Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 12: Quyển 2 - Chương 2
Dịch Nhân Bắc
30/04/2018
Một đêm không bàn tới, sáng hôm sau, Truyền Sơn dậy sớm, theo chân Tân 134 đi vào động mỏ.
Vừa vào động mỏ hắn đã cảm thấy nhiệt độ khác biệt, nếu như nói tối qua hang động dành cho người ở còn hơi lạnh thì nơi đây chính là ấm áp.
Hoàn cảnh xô đẩy con người, ốm đau gì cũng bị kiềm nén. Chỉ với năm ngày, Truyền Sơn đã biết được tình hình chung trong mỏ than như ngục giam này từ Đinh lão tam và Tân 134.
Nói tóm lại, hiện nay, trong mỏ than ngầm này có tất cả 4 thế lực.
Địa quỷ Đinh 25(*), một người sâu xa khó hiểu, cũng là lão đại thống trị lâu nhất trong bốn thế lực ấy. Bởi vì số của hắn không tốt lắm, không ai dám lấy số để gọi, đúng lúc Đinh 1 từ hai mươi năm trước đã chết, liền theo thói quen gọi hắn là Đinh lão đại.
(*) số 25: mình chỉ biết là nó đọc na ná yêu em/anh gì đó thôi.
Thủ hạ của Đinh lão đại khoảng chừng hơn bảy trăm người, như Đinh lão tam, Đinh lão bát đều là thủ hạ hắn, cũng là phụ tá đắc lực của hắn, bình thường dưới này có chuyện gì đều do hai người đó đứng ra giải quyết.
Đứng thế đối lập với Đinh lão đại chính là một thanh niên đứng hàng Canh, số sáu, biệt hiệu gọi ‘Lệ quỷ’.
Canh Lục đã vào mỏ than đá được bảy năm, 4 năm trước giết chết Mậu Ngũ Ngũ cũng thuộc hàng đối lập với Đinh lão đại, trở thành lão đại mới của thế lực Mậu Ngũ Ngũ ấy. Bởi vì thủ đoạn độc ác, hắn lại dám giết dám liều, đối xử với hạ nhân coi như công bằng, dần dần cũng an ổn ở vị trí lão đại.
Hai thế lực khác, một là ma đầu cõi người ăn thịt người, uống máu người, giết người như ma, đám người này không ai dám chọc bọn hắn, cũng không ai dám quản, dần dà lâu dài, những người này tụ tập lại, hình thành lên một thế lực đặc thù.
Đầu lĩnh thế lực cuối cùng có người nói là một nữ nhân, tên diễm quỷ Kỷ Thập Tam Nương.
Lúc Truyền Sơn nghe nói ở đây có nữ nhân thì giật nảy người.
Tân 134 bảo hắn rằng, ngay từ đầu trong mỏ này cũng không có nữ nô lệ, sau đó nô lệ trong mỏ bởi vì sống gian khổ quá cùng với ngày ngày tháng tháng không thấy mặt trời trăng sao, cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa liền bạo động. Lần bạo động ấy gồm có cả mỏ, tuy đã bị đàn áp song bởi vì có rất nhiều nô lệ chết, dẫn đến sản lượng than năm ấy giảm hàng loạt. Vì thế, bên trên đã nghĩ đến việc cho nữ phạm nhân tới điều chỉnh.
Tần 134 còn bảo hắn, ngàn vạn lần chớ coi thường nữ nhân ‘diễm quỷ’ kia. Nàng một nữ nhân đọ sức giữa ba thế lực, dám tập hợp toàn bộ nữ nhân được đưa đến mỏ lại. Bề ngoài là một thế lực yếu đến không thể yếu hơn, phần chỉ có cho nam nhân đè, phàm là nam nhân nào đến chỗ nàng chơi gái, mỗi một người không dám thiếu của nàng một cục than.
Những nữ nhân này cũng không nhiều, phải dựa vào diễm quỷ để sống sót trong mỏ. Đương nhiên cũng có những nữ nhân không muốn nghe diễm quỷ, kết cục những nữ nhân đó, trừ phi có nam nhân đứng ra bảo vệ, bằng không sẽ rất thê thảm.
Lúc nhắc tới nữ nhân chỗ diểm quỷ, Tân 134 vẻ mặt say mê.
Hiện nay, Truyền Sơn lòng có dư mà lực không đủ, tạm thời cũng không nghĩ tới muốn đến chỗ diễm quỷ góp phần.
Mấy ngày nay, Truyền Sơn ở cùng với Tân 134, vẫn tìm cách giấu nỗi khổ tựa lăng trì ba canh giờ phát tác một lần. Hắn không muốn điểm yếu của mình bị phát hiện, nếu có ai muốn giết hắn trong ba canh giờ ấy, hắn ngay cả sức chống lại cũng không có bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp Tân 134, hắn đã cảm thấy người này không thể quen thân, sau khi làm việc, nói chuyện với nhau đều phòng hắn ta ba phần. Mà năm ngày ở chung này, cũng khiến Truyền Sơn tin chắc vào trực giác của mình.
Tân 134 tướng mạo không khó coi, nói thực ra thì còn khá được người yêu thích, trước khi nói sẽ nhìn sắc mặt người khác, coi như một người khôn khéo cẩn thận. Nhưng người này hơi tham lam, vả lại không khỏi có phần thích chiếm lợi của người khác.
Ngày đầu tiên đã lấy danh nghĩa người mới và dùng công cụ của hắn ta, lấy đi 3/4 thành quả lao động của hắn. Vài ngày sau cũng thế, lúc dẫn hắn đi đổi vật cần dùng cho sinh hoạt, còn có thể thuận tiện lấy đi ít nữa. Hơn nữa, người này ỷ vào việc đã ở trong mỏ hơn nửa năm, trong lời nói và việc làm cũng vênh váo tự đắc.
Truyền Sơn nhất nhất nhẫn nhịn. Bây giờ hắn ở đây còn chưa đủ quen thuộc, rất nhiều đường mỏ còn chưa biết thông đi đâu. Tân 134 cũng rất gian xảo, chuyện về đường đi trong mỏ cũng không chịu nhiều lời, chỉ bảo hắn đi làm cùng tên ấy.
Đào than đá như họ, bình thường năm, sáu người tạo thành một tổ. Có người phụ trách đào bới, có người phụ trách củng cố, cũng có người phụ trách mở đường, còn có người phụ trách sọt đựng. Nếu như có đủ số người như thế làm thành một đội thì sẽ phân phối đồng đều.
Cũng có tổ một người và tổ hai người, nói chung hình thức đa dạng, toàn bộ xem cách ngươi sắp xếp thôi. Cũng may những người như bọn họ đều thuộc Giáp lão đại, tuy có xung đột vì khoáng sản, nhưng không đễn nỗi cướp đoạt trắng trợn, ngươi chết ta sống.
Tính thời gian cũng gần đủ rồi, bản thân hắn cũng đã làm liên tục ba canh giờ, Truyền Sơn lau mồ hôi, trả công cụ lại cho Tân 134, nói với hắn: “Huynh đệ, ta có thương trong người, đã hơi khó chịu rồi. Ta đi về trước, đợi lát nữa nhân huynh làm xong thì tới tìm ta.” Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, Tân 134 mới có thể chiếm lợi của hắn nhiều hơn.
“Xí, tiểu tử ngươi thật là đúng giờ, cứ đến lúc này là nói phải về. Được rồi, được rồi, ngươi về đi, nhớ chờ ta về mang ngươi đi đổi đồ. Ngươi cũng đừng tự đi, đến lúc đó bị thiệt thì đừng trách ta.”
“Ha hả, đương nhiên là chờ Tân 134 huynh mang đi rồi. Vậy ngươi xem những cục than này, ngươi lập tức lấy hay đợi lát về rồi lấy?” Truyền Sơn rất tự giác hỏi.
Tân 134 nhìn xung quanh, không vui nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta là sư phụ của ngươi, lấy chút than đó của ngươi là chuyện dĩ nhiên thôi.”
“Vâng, vâng. Đa tạ 134 huynh săn sóc.” Truyền Sơn giấu đi chút không hài lòng, trưng khuôn mặt ra cười nói.
“Nhiều than như thế ngươi để ở đây, đợi lát nữa ta kéo về còn không mệt chết khiếp à? Ngươi kéo về trước đi, đợi lát nữa ta đi tìm ngươi lấy.”
“Được. Vậy 134 huynh xem số lượng trước đi.” Đúng lúc cổ họng nói nhiều còn hơi đau.
“Ừ, ta biết rồi, ngươi kéo về đi.”
Truyền Sơn lấy sợi dây của sọt than khoác lên vai, xoay người kéo nó đi. Ba canh giờ thu thập được không ít than, làm đầu vai hằn một đường thật sâu.
Hôm nay tựa hồ dừng lại hơi nhiều, không biết có thể chịu đựng được đến lúc về không?
Truyền Sơn nghiêng người, một tay kéo dây, loạng choạng bước trên đường về.
Đang nghĩ thế, loại đau đớn kịch liệt như cắt thịt bẻ xương thoáng cái đã lan khắp người. Truyền Sơn run rẩy người, suýt thì ngã nhào xuống đất! Nhanh chóng quay đầu nhìn chung quanh, xem chỗ nào có đường mỏ bỏ không có thể để hắn lạnh tạm một lát.
Đúng lúc cách đó không xa có con đường mỏ bỏ hoang bị một tấm gỗ che lại, Truyền Sơn cũng mặc kệ nó có nguy hiểm không, thấy bốn bề vắng lặng, hắn đá văng tấm gỗ, rồi hắn lập tức kéo sọt than đá ra chặn đường.
Xong đâu đó, Truyền Sơn thực sự không thể chịu nổi đau đớn nữa, đau quá cả người cuộn tròn lại ngã lăn xuống đất.
“Phù… phù…” Tiếng thở dốc bị dồn nén hết sức lãng đãng trong khoảng mỏ bỏ không.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là một lát, chỗ đầu đường mỏ bỏ không đột nhiên lóe vào một ánh đèn mỏ, tiếp theo đó, có nửa người ló vào trong.
Người tới tựa hồ khá là cẩn thận, đợi thấy rõ người quằn quại trên đất là ai thì khom người chui vào.
Người tới đi tới bên cạnh Truyền Sơn, miệng hé ra, tựa hồ muốn gọi hắn, nhưng lại lập tức ngậm miệng lại.
Người tới đảo mắt trên người Truyền Sơn, quan sát Truyền Sơn đau đến nỗi thần chí không rõ cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Trong mông lung, Truyền Sơn cảm giác có người đến gần, cố gắng ngẩng đầu xem người tới là ai.
“Phù…” Truyền Sơn trợn mắt lên, là Tân 134!
“Thì ra ngươi có bệnh.” Năm chữ nói ra thật chậm, giọng Tân 134 khá là lạ: “Trách sao ngày nào cứ tới giờ này là ngươi phải về, thì ra là thế. Ai nha, ngươi nói ta đã biết chuyện này, nên làm sao mới tốt đây? Trông ngươi bệnh cũng không nhẹ, điều này cũng không ổn lắm.”
Truyền Sơn muốn cố rặn một nụ cười, nhưng mãi không được. “Đừng, đừng… nói…”
“Ngươi muốn ta giữ bí mật này cho ngươi, không nói cho ai?” Tân 134 nhẹ giọng, nhưng không ai có thể nhìn ra vẻ hưng phấn như chuột trộm được mỡ trên mặt hắn lúc này.
Truyền Sơn cố nén thống khổ, gật đầu.
“Vậy ngươi định trả giá thế nào?” Tân 134 kéo khăn che mặt xuống, nhịn không được liếm môi.
Truyền Sơn nhắm mắt lại, không muốn nhìn khuôn mặt tham lam của Tân 134. Trả giá? Có lẽ bất luận trả thế nào cũng không thể thỏa mãn được người này đi.
Hiện giờ Tân 134 đã biết bí mật của hắn, với nhân phẩm tham lam ti tiện của người này, nhất định sẽ lấy đó để lợi dụng hắn đến khi chết. Nếu thế, hắn mới thật không có ngày thoát được.
“Ta, ta… có một thứ…” Truyền Sơn vói tay vào trong ngực, lúc này, hắn đã hạ quyết tâm.
“Thứ gì? Thì ra ngươi còn dấu bảo bối? Là thứ đào ra được mấy hôm nay sao? Vì sao lại giấu ta?” Tân 134 bực mình đá hắn một phát, lập tức khom người chuẩn bị cướp.
Tay Truyền Sơn từ từ móc ra khỏi ngực.
Tân 134 mở to hai mắt muốn nhìn rõ thứ Truyền Sơn lấy ra, cái giá phải trả cho việc hắn giữ bí mật.
“Vèo!”
Mắt Tân 134 đột nhiên trợn to.
Truyền Sơn nhổm nửa người dậy, một tay ôm lưng hắn, một tay hơi rút cây côn gỗ đã vót nhọn ra một chút, lại dùng sức đâm thẳng vào tim hắn.
Khóe miệng Tân 134 có tơ máu chảy xuống. “Ọc ọc… ọc ọc…” Từ trong cổ họng phát ra tiếng là lạ, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nói thế nào cũng không nên lời. Dần dần, con mắt trợn to của Tân 134 mất đi sức sống, chỉ để lại một tia oán hận sâu thẳm đọng lại trong con mắt như mắt cá chết.
Truyền Sơn không dám thả lỏng, biết rõ người này không thể sống nữa, vẫn cầm côn gỗ lại xoay một vòng.
Mãi đến khi đầu Tân 134 vô lực đáp xuống, lúc này Truyền Sơn mới đẩy hắn ta ra, té trên mặt đất lớn tiếng thở dốc.
“Phù… phù…”
Sau khi kiệt lực, hắn hoàn toàn không còn sức nào để chống đỡ đau đớn ào tới như dời non lấp biển. Đáng thương cho Truyền Sơn, một chàng trai dũng cảm, đau đến nỗi cuộn tròn mình dưới đất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.
Lúc này mặc kệ là ai tới, hắn cũng không có cách nào để chống lại nữa.
Vừa rồi có thể giết được Tân 134, tất cả là nhờ vào may mắn. Có thể là do khuôn mặt tràn ngập tinh thần trọng nghĩa ấy của hắn không làm ai đề phòng, cũng có thể là do hình dạng vừa rồi hắn té trên đất, làm Tân 134 thả lỏng cảnh giác, nhưng quan trọng nhất vẫn là thừa dịp hắn ta chưa chuẩn bị, lúc này mới trôi chảy.
Còn bây giờ…
Giống như có ai đó dùng một cái lược sắt răng mảnh sắc nhọn chải quét trong lục phủ ngũ tạng của hắn, hoặc như là có ai đó dùng con dao nhỏ cùn đang hí hoáy chọc phá da hắn, lại dùng kim khâu từng mũi một trên khe hở ấy, rồi lại xé ra, đồng thời còn không quên rắc lên một chút muối rồi xoa xoa lên đó.
Công hiệu có thể ăn mòn con người ta của quả xương khô quả nhiên không phải bình thường. Tiếng Truyền Sơn phát ra không biết là tiếng kêu thảm thiết rầu rĩ hay tiếng cười thảm thiết lạ lùng.
Quân Lãng quốc và quốc sư của họ hận hắn lắm, do hắn lẻn vào quân đội Lãng quốc hơn hai năm, thành công đưa tin chín lần, trong đó có 3 lần có đưa tin có tính quyết định ─── Truyền Sơn kiên quyết không thừa nhận thể chất xui xẻo của mình đã ảnh hưởng tới quân đội Lãng quốc. Ba tin tức, bốn lần chiến sự, khiến quân đội Lãng quốc vốn thế như chẻ trẻ hết lần này đến lần khác bị nhục, phải hộc ra sáu tòa thành trì đã lấy của Hi triều.
Đại tướng Lãng quốc Sa Sùng Minh không biết trong đó có điều kỳ lạ, chỉ coi là Vương Tiêu Vương đại tướng quân đã lên tới chức đại tướng quân của Bắc quân kia dưới trướng có thủ hạ tài ba, nói không chừng chính là những bán tiên có thể bấm đốt ngón tay tính toán ấy. Vì thế, Sa Sùng Minh thận trọng đưa ra thỉnh cầu với quốc quân Lãng quốc, thỉnh cầu quốc sư ra tay, để phá đạo pháp của đối phương.
Quốc sư Lãng quốc Minh Quyết Tử, tương truyền xuất thân từ một mạch tông phái ẩn của phái Thanh Vân, là vị cao nhân có đại thần thông. Có người nói năng lực rất cao, không những có thể biết quá khứ tương lai, hơn nữa dấy mây rải mưa cũng chỉ là một việc nhỏ, rải đậu thành binh càng khỏi phải nói. Đáng sợ nhất là, có người nói y có thể đoạt đầu người ở xa ngàn dặm.
Đương nhiên đây đều là lời kể lại, chí ít Truyền Sơn cũng chưa từng thấy. Nhưng cổ nhân chẳng phải thường nói, không có lỗ sao có gió, không có lửa sao có khói đấy thôi, nếu vị quốc sư này không có một hai kiểu thủ đoạn thì cũng không thể được Lãng quốc tôn sùng là quốc sư.
Nhưng nhân vật lợi hại như thế, lại bị con sâu bọ gây hại như hắn lẩn vào quân đội Lãng quốc làm hại, suýt thì phá công mà chết. Ngươi nói xem quốc sư người ta có thể không hận hắn sao?
Hắn làm mật thám bị bắt, bị người Lãng quốc trừng phạt, hắn không hận, hận cũng chỉ có thể hận chính mình đã lựa chọn con đường này. Ai bảo mật thám là một nghề nghiệp bị người căm hận chứ. Bắt đầu từ khi hắn chọn con đường trà trộn vào Lãng quốc, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý mệnh tang nơi đất khách.
Nhưng hắn không ngờ tới, thừa tướng Hi triều và thằng con của hắn, lại vì tư lợi bản thân, cùng địch quốc đồng mưu bán đứng hắn; mà phụ tử Hồ tặc vì bản thân có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, không những trắng trợn hãm hại trung lương, còn để đổi lấy tín nhiệm của Lãng quốc, vu oan cho Vương Tiêu Vương đại tướng quân – rào chắn cuối cùng của Hi triều, tống vào thiên lao; thậm chí còn vì nịnh hót Lãng quốc, khắp nơi lùng bắt người nhà và bạn bè của hắn định hiến cho Lãng quốc, để an ủi nỗi giận mất liên tục sáu tòa thành trì của Lãng quốc!
Ngươi nghĩ đi, tên mật thám như hắn bị rơi vào tay địch quốc có thể có kết cục ra sao?
Kết cục thê thảm gì hắn cũng đã nhận rồi. Dù sao, hắn cũng coi như đã đền đáp quốc gia, báo ân đào tạo của Vương đầu và quân sư. Nhưng ngàn không nên vạn không nên, họ không nên dính tới người nhà và bạn hắn!
Hận! Ta hận lắm!
Hận ta còn chưa đủ mạnh, hận ta không thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Hồ Dư, Hồ Kế Hiếu, Minh Quyết Tử… Đám cẩu tặc nhà các ngươi có chết ta cũng không bỏ qua cho các ngươi!
Cha, nương, Tiểu Hải, Tiểu Vịnh, Vương đầu, Trịnh quân sư, Thiếu Hoa, A Hùng…
Ta xin lỗi các ngươi! Ta không bảo vệ tốt các ngươi! Ta hận ──!
Hận! Hận! Hận! Trái tim non nớt bị hận ý ăn mòn.
Cái gì là chính nghĩa? Cái gì là lương thiện?
Quan niệm nhân sinh tạo dựng từ nhỏ đang sụp đổ trong đau đớn dằn vặt vô bờ bến và hận ý vô tận, đạo đức lương tri thoáng cái đã vặn vẹo.
Chỉ cần người nhà và bạn bè ta có thể sống sốt, chỉ cần ta có thể giết những gian tặc ấy, dù thành ma ta cũng cam lòng!
Năng lực! Ta muốn năng lực! Ông trời ơi, ngươi có nghe thấy thỉnh cầu của ta không?
Nếu ta không thành được ma, vậy để ta thành lệ quỷ, ta tình nguyện trọn đời không được siêu sinh, cũng không chịu buông tha những cẩu tặc ấy!
Cả người nát nhừ sao? Đó là như thế nào? Dù ta nát đến mức chỉ còn khung xương, ta cũng muốn đứng lên đi giết chết bọn họ!
Ta phải sống! Ta phải sống để những tên cẩu tặc kia trả cái giá thật đắt!
“A a a ───!”
Dằn vặt cả về thân thể và linh hồn, làm chàng trai có làm bằng sắt này cũng không chịu nổi nữa, hai chân giãy đạp, thế mà nỗi đau ấy làm chàng cứ thế ngất đi. Thương cho Truyền Sơn, hôm nay có thể ngất cũng là hạnh phúc lớn lao của hắn.
—
Canh Nhị cảm thấy hôm nay đúng là gặp phải vận lớn rồi!
Bởi vì trong nhà không dự trữ đủ lương, hôm nay y phải làm thêm một hồi so với người khác, tuy là mệt, nhưng xem thu hoạch không tồi, cảm thấy vẫn rất đáng giá. Mệt chết mệt sống đào than ra, kéo về chỗ đổi chác, nhưng ở trên đường lại thấy sọt than chặn đường.
Ngay từ đầu, Canh Nhị thấy bên cạnh sọt than này không có ai, cho rằng chủ nhân đi tiểu ở đâu đó rồi, liền đợi một hồi. Nhưng đợi mãi, theo lý thì đi tiểu chi mất một lúc thôi, kể cả đại tiện thì cũng phải ra rồi chứ, nhưng mãi mà không thấy chủ nhân của sọt than xuất hiện.
Canh Nhị tức giận mắng hai câu, lại lớn giọng gọi.
“Than nhà ai đây, đừng để đây chắn đường chứ! Nếu mặc kệ, ta lôi đi tất đấy.”
Không có bất luận ai đáp lại.
Lạ nhỉ? Canh Nhị khó hiểu gãi đầu, đột nhiên sáng dạ ─── lẽ nào đây là sọt than người khác để quên? Lúc đó, Canh Nhị liền vui vẻ bật cười. Nhưng xuất phát từ nghiêm túc cùng với cá tính chọc phiền phức, y vẫn đi lượn khắp nơi xem thử.
Ơ? Sao ở đây còn một sọt nữa? Canh Nhị chú ý tới sọt than chặn đường mỏ bỏ hoang, cũng chú ý tới ngọn đèn nhỏ nhoi truyền ra từ đường mỏ ─── đó là ngọn đèn Tân 134 để lại.
Canh Nhị do dự một chút, đứng ở đầu đường mỏ hô to vào phía trong: “Có người ở đây không? Sọt than của các ngươi chặn đường này, phiền nhường một chút.”
Không ai trả lời y cả, con đường mỏ im ắng.
Khóe miệng Canh Nhị bắt đầu nhếch về hai bên, vận khí ngày hôm nay của y thật là tốt a, đã có một sọt lại thêm một sọt, đợi lát nữa tìm chỗ giấu sọt than đi, chờ y hết sọt này, lại kéo hai sọt kia về. Ha ha!
Canh Nhị đã quyết định, cảm thấy cái động mỏ bỏ hoang này tựa hồ không phải nơi giấu lý tưởng, hơn nữa y cũng hơi hiếu kỳ về tia sáng bên trong, liền đẩy tấm gỗ chắn cửa động ra, đi vào trong xem.
Trong mơ mơ màng màng, Truyền Sơn nghe thấy tiếng sột soạt, tựa như có con chuột đang ghé vào lỗ tai hắn bò tới bò lui vậy.
Đau đớn đã qua, Truyền Sơn từ từ mở mắt ra. Một bóng đen đang đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trước mặt Tân 134 đã chết chẳng biết đang làm gì.
Truyền Sơn lặng lẽ lật người để nhìn cho rõ hơn. Lần nhìn này, hắn đã rõ. Tiếng sột soạt vừa rồi hắn tưởng là chuột chính là do bóng đen này phát ra. Nhìn bóng lưng thì chắc là một tên gầy gò khỏe khoắn.
Tên khách không mời mà đến này hiện đang cố gắng cởi quần áo người chết, ngay cả đồ nội y cũng không buông tha.
Chỉ thấy người này cầm quần áo của Tân 134 đo lên trên người y một chút, hình như cảm thấy có hơi nhỏ, lẩm bẩm một câu, liền vò veo quần áo lại rồi dùng thắt lưng buộc chặt, đặt sang một bên.
Tiếp theo, người này lai cởi giầy của Tân 134, đặt ở dưới chân so sánh. Giầy có vẻ cũng hơi nhỏ, nhưng người này dường như không tin, ngồi xổm xuống kiên quyết nhét bàn chân to bẩn thỉu vào trong giầy. Kết quả nhét mãi, vẫn để gót chân thừa bên ngoài.
Truyền Sơn chợt nghe y lẩm bẩm một câu trong miệng kiểu như ‘giầy nhỏ không dễ đi đường’, chỉ thấy y thập phần lưu luyến cởi đôi giày nhỏ kia nhét vào bên trong đống quần áo.
Rồi sau đó, người này ngồi dưới đất xoay nửa vòng, lại vẫn đưa lưng về phía hắn, nhưng mặt lại nhìn chân hắn.
Truyền Sơn còn đang nghĩ người này muốn làm gì thì nghe người này phát ra một tiếng kêu vô cùng vui vẻ, một đôi tay không chút do dự duỗi về phía chân hắn… duỗi về phía giày trên chân hắn.
Người ấy một tay ôm lấy đùi phải của hắn, một tay cởi đôi giày vài trên chân hắn.
Truyền Sơn nhìn qua thi thể bị lấy hết trơn, nhìn lại cẳng chân của mình bị người nọ ôm vào trong lòng, bình tĩnh hỏi thăm một tiếng: “Này, ta còn chưa chết mà.”
Thân thể người ấy cứng còng, giữ yên tư thế ôm cẳng chân Truyền Sơn, từng chút, từng chút xoay đầu lại.
Truyền Sơn nhướn mày, người này tựa hồ hơi quen mắt, tuổi khoảng chừng hai mấy, khuôn mặt bẩn thỉu không nhìn ra diện mạo, chỉ có thể thấy đại khái khuôn hình.
“Ta, ta chỉ muốn nhìn thử, không, không muốn lấy.”
“À, vậy sao. Vậy thì phiền ngươi buông chân ta xuống được không?” Thanh niên nhanh chóng buông tay xuống.
Truyền Sơn thu chân lại, ngồi dậy. Hắn đang suy nghĩ xem nên xử trí người này thế nào.
Thanh niên mất tự nhiên đứng lên, có phần đứng tại chỗ không biết nên làm gì, mắt thỉnh thoảng lại liếc về đống quần áo cuộn tròn.
Truyền Sơn ngồi dưới đất, tự nhiên là thấy được cặp chân to trần trụi kia.
Giờ thì hắn đã nhớ ra, người này không phải chính là tên quỷ tham ăn hắn gặp trong mỏ hôm đầu tiên kia sao?
Truyền Sơn không thích ngẩng đầu nhìn ai, một tay chống đất đứng dậy.
Hắn đứng một cái, nhất thời làm thanh niên thấy áp bức khó hiểu. Ai bảo hắn cao hơn y chứ.
Thanh niên càng trở nên luống cuống, chà xát tay, cúi đầu không ngừng nhận lỗi: “Ta, ta không phải cố ý đâu. Ta thấy các ngươi nằm ở đây, còn tưởng các ngươi đã chết, sau đó thì phát hiện ngươi không chết, chỉ có hắn chết, nên, nên muốn…”
“Muốn như thế nào?” Giọng Truyền Sơn hơi lạnh. Đối với người sắp chết trên tay hắn, hắn tự nhiên không có gì phải ăn nói mềm mỏng.
“Ta đoán sọt than ngoài cửa động kia chắc là của ngươi, nên muốn giúp ngươi trông sọt, chờ ngươi tỉnh thì thương lượng với ngươi xem có nên chia phần của người chết cho ta một nửa…. không, không không, một phần ba cũng được.”
“Ngươi nói ngươi dự định trông sọt than giúp ta, mãi đến khi ta tỉnh lại?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thanh niên liều mạng gật đầu.
Truyền Sơn căn bản không tin. Trong hoàn cảnh này, ngươi bảo hắn tin cái lời nói dối ngay cả trẻ con cũng không tin thì làm sao hắn làm được.”
“Vậy ta không cần than, ngươi cho ta quần áo và giầy của người chết được chứ?” Thanh niên cẩn thận dò hỏi.
Truyền Sơn không trả lời, đi tới trước Tân 134, khom người chậm rãi rút côn gỗ từ trong ngực hắn ta ra. Bởi vì hắn nhổ rất chậm, sau khi côn gỗ rút ra rồi, trên người hắn không bắn ra giọt máu tươi nào. Trên vạt áo chỉ có một vài vết máu để lại lúc hắn cố đâm côn gỗ vào tim Tân 134, nhưng những vết máu ấy lẫn vào vết bẩn vốn có trên người hắn nên cũng không nhìn ra được.
“Ngươi ngươi ngươi sẽ không muốn giết ta diệt khẩu chứ?” Thanh niên xem ra không quá ngốc, đoán được ý Truyền Sơn.
“Ta sao có thể bảo đảm ngươi sẽ không nói chuyện ở đây ra?” Truyền Sơn ước chừng côn gỗ, mỉm cười với thanh niên.
“Ta xin thề!”
“Thề cá trê chui ống!”
“Ta có thể viết giấy làm bằng chứng!” Thanh niên lớn tiếng bảo.
“… Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta có thể viết giấy làm bằng chứng.” Thanh niên rụt cổ nhỏ giọng nói.
“Ta lấy giấy của ngươi làm gì? Ở cái nơi quỷ quái này, ngươi cho rằng một tờ giấy có tác dụng gì? Hơn nữa ngươi lấy đâu ra bút với giấy?”
“Có thể… viết huyết thư, dùng quần áo…” Lần này giọng thanh niên chẳng khác gì muỗi kêu.
Truyền Sơn cau mày, hơi dở khóc dở cười. Mạch suy nghĩ của người này có vẻ không giống với người thường, hắn lại bị người này dẫn sang đề tài khác, làm sát ý vừa nổi dậy có phần bị hòa tan.
Nếu không giết y, vậy làm sao mới khống chế người này không nói chuyện ở đây ra được? Hắn vừa mới tới, lại giết người cùng một thế lực, còn là ‘sư phụ’ dạy hắn đào than trên danh nghĩa, mặc kệ lý do là gì, việc này để ai biết cũng không tốt, hơn nữa chuyện này tất sẽ dính dáng tới lý do hắn giết Tân 134. Mà lý do này mới là lý do hắn muốn che giấu nhất.
Truyền Sơn vừa ngẫm nghĩ, vừa quan sát người thanh niên trước mắt này.
Khuôn mặt bị bụi than che giấu không nhìn ra là đẹp hay xấu, nhưng đường viền khuôn mặt coi như đoan chính. Nhìn con mắt không giống người gian xảo, xem ngôn ngữ động tác của y, còn hơi ngây thơ, tựa hồ không có mưu mô gì.
Truyền Sơn nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, lo lắng nếu như chỉ có một mình hắn, sợ rằng thực sự khó có thể sống ở đây, nhưng nếu như bên cạnh có một người có thể sai khiến, vậy tất cả sẽ khác.
Ánh mắt Truyền Sơn nhìn thanh niên dần thay đổi, thiếu đi vài phần sát ý, thêm một phần tính toán?”
“Ngươi tên gì?”
“Canh Nhị.” Thanh niên lập tức trả lời.
“Ta hỏi ngươi, tên thật của ngươi là gì?”
Thanh niên hơi do dự, không chịu nói, “Ngươi gọi Canh Nhị là được.”
“Ngươi bảo tin ngươi, nhưng ngay cả tên họ thật cũng không chịu nói cho ta biết, vậy bảo ta phải tin ngươi thế nào?” Truyền Sơn thu côn gỗ lại, ôm cánh tay nói.
Lần này thanh niên do dự một lúc lâu, ậm ừ một lát rồi mới nói: “Ta, ta… họ Mai.”
“Mai cái gì?”
Thanh niên không chịu nói tiếp nữa.
Truyền Sơn còn muốn uy hiếp y thêm một chút, lại nghe thanh niên vội la lên: “Nếu ta muốn lừa ngươi, tùy tiện lấy một cái tên lừa ngươi là được. Ta không muốn nói, dĩ nhiên là có lý do không thể nói, ngươi nếu ép ta, ta, ta sẽ không viết giấy biên nhận cho ngươi nữa.”
Truyền Sơn bật cười vì câu nói ấy của người này.
“Được! Ngươi muốn viết giấy biên nhận với ta phải không? Như vậy nội dung chứng ta phải theo lời ta nói. Ngươi nếu không đồng ý, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ sống ra khỏi nơi đây!”
Truyền Sơn run rẩy mở quần áo của Tân 134 ra, xé một mảnh to. Đi lên phía trước, bắt lấy tay thanh niên, lấy ra một côn gỗ vót nhọn, không hề khách khí rạch một đường lên ngón tay y.
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng ‘si si’, cũng không biết là đau cho ngón tay y hay thương bộ quần áo ấy.
Truyền Sơn liền thấm máu thanh niên, viết mấy chữ lên quần áo của Tân 134.
“Biết chữ không? Này. Nhìn cho rõ đi, nhìn xong nhớ ký tên của ngươi lên, ấn tay ngươi vào.”
Thanh niên nhận lấy mảnh áo có mấy chữ viết bằng máu của y, nhìn từng câu từng chữ. Nhìn rồi tay liền run lên.
Truyền Sơn khoanh tay nhìn y, đã lường trước phản ứng sẽ có của y.
Ừ, không tồi. Phản ứng này coi như vẫn nhẹ.
“Điều thứ nhất, giữ gìn toàn bộ bí mật của ngươi, không được cho phép thì không thể truyền cho người thứ ba biết. Điểm ấy ta có thể làm được.” Giọng thanh niên hơi run.
“Nhưng điều thứ hai, tất cả mệnh lệnh của ngươi đều không thể cãi. Đây là thế nào?!”
Truyền Sơn cũng không nói gì, chỉ nhìn y.
“Còn cả điều thứ ba! Phải giặt quần áo nấu cơm quét tước giữ nhà trông con, ngươi nào có con cho ta trông?”
“À, cái này sau này sẽ có. Cứ viết trước, miễn cho sau này phiền phức.”
“Ngươi ngươi ngươi!” Thanh niên tức đến nói không nên lời.
“Vậy vậy điều thứ tư thì sao? Vì sao phải đợi ngươi ăn no rồi ta mới được ăn?!”
Đây là viết chơi thôi. Nhưng đương nhiên Truyền Sơn sẽ không trả lời y mà là nói rằng: “Nghe nói ngươi ăn khá nhiều, hơn nữa ăn toàn đồ ngon, cho nên điều ấy là để phòng ngừa ngộ nhỡ.”
“Tên khốn nhà ngươi! Ta liều mạng với ngươi!” Người có hiền đến đâu thì cũng có lúc giận dữ, thanh niên hoàn toàn bị Truyền Sơn chọc tức, ném chứng từ xuống liền nhào tới.
Truyền Sơn ứng chiến. Hai người nhanh chóng quần nhau dưới đất. Ngươi một quyền, ta một cước, ỉu xìu đánh nhau.
“Ngươi có đói bụng không? Ta đói bụng.”
Một câu nói làm cuộc quần nhau đã tiến hành chừng một khắc (15′) nhanh chóng ngừng lại.
Thanh niên mệt thở hồng hộc, nằm trên đất coi mòi không đứng dậy ngay được.
Truyền Sơn cũng hơi tiêu hao thể lực, nhưng tốt hơn thanh niên một chút, đứng lên nhặt phần khế ước ấy đi tới trước mặt thanh niên, cũng không quản y có đồng ý hay không, cầm tay y lên, cắn một phát rồi ấn lên vải.
Thanh niên phản ứng không kịp, mắt mở trừng trừng nhìn dấu vân tay của mình bị ấn lên phần ‘chứng từ’ ấy. Truyền Sơn tham lam ấn một cái còn chưa đủ, lấy luôn mấy ngón tay còn lại ấn hết, sau đó mới ấn tay mình lên ─── vẫn dùng máu của thanh niên.
Truyền Sơn đưa tay vào trong ngực, vê vê nặn nặn, bóp mồm thanh niên ra, nhét vào mồm y.
“Cái khác thì ta không mang theo, chỉ mang một ít độc dược tự bảo vệ mình. Ngươi ăn viên này, trong một năm sẽ không phát tác, một năm sau chỉ cần ta cho ngươi giải dược ngươi sẽ không sao. Nếu như không có giải dược ta đặc chế, đến lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không được chết không xong.”
Thanh niên muốn nhổ độc dược ra, nhưng thứ này vào miệng là tan, vừa tanh vừa thối, còn hơi mặn. Thanh niên bị ép nuốt xuống, khó chịu muốn chết.”
“Ngươi cái đồ, cái đồ…”
“Hỗn đản. Được rồi, mặc kệ ta là đản gì, sau này chúng ta sẽ ở một chỗ. Của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta. Đứng dậy đi, đứng dậy chúng ta cùng chôn người chết.”
Thanh niên nằm trên đất không chịu nhúc nhích, tức đến ứa nước mắt.
Truyền Sơn ở trong tuyệt cảnh lại thu được một tiểu đệ, tâm tình đương tốt. Còn như người này có thể dùng được không, với kinh nghiệm tham gia quân ngũ năm năm, trong đó hai năm mang binh, căn bản không sợ không dạy dỗ được y.
Truyền Sơn ngồi xổm người xuống bên đầu thanh niên, vỗ đầu y, cười hi hi nói: “Nếu như bây giờ ngươi đứng lên, đợi lát nữa ta đưa hết quần áo và giầy của người chết cho ngươi, than cũng chia cho ngươi một nửa.”
Một giây, hai giây…
“… Thật sao?”
“Thật.”
Nê: ở trong hầm mỏ, mọi người được gọi theo số hiệu, cứ ai có số đơn thì mình sẽ để nguyên hán việt của nó như là Canh Nhị, Canh Lục, còn từ hai số trở nên mình sẽ viết thành số cho dễ nhìn nhé!
Vừa vào động mỏ hắn đã cảm thấy nhiệt độ khác biệt, nếu như nói tối qua hang động dành cho người ở còn hơi lạnh thì nơi đây chính là ấm áp.
Hoàn cảnh xô đẩy con người, ốm đau gì cũng bị kiềm nén. Chỉ với năm ngày, Truyền Sơn đã biết được tình hình chung trong mỏ than như ngục giam này từ Đinh lão tam và Tân 134.
Nói tóm lại, hiện nay, trong mỏ than ngầm này có tất cả 4 thế lực.
Địa quỷ Đinh 25(*), một người sâu xa khó hiểu, cũng là lão đại thống trị lâu nhất trong bốn thế lực ấy. Bởi vì số của hắn không tốt lắm, không ai dám lấy số để gọi, đúng lúc Đinh 1 từ hai mươi năm trước đã chết, liền theo thói quen gọi hắn là Đinh lão đại.
(*) số 25: mình chỉ biết là nó đọc na ná yêu em/anh gì đó thôi.
Thủ hạ của Đinh lão đại khoảng chừng hơn bảy trăm người, như Đinh lão tam, Đinh lão bát đều là thủ hạ hắn, cũng là phụ tá đắc lực của hắn, bình thường dưới này có chuyện gì đều do hai người đó đứng ra giải quyết.
Đứng thế đối lập với Đinh lão đại chính là một thanh niên đứng hàng Canh, số sáu, biệt hiệu gọi ‘Lệ quỷ’.
Canh Lục đã vào mỏ than đá được bảy năm, 4 năm trước giết chết Mậu Ngũ Ngũ cũng thuộc hàng đối lập với Đinh lão đại, trở thành lão đại mới của thế lực Mậu Ngũ Ngũ ấy. Bởi vì thủ đoạn độc ác, hắn lại dám giết dám liều, đối xử với hạ nhân coi như công bằng, dần dần cũng an ổn ở vị trí lão đại.
Hai thế lực khác, một là ma đầu cõi người ăn thịt người, uống máu người, giết người như ma, đám người này không ai dám chọc bọn hắn, cũng không ai dám quản, dần dà lâu dài, những người này tụ tập lại, hình thành lên một thế lực đặc thù.
Đầu lĩnh thế lực cuối cùng có người nói là một nữ nhân, tên diễm quỷ Kỷ Thập Tam Nương.
Lúc Truyền Sơn nghe nói ở đây có nữ nhân thì giật nảy người.
Tân 134 bảo hắn rằng, ngay từ đầu trong mỏ này cũng không có nữ nô lệ, sau đó nô lệ trong mỏ bởi vì sống gian khổ quá cùng với ngày ngày tháng tháng không thấy mặt trời trăng sao, cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa liền bạo động. Lần bạo động ấy gồm có cả mỏ, tuy đã bị đàn áp song bởi vì có rất nhiều nô lệ chết, dẫn đến sản lượng than năm ấy giảm hàng loạt. Vì thế, bên trên đã nghĩ đến việc cho nữ phạm nhân tới điều chỉnh.
Tần 134 còn bảo hắn, ngàn vạn lần chớ coi thường nữ nhân ‘diễm quỷ’ kia. Nàng một nữ nhân đọ sức giữa ba thế lực, dám tập hợp toàn bộ nữ nhân được đưa đến mỏ lại. Bề ngoài là một thế lực yếu đến không thể yếu hơn, phần chỉ có cho nam nhân đè, phàm là nam nhân nào đến chỗ nàng chơi gái, mỗi một người không dám thiếu của nàng một cục than.
Những nữ nhân này cũng không nhiều, phải dựa vào diễm quỷ để sống sót trong mỏ. Đương nhiên cũng có những nữ nhân không muốn nghe diễm quỷ, kết cục những nữ nhân đó, trừ phi có nam nhân đứng ra bảo vệ, bằng không sẽ rất thê thảm.
Lúc nhắc tới nữ nhân chỗ diểm quỷ, Tân 134 vẻ mặt say mê.
Hiện nay, Truyền Sơn lòng có dư mà lực không đủ, tạm thời cũng không nghĩ tới muốn đến chỗ diễm quỷ góp phần.
Mấy ngày nay, Truyền Sơn ở cùng với Tân 134, vẫn tìm cách giấu nỗi khổ tựa lăng trì ba canh giờ phát tác một lần. Hắn không muốn điểm yếu của mình bị phát hiện, nếu có ai muốn giết hắn trong ba canh giờ ấy, hắn ngay cả sức chống lại cũng không có bao nhiêu.
Lần đầu tiên gặp Tân 134, hắn đã cảm thấy người này không thể quen thân, sau khi làm việc, nói chuyện với nhau đều phòng hắn ta ba phần. Mà năm ngày ở chung này, cũng khiến Truyền Sơn tin chắc vào trực giác của mình.
Tân 134 tướng mạo không khó coi, nói thực ra thì còn khá được người yêu thích, trước khi nói sẽ nhìn sắc mặt người khác, coi như một người khôn khéo cẩn thận. Nhưng người này hơi tham lam, vả lại không khỏi có phần thích chiếm lợi của người khác.
Ngày đầu tiên đã lấy danh nghĩa người mới và dùng công cụ của hắn ta, lấy đi 3/4 thành quả lao động của hắn. Vài ngày sau cũng thế, lúc dẫn hắn đi đổi vật cần dùng cho sinh hoạt, còn có thể thuận tiện lấy đi ít nữa. Hơn nữa, người này ỷ vào việc đã ở trong mỏ hơn nửa năm, trong lời nói và việc làm cũng vênh váo tự đắc.
Truyền Sơn nhất nhất nhẫn nhịn. Bây giờ hắn ở đây còn chưa đủ quen thuộc, rất nhiều đường mỏ còn chưa biết thông đi đâu. Tân 134 cũng rất gian xảo, chuyện về đường đi trong mỏ cũng không chịu nhiều lời, chỉ bảo hắn đi làm cùng tên ấy.
Đào than đá như họ, bình thường năm, sáu người tạo thành một tổ. Có người phụ trách đào bới, có người phụ trách củng cố, cũng có người phụ trách mở đường, còn có người phụ trách sọt đựng. Nếu như có đủ số người như thế làm thành một đội thì sẽ phân phối đồng đều.
Cũng có tổ một người và tổ hai người, nói chung hình thức đa dạng, toàn bộ xem cách ngươi sắp xếp thôi. Cũng may những người như bọn họ đều thuộc Giáp lão đại, tuy có xung đột vì khoáng sản, nhưng không đễn nỗi cướp đoạt trắng trợn, ngươi chết ta sống.
Tính thời gian cũng gần đủ rồi, bản thân hắn cũng đã làm liên tục ba canh giờ, Truyền Sơn lau mồ hôi, trả công cụ lại cho Tân 134, nói với hắn: “Huynh đệ, ta có thương trong người, đã hơi khó chịu rồi. Ta đi về trước, đợi lát nữa nhân huynh làm xong thì tới tìm ta.” Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, bởi vì chỉ có như vậy, Tân 134 mới có thể chiếm lợi của hắn nhiều hơn.
“Xí, tiểu tử ngươi thật là đúng giờ, cứ đến lúc này là nói phải về. Được rồi, được rồi, ngươi về đi, nhớ chờ ta về mang ngươi đi đổi đồ. Ngươi cũng đừng tự đi, đến lúc đó bị thiệt thì đừng trách ta.”
“Ha hả, đương nhiên là chờ Tân 134 huynh mang đi rồi. Vậy ngươi xem những cục than này, ngươi lập tức lấy hay đợi lát về rồi lấy?” Truyền Sơn rất tự giác hỏi.
Tân 134 nhìn xung quanh, không vui nói: “Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Ta là sư phụ của ngươi, lấy chút than đó của ngươi là chuyện dĩ nhiên thôi.”
“Vâng, vâng. Đa tạ 134 huynh săn sóc.” Truyền Sơn giấu đi chút không hài lòng, trưng khuôn mặt ra cười nói.
“Nhiều than như thế ngươi để ở đây, đợi lát nữa ta kéo về còn không mệt chết khiếp à? Ngươi kéo về trước đi, đợi lát nữa ta đi tìm ngươi lấy.”
“Được. Vậy 134 huynh xem số lượng trước đi.” Đúng lúc cổ họng nói nhiều còn hơi đau.
“Ừ, ta biết rồi, ngươi kéo về đi.”
Truyền Sơn lấy sợi dây của sọt than khoác lên vai, xoay người kéo nó đi. Ba canh giờ thu thập được không ít than, làm đầu vai hằn một đường thật sâu.
Hôm nay tựa hồ dừng lại hơi nhiều, không biết có thể chịu đựng được đến lúc về không?
Truyền Sơn nghiêng người, một tay kéo dây, loạng choạng bước trên đường về.
Đang nghĩ thế, loại đau đớn kịch liệt như cắt thịt bẻ xương thoáng cái đã lan khắp người. Truyền Sơn run rẩy người, suýt thì ngã nhào xuống đất! Nhanh chóng quay đầu nhìn chung quanh, xem chỗ nào có đường mỏ bỏ không có thể để hắn lạnh tạm một lát.
Đúng lúc cách đó không xa có con đường mỏ bỏ hoang bị một tấm gỗ che lại, Truyền Sơn cũng mặc kệ nó có nguy hiểm không, thấy bốn bề vắng lặng, hắn đá văng tấm gỗ, rồi hắn lập tức kéo sọt than đá ra chặn đường.
Xong đâu đó, Truyền Sơn thực sự không thể chịu nổi đau đớn nữa, đau quá cả người cuộn tròn lại ngã lăn xuống đất.
“Phù… phù…” Tiếng thở dốc bị dồn nén hết sức lãng đãng trong khoảng mỏ bỏ không.
Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là một lát, chỗ đầu đường mỏ bỏ không đột nhiên lóe vào một ánh đèn mỏ, tiếp theo đó, có nửa người ló vào trong.
Người tới tựa hồ khá là cẩn thận, đợi thấy rõ người quằn quại trên đất là ai thì khom người chui vào.
Người tới đi tới bên cạnh Truyền Sơn, miệng hé ra, tựa hồ muốn gọi hắn, nhưng lại lập tức ngậm miệng lại.
Người tới đảo mắt trên người Truyền Sơn, quan sát Truyền Sơn đau đến nỗi thần chí không rõ cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Trong mông lung, Truyền Sơn cảm giác có người đến gần, cố gắng ngẩng đầu xem người tới là ai.
“Phù…” Truyền Sơn trợn mắt lên, là Tân 134!
“Thì ra ngươi có bệnh.” Năm chữ nói ra thật chậm, giọng Tân 134 khá là lạ: “Trách sao ngày nào cứ tới giờ này là ngươi phải về, thì ra là thế. Ai nha, ngươi nói ta đã biết chuyện này, nên làm sao mới tốt đây? Trông ngươi bệnh cũng không nhẹ, điều này cũng không ổn lắm.”
Truyền Sơn muốn cố rặn một nụ cười, nhưng mãi không được. “Đừng, đừng… nói…”
“Ngươi muốn ta giữ bí mật này cho ngươi, không nói cho ai?” Tân 134 nhẹ giọng, nhưng không ai có thể nhìn ra vẻ hưng phấn như chuột trộm được mỡ trên mặt hắn lúc này.
Truyền Sơn cố nén thống khổ, gật đầu.
“Vậy ngươi định trả giá thế nào?” Tân 134 kéo khăn che mặt xuống, nhịn không được liếm môi.
Truyền Sơn nhắm mắt lại, không muốn nhìn khuôn mặt tham lam của Tân 134. Trả giá? Có lẽ bất luận trả thế nào cũng không thể thỏa mãn được người này đi.
Hiện giờ Tân 134 đã biết bí mật của hắn, với nhân phẩm tham lam ti tiện của người này, nhất định sẽ lấy đó để lợi dụng hắn đến khi chết. Nếu thế, hắn mới thật không có ngày thoát được.
“Ta, ta… có một thứ…” Truyền Sơn vói tay vào trong ngực, lúc này, hắn đã hạ quyết tâm.
“Thứ gì? Thì ra ngươi còn dấu bảo bối? Là thứ đào ra được mấy hôm nay sao? Vì sao lại giấu ta?” Tân 134 bực mình đá hắn một phát, lập tức khom người chuẩn bị cướp.
Tay Truyền Sơn từ từ móc ra khỏi ngực.
Tân 134 mở to hai mắt muốn nhìn rõ thứ Truyền Sơn lấy ra, cái giá phải trả cho việc hắn giữ bí mật.
“Vèo!”
Mắt Tân 134 đột nhiên trợn to.
Truyền Sơn nhổm nửa người dậy, một tay ôm lưng hắn, một tay hơi rút cây côn gỗ đã vót nhọn ra một chút, lại dùng sức đâm thẳng vào tim hắn.
Khóe miệng Tân 134 có tơ máu chảy xuống. “Ọc ọc… ọc ọc…” Từ trong cổ họng phát ra tiếng là lạ, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng nói thế nào cũng không nên lời. Dần dần, con mắt trợn to của Tân 134 mất đi sức sống, chỉ để lại một tia oán hận sâu thẳm đọng lại trong con mắt như mắt cá chết.
Truyền Sơn không dám thả lỏng, biết rõ người này không thể sống nữa, vẫn cầm côn gỗ lại xoay một vòng.
Mãi đến khi đầu Tân 134 vô lực đáp xuống, lúc này Truyền Sơn mới đẩy hắn ta ra, té trên mặt đất lớn tiếng thở dốc.
“Phù… phù…”
Sau khi kiệt lực, hắn hoàn toàn không còn sức nào để chống đỡ đau đớn ào tới như dời non lấp biển. Đáng thương cho Truyền Sơn, một chàng trai dũng cảm, đau đến nỗi cuộn tròn mình dưới đất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thê thảm.
Lúc này mặc kệ là ai tới, hắn cũng không có cách nào để chống lại nữa.
Vừa rồi có thể giết được Tân 134, tất cả là nhờ vào may mắn. Có thể là do khuôn mặt tràn ngập tinh thần trọng nghĩa ấy của hắn không làm ai đề phòng, cũng có thể là do hình dạng vừa rồi hắn té trên đất, làm Tân 134 thả lỏng cảnh giác, nhưng quan trọng nhất vẫn là thừa dịp hắn ta chưa chuẩn bị, lúc này mới trôi chảy.
Còn bây giờ…
Giống như có ai đó dùng một cái lược sắt răng mảnh sắc nhọn chải quét trong lục phủ ngũ tạng của hắn, hoặc như là có ai đó dùng con dao nhỏ cùn đang hí hoáy chọc phá da hắn, lại dùng kim khâu từng mũi một trên khe hở ấy, rồi lại xé ra, đồng thời còn không quên rắc lên một chút muối rồi xoa xoa lên đó.
Công hiệu có thể ăn mòn con người ta của quả xương khô quả nhiên không phải bình thường. Tiếng Truyền Sơn phát ra không biết là tiếng kêu thảm thiết rầu rĩ hay tiếng cười thảm thiết lạ lùng.
Quân Lãng quốc và quốc sư của họ hận hắn lắm, do hắn lẻn vào quân đội Lãng quốc hơn hai năm, thành công đưa tin chín lần, trong đó có 3 lần có đưa tin có tính quyết định ─── Truyền Sơn kiên quyết không thừa nhận thể chất xui xẻo của mình đã ảnh hưởng tới quân đội Lãng quốc. Ba tin tức, bốn lần chiến sự, khiến quân đội Lãng quốc vốn thế như chẻ trẻ hết lần này đến lần khác bị nhục, phải hộc ra sáu tòa thành trì đã lấy của Hi triều.
Đại tướng Lãng quốc Sa Sùng Minh không biết trong đó có điều kỳ lạ, chỉ coi là Vương Tiêu Vương đại tướng quân đã lên tới chức đại tướng quân của Bắc quân kia dưới trướng có thủ hạ tài ba, nói không chừng chính là những bán tiên có thể bấm đốt ngón tay tính toán ấy. Vì thế, Sa Sùng Minh thận trọng đưa ra thỉnh cầu với quốc quân Lãng quốc, thỉnh cầu quốc sư ra tay, để phá đạo pháp của đối phương.
Quốc sư Lãng quốc Minh Quyết Tử, tương truyền xuất thân từ một mạch tông phái ẩn của phái Thanh Vân, là vị cao nhân có đại thần thông. Có người nói năng lực rất cao, không những có thể biết quá khứ tương lai, hơn nữa dấy mây rải mưa cũng chỉ là một việc nhỏ, rải đậu thành binh càng khỏi phải nói. Đáng sợ nhất là, có người nói y có thể đoạt đầu người ở xa ngàn dặm.
Đương nhiên đây đều là lời kể lại, chí ít Truyền Sơn cũng chưa từng thấy. Nhưng cổ nhân chẳng phải thường nói, không có lỗ sao có gió, không có lửa sao có khói đấy thôi, nếu vị quốc sư này không có một hai kiểu thủ đoạn thì cũng không thể được Lãng quốc tôn sùng là quốc sư.
Nhưng nhân vật lợi hại như thế, lại bị con sâu bọ gây hại như hắn lẩn vào quân đội Lãng quốc làm hại, suýt thì phá công mà chết. Ngươi nói xem quốc sư người ta có thể không hận hắn sao?
Hắn làm mật thám bị bắt, bị người Lãng quốc trừng phạt, hắn không hận, hận cũng chỉ có thể hận chính mình đã lựa chọn con đường này. Ai bảo mật thám là một nghề nghiệp bị người căm hận chứ. Bắt đầu từ khi hắn chọn con đường trà trộn vào Lãng quốc, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý mệnh tang nơi đất khách.
Nhưng hắn không ngờ tới, thừa tướng Hi triều và thằng con của hắn, lại vì tư lợi bản thân, cùng địch quốc đồng mưu bán đứng hắn; mà phụ tử Hồ tặc vì bản thân có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, không những trắng trợn hãm hại trung lương, còn để đổi lấy tín nhiệm của Lãng quốc, vu oan cho Vương Tiêu Vương đại tướng quân – rào chắn cuối cùng của Hi triều, tống vào thiên lao; thậm chí còn vì nịnh hót Lãng quốc, khắp nơi lùng bắt người nhà và bạn bè của hắn định hiến cho Lãng quốc, để an ủi nỗi giận mất liên tục sáu tòa thành trì của Lãng quốc!
Ngươi nghĩ đi, tên mật thám như hắn bị rơi vào tay địch quốc có thể có kết cục ra sao?
Kết cục thê thảm gì hắn cũng đã nhận rồi. Dù sao, hắn cũng coi như đã đền đáp quốc gia, báo ân đào tạo của Vương đầu và quân sư. Nhưng ngàn không nên vạn không nên, họ không nên dính tới người nhà và bạn hắn!
Hận! Ta hận lắm!
Hận ta còn chưa đủ mạnh, hận ta không thể bảo vệ người ta muốn bảo vệ. Hồ Dư, Hồ Kế Hiếu, Minh Quyết Tử… Đám cẩu tặc nhà các ngươi có chết ta cũng không bỏ qua cho các ngươi!
Cha, nương, Tiểu Hải, Tiểu Vịnh, Vương đầu, Trịnh quân sư, Thiếu Hoa, A Hùng…
Ta xin lỗi các ngươi! Ta không bảo vệ tốt các ngươi! Ta hận ──!
Hận! Hận! Hận! Trái tim non nớt bị hận ý ăn mòn.
Cái gì là chính nghĩa? Cái gì là lương thiện?
Quan niệm nhân sinh tạo dựng từ nhỏ đang sụp đổ trong đau đớn dằn vặt vô bờ bến và hận ý vô tận, đạo đức lương tri thoáng cái đã vặn vẹo.
Chỉ cần người nhà và bạn bè ta có thể sống sốt, chỉ cần ta có thể giết những gian tặc ấy, dù thành ma ta cũng cam lòng!
Năng lực! Ta muốn năng lực! Ông trời ơi, ngươi có nghe thấy thỉnh cầu của ta không?
Nếu ta không thành được ma, vậy để ta thành lệ quỷ, ta tình nguyện trọn đời không được siêu sinh, cũng không chịu buông tha những cẩu tặc ấy!
Cả người nát nhừ sao? Đó là như thế nào? Dù ta nát đến mức chỉ còn khung xương, ta cũng muốn đứng lên đi giết chết bọn họ!
Ta phải sống! Ta phải sống để những tên cẩu tặc kia trả cái giá thật đắt!
“A a a ───!”
Dằn vặt cả về thân thể và linh hồn, làm chàng trai có làm bằng sắt này cũng không chịu nổi nữa, hai chân giãy đạp, thế mà nỗi đau ấy làm chàng cứ thế ngất đi. Thương cho Truyền Sơn, hôm nay có thể ngất cũng là hạnh phúc lớn lao của hắn.
—
Canh Nhị cảm thấy hôm nay đúng là gặp phải vận lớn rồi!
Bởi vì trong nhà không dự trữ đủ lương, hôm nay y phải làm thêm một hồi so với người khác, tuy là mệt, nhưng xem thu hoạch không tồi, cảm thấy vẫn rất đáng giá. Mệt chết mệt sống đào than ra, kéo về chỗ đổi chác, nhưng ở trên đường lại thấy sọt than chặn đường.
Ngay từ đầu, Canh Nhị thấy bên cạnh sọt than này không có ai, cho rằng chủ nhân đi tiểu ở đâu đó rồi, liền đợi một hồi. Nhưng đợi mãi, theo lý thì đi tiểu chi mất một lúc thôi, kể cả đại tiện thì cũng phải ra rồi chứ, nhưng mãi mà không thấy chủ nhân của sọt than xuất hiện.
Canh Nhị tức giận mắng hai câu, lại lớn giọng gọi.
“Than nhà ai đây, đừng để đây chắn đường chứ! Nếu mặc kệ, ta lôi đi tất đấy.”
Không có bất luận ai đáp lại.
Lạ nhỉ? Canh Nhị khó hiểu gãi đầu, đột nhiên sáng dạ ─── lẽ nào đây là sọt than người khác để quên? Lúc đó, Canh Nhị liền vui vẻ bật cười. Nhưng xuất phát từ nghiêm túc cùng với cá tính chọc phiền phức, y vẫn đi lượn khắp nơi xem thử.
Ơ? Sao ở đây còn một sọt nữa? Canh Nhị chú ý tới sọt than chặn đường mỏ bỏ hoang, cũng chú ý tới ngọn đèn nhỏ nhoi truyền ra từ đường mỏ ─── đó là ngọn đèn Tân 134 để lại.
Canh Nhị do dự một chút, đứng ở đầu đường mỏ hô to vào phía trong: “Có người ở đây không? Sọt than của các ngươi chặn đường này, phiền nhường một chút.”
Không ai trả lời y cả, con đường mỏ im ắng.
Khóe miệng Canh Nhị bắt đầu nhếch về hai bên, vận khí ngày hôm nay của y thật là tốt a, đã có một sọt lại thêm một sọt, đợi lát nữa tìm chỗ giấu sọt than đi, chờ y hết sọt này, lại kéo hai sọt kia về. Ha ha!
Canh Nhị đã quyết định, cảm thấy cái động mỏ bỏ hoang này tựa hồ không phải nơi giấu lý tưởng, hơn nữa y cũng hơi hiếu kỳ về tia sáng bên trong, liền đẩy tấm gỗ chắn cửa động ra, đi vào trong xem.
Trong mơ mơ màng màng, Truyền Sơn nghe thấy tiếng sột soạt, tựa như có con chuột đang ghé vào lỗ tai hắn bò tới bò lui vậy.
Đau đớn đã qua, Truyền Sơn từ từ mở mắt ra. Một bóng đen đang đưa lưng về phía hắn, ngồi xổm trước mặt Tân 134 đã chết chẳng biết đang làm gì.
Truyền Sơn lặng lẽ lật người để nhìn cho rõ hơn. Lần nhìn này, hắn đã rõ. Tiếng sột soạt vừa rồi hắn tưởng là chuột chính là do bóng đen này phát ra. Nhìn bóng lưng thì chắc là một tên gầy gò khỏe khoắn.
Tên khách không mời mà đến này hiện đang cố gắng cởi quần áo người chết, ngay cả đồ nội y cũng không buông tha.
Chỉ thấy người này cầm quần áo của Tân 134 đo lên trên người y một chút, hình như cảm thấy có hơi nhỏ, lẩm bẩm một câu, liền vò veo quần áo lại rồi dùng thắt lưng buộc chặt, đặt sang một bên.
Tiếp theo, người này lai cởi giầy của Tân 134, đặt ở dưới chân so sánh. Giầy có vẻ cũng hơi nhỏ, nhưng người này dường như không tin, ngồi xổm xuống kiên quyết nhét bàn chân to bẩn thỉu vào trong giầy. Kết quả nhét mãi, vẫn để gót chân thừa bên ngoài.
Truyền Sơn chợt nghe y lẩm bẩm một câu trong miệng kiểu như ‘giầy nhỏ không dễ đi đường’, chỉ thấy y thập phần lưu luyến cởi đôi giày nhỏ kia nhét vào bên trong đống quần áo.
Rồi sau đó, người này ngồi dưới đất xoay nửa vòng, lại vẫn đưa lưng về phía hắn, nhưng mặt lại nhìn chân hắn.
Truyền Sơn còn đang nghĩ người này muốn làm gì thì nghe người này phát ra một tiếng kêu vô cùng vui vẻ, một đôi tay không chút do dự duỗi về phía chân hắn… duỗi về phía giày trên chân hắn.
Người ấy một tay ôm lấy đùi phải của hắn, một tay cởi đôi giày vài trên chân hắn.
Truyền Sơn nhìn qua thi thể bị lấy hết trơn, nhìn lại cẳng chân của mình bị người nọ ôm vào trong lòng, bình tĩnh hỏi thăm một tiếng: “Này, ta còn chưa chết mà.”
Thân thể người ấy cứng còng, giữ yên tư thế ôm cẳng chân Truyền Sơn, từng chút, từng chút xoay đầu lại.
Truyền Sơn nhướn mày, người này tựa hồ hơi quen mắt, tuổi khoảng chừng hai mấy, khuôn mặt bẩn thỉu không nhìn ra diện mạo, chỉ có thể thấy đại khái khuôn hình.
“Ta, ta chỉ muốn nhìn thử, không, không muốn lấy.”
“À, vậy sao. Vậy thì phiền ngươi buông chân ta xuống được không?” Thanh niên nhanh chóng buông tay xuống.
Truyền Sơn thu chân lại, ngồi dậy. Hắn đang suy nghĩ xem nên xử trí người này thế nào.
Thanh niên mất tự nhiên đứng lên, có phần đứng tại chỗ không biết nên làm gì, mắt thỉnh thoảng lại liếc về đống quần áo cuộn tròn.
Truyền Sơn ngồi dưới đất, tự nhiên là thấy được cặp chân to trần trụi kia.
Giờ thì hắn đã nhớ ra, người này không phải chính là tên quỷ tham ăn hắn gặp trong mỏ hôm đầu tiên kia sao?
Truyền Sơn không thích ngẩng đầu nhìn ai, một tay chống đất đứng dậy.
Hắn đứng một cái, nhất thời làm thanh niên thấy áp bức khó hiểu. Ai bảo hắn cao hơn y chứ.
Thanh niên càng trở nên luống cuống, chà xát tay, cúi đầu không ngừng nhận lỗi: “Ta, ta không phải cố ý đâu. Ta thấy các ngươi nằm ở đây, còn tưởng các ngươi đã chết, sau đó thì phát hiện ngươi không chết, chỉ có hắn chết, nên, nên muốn…”
“Muốn như thế nào?” Giọng Truyền Sơn hơi lạnh. Đối với người sắp chết trên tay hắn, hắn tự nhiên không có gì phải ăn nói mềm mỏng.
“Ta đoán sọt than ngoài cửa động kia chắc là của ngươi, nên muốn giúp ngươi trông sọt, chờ ngươi tỉnh thì thương lượng với ngươi xem có nên chia phần của người chết cho ta một nửa…. không, không không, một phần ba cũng được.”
“Ngươi nói ngươi dự định trông sọt than giúp ta, mãi đến khi ta tỉnh lại?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thanh niên liều mạng gật đầu.
Truyền Sơn căn bản không tin. Trong hoàn cảnh này, ngươi bảo hắn tin cái lời nói dối ngay cả trẻ con cũng không tin thì làm sao hắn làm được.”
“Vậy ta không cần than, ngươi cho ta quần áo và giầy của người chết được chứ?” Thanh niên cẩn thận dò hỏi.
Truyền Sơn không trả lời, đi tới trước Tân 134, khom người chậm rãi rút côn gỗ từ trong ngực hắn ta ra. Bởi vì hắn nhổ rất chậm, sau khi côn gỗ rút ra rồi, trên người hắn không bắn ra giọt máu tươi nào. Trên vạt áo chỉ có một vài vết máu để lại lúc hắn cố đâm côn gỗ vào tim Tân 134, nhưng những vết máu ấy lẫn vào vết bẩn vốn có trên người hắn nên cũng không nhìn ra được.
“Ngươi ngươi ngươi sẽ không muốn giết ta diệt khẩu chứ?” Thanh niên xem ra không quá ngốc, đoán được ý Truyền Sơn.
“Ta sao có thể bảo đảm ngươi sẽ không nói chuyện ở đây ra?” Truyền Sơn ước chừng côn gỗ, mỉm cười với thanh niên.
“Ta xin thề!”
“Thề cá trê chui ống!”
“Ta có thể viết giấy làm bằng chứng!” Thanh niên lớn tiếng bảo.
“… Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói ta có thể viết giấy làm bằng chứng.” Thanh niên rụt cổ nhỏ giọng nói.
“Ta lấy giấy của ngươi làm gì? Ở cái nơi quỷ quái này, ngươi cho rằng một tờ giấy có tác dụng gì? Hơn nữa ngươi lấy đâu ra bút với giấy?”
“Có thể… viết huyết thư, dùng quần áo…” Lần này giọng thanh niên chẳng khác gì muỗi kêu.
Truyền Sơn cau mày, hơi dở khóc dở cười. Mạch suy nghĩ của người này có vẻ không giống với người thường, hắn lại bị người này dẫn sang đề tài khác, làm sát ý vừa nổi dậy có phần bị hòa tan.
Nếu không giết y, vậy làm sao mới khống chế người này không nói chuyện ở đây ra được? Hắn vừa mới tới, lại giết người cùng một thế lực, còn là ‘sư phụ’ dạy hắn đào than trên danh nghĩa, mặc kệ lý do là gì, việc này để ai biết cũng không tốt, hơn nữa chuyện này tất sẽ dính dáng tới lý do hắn giết Tân 134. Mà lý do này mới là lý do hắn muốn che giấu nhất.
Truyền Sơn vừa ngẫm nghĩ, vừa quan sát người thanh niên trước mắt này.
Khuôn mặt bị bụi than che giấu không nhìn ra là đẹp hay xấu, nhưng đường viền khuôn mặt coi như đoan chính. Nhìn con mắt không giống người gian xảo, xem ngôn ngữ động tác của y, còn hơi ngây thơ, tựa hồ không có mưu mô gì.
Truyền Sơn nghĩ đến tình trạng hiện tại của mình, lo lắng nếu như chỉ có một mình hắn, sợ rằng thực sự khó có thể sống ở đây, nhưng nếu như bên cạnh có một người có thể sai khiến, vậy tất cả sẽ khác.
Ánh mắt Truyền Sơn nhìn thanh niên dần thay đổi, thiếu đi vài phần sát ý, thêm một phần tính toán?”
“Ngươi tên gì?”
“Canh Nhị.” Thanh niên lập tức trả lời.
“Ta hỏi ngươi, tên thật của ngươi là gì?”
Thanh niên hơi do dự, không chịu nói, “Ngươi gọi Canh Nhị là được.”
“Ngươi bảo tin ngươi, nhưng ngay cả tên họ thật cũng không chịu nói cho ta biết, vậy bảo ta phải tin ngươi thế nào?” Truyền Sơn thu côn gỗ lại, ôm cánh tay nói.
Lần này thanh niên do dự một lúc lâu, ậm ừ một lát rồi mới nói: “Ta, ta… họ Mai.”
“Mai cái gì?”
Thanh niên không chịu nói tiếp nữa.
Truyền Sơn còn muốn uy hiếp y thêm một chút, lại nghe thanh niên vội la lên: “Nếu ta muốn lừa ngươi, tùy tiện lấy một cái tên lừa ngươi là được. Ta không muốn nói, dĩ nhiên là có lý do không thể nói, ngươi nếu ép ta, ta, ta sẽ không viết giấy biên nhận cho ngươi nữa.”
Truyền Sơn bật cười vì câu nói ấy của người này.
“Được! Ngươi muốn viết giấy biên nhận với ta phải không? Như vậy nội dung chứng ta phải theo lời ta nói. Ngươi nếu không đồng ý, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ sống ra khỏi nơi đây!”
Truyền Sơn run rẩy mở quần áo của Tân 134 ra, xé một mảnh to. Đi lên phía trước, bắt lấy tay thanh niên, lấy ra một côn gỗ vót nhọn, không hề khách khí rạch một đường lên ngón tay y.
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng ‘si si’, cũng không biết là đau cho ngón tay y hay thương bộ quần áo ấy.
Truyền Sơn liền thấm máu thanh niên, viết mấy chữ lên quần áo của Tân 134.
“Biết chữ không? Này. Nhìn cho rõ đi, nhìn xong nhớ ký tên của ngươi lên, ấn tay ngươi vào.”
Thanh niên nhận lấy mảnh áo có mấy chữ viết bằng máu của y, nhìn từng câu từng chữ. Nhìn rồi tay liền run lên.
Truyền Sơn khoanh tay nhìn y, đã lường trước phản ứng sẽ có của y.
Ừ, không tồi. Phản ứng này coi như vẫn nhẹ.
“Điều thứ nhất, giữ gìn toàn bộ bí mật của ngươi, không được cho phép thì không thể truyền cho người thứ ba biết. Điểm ấy ta có thể làm được.” Giọng thanh niên hơi run.
“Nhưng điều thứ hai, tất cả mệnh lệnh của ngươi đều không thể cãi. Đây là thế nào?!”
Truyền Sơn cũng không nói gì, chỉ nhìn y.
“Còn cả điều thứ ba! Phải giặt quần áo nấu cơm quét tước giữ nhà trông con, ngươi nào có con cho ta trông?”
“À, cái này sau này sẽ có. Cứ viết trước, miễn cho sau này phiền phức.”
“Ngươi ngươi ngươi!” Thanh niên tức đến nói không nên lời.
“Vậy vậy điều thứ tư thì sao? Vì sao phải đợi ngươi ăn no rồi ta mới được ăn?!”
Đây là viết chơi thôi. Nhưng đương nhiên Truyền Sơn sẽ không trả lời y mà là nói rằng: “Nghe nói ngươi ăn khá nhiều, hơn nữa ăn toàn đồ ngon, cho nên điều ấy là để phòng ngừa ngộ nhỡ.”
“Tên khốn nhà ngươi! Ta liều mạng với ngươi!” Người có hiền đến đâu thì cũng có lúc giận dữ, thanh niên hoàn toàn bị Truyền Sơn chọc tức, ném chứng từ xuống liền nhào tới.
Truyền Sơn ứng chiến. Hai người nhanh chóng quần nhau dưới đất. Ngươi một quyền, ta một cước, ỉu xìu đánh nhau.
“Ngươi có đói bụng không? Ta đói bụng.”
Một câu nói làm cuộc quần nhau đã tiến hành chừng một khắc (15′) nhanh chóng ngừng lại.
Thanh niên mệt thở hồng hộc, nằm trên đất coi mòi không đứng dậy ngay được.
Truyền Sơn cũng hơi tiêu hao thể lực, nhưng tốt hơn thanh niên một chút, đứng lên nhặt phần khế ước ấy đi tới trước mặt thanh niên, cũng không quản y có đồng ý hay không, cầm tay y lên, cắn một phát rồi ấn lên vải.
Thanh niên phản ứng không kịp, mắt mở trừng trừng nhìn dấu vân tay của mình bị ấn lên phần ‘chứng từ’ ấy. Truyền Sơn tham lam ấn một cái còn chưa đủ, lấy luôn mấy ngón tay còn lại ấn hết, sau đó mới ấn tay mình lên ─── vẫn dùng máu của thanh niên.
Truyền Sơn đưa tay vào trong ngực, vê vê nặn nặn, bóp mồm thanh niên ra, nhét vào mồm y.
“Cái khác thì ta không mang theo, chỉ mang một ít độc dược tự bảo vệ mình. Ngươi ăn viên này, trong một năm sẽ không phát tác, một năm sau chỉ cần ta cho ngươi giải dược ngươi sẽ không sao. Nếu như không có giải dược ta đặc chế, đến lúc đó ngươi sẽ biết cái gì gọi là sống không được chết không xong.”
Thanh niên muốn nhổ độc dược ra, nhưng thứ này vào miệng là tan, vừa tanh vừa thối, còn hơi mặn. Thanh niên bị ép nuốt xuống, khó chịu muốn chết.”
“Ngươi cái đồ, cái đồ…”
“Hỗn đản. Được rồi, mặc kệ ta là đản gì, sau này chúng ta sẽ ở một chỗ. Của ngươi là của ta, của ta vẫn là của ta. Đứng dậy đi, đứng dậy chúng ta cùng chôn người chết.”
Thanh niên nằm trên đất không chịu nhúc nhích, tức đến ứa nước mắt.
Truyền Sơn ở trong tuyệt cảnh lại thu được một tiểu đệ, tâm tình đương tốt. Còn như người này có thể dùng được không, với kinh nghiệm tham gia quân ngũ năm năm, trong đó hai năm mang binh, căn bản không sợ không dạy dỗ được y.
Truyền Sơn ngồi xổm người xuống bên đầu thanh niên, vỗ đầu y, cười hi hi nói: “Nếu như bây giờ ngươi đứng lên, đợi lát nữa ta đưa hết quần áo và giầy của người chết cho ngươi, than cũng chia cho ngươi một nửa.”
Một giây, hai giây…
“… Thật sao?”
“Thật.”
Nê: ở trong hầm mỏ, mọi người được gọi theo số hiệu, cứ ai có số đơn thì mình sẽ để nguyên hán việt của nó như là Canh Nhị, Canh Lục, còn từ hai số trở nên mình sẽ viết thành số cho dễ nhìn nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.