Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Chương 107: Quyển 9 - Chương 16

Dịch Nhân Bắc

11/05/2018

“Đùa xong chưa? Xong thì tiếp tục tiệc thôi. Thập Tứ vừa hỏi gì nhỉ?” Dương Quang Minh rút vòng bảo hộ với rượu và thức ăn.

Mọi người lại ngồi xuống.

“Liên quan tới thi đấu dự tuyển.” Kỷ 14 tạm thời không để ý tới chuyện Đào Hoa chạy ra ngoài. Hắn tin trong phạm vi Hậu Thổ Môn, Đào Hoa vẫn rất an toàn, không cần hắn lo nhiều.

“À, ngươi phát hiện ra rồi à.” Dương Quang Minh không đáp mà hỏi ngược lại, “Đụng phải cướp giật hay bẫy rập?”

“Cả hai đều có.” Kỷ 14 trả lời.

“Hai vị sư phụ, những kẻ cướp và bẫy rập các kiểu này rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thi đấu dự tuyển Thập Tứ huynh nói có liên quang gì tới Đại hội Thử Linh?” Truyền Sơn thấy Canh Nhị không ngồi bên cạnh hắn mà ngồi sang bên cạnh Kỷ 14 thì biết ngay y còn chưa hết giận. Chủ động gỡ xương, nhặt hết thứ ngon vào đĩa y.

Canh Nhị tức thì có tức, đối với thực vật đến miệng thì không chối từ. Truyền Sơn kiếm cho y ăn cái gì thì ăn cái đó, tuyệt không khách sáo.

“Thi đấu dự tuyển này ấy à, cũng coi như là một trong những phong tục đặc biệt của Hậu Thổ Tinh chúng ta, chắc là bắt đầu từ ngàn năm trước…” Giọng Dương Quang Minh nhỏ dần, nhìn vẻ mặt chắc đang rơi vào trong hồi ức.

“Sư huynh, để ta nói đi.”

Dương Quang Minh hoàn hồn, gật đầu.

Dương Đắc Bảo tiếp lời: “Các ngươi cũng biết Hậu Thổ Tinh thiếu các loại tài nguyên tu luyện, loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng trong ngàn năm trở lại đây. Mà Hậu Thổ Tinh của chúng ta không có dân chúng bình thường, cũng không dùng nô lệ khai khoáng, giữa các môn phái vẫn đều tuân thủ ước định đã ký của những thế hệ trước, ước định ấy chính là không xâm phạm lẫn nhau, không thể tiến hành tranh đoạt môn phái vì tài nguyên tu luyện.”

“Sự tham lam của tu giả đối với sinh linh một giới chính là một loại tai nạn.” Canh Nhị đột nhiên thốt lên một câu.

“Đúng vậy.” Dương Quang Minh nhìn y một cái thật sâu, “Về điểm ấy lão phu không muốn nhiều lời, lão phu cũng tin các ngươi hiểu đạo lý không thể tát ao bắt cá. Truyền Sơn, ngươi thân là Ma tu phải nhớ cho kỹ điểm ấy, ngàn vạn lần không thể quá tham lam!” Dương Quang Minh nói những lời này vẫn nhìn chằm chằm Truyền Sơn.

“Vâng.” Truyền Sơn nghiêm nghị. Trên tay còn không quên dùng tam muội chân hỏa cẩn thận quay một miếng thịt Lôi thú nhỏ.

Mùi thịt quay đặc biệt xông vào mũi. Ngay đến Bạch Đồng cũng nhịn không được liếc một cái.

Dương Quang Minh và Canh Nhị cùng nhìn chằm chằm miếng thịt thăn kia, nước bọt giàn rụa.

Dương Quang Minh nghĩ thầm: miếng thịt này chắc chắn là đồ đệ sẽ hiếu kính ta. Đồ đệ thật lợi hại, có thể dùng cả tam muội chân hỏa quay thịt nữa, nhưng kể cũng lãng phí ghê.

Canh Nhị thầm nghĩ: còn chưa quay xong à? Còn chưa sao?

Dương Đắc Bảo thấy mình chắc chắn không có cơ hội đạt được miếng thịt thăn nhỏ kia, chủ động từ bỏ, nói tiếp: “Trong tình huống khuyết thiếu tài nguyên tu luyện, muốn môn phái đạt được phân phối tài nguyên tốt hơn thì cần phải có cống hiến gì đó đối với Hậu Thổ Tinh hoặc các tu giả trên Hậu Thổ Tinh. Kiểu cống hiến này bao gồm công khai bí tịch, cẩm nang tu luyện hoặc cẩm nang độ kiếp, cung ứng đan dược, pháp bảo, thực vật, quần áo, phụ kiện các loại với giá thấp, còn phải nhận đủ số lượng đồ đệ, mở rộng diện tích ốc đảo các kiểu cũng đều có thể coi là giá trí cống hiến.

Nhưng giá trị cống hiến như vậy cũng không dễ lấy, chẳng hạn như công khai bí tịch tu luyện, có mấy môn phái đồng ý? Cung ứng đan dược, pháp bảo các loại với giá thấp càng không thể. Nguyên vật liệu ít dẫn tới cơ hội luyện tập cũng ít, luyện tập ít lại dẫn tới xác xuất luyện đan dược pháp bảo thành công luyện ra không cao, trong vòng tuần hoàn như thế, có thể nào trông cậy người ta cung ứng giá thấp chứ?”

Truyền Sơn vừa gật đầu, vừa xé thịt Lôi thú đã quay xong ra, đặt lên một chiếc đĩa ngọc.



Dương Quang Minh và Canh Nhị cùng nhau nuốt nước bọt cái ‘ực’.

Dương Đắc Bảo ho khan một tiếng, thịt Lôi thú hắn cũng chưa từng ăn, ngửi chút mùi thôi cũng đủ thèm rồi.

“Tài nguyên tu luyện ít, thế hệ trước không muốn có nhiều người tới Hậu Thổ Tinh chiếm tài nguyên, liền lập giao ước bất thành văn chỉ có thể nhận đồ đệ ở Hậu Thổ Tinh. Điều này đã dẫn đến đệ tử của một số môn phái ít đi. Còn về phương diện giá trị cống hiến này, Hậu Thổ Môn ta đã hai ngàn năm chưa lấy được. Mở rộng ốc đảo thì càng khỏi cần nói, một chữ thôi, khó!”

“Giá trị cống hiến không dễ kiếm, thế là dùng hạng mục và thứ tự thi đấu tham gia Đại hội Thử Linh để quyết định phân phối tài nguyên của các môn phái trong vòng trăm năm tiếp theo, phải không?” Truyền Sơn nghe tới đó cuối cùng cũng hiểu rõ các tu giả của Hậu Thổ Tinh vì sao để tâm tới Đại hội Thử Linh như vậy, cảm thán một câu: “Đây là kiểu hành sự sợ chia của không đều lại ngại xấu mặt làm cướp giật đây mà.”

“Đồ đệ nói khó nghe quá, nhưng chính là cái lý đó.” Dương Quang Minh cười tủm tỉm khen ngợi.

Canh Nhị cũng gật đầu, bày tỏ đồng ý quan điểm với Truyền Sơn.

Truyền Sơn lập tức xu nịnh bưng đĩa ngọc đựng thịt Lôi thú tới trước mặt Canh Nhị.

Canh Nhị sờ bụng, cảm thấy mình còn có thể nhét thêm được không ít, nhận đĩa ngọc rồi nhặt miếng thịt quay nhét vào miệng, còn nhấp ngụm rượu Khổ Căn. Chậc lưỡi, ăn ngon.

Truyền Sơn thấy Canh Nhị mặt đỏ hồng hào, ngực rất chi là ngứa. Hình như hắn chưa từng thấy Canh Nhị uống say bao giờ? Không biết Canh Nhị uống say rồi có thể…

Truyền Sơn rót rượu.

Canh Nhị thấy chén rượu đầy trước mặt, bưng lên uống cạn chén.

Truyền Sơn tỉnh bơ rót đầy cho y.

Ở bên cạnh, Dương Quang Minh trợn trừng mắt. Đồ đệ! Ta an vị trước mặt ngươi! Ngươi lại cứ thản nhiên bưng qua trước mặt ta?

Bạch Đồng thấy vậy, bỗng nhiên cũng lấy ra một miếng thịt sườn Lôi thú, học theo Truyền Sơn dùng tam muội chân hỏa nướng.

“Xương đấy.” Thịt khét rồi.

Mọi người cùng nhìn về phía Bạch Đồng.

Bạch Đồng thản nhiên giải thích: “Lần đầu quay, không dễ khống chế độ lửa.”

Dương lão nhi trợn trắng mắt.

Truyền Sơn vội vã chỉ điểm: “Ngài muốn dùng tam muội chân hỏa quay thịt Lôi thú, chỉ có thể dùng trung hỏa trong tam muội. Hạ hỏa không chín, thượng hỏa thì khét. Nếu muốn quay chín và ngon miệng, xin mời ngài tham khảo độ lửa bình thường ngài luyện chế linh đan bổ dược, phải liên tục giữ độ lửa không đổi, cũng phải quết đủ các loại gia vị trước khi miếng thịt đổi màu. Thử chừng hai lần là sẽ hiểu ngay thôi.”

“Đa tạ.” Bạch Đồng không đổi sắc, lấy ra thêm một miếng thịt nữa.

Dương Quang Minh nhìn thấy đau lòng. Đây chính là thịt Lôi thú a! Đừng nói Hậu Thổ Tinh vốn đã không có, kẻ cả mấy tinh cầu nguyên sản bên ngoài nghe nói cũng chỉ còn tồn tại số lượng đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mấy con Lôi thú ấy còn được các môn các phái coi như bảo bối nuôi trong Linh cốc bí cảnh nhà cao cửa rộng. Những con Lôi thú ấy đừng nói là quay để ăn, ngươi dù theo chân họ nói muốn lấy mấy sợi lông thôi, những tên keo kiệt kia sẽ cùng xông tới nướng ngươi trước.



Huyết Hồn Hải thừa thãi Lôi thú sao? Dương Quang Minh tự dưng hâm mộ Ma tu.

Dương Đắc Bảo rất muốn bảo mọi người trở lại đường ngay nẻo chính, họ không phải đang thảo luận vấn đề thi đấu dự tuyển sao? Vì sao tự dưng bắt đầu nghiên cứu cách dùng tam muội chân hỏa quay thịt rồi. Hơn nữa… dùng tam muội chân hỏa quay thịt, đây rốt cuộc là do tên khốn nào nghĩ ra, đúng là bại gia a bại gia! Ngươi nói ngươi có bao nhiêu linh lực hoặc ma lực để mà tiêu hao như vậy?

Kỷ 14 thụi Truyền Sơn, kinh ngạc thấp giọng kêu lên: “Ngươi dùng tam muội chân hỏa quay thịt?”

“Đúng vậy, làm sao thế?” Truyền Sơn cũng thấy lạ, dùng tam muội chân hỏa quay thịt thì làm sao? Lẽ nào quay thịt Lôi thú còn phải bảo ngọn lửa nguyên thủy Tiểu Lam ra trận? Nói tới Tiểu Lam, tên kia hình như đã lâu không có động tĩnh, vẫn cứ ngủ khò trong thức hải của hắn. Ừm, đợi lát phải nhớ hỏi Canh Nhị, Tiểu Lam như vậy có phải sắp tiến cấp không.

“… Không có gì. Chỉ là sau này nhớ nhắc ta, dù thấy ngươi nửa đêm hóa thành thể Nguyên anh cũng không cần phải quá kinh ngạc.” Kỷ 14 cố gắng kiềm chế vẻ mặt mình không quá vặn vẹo méo mó. Nên nhớ hắn đã không còn là thường dân tu luyện một năm trước nữa, ý nghĩa của tam muội chân hỏa đối với tu giả, và danh tiếng khó điều khiển hiếm có của nó, hắn đã nghe thấy từ lâu. Hơn nữa, tam muội chân hỏa không phải hậu kỳ kết đan mới gặp được sao? Vì sao huynh đệ hắn hiện tại đã có thể sử dụng tam muội chân hỏa tuyệt vời như thế? Còn dễ dàng như thế nữa! Dùng tam muội chân hỏa quay thịt, sao mà ngươi lãng phí thế?

“Khụ!” Dương Đắc Bảo lớn tiếng ho khan, “Trước đó Truyền Sơn đã nói đúng, bởi vì không dễ chia chác tài nguyên tu luyện, hơn nữa bản thân các loại khen thưởng hậu hĩnh của Đại hội Thử Linh nên mọi người mới coi trọng Đại hội Thử Linh trăm năm một lần như thế. Nếu danh ngạch dự thi và thứ tự của Đại hội Thử Linh đã quyết định phân phối tài nguyên tu luyện trong vòng trăm năm, mọi người tự nhiên đều muốn dự thi, còn phải tranh được vị trí tốt trong trận tỷ thí. Mà nếu nhận được thứ tự tốt, chỉ dựa vào thực lực bản thân vẫn chưa đủ, pháp bảo, linh đan, bùa chú, linh thú…”

“Ta nghĩ ta đã hiểu dự tuyển thi đấu này là chuyện thế nào rồi.” Truyền Sơn coi như không phát hiện sắc mặt xấu xí của vị Dương sư phụ kia, nâng cốc rót đầy cho hắn như không. Đầy chén Dương sư phụ, đương nhiên không thể quên Bạch sư phụ, cuối cùng hắn tiếp nhận luôn việc rót rượu cho mọi người.

Kỷ 14 cũng hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng hô Phật hiệu.

“Không có tài nguyên thì cướp của người khác, bình thường thì ngại. Nhưng trước giai đoạn Đại hội Thử Linh ai cũng sẽ rất điên cuồng, ai cũng có tâm lý may mắn, có một người làm thành công, sẽ có người thứ hai, dần dần, người muốn tiền của phi nghĩa sẽ càng ngày càng nhiều, người vừa nhiều lên, gan mọi người cũng càng lớn, không phải có câu “Pháp bất trách chúng(*)” sao. Dần dà lâu dài như thế, các môn phái cũng chỉ cam chịu loại hành vi cướp của nhau như thế này, có phải hay không?”

(*) Pháp bất trách chúng: tương tự như câu phép vua thua lệ làng.

“Chính thế đấy.” Dương Đắc Bảo cười khổ. Hắn cũng từng bị cướp, cũng cướp lại của người khác.

“Mà trước giai đoạn Đại hội Thử Linh chắc chắn là lúc tu giả nhiều của nhất, bình thường thì không nỡ dùng, pháp bảo đan dược túi đựng đồ giấu tới giấu lui gì đó cũng đều lấy ra. Nếu môn phái nào quá nghèo, hoặc là vị tu giả tham tài nào còn thiếu chút linh thạch pháp bảo đan dược các loại, vừa vặn cũng có thể bổ sung trước khi đấu. Phải không?”

“Phải.” Dương Đắc Bảo tiếp tục cười khổ.

“Đương nhiên, nếu có thể cướp đoạt, loại bỏ mấy người cạnh tranh có năng lực trước trận tỷ thí chính thức, vậy thì càng tốt rồi. Cho nên nó mới được gọi là dự tuyển thi đấu, đúng hay không?”

Dương Đắc Bảo yên lặng gật đầu.

“Ta thấy dự tuyển thi đấu ấy rất tốt.”

“Ha?” Dương Đắc Bảo và Kỷ 14 cùng nhìn về phía Truyền Sơn.

“Nói thử xem, ngươi thấy dự tuyển thi đấu này tốt ở chỗ nào.” Dương Quang Minh sờ chòm râu hỏi.

Trên mặt Truyền Sơn lộ ra dáng cười trung hậu, “Người ta cướp của ta, ta cũng có thể cướp của người khác mà. Giống như hôm nay ta và Canh Nhị đã…”

“Thiên Cơ Môn Lam Điền dẫn đệ tử Thiên Cơ Môn tới bái kiến Dương lão tổ, vạn mong Dương lão tổ đứng ra gặp mặt!” Giọng nói rõ ràng và nghiêm nghị truyền từ ngoài sơn môn vào đại điện, cắt ngang lời Truyền Sơn muốn nói.

HẾT 16

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook