Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 113: Quyển 10 - Chương 1-2: Tài năng
Dịch Nhân Bắc
11/05/2018
Theo nhịp thời gian cận kề diễn ra Đại hội Thử Linh, bầu không khí của Hậu Thổ Tinh cũng càng ngày càng khẩn trương.
Và, một tin tức truyền tới từ thượng giới càng làm bầu không khí ấy thêm sôi sục.
Cấp trên tổ chức Đại hội Thử Linh giải thích, bởi vì nhân tài tu luyện ở hạ giới dần tàn lụi, càng ngày càng có nhiều truyền thừa biến mất khỏi quỹ đạo thời gian, cũng có nhiều nhân tài mai một do điều kiện tu luyện không lý tưởng, vì thế thượng giới có truyền lời, yêu cầu Đại hội Thử Linh mở cửa tỷ thí, không còn giới hạn một môn một phái một gia tộc chỉ có thể chọn ra một người dự thi nữa, sửa thành hạng mục tỷ thí nào cũng có thể phái một người dự thi, quy tắc một người có thể tham gia nhiều hạng mục tỷ thí không thay đổi, mục đích chính là tranh thủ khai thác được càng nhiều nhân tài tu luyện.
Vì quy tắc ấy thay đổi, bầu không khí khẩn trương của Hậu Thổ Tinh càng khí thế ngất trời, gần như toàn bộ môn phái và gia tộc đều bận rộn khủng khiếp vì chọn ra đệ tử dự thi mới.
Đệ tử dự thi tăng nhanh, điều này đối với các môn phái và gia tộc vừa là chuyện vui cũng là chuyện buồn. Vui, chỉ cần có đệ tử tham gia so tài, phân phối tài nguyên trăm năm sau đó tự nhiên sẽ tăng nhanh tương ứng, nếu đệ tử dự thi không chịu thua kém, nói không chừng họ có thể nhận được càng nhiều lợi ích. Buồn, tăng đệ tử tham gia tỷ thí, pháp bảo và đan dược tự nhiên cũng phải tăng theo, thế nhưng đại đa số môn phái và gia tộc cũng chưa chuẩn bị tốt được cái đó.
Thế là tất cả mọi người ngầm đồng ý, ‘Thí đấu dự tuyển’ thành quy tắc ngầm tự nhiên cũng càng gay cấn hơn. Ngoại trừ đệ tử trẻ tuổi, đến cả một vài trưởng bối cũng dày mặt đi cướp giật pháp bảo và đan dược giúp đệ tử dự thi cho môn phái hoặc gia tộc. Nhưng dù sao mọi người cũng biết, không dám chân chính gây tai nạn chết người, nhưng tình huống có vài đệ tử do vết thương quá nặng mà phải bỏ trận đấu trong ‘Thi đấu dự tuyển’ lại không hiếm.
—
Danh môn luyện khí của Hậu Thổ Tinh – Vạn Bảo Môn.
“Sư phụ, hu hu!”
“Khóc gì mà khóc? Xảy ra chuyện gì? Sư thúc ngươi đâu?”
“Hu hu, hôm nay sư thúc mang chúng con đi cướp của người ta, kết quả chúng con bị người ta cướp, sư thúc bị thương, sư cô đang chữa thương cho sư thúc.”
“Ai?! Là ai làm?”
“Một người vóc người cao ráo và một người mập lùn. Sư phụ, người cao kia quá là giỏi, chúng con căn bản không đánh lại hắn được! Mập lùn kia thì tệ hơn, trốn ở một bên lén ném bùa nổ, quần áo của chúng con đều bị đốt sạch! Sư phụ, người phải làm chủ cho chúng con!”
“Có biết hai người kia là đệ tử môn phái nào không?”
“… Không biết.”
“Không biết ngươi bảo làm chủ cái rắm à! Thi đấu dự tuyển gặp phải loại chuyện này chỉ cần không có ai chết thì coi như ngươi đáng đời, còn bị cướp ngược lại… các ngươi là heo à!”
“Hu hu, sư phụ, chúng con không có pháp bảo thì tham gia Đại hội Thử Linh kiểu gì ạ?”
“Không có pháp bảo thì không đi được à? Các ngươi là đi tham giả tỷ thí luyện khí, chứ có phải tham gia Võ tu đâu, tài liệu cần dùng cho trận đấu luyện khí đều được cung cấp tại Đại hội, các ngươi có mang pháp bảo hay không có gì khác nhau đâu?”
“Nhưng chúng ta không phải danh môn luyện khí sao, nếu trên người không có một pháp bảo nào giữ thể diện thì cũng…”
“Các ngươi còn không biết xấu hổ nói mình xuất thân danh môn luyện khí?! Ngay cả tên đại sư huynh như ngươi cũng chỉ biết luyện ra pháp bảo hạ phẩm, lúc đó sao ta lại mù mắt nhận những đồ đệ heo như các ngươi chứ! Cút cút cút, đều cút cho ta! Đứng lại… Bảo sư thúc các ngươi chữa thương xong thì mang các ngươi đi dạo chợ đi, xem có tài liệu nào tốt thì mua chút, nhớ, phải biết mặc cả đấy!”
“Cảm ơn sư phụ!”
“Cút!” Chưởng môn Vạn Bảo Môn thương tâm vô cùng, một đám chẳng ra gì, pháp bảo vốn đã ít lại còn bị người ta cướp đi không ít. Đáng thương cho họ tự xưng là Vạn Bảo Môn, nhưng chỉ có lão tổ tông biết, Vạn Bảo Môn họ lúc này chỉ có một pháp bảo thượng phẩm do lão tổ tông truyền xuống làm bảo vật trấn môn, đến ngay cả chưởng môn nhân như hắn cũng chỉ có một pháp bảo trung phẩm cấp cao giữ thể diện. Không phải hắn không biết luyện, mà là không có tài liệu và linh thạch để dùng! Hu hu, họ còn không có đủ linh thạch để bồi dưỡng đệ tử và tài liệu luyện tập nữa là.
—
Thế gia đan dược ở Hậu Thổ Tinh, Giả gia.
“Tổ gia gia, hôm nay chúng con gặp phải hai người kỳ quái…”
“Ờ? Hôm nay các ngươi ra ngoài hái thuốc không bị ai cướp à? Không bị bố trí mai phục à?”
“Tổ gia gia, chúng con không phải ngày ngày đều bị người ta cướp!”
“À, ta biết ngay mà, hiếm khi thấy các ngươi quần áo gọn gàng, dược thảo vẫn còn đó.”
“Tổ gia gia!”
“Hai người kỳ quái kia giúp các ngươi chứ gì?”
“… Tổ gia gia vì sao lại thông minh thế?”
“Bởi vì ta là tổ gia gia của các ngươi. Ai giúp các ngươi?”
“Họ không nói rõ, nhưng từ lời họ nói có thể đoán ra chắc là đệ tử Hậu Thổ Môn.”
“Ừm, đệ tử Hậu Thổ Môn…. Đan dược và dược thảo các ngươi định mang đi chợ bán đã chuẩn bị tốt chưa? Bách thảo linh đan có luyện thành công không?”
“Những đan dược và dược thảo đã chuẩn bị xong rồi, nhưng bách thảo linh đan…”
“Lúc luyện có vấn đề gì cứ nói cho tổ gia gia nghe thử.”
“Cảm ơn tổ gia gia!”
—
Thần Sa Môn.
“Diệp sư huynh, nửa tháng nữa là vòng đấu loại của Đại hội Thử Linh rồi, đây là tư liệu của toàn bộ tuyển thủ tham dự lần này, danh sách tăng thêm một trăm ba mươi ba tên so với trước đây. Năm cái tên đầu tiên là đối thủ cần chú trọng do sư đệ phân tích ra lần này.” Lận Tuấn Phong đưa cho Diệp Phong một miếng ngọc giản.
“Lận sư đệ, vất vả ngươi rồi.”
“Không vất vả, đây đều là việc sư đệ cần làm.”
Vụ Tỉnh lấy miếng ngọc giản trong tay Diệp Phong xem qua một lần, “Khoan đã! Tuấn Phong, Tà tu An Nhiên của Đào Hoa ổ thân là đối thủ xếp hạng đầu tiên thì ta hiểu, nhưng người xếp hạng thứ hai này, đệ tử Hậu Thổ Môn La Truyền Sơn là sao?”
Nghe thấy ba chữ Hậu Thổ Môn, Diệp Phong nhất thời ngứa ngáy tâm can, chỉ muốn lấy ngọc giản qua xem kỹ một lần, nhưng lại sợ sư huynh hiểu lầm hắn vẫn còn nhớ thương yêu nghiệt của Hậu Thổ Môn… Hắn đúng là vẫn nhớ thương mãi.
“Nhị sư huynh ở trong môn tu luyện có điều không biết. Một tháng qua cái tên này đã gây náo động ‘Thi đấu dự tuyển’, nghe nói đã có không ít người thua bởi tay hắn, đến cả tu giả Kết Đan Kỳ cũng không thể làm gì được hắn.”
“Ờ? Đệ tử Hậu Thổ Môn kia không phải một năm trước mới vào Hậu Thổ Môn sao, mới chỉ một năm, cho dù có bí cảnh thăng tu vi, hắn có thể tu tới trình độ nào chứ?” Vụ Tỉnh ngạc nhiên nói.
Diệp Phong và Vụ Tỉnh có cái nhìn giống nhau, họ đã từng gặp tên đệ tử kia của Hậu Thổ Môn, khi đó thực lực của người kia chỉ sợ mới đầu kỳ Luyện Khí, một năm qua hắn có thể tiến được bao nhiêu bước?
Lận Tuấn Phong không muốn Ngũ sư huynh có khả năng đoạt giải nhất khinh địch, liền đắn đo từ ngữ, nói: “Tên đệ tử kia sư đệ cũng đã gặp qua, cũng từng giao thủ với hắn, nếu không phải Diệp sư huynh mới xuất quan, ta đã bẩm báo việc này rồi.”
Lận Tuấn Phong nói ra chuyện giao thủ với Truyền Sơn nửa tháng trước.
Diệp Phong và Vụ Tỉnh liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi nói… ngươi không nhìn thấy rõ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia ra tay thế nào?” Diệp Phong hỏi trước.
“Vâng.”
“Không thấy chút gì ư?”
“Hoàn toàn không thấy.”
Diệp Phong yên lặng, hắn biết tu vi Lận Tuấn Phong cũng không cách biệt mấy so với hắn, tuy trải qua lần bế quan này, dựa vào linh đan độc môn do Minh Đại Vu luyện ra, tu vi của hắn đã thăng lên một bậc, nhưng ngay cả Lận Tuấn Phong cũng nói phải chú ý người này, hắn cũng không dám sơ suất.
“Có ai biết lần Đại hội Thử Linh này hắn tham gia hạng mục gì không?”
“Tài liệu liên quan tới đệ tử Hậu Thổ Môn này quá ít, hơn nữa trong thi đấu dự tuyển cũng không thấy hắn hay dùng loại thủ đoạn nào. Sư đệ ta hổ thẹn, thực sự không nhận ra hắn sẽ tham gia hạng mục nào.”
“Như vậy trong thi đấu dự tuyển, hắn có dùng loại pháp bảo, hộ giáp gì không?”
“Nghe nói người này đôi khi sẽ dùng một loại hộ giáp hộ thân hình rùa, năng lực phòng ngự của hộ giáp này khá lợi hại, thậm chí có lời đồn nói ngay cả tu giả Nguyên Anh cũng không thể phá được.”
“Cái gì!?” Diệp Phong và Vụ Tỉnh đều giật mình.
Lận Tuấn Phong u buồn nói: “Ngay từ đầu sư đệ cũng cho rằng người này không đáng xét, nhưng dựa vào tin tức ta thu thập được, lại phát hiện người này rất có khả năng trở thành kình địch của Diệp sư huynh.”
“Sao lại nói vậy?”
