Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 172: Quyển 14 - Chương 6
Dịch Nhân Bắc
11/05/2018
Lão Hồ Đầu được dỗ vui vẻ, cười híp cả mắt, cũng không cản những đứa trẻ này quấn lấy hắn, mở miệng nói:
“Thủ lĩnh nói, lúc xây nhà mọi người cùng bỏ công, tiền công đó sẽ được bớt. Cơm canh mọi người tự chuẩn bị, tiền cơm này cũng không tính gì hết. Chỉ còn lại có tiền nguyên vật liệu, bởi vì là dùng gạch nung, mái ngói nên cần có đất sét, đất sét thì đã có ở Tây Sơn, chúng ta tự nung, cũng có thể bớt được món tiền tiếp theo.”
“Cuối cùng vẫn là than đá để đốt, đòn dông xây nhà, và những nguyên vật liệu bằng gỗ không thể thiếu được nữa, những thứ đó do đại ca thủ lĩnh ra ngoài tìm người. Căn cứ theo giá thấp nhất thì những nguyên vật liệu đó tính gộp lại, ước chừng 5 lượng bạc một hộ.”
Mọi người vừa nghe từ 50 lượng bạc còn có 5 lượng, cả đám thở phào, sự khẩn trương ban đầu cũng trở nên thoải mái.
Năm lượng bạc, thắt lưng buộc bụng, mấy năm cũng cố kiếm ra được. Mà đổi 5 lượng bạc lấy một ngôi nhà gạch nung ngói đỏ hoàn chỉnh, tiện lợi ấy đi đâu mà kiếm được?
“Thủ lĩnh còn nói, hắn biết tất cả mọi người đều khốn khó, cho nên 5 lượng bạc này cũng không cần trả trả hết một lần, năm nay coi như không tính, chờ tất cả mọi người sống yên ổn rồi, bắt đầu từ năm thứ hai, mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần trả cho hắn 500 đồng tiền là được. Một đồng tiền tính ra lương thực để đổi cũng như nhau.”
“Thật tốt quá! Thủ lĩnh thật nhân nghĩa!” Con mắt của cả đám người đều sáng rỡ, chỉ cần trong nhà chịu khó một chút, một năm 500 đồng tiền đó không tính là gì.
“Nếu trong nhà dư dả, có thể xây ngay hai căn nhà ngay từ đầu, tự tính tiền ra rồi trả cho thủ lĩnh là được.”
Nghe Lão Hồ Đầu nói vậy, những người trong nhà còn chút tiền dư dả hoặc là nhà có nhiều người đều thả lỏng tâm tư.
Nói xong chuyện xây nhà, Lão Hồ Đầu ho khan một tiếng, định bụng nói luôn chuyện mình đang bận quá, tính thu mấy đồ đệ ra.
Mọi người nhất thời vui sướng, bây giờ vẫn chưa an thân mà đã có hai chuyện vui lớn rồi. Chuyện thứ nhất là sau này thực sự có nhà ngói gạch nung mà ở, chuyện thứ hai là Lão Hồ Đầu chịu nhận đồ đệ.
Bây giờ, trong nhà có người có tay nghề cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể nuôi tạm gia đình. Hơn nữa tay nghề làm gốm sứ từ trước đến nay vẫn là kỹ năng bí mật có một không ai, hiếm khi được truyền ra ngoài, bình thường đều là đời đời tương truyền, bây giờ có người đồng ý truyền thụ chẳng lẽ lại không vui được sao? Dù con cái nhà mình có ngốc đi nữa, không học được nung gốm thì nung gạch cũng tốt.
Đám dân chạy nạn một truyền mười, mười truyền trăm, nghe nói thủ lĩnh sẽ cho tất cả mọi người sống trong nhà ngói gạch nung, hơn nữa một hộ chỉ cần 5 lượng bạc, còn không cần phải trả luôn tiền nữa thì sung sướng không sao tả nổi.
Hiện tại, những người này không còn ghen tị với những người đã rời đi nữa, ngược lại, họ bắt đầu thương tiếc cho những người dao động ấy. Nếu những người đó không đi, không phải có thể tới tiên cảnh giống như thế ngoại đào nguyên này sao? Mà lại còn có thể ở trong nhà ngói gạch nung mà có lẽ cả đời cũng không được ở nữa!
Từ đó về sau, đám dân chạy nạn càng chắc chắn hơn, đi theo thủ lĩnh, là đúng!
Bởi là xây nhà cho mình, người dân không cần ai giám thị đôn đốc, ai nấy cũng đều bận chóng mày chóng mặt, đến ngay cả đứa trẻ dưới 12 tuổi cũng làm những chuyện chúng có thể làm được, còn những đứa từ 12 đến 15 tuổi đều được dùng như nửa người lớn. Lúc này, nếu ai nghỉ nhiều hơn người khác một chút, đều sẽ bị cười nhạo và khinh bỉ.
Ban đầu trong đồn cũng có mấy người chây lười, nhưng mấy người ấy cũng bỏ đi vì ham chút lợi ích trước mặt. Những người còn ở lại ai mà không muốn sống yên ổn chứ?
Thế là ngươi ảnh hưởng ta, ta ảnh hưởng tới ngươi, đều là ảnh hưởng tốt, nhất thời Đông Sơn là một cảnh tượng xây dựng mới với khi thế ngất trời.
Trước khi bắt kịp vụ gieo giống đầu xuân, các trai tráng phụ trách nung gạch xây phòng, người già phụ nữ và trẻ em thì chia nhau ra, một số người khai khẩn vườn tược rau dưa, một phần thì chuyên nấu cơm đưa cơm cho mọi người.
Mà có Canh tiểu thần y ở đây, nhiều người cũng không còn sợ sinh bệnh hay bị thương, dù là bệnh có nặng tới đâu thì tiểu thần y người ta cũng đều có thể chữa khỏi cho ngươi trong vòng 10 ngày.
Có người lo cơm, có người khám bệnh, người già và trẻ nhỏ cũng đều có người chăm sóc, mọi người không còn ưu phiền gì nên làm việc càng hăng hái và chú tâm hơn.
Trong lúc dân chúng đang bận rộn, các phó thủ lĩnh và bọn Truyền Hải cũng không rảnh rang, có khi còn bận ở cả các dân chạy nạn.
“Thủ lĩnh, người không đủ a!” Thạch Cửu Đỉnh chảy mồ hôi bảo. Hắn vừa giúp vận chuyển về, bởi vì số người không đủ nên mấy phó thủ lĩnh đều phải thay phiên nhau ra ngoài giúp đỡ.
“Thủ lĩnh, củi và than đều thiếu, lẽ nào chúng ta phải chặt cây trên Đông Sơn? Vậy có được không?” Trong khoảng thời gian này, Dương Thần rầu rĩ mặt nhăn mày nhó mãi chưa giãn ra được.
“Thủ lĩnh, cứ ăn uống kiểu này cũng sắp thấy đáy rồi, nhưng đợt vải tiếp theo vẫn chưa dệt ra được, chúng ta đi đâu kiếm tiền mua lương thực đây?” Vương Tùng Lâm cũng lo lắng. Khổ nỗi hai huynh đệ Truyền Sơn cứ ung dung như thể không sao hết, thấy vật tư đã sắp hết mà cũng không sốt ruột.
“Hay là cứ để mọi người tạm thời sống trong nhà gạch vuông bình thường thôi, chúng ta nung gốm sứ kiếm tiền trước, sau đó khai khẩn ruộng nương, trồng ra lương thực, đợi thu hoạch xong lại xây nhà cũng không muộn.” Vạn Tư Triết đề xuất ý kiến, các phó thủ lĩnh khác cũng thấy đó là ý hay nhất.
Truyền Hải nhìn về phía ca hắn.
Truyền Sơn mở miệng, “Ta biết thắc mắc của các ngươi, các ngươi đang thấy lạ, vì sao xây thành, sao không cho mọi người no bụng, chờ ruộng đồng khai khẩn hết rồi, tất cả mọi người đều có thể tự lập rồi hẵng xây nhà.”
“Vâng. Đại ca, nếu tiền bạc trong tay chúng ta nhiều, vậy xây nhà trước, chúng ta cung ứng cho mọi người cơm canh, cũng có thể qua được, nhưng rõ ràng chúng ta….” Vương Tùng Lâm ngập ngừng.
“Chính xác, nếu dựa theo kế hoạch xây thành ban đầu, để mọi người ở trong nhà gạch ba banh trước, sau đó tự lực cánh sinh, khai khẩn ruộng nương, dùng đồ sứ nung ra kiếm được tiền, rồi quay lại xây phòng, đây mới là cách làm chính xác nhất.
