờ mới biết, hoá ra mình là một tên cặn bã….” Tự lẩm bẩm một mình, Sở Hàm xuyên qua phòng khách nhìn đến thư phòng nhà Trâu Nhạc, không có người, nhưng lại có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Kỳ thật, hiện tại y rất muốn biết Trâu Nhạc đang nghĩ gì.
Cho tới nay, tựa hồ giữa hai người đều là Trâu Nhạc ra quyết định, y chỉ là người phối hợp chứ không phải đi chọn.
Lần này Trâu Nhạc lại cái gì cũng không nói.
Tựa như lần trước vì đi xem buổi diễn của Ngải Chủ Lực mà y tìm đại một cái cớ lừa hắn.
Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ là hắn không nói ra. Đăng bởi: admin
Nói thế nào thì cha mẹ y cũng hiếm có khi đến chơi một chuyến, ban ngày khi y đi làm, hai vị sẽ ra ngoài đi dạo, đến tối thì phải bồi ăn bồi uống bồi ngủ, giữa lúc đó có nhận được hai cuộc điện thoại, lại phải nghe lén lút hệt như kẻ trộm.
Lại cũng trùng hợp, lúc y đang cùng cha mẹ ăn cơm tối thì nữ thư ký lần trước nói chuyện cùng y gọi điện thoại tới.
Âm thanh qua điện thoại nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuy không nghe rõ nội dung, nhưng chắc chắn vẫn nhận ra được là giọng nam hay nữ. Sở Hàm nghe điện thoại, thấy mắt mẹ mình sáng lên thì rất bất đắc dĩ.
“Lần trước anh nói mời em ăn cơm, còn tính không?”
“Tính, đương nhiên là tính chứ!”
Sở Hàm nở nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
“Có lẽ hai ngày nữa em sẽ rời khỏi công ty, khi nào thì anh có thời gian?”
Sở Hàm nhướn mày. “Vậy thì ngày mai đi, để anh sắp xếp”.
“Được, vậy em chờ điện thoại của anh”.
Cũng không nói nhiều nữa, thư ký cười một cái rồi cúp máy.
Sở Hàm vừa quay đầu đã thấy gương mặt đầy vẻ nghi vấn của mẹ mình, chỉ có thể thở dài. “Là thư ký ở công ty”.
“Thư ký của con?”
“Không phải, thư ký phòng giám đốc”.
“À. Bộ dáng đẹp không?”
“Cũng không tệ lắm”.
Có thể làm việc ở phòng giám đốc, đương nhiên bề ngoài khí chất cũng không đến nỗi nào.
Đối với đáp án của Sở Hàm, phụ huynh tỏ vẻ rất hài lòng.
“Người ta có ý với con?”
“Chắc thế ạ….”
Tình huống này, nói không phải cũng chẳng có ai tin.
Thấy y thừa nhận, trên mặt mẹ y lập tức cười như hoa nở. “Mẹ đã nói mà, giá thị trường của con trai mẹ sao lại kém được chứ, nhất định là vì bình thường con không nghiêm túc, bỏ lỡ nhiều cơ hội. Lần này thì tốt rồi, mau đi ăn bánh ngọt đi”.
“Người mẹ còn chưa gặp, sao biết là sẽ tốt chứ?”
Đối với lời y nói, cha mẹ y một người thì mắng y vô lương tâm, một người thì đập ngay đôi đũa đang ăn xuống mặt bàn.
“Chuyện của anh thì phải do anh làm chủ, nhưng mẹ anh nói cũng không sai, chỉ tại anh chuyện gì cũng qua loa cho xong, chứ nếu không thì làm gì đến nỗi như bây giờ!” Cha Sở Hàm là người tương đối nghiêm cẩn cứng nhắc, bình thường không nói nhiều, lần này tới chỗ Sở Hàm căn bản là vì bị mẹ Sở Hàm kéo theo.
Lo lắng đặt ở trong lòng, ông không phải kiểu người có gì thì đều sẽ nói ra miệng, thế nhưng lần này rõ ràng là ông cũng đã có chút bất mãn với cuộc sống cá nhân của con trai.
Sở Hàm lúc này đương nhiên không có cách nào nói tiếp, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, đối với dặn dò của cha mẹ thỉnh thoảng mới gật đầu tỏ thái độ, còn lại đều không đáp trả.
Chuyện hẹn thư ký đi ăn, Sở Hàm không gạt Trâu Nhạc.
Y đã sớm gọi điện thoại nói cho hắn biết.
Ngoài dự liệu của y, đối với việc này đối phương không tỏ thái độ gì, mà chỉ hỏi một câu rất không liên quan. “Lần trước cậu nói muốn đi nghe nhạc hội, bắt đầu đặt vé được rồi, cậu đặt hay tôi đặt?”
Đây là chuyện rất lâu về trước.
Sở Hàm chỉ vô ý nói ra, không ngờ Trâu Nhạc lại nhớ kỹ.
Y do dự một lát. “Tôi đặt đi, hiện giờ thời gian của tôi cũng khó nói trước”.
“Ừ, vậy quyết thế”.
