Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 128: Quyển 10 - Chương 16

Dịch Nhân Bắc

11/05/2018

Tài liệu vừa xuất hiện, tu giả xem chiến đều bắt đầu nghị luận.

Trong đó có rất nhiều “tiền bối” từng tham gia Đại hội Thử Linh trước đây, lúc này vừa nghe đề mục, lại vừa nhìn tài liệu thì có người cười nói:

“Đề bài vẫn như trước đây, cửa thứ nhất đều là công nhận 999 loại tài liệu, chỉ cần người nào bình thường học rộng hiểu nhiều thì cửa này cũng không khó.”

“Sư thúc, nếu có người mang theo ngọc giản chứa tư liệu về tài liệu sẵn trên người, không phải rất có lợi sao?” Nhị đệ tử của Vạn Bảo Môn – Vạn Trinh khó hiểu hỏi.

“Ha ha!” Vạn Hữu Tường – người từng tham gia Đại hội Thử Linh lần trước của Vạn Bảo Môn cười to nói: “Tuy ngọc giản có thể nhanh chóng ghi lại, nhưng muốn hiểu được và thông hiểu đạo lý lại vẫn cần thời gian, bằng không mọi người chỉ cần khắc một đống nội dung ngọc giản trong đầu, chứ căn bản không cần tu luyện. Huống chi thời gian để công nhận một loại tài liệu chỉ có hai mươi hốt, chớp mắt là qua, nếu không thực sự nhận biết được nó, dù tới lúc đó có tìm kiếm trong đầu cũng mất một khoảng thời gian. Hửm?!”

“Sư thúc, xảy ra chuyện gì?” Đại đệ tử Vạn Bảo Môn – Vạn Khương lập tức nhìn về phía Vạn Hữu Tường.

“Đề bài lần này… không bình thường!” Vạn Hữu Tường thần sắc nghiêm túc nhìn chăm chăm vào bức màn nước, lập tức lại lo lắng nhìn về phía đệ tử Vạn Đan nhỏ nhất cũng có thiên phú nhất của Vạn Bảo Môn. Hiện tại mới chỉ thấy mấy chục loại tài liệu, nếu những tài liệu sau đó đều… tráo trở như mấy chục loại trước đó, vậy thì….

“Sư thúc?” Vạn Khương bất an hỏi.

“Các ngươi hãy nhìn lên tài liệu trên màn nước.” Vạn Hữu Tường nhíu mày.

Đệ tử Vạn Bảo Môn cùng nhìn về phía màn nước.

Không lâu sau, lần lượt vang lên tiếng kêu kinh ngạc, “Oái! Sao lại thế?”

Khán giả ngồi trên ghế xem chiến cùng nghi vấn và sợ hãi kêu lên chứ không chỉ có mình Vạn Bảo Môn, có rất nhiều tu giả tinh thông tài liệu luyện khí đều nhíu mày vào lúc này.

Trưởng bối của các gia tộc và môn phái dự thi càng lo lắng nhìn về phía khu vực thi đấu của đệ tử nhà mình, chỉ hận không thể tiến lên nhắc chúng nhất định phải chú ý kỹ càng, tỉ mỉ.

Truyền Sơn cũng giống như những người dự thi khác, hết sức chăm chú nhận biết tài liệu, sự tình xung quanh đã không thể ảnh hưởng tới hắn được nữa.

Cho dù có người ở ngoài muốn ảnh hưởng tới hắn cũng không ảnh hưởng nổi. Từ khi túi Càn Khôn xuất hiện, hắn đã phát hiện khu vực người dự thi không những cắt đứt âm thanh và hình ảnh với bên ngoài, mà ngay cả liên kết về mặt tinh thần cũng bị ngăn cách.

Sau khi cảm nhận được toàn bộ liên hệ với bên ngoài đã bị ngăn cách, Truyền Sơn cũng không ngốc tới mức thử liên hệ với Canh Nhị, mặc kệ có thể liên hệ được hay không, hắn tin Đại hội Thử Linh đã trải qua vạn năm thử thách, căn bản đã không thể còn sai sót gì để người dự thi lọt lưới nữa cả. Có lẽ cho dù có người dự thi có thể liên hệ với ngoại giới, tám chín phần mười cũng sẽ bị trận pháp ẩn dấu nào đó ghi lại, tới lúc đó bởi hoài nghi gian dối nên ghi lại việc này, ảnh hưởng tới thành tích tỷ thí, thậm chí loại bỏ tư cách dự thi, vậy thì không đáng.

Đợi tới sau khi Đại hội Thử Linh kết thúc, Truyền Sơn được Canh Nhị giảng đã hiểu được loại trận pháp ngăn cách tới từ cấp trên tổ chức đại hội, kể cả máy đọc viết ngọc giản chưởng môn Ngũ Âm Môn nhắc tới đều chỉ cần có linh thạch hoặc linh khí là có thể tạo nên pháp bảo với chức năng ấy.

Hơn nữa hắn còn phát hiện những pháp bảo mà Đại hội Thử Linh sử dụng về phương diện vận dụng trận pháp cực kỳ gần với suy nghĩ trong luyện khí mà Canh Nhị dạy cho hắn, chẳng hạn như pháp bảo trên tay Canh Nhị, cùng với pháp bảo do hắn tự tay luyện ra, đều là ngoại trừ hạn chế tu vi ra, cũng không hạn chế loại công pháp tu giả tu luyện. Nói cách khác, loại pháp bảo này không chỉ có thể dùng linh khí để thúc đẩy, phàm là nguyên khí thiên địa, kể cả Ma tu, Yêu tu đều có thể sử dụng được.

Sau khi Truyền Sơn nhìn thấy máy đọc viết ngọc giản, máy điều tiết nhiệt độ, máy cắt không gian, máy ngăn trở tinh thần thể, hắn có cảm giác hưng phấn và rộng lớn như thể bước ra từ một khe sâu hướng về đồng bằng vậy. Thì ra pháp bảo còn có thể dùng như vậy! Thế là hắn trong lúc giương mắt trợn tròn, càng sinh ra ham muốn bước lên mấy cấp thi đấu trên nữa để tham quan, thăm dò và học tập, nhất là thi đấu chung kết cấp cuối cùng vào tám năm sau, hắn nghĩ nơi ấy chắc chắn sẽ gặp được một vài kiến thức, một vài thứ mà hiện tại hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được.

Mà Truyền Sơn cũng đúng là bởi vì tham quan học tập các cấp đại hội Thử Linh, nhận được ảnh hưởng và dẫn dắt sâu sắc về đủ loại suy nghĩ thần kỳ, tiến tới tìm ra một vài lý luận luyện khí thuộc về chính bản thân hắn… Đương nhiên đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.

Lại nói về việc Truyền Sơn nhận biết các dạng tài liệu tiến vào khu vực thi đấu của hắn rồi biến mất sau 20 hốt, trước đó hắn còn khẩn trương chỉ lo ghi lại, tới sau này, hắn bắt đầu vừa công nhận, vừa liều mạng kiềm chế ý muốn mắng chửi.

Hắn tự nhận bốn trăm năm ở Huyết Hồn Hải cũng coi như khắc khổ nỗ lực, các loại tài liệu đã từng tận mắt thấy, sờ, dùng không có tới 4000 loại, cũng phải có tới 3800, 3900 loại. Mà học bằng cách nhớ khác thì càng nhiều hơn, hơn nữa hắn còn từng dung hợp ký ức ngàn năm của Trách Yểm, như vậy tính ra, số tài liệu hắn có thể nhận biết rõ ràng sẽ không dưới vạn loại. Chỉ là hắn chưa từng so sánh với tu giả khác, cho nên cũng không biết chút tri thức tích lũy đó được coi là nhiều hay ít. Nhưng theo trạng thái bình thường, chắc là không ít đi?

Nhưng Đại hội Thử Linh không hổ là vòng thi đấu cỡ lớn của toàn bộ tu giả trong vũ trụ này, đề bài ra quả nhiên đủ gian trá.

Phân biệt tài liệu, nghe dễ dàng vậy sao?

Theo lý mà nói, dù không phải Khí tu, Đan tu, tu giả bình thường cũng có thể nhận ra một vài loại tài liệu thông thường.

Thế nhưng… Nếu như cho ngươi liên tiếp nhìn mấy chục loại tài liệu, loại nào trông cũng từa tựa nhau như thể anh em sinh đôi, ngươi còn dám nói phân biệt được chúng không?

Dù ban đầu ngươi có thể tách ra để phân biệt chúng, nhưng cứ liên tiếp xuất hiện một lượt, nếu không phải là cực kỳ quen thuộc, ngươi có dám nói sẽ không bị lẫn lộn không?

Nếu như là đặt cùng nhau so sánh, thông qua sự đối lập thì dễ nhận biết, nhưng khổ nỗi đại hội đã chọn loại phương thức phân biệt dễ làm người dự thi lầm lẫn nhất. Thế là vốn chắc chắn cũng bắt đầu trở nên mơ màng, vốn mơ màng lại càng không dám quyết định.

Vẻ mặt và động tác của mỗi người dự thi đều hiện rõ mồn một lên trên màn nước.

Các môn phái, gia tộc hoặc bạn bè có liên quan khi nhìn tới vẻ mặt của người dự thi thì đều khẩn trương nắm chặt tay.



Canh Nhị úi một tiếng, mấy người Kỷ 14 cùng nhìn về phía y.

“Qúa giảo hoạt! Tài liệu do tên khốn kiếp thiếu đạo đức nào chọn ra? Còn khó hơn cả đề thi năm vừa rồi? Nội dung thi như vậy dù có cho vào thi cấp 3 cũng không được tính là đơn giản.” Canh Nhị nhỏ giọng oán giận. Y phát hiện tốc độ xác nhận tài liệu của Truyền Sơn đã chậm hơn lúc đầu một chút, tuy vẫn nhanh hơn nhiều so với người dự thi khác, nhưng ít đi mấy hốt thời gian ấy thôi, hắn cũng có khả năng thiếu đi nhiều cơ hội ghi nhớ một vài nội dung.

“Có cảm giác giới tu giả lại sắp không yên rồi.” Đào Hoa đột nhiên thầm thì một câu.

Canh Nhị cảnh giác nhìn y, “Có phải ngươi đã biết điều gì không?”

“Cái gì? Cái gì gì cơ? Người ta không biết ngươi đang nói gì cả, ấy dà, ánh nắng hôm nay tốt quá!”

“Mùa này ánh nắng Hậu Thổ Tinh luôn tốt, tốt tới mức có thể làm người ta say nắng chết luôn.” Dương Đắc Bảo sâu kín nói một câu.

Đào Hoa ra vẻ may mắn, “Cũng may nơi này có trận pháp bảo vệ.”

Canh Nhị thấy hắn không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ cau mày nhìn chằm chằm Truyền Sơn trên màn nước.

Thời gian dần trôi qua, trên màn nước đã lục tục xuất hiện ba trăm loại tài liệu.

Tuy còn có hơn một nửa chưa xem qua, nhưng độ khó và độ gian giảo làm rất nhiều người xem cuộc thi đều phải lên tiếng mắng. Lúc này mới chỉ là vòng thứ nhất, có cần phải hà khắc thế không?

Có nhà cái nhân cơ hội này mở canh bạc mới, cược xem người đứng thứ nhất có thể nhận ra bao nhiêu loại tài liệu, cược ai có thể đạt được vị trí thứ nhất của vòng thứ nhất. Không ngờ, canh bạc vừa mở, tu giả tham gia có không ít.

“Tổ gia gia, những tài liệu này có rất nhiều loại cứ tương tự nhau, đợi lát nữa Đan tu có phải cũng sẽ như vậy hay không?” Trưởng tử Giả gia nhìn chằm chằm vào màn nước, trán toát mồ hôi lạnh.

Nam tử khoảng ba mươi được gọi là tổ gia gia thở dài, “Đã bảo ngươi đừng tới xem thi đấu mà ngươi cứ đòi tới, Tĩnh Tâm à, ngươi còn thiếu bình tĩnh lắm. Giả Tĩnh Tâm ơi Giả Tĩnh Tâm(*), làm sao ngươi có thể tĩnh tâm thật sự được chứ? Ban đầu ta đã bảo lấy tên Giả Bất Tĩnh, cha mẹ ngươi ra sức không đồng ý.”

(*) chơi chữ, chữ “giả”1 là họ Giả, “giả” 2 là giả dối, đều là [jia] và đều có Hán Việt là giả.

“Tổ gia gia!” Giả Tĩnh Tâm chảy mồ hôi đầy trán, “Lứa chúng con đều lấy chữ “Tĩnh” đặt tên, lứa ngài mới lấy chữ “Bất” đặt tên mà? Ngài dù không để ý bối phận lấy cái tên kia cho con, nhưng cha mẹ con cũng không dám! Khụ, tổ gia gia, người xem vòng thi đấu này ai có thể có hy vọng thắng lớn nhất?”

Nghe thấy vấn đề của Giả Tĩnh Tâm, không ít tu giả xung quanh đều vểnh lỗ tai lên đợi nghe vị lão tổ tông có cấp bậc gần với Giả Xuân Sinh này mở miệng trả lời.

Giả Bất Đồng bảo thủ lắc đầu với đứa cháu thứ tám, hai tay chắp sau, dáng người tự nhiên như tiên nhân hạ phàm, vẻ mặt cũng kiểu bí hiểm, “Theo ta thấy ấy à, … Tĩnh Tâm, ngươi và muội muội ngươi cược ai thắng vòng thứ nhất?”

“Tổ gia gia!” Giả Tĩnh Tâm muốn khóc, vì sao Giả gia của họ lại có một lão tổ tông thích trêu người thế này, thế mà Xuân Sinh lão tổ – người duy nhất có thể quản lý lão còn chiều lão chết đi được.

“Hỏng rồi! Có người dự thi ngã xuống rồi!”

“Là ai? Là ai ngã xuống?” Có khán giả sơ suất không để ý, liền quay đầu hỏi chung quanh.

“Là đệ tử Thiên Cơ Môn Ngọc Bân!”

“Thiên Cơ Môn phải làm sao đây? Ngọc Bân kia xem ra không thể nhúc nhích rồi? Họ chọn bỏ đệ tử kia, hay đợi tới khắc cuối cùng?” Khán giả ngồi xem mâu thuẫn.

Loan Uyên – chưởng môn Thiên Cơ Môn ngồi trên ghế trọng tài, trên mặt xuất hiện lo lắng, khẩn trương, đợi một hồi, hắn dường như bất đắc dĩ phải chọn bỏ đệ tử kia.

Vân Tranh Nhân ‘nghe thấy’ tin tức do một tia thần thức truyền tới, khóe mắt khẽ dãn, đóa sen đen trên trán càng hiện yêu dị.

Đây là tu giả dự thi đầu tiên chủ động bỏ quyền thi đấu.

Có vị thứ nhất, vị thứ hai còn xa sao?



Canh Nhị lo lắng nhìn màn nước lại nhìn sang Truyền Sơn trong khu vực thi đấu.

Vừa rồi đệ tử Thiên Cơ Môn ngã xuống ngay ở bên cạnh Truyền Sơn, nói cách khác, tài liệu dạng bột phấn làm đệ tử Thiên Cơ Môn ngã xuống kia sẽ đến lượt Truyền Sơn nhận biết.

Bột phấn ấy rốt cuộc là tài liệu gì, sao đệ tử Thiên Cơ Môn tự dưng mất đi ý thức?



Ấy là Hàn thủy thạch? Hay là Họa thạch?

Truyền Sơn phán đoán sơ chắc là Hàn thủy thạch, nhưng Họa thạch cũng có dạng nửa trong suốt. Không dám làm lỡ thời gian, lập tức vươn lưỡi liếm khoáng vật không lớn lửng lơ trước mặt, lại nhanh chóng cạo chút bột phấn xuống nếm thử.

Không có mùi đất như Hàn thủy thạch, vị nhạt, nếm có cảm giác lành lạnh. Đây là Họa thạch.

Truyền Sơn cho ra phán đoán, thần thức cũng đồng thời ghi lại tất cả tư liệu về Họa thạch trước mắt vào ngọc giản. Thậm chí nêu ra vài ví dụ pháp khí và pháp bảo dùng Họa thạch làm phụ liệu chủ yếu.

Vừa in khắc tư liệu về Họa thạch xong, Họa thạch biến mất, khoáng thạch mới… bột phấn xuất hiện.

Tài liệu dạng bột phấn có lúc còn khó phán đoán hơn nguyên hình, bởi vì có rất nhiều thứ tương tự.

Tình huống kiểu này chỉ nhìn chắc chắn không được, ngửi, nếm, sờ cũng thành mánh khóe cần thiết. Có đôi khi những mánh khóe ban đầu cũng không thể phán đoán ra được, vậy sau đó cần phải dùng tài liệu khác để thử phản ứng của nó, tiến tới suy đoán ra nó là loại nguyên liệu nào. Trên người Truyền Sơn có không ít tài liệu, nhưng lúc này hắn còn chưa muốn dùng tới loại mánh khóe ấy, bởi vì không những tốn thời gian, còn làm người khác chú ý.

Nhìn bên ngoài, bột phấn có màu đỏ thắm, phấn mịn và mỏng.

Phán đoán đầu tiên của Truyền Sơn là chu sa.

Nhưng nguyên tố đồng, phèn chua đỏ, đất đỏ… Thậm chí có rất nhiều hạt giống và trái cây phơi nắng rồi cũng có thể nghiền thành bột phấn màu đỏ như vậy.

Tài liệu luyện khí cũng không chỉ bao gồm khoáng thạch, phàm là vật trong tự nhiên đều có thể dùng làm tài liệu. Đây cũng là nguyên nhân Truyền Sơn có thể nhận biết hơn vạn loại tài liệu nhưng vẫn không dám dùng bừa.

Cẩn thận ngửi, tựa hồ có mùi sắt. Điều này làm phạm vi phán đoán của Truyền Sơn lại rút nhỏ đi một nửa.

Lấy ngón tay quệt một ít rồi vê, cảm giác khá mịn và nhẵn, còn hơi ẩm ướt.

Cuối cùng, Truyền Sơn lấy ngón tay quệt một chút bột phấn đưa lên đầu lưỡi nếm.

Trên ghế khán giả, Canh Nhị, Kỷ 14, Dương Đắc Bảo, kể cả Đào Hoa đều nhìn chằm chằm vào Truyền Sơn.

Huynh muội Giả Tĩnh Tâm được Truyền Sơn cứu càng khẩn trương nghiên người về đằng trước, hai mắt trợn tròn.

Đám người Vạn Khương Vạn Bảo Môn tâm tình phức tạp, vừa mong muốn Truyền Sơn xui xẻo, vừa muốn hắn có thể thuận lợi vượt qua cửa này, độ rối rắm ấy có lẽ là vấn đề chung của toàn bộ tu giả trong hội trường.

Đệ tử Thiên Cơ Môn như Ngọc Hoàn, Ngọc Trinh thì xấu tính nghĩ, chúng ta khó qua, ngươi cũng đừng nghĩ có thể thoát khỏi tâm lý u ám, thù mới hận cũ cùng trào dâng, lớn giọng hô to: “Ngã! Ngã! Ngã!”

Đệ tử Thần Sa Môn cũng có người muốn vô giúp vui, bị Vụ tỉnh nhìn quét một vòng thì ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng họ không biết thực ra trong lòng Vụ Tỉnh cũng hy vọng đệ tử họ La của Hậu Thổ Môn cũng ngã xuống.

“Ngã! Ngã! Ngã!”

Tu giả hô ngã không ít, đây đều là tu giả tháng này bị Truyền Sơn và Canh Nhị cướp, nhận ra bọn họ.

Canh Nhị nghe lắm tu giả hô Truyền Sơn ngã như vậy, đầu óc nóng bừng lên, cũng không biết có phải bị bầu không khí trong sân đấu kích thích hay không, chớp mắt đã quên béng thái độ cẩn thận dè dặt lúc thường, lấy một pháp bảo dạng kèn đồng ra gào to lên:

“Truyền Sơn vĩnh viễn không ngã ───! Ngươi là cứng nhất! Cố gắng tuôn trào! Tranh thủ thẳng tới cùng ───!” (=)) phì)

Tiếng hô quanh quẩn, đàn áp toàn bộ mọi tiếng vang.

… Cả sân đấu vắng vẻ.

Đến cả ghế trọng tài cũng phải ngơ ngác, hiếu kỳ, xấu hổ,… đủ loại biểu cảm bởi tiếng gào kinh thiên này.

Canh Nhị hét hơi này, đắc ý dào dạt bông kèn đồng, bỗng cảm thấy bên cạnh khang khác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Dương Đắc Bảo cùng ‘khiếp sợ’ nhìn y.

Đào Hoa càng thở dài, trên tay nở ra một đóa hoa, u buồn nhìn Kỷ 14 nói: “Làm sao giờ? Ngay cả con rùa chết tiệt không hiểu biết cũng biết tìm nam nhân phải cứng, phải kéo dài, xem ra sau này người ta không nỗ lực tuyệt đối không được!”

HẾT 16

13/3/2014 Nê: mọi người thử đoán xem kết quả sẽ ra sao, chúng ta cũng chơi đánh cược đi, cược xem TS giành được bao nhiêu điểm, mấy chương cuối này sẽ là màn mở đầu chính thức để mn biết tới TS ngầu, đỉnh, cool cỡ nào đấy ợ, vừa edit mà mình thót tim không chịu được luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook