Chương 15:
Tống Thu Thu
30/04/2021
Bạch Chỉ kéo Từ Yến cho vào danh sách đen năm sáu ngày trời, Từ Yến không thể làm gì được, nhờ ba mẹ cô nói tốt cho anh, Bạch Chỉ mới bỏ anh ra danh sách đen.
Thả ra chưa đến vài phút, cô nhận được tin nhắn xin lỗi đủ kiểu từ Từ Yến.
Cuối cùng hỏi cô chuyện bạn nhảy giải quyết như thế nào.
“Cái gì mà giải quyết như thế nào? Không giải quyết đó, em đồng ý sự sắp xếp của nhà trường rồi, đã bắt đầu luyện tập với bạn múa mới, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Hô hấp của Từ Yến chậm lại, “Có phải em vì tức giận anh nên mới đồng ý không? Còn chưa hết giận anh sao?”
“Không phải, em chỉ là suy nghĩ cẩn thận, nhà trường sẽ không đồng ý cho em múa một mình, hơn nữa một vũ công mà không có ý chí cầu tiến rất không tốt, em nghĩ kỹ rồi, kỳ thật vẫn là anh giúp em hiểu rõ.” Sau khi hiểu rõ lời ước hẹn buồn cười kia thì cô cũng buông tay rồi, dùng lý trí mà phân tích.
Từ Yến nói không nên lời.
Những gì cô nói đúng là sự thật, thái độ cũng không tệ, nhưng cô luôn mềm mại hòa nhã, cách nói chuyện hôm nay của cô rất khác thường.
Trong lòng Từ Yến sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn lại, “Ngày mấy em thi? Anh không có việc gì, để anh xin nghỉ phép trở về thăm em.”
“Không cần đâu, em thi vào giữa tháng 11, cách lễ Giáng Sinh không bao lâu, không cần thiết.”
“Không cần thiết.”
Từ Yến âm thầm hít sâu vài cái, “Cần thiết chứ. Bạch Chỉ, anh rất muốn gặp em, rất muốn.”
Bạch Chỉ chuyển cuộc trò chuyện thành video, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay xuất hiện ở màn hình, “Anh thấy em chưa?”
Da của cô trắng đến phát sáng, cánh môi hồng hào tự nhiên căng mọng nước, như có ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô, mà chia cách mọi thứ theo đường chéo, một nửa mái tóc nhuộm vàng, một con ngươi màu nâu nhạt.
Từ Yến không mở camera, hình bên anh là một mảng tối đen.
Cô không nhìn thấy được trong mắt anh là sự quyến luyến không thôi, lòng bàn tay ở màn hình vuốt ve khuôn mặt cô.
“Thấy được em rồi. Em đang ở đâu?”
“Em đang đứng ở cầu thang. Ây da anh thật sự không cần trở về đâu, lễ Giáng Sinh anh về gặp em là được rồi.”
Từ Yến không nói thêm nữa, “Uhm, lễ Giáng Sinh đó anh sẽ gộp những kỳ nghỉ khác cộng lại xin nghỉ luôn, toàn bộ hai mươi ngày nghỉ, đều ở bên cạnh em có được không?”
“Vậy Tết Âm Lịch thì làm thế nào? Anh định không trở về sao?”
“Tết Âm Lịch em tới Paris không được sao? Anh có thể làm người dẫn đường đưa em đi chơi.”
Bạch Chỉ cảm thấy ý kiến này không tồi, “Vậy thì dứt khoát ở Paris ăn tết đi, em phụ trách nói với ba mẹ anh, còn anh thì nói với ba mẹ em, bọn họ nhất định là đồng ý.”
Tiếng Từ Yến cười khẽ truyền ra, “Không thể chỉ có hai chúng ta yên bình mà trải qua cùng nhau hay sao?”
“Là Tết Âm Lịch đó, chúng ta ở cùng nhau, vậy là anh nấu cơm hay em phải nấu cơm? Em muốn ăn thịt kho tàu dì Từ làm.”
Từ Yến nói khi Giáng Sinh về nước phải cùng mẹ học món này mới được.
Bạch Chỉ lắc đầu, “Mẹ em cũng có làm, nhưng không có được mùi vị như của dì Từ, mùi vị mà mỗi người làm đều không giống nhau.” Nói xong, di động nhắc nhở cô pin điện thoại đang yếu, “Di động của em sắp hết pin rồi, không nói với anh nữa, lần sau nói chuyện với anh nha.” Cô đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Em không thể về phòng ngủ vừa sạc pin điện thoại vừa nói chuyện với anh sao?”
Cô đi đường, hình ảnh đang rung chuyển, khuôn mặt ửng đỏ vài phần một cách đáng ngờ, “Không được, bạn cùng phòng sẽ tra hỏi em có phải anh là bạn trai em không, em nói là anh trai mà mấy bạn ấy không chịu tin.”
“……” Từ Yến: “Em rất để ý việc này?”
“Em không muốn bị hiểu lầm, hơn nữa lại không phải sự thật. Giải thích không xong vậy cách tốt nhất là tránh đi.”
“Bạch Chỉ, anh……”
Từ Yến mới vừa mở miệng, màn hình đối diện vừa chuyển, cô lưu lại một câu “Em cúp máy đây, em tới cửa phòng ngủ rồi”, màn hình của anh tối đen lại, sau đó trở về màn hình chính.
Không quá một phút, Bạch Chỉ sạc pin điện thoại thì lên WeChat tìm anh, hỏi anh vừa nãy muốn nói cái gì.
Kết quả liên tục hiển thị “Đối phương đang nhập chữ”, sau vài phút, mới hiện một câu:【Không có gì, muốn hỏi em là bạn múa mới có làm ra hành động kỳ quái gì không.】
Bạch Chỉ hỏi lại:【Hành động kỳ quái gì chứ?】
Ngày đầu tiên cô đi học, lớp học có bạn học nam không nhịn được mà bắn ra tại chỗ, lúc bắt đầu cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn hỏi Từ Yến nhưng lại thấy hơi ngại, hơn nữa thời gian đó Từ Yến cũng rất bận, nên không nói với anh. Hiện tại sau hơn hai tháng học, cũng không cảm thấy nhóm bạn nam khi có tiếp xúc mà nhịn không được làm ra chuyện đó nữa, cũng cảm thấy chuyện đó không còn kì lạ như lúc trước.
【… Không có gì, chính là muốn nói cho em biết, trước khi lên sân khấu biểu diễn thi đấu, bạn múa nam của em đưa ra yêu cầu gì em cũng phải từ chối, kêu người đó tự giải quyết, em hiểu chưa?】
Bạch Chỉ không hiểu gì như lọt vào trong sương mù, trả lời một câu đã biết.
Thả ra chưa đến vài phút, cô nhận được tin nhắn xin lỗi đủ kiểu từ Từ Yến.
Cuối cùng hỏi cô chuyện bạn nhảy giải quyết như thế nào.
“Cái gì mà giải quyết như thế nào? Không giải quyết đó, em đồng ý sự sắp xếp của nhà trường rồi, đã bắt đầu luyện tập với bạn múa mới, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Hô hấp của Từ Yến chậm lại, “Có phải em vì tức giận anh nên mới đồng ý không? Còn chưa hết giận anh sao?”
“Không phải, em chỉ là suy nghĩ cẩn thận, nhà trường sẽ không đồng ý cho em múa một mình, hơn nữa một vũ công mà không có ý chí cầu tiến rất không tốt, em nghĩ kỹ rồi, kỳ thật vẫn là anh giúp em hiểu rõ.” Sau khi hiểu rõ lời ước hẹn buồn cười kia thì cô cũng buông tay rồi, dùng lý trí mà phân tích.
Từ Yến nói không nên lời.
Những gì cô nói đúng là sự thật, thái độ cũng không tệ, nhưng cô luôn mềm mại hòa nhã, cách nói chuyện hôm nay của cô rất khác thường.
Trong lòng Từ Yến sửng sốt, sau đó mới hoàn hồn lại, “Ngày mấy em thi? Anh không có việc gì, để anh xin nghỉ phép trở về thăm em.”
“Không cần đâu, em thi vào giữa tháng 11, cách lễ Giáng Sinh không bao lâu, không cần thiết.”
“Không cần thiết.”
Từ Yến âm thầm hít sâu vài cái, “Cần thiết chứ. Bạch Chỉ, anh rất muốn gặp em, rất muốn.”
Bạch Chỉ chuyển cuộc trò chuyện thành video, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay xuất hiện ở màn hình, “Anh thấy em chưa?”
Da của cô trắng đến phát sáng, cánh môi hồng hào tự nhiên căng mọng nước, như có ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt cô, mà chia cách mọi thứ theo đường chéo, một nửa mái tóc nhuộm vàng, một con ngươi màu nâu nhạt.
Từ Yến không mở camera, hình bên anh là một mảng tối đen.
Cô không nhìn thấy được trong mắt anh là sự quyến luyến không thôi, lòng bàn tay ở màn hình vuốt ve khuôn mặt cô.
“Thấy được em rồi. Em đang ở đâu?”
“Em đang đứng ở cầu thang. Ây da anh thật sự không cần trở về đâu, lễ Giáng Sinh anh về gặp em là được rồi.”
Từ Yến không nói thêm nữa, “Uhm, lễ Giáng Sinh đó anh sẽ gộp những kỳ nghỉ khác cộng lại xin nghỉ luôn, toàn bộ hai mươi ngày nghỉ, đều ở bên cạnh em có được không?”
“Vậy Tết Âm Lịch thì làm thế nào? Anh định không trở về sao?”
“Tết Âm Lịch em tới Paris không được sao? Anh có thể làm người dẫn đường đưa em đi chơi.”
Bạch Chỉ cảm thấy ý kiến này không tồi, “Vậy thì dứt khoát ở Paris ăn tết đi, em phụ trách nói với ba mẹ anh, còn anh thì nói với ba mẹ em, bọn họ nhất định là đồng ý.”
Tiếng Từ Yến cười khẽ truyền ra, “Không thể chỉ có hai chúng ta yên bình mà trải qua cùng nhau hay sao?”
“Là Tết Âm Lịch đó, chúng ta ở cùng nhau, vậy là anh nấu cơm hay em phải nấu cơm? Em muốn ăn thịt kho tàu dì Từ làm.”
Từ Yến nói khi Giáng Sinh về nước phải cùng mẹ học món này mới được.
Bạch Chỉ lắc đầu, “Mẹ em cũng có làm, nhưng không có được mùi vị như của dì Từ, mùi vị mà mỗi người làm đều không giống nhau.” Nói xong, di động nhắc nhở cô pin điện thoại đang yếu, “Di động của em sắp hết pin rồi, không nói với anh nữa, lần sau nói chuyện với anh nha.” Cô đứng dậy đi về phòng ngủ.
“Em không thể về phòng ngủ vừa sạc pin điện thoại vừa nói chuyện với anh sao?”
Cô đi đường, hình ảnh đang rung chuyển, khuôn mặt ửng đỏ vài phần một cách đáng ngờ, “Không được, bạn cùng phòng sẽ tra hỏi em có phải anh là bạn trai em không, em nói là anh trai mà mấy bạn ấy không chịu tin.”
“……” Từ Yến: “Em rất để ý việc này?”
“Em không muốn bị hiểu lầm, hơn nữa lại không phải sự thật. Giải thích không xong vậy cách tốt nhất là tránh đi.”
“Bạch Chỉ, anh……”
Từ Yến mới vừa mở miệng, màn hình đối diện vừa chuyển, cô lưu lại một câu “Em cúp máy đây, em tới cửa phòng ngủ rồi”, màn hình của anh tối đen lại, sau đó trở về màn hình chính.
Không quá một phút, Bạch Chỉ sạc pin điện thoại thì lên WeChat tìm anh, hỏi anh vừa nãy muốn nói cái gì.
Kết quả liên tục hiển thị “Đối phương đang nhập chữ”, sau vài phút, mới hiện một câu:【Không có gì, muốn hỏi em là bạn múa mới có làm ra hành động kỳ quái gì không.】
Bạch Chỉ hỏi lại:【Hành động kỳ quái gì chứ?】
Ngày đầu tiên cô đi học, lớp học có bạn học nam không nhịn được mà bắn ra tại chỗ, lúc bắt đầu cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn hỏi Từ Yến nhưng lại thấy hơi ngại, hơn nữa thời gian đó Từ Yến cũng rất bận, nên không nói với anh. Hiện tại sau hơn hai tháng học, cũng không cảm thấy nhóm bạn nam khi có tiếp xúc mà nhịn không được làm ra chuyện đó nữa, cũng cảm thấy chuyện đó không còn kì lạ như lúc trước.
【… Không có gì, chính là muốn nói cho em biết, trước khi lên sân khấu biểu diễn thi đấu, bạn múa nam của em đưa ra yêu cầu gì em cũng phải từ chối, kêu người đó tự giải quyết, em hiểu chưa?】
Bạch Chỉ không hiểu gì như lọt vào trong sương mù, trả lời một câu đã biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.