Trâu Nhạc chuẩn bị cúp máy, Sở Hàm vội vàng hô một câu. “Trâu Nhạc!”
“Ừ?”
“Trong khoảng thời gian ba mẹ tôi ở đây, có lẽ tôi sẽ không qua được”.
“Tôi biết”.
“Cái đó….” Sở Hàm cảm thấy mình cần phải nói gì đó với Trâu Nhạc. từ khi cha mẹ y đột ngột xuất hiện, y cũng không chủ động liên lạc với Trâu Nhạc. Cho dù hai người không nói thẳng ra, nhưng trong lòng đều rất rõ ràng hiện tại đang là cục diện gì. Sở Hàm không muốn cứ như vậy mà cúp máy, nhưng bây giờ đối với Trâu Nhạc, y lại không biết phải mở miệng thế nào.
Trâu Nhạc tựa hồ đang có việc, không cho y thời gian để chần chừ. “Nếu không có việc gì thì chờ gặp mặt rồi nói tiếp, tôi phải đến công ty một chuyến”.
“À, được, anh đi đi”.
Cuộc đối thoại đơn giản kết thúc, Sở Hàm cúp máy xong, một mình ngây người nhìn hoa quả trên bàn trà.
Y biết, kỳ thực Trâu Nhạc rất rõ ràng việc y và nữ thư ký kia cùng đi ăn là có hàm ý gì.
Thoạt nhìn đây giống như một đề bài đặt trước mặt buộc y phải lựa chọn.
Hoặc là nói rõ ràng với cha mẹ, hoặc là làm theo ý của họ, tìm một nữ nhân rồi kết hôn sinh con, cứ thế trải qua cả đời.
Trước kia y cũng có dự định như vậy.
Ở tuổi nào thì làm cái gì, có thể muộn hơn kế hoạch một chút hoặc có thể thay đổi trình tự, nhưng chung quy, những chuyện đó đều sẽ làm.
Thẳng cho đến khi gặp Trâu Nhạc.
Mọi thứ đều trở nên rối loạn.
Mới đầu, y cảm thấy loại lựa chọn này không hề khó. Có lẽ nên nói là, từ khi cùng Trâu Nhạc bắt đầu, trong lòng y đã rõ ràng rồi sẽ đến lúc kết thúc.
Chờ đến khi hết thảy đã bày ra trước mắt, mới biết được cảm giác này rất khó chịu.
Cùng Trâu Nhạc một chỗ, y không thể nói là mình sống không vui. Dù sao từ khi y hiểu chuyện đến giờ còn chưa từng xuất hiện một người như vậy, có thể cho y buông thả với cuộc sống ở chung cùng đối phương, thậm chí thay đổi rất nhiều suy nghĩ của y.
Không nói tới nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng chưa từng có ai như thế.
Sở Hàm không có nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống tình cảm, mặc dù đối tượng gặp gỡ không ít, nhưng yêu đương từng trải thì cực kỳ nghèo nàn.
Y cho rằng mọi người đều rõ ràng ở bên nhau là vì cái gì.
Hợp thì đến, không hợp thì có thể không chút áp lực nào cùng đối phương say goodbye, về sau mỗi người tự đi đường riêng của mình.
Trâu Nhạc không giống với những người khác.
Tuy Sở Hàm không thể nói chắc chắn là mình hiểu Trâu Nhạc thực sự muốn cái gì, thế nhưng ở chung lâu như thế, y tin rằng đối phương không phải đang dùng trạng thái ‘thử nghiệm’ để duy trì mối quan hệ của bọn họ.
Bọn họ như bây giờ, xem như là tình nhân đi….
Mặc dù chưa từng nói ra chữ yêu.
Chưa từng đưa ra hứa hẹn.
Tuy rằng chỉ là cùng ở chung, cùng làm tình, thế nhưng Sở Hàm cũng hiểu rõ, sợi dây mà y cùng Trâu Nhạc nắm giữ, ném ra rồi đã không thể thu về được nữa.
Vấn đề bây giờ là, giữa Trâu Nhạc và cuộc sống bình thường, y rốt cuộc sẽ chọn bên nào.
Chọn vế trước, nói thật y không có đủ lòng tin.
Chọn vế sau, y cũng hiểu rõ chính mình không cam lòng.
“Giờ mới biết, hoá ra mình là một tên cặn bã….” Tự lẩm bẩm một mình, Sở Hàm xuyên qua phòng khách nhìn đến thư phòng nhà Trâu Nhạc, không có người, nhưng lại có thể cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Kỳ thật, hiện tại y rất muốn biết Trâu Nhạc đang nghĩ gì.
Cho tới nay, tựa hồ giữa hai người đều là Trâu Nhạc ra quyết định, y chỉ là người phối hợp chứ không phải đi chọn.
Lần này Trâu Nhạc lại cái gì cũng không nói.
Tựa như lần trước vì đi xem buổi diễn của Ngải Chủ Lực mà y tìm đại một cái cớ lừa hắn.
Trong lòng hắn rõ ràng, chỉ là hắn không nói ra. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.