Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt
Chương 63: Quyển 6 - Chương 7
Dịch Nhân Bắc
11/05/2018
“Ta tưởng là ai đang giả thần giả quỷ chứ, đây không phải Chân Ma Môn Phù tu đại sư Kỷ Tú Anh tiền bối sao?” Giang Hâm cười châm chọc.
Bề ngoài của Kỷ Tú Anh là một nam tử tiêu sái thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trường bào nghiễm tụ (áo khoác ngoài dài tới chân), tóc dài như mực, mi tựa viễn sơn (mi gồ và dày), mắt như sao sáng, tổng thể thì bất kể là bề ngoài hay khí chất, thoạt nhìn cũng không giống ma tu mà giống tiên nhân nhập thế hơn.
Kỷ Tú Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Hâm khoan dung tựa như một trưởng bối hòa ái, “Ta biết ngươi, đệ tử nội môn đời chữ Kim Ngọc Hòa Tinh Thiết Sơn Ma Vực, chưa đến năm mươi tuổi đã tu đến Đan thành, tư chất tuyệt hảo, tiền đồ vô lượng.”
Kỷ Tú Anh lại nhìn về phía Chu Nhan, quan sát một chút nói: “Ngươi là… Đan tu? Trước đó nghe nói ngươi họ Chu, Thần Dược Tinh Chu gia và ngươi có quan hệ gì?”
“Chu Nhan kiến quá Kỷ tiền bối.” Khi nhìn rõ người tới là ai xong, tư thái của Chu Nhan khiêm tốn hơn nhiều. Bối phận tu chân không luận số tuổi chỉ luận tu vi, dù Chu Nhan lớn tuổi hơn Kỷ Tú Anh nhiều, cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiền bối. Kể rằng vị cao thủ thiên tài chưa đến bốn mươi tuổi đã tu đến hậu kỳ Kết Đan Kỷ Tú Anh này xuất thân tu chân từ Chân Ma Môn ở đại tinh là Lan tinh, mà Chân Ma Môn cũng là một trong ba đại môn phái tu ma lớn trong Ma giới, địa vị tương đương với Tam Đạo Quan và Thất Tinh Môn – danh môn tu chân chính đạo.
“Ngươi chính là Chu Nhan?” Kỷ Tú Anh tựa hồ có phần kinh ngạc, “Luyện ra Hóa Anh Đan chính là ngươi?”
“Không dám, chỉ là đúng dịp mà thôi.” Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Chu Nhan. Loại ma dược Hóa Anh đan này cực kỳ ngang ngược, chỉ cần ngươi vẫn chưa tới Phân Thần Kỳ, chỉ cần một viên, bất kể ngươi là ai đều sẽ bị tan nguyên anh xuống Luyện Khí Kỳ, có những người vận khí xấu, thậm chí sẽ mất luôn tính mạng. Điều này gần như là tối kỵ của toàn bộ tu giả.
Chuyện hắn luyện thành Hóa Anh Đan vốn là cực mật trong môn, cũng không biết sao lại tiết lộ ra ngoài, điều này đã làm hắn thoáng chốc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tuy nói đã giành được danh tiếng cho mình, nhưng đồng thời cũng đẩy bản thân hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Mà đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao hắn cam lòng mạo hiểu phiêu lưu tiến vào Huyết Hồn Hải tôi luyện. Hắn luôn cảm thấy trong nhà có ai đang đối phó hắn, hơn nữa địa vị không thấp như hắn, bằng không vì sao chuyện cơ mật như vậy lại bị tiết lộ ra ngoài?
“Ha hả, Chu tiểu đệ ngàn vạn lần đừng coi thường mình như vậy. Chỉ bằng Hóa Anh Đan thất truyền gần năm trăm năm cũng không ai luyện chế thành công, mà ngươi lại có thể luyện ra dược ấy khi mới kết đan không lâu, là có thể chứng minh thiên phú luyện đan phi phàm không ai sánh bằng rồi.”
“Kỷ tiền bối quá khen.” Một tiếng Chu tiểu đệ, làm mồ hôi lạnh trên người Chu Nhan càng vã ra như tắm.
“Đừng nhiều lời, họ Kỷ kia, tu vi của ngươi cao hơn so với cả hai người chúng ta, cũng không cần vòng vèo với chúng ta làm gì, ngươi nói thẳng mục đích của ngươi ra đi.” Giang Hâm cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, ở một bên sốt ruột nói.
“Ha hả, ta còn muốn hỏi qua hai vị không đi hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt mồi lửa, ở đây bắt cóc một ma một mắt nhỏ để làm gì đây nữa?”
“Ngươi không phải mới vừa nhắc tới tộc Sừng Xà sao? Ngươi sẽ không rõ chúng ta làm gì ư? Đừng giả vờ giả vịt nữa, ngươi là người thế nào, lão tử quá rõ rồi.” Giang Hâm tựa hồ thấy Kỷ Tú Anh cực kỳ ngứa mắt, không hề có ý kiêng dè tu vi của đối phương, những câu trên đều ngầm có ý cười nhạo và châm chọc.
“Giang lão đệ, tính tình của ngươi tựa hồ càng ngày càng tệ đấy.” Kỷ Tú Anh mỉm cười, chuyển đề tài: “Ta rất hứng thú với kế hoạch của các ngươi, thế nào, không ngại cho ta gia nhập vào chứ?”
“Có Kỷ tiền bối giúp đỡ, chuyện này chắc chắn là mười phần chắc chín rồi.” Chu Nhan cướp lời Giang Hâm, mau chóng đón lời.
“Nhưng mà…”
Thực ra trong lòng Kỷ Tú Anh rất rõ Chu Nhan đang nhưng mà cái gì, nhưng hắn ta vẫn không chịu mở miệng nêu rõ.
Chu Nhan bất đắc dĩ, đành phải vạch trần: “Nhưng mà mồi lửa chỉ có một, không biết tiền bối có tính toán gì?”
“Đương nhiên là chia đều.”
“… Vậy thật tốt quá.” Chu Nhan và Giang Hâm đều biết người này đang nói bậy, chờ vật tới tay rồi, ai lại chia đều bảo bối cho người khác chứ, hơn nữa còn là chia ba phần? Huống chi người này còn có thực lực đối phó hai người còn lại.
“Chu Nhan, ngươi đây là đang dẫn sói vào nhà đấy!” Giang Hâm mặt lạnh nói.
Chu Nhan nghĩ thầm, đến cả cái tên lãng tử nóng nảy không đầu óc như ngươi còn biết, chẳng lẽ ta không rõ ư? Nhưng ngươi ta hai người ai có thể đánh thắng được hắn ta? Việc này chỉ có thể từ từ tính toán, bây giờ lá phải lá trái với nhau, đều là Đan tu, hắn có giá trị vũ lực thấp nhất chắc chắn là chịu thiệt.
“Giang Hâm, nếu ngươi không hài lòng với ta, bây giờ ngươi có thể rời khỏi.”
“Được, Chu Nhan, chúng ta đi!” Giang Hâm giả vờ không hiểu lời hắn ta nói, một chân xách Tóc Trắng lên.
“Ngươi có thể đi, ma một mắt nhỏ để lại.”
“Ngươi!” Giang Hâm nắm chặt Tóc Trắng, trợn mắt nhìn Kỷ Tú Anh.
Kỷ Tú Anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Thân thể Giang Hâm khẽ nhích, tựa hồ muốn ra tay, lại sợ là cạm bẫy, vẫn không dám động.
Chu Nhan cũng không dám động.
“Lại có ai tới nữa?” Giang Hâm nhíu chặt mày.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ xa tới gần.
“Tiền bối! Kỷ tiền bối! Hỏng rồi, các ma một mắt đuổi theo tới đây rồi! Mồi lửa cũng sắp bị người cướp rồi!” Giọng nói hoảng loạn, khờ ngốc từ xa truyền tới.
Giang Hâm và Chu Nhan cùng nhìn về phía Kỷ Tú Anh, Chu Nhan hơi lui về sau tới gần Giang Hâm, trong tay cũng chuẩn bị dược phấn với uy lực cực mạnh.
Sắc mặt bình thản của Kỷ Tú Anh bị phá vỡ, đôi lông mày xinh đẹp tuyệt trần thoáng cái đã nhăn nhíu lại với nhau.
Một bóng người cực kỳ cao to so với loài người nhanh chóng tiếp cận ba người.
“Hồng hộc”, người tới lau mồ hôi, đến nơi cách Kỷ Tú Anh chừng mười bước thì đứng lại, vẻ mặt vui mừng hô lên: “Kỷ tiền bối, quả nhiên ngài ở đây!”
Không đợi Kỷ Tú Anh mở miệng, người tới đã nhanh chóng hét lên: “Tiền bối, xin lỗi, chuyện gấp ngài bảo tiểu nhân làm tiểu nhân đã làm hỏng mất rồi. Ngài bảo tiểu nhân tiếp chân tộc một mắt nghĩ cách bắt một ma một mắt nhỏ, tiểu nhân cũng đã sắp thành công rồi, nhưng đêm nay tộc một mắt tự dưng làm ầm ĩ lên, nói họ đã đánh mất một đứa trẻ, còn cứ khăng khăng là ta làm. Bất kể ta giải thích thế nào cũng không nghe, ta vất vả lắm mới… A! Ma một mắt nhỏ bị ngài bắt rồi à? Tiền bối, sao ngài không nói trước với tiểu nhân một tiếng? Hai vị huynh đệ này là?”
Kỷ Tú Anh sầm mặt, “Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?”
Người tới run run một chút, vẻ mặt mờ mịt và sợ hãi, “Kỷ tiền bối, ngài đang nói gì thế? Ta là tân lão Thất a, hôm qua ngài còn đi tìm ta… A! Ngài dặn dò không cho tiểu nhân tự ý tới nơi này, nhưng tộc một mắt đang truy sát ta…”
Người tới có gương mặt cực kỳ chính trực, đoan trang, vừa nhìn đã biết là kiểu người trung hậu não phẳng, lúc này, trên khuôn mặt ấy tràn ngập vẻ bất an và hoảng loạn.
Đôi mắt Giang Hâm giần giật, “Kỷ Tú Anh, Kỷ tiền bối, không giới thiệu qua vị tiểu huynh đệ này cho chúng ta sao?”
Chu Nhan cũng nói: “Kỷ tiền bối, hiện tại là bốn người rồi, mồi lửa này có phải cũng muốn chia làm bốn phần không?”
Ánh mắt của Chu Nhan, Giang Hâm đảo qua đảo lại trên gương mặt của Kỷ Tú Anh và người tới. Người này không phải là ma tu ngu ngốc rớt vào sông bị Thạch bạng cắn đầy người tối qua sao? Thảo nào một gã ma tu lại giao hảo với tộc một mắt, thì ra…
“Ta căn bản không biết người này!” Sắc mặt Kỷ Tú Anh càng âm trầm hơn. Khí tức của người này rất lạ, tựa hồ không giống ma tu do người nhập ma, cũng không giống như là Ma tộc, mà giống như là… Thiên sinh ma vậ do âm chí tà khí thiên địa tự nhiên dựng dục thành vậy?
“Tiền bối? Ta có phải đã làm sai chuyện gì không? Lẽ nào… Hai người này chính là người ngươi sẽ đối phó…”
“Câm miệng! Đồ vô liêm sỉ, nói năng bậy bạ!” Kỷ Tú Anh vung chưởng liền đánh. Nếu như ma tu này là Thiên sinh ma vật thật sự, hắn không ngại bắt giữ ma vật này để luyện hóa cơ thể hắn.
Thân thể người tới tức thì căng thẳng, thầm hô to: còn chưa tới lúc, nhẫn nhịn!
“Chờ đã! Ta mặc kệ ngươi có biết người này hay không, trước tiên để hắn nói rõ chuyện mồi lửa đã!” Một đường hàn quang sáng lên, kiếm của Giang Hâm chặn thế tiến công của Kỷ Tú Anh.
Người tới trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, đây là thực lực của Kiếm tu Kết Đan Kỳ sao? Một kiếm này hắn chẳng nhìn ra được đối phương đã rút nó ra, chém nó như thế nào.
Kỷ Tú Anh thấy người tới tu vi cực thấp, xuất chưởng cũng không dùng mấy phần tu vi, nên mới để Giang Hâm dễ dàng cản lại.
“Người này nói năng bậy bạ, không biết là ai phái tới, tám phần mười là muốn gây xích mích ba người chúng ta, để chúng ta tiêu hao thể lực đôi bên, lời người này nói tuyệt đối không thể tin được.”
Lòng Kỷ Tú Anh rõ ràng người tới có vấn đề, nhưng Giang Hâm và Chu Nhan giữ vai trò chủ đạo, hơn nữa gương mặt của người kia thoạt nhìn không giống người xấu, trong lòng tự nhiên giấu đi nỗi nghi ngờ.
“Ngươi! Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi vừa nói mồi lửa bị người đoạt là thế nào? Nói rõ ra!” Giang Hâm sải một bước lên trước quát hỏi. Bởi vì trong lòng có mối quan tâm là tung tích của mồi lửa, hắn cũng không nhận ra người tới có điểm nào đặc biệt.
“… Thiên sinh ma vật?” Chu Nhan một mực quan sát nghiên cứu người tới kinh dị vạn phần thốt ra bốn chữ.
Lỗ tai của Giang Hâm khẽ nhúc nhích, trong lòng vui quá hóa điên. Thảo nào họ Kỷ kia lại coi trong một ma tu yếu nhược như thế, thì ra là đã nhìn thấu bản thể của ma tu này! Thật tốt quá, dù không chiếm được mồi lửa, nếu có thể bắt giữ Thiên sinh ma vật này, từ từ luyện hóa hắn…
Tiếng bước chân ầm ầm truyền tới, mọi người đã không thể không để ý tới có tộc một mắt đuổi theo.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của tộc một mắt, nét mặt người tới càng vội hơn, “Có người liên hợp với tộc nhền nhện nữ rồi, muốn cướp mồi lửa của Tiễn tộc. Ta, ta, tối qua ta nghe tộc một mắt nói thế.”
Người tới nói xong câu đó, nhìn Kỷ Tú Anh với vẻ thất vọng và hoảng loạn, buồn thương nói: “Tiền bối, ngài, ngài… ngài muốn giết ta? Vì sao chứ? Tiểu nhân làm sai gì sao? Ngươi đã đồng ý sẽ bảo vệ ta, hiện tại tộc một mắt đuổi tới…”
“Được rồi! Ta đã nói ta căn bản không biết ngươi! Hai người Giang, Chu cũng không phải kẻ ngủ, ngươi nói bậy nữa cũng vô dụng!” Có lẽ Kỷ Tú Anh chưa từng bị ai vu oan, sắc mặt phẫn nộ ghê gớm.
Người tới sắc mặt đại biến, liên tục lùi về sau vài bước, “Kỷ tiền bối, ngươi sao có thể qua sông đoạn cầu? Khi đó ngài không nói vậy. Ngài nói tiểu nhân chỉ cần nghe lời ngài, ngài sẽ bảo hộ tiểu nhân, còn nói có gì tốt nhất định sẽ chia cho tiểu nhân một phần. Ngài, ngài, ngài… ngài không thể có mới là quên cũ a! Ngài con giao cho tiểu nhân tấm bùa, bảo tiểu nhân mai phục tại chỗ tối đi đối phó với cái gì Giang cái gì Thiết Sơn Ma Vực nữa, còn có hai người Kiếm tu khác, tiểu nhân cũng đã nhận lời rồi. Người xem, bùa ngài cho ta vẫn còn đây này.”
Người tới lấy tấm bùa từ trong ngực ra, mở bàn tay ra cho hắn xem.
Kỷ Tú Anh biến sắc, quát to một tiếng: “Chết tiệt!” Một chưởng đánh về phía người tới.
Mà người tới lại ném ba tấm bùa về ba phía khác nhau, cũng hô lên ngay: “Tú Anh, động thủ!”
Gần như cùng lúc hô lên tên của Kỷ Tú Anh, Giang Hâm và Chu Nhan cũng động thủ.
Giang Hâm cho là kế trong kế, có lẽ Kỷ Tú Anh muốn khiến cho hai người hỗn loạn, sau đó thừa dịp hai người tâm thần đại loạn động thủ cướp ma một mắt.
Chu Nhan thì vẫn sợ Kỷ Tú Anh sẽ ra tay hại hắn bởi vì Hóa Anh Đan, nghe tới tên của Kỷ Tú Anh được hô lên rồi, lòng liền nghĩ ‘quả nhiên’, thuốc bột Phệ Ma vẫn nắm chặt trong tay lập tức vẩy về phía Kỷ Tú Anh.
Giang Hâm vì đối phó với Kỷ Tú Anh, phải buông Tóc Trắng ra.
Mà trong nháy mắt Giang Hâm buông Tóc Trắng, bốn sợi dây thừng từ xa kéo tới nhanh chóng.
“Au!” Tốc độ tránh né của Truyền Sơn dù có nhanh nữa vẫn bị Kỷ Tú Anh đá trúng cánh tay trái.
Đau đớn kịch liệt truyền tới từ cánh tay nói với hắn, cánh tay trái của hắn rất có khả năng đã nát bấy, hắn chỉ mới Luyện Khí Kỳ đã chống lại Ma tu hậu kỳ Kết Đan cũng thực quá khó khăn cho hắn rồi, có thể giữ lại cái mạng đã là phúc lớn của hắn. Hắn đang đánh cược, cược ba ma tu nhận ra hắn là Thiên sinh ma vật rồi sẽ không hạ tử thủ với hắn. Chỉ cần hắn không chết, hắn liền có cơ hội.
Chỉ là… tuy không chết, nguy hiểm bị cụt chân tay của phần cơ thể còn lại có lẽ khó tránh nổi.
Bất công! Qúa là bất công! Đây đúng là người lớn bắt nạt trẻ nhỏ! Truyền Sơn thầm rơi lệ đầy mặt. Dù trong lòng hắn có không muốn thừa nhận bản thân ở trước mặt cao thủ chẳng qua là một đứa trẻ lớn xác đến đâu đi nữa thì sự thực lại làm hắn hiểu mình yếu nhược tới mức nào.
Cũng may sức chống kế với khổ đau của hắn khá mạnh, không ngã xuống tại chỗ.
Nhưng đáng ăn mừng là, tấm bùa rùa ngọc đưa cho hắn đã có tác dụng rồi. Một con thủy long ngăn cản Chu Nhan, một lá bùa bạo thổ che mắt Giang Hâm, một gã thần binh giáp vàng lợi hại nhất lại đi lên đánh Kỷ Tú Anh hai chiêu liền.
Dây thừng bốn người Mắt To tung còn chưa tới gần ba người Kỷ Tú Anh đã rơi xuống đất, đây là vì phòng ngừa đối phương kéo dây thừng trói ngược lại họ, họ chỉ làm một hành động cho có rồi ném luôn dây thừng. Chỉ có bộ thừng ném về phía Tóc Trắng mới là bộ thừng thực sự, trói được rồi liền kéo mạnh về sau.
Đây là kế sách Truyền Sơn định ra, hắn cố gắng để ba người nội chiến, sau đó tìm cơ hội tung lá bùa ra để bọn Mắt To ra tay cứu Tóc Trắng, vào lúc Tóc Trắng bị dây thừng trói rồi thì đồng thời hắn phụ trách ngăn cản tất cả công kích đánh úp về phía Tóc Trắng, để nó bình an được cứu giúp.
Còn về một Luyện Khí Kỳ yếu như hắn làm cách nào để ngăn cản ba cao thủ Kết Đan Kỳ, hắn đã nghĩ ra ít nhất bốn cách ứng biến. Có lẽ hắn không phải loại nhân vật bày mưu tính kế như quân sư, nhưng hắn càng am hiểu cách chiến đấu tại hiện trường, tùy cơ ứng biến. Binh chủng khác biệt, phương hướng huấn luyện cũng khác biệt, tìm kiếm cơ hội, tận dụng mọi thứ, cầu sinh trong tuyệt cảnh là công khóa bắt buộc của hắn.
Lúc này, phải có mưu, nhưng dũng cũng không được thiếu. Cơ hội thoáng cái đã qua, nếu như chỉ nghĩ tới cách biệt tu vi và số người thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đạt được mục đích.
Mà biến số cầu sinh của hắn có bốn: thứ nhất, Giang, Chu và Kỷ không phải chung đường, có không gian gây xích mích, đây là căn bản của vấn đề cầu sinh; thứ hai, tung tích của mồi lửa, họ muốn biết nên sẽ không giết chết hắn dễ dàng; thứ ba, đệ tử Thiết Sơn Ma Vực Ngưng Khí Kỳ lần trước có thể đã nhận ra hắn có liên quan tới Thiên sinh ma vật, ba vị cao thủ Kết Đan Kỳ chắc chắn cũng có thể nhận ra, xuất phát từ khát cầu với Thiên sinh ma vật, họ cũng sẽ không giết hắn dễ dàng. Thứ tư chính là tấm bùa rùa con đưa cho hắn.
Có bốn biến số này, hắn đã có cơ hội đào sinh lớn. Hiện tại, cơ hội của hắn đã tới rồi!
Bởi vì thuốc bột Phệ Ma của Chu Nhan ném ra, Kỷ Tú Anh mất một khoảng thời gian né tránh, lại không rõ thân phận tấm bùa do tên mới tới ném ra ngăn cản lối đi.
Chu Nhan bị thủy long cuốn lấy, nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách tốt đẹp, chỉ có thể trái tránh phải né.
Còn Giang Hâm, lúc đầu thì muốn công kích Kỷ Tú Anh, lại bị tấm bùa bạo thổ che khuất tầm nhìn. Khi gã phẩy hết bụi bặm, vừa vặn thấy Tóc Trắng bị dây thừng kéo đi, lập tức bỏ việc đối phó Kỷ Tú Anh mà vung phi kiếm cắt dây thừng.
Truyền Sơn tự biết mình không phải đối thủ của ba người, từ lúc Tóc Trắng bị kéo rời khỏi bên cạnh đã bắt đầu ngưng tụ vật chất thuộc tính kim xung quanh. Đồng thời trên tay cầm tấm bùa cuối cùng rùa con đưa hắn. Một tấm bùa này cũng ném ra, uy lực giữ người yếu nhất.
Lúc rùa con cho hắn bốn tấm bùa vốn là dùng để học cách vẽ, có lẽ cũng không ngờ hắn lại dùng nhanh như thế.
Aizz, sớm biết bùa của rùa con hữu dụng như thế, hắn nên lấy thêm mấy tấm lúc chia tay mới đúng. Tiếc là hiện tại nghĩ tới những chuyện này đã muộn rồi.
Phi kiếm của Giang Hâm đánh tới, Truyền Sơn cố gắng ngưng tụ thành một bức tường kim loại có độ dày như thẻ trẻ, cản trở phi kiếm của Giang Hâm lại. Đây có lẽ là do trước đó hắn đã có chuẩn bị, bằng không hắn không nhìn ra được lúc nào Giang Hâm rút kiếm thì làm sao mà ngăn cản đúng lúc được?
Tay Giang Hâm thu hồi phi kiếm, cười lạnh một tiếng, vận năm phần công lực một lần nữa chỉ huy phi kiếm bổ tới phía Tóc Trắng! Thứ không chiếm được, gã cũng không để người khác đạt được.
Truyền Sơn cũng không trông cậy dựa vào một bức tường mỏng manh như thế có thể cho hắn và các ma một mắt thuận lợi chạy trốn. Hiện tại là lúc hắn phát huy tác dụng cuối cùng, có lẽ nếu tương lai hắn còn sống, một ngày nào đó, hắn sẽ hối hận vì hành vi hôm nay của mình, nhưng bây giờ hắn căn bản không nghĩ nhiều được như thế.
Hắn nhìn thấy Giang Hâm triệu hồi phi kiếm, gần như là vô ý thức, đem tấm bùa còn lại cuối cùng dán lên chân, hú lên quái dị, vận công lực toàn thân, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất, cộng thêm sự trợ giúp của bùa, hăng hái nhào lên.
Kiếm quang đột nhiên tới, con ngươi của Truyền Sơn thoáng cái phóng lớn, cánh tay hóa thành lợi kiếm cũng chưa kịp giơ lên, hắn chỉ nhìn thấy một đường bạch quang xán lạn tới cực điểm, giống như con mãng xà thô to, tình thế ấy, sát ý lạnh thấu xương ấy, làm hắn không cách nào đáp trả được, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào thân mãng xà, trực tiếp chia tà phách của hắn làm hai!
Nam nhân cho rằng mình chết chắc rồi.
Hắn thề chính hắn đã nghe thấy tiếng phi kiếm bổ vào xương cốt hắn.
“Đứng lên! Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hiện giờ không phải lúc ngủ!” Giọng nói quen thuộc kêu to trong đầu hắn.
Canh Nhị?
Nam nhân trợn mắt, nhảy dựng lên.
Không chết? Cũng không bị thương? Không đúng, trên người hắn là cái gì thế này?
Không chỉ có mình nam nhân kinh ngạc, hai người Kỷ, Chu đã giải quyết tấm bùa công kích xong bên kia và Giang Hâm chuẩn bị đối phó Kỷ Tú Anh cùng quay đầu lại, trố mắt nhìn về phía người này.
“Không thể nào!” Giang Hâm thốt lên. Con mắt của gã cũng là con mắt trợn to nhất trong ba người, gã cực kỳ vững tin với phi kiếm của gã, một kiếm mang năm phần công lực, đừng nói Luyện Khí Kỳ, chính là cao thủ trước khi Kết Đan cũng không dễ dàng tránh được. Thế nhưng chuyện này lại xảy ra, còn xảy ra ngay trước mắt gã nữa chứ.
Chỉ thấy trên người Thiên sinh ma vật kia xuất hiện một miếng hộ giáp vân mai rùa siêu mỏng ngăm đen không ánh sáng.
Hộ giáp vừa vặn hộ chặt thân thể, vai, ngực bụng, hạ thân yếu hại, cánh tay, bắp chân, cẳng chân, không chỗ nào không bao lại, đây thế mà còn là một tấm hộ giáp toàn thân cực kỳ hiếm có.
Ai cũng biết hộ giáp tốt, nhưng ai cũng biết tài liệu hộ giáp cực kỳ hiếm có, thông thường vì tiết kiệm tài liệu, một chiếc hộ giáp hộ được rất nhiều nơi yếu hại như ngực, bụng, tính chất cực mỏng như vậy, mà lại còn là một hộ giáp có tính năng phòng thủ cực kỳ mạnh, đừng nói là tấm trọn vẹn, chính là một chiếc có một điểm trong số trên thôi cũng đã quý rồi.
Phi kiếm mang năm phần công lực Giang Hâm phóng ra không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên tấm hộ giáp.
Điều này nói nên cái gì?
Điều này nói rõ đây là một pháp bảo phòng hộ cao có thể chống lại được công kích của cao thủ Kết Đan Kỳ, phẩm cấp ít nhất không dưới trung thượng phẩm!
Người này rốt cuộc là ai?!
Một ma vật bình thường tu vi thấp sao có khả năng có được một tấm hộ giáp phòng hộ cao như vậy?
Giang Hâm không tin, gã không tin một chiếc hộ giáp không chớp mắt đã có thể chống chọi được công kích của hắn.
Truyền Sơn sờ hộ giáp trên người. Không phải kim loại, không phải đá cũng không phải gỗ, không biết được đây là tài liệu gì làm nên, mặc trên người cũng không có cảm giác trọng lượng. Gõ thử, một tiếng vang cũng không có.
Trong đầu lập tức vang lên một tiếng nói: “Đừng gõ lung tung! Cũng không được sờ!”
“Canh Nhị? Là ngươi giở trò quỷ? Ngươi lúc nào thì mặc cái này vào cho ta?” Truyền Sơn hỏi trong đầu.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, Canh Nhị không thể không hóa thành hộ giáp bảo vệ nam nhân rất bất mãn hừ hừ hai tiếng.
“Ngươi đang nói cái gì?” Truyền Sơn không nghe rõ.
“Ta nói… cẩn thận!”
Kiếm quang bay tới, Truyền Sơn vô thức giơ tay ngăn.
Đây là một kích chứa tám phần mười công lực của Giang Hâm. Dù cho thực sự là pháp bảo trung phẩm cũng sẽ vỡ vụn, chủ nhân không phải gã tự nhiên cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi cái chết. Nhưng mà!
“Binh!”
Lần này có tiếng, phi kiếm gõ lên mảnh che tay trên cánh tay phải. Không, có lẽ không nên gọi là mảnh che tay, mà nên gọi là … khiên giáp?
Truyền Sơn há miệng nhìn tấm chắn mai rùa tự động biến to trên cánh tay phải của hắn, tự động ngăn trở công kích cho hắn, bỗng nhiên như một lão địa chủ chiếm được một tòa núi vàng vậy, cực kỳ sung sướng nở nụ cười biến thái.
“Hế hế! Hế hế hế!”
Canh Nhị làm hộ giáp, “…”
Giang Hâm… trong đầu hiện lên bốn chữ to tướng: minh châu bị che mắt!
Ba người ở đây cũng không phải là người mới không có mắt nhìn, không có kiến thức, ánh mắt của Kỷ Tú Anh độc ác nhất trong tất cả.
Tu vi của Giang Hâm hắn ta biết rõ, dù đang ở trung kỳ Kết Đan, nhưng gã cũng chỉ kém chút với hắn thôi. Một kích mang tám phần mười công lực của Giang Hâm, hắn cũng chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra, huống chi là một ma vật mới sinh nho nhỏ chỉ ở cấp Luyện Khí Kỳ.
Đây, đây ít nhất cũng phải là pháp bảo tuyệt phẩm! Pháp bảo siêu cấp có khí linh, gần sát với tiên khí vô cùng vô tận!
Ngươi thấy nó không những có thể chống lại công kích của Ma tu Kết Đan Kỳ, còn có thể tự động biến hóa, thậm chí nhắc nhở chủ nhân. Bằng không phải giải thích thế nào chuyện một Ma tu Luyện Khí Kỳ lại có thể sinh ra phản ứng tức thì với công kích của Ma tu Kết Đan Kỳ chứ?
Nếu như ta có được bộ hộ giáp pháp bảo sinh ra khí linh này…
“Ực.” Ba Ma tu Kết Đan Kỳ nhất tề nuốt ngụm nước bọt.
Huyết Hồn Hải đúng là nơi tốt đẹp đúng không? Đầu tiên là mồi lửa địa tâm trong truyền thuyết xuất thế, tiếp theo lại gặp được Thiên sinh ma vật sơ sinh khó gặp, hôm nay ngay cả pháp bảo siêu cấp cũng đã xuất hiện!
“Ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào?” Kỷ Tú Anh mở miệng.
Chu Nhan thừa dịp hai người khác bị hấp dẫn bởi hộ giáp, lui một chút về sau. Y biết Kỷ Tú Anh tuyệt đối không bỏ qua cho y, vô luận vì đạt được Hóa Anh Đan, hay là vì bột phấn Phệ Ma y vừa ném. Mà y không thể khẳng định Giang Hâm sẽ chống lên Kỷ Tú Anh vì y. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, y còn muốn tìm ra tộc nhân ám hại y kia nữa, chết ở nơi đây chẳng phải là trúng kế tên giặc kia sao?
Giang Hâm gắt gao trừng tấm chắn mai rùa không lưu lại vết tích nào kia, một kích vừa rồi mang tám phần mười công lực của gã, dùng phi kiếm Đa Lan thượng phẩm do chính chưởng môn ban cho!
Gã muốn dùng mười phần công lực thử công kích một lần xem sao, nhưng bên cạnh vẫn còn không ít người có ý xấu, ít nhiều gì hắn cũng phải phòng chút. Hơn nữa, trong lòng hắn rất hiểu, dù thực sự dùng mười phần công lực công kích, có lẽ cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Hộ giáp hộ thân có thể hoàn mỹ chống lại công kích toàn lực của một Ma tu Kết Đan Kỳ, mà còn có thể sinh ra khí linh, pháp bảo như vậy có ai không động lòng chứ?
Mà lúc Kỷ Tú Anh nhìn đến hộ giáp có thể tự động biến hình chống đối công kích, hắn đã tạm thời quên béng cái gọi là mồi lửa địa tâm rồi. Đây chắc chắn là pháp bảo siêu cấp! Bảo bối gần tiên khí nhất có thể chống được công kích của cao thủ Độ Kiếp Kỳ trong truyền thuyết. Hắn là Phù tu, mồi lửa cũng không có nhiều tác dụng với hắn lắm, nhưng bộ hộ giáp toàn thân này rõ ràng có thể phát huy năng lực của một Phù tu tới mức lớn nhất.
Bộ hộ giáp này, hắn muốn có!
Nhưng trước đó, hắn còn phải thử một phen. Hắn không hy vọng bản thân nhìn lầm.
Tính ra bọn họ Tóc Trắng đã chạy được khá xa rồi, Truyền Sơn mắt thấy Canh Nhị với bảng hiệu hộ giáp có tác dụng phi phàm, lúc này thu lại nụ cười, đổi sang hướng khác xoay người bỏ chạy. Lúc này không chạy còn đợi tới khi nào, đây chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Thấy Truyền Sơn xoay người, ba người Kỷ, Giang, Chu lại mở to mắt lần nữa, nhất tề thầm mắng trong lòng: quá vô sỉ! Người này không những trước người có hộ giáp hộ thân, phía sau lại còn đeo một cái mai rùa to tướng! Ngươi có phải nam nhân không hả? Hay bản thể của tên này là một con rùa?
Truyền Sơn căn bản không biết phía sau mình còn có một cái mai rùa to tướng, chân chạy trốn nhanh hơn, nhìn từ phía sau, thực sự rất giống một con rùa to như người đứng.
Lần đầu tiên đối với Truyền Sơn tiến hành công kích, Kỷ Tú Anh còn không dám dùng hết lực, hắn sợ hủy bộ hộ giáp hiếm có khó tìm này, dù hắn nhìn nhầm đi nữa, bộ hộ giáp này không phải pháp bảo siêu cấp nhưng ít ra cũng được cho là thượng phẩm, huống chi đối thủ hiện tại chỉ có tu vi cấp Luyện Khí.
Nếu không phải trước đó Giang Hâm đã từng động thủ, cho hắn tham khảo tình hình, sợ rằng hắn còn không biết phải dùng tấm lôi phù oanh kích hộ giáp.
Lôi phù bắn ra, bay nhanh đập lên lưng Truyền Sơn.
“Ầm!”
Tia sáng đỏ như lửa xông thẳng lên trời cao.
Truyền Sơn té ngã trên mặt đất.
Kỷ Tú Anh vui vẻ, sau đó lại có phần thất vọng, đáng tiếc!
“A!” Kỷ Tú Anh đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Truyền Sơn vẫn không cảm giác được phía sau mình có cái gì, ngoáy lõ tai, vỗ mông dứng lên.
Nhìn hộ giáp trên người hắn, hình như không có vết thương gì, chắc là không sao đi?
“Canh Nhị?” Truyền Sơn gọi trong đầu.
Canh Nhị rất đau lòng, y không muốn nói. Ai bị ép chịu đòn có thể vui vẻ đứng lên được chứ? Cũng may hiện ở đây không có cao thủ gì, y không cần tổn thất tu vi. Nếu mà có, y lại phải lãng phí công lực tu bổ bản thể, tiến tới làm tu vi cơ thể y không thể tăng cao được.
“Canh Nhị, trả lời ta! Ngươi xảy ra chuyện gì?” Loáng thoáng, Truyền Sơn cảm thấy hộ giáp vân rùa trên người có quan hệ lớn với Canh Nhị.
Nhưng vào lúc này.
“Huynh đệ! Tụi tau tới cứu ngươi đây ───!”
Tiếng bước chân ầm ầm từ xa tới gần, tiếng kêu của Mắt To truyền ra thật xa trong bồn địa giữa đêm khuya.
Truyền Sơn lảo đảo một cái. Ca chạy về phía này, chính là muốn dẫn dắt họ rời đi để cho các ngươi an toàn rút lui, các ngươi thì hay rồi, lại còn chạy ngược lại!
Kỷ Tú Anh mang theo chút điên cuồng, móc hai tấm bùa công kích ra, không có tấm nào không phải bùa thượng phẩm.
Thiên Ma Viêm, dính người thành tro, thần thức diệt tan, cao thủ Nguyên Anh Kỳ cũng không dám dính vào.
Thập Chỉ Triền, giữ mình như mãng xà, càng bó càng chặt, cho đến khi huyết mạch đứt rời từng khúc, ma đan vỡ tan.
Truyền Sơn cắn răng một cái, xoay người chạy trở lại.
“Sao ngươi lại chạy lại?” Canh Nhị tỉnh táo lại kêu.
“Bọn Mắt To chạy trở lại.” Truyền Sơn vừa cảm động mà cũng vừa muốn mắng chửi người.
“Vậy ngươi muốn làm gì? Cùng chịu chết với họ?” Canh Nhị không muốn chịu đòn, nhưng y cũng không muốn bọn Mắt To chịu chết. Ai, vì sao quy sinh (cuộc đời rùa) của y luôn tràn ngập các loại mâu thuẫn nan giải chứ?
“Ta muốn bàn điều kiện với họ.”
“Ha?”
“Họ muốn cướp mồi lửa của Tiễn tộc, chắc chắn cần trợ giúp của dân địa phương, bằng không cũng sẽ không liên hợp với tộc Sừng Xà. Có lẽ chúng ta có thể thử thuyết phục họ giao dịch với tộc một mắt.”
“Không thể nào. Tộc mọt mắt sẽ không giúp người từ ngoài tới tính toán với Ma tộc ở trong Huyết Hồn Hải. Có lẽ…” Canh Nhị do dự.
“Nhị, ngươi có cách làm nào thì mau nói đi!”
Canh Nhị nổi giận, “Không được gọi là Nhị!”
“Được được được, ngươi giải quyết việc này rồi, bảo ta gọi ngươi là gì cũng được. Nói mau nói mau, ngươi có cách gì?”
“Ta biết phương pháp bắt mồi lửa nguyên thủy… À, mồi lửa nguyên thủy chính là cái họ muốn cướp, nhưng cũng không phải cái loại mồi lửa họ nghĩ.”
Canh Nhị nói lời này rất trúc trắc, nhưng Truyền Sơn vẫn hiểu như cũ, “Ý ngươi là họ cũng không hiểu cách bắt lấy mồi lửa ấy? Mồi lửa nguyên thủy ấy có gì khác biệt với mồi lửa bình thường?”
“Mồi lửa cũng phân chia cấp độ, phân chia công dụng, mà mồi lửa nguyên thủy, tên như ý nghĩa, chính là ngọn lửa sinh ra đầu tiên ở nguyên giới, nói trắng ra là, nó gần như là lão tổ tông của toàn bộ ngọn lửa, tuy chỉ có một ngọn lửa thậm chí chỉ là một hạt giống, uy lực của nó to lớn và công dụng của nó rộng rãi, và cũng là điều mà bây giờ ngươi tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được. Lợi ích lớn nhất của ngọn lửa nguyên thủy chính là không phân chia giới hạn, ai cũng có thể dùng, có thể gây dựng, khuếch trương không có cực hạn, hoàn toàn tùy theo tu vi của người dùng, nếu như gây dựng thật tố, thậm chí có thể dung hợp với tam muội chân hỏa của ngươi, trở thành nguyên hỏa bản mạng lợi hại nhất.” Canh Nhị kích động nói.
Truyền Sơn động lòng, lúc chế tác một số vật trong khoảng thời gian này, hắn liền phát hiện không có ngọn lửa tốt thực sự rất bất tiện, tuy hắn có thể tách rời và tập hợp kim loại, nhưng bởi vì thiếu thuộc tính hỏa tương tác, lúc dung hợp kim loại luôn rất mất sức, thậm chí cũng không thể nói là dung hợp, chỉ có thể nói là miễn cưỡng dính nhau lại.
“Những ma tu này cũng như Tiễn tộc vậy, cũng không biết tên gọi thực sự của những ngọn lửa này, phương pháp bắt giữ và sử dụng. Có khả năng là họ nghe được đồn đãi là có ngọn lửa tốt xuất hiện nên mới tới cướp. Đó đại khái cũng là một trong những trạm kiểm soát của Huyết Hồn Hải. Nếu họ biết đây là ngọn lửa nguyên thủy, có lẽ toàn bộ cao thủ từng trải ở Huyết Hồn Hải, chỉ cần có chút kiến thức, bao gồm cả Bạch Đồng, thậm chí cả những ma tu bây giờ còn ở bên ngoài cũng sẽ nhào tới hết. Chủ giới nơi này có lẽ rất ghét ngọn lửa kia, nhưng hắn ta cũng tuyệt đối không cho phép loại tình huống phá vỡ cân bằng giới xuất hiện.”
“Sao ngươi có thể xác định họ cũng không biết cách bắt ngọn lửa nguyên thủy?”
“Ngay cả chủ giới nơi này cũng không có cách…” Canh Nhị lầm bầm, lời sau đó lúng búng trong miệng.
Nhưng chút nội dung tiết lộ ấy thôi cũng đủ để Truyền Sơn cân nhắc, “Nếu như không có ai biết cách bắt ngọn lửa ấy như thế nào, vậy thì Tiễn tộc dùng nó ra sao?”
“Nó vẫn cứ ở đó, chủ giới Huyết Hồn Hải không thể tiêu diệt nó, nhưng nó cũng không có cách phát huy hết thực lực, hơn nữa, rất có khả năng uy lực áp chế giảm đi nhiều, bằng không Tiễn tộc cũng không thể thuận lợi sử dụng nó để luyện khí. Ta nghĩ, Tiễn tộc có lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra nó, phát hiện có thể dùng nó để luyện vũ khí, nhưng chắc chắn không có cách nào di chuyển nó, cho nên ta đoán Tiễn tộc chắc là đã xây một tế đàn hoặc là phòng luyện khí các kiểu ở chỗ phát hiện ngọn lửa.”
“Qúa tuyệt vời!” Truyền Sơn vui vẻ quên luôn cả đau đớn ở cánh tay phải, “Canh Nhị, ngươi xác định chứ, xác định trừ ngươi ra không có ai có thể lấy được ngọn lửa?”
“Ở trong Huyết Hồn Hải… phải.”
“Mặt khác, bây giờ ta có thể tiến vào lòng đất sao?” Truyền Sơn nảy ra một ý tưởng.
“Chỉ cần ngươi không cởi hộ giáp, là có thể vào.” Canh Nhị không cam không muốn trả lời.
“Ha ha! Nhị à, ngươi đúng là hiền…. hiền lão đệ của ta!” Truyền Sơn trong lòng đã nắm chắc, khí cũng đủ rồi, lúc này vận khí hô to lên: “Hai vị tiền bối, chờ đã! Đừng công kích, ta có chuyện muốn nói.”
Đã muộn, Kỷ Tú Anh đã bắn hai tấm bùa công kích trong tay.
Truyền Sơn nhìn ngàn vạn ngọn lửa màu đen và vô số quang xà (ánh sáng hình con rắn) kéo tới trước mặt, da mặt giần giật, cánh tay phải hóa thành lợi kiếm chuẩn bị chống đỡ.
Bề ngoài của Kỷ Tú Anh là một nam tử tiêu sái thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trường bào nghiễm tụ (áo khoác ngoài dài tới chân), tóc dài như mực, mi tựa viễn sơn (mi gồ và dày), mắt như sao sáng, tổng thể thì bất kể là bề ngoài hay khí chất, thoạt nhìn cũng không giống ma tu mà giống tiên nhân nhập thế hơn.
Kỷ Tú Anh mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Giang Hâm khoan dung tựa như một trưởng bối hòa ái, “Ta biết ngươi, đệ tử nội môn đời chữ Kim Ngọc Hòa Tinh Thiết Sơn Ma Vực, chưa đến năm mươi tuổi đã tu đến Đan thành, tư chất tuyệt hảo, tiền đồ vô lượng.”
Kỷ Tú Anh lại nhìn về phía Chu Nhan, quan sát một chút nói: “Ngươi là… Đan tu? Trước đó nghe nói ngươi họ Chu, Thần Dược Tinh Chu gia và ngươi có quan hệ gì?”
“Chu Nhan kiến quá Kỷ tiền bối.” Khi nhìn rõ người tới là ai xong, tư thái của Chu Nhan khiêm tốn hơn nhiều. Bối phận tu chân không luận số tuổi chỉ luận tu vi, dù Chu Nhan lớn tuổi hơn Kỷ Tú Anh nhiều, cũng phải gọi hắn ta một tiếng tiền bối. Kể rằng vị cao thủ thiên tài chưa đến bốn mươi tuổi đã tu đến hậu kỳ Kết Đan Kỷ Tú Anh này xuất thân tu chân từ Chân Ma Môn ở đại tinh là Lan tinh, mà Chân Ma Môn cũng là một trong ba đại môn phái tu ma lớn trong Ma giới, địa vị tương đương với Tam Đạo Quan và Thất Tinh Môn – danh môn tu chân chính đạo.
“Ngươi chính là Chu Nhan?” Kỷ Tú Anh tựa hồ có phần kinh ngạc, “Luyện ra Hóa Anh Đan chính là ngươi?”
“Không dám, chỉ là đúng dịp mà thôi.” Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo Chu Nhan. Loại ma dược Hóa Anh đan này cực kỳ ngang ngược, chỉ cần ngươi vẫn chưa tới Phân Thần Kỳ, chỉ cần một viên, bất kể ngươi là ai đều sẽ bị tan nguyên anh xuống Luyện Khí Kỳ, có những người vận khí xấu, thậm chí sẽ mất luôn tính mạng. Điều này gần như là tối kỵ của toàn bộ tu giả.
Chuyện hắn luyện thành Hóa Anh Đan vốn là cực mật trong môn, cũng không biết sao lại tiết lộ ra ngoài, điều này đã làm hắn thoáng chốc trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Tuy nói đã giành được danh tiếng cho mình, nhưng đồng thời cũng đẩy bản thân hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Mà đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao hắn cam lòng mạo hiểu phiêu lưu tiến vào Huyết Hồn Hải tôi luyện. Hắn luôn cảm thấy trong nhà có ai đang đối phó hắn, hơn nữa địa vị không thấp như hắn, bằng không vì sao chuyện cơ mật như vậy lại bị tiết lộ ra ngoài?
“Ha hả, Chu tiểu đệ ngàn vạn lần đừng coi thường mình như vậy. Chỉ bằng Hóa Anh Đan thất truyền gần năm trăm năm cũng không ai luyện chế thành công, mà ngươi lại có thể luyện ra dược ấy khi mới kết đan không lâu, là có thể chứng minh thiên phú luyện đan phi phàm không ai sánh bằng rồi.”
“Kỷ tiền bối quá khen.” Một tiếng Chu tiểu đệ, làm mồ hôi lạnh trên người Chu Nhan càng vã ra như tắm.
“Đừng nhiều lời, họ Kỷ kia, tu vi của ngươi cao hơn so với cả hai người chúng ta, cũng không cần vòng vèo với chúng ta làm gì, ngươi nói thẳng mục đích của ngươi ra đi.” Giang Hâm cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, ở một bên sốt ruột nói.
“Ha hả, ta còn muốn hỏi qua hai vị không đi hoàn thành nhiệm vụ cướp đoạt mồi lửa, ở đây bắt cóc một ma một mắt nhỏ để làm gì đây nữa?”
“Ngươi không phải mới vừa nhắc tới tộc Sừng Xà sao? Ngươi sẽ không rõ chúng ta làm gì ư? Đừng giả vờ giả vịt nữa, ngươi là người thế nào, lão tử quá rõ rồi.” Giang Hâm tựa hồ thấy Kỷ Tú Anh cực kỳ ngứa mắt, không hề có ý kiêng dè tu vi của đối phương, những câu trên đều ngầm có ý cười nhạo và châm chọc.
“Giang lão đệ, tính tình của ngươi tựa hồ càng ngày càng tệ đấy.” Kỷ Tú Anh mỉm cười, chuyển đề tài: “Ta rất hứng thú với kế hoạch của các ngươi, thế nào, không ngại cho ta gia nhập vào chứ?”
“Có Kỷ tiền bối giúp đỡ, chuyện này chắc chắn là mười phần chắc chín rồi.” Chu Nhan cướp lời Giang Hâm, mau chóng đón lời.
“Nhưng mà…”
Thực ra trong lòng Kỷ Tú Anh rất rõ Chu Nhan đang nhưng mà cái gì, nhưng hắn ta vẫn không chịu mở miệng nêu rõ.
Chu Nhan bất đắc dĩ, đành phải vạch trần: “Nhưng mà mồi lửa chỉ có một, không biết tiền bối có tính toán gì?”
“Đương nhiên là chia đều.”
“… Vậy thật tốt quá.” Chu Nhan và Giang Hâm đều biết người này đang nói bậy, chờ vật tới tay rồi, ai lại chia đều bảo bối cho người khác chứ, hơn nữa còn là chia ba phần? Huống chi người này còn có thực lực đối phó hai người còn lại.
“Chu Nhan, ngươi đây là đang dẫn sói vào nhà đấy!” Giang Hâm mặt lạnh nói.
Chu Nhan nghĩ thầm, đến cả cái tên lãng tử nóng nảy không đầu óc như ngươi còn biết, chẳng lẽ ta không rõ ư? Nhưng ngươi ta hai người ai có thể đánh thắng được hắn ta? Việc này chỉ có thể từ từ tính toán, bây giờ lá phải lá trái với nhau, đều là Đan tu, hắn có giá trị vũ lực thấp nhất chắc chắn là chịu thiệt.
“Giang Hâm, nếu ngươi không hài lòng với ta, bây giờ ngươi có thể rời khỏi.”
“Được, Chu Nhan, chúng ta đi!” Giang Hâm giả vờ không hiểu lời hắn ta nói, một chân xách Tóc Trắng lên.
“Ngươi có thể đi, ma một mắt nhỏ để lại.”
“Ngươi!” Giang Hâm nắm chặt Tóc Trắng, trợn mắt nhìn Kỷ Tú Anh.
Kỷ Tú Anh đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Thân thể Giang Hâm khẽ nhích, tựa hồ muốn ra tay, lại sợ là cạm bẫy, vẫn không dám động.
Chu Nhan cũng không dám động.
“Lại có ai tới nữa?” Giang Hâm nhíu chặt mày.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ xa tới gần.
“Tiền bối! Kỷ tiền bối! Hỏng rồi, các ma một mắt đuổi theo tới đây rồi! Mồi lửa cũng sắp bị người cướp rồi!” Giọng nói hoảng loạn, khờ ngốc từ xa truyền tới.
Giang Hâm và Chu Nhan cùng nhìn về phía Kỷ Tú Anh, Chu Nhan hơi lui về sau tới gần Giang Hâm, trong tay cũng chuẩn bị dược phấn với uy lực cực mạnh.
Sắc mặt bình thản của Kỷ Tú Anh bị phá vỡ, đôi lông mày xinh đẹp tuyệt trần thoáng cái đã nhăn nhíu lại với nhau.
Một bóng người cực kỳ cao to so với loài người nhanh chóng tiếp cận ba người.
“Hồng hộc”, người tới lau mồ hôi, đến nơi cách Kỷ Tú Anh chừng mười bước thì đứng lại, vẻ mặt vui mừng hô lên: “Kỷ tiền bối, quả nhiên ngài ở đây!”
Không đợi Kỷ Tú Anh mở miệng, người tới đã nhanh chóng hét lên: “Tiền bối, xin lỗi, chuyện gấp ngài bảo tiểu nhân làm tiểu nhân đã làm hỏng mất rồi. Ngài bảo tiểu nhân tiếp chân tộc một mắt nghĩ cách bắt một ma một mắt nhỏ, tiểu nhân cũng đã sắp thành công rồi, nhưng đêm nay tộc một mắt tự dưng làm ầm ĩ lên, nói họ đã đánh mất một đứa trẻ, còn cứ khăng khăng là ta làm. Bất kể ta giải thích thế nào cũng không nghe, ta vất vả lắm mới… A! Ma một mắt nhỏ bị ngài bắt rồi à? Tiền bối, sao ngài không nói trước với tiểu nhân một tiếng? Hai vị huynh đệ này là?”
Kỷ Tú Anh sầm mặt, “Ngươi là ai? Ai phái ngươi tới?”
Người tới run run một chút, vẻ mặt mờ mịt và sợ hãi, “Kỷ tiền bối, ngài đang nói gì thế? Ta là tân lão Thất a, hôm qua ngài còn đi tìm ta… A! Ngài dặn dò không cho tiểu nhân tự ý tới nơi này, nhưng tộc một mắt đang truy sát ta…”
Người tới có gương mặt cực kỳ chính trực, đoan trang, vừa nhìn đã biết là kiểu người trung hậu não phẳng, lúc này, trên khuôn mặt ấy tràn ngập vẻ bất an và hoảng loạn.
Đôi mắt Giang Hâm giần giật, “Kỷ Tú Anh, Kỷ tiền bối, không giới thiệu qua vị tiểu huynh đệ này cho chúng ta sao?”
Chu Nhan cũng nói: “Kỷ tiền bối, hiện tại là bốn người rồi, mồi lửa này có phải cũng muốn chia làm bốn phần không?”
Ánh mắt của Chu Nhan, Giang Hâm đảo qua đảo lại trên gương mặt của Kỷ Tú Anh và người tới. Người này không phải là ma tu ngu ngốc rớt vào sông bị Thạch bạng cắn đầy người tối qua sao? Thảo nào một gã ma tu lại giao hảo với tộc một mắt, thì ra…
“Ta căn bản không biết người này!” Sắc mặt Kỷ Tú Anh càng âm trầm hơn. Khí tức của người này rất lạ, tựa hồ không giống ma tu do người nhập ma, cũng không giống như là Ma tộc, mà giống như là… Thiên sinh ma vậ do âm chí tà khí thiên địa tự nhiên dựng dục thành vậy?
“Tiền bối? Ta có phải đã làm sai chuyện gì không? Lẽ nào… Hai người này chính là người ngươi sẽ đối phó…”
“Câm miệng! Đồ vô liêm sỉ, nói năng bậy bạ!” Kỷ Tú Anh vung chưởng liền đánh. Nếu như ma tu này là Thiên sinh ma vật thật sự, hắn không ngại bắt giữ ma vật này để luyện hóa cơ thể hắn.
Thân thể người tới tức thì căng thẳng, thầm hô to: còn chưa tới lúc, nhẫn nhịn!
“Chờ đã! Ta mặc kệ ngươi có biết người này hay không, trước tiên để hắn nói rõ chuyện mồi lửa đã!” Một đường hàn quang sáng lên, kiếm của Giang Hâm chặn thế tiến công của Kỷ Tú Anh.
Người tới trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm, đây là thực lực của Kiếm tu Kết Đan Kỳ sao? Một kiếm này hắn chẳng nhìn ra được đối phương đã rút nó ra, chém nó như thế nào.
Kỷ Tú Anh thấy người tới tu vi cực thấp, xuất chưởng cũng không dùng mấy phần tu vi, nên mới để Giang Hâm dễ dàng cản lại.
“Người này nói năng bậy bạ, không biết là ai phái tới, tám phần mười là muốn gây xích mích ba người chúng ta, để chúng ta tiêu hao thể lực đôi bên, lời người này nói tuyệt đối không thể tin được.”
Lòng Kỷ Tú Anh rõ ràng người tới có vấn đề, nhưng Giang Hâm và Chu Nhan giữ vai trò chủ đạo, hơn nữa gương mặt của người kia thoạt nhìn không giống người xấu, trong lòng tự nhiên giấu đi nỗi nghi ngờ.
“Ngươi! Ta mặc kệ ngươi là ai, ngươi vừa nói mồi lửa bị người đoạt là thế nào? Nói rõ ra!” Giang Hâm sải một bước lên trước quát hỏi. Bởi vì trong lòng có mối quan tâm là tung tích của mồi lửa, hắn cũng không nhận ra người tới có điểm nào đặc biệt.
“… Thiên sinh ma vật?” Chu Nhan một mực quan sát nghiên cứu người tới kinh dị vạn phần thốt ra bốn chữ.
Lỗ tai của Giang Hâm khẽ nhúc nhích, trong lòng vui quá hóa điên. Thảo nào họ Kỷ kia lại coi trong một ma tu yếu nhược như thế, thì ra là đã nhìn thấu bản thể của ma tu này! Thật tốt quá, dù không chiếm được mồi lửa, nếu có thể bắt giữ Thiên sinh ma vật này, từ từ luyện hóa hắn…
Tiếng bước chân ầm ầm truyền tới, mọi người đã không thể không để ý tới có tộc một mắt đuổi theo.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân của tộc một mắt, nét mặt người tới càng vội hơn, “Có người liên hợp với tộc nhền nhện nữ rồi, muốn cướp mồi lửa của Tiễn tộc. Ta, ta, tối qua ta nghe tộc một mắt nói thế.”
Người tới nói xong câu đó, nhìn Kỷ Tú Anh với vẻ thất vọng và hoảng loạn, buồn thương nói: “Tiền bối, ngài, ngài… ngài muốn giết ta? Vì sao chứ? Tiểu nhân làm sai gì sao? Ngươi đã đồng ý sẽ bảo vệ ta, hiện tại tộc một mắt đuổi tới…”
“Được rồi! Ta đã nói ta căn bản không biết ngươi! Hai người Giang, Chu cũng không phải kẻ ngủ, ngươi nói bậy nữa cũng vô dụng!” Có lẽ Kỷ Tú Anh chưa từng bị ai vu oan, sắc mặt phẫn nộ ghê gớm.
Người tới sắc mặt đại biến, liên tục lùi về sau vài bước, “Kỷ tiền bối, ngươi sao có thể qua sông đoạn cầu? Khi đó ngài không nói vậy. Ngài nói tiểu nhân chỉ cần nghe lời ngài, ngài sẽ bảo hộ tiểu nhân, còn nói có gì tốt nhất định sẽ chia cho tiểu nhân một phần. Ngài, ngài, ngài… ngài không thể có mới là quên cũ a! Ngài con giao cho tiểu nhân tấm bùa, bảo tiểu nhân mai phục tại chỗ tối đi đối phó với cái gì Giang cái gì Thiết Sơn Ma Vực nữa, còn có hai người Kiếm tu khác, tiểu nhân cũng đã nhận lời rồi. Người xem, bùa ngài cho ta vẫn còn đây này.”
Người tới lấy tấm bùa từ trong ngực ra, mở bàn tay ra cho hắn xem.
Kỷ Tú Anh biến sắc, quát to một tiếng: “Chết tiệt!” Một chưởng đánh về phía người tới.
Mà người tới lại ném ba tấm bùa về ba phía khác nhau, cũng hô lên ngay: “Tú Anh, động thủ!”
Gần như cùng lúc hô lên tên của Kỷ Tú Anh, Giang Hâm và Chu Nhan cũng động thủ.
Giang Hâm cho là kế trong kế, có lẽ Kỷ Tú Anh muốn khiến cho hai người hỗn loạn, sau đó thừa dịp hai người tâm thần đại loạn động thủ cướp ma một mắt.
Chu Nhan thì vẫn sợ Kỷ Tú Anh sẽ ra tay hại hắn bởi vì Hóa Anh Đan, nghe tới tên của Kỷ Tú Anh được hô lên rồi, lòng liền nghĩ ‘quả nhiên’, thuốc bột Phệ Ma vẫn nắm chặt trong tay lập tức vẩy về phía Kỷ Tú Anh.
Giang Hâm vì đối phó với Kỷ Tú Anh, phải buông Tóc Trắng ra.
Mà trong nháy mắt Giang Hâm buông Tóc Trắng, bốn sợi dây thừng từ xa kéo tới nhanh chóng.
“Au!” Tốc độ tránh né của Truyền Sơn dù có nhanh nữa vẫn bị Kỷ Tú Anh đá trúng cánh tay trái.
Đau đớn kịch liệt truyền tới từ cánh tay nói với hắn, cánh tay trái của hắn rất có khả năng đã nát bấy, hắn chỉ mới Luyện Khí Kỳ đã chống lại Ma tu hậu kỳ Kết Đan cũng thực quá khó khăn cho hắn rồi, có thể giữ lại cái mạng đã là phúc lớn của hắn. Hắn đang đánh cược, cược ba ma tu nhận ra hắn là Thiên sinh ma vật rồi sẽ không hạ tử thủ với hắn. Chỉ cần hắn không chết, hắn liền có cơ hội.
Chỉ là… tuy không chết, nguy hiểm bị cụt chân tay của phần cơ thể còn lại có lẽ khó tránh nổi.
Bất công! Qúa là bất công! Đây đúng là người lớn bắt nạt trẻ nhỏ! Truyền Sơn thầm rơi lệ đầy mặt. Dù trong lòng hắn có không muốn thừa nhận bản thân ở trước mặt cao thủ chẳng qua là một đứa trẻ lớn xác đến đâu đi nữa thì sự thực lại làm hắn hiểu mình yếu nhược tới mức nào.
Cũng may sức chống kế với khổ đau của hắn khá mạnh, không ngã xuống tại chỗ.
Nhưng đáng ăn mừng là, tấm bùa rùa ngọc đưa cho hắn đã có tác dụng rồi. Một con thủy long ngăn cản Chu Nhan, một lá bùa bạo thổ che mắt Giang Hâm, một gã thần binh giáp vàng lợi hại nhất lại đi lên đánh Kỷ Tú Anh hai chiêu liền.
Dây thừng bốn người Mắt To tung còn chưa tới gần ba người Kỷ Tú Anh đã rơi xuống đất, đây là vì phòng ngừa đối phương kéo dây thừng trói ngược lại họ, họ chỉ làm một hành động cho có rồi ném luôn dây thừng. Chỉ có bộ thừng ném về phía Tóc Trắng mới là bộ thừng thực sự, trói được rồi liền kéo mạnh về sau.
Đây là kế sách Truyền Sơn định ra, hắn cố gắng để ba người nội chiến, sau đó tìm cơ hội tung lá bùa ra để bọn Mắt To ra tay cứu Tóc Trắng, vào lúc Tóc Trắng bị dây thừng trói rồi thì đồng thời hắn phụ trách ngăn cản tất cả công kích đánh úp về phía Tóc Trắng, để nó bình an được cứu giúp.
Còn về một Luyện Khí Kỳ yếu như hắn làm cách nào để ngăn cản ba cao thủ Kết Đan Kỳ, hắn đã nghĩ ra ít nhất bốn cách ứng biến. Có lẽ hắn không phải loại nhân vật bày mưu tính kế như quân sư, nhưng hắn càng am hiểu cách chiến đấu tại hiện trường, tùy cơ ứng biến. Binh chủng khác biệt, phương hướng huấn luyện cũng khác biệt, tìm kiếm cơ hội, tận dụng mọi thứ, cầu sinh trong tuyệt cảnh là công khóa bắt buộc của hắn.
Lúc này, phải có mưu, nhưng dũng cũng không được thiếu. Cơ hội thoáng cái đã qua, nếu như chỉ nghĩ tới cách biệt tu vi và số người thì vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đạt được mục đích.
Mà biến số cầu sinh của hắn có bốn: thứ nhất, Giang, Chu và Kỷ không phải chung đường, có không gian gây xích mích, đây là căn bản của vấn đề cầu sinh; thứ hai, tung tích của mồi lửa, họ muốn biết nên sẽ không giết chết hắn dễ dàng; thứ ba, đệ tử Thiết Sơn Ma Vực Ngưng Khí Kỳ lần trước có thể đã nhận ra hắn có liên quan tới Thiên sinh ma vật, ba vị cao thủ Kết Đan Kỳ chắc chắn cũng có thể nhận ra, xuất phát từ khát cầu với Thiên sinh ma vật, họ cũng sẽ không giết hắn dễ dàng. Thứ tư chính là tấm bùa rùa con đưa cho hắn.
Có bốn biến số này, hắn đã có cơ hội đào sinh lớn. Hiện tại, cơ hội của hắn đã tới rồi!
Bởi vì thuốc bột Phệ Ma của Chu Nhan ném ra, Kỷ Tú Anh mất một khoảng thời gian né tránh, lại không rõ thân phận tấm bùa do tên mới tới ném ra ngăn cản lối đi.
Chu Nhan bị thủy long cuốn lấy, nhất thời cũng không nghĩ ra được đối sách tốt đẹp, chỉ có thể trái tránh phải né.
Còn Giang Hâm, lúc đầu thì muốn công kích Kỷ Tú Anh, lại bị tấm bùa bạo thổ che khuất tầm nhìn. Khi gã phẩy hết bụi bặm, vừa vặn thấy Tóc Trắng bị dây thừng kéo đi, lập tức bỏ việc đối phó Kỷ Tú Anh mà vung phi kiếm cắt dây thừng.
Truyền Sơn tự biết mình không phải đối thủ của ba người, từ lúc Tóc Trắng bị kéo rời khỏi bên cạnh đã bắt đầu ngưng tụ vật chất thuộc tính kim xung quanh. Đồng thời trên tay cầm tấm bùa cuối cùng rùa con đưa hắn. Một tấm bùa này cũng ném ra, uy lực giữ người yếu nhất.
Lúc rùa con cho hắn bốn tấm bùa vốn là dùng để học cách vẽ, có lẽ cũng không ngờ hắn lại dùng nhanh như thế.
Aizz, sớm biết bùa của rùa con hữu dụng như thế, hắn nên lấy thêm mấy tấm lúc chia tay mới đúng. Tiếc là hiện tại nghĩ tới những chuyện này đã muộn rồi.
Phi kiếm của Giang Hâm đánh tới, Truyền Sơn cố gắng ngưng tụ thành một bức tường kim loại có độ dày như thẻ trẻ, cản trở phi kiếm của Giang Hâm lại. Đây có lẽ là do trước đó hắn đã có chuẩn bị, bằng không hắn không nhìn ra được lúc nào Giang Hâm rút kiếm thì làm sao mà ngăn cản đúng lúc được?
Tay Giang Hâm thu hồi phi kiếm, cười lạnh một tiếng, vận năm phần công lực một lần nữa chỉ huy phi kiếm bổ tới phía Tóc Trắng! Thứ không chiếm được, gã cũng không để người khác đạt được.
Truyền Sơn cũng không trông cậy dựa vào một bức tường mỏng manh như thế có thể cho hắn và các ma một mắt thuận lợi chạy trốn. Hiện tại là lúc hắn phát huy tác dụng cuối cùng, có lẽ nếu tương lai hắn còn sống, một ngày nào đó, hắn sẽ hối hận vì hành vi hôm nay của mình, nhưng bây giờ hắn căn bản không nghĩ nhiều được như thế.
Hắn nhìn thấy Giang Hâm triệu hồi phi kiếm, gần như là vô ý thức, đem tấm bùa còn lại cuối cùng dán lên chân, hú lên quái dị, vận công lực toàn thân, dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất, cộng thêm sự trợ giúp của bùa, hăng hái nhào lên.
Kiếm quang đột nhiên tới, con ngươi của Truyền Sơn thoáng cái phóng lớn, cánh tay hóa thành lợi kiếm cũng chưa kịp giơ lên, hắn chỉ nhìn thấy một đường bạch quang xán lạn tới cực điểm, giống như con mãng xà thô to, tình thế ấy, sát ý lạnh thấu xương ấy, làm hắn không cách nào đáp trả được, chỉ có thể mở to mắt nhìn vào thân mãng xà, trực tiếp chia tà phách của hắn làm hai!
Nam nhân cho rằng mình chết chắc rồi.
Hắn thề chính hắn đã nghe thấy tiếng phi kiếm bổ vào xương cốt hắn.
“Đứng lên! Còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, hiện giờ không phải lúc ngủ!” Giọng nói quen thuộc kêu to trong đầu hắn.
Canh Nhị?
Nam nhân trợn mắt, nhảy dựng lên.
Không chết? Cũng không bị thương? Không đúng, trên người hắn là cái gì thế này?
Không chỉ có mình nam nhân kinh ngạc, hai người Kỷ, Chu đã giải quyết tấm bùa công kích xong bên kia và Giang Hâm chuẩn bị đối phó Kỷ Tú Anh cùng quay đầu lại, trố mắt nhìn về phía người này.
“Không thể nào!” Giang Hâm thốt lên. Con mắt của gã cũng là con mắt trợn to nhất trong ba người, gã cực kỳ vững tin với phi kiếm của gã, một kiếm mang năm phần công lực, đừng nói Luyện Khí Kỳ, chính là cao thủ trước khi Kết Đan cũng không dễ dàng tránh được. Thế nhưng chuyện này lại xảy ra, còn xảy ra ngay trước mắt gã nữa chứ.
Chỉ thấy trên người Thiên sinh ma vật kia xuất hiện một miếng hộ giáp vân mai rùa siêu mỏng ngăm đen không ánh sáng.
Hộ giáp vừa vặn hộ chặt thân thể, vai, ngực bụng, hạ thân yếu hại, cánh tay, bắp chân, cẳng chân, không chỗ nào không bao lại, đây thế mà còn là một tấm hộ giáp toàn thân cực kỳ hiếm có.
Ai cũng biết hộ giáp tốt, nhưng ai cũng biết tài liệu hộ giáp cực kỳ hiếm có, thông thường vì tiết kiệm tài liệu, một chiếc hộ giáp hộ được rất nhiều nơi yếu hại như ngực, bụng, tính chất cực mỏng như vậy, mà lại còn là một hộ giáp có tính năng phòng thủ cực kỳ mạnh, đừng nói là tấm trọn vẹn, chính là một chiếc có một điểm trong số trên thôi cũng đã quý rồi.
Phi kiếm mang năm phần công lực Giang Hâm phóng ra không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên tấm hộ giáp.
Điều này nói nên cái gì?
Điều này nói rõ đây là một pháp bảo phòng hộ cao có thể chống lại được công kích của cao thủ Kết Đan Kỳ, phẩm cấp ít nhất không dưới trung thượng phẩm!
Người này rốt cuộc là ai?!
Một ma vật bình thường tu vi thấp sao có khả năng có được một tấm hộ giáp phòng hộ cao như vậy?
Giang Hâm không tin, gã không tin một chiếc hộ giáp không chớp mắt đã có thể chống chọi được công kích của hắn.
Truyền Sơn sờ hộ giáp trên người. Không phải kim loại, không phải đá cũng không phải gỗ, không biết được đây là tài liệu gì làm nên, mặc trên người cũng không có cảm giác trọng lượng. Gõ thử, một tiếng vang cũng không có.
Trong đầu lập tức vang lên một tiếng nói: “Đừng gõ lung tung! Cũng không được sờ!”
“Canh Nhị? Là ngươi giở trò quỷ? Ngươi lúc nào thì mặc cái này vào cho ta?” Truyền Sơn hỏi trong đầu.
Bởi vì sự tình khẩn cấp, Canh Nhị không thể không hóa thành hộ giáp bảo vệ nam nhân rất bất mãn hừ hừ hai tiếng.
“Ngươi đang nói cái gì?” Truyền Sơn không nghe rõ.
“Ta nói… cẩn thận!”
Kiếm quang bay tới, Truyền Sơn vô thức giơ tay ngăn.
Đây là một kích chứa tám phần mười công lực của Giang Hâm. Dù cho thực sự là pháp bảo trung phẩm cũng sẽ vỡ vụn, chủ nhân không phải gã tự nhiên cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy thoát khỏi cái chết. Nhưng mà!
“Binh!”
Lần này có tiếng, phi kiếm gõ lên mảnh che tay trên cánh tay phải. Không, có lẽ không nên gọi là mảnh che tay, mà nên gọi là … khiên giáp?
Truyền Sơn há miệng nhìn tấm chắn mai rùa tự động biến to trên cánh tay phải của hắn, tự động ngăn trở công kích cho hắn, bỗng nhiên như một lão địa chủ chiếm được một tòa núi vàng vậy, cực kỳ sung sướng nở nụ cười biến thái.
“Hế hế! Hế hế hế!”
Canh Nhị làm hộ giáp, “…”
Giang Hâm… trong đầu hiện lên bốn chữ to tướng: minh châu bị che mắt!
Ba người ở đây cũng không phải là người mới không có mắt nhìn, không có kiến thức, ánh mắt của Kỷ Tú Anh độc ác nhất trong tất cả.
Tu vi của Giang Hâm hắn ta biết rõ, dù đang ở trung kỳ Kết Đan, nhưng gã cũng chỉ kém chút với hắn thôi. Một kích mang tám phần mười công lực của Giang Hâm, hắn cũng chưa chắc đã có thể toàn thân trở ra, huống chi là một ma vật mới sinh nho nhỏ chỉ ở cấp Luyện Khí Kỳ.
Đây, đây ít nhất cũng phải là pháp bảo tuyệt phẩm! Pháp bảo siêu cấp có khí linh, gần sát với tiên khí vô cùng vô tận!
Ngươi thấy nó không những có thể chống lại công kích của Ma tu Kết Đan Kỳ, còn có thể tự động biến hóa, thậm chí nhắc nhở chủ nhân. Bằng không phải giải thích thế nào chuyện một Ma tu Luyện Khí Kỳ lại có thể sinh ra phản ứng tức thì với công kích của Ma tu Kết Đan Kỳ chứ?
Nếu như ta có được bộ hộ giáp pháp bảo sinh ra khí linh này…
“Ực.” Ba Ma tu Kết Đan Kỳ nhất tề nuốt ngụm nước bọt.
Huyết Hồn Hải đúng là nơi tốt đẹp đúng không? Đầu tiên là mồi lửa địa tâm trong truyền thuyết xuất thế, tiếp theo lại gặp được Thiên sinh ma vật sơ sinh khó gặp, hôm nay ngay cả pháp bảo siêu cấp cũng đã xuất hiện!
“Ngươi đến tột cùng là thần thánh phương nào?” Kỷ Tú Anh mở miệng.
Chu Nhan thừa dịp hai người khác bị hấp dẫn bởi hộ giáp, lui một chút về sau. Y biết Kỷ Tú Anh tuyệt đối không bỏ qua cho y, vô luận vì đạt được Hóa Anh Đan, hay là vì bột phấn Phệ Ma y vừa ném. Mà y không thể khẳng định Giang Hâm sẽ chống lên Kỷ Tú Anh vì y. Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt, y còn muốn tìm ra tộc nhân ám hại y kia nữa, chết ở nơi đây chẳng phải là trúng kế tên giặc kia sao?
Giang Hâm gắt gao trừng tấm chắn mai rùa không lưu lại vết tích nào kia, một kích vừa rồi mang tám phần mười công lực của gã, dùng phi kiếm Đa Lan thượng phẩm do chính chưởng môn ban cho!
Gã muốn dùng mười phần công lực thử công kích một lần xem sao, nhưng bên cạnh vẫn còn không ít người có ý xấu, ít nhiều gì hắn cũng phải phòng chút. Hơn nữa, trong lòng hắn rất hiểu, dù thực sự dùng mười phần công lực công kích, có lẽ cũng sẽ không có hiệu quả gì.
Hộ giáp hộ thân có thể hoàn mỹ chống lại công kích toàn lực của một Ma tu Kết Đan Kỳ, mà còn có thể sinh ra khí linh, pháp bảo như vậy có ai không động lòng chứ?
Mà lúc Kỷ Tú Anh nhìn đến hộ giáp có thể tự động biến hình chống đối công kích, hắn đã tạm thời quên béng cái gọi là mồi lửa địa tâm rồi. Đây chắc chắn là pháp bảo siêu cấp! Bảo bối gần tiên khí nhất có thể chống được công kích của cao thủ Độ Kiếp Kỳ trong truyền thuyết. Hắn là Phù tu, mồi lửa cũng không có nhiều tác dụng với hắn lắm, nhưng bộ hộ giáp toàn thân này rõ ràng có thể phát huy năng lực của một Phù tu tới mức lớn nhất.
Bộ hộ giáp này, hắn muốn có!
Nhưng trước đó, hắn còn phải thử một phen. Hắn không hy vọng bản thân nhìn lầm.
Tính ra bọn họ Tóc Trắng đã chạy được khá xa rồi, Truyền Sơn mắt thấy Canh Nhị với bảng hiệu hộ giáp có tác dụng phi phàm, lúc này thu lại nụ cười, đổi sang hướng khác xoay người bỏ chạy. Lúc này không chạy còn đợi tới khi nào, đây chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất.
Thấy Truyền Sơn xoay người, ba người Kỷ, Giang, Chu lại mở to mắt lần nữa, nhất tề thầm mắng trong lòng: quá vô sỉ! Người này không những trước người có hộ giáp hộ thân, phía sau lại còn đeo một cái mai rùa to tướng! Ngươi có phải nam nhân không hả? Hay bản thể của tên này là một con rùa?
Truyền Sơn căn bản không biết phía sau mình còn có một cái mai rùa to tướng, chân chạy trốn nhanh hơn, nhìn từ phía sau, thực sự rất giống một con rùa to như người đứng.
Lần đầu tiên đối với Truyền Sơn tiến hành công kích, Kỷ Tú Anh còn không dám dùng hết lực, hắn sợ hủy bộ hộ giáp hiếm có khó tìm này, dù hắn nhìn nhầm đi nữa, bộ hộ giáp này không phải pháp bảo siêu cấp nhưng ít ra cũng được cho là thượng phẩm, huống chi đối thủ hiện tại chỉ có tu vi cấp Luyện Khí.
Nếu không phải trước đó Giang Hâm đã từng động thủ, cho hắn tham khảo tình hình, sợ rằng hắn còn không biết phải dùng tấm lôi phù oanh kích hộ giáp.
Lôi phù bắn ra, bay nhanh đập lên lưng Truyền Sơn.
“Ầm!”
Tia sáng đỏ như lửa xông thẳng lên trời cao.
Truyền Sơn té ngã trên mặt đất.
Kỷ Tú Anh vui vẻ, sau đó lại có phần thất vọng, đáng tiếc!
“A!” Kỷ Tú Anh đột nhiên kêu lên sợ hãi.
Truyền Sơn vẫn không cảm giác được phía sau mình có cái gì, ngoáy lõ tai, vỗ mông dứng lên.
Nhìn hộ giáp trên người hắn, hình như không có vết thương gì, chắc là không sao đi?
“Canh Nhị?” Truyền Sơn gọi trong đầu.
Canh Nhị rất đau lòng, y không muốn nói. Ai bị ép chịu đòn có thể vui vẻ đứng lên được chứ? Cũng may hiện ở đây không có cao thủ gì, y không cần tổn thất tu vi. Nếu mà có, y lại phải lãng phí công lực tu bổ bản thể, tiến tới làm tu vi cơ thể y không thể tăng cao được.
“Canh Nhị, trả lời ta! Ngươi xảy ra chuyện gì?” Loáng thoáng, Truyền Sơn cảm thấy hộ giáp vân rùa trên người có quan hệ lớn với Canh Nhị.
Nhưng vào lúc này.
“Huynh đệ! Tụi tau tới cứu ngươi đây ───!”
Tiếng bước chân ầm ầm từ xa tới gần, tiếng kêu của Mắt To truyền ra thật xa trong bồn địa giữa đêm khuya.
Truyền Sơn lảo đảo một cái. Ca chạy về phía này, chính là muốn dẫn dắt họ rời đi để cho các ngươi an toàn rút lui, các ngươi thì hay rồi, lại còn chạy ngược lại!
Kỷ Tú Anh mang theo chút điên cuồng, móc hai tấm bùa công kích ra, không có tấm nào không phải bùa thượng phẩm.
Thiên Ma Viêm, dính người thành tro, thần thức diệt tan, cao thủ Nguyên Anh Kỳ cũng không dám dính vào.
Thập Chỉ Triền, giữ mình như mãng xà, càng bó càng chặt, cho đến khi huyết mạch đứt rời từng khúc, ma đan vỡ tan.
Truyền Sơn cắn răng một cái, xoay người chạy trở lại.
“Sao ngươi lại chạy lại?” Canh Nhị tỉnh táo lại kêu.
“Bọn Mắt To chạy trở lại.” Truyền Sơn vừa cảm động mà cũng vừa muốn mắng chửi người.
“Vậy ngươi muốn làm gì? Cùng chịu chết với họ?” Canh Nhị không muốn chịu đòn, nhưng y cũng không muốn bọn Mắt To chịu chết. Ai, vì sao quy sinh (cuộc đời rùa) của y luôn tràn ngập các loại mâu thuẫn nan giải chứ?
“Ta muốn bàn điều kiện với họ.”
“Ha?”
“Họ muốn cướp mồi lửa của Tiễn tộc, chắc chắn cần trợ giúp của dân địa phương, bằng không cũng sẽ không liên hợp với tộc Sừng Xà. Có lẽ chúng ta có thể thử thuyết phục họ giao dịch với tộc một mắt.”
“Không thể nào. Tộc mọt mắt sẽ không giúp người từ ngoài tới tính toán với Ma tộc ở trong Huyết Hồn Hải. Có lẽ…” Canh Nhị do dự.
“Nhị, ngươi có cách làm nào thì mau nói đi!”
Canh Nhị nổi giận, “Không được gọi là Nhị!”
“Được được được, ngươi giải quyết việc này rồi, bảo ta gọi ngươi là gì cũng được. Nói mau nói mau, ngươi có cách gì?”
“Ta biết phương pháp bắt mồi lửa nguyên thủy… À, mồi lửa nguyên thủy chính là cái họ muốn cướp, nhưng cũng không phải cái loại mồi lửa họ nghĩ.”
Canh Nhị nói lời này rất trúc trắc, nhưng Truyền Sơn vẫn hiểu như cũ, “Ý ngươi là họ cũng không hiểu cách bắt lấy mồi lửa ấy? Mồi lửa nguyên thủy ấy có gì khác biệt với mồi lửa bình thường?”
“Mồi lửa cũng phân chia cấp độ, phân chia công dụng, mà mồi lửa nguyên thủy, tên như ý nghĩa, chính là ngọn lửa sinh ra đầu tiên ở nguyên giới, nói trắng ra là, nó gần như là lão tổ tông của toàn bộ ngọn lửa, tuy chỉ có một ngọn lửa thậm chí chỉ là một hạt giống, uy lực của nó to lớn và công dụng của nó rộng rãi, và cũng là điều mà bây giờ ngươi tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được. Lợi ích lớn nhất của ngọn lửa nguyên thủy chính là không phân chia giới hạn, ai cũng có thể dùng, có thể gây dựng, khuếch trương không có cực hạn, hoàn toàn tùy theo tu vi của người dùng, nếu như gây dựng thật tố, thậm chí có thể dung hợp với tam muội chân hỏa của ngươi, trở thành nguyên hỏa bản mạng lợi hại nhất.” Canh Nhị kích động nói.
Truyền Sơn động lòng, lúc chế tác một số vật trong khoảng thời gian này, hắn liền phát hiện không có ngọn lửa tốt thực sự rất bất tiện, tuy hắn có thể tách rời và tập hợp kim loại, nhưng bởi vì thiếu thuộc tính hỏa tương tác, lúc dung hợp kim loại luôn rất mất sức, thậm chí cũng không thể nói là dung hợp, chỉ có thể nói là miễn cưỡng dính nhau lại.
“Những ma tu này cũng như Tiễn tộc vậy, cũng không biết tên gọi thực sự của những ngọn lửa này, phương pháp bắt giữ và sử dụng. Có khả năng là họ nghe được đồn đãi là có ngọn lửa tốt xuất hiện nên mới tới cướp. Đó đại khái cũng là một trong những trạm kiểm soát của Huyết Hồn Hải. Nếu họ biết đây là ngọn lửa nguyên thủy, có lẽ toàn bộ cao thủ từng trải ở Huyết Hồn Hải, chỉ cần có chút kiến thức, bao gồm cả Bạch Đồng, thậm chí cả những ma tu bây giờ còn ở bên ngoài cũng sẽ nhào tới hết. Chủ giới nơi này có lẽ rất ghét ngọn lửa kia, nhưng hắn ta cũng tuyệt đối không cho phép loại tình huống phá vỡ cân bằng giới xuất hiện.”
“Sao ngươi có thể xác định họ cũng không biết cách bắt ngọn lửa nguyên thủy?”
“Ngay cả chủ giới nơi này cũng không có cách…” Canh Nhị lầm bầm, lời sau đó lúng búng trong miệng.
Nhưng chút nội dung tiết lộ ấy thôi cũng đủ để Truyền Sơn cân nhắc, “Nếu như không có ai biết cách bắt ngọn lửa ấy như thế nào, vậy thì Tiễn tộc dùng nó ra sao?”
“Nó vẫn cứ ở đó, chủ giới Huyết Hồn Hải không thể tiêu diệt nó, nhưng nó cũng không có cách phát huy hết thực lực, hơn nữa, rất có khả năng uy lực áp chế giảm đi nhiều, bằng không Tiễn tộc cũng không thể thuận lợi sử dụng nó để luyện khí. Ta nghĩ, Tiễn tộc có lẽ cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra nó, phát hiện có thể dùng nó để luyện vũ khí, nhưng chắc chắn không có cách nào di chuyển nó, cho nên ta đoán Tiễn tộc chắc là đã xây một tế đàn hoặc là phòng luyện khí các kiểu ở chỗ phát hiện ngọn lửa.”
“Qúa tuyệt vời!” Truyền Sơn vui vẻ quên luôn cả đau đớn ở cánh tay phải, “Canh Nhị, ngươi xác định chứ, xác định trừ ngươi ra không có ai có thể lấy được ngọn lửa?”
“Ở trong Huyết Hồn Hải… phải.”
“Mặt khác, bây giờ ta có thể tiến vào lòng đất sao?” Truyền Sơn nảy ra một ý tưởng.
“Chỉ cần ngươi không cởi hộ giáp, là có thể vào.” Canh Nhị không cam không muốn trả lời.
“Ha ha! Nhị à, ngươi đúng là hiền…. hiền lão đệ của ta!” Truyền Sơn trong lòng đã nắm chắc, khí cũng đủ rồi, lúc này vận khí hô to lên: “Hai vị tiền bối, chờ đã! Đừng công kích, ta có chuyện muốn nói.”
Đã muộn, Kỷ Tú Anh đã bắn hai tấm bùa công kích trong tay.
Truyền Sơn nhìn ngàn vạn ngọn lửa màu đen và vô số quang xà (ánh sáng hình con rắn) kéo tới trước mặt, da mặt giần giật, cánh tay phải hóa thành lợi kiếm chuẩn bị chống đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.