“Người này ra tay cực nhanh, gần như không ai nhìn thấy được động tác của hắn, hơn nữa công pháp hắn tu luyện rất kỳ quái, tới nay cũng không có ai nhìn rốt cuộc là công pháp gì.”
“Vậy dù sao cũng nhìn ra hắn là Võ tu hay Văn tu chứ?” Vụ Tỉnh cau mày.
“Chính bởi vì… người này tới giờ vẫn không lộ ra hắn am hiểu cái gì, ta mới liệt hắn vào nhân vật thứ hai phải chú ý.”
“Chậc! Đại hội Thử Linh cái gì cũng tốt, có điều yêu cầu tu giả dự thi chỉ có thể ghi danh cùng ngày đúng là quá mức hà khắc, như vậy dù chúng ta có muốn thu thập tư liệu của người dự thi trước, cũng chỉ có thể phán đoán hạng mục dự thi dựa vào độ quen thuộc và kinh nghiệm.” Diệp Phong thở dài. Thực ra hắn cũng biết người tổ chức Đại hội Thử Linh làm vậy là để bảo hộ tu giả tham gia tỷ thí không bị thương trước, tranh thủ tính công bằng lớn nhất cho trận đấu.
Vụ Tỉnh hiểu Diệp Phong chỉ cằn nhằn thôi, không phát biểu ý kiến gì với hắn ta, ngẩng đầu cau mày nói với Lận Tuấn Phong: “Lẽ nào trong khoảng thời gian này hắn vẫn không gặp phải đối thủ? Không phải có vài môn phái sẽ để trưởng bối theo cùng sao, lẽ nào những trưởng bối ấy cũng không phải đối thủ của đệ tử Hậu Thổ Môn kia?”
“Người nọ rất giảo hoạt, thấy tu giả trên Kết Đan Kỳ liền tránh đối địch chính diện, dù không thể địch nổi cũng có thể thoát được. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hộ giáp hình rùa mà hắn sử dụng cũng cực kỳ biến thái….”
“Thế tên mập lùn thì sao?” Diệp Phong rất thất vọng, không phải vị Canh mỹ nhân kia sao?
Vụ Tỉnh cảnh giác nhìn Diệp Phong, sư đệ hắn vẫn đang nhớ tên yêu nghiệt kia? Yêu nghiệt quyến rũ kia thật đáng chết! Đã cách một năm vẫn có thể làm sư đệ nhớ mãi không quên, hừ, lúc đó hắn phát hiện không đúng nên một chưởng đánh chết yêu nghiệt kia mới phải.
“Xem ra chúng ta cần tìm một cơ hội bức đối phượng động thủ thử xem, ít nhất cũng phải biết hắn sẽ tham gia hạng mục tỷ thí nào. Tuấn Phong, hiện tại, chúng ta có mấy người đệ tử còn ở bên ngoài rèn luyện?” Vụ Tỉnh hỏi.
“Bởi vì sắp tới Đại hội Thử Linh, đội ngũ được phái ra để học hỏi kinh nghiệm thực tế trước đó đã rút lại rồi, nhưng vẫn còn một đội ở trên chợ, do Nhâm sư thúc phụ trách.”
“Nhị sư huynh, huynh muốn…?” Diệp Phong ngẩng đầu.
“Ừ, ở phiên chợ trước khi Đại hội Thử Linh bắt đầu sẽ xuất hiện không ít thứ tốt, bình thường người không có chuyện cũng sẽ tới dạo chợ, năm nay do quy tắc tỷ thí thay đổi, như vậy người tới chợ sẽ càng nhiều. Ta nghĩ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia tám chín phần mười cũng sẽ tới. Tới lúc đó nhờ Nhâm sư thúc tìm cách thử người nọ xem, chúng ta thì ở một bên xem hắn rốt cuộc có chỗ lợi hại gì.”
Vụ Tỉnh quay đầu phân phó Lận Tuấn Phong: “Tuấn Phong, ngươi dặn người theo dõi chợ phiên, hai người kia dễ nhận biết, nếu phát hiện ra họ thì hãy thông báo cho ta và Diệp Phong sư huynh của ngươi biết.”
“Vâng.” Lận Tuấn Phong lĩnh mệnh.
HẾT 1
Và, một tin tức truyền tới từ thượng giới càng làm bầu không khí ấy thêm sôi sục.
Cấp trên tổ chức Đại hội Thử Linh giải thích, bởi vì nhân tài tu luyện ở hạ giới dần tàn lụi, càng ngày càng có nhiều truyền thừa biến mất khỏi quỹ đạo thời gian, cũng có nhiều nhân tài mai một do điều kiện tu luyện không lý tưởng, vì thế thượng giới có truyền lời, yêu cầu Đại hội Thử Linh mở cửa tỷ thí, không còn giới hạn một môn một phái một gia tộc chỉ có thể chọn ra một người dự thi nữa, sửa thành hạng mục tỷ thí nào cũng có thể phái một người dự thi, quy tắc một người có thể tham gia nhiều hạng mục tỷ thí không thay đổi, mục đích chính là tranh thủ khai thác được càng nhiều nhân tài tu luyện.
Vì quy tắc ấy thay đổi, bầu không khí khẩn trương của Hậu Thổ Tinh càng khí thế ngất trời, gần như toàn bộ môn phái và gia tộc đều bận rộn khủng khiếp vì chọn ra đệ tử dự thi mới.
Đệ tử dự thi tăng nhanh, điều này đối với các môn phái và gia tộc vừa là chuyện vui cũng là chuyện buồn. Vui, chỉ cần có đệ tử tham gia so tài, phân phối tài nguyên trăm năm sau đó tự nhiên sẽ tăng nhanh tương ứng, nếu đệ tử dự thi không chịu thua kém, nói không chừng họ có thể nhận được càng nhiều lợi ích. Buồn, tăng đệ tử tham gia tỷ thí, pháp bảo và đan dược tự nhiên cũng phải tăng theo, thế nhưng đại đa số môn phái và gia tộc cũng chưa chuẩn bị tốt được cái đó.
Thế là tất cả mọi người ngầm đồng ý, ‘Thí đấu dự tuyển’ thành quy tắc ngầm tự nhiên cũng càng gay cấn hơn. Ngoại trừ đệ tử trẻ tuổi, đến cả một vài trưởng bối cũng dày mặt đi cướp giật pháp bảo và đan dược giúp đệ tử dự thi cho môn phái hoặc gia tộc. Nhưng dù sao mọi người cũng biết, không dám chân chính gây tai nạn chết người, nhưng tình huống có vài đệ tử do vết thương quá nặng mà phải bỏ trận đấu trong ‘Thi đấu dự tuyển’ lại không hiếm.
—
Danh môn luyện khí của Hậu Thổ Tinh – Vạn Bảo Môn.
“Sư phụ, hu hu!”
“Khóc gì mà khóc? Xảy ra chuyện gì? Sư thúc ngươi đâu?”
“Hu hu, hôm nay sư thúc mang chúng con đi cướp của người ta, kết quả chúng con bị người ta cướp, sư thúc bị thương, sư cô đang chữa thương cho sư thúc.”
“Ai?! Là ai làm?”
“Một người vóc người cao ráo và một người mập lùn. Sư phụ, người cao kia quá là giỏi, chúng con căn bản không đánh lại hắn được! Mập lùn kia thì tệ hơn, trốn ở một bên lén ném bùa nổ, quần áo của chúng con đều bị đốt sạch! Sư phụ, người phải làm chủ cho chúng con!”
“Có biết hai người kia là đệ tử môn phái nào không?”
“… Không biết.”
“Không biết ngươi bảo làm chủ cái rắm à! Thi đấu dự tuyển gặp phải loại chuyện này chỉ cần không có ai chết thì coi như ngươi đáng đời, còn bị cướp ngược lại… các ngươi là heo à!”
“Hu hu, sư phụ, chúng con không có pháp bảo thì tham gia Đại hội Thử Linh kiểu gì ạ?”
“Không có pháp bảo thì không đi được à? Các ngươi là đi tham giả tỷ thí luyện khí, chứ có phải tham gia Võ tu đâu, tài liệu cần dùng cho trận đấu luyện khí đều được cung cấp tại Đại hội, các ngươi có mang pháp bảo hay không có gì khác nhau đâu?”
“Nhưng chúng ta không phải danh môn luyện khí sao, nếu trên người không có một pháp bảo nào giữ thể diện thì cũng…”
“Các ngươi còn không biết xấu hổ nói mình xuất thân danh môn luyện khí?! Ngay cả tên đại sư huynh như ngươi cũng chỉ biết luyện ra pháp bảo hạ phẩm, lúc đó sao ta lại mù mắt nhận những đồ đệ heo như các ngươi chứ! Cút cút cút, đều cút cho ta! Đứng lại… Bảo sư thúc các ngươi chữa thương xong thì mang các ngươi đi dạo chợ đi, xem có tài liệu nào tốt thì mua chút, nhớ, phải biết mặc cả đấy!”
“Cảm ơn sư phụ!”
“Cút!” Chưởng môn Vạn Bảo Môn thương tâm vô cùng, một đám chẳng ra gì, pháp bảo vốn đã ít lại còn bị người ta cướp đi không ít. Đáng thương cho họ tự xưng là Vạn Bảo Môn, nhưng chỉ có lão tổ tông biết, Vạn Bảo Môn họ lúc này chỉ có một pháp bảo thượng phẩm do lão tổ tông truyền xuống làm bảo vật trấn môn, đến ngay cả chưởng môn nhân như hắn cũng chỉ có một pháp bảo trung phẩm cấp cao giữ thể diện. Không phải hắn không biết luyện, mà là không có tài liệu và linh thạch để dùng! Hu hu, họ còn không có đủ linh thạch để bồi dưỡng đệ tử và tài liệu luyện tập nữa là.
—
Thế gia đan dược ở Hậu Thổ Tinh, Giả gia.
“Tổ gia gia, hôm nay chúng con gặp phải hai người kỳ quái…”
“Ờ? Hôm nay các ngươi ra ngoài hái thuốc không bị ai cướp à? Không bị bố trí mai phục à?”
“Tổ gia gia, chúng con không phải ngày ngày đều bị người ta cướp!”
“À, ta biết ngay mà, hiếm khi thấy các ngươi quần áo gọn gàng, dược thảo vẫn còn đó.”
“Tổ gia gia!”
“Hai người kỳ quái kia giúp các ngươi chứ gì?”
“… Tổ gia gia vì sao lại thông minh thế?”
“Bởi vì ta là tổ gia gia của các ngươi. Ai giúp các ngươi?”
“Họ không nói rõ, nhưng từ lời họ nói có thể đoán ra chắc là đệ tử Hậu Thổ Môn.”
“Ừm, đệ tử Hậu Thổ Môn…. Đan dược và dược thảo các ngươi định mang đi chợ bán đã chuẩn bị tốt chưa? Bách thảo linh đan có luyện thành công không?”
“Những đan dược và dược thảo đã chuẩn bị xong rồi, nhưng bách thảo linh đan…”
“Lúc luyện có vấn đề gì cứ nói cho tổ gia gia nghe thử.”
“Cảm ơn tổ gia gia!”
—
Thần Sa Môn.
“Diệp sư huynh, nửa tháng nữa là vòng đấu loại của Đại hội Thử Linh rồi, đây là tư liệu của toàn bộ tuyển thủ tham dự lần này, danh sách tăng thêm một trăm ba mươi ba tên so với trước đây. Năm cái tên đầu tiên là đối thủ cần chú trọng do sư đệ phân tích ra lần này.” Lận Tuấn Phong đưa cho Diệp Phong một miếng ngọc giản.
“Lận sư đệ, vất vả ngươi rồi.”
“Không vất vả, đây đều là việc sư đệ cần làm.”
Vụ Tỉnh lấy miếng ngọc giản trong tay Diệp Phong xem qua một lần, “Khoan đã! Tuấn Phong, Tà tu An Nhiên của Đào Hoa ổ thân là đối thủ xếp hạng đầu tiên thì ta hiểu, nhưng người xếp hạng thứ hai này, đệ tử Hậu Thổ Môn La Truyền Sơn là sao?”
Nghe thấy ba chữ Hậu Thổ Môn, Diệp Phong nhất thời ngứa ngáy tâm can, chỉ muốn lấy ngọc giản qua xem kỹ một lần, nhưng lại sợ sư huynh hiểu lầm hắn vẫn còn nhớ thương yêu nghiệt của Hậu Thổ Môn… Hắn đúng là vẫn nhớ thương mãi.
“Nhị sư huynh ở trong môn tu luyện có điều không biết. Một tháng qua cái tên này đã gây náo động ‘Thi đấu dự tuyển’, nghe nói đã có không ít người thua bởi tay hắn, đến cả tu giả Kết Đan Kỳ cũng không thể làm gì được hắn.”
“Ờ? Đệ tử Hậu Thổ Môn kia không phải một năm trước mới vào Hậu Thổ Môn sao, mới chỉ một năm, cho dù có bí cảnh thăng tu vi, hắn có thể tu tới trình độ nào chứ?” Vụ Tỉnh ngạc nhiên nói.
Diệp Phong và Vụ Tỉnh có cái nhìn giống nhau, họ đã từng gặp tên đệ tử kia của Hậu Thổ Môn, khi đó thực lực của người kia chỉ sợ mới đầu kỳ Luyện Khí, một năm qua hắn có thể tiến được bao nhiêu bước?
Lận Tuấn Phong không muốn Ngũ sư huynh có khả năng đoạt giải nhất khinh địch, liền đắn đo từ ngữ, nói: “Tên đệ tử kia sư đệ cũng đã gặp qua, cũng từng giao thủ với hắn, nếu không phải Diệp sư huynh mới xuất quan, ta đã bẩm báo việc này rồi.”
Lận Tuấn Phong nói ra chuyện giao thủ với Truyền Sơn nửa tháng trước.
Diệp Phong và Vụ Tỉnh liếc mắt nhìn nhau.
“Ngươi nói… ngươi không nhìn thấy rõ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia ra tay thế nào?” Diệp Phong hỏi trước.
“Vâng.”
“Không thấy chút gì ư?”
“Hoàn toàn không thấy.”
Diệp Phong yên lặng, hắn biết tu vi Lận Tuấn Phong cũng không cách biệt mấy so với hắn, tuy trải qua lần bế quan này, dựa vào linh đan độc môn do Minh Đại Vu luyện ra, tu vi của hắn đã thăng lên một bậc, nhưng ngay cả Lận Tuấn Phong cũng nói phải chú ý người này, hắn cũng không dám sơ suất.
“Có ai biết lần Đại hội Thử Linh này hắn tham gia hạng mục gì không?”
“Tài liệu liên quan tới đệ tử Hậu Thổ Môn này quá ít, hơn nữa trong thi đấu dự tuyển cũng không thấy hắn hay dùng loại thủ đoạn nào. Sư đệ ta hổ thẹn, thực sự không nhận ra hắn sẽ tham gia hạng mục nào.”
“Như vậy trong thi đấu dự tuyển, hắn có dùng loại pháp bảo, hộ giáp gì không?”
“Nghe nói người này đôi khi sẽ dùng một loại hộ giáp hộ thân hình rùa, năng lực phòng ngự của hộ giáp này khá lợi hại, thậm chí có lời đồn nói ngay cả tu giả Nguyên Anh cũng không thể phá được.”
“Cái gì!?” Diệp Phong và Vụ Tỉnh đều giật mình.
Lận Tuấn Phong u buồn nói: “Ngay từ đầu sư đệ cũng cho rằng người này không đáng xét, nhưng dựa vào tin tức ta thu thập được, lại phát hiện người này rất có khả năng trở thành kình địch của Diệp sư huynh.”
“Sao lại nói vậy?”
“Người này ra tay cực nhanh, gần như không ai nhìn thấy được động tác của hắn, hơn nữa công pháp hắn tu luyện rất kỳ quái, tới nay cũng không có ai nhìn rốt cuộc là công pháp gì.”
“Vậy dù sao cũng nhìn ra hắn là Võ tu hay Văn tu chứ?” Vụ Tỉnh cau mày.
“Chính bởi vì… người này tới giờ vẫn không lộ ra hắn am hiểu cái gì, ta mới liệt hắn vào nhân vật thứ hai phải chú ý.”
“Chậc! Đại hội Thử Linh cái gì cũng tốt, có điều yêu cầu tu giả dự thi chỉ có thể ghi danh cùng ngày đúng là quá mức hà khắc, như vậy dù chúng ta có muốn thu thập tư liệu của người dự thi trước, cũng chỉ có thể phán đoán hạng mục dự thi dựa vào độ quen thuộc và kinh nghiệm.” Diệp Phong thở dài. Thực ra hắn cũng biết người tổ chức Đại hội Thử Linh làm vậy là để bảo hộ tu giả tham gia tỷ thí không bị thương trước, tranh thủ tính công bằng lớn nhất cho trận đấu.
Vụ Tỉnh hiểu Diệp Phong chỉ cằn nhằn thôi, không phát biểu ý kiến gì với hắn ta, ngẩng đầu cau mày nói với Lận Tuấn Phong: “Lẽ nào trong khoảng thời gian này hắn vẫn không gặp phải đối thủ? Không phải có vài môn phái sẽ để trưởng bối theo cùng sao, lẽ nào những trưởng bối ấy cũng không phải đối thủ của đệ tử Hậu Thổ Môn kia?”
“Người nọ rất giảo hoạt, thấy tu giả trên Kết Đan Kỳ liền tránh đối địch chính diện, dù không thể địch nổi cũng có thể thoát được. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hộ giáp hình rùa mà hắn sử dụng cũng cực kỳ biến thái….”
“Thế tên mập lùn thì sao?” Diệp Phong rất thất vọng, không phải vị Canh mỹ nhân kia sao?
Vụ Tỉnh cảnh giác nhìn Diệp Phong, sư đệ hắn vẫn đang nhớ tên yêu nghiệt kia? Yêu nghiệt quyến rũ kia thật đáng chết! Đã cách một năm vẫn có thể làm sư đệ nhớ mãi không quên, hừ, lúc đó hắn phát hiện không đúng nên một chưởng đánh chết yêu nghiệt kia mới phải.
“Xem ra chúng ta cần tìm một cơ hội bức đối phượng động thủ thử xem, ít nhất cũng phải biết hắn sẽ tham gia hạng mục tỷ thí nào. Tuấn Phong, hiện tại, chúng ta có mấy người đệ tử còn ở bên ngoài rèn luyện?” Vụ Tỉnh hỏi.
“Bởi vì sắp tới Đại hội Thử Linh, đội ngũ được phái ra để học hỏi kinh nghiệm thực tế trước đó đã rút lại rồi, nhưng vẫn còn một đội ở trên chợ, do Nhâm sư thúc phụ trách.”
“Nhị sư huynh, huynh muốn…?” Diệp Phong ngẩng đầu.
“Ừ, ở phiên chợ trước khi Đại hội Thử Linh bắt đầu sẽ xuất hiện không ít thứ tốt, bình thường người không có chuyện cũng sẽ tới dạo chợ, năm nay do quy tắc tỷ thí thay đổi, như vậy người tới chợ sẽ càng nhiều. Ta nghĩ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia tám chín phần mười cũng sẽ tới. Tới lúc đó nhờ Nhâm sư thúc tìm cách thử người nọ xem, chúng ta thì ở một bên xem hắn rốt cuộc có chỗ lợi hại gì.”
Vụ Tỉnh quay đầu phân phó Lận Tuấn Phong: “Tuấn Phong, ngươi dặn người theo dõi chợ phiên, hai người kia dễ nhận biết, nếu phát hiện ra họ thì hãy thông báo cho ta và Diệp Phong sư huynh của ngươi biết.”
“Vâng.” Lận Tuấn Phong lĩnh mệnh.
HẾT 1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.