Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 55: Quyển 5 - Chương 10

Dịch Nhân Bắc

11/05/2018

Lại là nửa tháng sau, bên bờ sông Bạng Bạng.

Truyền Sơn dựa lưng vào một gốc cây to bên bờ sông, chân trái lành lặn còn ở trên bờ, đùi phải chỉ còn lại xương thì để trong nước. Tay phải cầm cần câu, bên cạnh còn đặt một sọt cá do Mắt To bện.

Trong sọt cá đã có mấy con Thạch Bạng sắc trắng dày thịt. Thạch Bạng đều được dùng cỏ Lam Ti bên bờ sông buộc lại.

Rùa ngọc nằm úp trên đầu Truyền Sơn, thèm khát ngó giữa sông.

Từ sau khi Truyền Sơn đồng thời luyện được bản lĩnh, khi một bộ phận nhúc nhích thì có thể giữ được một bộ phận khác bất động, Thạch bạng trong sông Bạng Bang đã trở thành một trong những món ăn sinh hoạt trong nhà Mắt To.

Truyền Sơn đang thầm tự hỏi cách dùng trận pháp khống chế độ mồi lửa, vấn đề nhóm lửa trước đó hắn đã giải quyết được khi cải tiến trận pháp xong.

Trong trận pháp nhóm lửa, hắn lại cho thêm một tụ linh trận, công dụng của tụ linh trận chính là thay thế ma thạch và ma khí, hơn nữa chỉ cần là nơi linh khí dồi dào không dứt thì có thể cứ sử dụng mãi. Khi khởi động trận pháp hắn đã dùng nguyên lý trận pháp chấn động truyền lực, chỉ cần người sử dụng dùng củi gõ vào một bên vách lò bàn bếp, trận pháp nhóm lửa liền sẽ khởi động, thông qua tụ linh trận mang ma lực cho nó để châm củi.

Vì sao Truyền Sơn chấp nhất không cần ma lực khởi động và duy trì trận pháp? Ngoại trừ khảo nghiệm độ hiểu biết của mình với trận pháp, Truyền Sơn còn có một tâm tư nho nhỏ nói không nên lời.

Hắn đã bắt đầu tu ma rồi, nhưng người nhà và bạn thân của hắn vẫn còn là người thường. Với hiểu biết của hắn với họ, sợ là trong số họ, không có mấy ai đồng ý tu luyện cùng hắn. Đã thế thì, hắn phải giúp đỡ họ thế nào sau khi báo thù?

Cho họ tiền tài? Hiện giờ hắn nghèo muốn chết. Hơn nữa thứ tiền tài này ở bên ngoài cũng không hiếm lạ. Vậy nếu cho họ một vài pháp bảo nhỏ mà chỉ một vài tu giả thậm chí tiên nhân mới có thì sao?

Hắn nghĩ người nhà hắn nhất định sẽ cực kỳ thích những pháp bảo mà người thường cũng có thể dùng, nếu họ biết những pháp bảo này là hắn tự tay làm ra, vậy thì cũng sẽ thông cảm với việc hắn bước vào ma đạo đi? Dù sao những tu giả chính đạo cũng sẽ không nghiên cứu ra pháp bảo mà người thường cũng có thể dùng.

“Rùa con, ngươi nghĩ ta phát triển theo hướng Khí Tu thì sao?” Truyền Sơn đột nhiên nói, lập tức chân phải hắn khẽ động, động tác nhẹ nhàng giống như người cá.

Gần như đồng thời, Thạch bạng ở đáy sông há miệng bò lên trên chân hắn táp tới tấp. Bởi vì phần thân trên và cánh tay của hắn đều giữ yên nên Thạch Bạng không nhảy lên mặt nước công kích, chỉ coi chân phải của hắn thành người cá để vồ bắt.

Hơn mười con Thạch bạng cùng cắn xương đùi phải và xương chân của hắn. Truyền Sơn không hoang mang chút nào, dây câu trong tay vung lên, thấy con Thạch bạng nào cắn chặt chân thì quấn con đó.

Dây câu rơi vào trong nước, thế mà hướng thẳng về phía mục tiêu, mặt nước không gợn chút nào. Phần khống chế độ mạnh yếu và góc độ này, không biết phải luyện tập mất bao nhiêu lần mới đạt được thành quả như vậy. Dây câu chính là cỏ Lam ti, Thạch bạng hung ác độc địa bị cỏ Lam ti buộc lại, lập tức tựa như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn ngậm miệng không nhúc nhích cũng không chạy.

Buộc lại, cho vào sọt cá, đổi sang cỏ Lam ti mới, lại vung cần, quấn lên buộc lại….

Động tác liên tiếp lặp đi lặp lại, nói thì chậm, nhưng khi hành động thì Truyền Sơn làm cực nhanh, nhanh đến nỗi thậm chí không nhìn thấy tay hắn đang đổi dây câu, chỉ có thể nhìn thấy bóng cầu câu vung lên bầu trời rồi hạ xuống.

Đường bóng cần câu vung lên chính là do động tác của Truyền Sơn quá nhanh, động tác vung câu trước còn chưa kết thúc, cần câu đằng sau đã nâng lên. Hơn mười lần động tác liên tục cùng nhau, dư ảnh để lại đã hình thành nên một đường cần cầu mà mắt thường có thể thấy được.

“Khí Tu? Ta còn tưởng ngươi sẽ trở thành Võ Tu.” Chiếc mai của rùa ngọc dưới tán cây xanh chiếu rọi, nổi lên màu xanh lục nhàn nhạt, xanh mơn mơn, trông rất đẹp mắt.

“Ngươi có biết Đại hội Thử Linh hay không?” Truyền Sơn hỏi.

“Biết.”

“Nếu ta tham gia tỷ thí Luyện Khí, có phải sẽ không thể tham gia tỷ thí khác không?”

“Không phải. Nếu như ngươi giỏi, dù ngươi tham gia tất cả tỷ thí đều được tất, chỉ cần tinh lực ngươi đủ sức. Năm vừa rồi, mỗi lần đều có không biết bao nhiêu tu giả báo mấy hạng tỷ thí liền, vì thế thời gian tỷ thí các hạng của Đại hội Thử Linh đều cách xa nhau, mỗi lần tỷ thí đều cách giờ chuẩn nguyên giới là một ngày.”

Giờ chuẩn nguyên giới, cách nói này Truyền Sơn không mới nghe lần đầu tiên. Nhưng nguyên giới rốt cuộc là nơi nào? Vì sao trong tri thức tu luyện căn bản cũng không nhắc tới điều này?

“Ngươi biết nguyên giới chỉ nơi nào không?”

“Nguyên giới chính là nơi tất cả bắt đầu, Thần và Ma ban sơ chính là sinh ra từ đó, chỉ có Thần và Ma nguyên thủy ban sơ mới biết được nguyên giới ở đâu.” Giọng điệu rùa ngọc tựa hồ có phần trầm thấp.

“Nha!” Rùa ngọc đột nhiên kêu lên một tiếng.

“Làm sao vậy?” Truyền Sơn vội hỏi.

“Sọt cá đầy rồi. Nhưng vẫn còn nhiều như vậy…” Rùa ngọc tiếc rẻ nhìn chằm chằm bọn Thạch bạng cắn trên xương chân Truyền Sơn không chịu nhả ra, nói.

“Ngươi là Canh Nhị biến thành phải không?”

“Hả?!” Rùa ngọc ngây người.

Truyền Sơn nói chắc chắn: “Ngươi không phải Canh Nhị thì cũng là huynh đệ của y, nói mau, ngươi đứng hàng thứ mấy trong nhà Canh Nhị?”

“…” Nói dối là vô đạo đức, rùa ngọc thầm rớt nước mắt. Y rất muốn nói dối.

Nhưng vào lúc này!

“Au ───!” Tiếng gào của Ma một mắt Mắt To truyền tới từ căn nhà gỗ bên kia.

Truyền Sơn vội vàng nhảy ra trong nước sông, ba hai cái dùng cỏ Lam ti quấn chặt những con Thạch Bạng không buông miệng, xách sọt cá lên rồi chạy về phía căn nhà gỗ bên kia. Chạy quá nhanh cho nên tay áo và ống quần hắn cũng chưa buông.

Rùa ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi chạy tới nhà gỗ, Truyền Sơn nhìn thấy nam giới thân trường bào tay áo rộng đã lâu không gặp.

Kỳ lạ, không phải đã nói chỉ có thể gặp tu giả khác sau cửa 46 sao? Truyền Sơn thầm ra nghi vấn.

Thấy có ma tu khác xuất hiện, rùa ngọc trên đầu hắn cũng khá kinh ngạc, suy nghĩ một hồi, nó tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó.

Đây chắc là khảo nghiệm của chủ giới ở đây với Truyền Sơn đi, ai bảo cửa này hắn bước nhẹ nhàng như vậy chứ?

Truyền Sơn cau mày, đối với người vừa tới sinh ra một chút phản cảm.

Theo lý mà nói, Truyền Sơn đã gần ba tháng chưa gặp đồng loại, lần gặp này phải cảm thấy thân thiết mới đúng nhưng đó chỉ là nếu vị đồng loại kia không đánh Mắt To thật thà đến không còn sức đánh trả, còn phá nhà Mắt To nữa.

“Dừng tay! Ngươi đang làm gì?” Truyền Sơn đạp một phát vào cây nhọt độc bên chân, đá về phía khách không mời mà tới.

Trước khi Truyền Sơn hô lên tiếng, ma tu anh tuấn mặc trường bào tay áo rộng, tuổi chừng hai mươi có lẽ đã chú ý tới hắn.

Lại một ma vật! Giang Hòe thầm nghĩ.

Hắn hoàn toàn không ngờ Truyền Sơn cũng là một trong những ma tu, dù sao dựa theo quy củ bất thành văn của Huyết Hồn Hải, ma tu khắc sau cửa 46 mới gặp được. Còn Truyền Sơn mang hình tượng nửa người xương khô, so với ma tu tới từ bên ngoài thì càng giống ma vật lớn lên ở Huyết Hồn Hải hơn.

Nhưng cũng may hai ma vật này thoạt nhìn đều chỉ là hạng xoàng thôi, cửa thứ nhất này chắc là không khó qua. Giang Hòe thầm thấy sướng.

“Xông quan, còn có thể làm gì? Xem kiếm!”

Giang Hòe lấy kiếm nhập ma đạo, một thân tu vi từ lâu đã gần tới Kết Đan Kỳ, thế nhưng không biết có phải còn thiếu một chút duyên pháp không, mấy lần xông quan vẫn không thể kết đan thành công được. Mắt thấy Đại hội Thử Linh sang năm sắp tới, đệ tử có tư cách dự thi trong môn phái đông đảo, nhưng chỉ có một đệ tử có thể thay mặt môn phái tham gia tỷ thí.

Hắn không muốn mất đi danh ngạch này, cũng không muốn mất đi cơ hội bộc lộ tài năng trong Đại hội Thử Linh, vì thế hắn khổ cầu sư phụ, tiêu mất hai giọt tinh huyết và hai trăm năm tu vi của một tên nô lệ trong môn, đổi lấy cơ hội tôi rèn trong Huyết Hồn Hải này.

Dựa theo ghi chép trong môn phái về Huyết Hồn Hải, những ma vật này hẳn là thử luyện cho hắn xông quan. Chỉ có đánh bại những ma vật giữ cửa này hoặc giết chết chúng, hắn mới có thể bước vào cửa tiếp theo.

Kiếm quang tuyết trắng chớp mắt đã chém cây nhọt độc Truyền Sơn đá tới thành bốn khúc nhỏ

Truyền Sơn nhếch mép.

“Phụt!” Cây nhọt độc bị bắt nạt phun ra nhựa độc với ma tu thanh niên.

Mắt To vừa bị thanh niên đuổi giết không ngừng gào thét, vừa thấy công kích của cây nhọt độc hữu hiệu, lập tức tay ném chân đá, hơn mười khúc cây nhọt độc cùng nhau ném về phía thanh niên.

Giang Hòe không biết đặc tính của cây nhọt độc, khi phát hiện loại gỗ này còn biết phun ra nhựa độc, lập tức trở nên cẩn thận hơn. Có lẽ tu vi của hắn khá cao, tốc độ né tránh cũng rất nhanh, nhựa độc này không có giọt nào dính vào được người hắn



Nhưng hàng loạt cây nhọt độc bay tới, nhất thời cũng làm hắn có chút luống cuống tay chân.

Truyền Sơn chạy tới bên cạnh Mắt To, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao lại cùng tiểu tử kia đánh nhau?”

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới nguyên nhân hai người đánh nhau, Mắt To lại giận đầy bụng, lập tức nổi giận đùng đùng trách cứ:

“Tên đến từ ngoài kia không phải kẻ tốt! Tau thấy hắn đứng bên cạnh thân cây nhọt độc, sợ hắn bị ngộ thương nên nhắc hắn đứng xa một chút. Kết quả người nọ lại hỏi tau có phải người giữ cửa gì không. Đúng là tau phụ trách trông coi cánh rừng biên giới này, cũng nói với hắn thế. Kết quả…”

“Kết quả hắn liền ra tay với ngươi luôn?”

Mắt To căm giận gật đầu.

Truyền Sơn xoa trán, với tư cách cùng là người xông quan, điều thanh niên kia làm cũng không có gì đáng trách. Nếu ban đầu không có rùa ngọc nhắc hắn, bảo hắn chung sống hòa bình với Mắt To một đoạn thời gian, chỉ sợ hắn cũng không ngờ được Ma một mắt mặt mày nhìn như hung ác lại thành thật chất phác như vậy.

“Có lẽ hắn muốn tiến vào rừng rậm, hắn muốn đi vào thì cho hắn vào, không cần lo cho hắn.” Truyền Sơn nhìn ra người tới tu vi trên Mắt To và hắn, để tránh hi sinh không cần thiết, liền kiến nghị lấy lui để tiến.

“Không được!” Mắt To rất tức giận, “Hắn và tau đánh thì đánh với tau thôi, tau cũng thích đánh nhau. Nhưng vì sao hắn còn phá nhà tau? Buổi tối tau và ngươi còn cả rùa con nữa ngủ đâu bây giờ?”

“Chúng ta dựng lại gian khác, dựng một gian khác tốt hơn.”

“Không muốn! Tau chỉ cần ngôi nhà ban đầu thôi! Tau giận không phục, nhất định phải đánh hắn một trận mới được.” Mắt To nói rồi liền cầm búa xông tới phía thanh niên.

Không cần phải nói, Truyền Sơn tự nhiên là giúp người thân chứ không giúp kẻ có lý. Tuy thanh niên mới là đồng loại với hắn, lại đều là người tới từ bên ngoài, nhưng hắn không quen thanh niên, lại có thiện cảm với Mắt To. Hai người này một khi đánh nhau, hắn chắn đứng về phía Mắt To.

Giang Hòe cũng không muốn buông tha Truyền Sơn. Ở trong mắt hắn, Truyền Sơn với nửa người xương khô rõ ràng là sinh vật nguyên bản ở đây khỏi cần nghi ngờ. Người chủ động ra tay với hắn, chắc chắn cũng là người giữ cửa.

Giang Hòe không sợ công kích của Ma một mắt và người nửa xương khô, chỉ hơi sợ nhựa độc cây nhọt độc phun ra thôi. Dưới tình huống không rõ độc tính, tự nhiên là có thể không trúng độc là tốt nhất, huống hồ đây mới chỉ là cửa thứ nhất.

Nhưng nhớ sư phụ đã từng nhắc hắn, Ma một mắt cả người là bảo vật, máu của hắn có thể giải độc?

Giang Hòe động sát khí với Mắt To.

Truyền Sơn thấy Mắt To và thanh niên lại đánh nhau nữa, cũng không ra tay ngay, hắn đang quan sát động tác và tập tính của thanh niên.

Trong lúc hắn vẫn chưa nhận ra được, rùa ngọc trên đỉnh đầu đã mở miệng: “Hồng Thú thập tam thức, người đến là đệ tử nội môn của Ngọc Hòa Tinh Thiết Sơn Ma Vực. Tu vi gần tới Kết Đan Kỳ, Kiếm Tu, động tác nhanh nhẹn, tố chất thân thể không tồi, nếu ngươi tham gia tỷ thí Võ Tu, người này sẽ là một trong những cường địch trong Đại hội Thử Linh.”

“Nhược điểm của hắn là gì?”

“Nhược điểm của hắn rất nhiều, nhưng không có loại nào để ngươi có thể đối phó bây giờ.” Rùa ngọc thành thực nói.

Truyền Sơn dùng ngón trỏ xương xẩu gãi cằm, “Hồng Thú thập tam thức? Nghe tên chắc là một bộ kiếm thuật rất mạnh, rất tốt, người này sử dụng lại chỉ cho ra cảm giác sắc bén, không nhìn thấy khí phách và oai hùng của dã thú thưở hồng hoang, nhưng kể ra thì rất kiêu ngạo.”

“Ngươi nói không sai.” Rùa ngọc khen ngợi cào da đầu hắn một cái. “Đây là một trong những nhược điểm của hắn, cũng là nguyên nhân quan trọng mà hiện giờ hắn vẫn chưa tiến vào Kết Đan Kỳ được. Hỏng rồi! Hắn muốn giết Mắt To!”

Truyền Sơn cũng đã nhận ra, trong lúc đồng thời rùa con kêu thành tiếng, hắn đã vung dao nhào tới.

“Au u ───!” Bụng bị rạch ra một vết toác lớn, Mắt To gầm rú lên, Một mắt nhất thời trở nên đỏ như máu, cũng mặc kệ thương thế của mình đã vung búa lên lần nữa, triển khai công kích với thanh niên.

“Bịch!”

Thân thể nặng nề của Mắt To rơi bịch vào người Truyền Sơn.

Đó còn là Truyền Sơn thu cánh tay lại đúng lúc, thanh niên thế mà ném Mắt To về phía bàn tay phải sắc bén của hắn.

Truyền Sơn lùi liền năm, sáu bước, đôi chân quệt một đường thật sâu trên mặt đất, hai bước cuối phải cắm vào trong đất mới coi như đứng vững.

“Huynh đài, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Ngươi đã qua cửa, có thể đi rồi.” Truyền Sơn ôm Mắt To lạnh lùng nói.

Giang Hòa cười ngạo nghễ, “Cửa thứ nhất còn chưa qua được, sao có thể gọi là đệ tử của Thiết Sơn Ma Vực? Ô, người xương khô kia, mau giao ma vật một mắt trong tay ngươi ra, đây không phải chuyện của ngươi, ngươi có thể cút!”

“Ngươi cần Mắt To làm gì? Nếu ngươi không biết cửa thứ hai ở đâu, ta có thể nói cho ngươi, chỉ cần ngươi đi thẳng về phía trước theo con đường nhỏ kia, đi vào sát mép rừng rậm, ngươi sẽ thấy cửa thứ hai.” Thực ra Truyền Sơn cũng không biết cửa thứ hai có phải ở trong rừng rậm hay không, nhưng cũng chắc tám chín phần.

“Bản công tử muốn ma vật một mắt làm gì, một người nửa xương khô nho nhỏ như ngươi còn chưa xứng hỏi. Huống chi… lẽ nào các ngươi không phải phần thưởng cho người qua cửa?” Giang Hòe cười nhạt, đi bước một tới gần Truyền Sơn.

Truyền Sơn cau mày. Mắt To không phải là tài luyện gì dùng để tu luyện, hắn ta là bạn của hắn!

“Truyền Sơn, ngươi mau buông tau ra! Tau phải dạy dỗ cho tôn tử kia một trận, dám coi tau là vật liệu à, con bà nó chứ, trong thôn tau có rất nhiều bạn thần chết vì những tên người ngoài lòng tham này.” Mắt To giãy dụa muốn ra khỏi kiềm giữ của Truyền Sơn.

Truyền Sơn tu vi còn chưa bằng Mắt To, nhưng bảo hắn mở mắt nhìn Mắt To ở trước mặt hắn bị người lấy máu lấy thịt, đánh chết hắn cũng không làm được.

“Đừng cử động. Ngươi muốn ngay cả ta cũng bị liên lụy theo à?”

Lời này Truyền Sơn nói rất nặng nề, Mắt To chất phát mặt đỏ bừng, cũng không dám động nữa.

Truyền Sơn đặt Mắt To tới bên cọc gỗ thô hắn hay chẻ củi, ngăn trở thanh niên đến gần Mắt To thêm vài bước.

“Ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?” Truyền Sơn nhếch mép cười.

Giang Hòe quan sát lại người nửa xương khô này.

“Ngươi là Thiên sinh ma vật?” Giang Hòe đột nhiên kinh hỉ kêu to.

Truyền Sơn vừa nghe lời này, lại nhìn vẻ mặt người này, biết ngày hôm nay tuyệt đối không thể lương thiện rồi.

Ừm, hắn đã nói mà. Sao từ khi tiến vào Huyết Hồn Hải tới giờ vẫn thuận buồm xuôi gió như thế, hoàn toàn ngược với ‘đảo môi ký’ trước kia của hắn. Thì ra mấu chốt là ở đây!

“Trời cũng giúp ta!” Giang Hòe điên cuồng cười to, dù thế nào cũng không ngờ được ở cửa thứ nhất đã gặp Thiên sinh ma vật sinh ra từ tinh hoa âm khí của Ma giới trong truyền thuyết.

Nếu hắn có thể bắt giữ ma vật này, tìm một chỗ mất chín chín tám mốt ngày luyện hóa ma vật, rồi mượn mật dược của môn phái, tu vi của hắn rất có khả năng sẽ vượt qua thẳng Kết Đan Kỳ mà ngưng kết thành Nguyên Anh luôn.

Thiên sinh ma vật a, đây là bảo bối mà biết bao kẻ tu ma tha thiết mơ ước! Ha ha ha! Ông trời quả nhiên đứng về phía ta, Thiết Sơn Ma Vực tương lai chắc chắn cũng sẽ là vật trong bàn tay Giang Hòe ta!

Giang Hòe giống như sợ Truyền Sơn chạy mất, năm ngón như quặp, đưa tay muốn tóm lấy bờ vai Truyền Sơn.

Khi Giang Hòe cười to, Truyền Sơn đã len lén đem sọt cá câu được tới bên chân.

Khi Giang Hòe nhanh tay muốn chạm vào hắn, việc huấn luyện tốc độ trong khoảng thời gian này đã có hiệu quả, Truyền Sơn khom lưng, nhấc sọt cá lên ném tất cả Thạch bạng trong sọt về phía Thanh niên, mấy động tác gần như hoàn thành cùng một lúc.

Thạch bạng bị đổ ra khỏi sọt cá, đồng thời, cỏ Lam ti buộc chúng cũng bị Truyền Sơn dùng ám kình cắt đứt.

Hai mươi mấy con Thạch bạng cùng há miệng táp thanh niên.

“Thạch bạng?” Giang Hòe rõ ràng cũng biết thứ này, khinh thường hừ một tiếng, vung kiếm chém bọn Thạch bạng thành mảnh nhỏ.

Mưa Thạch bạng vừa biến mất, một mảnh vỏ cây liền đập vào mặt hắn.

Ngón tay Giang Hòe vừa đụng tới vỏ cây, “oành!” vỏ cây bịt đốt, hơn nữa càng đốt càng hăng, ở giữa không trung hình thành một quả cầu lửa thật to ngăn lối Giang Hòe.

Truyền Sơn vừa thấy có hiệu quả, lập tức liền ném hết một xấp vỏ cây để trong ngực ra ngoài. Trên những vỏ cây này đều khắc ma trận nhóm lửa, là bản nháp hắn tiện tay vẽ ra để luyện tập và nghiên cứu trận pháp, ai ngờ hôm nay lại thành vũ khí quan trọng nhất để hắn thoát chết.

Truyền Sơn nâng Mắt To dậy, “Có thể chạy không?”

Mắt To gật đầu, lửa giận vừa rồi đã dẹp rất nhiều, bây giờ quan trọng nhất là chạy thoát. Chỉ là giữ được mạng, tương lai luôn có cơ hội đòi nợ.



“Ngươi có thể đi vào rừng rậm đúng không?”

“Đúng.”

“Đứng lên, chạy!” Truyền Sơn kéo Mắt To bỏ chạy.

“Rùa con! Ngươi phụ trách trông chừng. Tên kia tới gần chúng ta thì ngươi hô lên.”

“Ờ!” Rùa ngọc lập tức quay ngược hướng lại trên đầu Truyền Sơn, ngóc cái đầu nhìn về phía đằng sau lưng họ.

“Bây giờ chúng ta chạy vào trong rừng rậm, ta không vào được, lúc sắp tới biên giới sát rừng rậm, ta sẽ biến nhỏ một chút, ngươi không cần lo, đó là tác dụng của trận pháp. Ngươi chỉ cần chạy một mạch vào trong rừng rậm, khi ngươi thấy ma tu kia tiến vào rừng rậm rồi, đừng nghĩ cách trả thù, lập tức quay đầu chạy ra ngoài rừng rậm. Nếu ta đoán không sai, hắn chắc là đi vào rồi không ra được.” Truyền Sơn vừa chạy vừa dặn dò Mắt To.

“Hắn đuổi tới!” Rùa ngọc khẩn trương hô.

Còn một khoảng nữa, liều mạng!

Lúc này, tốc độ của Truyền Sơn ở trong mắt người thường đã trở thành một vệt sáng, nhưng tuy hắn nhanh, người khác còn nhanh hơn hắn, huống chi trên tay hắn còn kéo theo một Ma một mắt bị trọng thương.

“Hắn đã ở phía sau! Sắp chạm tới ngươi rồi!” Rùa con hô xong, sợ đến nỗi chui vào trong tóc Truyền Sơn.

Mắt thấy sắp đến biến giới rừng rậm, Truyền Sơn dùng sức đẩy Mắt To vào trong rừng rậm, còn hắn thì nhanh chóng bóp nát một mảnh vỏ cây cuối cùng trên tay.

Đầu ngón tay Giang Hòe sắp đụng vào người nửa xương khô, chỉ kém chút thôi, người nửa xương khô ở sát biên giới rừng rậm liền biến mất.

Giang Hòe khá kinh ngạc, với tu vi của người nửa xương khô, hắn không thể có tốc độ nhanh như mình. Hắn có thể đánh cược, người nửa xương khô vừa rồi cũng không dùng pháp thuật để chạy, mà là chạy bằng hai chân.

Chẳng lẽ là một loại nào khác lấy tốc độ để giành thắng lợi? Nhưng vì sao lại là hình dáng người nửa xương khô. Nếu không phải cảm giác được ma khí của Thiên sinh ma vật đậm đặc trên người hắn, mà hắn lại trùng hợp may mắn gặp được Thiên sinh ma vật hoàn thiện, có khả năng đã bỏ qua đại cơ duyên này.

Giang Hòe không cam lòng buông tha đại cơ duyên này, dù sao hắn cũng phải đi vào cửa thứ hai liền đuổi theo vào trong rừng rậm.

“Phù!” Truyền Sơn nằm sát sàn sạt mặt đất bò lên trên.

Trong nháy mắt bóp nát vỏ cây, hắn đụng phải màng ngăn trở vô hình ở biên giới rừng rậm, lớp màng ngăn cách hung hăng đẩy ngã hắn một cái.

Nhưng cũng bởi vì hắn đến gần rừng rậm lắm rồi nên tên ma tu thanh niên kia mới hiểu lầm, cho rằng hắn cũng chạy vào trong rừng rậm.

Đúng là nguy hiểm! Tấm bùa ẩn thân mới chế không lâu này hắn còn chưa thử nghiệm, căn bản không biết có hiệu quả hay không. Nhưng tình huống khi đó đã không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống.

Lúc ban đầu ở Hắc Ngục, hắn còn có thể dùng ma lực tự thân tiến hành ẩn thân, bây giờ lại ngay cả thực lực ban đầu cũng không đạt được, ngẫm lại cũng buồn ghê.

Cũng may, vận khí của hắn còn chưa tệ đến nỗi thế.

Chỉ chốc lát sau, lá cây ‘xào xạc’ một đợt, Mắt To trở ra từ trong rừng rậm.

“Ngươi không sao chứ?” Hai người đồng thời hỏi.

Hai người đồng thời cười. Rùa con cũng bò từ trong tóc Truyền Sơn ra, nhìn trái phải, thấy uy hiếp giải trừ, lập tức cũng ló đuôi ra theo.

“Tên từ ngoài tới chết tiệt kia, lần sau gặp hắn, nhất định cho hắn mất mặt!” Mắt To bưng bụng hùng hùng hổ hổ.

“Đúng vậy, không thể tha thứ. Hắn còn dám chộp cả ta làm thuốc luyện.” Truyền Sơn qua đỡ lấy Mắt To, cười khổ nsoi.

“Tau phải bế quan luyện công! Rồi tiến vào trong rừng tìm hắn tính nợ.” Mắt To quơ bàn tay hô.

“Được, ta ủng hộ ngươi, cũng sẽ giúp ngươi.” Truyền Sơn cảm giác được hiệu quả huấn luyện, thầm quyết định gia tăng lượng huấn luyện lần thứ hai.

“Vết thương này tau cũng không có cách chữa, phải vào thôn tìm ma y. Ngươi cũng vào thôn gặp trưởng lão với tau đi, ngươi quá yếu, phải để trưởng lão tìm các huynh đệ của tau huấn luyện ngươi một trận.”

“Được, huynh đệ ta cầu còn không được nữa là. Thực chiến mới là cách huấn luyện tốt nhất mà.” Truyền Sơn cười sang sảng.

Một Ma một mắt, một con người kề vai sát cánh đi tới thôn trang Ma một mắt.

“Chờ vết thương tau tốt rồi, ngươi cũng trở nên mạnh hơn, tau và ngươi cùng vào rừng đi.”

“… Được! Nhưng nghe nói con đường trong đó rất nguy hiểm.”

“Sợ gì chứ? Không nguy hiểm sao có thể thể hiện sự cường đại của tau chứ?” Mắt To vỗ ngực.

Rùa ngọc cô đơn, nó cảm thấy mình bị bỏ rơi, thế là yên lặng bò từ trên đầu Truyền Sơn xuống, bò qua vạt áo ngực của hắn.

Còn nói coi ta là đồng bọn, lúc này mới mấy ngày không có ta mà đã quen huynh đệ mới rồi… Hừ hừ.

Ta cắn!

Truyền Sơn đau nhe răng trợn mắt, đưa tay mò vào trong ngực, vừa sờ vừa mắng: “Chỗ này ngươi cũng có thể cắn được à? Cẩn thận để lại vết thương, vợ ta liền liều mạng với ngươi!”

“Vợ ngươi ở đâu ra?” Rùa ngọc từ chỗ vạt áo ló mặt ra.

Trong đầu Truyền Sơn nhanh chóng hiện lên một gương mặt yêu nghiệt, bật thốt lên nói: “Canh Nhị a.”

Rùa ngọc ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất.

Truyền Sơn cúi đầu tìm rùa con, bên này Mắt To còn đang hiếu kỳ hỏi liên tục: “Vợ ngươi tên Canh Nhị? Nàng cũng là Ma tu à? Trông thế nào? Mắt có to không? Mông có lớn không? Bây giờ nàng ở đâu? Vì sao không ở cùng ngươi? Ngươi không sợ nàng chạy theo người khác sao?”

Truyền Sơn thuận miệng đáp: “Y ấy à, mặt trông như mặt tiểu tam dễ quyến rũ người ấy. Tham ăn, thích ngủ, ăn nói thô lỗ còn nhát như chuột. Mắt… rất quyến rũ, da vừa trắng vừa mềm, mông rất vểnh rất chặt… khụ khụ!”

“Mặt ngươi đỏ rồi.” Mắt To bảo.

“Không có.”

“Có. Tau nhìn thấy!”

“Ngươi nhìn lầm rồi.” Ai kia kiên định nói.

“Rùa con ơi, ngươi rớt đâu rồi? Mau ra đây a.” Truyền Sơn khom lưng tìm kỹ càng, nhưng cây cỏ ở đây vừa dài vừa dày, rùa con nhỏ như vậy rớt vào trong bụi cỏ chẳng khác gì kim rơi đáy biển.

“Rùa con mau ra đây, tau nướng heo Vân Cẩm cho ngươi ăn.” Mắt To cũng bụm bụng tìm giúp, ánh mắt hắn ta tốt, cây kim trên cỏ hắn cũng nhìn thấy được.

Trên một thân cây cách một người một ma chừng mười thước, rùa ngọc nằm trên cành cây, dùng ánh mắt hung ác độc địa nhất trừng người nửa xương khô cách xa hơn mười thước.

Đây là đùa giỡn! Đây tuyệt đối là đùa giỡn theo lời sư điệt y nói.

La Truyền Sơn vô lại, ai bảo ngươi nói lung tung sau lưng ta này!

Đã thấy rùa bắn tên chưa? Nếu trước đây chưa từng thấy, bây giờ vẫn còn cơ hội đấy.

Chỉ thấy rùa ngọc nho nhỏ đột nhiên đứng thẳng lên, cũng không biết từ đâu lấy ra một bộ cung tên cực kỳ khéo léo, hai chân sau tách ra, bày ra tư thế bắn tên, hai chân trước cỡ hạt gạo một chân đỡ tên, một chân kéo cung.

Ta bắn!

Vù ───!”

“Ôi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook