Chương 12:
Tống Thu Thu
30/04/2021
Trần Lưu lại truy hỏi cô nguyên nhân không tìm bạn múa, Bạch Chỉ dẫm vào chân anh, thừa dịp anh bị đau, trốn khỏi vòng tay anh, chạy khỏi phòng vũ đạo.
Sợ anh đuổi theo tóm cô về, lúc đi qua tủ giày, cô cũng không dám dừng lại đổi giày, trực tiếp xách giày cuốn gói chạy trốn.
Dáng người của thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, đi giày múa chạy trốn nhanh như bay.
Bé thỏ nhỏ này lại thật tàn nhẫn. Trần Lưu đau đến nỗi khuôn mặt đẹp trai hơi biến dạng, nhìn cô trốn chạy như một cơn gió.
Bạch Chỉ đi ra khỏi lầu nghệ thuật, mới ngồi trên thềm đá đổi giày, tiện thể bình ổn hơi thở và nhịp tim.
Người đàn ông kia, phiền muốn chết.
Lấy cái gì mà cứ hỏi chuyện của cô và A Yến đến cùng, cô còn chưa hỏi người phụ nữ tối hôm qua gọi tên anh là ai đâu!
Bạch Chỉ nhăn nhó chỉnh lại sắc mặt, đi về phía lầu phòng ngủ.
Ba mẹ của cô và Từ Yến là bạn bè tốt hồi học đại học, tốt nghiệp làm việc đến kết hôn sinh con, vẫn luôn giữ liên lạc, sau đó hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, quan hệ càng tốt hơn, người lớn một trong hai nhà nếu có rảnh, sẽ dẫn con đến nhà còn lại, thậm chí mấy năm nay đi du lịch gia đình, Tết Âm lịch đều ở cùng nhau.
Từ Yến lớn hơn cô một tuổi, từ lúc cô lọt lòng, đã dẫn cô theo bên cạnh chăm sóc như em gái.
Lúc cô vừa mới bắt đầu học múa ba lê, đang học lớp lá trong nhà trẻ, Từ Yến đã đến bậc tiểu học vì để có thời gian nhiều hơn ở bên cạnh cô, cũng xin ba mẹ vào lớp bồi dưỡng, đi học cùng cô.
Khi cô tốt nghiệp nhà trẻ lúc nhỏ, ba mẹ Bạch chọn trường tiểu học đến mặt mày ủ ê, trường tư gần đó thì không tốt, trường ở xa thì lại không có xe đưa đón.
Tiểu Từ Yến trong lúc tình cờ nghe được hai bên cha mẹ rối rắm, hỏi: “Để em gái học với con không được sao. Em gái, em có muốn mỗi ngày được gặp mặt anh trai không? Mỗi ngày anh đều sẽ xem phim hoạt hình chơi trò chơi với em.”
Có anh trai Yến cùng ăn uống chơi đùa, Tiểu Bạch Chỉ đương nhiên gật đầu.
Ba mẹ Từ đề nghị, để cô học ở trường của Từ Yến, ở nhà họ Từ, dù sao mỗi ngày cũng phải đưa đón Từ Yến, Bạch Chỉ tới, cũng chỉ là việc tiện tay.
Hơn nữa hai anh em chúng cùng trường, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Người lớn hai nhà tính toán, cảm thấy có thể làm được.
Thế là, Bạch Chỉ từ thứ hai đến thứ sáu ở nhà họ Từ, buổi tối ba mẹ Bạch hết giờ làm, có thời gian sẽ đến ăn cơm với nhau; ba mẹ Từ cũng đối xử rất tốt với cô; còn có Từ Yến ở bên cạnh——
Lúc cô vừa mới nhập học, Từ Yến vốn dĩ lên năm hai lại học lại năm một, chỉ vì muốn cùng lớp với cô.
Tan học chơi cùng cô, trước khi ngủ kể chuyện cổ tích cho cô.
Có thể như hình với bóng cùng người bạn tốt quen thuộc, Bạch Chỉ vào ở trong nhà họ Từ không có gì là không thích ứng được, 6 năm tiểu học, đã coi nhà họ Từ là ngôi nhà thứ hai, đều là người nhà thân thiết của cô.
Sau khi lên sơ trung, đổi thành Từ Yến ở nhà cô, đi học tan học đều đi với nhau, mỗi đêm không còn kể chuyện cổ tích, đổi thành phụ đạo bài tập.
Thời thơ ấu, thời thiếu niên của hai người đều chồng lên nhau.
Đến bây giờ, hai nhà Bạch Từ đều có một phòng ngủ để lại cho đứa nhỏ của đối phương.
Nhưng người như Từ Yến, làm cái gì cũng đều không cần phí sức quá nhiều là có thể đạt kết quả rất tốt.
Ví dụ như học hành, ví dụ như cùng học múa ba lê với cô.
Năm anh mười sáu tuổi, được nhà hát opera Paris nhìn trúng, trực tiếp kí hợp đồng đến Pháp.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ trải qua cảnh chia lìa, anh còn chưa đi, cô đã lo âu hơn nửa tháng, mỗi đêm đều nằm trong chăn khóc thầm.
Hai đứa bé vào khoảng thời gian đó đều trở nên lặng lẽ ít lời.
Trước một đêm anh bay đến Pháp, người lớn hai nhà mở tiệc tiễn biệt, sau khi kết thúc, cô nhịn không khóc lóc, nhưng Từ Yến lại kéo cô, khoé mắt có chút đỏ, nói ra câu đã nghẹn trong lòng nửa tháng: “Sau khi anh qua bên đó, sẽ không tìm bạn múa khác, em cũng đừng tìm được không?”
Từ lúc chín tuổi hai người bắt đầu múa, Từ Yến và cô vẫn luôn là bạn múa của nhau.
Lúc ấy Bạch Chỉ khóc đến co rúm lại bị anh ôm lấy, nằm trọn trong lồng ngực anh ấm ức: “Em cho rằng chỉ có em nghĩ như thế… A Yến, anh không thể cùng với cô gái khác… Em, em sẽ không còn chỗ.”
“Ngoan, giữ lại cho em.”
Bạch Chỉ gật đầu, “Em sẽ học múa cho tốt, sau này có thể đứng chung một chỗ với anh.”
Từ Yến xoa đầu cô, “Anh chờ em, em cũng chờ anh một chút, chờ anh lợi hại hơn, sẽ mở cửa sau cho em.”
Bạch Chỉ phì cười ra nước mắt và nước mũi, “Vậy anh cố lên, em sẽ không cố gắng nữa.”
Nhưng mà Từ Yến lợi hại mấy, cũng chỉ mới mười mấy tuổi, lời hứa hẹn của anh ở thế giới hiện thực, trước mặt lợi ích của người trưởng thành, có vẻ yếu ớt bạc nhược.
Từ Yến vào đoàn không bao lâu đã bị nhét vào một người bạn nhảy nữ, lúc gọi điện thoại nói cho Bạch Chỉ, cười khổ, sửa lại lời hứa với cô: “Nếu giáo viên nhất định phải chọn bạn múa cho em… nhất định phải chọn, vậy cũng không sao, nhưng anh muốn em bảo đảm, với cộng sự mới này không được có quan hệ tốt hơn anh… Điểm này, anh cũng bảo đảm với em.”
Lúc ấy Bạch Chỉ khóc hết hai tháng, học được cách không để lộ vẻ yếu đuối ra trước mặt anh, rất kiên trì dựa theo lời hứa ban đầu, hứa hẹn: “Em sẽ không tìm bạn múa.”
Sau hai năm, Từ Yến hợp tác với vài bạn múa nữ, từ vai phụ của sân khấu nhạc kịch bước lên vai chính, nổi lên danh xưng hoàng tử tinh linh phương Đông, fans trong và ngoài nước nhiều vô số.
Còn Bạch Chỉ vẫn giữ lời trước sau như một.
Cô không màng đến ý kiến của giáo viên, kiên trì múa một mình.
Ở trước mặt giáo viên, bạn học, trong mắt người nhà, chính là chỉ có cô luôn cố chấp dậm chân tại chỗ.
Cũng may cô khắc khổ hơn so với trước kia, mệt mỏi hay bị thương đều không la không khóc, ở cuộc thi múa ba lê quốc tế năm nay tại Mát-xcơ-va được giải nhất giải múa đơn, tên tuổi đột nhiên bùng nổ một lần.
Bạch Chỉ cho rằng làm như vậy, là có thể làm cho tất cả mọi người ủng hộ cô múa đơn.
Nhưng vẫn…
*
Bạch Chỉ trở lại phòng ngủ, mới nhìn thấy mấy cuộc gọi Từ Yến gọi đến sau khi cô tan học, từ trước tới nay anh luôn giữ lời, nói sẽ gọi về là sẽ gọi về.
Nhưng di động của cô bật chế độ im lặng để trên giường sạc pin, không nhận được.
Bạch Chỉ gọi lại, không bao lâu đã bắt máy, cô có chút trống rỗng nói với anh: “A Yến, trường học sắp xếp bạn múa cho em…”
Bên kia im lặng mười mấy giây, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Sau đó, mới truyền đến tiếng cười khẽ, “Ngày hôm qua em khóc lớn như vậy chính là bởi vì chuyện này?”
Bạch Chỉ cắn môi.
Cũng không phải.
Nhưng cô không giải thích, chỉ hỏi: “Làm sao bây giờ? Em phải làm sao để từ chối? Anh mau giúp em nghĩ lí do đi.”
Từ Yến đổi gọi điện thành gọi video.
Bên kia chỗ anh vẫn là giữa trưa, ánh mặt trời vừa phải, thiếu niên thanh tú tuấn mỹ ngồi bên cửa sổ, trên mặt không có sự tức giận, nhìn cô bé đang phát sầu, còn cười, “Em đi theo lãnh đạo trường nói, bạn múa của em chỉ có một Từ Yến, nếu trình độ chuyên nghiệp thấp hơn Từ Yến, thì không cần sắp xếp cho em.”
“… A Yến, em không nhẹ nhàng như thế giống anh được, cũng không có tâm trạng nói giỡn.” Giọng nói của cô bắt đầu nghiêm túc lạnh lùng, “Có phải anh thấy không quan trọng hay không, dù sao em tìm cộng sự hay không tìm, cũng không liên quan đến chuyện của anh. Hay là anh ước gì em nhanh chóng tìm một người, bởi vì anh đã sớm tìm bạn múa còn em vẫn luôn giữ lấy lời hứa hẹn nực cười không thực tế, anh cảm thấy em tìm là sẽ huề nhau, cảm giác tội lỗi khi anh thất hứa là có thể nhẹ đi một chút?”
Lúc nói chuyện, khống chế không được việc càng nói càng nặng nề.
Cô bé không biết giận trong ấn tượng, lại giống như một con nhím xù gai lên, Từ Yến nao nao, “Anh đùa với em thôi, đừng nóng giận.”
Bạch Chỉ cười lại, “Em có tức giận hay không, có liên quan gì đến anh. Tuỳ, cứ như vậy đi, mọi người đều đã lớn, em biết em không nên tuỳ hứng.”
Cười xong bỗng nhiên có chút muốn khóc, không biết mấy năm nay mình đã rốt cuộc kiên trì để làm gì.
Trừ lúc anh có người bạn múa đầu tiên là có chút rối rắm ra, mấy người bạn múa sau này đều đặc biệt nhẹ nhàng.
Bây giờ đến lượt cô, cô buồn rầu, không chỉ là không muốn thất hứa, còn bởi vì cô chỉ muốn anh, chỉ nhận anh. Cô hỏi anh nên làm gì bây giờ, chỉ cần anh đưa ra ý kiến gì cô sẽ thử làm, nhưng anh lại cười.
Cảm thấy cô ngốc, hẳn là nên nhẹ nhàng như anh, làm lơ đi lời ước định lúc trước sao?
Nháy mắt cô đã bốc lửa, có lẽ cũng có vì Trần Lưu —— mấy ngày nay tâm trạng của cô bị anh treo lên treo xuống, vốn dĩ không thấy ổn lắm, hiện tại là một hạt cát cô cũng không chịu nổi, nhìn không vừa mắt, nghe không dễ nghe là đã mất kiên nhẫn cực độ.
Cô gái nhìn từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên lại có góc cạnh sắc bén như thế, Từ Yến tự nhận là rất hiểu cô, quen thuộc với cô, nhưng hiện tại bỗng nhiên có cảm giác xa lạ, lúc này mới hoàn toàn căng thẳng, “Bạch Chỉ, hai tháng này anh bận rộn, rất ít khi liên lạc với em, cho nên anh không biết hiện tại gần đây em qua lại với ai trong trường. Nhưng nghe anh nói, đừng có người bạn nào cũng qua lại, ngoan một chút được không?” Thực ra anh muốn hỏi, cô học câu nói tàn nhẫn như vậy từ ai?
Bạch Chỉ trực tiếp cúp điện thoại của Từ Yến, Từ Yến lập tức liền gọi lại, cô bật chế độ máy bay nằm lên giường, cho đến khi nghe thấy tiếng bạn cùng phòng từ bên ngoài trở về, mới thu lại cảm xúc.
Sợ anh đuổi theo tóm cô về, lúc đi qua tủ giày, cô cũng không dám dừng lại đổi giày, trực tiếp xách giày cuốn gói chạy trốn.
Dáng người của thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng, đi giày múa chạy trốn nhanh như bay.
Bé thỏ nhỏ này lại thật tàn nhẫn. Trần Lưu đau đến nỗi khuôn mặt đẹp trai hơi biến dạng, nhìn cô trốn chạy như một cơn gió.
Bạch Chỉ đi ra khỏi lầu nghệ thuật, mới ngồi trên thềm đá đổi giày, tiện thể bình ổn hơi thở và nhịp tim.
Người đàn ông kia, phiền muốn chết.
Lấy cái gì mà cứ hỏi chuyện của cô và A Yến đến cùng, cô còn chưa hỏi người phụ nữ tối hôm qua gọi tên anh là ai đâu!
Bạch Chỉ nhăn nhó chỉnh lại sắc mặt, đi về phía lầu phòng ngủ.
Ba mẹ của cô và Từ Yến là bạn bè tốt hồi học đại học, tốt nghiệp làm việc đến kết hôn sinh con, vẫn luôn giữ liên lạc, sau đó hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, quan hệ càng tốt hơn, người lớn một trong hai nhà nếu có rảnh, sẽ dẫn con đến nhà còn lại, thậm chí mấy năm nay đi du lịch gia đình, Tết Âm lịch đều ở cùng nhau.
Từ Yến lớn hơn cô một tuổi, từ lúc cô lọt lòng, đã dẫn cô theo bên cạnh chăm sóc như em gái.
Lúc cô vừa mới bắt đầu học múa ba lê, đang học lớp lá trong nhà trẻ, Từ Yến đã đến bậc tiểu học vì để có thời gian nhiều hơn ở bên cạnh cô, cũng xin ba mẹ vào lớp bồi dưỡng, đi học cùng cô.
Khi cô tốt nghiệp nhà trẻ lúc nhỏ, ba mẹ Bạch chọn trường tiểu học đến mặt mày ủ ê, trường tư gần đó thì không tốt, trường ở xa thì lại không có xe đưa đón.
Tiểu Từ Yến trong lúc tình cờ nghe được hai bên cha mẹ rối rắm, hỏi: “Để em gái học với con không được sao. Em gái, em có muốn mỗi ngày được gặp mặt anh trai không? Mỗi ngày anh đều sẽ xem phim hoạt hình chơi trò chơi với em.”
Có anh trai Yến cùng ăn uống chơi đùa, Tiểu Bạch Chỉ đương nhiên gật đầu.
Ba mẹ Từ đề nghị, để cô học ở trường của Từ Yến, ở nhà họ Từ, dù sao mỗi ngày cũng phải đưa đón Từ Yến, Bạch Chỉ tới, cũng chỉ là việc tiện tay.
Hơn nữa hai anh em chúng cùng trường, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Người lớn hai nhà tính toán, cảm thấy có thể làm được.
Thế là, Bạch Chỉ từ thứ hai đến thứ sáu ở nhà họ Từ, buổi tối ba mẹ Bạch hết giờ làm, có thời gian sẽ đến ăn cơm với nhau; ba mẹ Từ cũng đối xử rất tốt với cô; còn có Từ Yến ở bên cạnh——
Lúc cô vừa mới nhập học, Từ Yến vốn dĩ lên năm hai lại học lại năm một, chỉ vì muốn cùng lớp với cô.
Tan học chơi cùng cô, trước khi ngủ kể chuyện cổ tích cho cô.
Có thể như hình với bóng cùng người bạn tốt quen thuộc, Bạch Chỉ vào ở trong nhà họ Từ không có gì là không thích ứng được, 6 năm tiểu học, đã coi nhà họ Từ là ngôi nhà thứ hai, đều là người nhà thân thiết của cô.
Sau khi lên sơ trung, đổi thành Từ Yến ở nhà cô, đi học tan học đều đi với nhau, mỗi đêm không còn kể chuyện cổ tích, đổi thành phụ đạo bài tập.
Thời thơ ấu, thời thiếu niên của hai người đều chồng lên nhau.
Đến bây giờ, hai nhà Bạch Từ đều có một phòng ngủ để lại cho đứa nhỏ của đối phương.
Nhưng người như Từ Yến, làm cái gì cũng đều không cần phí sức quá nhiều là có thể đạt kết quả rất tốt.
Ví dụ như học hành, ví dụ như cùng học múa ba lê với cô.
Năm anh mười sáu tuổi, được nhà hát opera Paris nhìn trúng, trực tiếp kí hợp đồng đến Pháp.
Lần đầu tiên Bạch Chỉ trải qua cảnh chia lìa, anh còn chưa đi, cô đã lo âu hơn nửa tháng, mỗi đêm đều nằm trong chăn khóc thầm.
Hai đứa bé vào khoảng thời gian đó đều trở nên lặng lẽ ít lời.
Trước một đêm anh bay đến Pháp, người lớn hai nhà mở tiệc tiễn biệt, sau khi kết thúc, cô nhịn không khóc lóc, nhưng Từ Yến lại kéo cô, khoé mắt có chút đỏ, nói ra câu đã nghẹn trong lòng nửa tháng: “Sau khi anh qua bên đó, sẽ không tìm bạn múa khác, em cũng đừng tìm được không?”
Từ lúc chín tuổi hai người bắt đầu múa, Từ Yến và cô vẫn luôn là bạn múa của nhau.
Lúc ấy Bạch Chỉ khóc đến co rúm lại bị anh ôm lấy, nằm trọn trong lồng ngực anh ấm ức: “Em cho rằng chỉ có em nghĩ như thế… A Yến, anh không thể cùng với cô gái khác… Em, em sẽ không còn chỗ.”
“Ngoan, giữ lại cho em.”
Bạch Chỉ gật đầu, “Em sẽ học múa cho tốt, sau này có thể đứng chung một chỗ với anh.”
Từ Yến xoa đầu cô, “Anh chờ em, em cũng chờ anh một chút, chờ anh lợi hại hơn, sẽ mở cửa sau cho em.”
Bạch Chỉ phì cười ra nước mắt và nước mũi, “Vậy anh cố lên, em sẽ không cố gắng nữa.”
Nhưng mà Từ Yến lợi hại mấy, cũng chỉ mới mười mấy tuổi, lời hứa hẹn của anh ở thế giới hiện thực, trước mặt lợi ích của người trưởng thành, có vẻ yếu ớt bạc nhược.
Từ Yến vào đoàn không bao lâu đã bị nhét vào một người bạn nhảy nữ, lúc gọi điện thoại nói cho Bạch Chỉ, cười khổ, sửa lại lời hứa với cô: “Nếu giáo viên nhất định phải chọn bạn múa cho em… nhất định phải chọn, vậy cũng không sao, nhưng anh muốn em bảo đảm, với cộng sự mới này không được có quan hệ tốt hơn anh… Điểm này, anh cũng bảo đảm với em.”
Lúc ấy Bạch Chỉ khóc hết hai tháng, học được cách không để lộ vẻ yếu đuối ra trước mặt anh, rất kiên trì dựa theo lời hứa ban đầu, hứa hẹn: “Em sẽ không tìm bạn múa.”
Sau hai năm, Từ Yến hợp tác với vài bạn múa nữ, từ vai phụ của sân khấu nhạc kịch bước lên vai chính, nổi lên danh xưng hoàng tử tinh linh phương Đông, fans trong và ngoài nước nhiều vô số.
Còn Bạch Chỉ vẫn giữ lời trước sau như một.
Cô không màng đến ý kiến của giáo viên, kiên trì múa một mình.
Ở trước mặt giáo viên, bạn học, trong mắt người nhà, chính là chỉ có cô luôn cố chấp dậm chân tại chỗ.
Cũng may cô khắc khổ hơn so với trước kia, mệt mỏi hay bị thương đều không la không khóc, ở cuộc thi múa ba lê quốc tế năm nay tại Mát-xcơ-va được giải nhất giải múa đơn, tên tuổi đột nhiên bùng nổ một lần.
Bạch Chỉ cho rằng làm như vậy, là có thể làm cho tất cả mọi người ủng hộ cô múa đơn.
Nhưng vẫn…
*
Bạch Chỉ trở lại phòng ngủ, mới nhìn thấy mấy cuộc gọi Từ Yến gọi đến sau khi cô tan học, từ trước tới nay anh luôn giữ lời, nói sẽ gọi về là sẽ gọi về.
Nhưng di động của cô bật chế độ im lặng để trên giường sạc pin, không nhận được.
Bạch Chỉ gọi lại, không bao lâu đã bắt máy, cô có chút trống rỗng nói với anh: “A Yến, trường học sắp xếp bạn múa cho em…”
Bên kia im lặng mười mấy giây, cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.
Sau đó, mới truyền đến tiếng cười khẽ, “Ngày hôm qua em khóc lớn như vậy chính là bởi vì chuyện này?”
Bạch Chỉ cắn môi.
Cũng không phải.
Nhưng cô không giải thích, chỉ hỏi: “Làm sao bây giờ? Em phải làm sao để từ chối? Anh mau giúp em nghĩ lí do đi.”
Từ Yến đổi gọi điện thành gọi video.
Bên kia chỗ anh vẫn là giữa trưa, ánh mặt trời vừa phải, thiếu niên thanh tú tuấn mỹ ngồi bên cửa sổ, trên mặt không có sự tức giận, nhìn cô bé đang phát sầu, còn cười, “Em đi theo lãnh đạo trường nói, bạn múa của em chỉ có một Từ Yến, nếu trình độ chuyên nghiệp thấp hơn Từ Yến, thì không cần sắp xếp cho em.”
“… A Yến, em không nhẹ nhàng như thế giống anh được, cũng không có tâm trạng nói giỡn.” Giọng nói của cô bắt đầu nghiêm túc lạnh lùng, “Có phải anh thấy không quan trọng hay không, dù sao em tìm cộng sự hay không tìm, cũng không liên quan đến chuyện của anh. Hay là anh ước gì em nhanh chóng tìm một người, bởi vì anh đã sớm tìm bạn múa còn em vẫn luôn giữ lấy lời hứa hẹn nực cười không thực tế, anh cảm thấy em tìm là sẽ huề nhau, cảm giác tội lỗi khi anh thất hứa là có thể nhẹ đi một chút?”
Lúc nói chuyện, khống chế không được việc càng nói càng nặng nề.
Cô bé không biết giận trong ấn tượng, lại giống như một con nhím xù gai lên, Từ Yến nao nao, “Anh đùa với em thôi, đừng nóng giận.”
Bạch Chỉ cười lại, “Em có tức giận hay không, có liên quan gì đến anh. Tuỳ, cứ như vậy đi, mọi người đều đã lớn, em biết em không nên tuỳ hứng.”
Cười xong bỗng nhiên có chút muốn khóc, không biết mấy năm nay mình đã rốt cuộc kiên trì để làm gì.
Trừ lúc anh có người bạn múa đầu tiên là có chút rối rắm ra, mấy người bạn múa sau này đều đặc biệt nhẹ nhàng.
Bây giờ đến lượt cô, cô buồn rầu, không chỉ là không muốn thất hứa, còn bởi vì cô chỉ muốn anh, chỉ nhận anh. Cô hỏi anh nên làm gì bây giờ, chỉ cần anh đưa ra ý kiến gì cô sẽ thử làm, nhưng anh lại cười.
Cảm thấy cô ngốc, hẳn là nên nhẹ nhàng như anh, làm lơ đi lời ước định lúc trước sao?
Nháy mắt cô đã bốc lửa, có lẽ cũng có vì Trần Lưu —— mấy ngày nay tâm trạng của cô bị anh treo lên treo xuống, vốn dĩ không thấy ổn lắm, hiện tại là một hạt cát cô cũng không chịu nổi, nhìn không vừa mắt, nghe không dễ nghe là đã mất kiên nhẫn cực độ.
Cô gái nhìn từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên lại có góc cạnh sắc bén như thế, Từ Yến tự nhận là rất hiểu cô, quen thuộc với cô, nhưng hiện tại bỗng nhiên có cảm giác xa lạ, lúc này mới hoàn toàn căng thẳng, “Bạch Chỉ, hai tháng này anh bận rộn, rất ít khi liên lạc với em, cho nên anh không biết hiện tại gần đây em qua lại với ai trong trường. Nhưng nghe anh nói, đừng có người bạn nào cũng qua lại, ngoan một chút được không?” Thực ra anh muốn hỏi, cô học câu nói tàn nhẫn như vậy từ ai?
Bạch Chỉ trực tiếp cúp điện thoại của Từ Yến, Từ Yến lập tức liền gọi lại, cô bật chế độ máy bay nằm lên giường, cho đến khi nghe thấy tiếng bạn cùng phòng từ bên ngoài trở về, mới thu lại cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.