Truyền Sơn buông tay, hiểu rất rõ, nói: “Nhưng hiện tại, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Hi triều đang trong lúc bấp bênh, tùy thời đều có khả năng suy sụp, hiện các nơi đều có dân chạy nạn, Lãng quốc cũng đang dòm ngó chúng ta. Chúng ta phải làm thế nào mới có thể để các nạn dân tin tưởng chúng ta có thể cho họ cuộc sống an lành? Chúng ta phải làm cách nào để mọi người sống ở đây không nỡ rời khỏi đây, thậm chí ra sức liều mạng bảo vệ tòa thành trì sắp sửa hình thành này?”
Mọi người đều trầm tư.
“Ý kiến nung gốm kiếm tiền trước không tệ, nhưng một khi trong tay ngươi có tiền tài, khi tới lúc nguy hiểm, người bình thường sẽ làm thế nào? Nhưng khi trong tay ngươi không có quá nhiều tiền tài, lại có một căn nhà ngói gạch nung mà cả đời ngươi vất vả không kiếm được, khi tới lúc nguy hiểm, ngươi nỡ bỏ chúng sao?”
“Dường như ta đã hiểu….” Thạch Cửu Đỉnh gãi đầu, nỉ non.
“Chuyện tiền nong và than đốt các ngươi không cần lo, hai điều này, ta và Canh Nhị sẽ nghĩ cách giải quyết. Còn về nhân công… Chờ chúng ta tung tin cho đám nạn dân, các ngươi còn sợ không ai tới sao?”
“Truyền Sơn đại ca, còn một vấn đề nữa, chúng ta vất vả xây nhà, khai khẩn ruộng nương, nhưng nếu người của quan phủ tới, tịch thu tất cả những thứ đó thì sao, dù thế nào chúng ta cũng không thể đối địch với quan phủ vào lúc này chứ?” Dương Thần lo lắng nói.
“Điều ngươi lo lắng rất đúng. Nhưng…” Truyền Sơn cười bảo Canh Nhị lấy một cuộn công văn ra, “Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Truyền Hải cũng là lần đầu tiên thấy cuộn công văn này, lập tức hiếu kỳ mở ra xem.
“A…!” Đây là phản ứng của tất cả mọi người sau khi thấy nội dung trong công văn.
“Ca, ngươi… ngươi lại… ta không nhìn lầm chứ? Khế đất này thực sự hữu hiệu chứ?” Truyền Hải giật mình.
“Đương nhiên là thật. Nếu ngươi không tin có thể đến quan phủ tra, đây chính là chị … Canh Nhị ca của ngươi mất khối tiền để mua từ quan phủ đấy.”
“Nhị ca!” Truyền Hải kích động nhìn Canh Nhị.
Tuy không rõ vì sao thủ lĩnh lại gọi tiểu thần y còn chưa đến 14 tuổi là Nhị ca, nhưng lúc này, các phó thủ lĩnh cũng không rảnh quan tâm điều đó, tất cả mọi người đều bị kinh sợ bởi khế đất trước mắt.
Canh Nhị xấu hổ trốn ra đằng sau Truyền Sơn.
Hiện tại y đã hiểu mang máng, cỏ non vợ y dường như một mực tạo mặt mũi cho y trước mặt người nhà hắn, thực ra người thương lượng với vị tham quan kia, lấy được tờ khế đất này rõ ràng là bản thân Truyền Sơn.
“Ngoại trừ khế đất của Đông Sơn và 20 dặm quanh đây, chúng ta còn nghĩ cách lấy được công văn trống của 500 hộ, chờ các ngươi đăng ký hộ tịch và báo lên, tất cả mọi người chúng ta ở đây đều sẽ có một thân phận đường đường chính chính.”
Lời này vừa dứt, các phó thủ lĩnh vốn còn đang mờ mịt đều bừng tỉnh.
“Đây, đây là sự thực?” Vạn Tư Triết đoạt lấy tư liệu hộ tịch,, nhìn quan ấn rành rành trên đó, giọng cũng run lên.
Đối với những nạn dân chạy trốn như họ, chẳng có gì quan trọng bằng một tờ công văn chứng tỏ thân phận. Điều này cho thấy sau này họ có thể an cư lập nghiệp tại đây chứ không tự dưng bị bất luận kẻ nào đánh đuổi hay bắt bớ.
“Ừ, hơn nữa quan phủ địa phương còn miễn cho chỗ chúng ta ba năm thuế, cũng đồng ý cho chúng ta khai khẩn ruộng hoang sau này, chỉ cần đóng chút tiền cho cấp trên và nộp thuế đinh đúng hạn thì ruộng đồng sẽ thuộc về chúng ta.”
Khiếp sợ, vui sướng, hoài nghi, … các kiểu tâm tình cùng trào dâng trong lòng, các vị phó thủ lĩnh đã bị chấn động không nói nên lời bởi hết tin này tới tin khác, chỉ có thể thay phiên nhau lật, sờ, vuốt ve công văn khế đất và chứng minh hộ tịch.
“Tộp.” Nước mắt ai đó rơi lên công văn hộ tịch.
Dương Thần vội vã cẩn thận chà lau trang giấy mỏng manh ấy, kể cả nước mắt hắn đang rớt xuống cũng không để ý.
Vạn Tư Triết cẩn thận lấy công văn, nhét mảnh khăn giấy vào tay hắn, “Lau đi.”
“Cái gì?” Dương Thần sửng sốt, sờ mặt, sắc mặt đỏ bừng, xoay người chạy ra khỏi cửa.
“…” Mọi người đồng loạt im lặng cười.
Truyền Sơn nghĩ thầm, đây có lẽ là một người có một câu chuyện khó nói đi.
“Việc này, ta sẽ tìm thơi cơ thích hợp thông báo với mọi người, ta nghĩ người nơi đây nghe được tin tức này, nhất định sẽ càng trung thành với nơi đây hơn.” Truyền Hải nhìn ca hắn.
Giữa hai huynh đệ đã không lời cảm kích gì để nói nữa. Ca hắn và Canh Nhị ca đã giúp hắn đối phó với phần trắc trở nhất, tiếp theo phải dựa vào hắn rồi.
Truyền Sơn vỗ vai đệ đệ, cố gắng lên, chúng ta mới chỉ bước nửa bước đầu. Muốn đạt được mục tiêu, chúng ta phải làm tốt nhiều việc hơn nữa.
Buổi tối, Truyền Sơn và Canh Nhị đang tu luyện, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gọi khẽ của mẹ hắn: “Truyền Sơn, em rể con Tùng Lâm tới tìm đấy, bây giờ con có rảnh không?”
Truyền Sơn mở mắt ra, thu hồi trận pháp, đứng dậy mở cửa phòng, “Nương, con rảnh, con ra ngay đây.”
Trong lúc hắn mở mắt, Canh Nhị cũng thu công đứng dậy. Hiện giờ hai người đã không cần tiếp xúc trực tiếp thân thể, tu luyện trong cự ly gần là có thể đạt được một phần hiệu quả của song tu.
Công pháp hai người tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng kỳ diệu ở chỗ có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Gần đây, Truyền Sơn mơ hồ cảm thấy mình sắp có cảm giác đột phá, chỉ là không biết lần đột phá này sẽ thuận lợi kết đan hay cũng không có thay đổi gì khác như lần trước.
Mẹ La thấy con đi ra, mặt tươi cười, tiện thể đưa cho hắn cái bánh nhân thịt mới ra lò, “Đây là bánh cho nhóc Nhị, ăn nhân lúc còn nóng đi, đừng chỉ biết tu luyện.”
Mẹ La không biết tu luyện có thể nhịn ăn, nàng chỉ biết Canh tiểu thần y rất thích cơm canh nàng làm, nàng cũng vui vẻ làm cho nhóc béo mập, vừa nhìn đã biết là đầy phúc khí đó.
“Bánh nhân thịt!” Canh Nhị ngửi thấy mùi, lập tức chui ra từ sau Truyền Sơn, cười híp cả mắt, cảm ơn mẹ La rồi vội vàng nhận lấy bánh.
Mẹ La thích y nên không kính trọng y như ông bà La, sờ đầu y, bảo y ăn chậm thôi.
“Ngày mai ta liền làm thêm cho các ngươi ít sủi cảo, nhân thịt trộn tề thái, tề thái mọc ở đây mềm, làm nhân sủi cảo chắc chắn sẽ ngon.”
“Cảm ơn thím La.”
Mẹ La đi rồi, Truyền Sơn xách Canh Nhị ôm chặt bánh nhân thịt đi đến nhà bên cạnh dùng để gặp khách.
“Tiểu tử ngươi, mau nói, thừa dịp ta lơ là, ngươi đã nịnh nương ta kiểu gì? Sao ta cảm thấy nàng bây giờ còn đối xử với ngươi tốt hơn ta?” Nam nhân cố ý cười mắng.
“Ta không nịnh bà. Nương ngươi chỉ cảm thấy ta đã trung hòa sự xui xẻo của ngươi, có thể mang tới vận may, lại là tiểu thần tiên có giúp đỡ cực lớn cho ngươi nên mới tốt với ta.” Canh Nhị nói thẳng những cảm giác mà y nhận biết được ra.
“…” Truyền Sơn trầm mặc một hồi lâu, “Thực ra nương ta rất thích ngươi, ta có thể nhìn ra được.”
“Ta biết, ta có thể cảm nhận được ý tốt của bà đối với ta, hơn nữa bà không sợ ta như ông bà nội của ngươi.”
Sợ? Ack… Truyền Sơn bụm trán, có phải hắn đã làm sai điều gì không?
Không kịp hối lỗi, dù hai người đi chậm nhưng cũng đã tới cửa căn phòng kế bên.
“Tùng Lâm, nương nói ngươi tìm ta?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy tiếng ngẩng phắt đầu lên, hắn lại không nghe ra tiếng bước chân của hai người.
“Đại ca.”
“Không cần đứng lên, đều là người nhà cửa, ngồi nói đi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Truyền Sơn kéo ghế dài ngồi xuống.
Canh Nhị do dự hỏi Vương Tùng Lâm, “Có ăn bánh nhân thịt không?”
Thấy Canh Nhị giữ chặt bánh không chịu buông, Vương Tùng Lâm cười cười, lắc đầu, tỏ ý hắn ăn cơm xong mới tới nên không đói bụng.
Có lẽ Canh Nhị cảm thấy để họ hàng nhìn y ăn một mình không tốt, tiện tay lấy ra một thứ quả giống như lê, trắng như tuyết đưa tới trước mặt Vương tùng Lâm.
Vương Tùng Lâm nhìn Truyền Sơn, lại nhìn nhóc béo phị đang vùi đầu ăn bánh, cầm lấy thứ hoa quả kia.
“Đúng lúc trong khoảng thời gian này Truyền Vịnh ăn uống không tốt, ta mang quả này về cho nàng nếm thử. Thứ quả này, phụ nữ có thai ăn được chứ?”
Canh Nhị ngẩng đầu, liếc hắn một cái, “Đây là thứ ta đưa cho ngươi. Nếu Truyền Vịnh muốn ăn hoa quả, ngày mai ta lại đưa qua, cái này cho ngươi ăn.”
“Ack…” Vương Tùng Lâm chưa từng đối phó với người như Canh Nhị, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Truyền Sơn thấy hắn khó xử, liền mở miệng nói: “Nếu Canh Nhị đã đưa cho ngươi thì thứ quả này nhất định là thích hợp với thể chất của ngươi nhất, ngươi cứ ăn đi, đừng lãng phí lòng tốt của y.”
Nhị rùa nhà hắn hiếm khi lại chủ động tặng người ta, hơn nữa thứ này còn không phải thứ quả bình thường, mà là linh quả mà hoàng đế nhân gian cũng chẳng được ăn tới. Không nói tới ăn vào bách bệnh tiêu trừ, tuổi xuân lâu dài, nhưng ít nhất nó có ích với Vương Tùng Lâm là chắc chắn.
“Ngươi không muốn ăn sao? Vậy ngươi có thể trả lại cho ta. Qủa tuyết lê này bằng với một viên linh thạch cấp thấp đấy.”
Linh thạch? Vương Tùng Lâm không hiểu cái gì là linh thạch, nhưng giọng điệu của Canh nhị làm hắn mang máng thứ gọi là tuyết lê này chắc chắn không giống hoa quả bình thường, chỉ sợ là có dùng ngân lượng cũng không mua được.
“Cảm ơn, xem ra là thứ quả rất đáng quý, vậy đợi lát ta sẽ nếm thử một phen.”
“Vì sao phải chờ lát nữa? Hoa quả đương nhiên phải ăn tươi mới ngon, lát nữa linh khí tan hết rồi còn gì.” Canh Nhị khó hiểu, không phải chỉ là ăn một thứ quả thôi sao, vì sao người này cứ làm như thể y cho hắn độc dược không bằng? Bảo hắn trả lại, có vẻ hắn không muốn, đúng là người kỳ quái.
Vương Tùng Lâm cầm thứ quả ấy ăn cũng không được, không ăn cũng không được, rõ ràng hắn tới bàn chuyện quan trọng, sao bây giờ lại biến thành ăn hoa quả hay không?
“Ngươi cứ ăn trước đi.” Truyền Sơn thấy vẻ lúng túng của Vương Tùng Lâm, giải vây cho hắn. Hắn không chịu thừa nhận bản thân hắn đang nhìn họ hàng bị chế giễu đâu.
Vương Tùng Lâm bất đắc dĩ, đau khổ đưa quả tuyết lê vào miệng như thể uống thuốc độc. Cũng may hai người kia không nhìn hắn ăn, anh vợ hắn lấy từ trong lòng ra một ấm trà, đang rót nước cho nhóc béo phị uống.
Vương Tùng Lâm vừa gặm hoa quả vừa thầm nói, quan hệ của anh vợ hắn và nhóc mập này cũng tốt quá đi? Không những đút nước, còn lau miệng cho y, cảm giác thân mật không coi ai ra gì ấy…
Khoan đã! Anh vợ hắn vừa làm gì nhỉ?
Ấm trà và chén trà kia hắn lấy từ đâu ra? Thứ to như vậy có thể giấu trong lòng sao? Lại còn bốc hơi nóng hôi hổi nữa!
Vương Tùng Lâm trợn trừng mắt, làm cho một viên linh quả người thường chẳng mấy khi gặp được cũng bị hắn ăn không ra mùi vị gì.
“Ăn ngon không?”
“Cái gì?”
“Ngươi có nhìn chằm chằm ta, ta cũng sẽ không cho ngươi quả thứ hai nữa, thứ này ngươi không thể ăn nhiều.”
“…Vậy sao? Không phải, không phải ta muốn ăn nữa! Ta…”
“Tùng Lâm, rốt cuộc ngươi tìm ta làm gì?”
Vương Tùng Lâm bình tĩnh lại, lau miệng. Trước khi tới, hắn đã nghĩ xong xuôi phải mở miệng thế nào, thế nhưng đã bị hai người này gián đoạn, hiện tại hắn thật không biết nên nói thế nào.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị ăn gần xong liền cất ấm trà đi, lẳng lặng đợi Vương Tùng Lâm mở lời.
Theo hắn thấy, ông em rể này là người khá cẩn thận, cũng là người rất câu nệ. Điểm ấy có thể thấy từ việc hắn rất ít khi gọi tên Truyền Hải trước mặt người ngoài, mà luôn gọi Truyền Hải là ‘thủ lĩnh’.
Nhưng tuy hắn tuân thủ quy củ, nhưng cũng không phải kẻ không biết ứng biến, ngược lại khá nhanh nhạy. Người như vậy thoáng có chút mâu thuẫn, nhưng có thể thấy được đó không phải bản tính của hắn mà do hoàn cảnh tạo ra.
Vậy ai là người bồi dưỡng nhân tài như Vương Tùng Lâm đây?
Hắn và Vương Hạ Thu là quan hệ huynh đệ thật sao?
Hắn và người kia có quan hệ gì không?
“Ngươi quen tướng quân Vương Tiêu không?” Hai người gần như cùng mở miệng một lúc.
Dần dần, hai người cùng cười.
“Vương Hạ Thu là con của Vương đầu?” Truyền Sơn hỏi thẳng.
“Phải.” Vương Tùng Lâm không phủ nhận, trả lời rất chắc chắn.
Hắn tin người nam tử cao to trước mắt này. Không những bởi đối phương là anh vợ hắn, cũng không phải bởi đối phương từng là cấp dưới của tướng quân, mà là… đối phương có khí chất trầm ổn như ngọn núi lớn, làm hắn bất giác chỉ muốn tin tưởng và dựa dẫm.
Hắn nghĩ, bất kể người này có lòng phản quốc hay không thì chắc hắn cũng sẽ không gây bất lợi với tướng quân, với con trai tướng quân đi? Hơn nữa, nói không chứng chuyện giải cứu tướng quân và Trịnh quân sư khỏi lao ngục của Lãng quốc, phải dựa vào hai huynh đệ này rồi.
“Vương đầu hắn có phải thực sự đã…”
Vương Tùng Lâm ủ rũ, “Ta cũng không chắc. Nhưng ta luôn tìm cách hỏi thăm chuyện tướng quân, nghe nói tướng quân rất có khả năng đã bị Hồ tặc đưa sang Lãng quốc.”
“Lãng quốc không nhỏ, ngươi có biết tướng quân bị nhốt ở đâu không?” Nếu biết người ở đâu, việc còn lại liền đơn giản rồi.
Vương Tùng Lâm lắc đầu.
Canh Nhị bỗng chọc Truyền Sơn, “Nếu Vương Hạ Thu là con của vị Vương đầu kia, vậy ta có cách tìm được tung tích của Vương tướng quân.”
Mắt Truyền Sơn sáng lên, đúng vậy, suýt thì hắn quên mắt bản lĩnh của Canh Nhị, “Thật tốt quá! Tùng Lâm, đợi lát nữa ngươi hãy gọi Hạ Thu tới đây.”
Vương Tùng Lâm nhìn về phía Canh nhị mà không thể tin được, vị tiểu thần y này thần kỳ như vậy thật sao? “Thực sự? Ngươi thực sự có thể tìm được tướng quân?”
“Ừ, bảo con hắn tới, Vương tướng quân sống hay chết sẽ biết ngay, hơn nữa chỉ cần hắn còn sống, ta có thể tìm được tung tích của hắn.”
Vương Tùng Lâm sung sướng không nói nhiều nữa, lập tức đứng dậy đi gọi Vương Hạ Thu.
Hai người không có kiên nhẫn đợi, liền đi theo cùng luôn.
Đến nhà họ Vương, em gái hắn – Truyền Vịnh vẫn chưa ngủ, đang may vá quần áo dưới ngọn đèn dầu mờ tối.
Vương Tùng Lâm thấy vợ đang đợi hắn, lập tức đi lên trước sờ tay nàng, hơi oán giận nói: “Không phải đã bảo nàng ngủ sớm sao? Nàng xem tay nàng đã lạnh toát rồi đây này.”
Truyền Vịnh toan nói gì đó, đưa mắt lên thấy đại ca và tiểu thần y, xấu hổ rụt tay lại, khẽ lườm chồng. Buông quần áo đang may dở, đứng dậy hỏi: “Đại ca, các ngươi biết rồi?”
Truyền Sơn nhìn nét mặt em gái, đoán rằng chắc nàng cũng mới vừa biết thân thế thật sự của chồng và em chồng không lâu.
Thấy nàng thoáng bất an, Truyền Sơn đi lên trước sờ tóc nàng, nói: “Đừng lo, chuyện gì cũng có ca ca ở đây mà. Ngươi cứ thoải mái đi, chỉ cần chăm sóc tốt cơ thể mình là được. Đã có con rồi, cũng đừng tùy hứng nữa, phải cẩn thận thân thể.”
“Ta biết, ca, từ sau khi Canh Nhị khám cho ta xong, cơ thể ta đã tốt nhiều rồi.” Truyền Vịnh cũng như Truyền Hải, sau khi được Truyền Sơn dặn dò đều gọi Canh Nhị là Nhị ca.
Vương Tùng Lâm thầm vui mừng, hắn cưới một người vợ tốt. Mới tối nay hắn vừa nói ra thân thế với vợ, nhưng vợ không những không giận mà còn hiểu hắn, cũng cổ vũ hắn đi tìm đại ca nhờ giúp đỡ, thái độ đối với Hạ Thu cũng như trước.
Thấy huynh muội họ nói chuyện, Vương Tùng Lâm liền xoay người vén rèm đi vào một gian nhà nhỏ khác, gọi Vương Hạ Thu đã ngủ dậy.
Nhìn hết một lượt gian nhà, Truyền Sơn có phần áy náy với em gái, “Khổ cho ngươi rồi.” Đây là lần đầu hắn vào nhà em rể, trước đó đưa đồ đều chỉ đứng ngoài.
Truyền Vịnh cười phì.
“Khổ cái gì? Cuộc sống bây giờ cũng không thể so với trước đây. Không những đợi một khoảng thời gian nữa là có thể ở trong căn nhà rộng rãi thoáng mát hơn, hiện tại đồ chúng ta ăn, uống, dùng không phải đều do ngươi đưa tới? Kể cả ngày trước chúng ta ở La gia thôn cũng không được tốt như bây giờ. Tùng Lâm nói những thứ thuốc bổ ngươi đưa tới, kể cả quan to quý nhân cũng chưa chắc được ngày ngày dùng. Ngươi thấy ta hiện giờ béo chưa!”
“Béo gì? Con gái đẫy đà một chút mới tốt, có phúc khí. Nào, ngươi ngồi xuống, để Nhị ca ngươi bắt mạch cho.”
“Đúng, để ta xem cháu ngoại trai của ta như thế nào.” Canh Nhị đã nóng lòng từ lâu, vừa nghe gọi tới y, lập tức kích động nhảy ra trước mặt Truyền Vịnh, nghiêm túc bắt mạch cho nàng.
Y có ấn tượng tốt với Truyền Vịnh, có lẽ bởi vì đối phương là em gái của Truyền Sơn, cũng chính là em gái của y, mỗi lần thấy Truyền Vịnh, y không hề có cảm giác như gặp những nữ tử khác, hơi tí là đỏ mặt, giao tiếp với Truyền Vịnh cũng khá tự nhiên.
Truyền Vịnh cười phì, ngồi vào bàn đưa tay ra. Nàng thấy Canh Nhị vẫn chỉ là một thiếu niên còn chưa lớn hẳn, lại là đại phu nên càng cảm thấy thân thiết với y hơn, rất nhiều chuyện đều không cố kỵ y.
Ba người đang thân thiết nói cười vui đùa, rèm cửa được vén lên, Vương Hạ Thu đã quần áo chỉnh tề đi ra.
Có lẽ Tiểu Hạ Thu đã nghe nói Canh Nhị có thể thông qua hắn biết được sự sống chết và tung tích của cha hắn nên vành mắt đỏ bừng, đi tới trước mặt Canh Nhị liền quỳ ‘bụp’ xuống.
Canh Nhị kéo hắn lên, cùng lúc đó, y nhận biết được sự thương tâm khổ sở vui sướng và ngờ vực của đứa trẻ này, lại buông hắn ra. Y vẫn không quen tiếp xúc trực tiếp với người khác.
Truyền Sơn bảo Tiểu Hạ Thu đứng dậy mà nói.
Tiểu Hạ Thu cố chấp quỳ trên mặt đất, “Xin lỗi, ta không nên giấu diếm thân phận của mình. Nhưng Hồ tặc luôn rình mò bắt bớ ta, nếu không phải Tùng Lâm đại ca giúp ta che giấu thân phận và bảo hộ, có lẽ ta đã bị Hồ tặc bắt về. Mong các ngươi đừng trách cứ Tùng Lâm đại ca, hắn đều là vì ta…”
Truyền Sơn cười, tiện tay kéo hắn, “Người một nhà cả mà. Ngươi là tội phạm quan trọng Hồ tặc muốn bắt, chúng ta lại cũng là khâm phạm triều đình. Ngươi và Tùng Lâm giấu thân phận, một là vì bảo vệ bản thân, hai cũng là để không liên lụy chúng ta, những chuyện này ta và Truyền Vịnh đều hiểu.”
“Đúng thế, cái đứa trẻ này, đã bảo chuyện của ngươi chính là chuyện nhà chúng ta, sao ngươi cứ hơi tí lại quỳ thế, nào qua đây, ngồi vào bên chị đây.” Truyền Vịnh ngồi trên kháng, vỗ vị trí bên cạnh, bảo Tiểu Hạ Thu qua.
Truyền Sơn ôm phắt Tiểu Hạ Thu lên, đưa hắn lên kháng ngồi.
Truyền Vịnh ôm chầm hắn, thân thiết gõ mũi hắn, “Ngươi còn là đứa trẻ, chuyện cứu người và báo thù cứ giao cho người lớn làm là được. Ngươi ấy à, chỉ cần vui vẻ chơi đùa, học tập cho tốt là được.”
Tiểu Hạ Thu lau nước mắt, dúi đầu vào lòng Truyền Vịnh, hai tay ôm chặt lấy nàng.
Truyền Vịnh tựa như người mẹ đã qua đời của hắn, trong nhà này hắn sợ nhất Truyền Vịnh trách cứ hắn, xa lánh hắn, may mà…!
Truyền Vịnh khẽ vỗ về lưng hắn, nàng thương Tiểu Hạ Thu không thua kém gì chồng, bất kể thân phận của Tiểu Hạ Thu có thay đổi ra sao, hắn vẫn là người nhà của nàng, là người em trai La Truyền Vịnh nàng phải bảo vệ cả đời.
HẾT6
“Thủ lĩnh nói, lúc xây nhà mọi người cùng bỏ công, tiền công đó sẽ được bớt. Cơm canh mọi người tự chuẩn bị, tiền cơm này cũng không tính gì hết. Chỉ còn lại có tiền nguyên vật liệu, bởi vì là dùng gạch nung, mái ngói nên cần có đất sét, đất sét thì đã có ở Tây Sơn, chúng ta tự nung, cũng có thể bớt được món tiền tiếp theo.”
“Cuối cùng vẫn là than đá để đốt, đòn dông xây nhà, và những nguyên vật liệu bằng gỗ không thể thiếu được nữa, những thứ đó do đại ca thủ lĩnh ra ngoài tìm người. Căn cứ theo giá thấp nhất thì những nguyên vật liệu đó tính gộp lại, ước chừng 5 lượng bạc một hộ.”
Mọi người vừa nghe từ 50 lượng bạc còn có 5 lượng, cả đám thở phào, sự khẩn trương ban đầu cũng trở nên thoải mái.
Năm lượng bạc, thắt lưng buộc bụng, mấy năm cũng cố kiếm ra được. Mà đổi 5 lượng bạc lấy một ngôi nhà gạch nung ngói đỏ hoàn chỉnh, tiện lợi ấy đi đâu mà kiếm được?
“Thủ lĩnh còn nói, hắn biết tất cả mọi người đều khốn khó, cho nên 5 lượng bạc này cũng không cần trả trả hết một lần, năm nay coi như không tính, chờ tất cả mọi người sống yên ổn rồi, bắt đầu từ năm thứ hai, mỗi nhà mỗi hộ chỉ cần trả cho hắn 500 đồng tiền là được. Một đồng tiền tính ra lương thực để đổi cũng như nhau.”
“Thật tốt quá! Thủ lĩnh thật nhân nghĩa!” Con mắt của cả đám người đều sáng rỡ, chỉ cần trong nhà chịu khó một chút, một năm 500 đồng tiền đó không tính là gì.
“Nếu trong nhà dư dả, có thể xây ngay hai căn nhà ngay từ đầu, tự tính tiền ra rồi trả cho thủ lĩnh là được.”
Nghe Lão Hồ Đầu nói vậy, những người trong nhà còn chút tiền dư dả hoặc là nhà có nhiều người đều thả lỏng tâm tư.
Nói xong chuyện xây nhà, Lão Hồ Đầu ho khan một tiếng, định bụng nói luôn chuyện mình đang bận quá, tính thu mấy đồ đệ ra.
Mọi người nhất thời vui sướng, bây giờ vẫn chưa an thân mà đã có hai chuyện vui lớn rồi. Chuyện thứ nhất là sau này thực sự có nhà ngói gạch nung mà ở, chuyện thứ hai là Lão Hồ Đầu chịu nhận đồ đệ.
Bây giờ, trong nhà có người có tay nghề cũng là chuyện tốt, ít nhất có thể nuôi tạm gia đình. Hơn nữa tay nghề làm gốm sứ từ trước đến nay vẫn là kỹ năng bí mật có một không ai, hiếm khi được truyền ra ngoài, bình thường đều là đời đời tương truyền, bây giờ có người đồng ý truyền thụ chẳng lẽ lại không vui được sao? Dù con cái nhà mình có ngốc đi nữa, không học được nung gốm thì nung gạch cũng tốt.
Đám dân chạy nạn một truyền mười, mười truyền trăm, nghe nói thủ lĩnh sẽ cho tất cả mọi người sống trong nhà ngói gạch nung, hơn nữa một hộ chỉ cần 5 lượng bạc, còn không cần phải trả luôn tiền nữa thì sung sướng không sao tả nổi.
Hiện tại, những người này không còn ghen tị với những người đã rời đi nữa, ngược lại, họ bắt đầu thương tiếc cho những người dao động ấy. Nếu những người đó không đi, không phải có thể tới tiên cảnh giống như thế ngoại đào nguyên này sao? Mà lại còn có thể ở trong nhà ngói gạch nung mà có lẽ cả đời cũng không được ở nữa!
Từ đó về sau, đám dân chạy nạn càng chắc chắn hơn, đi theo thủ lĩnh, là đúng!
Bởi là xây nhà cho mình, người dân không cần ai giám thị đôn đốc, ai nấy cũng đều bận chóng mày chóng mặt, đến ngay cả đứa trẻ dưới 12 tuổi cũng làm những chuyện chúng có thể làm được, còn những đứa từ 12 đến 15 tuổi đều được dùng như nửa người lớn. Lúc này, nếu ai nghỉ nhiều hơn người khác một chút, đều sẽ bị cười nhạo và khinh bỉ.
Ban đầu trong đồn cũng có mấy người chây lười, nhưng mấy người ấy cũng bỏ đi vì ham chút lợi ích trước mặt. Những người còn ở lại ai mà không muốn sống yên ổn chứ?
Thế là ngươi ảnh hưởng ta, ta ảnh hưởng tới ngươi, đều là ảnh hưởng tốt, nhất thời Đông Sơn là một cảnh tượng xây dựng mới với khi thế ngất trời.
Trước khi bắt kịp vụ gieo giống đầu xuân, các trai tráng phụ trách nung gạch xây phòng, người già phụ nữ và trẻ em thì chia nhau ra, một số người khai khẩn vườn tược rau dưa, một phần thì chuyên nấu cơm đưa cơm cho mọi người.
Mà có Canh tiểu thần y ở đây, nhiều người cũng không còn sợ sinh bệnh hay bị thương, dù là bệnh có nặng tới đâu thì tiểu thần y người ta cũng đều có thể chữa khỏi cho ngươi trong vòng 10 ngày.
Có người lo cơm, có người khám bệnh, người già và trẻ nhỏ cũng đều có người chăm sóc, mọi người không còn ưu phiền gì nên làm việc càng hăng hái và chú tâm hơn.
Trong lúc dân chúng đang bận rộn, các phó thủ lĩnh và bọn Truyền Hải cũng không rảnh rang, có khi còn bận ở cả các dân chạy nạn.
“Thủ lĩnh, người không đủ a!” Thạch Cửu Đỉnh chảy mồ hôi bảo. Hắn vừa giúp vận chuyển về, bởi vì số người không đủ nên mấy phó thủ lĩnh đều phải thay phiên nhau ra ngoài giúp đỡ.
“Thủ lĩnh, củi và than đều thiếu, lẽ nào chúng ta phải chặt cây trên Đông Sơn? Vậy có được không?” Trong khoảng thời gian này, Dương Thần rầu rĩ mặt nhăn mày nhó mãi chưa giãn ra được.
“Thủ lĩnh, cứ ăn uống kiểu này cũng sắp thấy đáy rồi, nhưng đợt vải tiếp theo vẫn chưa dệt ra được, chúng ta đi đâu kiếm tiền mua lương thực đây?” Vương Tùng Lâm cũng lo lắng. Khổ nỗi hai huynh đệ Truyền Sơn cứ ung dung như thể không sao hết, thấy vật tư đã sắp hết mà cũng không sốt ruột.
“Hay là cứ để mọi người tạm thời sống trong nhà gạch vuông bình thường thôi, chúng ta nung gốm sứ kiếm tiền trước, sau đó khai khẩn ruộng nương, trồng ra lương thực, đợi thu hoạch xong lại xây nhà cũng không muộn.” Vạn Tư Triết đề xuất ý kiến, các phó thủ lĩnh khác cũng thấy đó là ý hay nhất.
Truyền Hải nhìn về phía ca hắn.
Truyền Sơn mở miệng, “Ta biết thắc mắc của các ngươi, các ngươi đang thấy lạ, vì sao xây thành, sao không cho mọi người no bụng, chờ ruộng đồng khai khẩn hết rồi, tất cả mọi người đều có thể tự lập rồi hẵng xây nhà.”
“Vâng. Đại ca, nếu tiền bạc trong tay chúng ta nhiều, vậy xây nhà trước, chúng ta cung ứng cho mọi người cơm canh, cũng có thể qua được, nhưng rõ ràng chúng ta….” Vương Tùng Lâm ngập ngừng.
“Chính xác, nếu dựa theo kế hoạch xây thành ban đầu, để mọi người ở trong nhà gạch ba banh trước, sau đó tự lực cánh sinh, khai khẩn ruộng nương, dùng đồ sứ nung ra kiếm được tiền, rồi quay lại xây phòng, đây mới là cách làm chính xác nhất.
Truyền Sơn buông tay, hiểu rất rõ, nói: “Nhưng hiện tại, chúng ta không có nhiều thời gian như vậy. Hi triều đang trong lúc bấp bênh, tùy thời đều có khả năng suy sụp, hiện các nơi đều có dân chạy nạn, Lãng quốc cũng đang dòm ngó chúng ta. Chúng ta phải làm thế nào mới có thể để các nạn dân tin tưởng chúng ta có thể cho họ cuộc sống an lành? Chúng ta phải làm cách nào để mọi người sống ở đây không nỡ rời khỏi đây, thậm chí ra sức liều mạng bảo vệ tòa thành trì sắp sửa hình thành này?”
Mọi người đều trầm tư.
“Ý kiến nung gốm kiếm tiền trước không tệ, nhưng một khi trong tay ngươi có tiền tài, khi tới lúc nguy hiểm, người bình thường sẽ làm thế nào? Nhưng khi trong tay ngươi không có quá nhiều tiền tài, lại có một căn nhà ngói gạch nung mà cả đời ngươi vất vả không kiếm được, khi tới lúc nguy hiểm, ngươi nỡ bỏ chúng sao?”
“Dường như ta đã hiểu….” Thạch Cửu Đỉnh gãi đầu, nỉ non.
“Chuyện tiền nong và than đốt các ngươi không cần lo, hai điều này, ta và Canh Nhị sẽ nghĩ cách giải quyết. Còn về nhân công… Chờ chúng ta tung tin cho đám nạn dân, các ngươi còn sợ không ai tới sao?”
“Truyền Sơn đại ca, còn một vấn đề nữa, chúng ta vất vả xây nhà, khai khẩn ruộng nương, nhưng nếu người của quan phủ tới, tịch thu tất cả những thứ đó thì sao, dù thế nào chúng ta cũng không thể đối địch với quan phủ vào lúc này chứ?” Dương Thần lo lắng nói.
“Điều ngươi lo lắng rất đúng. Nhưng…” Truyền Sơn cười bảo Canh Nhị lấy một cuộn công văn ra, “Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?”
Truyền Hải cũng là lần đầu tiên thấy cuộn công văn này, lập tức hiếu kỳ mở ra xem.
“A…!” Đây là phản ứng của tất cả mọi người sau khi thấy nội dung trong công văn.
“Ca, ngươi… ngươi lại… ta không nhìn lầm chứ? Khế đất này thực sự hữu hiệu chứ?” Truyền Hải giật mình.
“Đương nhiên là thật. Nếu ngươi không tin có thể đến quan phủ tra, đây chính là chị … Canh Nhị ca của ngươi mất khối tiền để mua từ quan phủ đấy.”
“Nhị ca!” Truyền Hải kích động nhìn Canh Nhị.
Tuy không rõ vì sao thủ lĩnh lại gọi tiểu thần y còn chưa đến 14 tuổi là Nhị ca, nhưng lúc này, các phó thủ lĩnh cũng không rảnh quan tâm điều đó, tất cả mọi người đều bị kinh sợ bởi khế đất trước mắt.
Canh Nhị xấu hổ trốn ra đằng sau Truyền Sơn.
Hiện tại y đã hiểu mang máng, cỏ non vợ y dường như một mực tạo mặt mũi cho y trước mặt người nhà hắn, thực ra người thương lượng với vị tham quan kia, lấy được tờ khế đất này rõ ràng là bản thân Truyền Sơn.
“Ngoại trừ khế đất của Đông Sơn và 20 dặm quanh đây, chúng ta còn nghĩ cách lấy được công văn trống của 500 hộ, chờ các ngươi đăng ký hộ tịch và báo lên, tất cả mọi người chúng ta ở đây đều sẽ có một thân phận đường đường chính chính.”
Lời này vừa dứt, các phó thủ lĩnh vốn còn đang mờ mịt đều bừng tỉnh.
“Đây, đây là sự thực?” Vạn Tư Triết đoạt lấy tư liệu hộ tịch,, nhìn quan ấn rành rành trên đó, giọng cũng run lên.
Đối với những nạn dân chạy trốn như họ, chẳng có gì quan trọng bằng một tờ công văn chứng tỏ thân phận. Điều này cho thấy sau này họ có thể an cư lập nghiệp tại đây chứ không tự dưng bị bất luận kẻ nào đánh đuổi hay bắt bớ.
“Ừ, hơn nữa quan phủ địa phương còn miễn cho chỗ chúng ta ba năm thuế, cũng đồng ý cho chúng ta khai khẩn ruộng hoang sau này, chỉ cần đóng chút tiền cho cấp trên và nộp thuế đinh đúng hạn thì ruộng đồng sẽ thuộc về chúng ta.”
Khiếp sợ, vui sướng, hoài nghi, … các kiểu tâm tình cùng trào dâng trong lòng, các vị phó thủ lĩnh đã bị chấn động không nói nên lời bởi hết tin này tới tin khác, chỉ có thể thay phiên nhau lật, sờ, vuốt ve công văn khế đất và chứng minh hộ tịch.
“Tộp.” Nước mắt ai đó rơi lên công văn hộ tịch.
Dương Thần vội vã cẩn thận chà lau trang giấy mỏng manh ấy, kể cả nước mắt hắn đang rớt xuống cũng không để ý.
Vạn Tư Triết cẩn thận lấy công văn, nhét mảnh khăn giấy vào tay hắn, “Lau đi.”
“Cái gì?” Dương Thần sửng sốt, sờ mặt, sắc mặt đỏ bừng, xoay người chạy ra khỏi cửa.
“…” Mọi người đồng loạt im lặng cười.
Truyền Sơn nghĩ thầm, đây có lẽ là một người có một câu chuyện khó nói đi.
“Việc này, ta sẽ tìm thơi cơ thích hợp thông báo với mọi người, ta nghĩ người nơi đây nghe được tin tức này, nhất định sẽ càng trung thành với nơi đây hơn.” Truyền Hải nhìn ca hắn.
Giữa hai huynh đệ đã không lời cảm kích gì để nói nữa. Ca hắn và Canh Nhị ca đã giúp hắn đối phó với phần trắc trở nhất, tiếp theo phải dựa vào hắn rồi.
Truyền Sơn vỗ vai đệ đệ, cố gắng lên, chúng ta mới chỉ bước nửa bước đầu. Muốn đạt được mục tiêu, chúng ta phải làm tốt nhiều việc hơn nữa.
Buổi tối, Truyền Sơn và Canh Nhị đang tu luyện, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gọi khẽ của mẹ hắn: “Truyền Sơn, em rể con Tùng Lâm tới tìm đấy, bây giờ con có rảnh không?”
Truyền Sơn mở mắt ra, thu hồi trận pháp, đứng dậy mở cửa phòng, “Nương, con rảnh, con ra ngay đây.”
Trong lúc hắn mở mắt, Canh Nhị cũng thu công đứng dậy. Hiện giờ hai người đã không cần tiếp xúc trực tiếp thân thể, tu luyện trong cự ly gần là có thể đạt được một phần hiệu quả của song tu.
Công pháp hai người tu luyện hoàn toàn khác nhau, nhưng kỳ diệu ở chỗ có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Gần đây, Truyền Sơn mơ hồ cảm thấy mình sắp có cảm giác đột phá, chỉ là không biết lần đột phá này sẽ thuận lợi kết đan hay cũng không có thay đổi gì khác như lần trước.
Mẹ La thấy con đi ra, mặt tươi cười, tiện thể đưa cho hắn cái bánh nhân thịt mới ra lò, “Đây là bánh cho nhóc Nhị, ăn nhân lúc còn nóng đi, đừng chỉ biết tu luyện.”
Mẹ La không biết tu luyện có thể nhịn ăn, nàng chỉ biết Canh tiểu thần y rất thích cơm canh nàng làm, nàng cũng vui vẻ làm cho nhóc béo mập, vừa nhìn đã biết là đầy phúc khí đó.
“Bánh nhân thịt!” Canh Nhị ngửi thấy mùi, lập tức chui ra từ sau Truyền Sơn, cười híp cả mắt, cảm ơn mẹ La rồi vội vàng nhận lấy bánh.
Mẹ La thích y nên không kính trọng y như ông bà La, sờ đầu y, bảo y ăn chậm thôi.
“Ngày mai ta liền làm thêm cho các ngươi ít sủi cảo, nhân thịt trộn tề thái, tề thái mọc ở đây mềm, làm nhân sủi cảo chắc chắn sẽ ngon.”
“Cảm ơn thím La.”
Mẹ La đi rồi, Truyền Sơn xách Canh Nhị ôm chặt bánh nhân thịt đi đến nhà bên cạnh dùng để gặp khách.
“Tiểu tử ngươi, mau nói, thừa dịp ta lơ là, ngươi đã nịnh nương ta kiểu gì? Sao ta cảm thấy nàng bây giờ còn đối xử với ngươi tốt hơn ta?” Nam nhân cố ý cười mắng.
“Ta không nịnh bà. Nương ngươi chỉ cảm thấy ta đã trung hòa sự xui xẻo của ngươi, có thể mang tới vận may, lại là tiểu thần tiên có giúp đỡ cực lớn cho ngươi nên mới tốt với ta.” Canh Nhị nói thẳng những cảm giác mà y nhận biết được ra.
“…” Truyền Sơn trầm mặc một hồi lâu, “Thực ra nương ta rất thích ngươi, ta có thể nhìn ra được.”
“Ta biết, ta có thể cảm nhận được ý tốt của bà đối với ta, hơn nữa bà không sợ ta như ông bà nội của ngươi.”
Sợ? Ack… Truyền Sơn bụm trán, có phải hắn đã làm sai điều gì không?
Không kịp hối lỗi, dù hai người đi chậm nhưng cũng đã tới cửa căn phòng kế bên.
“Tùng Lâm, nương nói ngươi tìm ta?”
Vương Tùng Lâm nghe thấy tiếng ngẩng phắt đầu lên, hắn lại không nghe ra tiếng bước chân của hai người.
“Đại ca.”
“Không cần đứng lên, đều là người nhà cửa, ngồi nói đi. Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Truyền Sơn kéo ghế dài ngồi xuống.
Canh Nhị do dự hỏi Vương Tùng Lâm, “Có ăn bánh nhân thịt không?”
Thấy Canh Nhị giữ chặt bánh không chịu buông, Vương Tùng Lâm cười cười, lắc đầu, tỏ ý hắn ăn cơm xong mới tới nên không đói bụng.
Có lẽ Canh Nhị cảm thấy để họ hàng nhìn y ăn một mình không tốt, tiện tay lấy ra một thứ quả giống như lê, trắng như tuyết đưa tới trước mặt Vương tùng Lâm.
Vương Tùng Lâm nhìn Truyền Sơn, lại nhìn nhóc béo phị đang vùi đầu ăn bánh, cầm lấy thứ hoa quả kia.
“Đúng lúc trong khoảng thời gian này Truyền Vịnh ăn uống không tốt, ta mang quả này về cho nàng nếm thử. Thứ quả này, phụ nữ có thai ăn được chứ?”
Canh Nhị ngẩng đầu, liếc hắn một cái, “Đây là thứ ta đưa cho ngươi. Nếu Truyền Vịnh muốn ăn hoa quả, ngày mai ta lại đưa qua, cái này cho ngươi ăn.”
“Ack…” Vương Tùng Lâm chưa từng đối phó với người như Canh Nhị, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Truyền Sơn thấy hắn khó xử, liền mở miệng nói: “Nếu Canh Nhị đã đưa cho ngươi thì thứ quả này nhất định là thích hợp với thể chất của ngươi nhất, ngươi cứ ăn đi, đừng lãng phí lòng tốt của y.”
Nhị rùa nhà hắn hiếm khi lại chủ động tặng người ta, hơn nữa thứ này còn không phải thứ quả bình thường, mà là linh quả mà hoàng đế nhân gian cũng chẳng được ăn tới. Không nói tới ăn vào bách bệnh tiêu trừ, tuổi xuân lâu dài, nhưng ít nhất nó có ích với Vương Tùng Lâm là chắc chắn.
“Ngươi không muốn ăn sao? Vậy ngươi có thể trả lại cho ta. Qủa tuyết lê này bằng với một viên linh thạch cấp thấp đấy.”
Linh thạch? Vương Tùng Lâm không hiểu cái gì là linh thạch, nhưng giọng điệu của Canh nhị làm hắn mang máng thứ gọi là tuyết lê này chắc chắn không giống hoa quả bình thường, chỉ sợ là có dùng ngân lượng cũng không mua được.
“Cảm ơn, xem ra là thứ quả rất đáng quý, vậy đợi lát ta sẽ nếm thử một phen.”
“Vì sao phải chờ lát nữa? Hoa quả đương nhiên phải ăn tươi mới ngon, lát nữa linh khí tan hết rồi còn gì.” Canh Nhị khó hiểu, không phải chỉ là ăn một thứ quả thôi sao, vì sao người này cứ làm như thể y cho hắn độc dược không bằng? Bảo hắn trả lại, có vẻ hắn không muốn, đúng là người kỳ quái.
Vương Tùng Lâm cầm thứ quả ấy ăn cũng không được, không ăn cũng không được, rõ ràng hắn tới bàn chuyện quan trọng, sao bây giờ lại biến thành ăn hoa quả hay không?
“Ngươi cứ ăn trước đi.” Truyền Sơn thấy vẻ lúng túng của Vương Tùng Lâm, giải vây cho hắn. Hắn không chịu thừa nhận bản thân hắn đang nhìn họ hàng bị chế giễu đâu.
Vương Tùng Lâm bất đắc dĩ, đau khổ đưa quả tuyết lê vào miệng như thể uống thuốc độc. Cũng may hai người kia không nhìn hắn ăn, anh vợ hắn lấy từ trong lòng ra một ấm trà, đang rót nước cho nhóc béo phị uống.
Vương Tùng Lâm vừa gặm hoa quả vừa thầm nói, quan hệ của anh vợ hắn và nhóc mập này cũng tốt quá đi? Không những đút nước, còn lau miệng cho y, cảm giác thân mật không coi ai ra gì ấy…
Khoan đã! Anh vợ hắn vừa làm gì nhỉ?
Ấm trà và chén trà kia hắn lấy từ đâu ra? Thứ to như vậy có thể giấu trong lòng sao? Lại còn bốc hơi nóng hôi hổi nữa!
Vương Tùng Lâm trợn trừng mắt, làm cho một viên linh quả người thường chẳng mấy khi gặp được cũng bị hắn ăn không ra mùi vị gì.
“Ăn ngon không?”
“Cái gì?”
“Ngươi có nhìn chằm chằm ta, ta cũng sẽ không cho ngươi quả thứ hai nữa, thứ này ngươi không thể ăn nhiều.”
“…Vậy sao? Không phải, không phải ta muốn ăn nữa! Ta…”
“Tùng Lâm, rốt cuộc ngươi tìm ta làm gì?”
Vương Tùng Lâm bình tĩnh lại, lau miệng. Trước khi tới, hắn đã nghĩ xong xuôi phải mở miệng thế nào, thế nhưng đã bị hai người này gián đoạn, hiện tại hắn thật không biết nên nói thế nào.
Truyền Sơn thấy Canh Nhị ăn gần xong liền cất ấm trà đi, lẳng lặng đợi Vương Tùng Lâm mở lời.
Theo hắn thấy, ông em rể này là người khá cẩn thận, cũng là người rất câu nệ. Điểm ấy có thể thấy từ việc hắn rất ít khi gọi tên Truyền Hải trước mặt người ngoài, mà luôn gọi Truyền Hải là ‘thủ lĩnh’.
Nhưng tuy hắn tuân thủ quy củ, nhưng cũng không phải kẻ không biết ứng biến, ngược lại khá nhanh nhạy. Người như vậy thoáng có chút mâu thuẫn, nhưng có thể thấy được đó không phải bản tính của hắn mà do hoàn cảnh tạo ra.
Vậy ai là người bồi dưỡng nhân tài như Vương Tùng Lâm đây?
Hắn và Vương Hạ Thu là quan hệ huynh đệ thật sao?
Hắn và người kia có quan hệ gì không?
“Ngươi quen tướng quân Vương Tiêu không?” Hai người gần như cùng mở miệng một lúc.
Dần dần, hai người cùng cười.
“Vương Hạ Thu là con của Vương đầu?” Truyền Sơn hỏi thẳng.
“Phải.” Vương Tùng Lâm không phủ nhận, trả lời rất chắc chắn.
Hắn tin người nam tử cao to trước mắt này. Không những bởi đối phương là anh vợ hắn, cũng không phải bởi đối phương từng là cấp dưới của tướng quân, mà là… đối phương có khí chất trầm ổn như ngọn núi lớn, làm hắn bất giác chỉ muốn tin tưởng và dựa dẫm.
Hắn nghĩ, bất kể người này có lòng phản quốc hay không thì chắc hắn cũng sẽ không gây bất lợi với tướng quân, với con trai tướng quân đi? Hơn nữa, nói không chứng chuyện giải cứu tướng quân và Trịnh quân sư khỏi lao ngục của Lãng quốc, phải dựa vào hai huynh đệ này rồi.
“Vương đầu hắn có phải thực sự đã…”
Vương Tùng Lâm ủ rũ, “Ta cũng không chắc. Nhưng ta luôn tìm cách hỏi thăm chuyện tướng quân, nghe nói tướng quân rất có khả năng đã bị Hồ tặc đưa sang Lãng quốc.”
“Lãng quốc không nhỏ, ngươi có biết tướng quân bị nhốt ở đâu không?” Nếu biết người ở đâu, việc còn lại liền đơn giản rồi.
Vương Tùng Lâm lắc đầu.
Canh Nhị bỗng chọc Truyền Sơn, “Nếu Vương Hạ Thu là con của vị Vương đầu kia, vậy ta có cách tìm được tung tích của Vương tướng quân.”
Mắt Truyền Sơn sáng lên, đúng vậy, suýt thì hắn quên mắt bản lĩnh của Canh Nhị, “Thật tốt quá! Tùng Lâm, đợi lát nữa ngươi hãy gọi Hạ Thu tới đây.”
Vương Tùng Lâm nhìn về phía Canh nhị mà không thể tin được, vị tiểu thần y này thần kỳ như vậy thật sao? “Thực sự? Ngươi thực sự có thể tìm được tướng quân?”
“Ừ, bảo con hắn tới, Vương tướng quân sống hay chết sẽ biết ngay, hơn nữa chỉ cần hắn còn sống, ta có thể tìm được tung tích của hắn.”
Vương Tùng Lâm sung sướng không nói nhiều nữa, lập tức đứng dậy đi gọi Vương Hạ Thu.
Hai người không có kiên nhẫn đợi, liền đi theo cùng luôn.
Đến nhà họ Vương, em gái hắn – Truyền Vịnh vẫn chưa ngủ, đang may vá quần áo dưới ngọn đèn dầu mờ tối.
Vương Tùng Lâm thấy vợ đang đợi hắn, lập tức đi lên trước sờ tay nàng, hơi oán giận nói: “Không phải đã bảo nàng ngủ sớm sao? Nàng xem tay nàng đã lạnh toát rồi đây này.”
Truyền Vịnh toan nói gì đó, đưa mắt lên thấy đại ca và tiểu thần y, xấu hổ rụt tay lại, khẽ lườm chồng. Buông quần áo đang may dở, đứng dậy hỏi: “Đại ca, các ngươi biết rồi?”
Truyền Sơn nhìn nét mặt em gái, đoán rằng chắc nàng cũng mới vừa biết thân thế thật sự của chồng và em chồng không lâu.
Thấy nàng thoáng bất an, Truyền Sơn đi lên trước sờ tóc nàng, nói: “Đừng lo, chuyện gì cũng có ca ca ở đây mà. Ngươi cứ thoải mái đi, chỉ cần chăm sóc tốt cơ thể mình là được. Đã có con rồi, cũng đừng tùy hứng nữa, phải cẩn thận thân thể.”
“Ta biết, ca, từ sau khi Canh Nhị khám cho ta xong, cơ thể ta đã tốt nhiều rồi.” Truyền Vịnh cũng như Truyền Hải, sau khi được Truyền Sơn dặn dò đều gọi Canh Nhị là Nhị ca.
Vương Tùng Lâm thầm vui mừng, hắn cưới một người vợ tốt. Mới tối nay hắn vừa nói ra thân thế với vợ, nhưng vợ không những không giận mà còn hiểu hắn, cũng cổ vũ hắn đi tìm đại ca nhờ giúp đỡ, thái độ đối với Hạ Thu cũng như trước.
Thấy huynh muội họ nói chuyện, Vương Tùng Lâm liền xoay người vén rèm đi vào một gian nhà nhỏ khác, gọi Vương Hạ Thu đã ngủ dậy.
Nhìn hết một lượt gian nhà, Truyền Sơn có phần áy náy với em gái, “Khổ cho ngươi rồi.” Đây là lần đầu hắn vào nhà em rể, trước đó đưa đồ đều chỉ đứng ngoài.
Truyền Vịnh cười phì.
“Khổ cái gì? Cuộc sống bây giờ cũng không thể so với trước đây. Không những đợi một khoảng thời gian nữa là có thể ở trong căn nhà rộng rãi thoáng mát hơn, hiện tại đồ chúng ta ăn, uống, dùng không phải đều do ngươi đưa tới? Kể cả ngày trước chúng ta ở La gia thôn cũng không được tốt như bây giờ. Tùng Lâm nói những thứ thuốc bổ ngươi đưa tới, kể cả quan to quý nhân cũng chưa chắc được ngày ngày dùng. Ngươi thấy ta hiện giờ béo chưa!”
“Béo gì? Con gái đẫy đà một chút mới tốt, có phúc khí. Nào, ngươi ngồi xuống, để Nhị ca ngươi bắt mạch cho.”
“Đúng, để ta xem cháu ngoại trai của ta như thế nào.” Canh Nhị đã nóng lòng từ lâu, vừa nghe gọi tới y, lập tức kích động nhảy ra trước mặt Truyền Vịnh, nghiêm túc bắt mạch cho nàng.
Y có ấn tượng tốt với Truyền Vịnh, có lẽ bởi vì đối phương là em gái của Truyền Sơn, cũng chính là em gái của y, mỗi lần thấy Truyền Vịnh, y không hề có cảm giác như gặp những nữ tử khác, hơi tí là đỏ mặt, giao tiếp với Truyền Vịnh cũng khá tự nhiên.
Truyền Vịnh cười phì, ngồi vào bàn đưa tay ra. Nàng thấy Canh Nhị vẫn chỉ là một thiếu niên còn chưa lớn hẳn, lại là đại phu nên càng cảm thấy thân thiết với y hơn, rất nhiều chuyện đều không cố kỵ y.
Ba người đang thân thiết nói cười vui đùa, rèm cửa được vén lên, Vương Hạ Thu đã quần áo chỉnh tề đi ra.
Có lẽ Tiểu Hạ Thu đã nghe nói Canh Nhị có thể thông qua hắn biết được sự sống chết và tung tích của cha hắn nên vành mắt đỏ bừng, đi tới trước mặt Canh Nhị liền quỳ ‘bụp’ xuống.
Canh Nhị kéo hắn lên, cùng lúc đó, y nhận biết được sự thương tâm khổ sở vui sướng và ngờ vực của đứa trẻ này, lại buông hắn ra. Y vẫn không quen tiếp xúc trực tiếp với người khác.
Truyền Sơn bảo Tiểu Hạ Thu đứng dậy mà nói.
Tiểu Hạ Thu cố chấp quỳ trên mặt đất, “Xin lỗi, ta không nên giấu diếm thân phận của mình. Nhưng Hồ tặc luôn rình mò bắt bớ ta, nếu không phải Tùng Lâm đại ca giúp ta che giấu thân phận và bảo hộ, có lẽ ta đã bị Hồ tặc bắt về. Mong các ngươi đừng trách cứ Tùng Lâm đại ca, hắn đều là vì ta…”
Truyền Sơn cười, tiện tay kéo hắn, “Người một nhà cả mà. Ngươi là tội phạm quan trọng Hồ tặc muốn bắt, chúng ta lại cũng là khâm phạm triều đình. Ngươi và Tùng Lâm giấu thân phận, một là vì bảo vệ bản thân, hai cũng là để không liên lụy chúng ta, những chuyện này ta và Truyền Vịnh đều hiểu.”
“Đúng thế, cái đứa trẻ này, đã bảo chuyện của ngươi chính là chuyện nhà chúng ta, sao ngươi cứ hơi tí lại quỳ thế, nào qua đây, ngồi vào bên chị đây.” Truyền Vịnh ngồi trên kháng, vỗ vị trí bên cạnh, bảo Tiểu Hạ Thu qua.
Truyền Sơn ôm phắt Tiểu Hạ Thu lên, đưa hắn lên kháng ngồi.
Truyền Vịnh ôm chầm hắn, thân thiết gõ mũi hắn, “Ngươi còn là đứa trẻ, chuyện cứu người và báo thù cứ giao cho người lớn làm là được. Ngươi ấy à, chỉ cần vui vẻ chơi đùa, học tập cho tốt là được.”
Tiểu Hạ Thu lau nước mắt, dúi đầu vào lòng Truyền Vịnh, hai tay ôm chặt lấy nàng.
Truyền Vịnh tựa như người mẹ đã qua đời của hắn, trong nhà này hắn sợ nhất Truyền Vịnh trách cứ hắn, xa lánh hắn, may mà…!
Truyền Vịnh khẽ vỗ về lưng hắn, nàng thương Tiểu Hạ Thu không thua kém gì chồng, bất kể thân phận của Tiểu Hạ Thu có thay đổi ra sao, hắn vẫn là người nhà của nàng, là người em trai La Truyền Vịnh nàng phải bảo vệ cả đời.
HẾT6
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.