Chương 26:
Tống Thu Thu
01/05/2021
Bạch Chỉ làm đủ trò để chọc cười anh, may mắn anh lại không để ý thấy, chỉ là kêu cô chờ một chút, tối nay sẽ đem đồ ăn khuya đưa lại đây cho cô.
Nhưng sau đó suy nghĩ vẫn quyết định dẫn cô đi ra ngoài ăn.
Vào lúc 10 giờ rưỡi, trước khi tới giờ tắt đèn, Bạch Chỉ được Trần Lưu sắp xếp xin phép cho cô được ngủ ở bên ngoài kí túc xá.
Lúc thay quần áo, bạn cùng phòng Lưu Họa hỏi cô làm cái gì, cô đỏ mặt ấp a ấp úng mà trả lời, cô bị sốt nên phải đi tiêm thuốc —— Trần Lưu xin phép cho cô là nghỉ bệnh, đã cùng với quản lí kí túc xá nói rồi, người thầy giáo như anh sẽ phụ trách chở cô đi bệnh viện.
Cô rất ít khi nói dối, mà lần nói dối này lại là vì đêm nay đi ra ngoài chơi với thầy giáo như vậy…… Bạch Chỉ chột dạ đến chết mất, mặt đỏ như quả gấc, nóng đến mức có thể bốc khói, nhìn như đúng là đang phát sốt thật sự.
Lưu Họa hỏi: “Vậy ai tới đón cậu?”
“Là người nhà của tớ.” Bạch Chỉ gấp chăn và đồ ngủ xong xuôi.
Lưu Họa chuẩn bị mặc áo khoác, “Để tớ đưa cậu xuống dưới lầu.”
Bạch Chỉ nhanh chóng xối gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của lớp trưởng: “Không cần, không cần, cậu mau tắt đèn rồi ngủ đi. Tớ tự đi xuống là được rồi, chào tạm biệt lớp trưởng.”
Bạch Chỉ phóng ra cửa nhanh như chớp mà chạy xuống lầu, vừa kịp lúc nhìn thấy chiếc xe của Trần Lưu cũng vừa chạy qua sân bóng rổ.
Cửa lớn phòng ngủ trong kí túc xá đã khóa cửa, Bạch Chỉ đi đến bên cạnh phòng trực ban.
Nhưng đêm nay người trực ban là dì này, có tiếng là khó tính và không dễ nói chuyện.
Giờ phút này, dì ấy dùng con mắt sắc bén, hoài nghi mà đánh giá Bạch Chỉ, “Phát sốt đúng không? Lại đây, gần một chút.” Dì ấy vẫy tay kêu cô lại.
Bạch Chỉ tiến lên một bước, nín thở, mặt đỏ giống trái cà chua.
Dì ấy dùng tay sờ trán cô, đúng là có chút nóng thật. Vài giây sau, kêu cô viết lớp, tên họ, sự việc, nguyên nhân bệnh ở trên giấy xin nghỉ phép.
Bạch Chỉ đứng dựa vào bàn, dì ấy đứng dậy mở cửa, Trần Lưu mới vừa xuống xe đi đến, Bạch Chỉ cũng vừa viết xong, nói một tiếng cảm ơn với dì ấy thì bị thầy Trần dẫn đi.
Lên xe, lái xe đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng “Học sinh nửa đêm phát sốt được thầy giáo chở đi bệnh viện khám” cái lý do này vô cùng thường thấy, nhưng cô vẫn bị hù chết khiếp, sợ bị vạch trần.
Nhưng mà Trần Lưu cũng không có lái xe ra khỏi trường học, mà là tới bãi đậu xe của trường. Nơi này cách cổng trường rất gần, còn có thể nhìn thấy phòng an ninh sáng đèn cùng người trong đó đang uống trà nâng cao tinh thần canh gác.
Trần Lưu điều chỉnh ghế dựa một chút, Bạch Chỉ liền hiểu ý của anh.
Cô lắc đầu, “Thầy ơi em không muốn ở chỗ này, có thể đừng ở đây không……”
“Cô bé à, em còn nhớ cái đệm lót này em mua cho anh mà chưa có xài qua hay chưa? Dù gì cũng phải thử một chút để biết cảm giác như thế nào chứ.”
“……” Bạch Chỉ mấy ngày nay nghe các bạn học vô tình mà cười nhạo nói về phẩm vị của anh rất sôi nổi nhưng hiện tại thì ra mình tự đào cái hố cho mình nhảy vào đây mà, “Chúng mình đi ăn cái gì trước rồi thử được không, bây giờ em đang rất đói……”
“Ngoan, anh có đặt bàn trước rồi, còn chưa tới thời gian đã đặt.”
Hơn một phút sau, lưng Bạch Chỉ áp vào tay lái mềm mại, bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, não bộ không suy nghĩ được gì, chỉ hiện lên đúng một câu “Cái đệm lót này, đúng là thoải mái hơn thật”.
Hôn rồi hôn, bàn tay của anh chui vào trong áo ngực của cô, xoa đầu vú đang dựng đứng, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bay bổng của Bạch Chỉ vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe.
Trần Lưu dự định làm cho cô trước. Một cái tay khác duỗi đến phía dưới của cô, chạm vào tới là miếng băng dày cộm.
Bạch Chỉ lúc này mới nhớ ra, cô tới tháng. Cũng không trách được cô mà, chiều tan học mới có ra chút xíu, thường thì khi cô tới tháng cũng sẽ không đau, không có cảm giác gì nên dĩ nhiên là không chú ý lắm.
“Lại tới nữa? Giận em.” Trần Lưu không thể sờ vào tới cái miệng nhỏ của cô nên không vui lắm.
“À thì…… Làm gì có chuyện “lại”… Lần trước cũng là cách đây một tháng rồi…” Thời gian hành kinh của cô rất chuẩn, mỗi tháng đều là cố định mấy ngày này tới. Giọng điệu của anh nói giống như là cô cứ một hai tuần là đến một lần vậy.
“Hèn chi mấy ngày trước em nhạy cảm như vậy, mới sờ một chút, mà cái miệng nhỏ bên dưới run đến như vậy rồi. Em tới tháng lúc nào?” Anh vừa hỏi vừa mạnh mẽ mà xoa chỗ đó.
“Buổi chiều, ừm hừm…… Ừm……” Anh xoa mạnh quá, môi âm hộ nhạy cảm cùng cái miệng nhỏ bị xoa xoa một chút xíu liền chịu không nổi, Bạch Chỉ bám vào cổ anh, nghênh đón cao trào.
“Cách băng vệ sinh mà còn sướng như vậy?” Xin nghỉ dùng lý do phát “sốt” như vậy thì quá đúng rồi.
Bạch Chỉ hoa mắt say mê gật đầu.
Con mẹ nó. Cổ họng Trần Lưu thắt lại, giọng nói khàn khàn: “Bạch Chỉ, hôm nay sao em lại dâm đãng thế, có phải em đang tưởng tượng anh dùng dương vật đâm vào bên trong em sướng ra sao không hả.”
Cái kiểu đúng là sướng chết trên người cô.
Bạch Chỉ ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn chóp mũi anh, “Vậy lần sau tới lượt anh đâm nha, đem tinh dịch bắn vào tử cung, để em sinh con cho anh……”
Cô đây là con yêu tinh có thiên phú nhất mà Trần Lưu đã từng gặp qua, có thể từ những lời anh nói mà học được tất cả mọi thứ, còn trong thời gian ngắn học một mà hiểu mười nữa chứ.
Mấy ngày nay anh liên tiếp bị cô đùa giỡn mà mất kiểm soát, hiện tại, phía dưới dù đang chảy máu mà còn dụ dỗ anh đến mức điên lên.
Cô nhóc còn trinh này, màng trinh còn ở đó, mà đã nghĩ đến chuyện có thai?
Trần Lưu không nghĩ tới một ngày bản thân mình cũng lảng tránh cái đề tài này, kêu cô quỳ xuống, ấn đầu cô kêu cô liếm dương vật của anh.
Bạch Chỉ một bàn tay nắm côn thịt to sưng đau, nghiêng đầu dùng miệng nhỏ mềm mại mút hôn liếm láp thân gậy, một tay khác vuốt ve hai viên trứng, cuối cùng đầu lưỡi từ dưới gốc rễ liếm lên đỉnh, dùng mặt lưỡi ẩm ướt mà liếm nhẹ lên con mắt trên đầu thân gậy, Trần Lưu đang thưởng thức mím chặt môi đè nén tiếng rên rỉ, đột nhiên không kịp phòng bị cái này, trong cổ họng bất ngờ phát ra tiếng gầm mạnh, cả người run lên, sau đó cứng lại.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy quy đầu, trong chốc lát, gậy của anh to phồng lên làm miệng của cô mở ra quá lớn, cô cảm thấy căng đau, nước bọt nuốt không kịp đồng thời còn có tinh dịch của anh bắn ra, cô cố gắng mà liếm mút nuốt, ăn đến no cả bụng.
Trần Lưu nhíu mày thở hổn hển bắn hết tinh dịch vào miệng cô, sau khi anh bình tĩnh lại hô hấp, nguy hiểm mà nắm cằm, vuốt ve má cô.
Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, cho anh thấy cô đã nuốt hết tinh dịch của anh vào, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi ẩm ướt.
Trần Lưu ánh mắt sâu không thấy đáy.
Chăm chú nhìn cô trong chốc lát, Bạch Chỉ muốn đứng dậy, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị anh ấn trở về.
Ngay sau đó, nghe được cửa sổ xe bị người từ bên ngoài gõ cửa.
Trần Lưu kiềm chế nóng nảy, kéo xuống một phần ba cửa sổ xe, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh, giọng điệu có chút lạnh lùng mà nói: “Cô Lục, có chuyện gì à?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của anh mà cất giọng, mang theo sự vui vẻ: “Thầy Trần là thầy à, tôi nhìn thấy xe của thầy tối như vậy mà còn ngừng ở trong trường, còn tưởng là không có ai.”
Cho rằng không ai mà cô ta còn đi gõ cái gì mà gõ.
Bạch Chỉ chửi thầm.
Cô nghe giọng nói của cô Lục, liền nhớ tới là ai, là cô Lục quản lý phòng tài vụ của trường, ngồi văn phòng, học kỳ này mới tới, vừa tốt nghiệp không lâu, thường xuyên sau khi tan học ra vườn trường dạo, thỉnh thoảng có cùng học sinh nói chuyện phiếm. Khuôn mặt không những xinh đẹp mà còn dịu dàng, mối quan hệ với học sinh và các thầy cô khác cũng rất tốt.
“Nhưng sao tôi cảm thấy không đúng lắm, thầy đem xe ở lại trong trường làm cái gì vậy, thầy lại không ở kí túc xá của giáo viên. Tôi liền thử gõ cửa sổ một chút nhìn xem có thầy ở đây không, không nghĩ tới……” Trong xe không có ánh đèn, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ là màu đen tối thui.
“Ừm, hiện tại chuẩn bị lái xe trở về. Cô Lục còn có chuyện gì khác không?” Trần Lưu nói xong, nhíu mày —— cô nhóc bên dưới đang dùng hàm răng cạ cạ vào hai túi da đó.
Ngoài cửa sổ người phụ nữ ồ một tiếng, có chút chờ mong cùng thỉnh cầu: “Gần đây trường học có rất nhiều văn kiện và hồ sơ cần chỉnh sửa lại, mỗi ngày đều tăng ca trễ như thế, bận muốn chóng mặt, vừa mới phát hiện ra là quên đổ xăng tôi sợ là không đủ để tôi lái xe về nhà, nếu mà còn là nửa đường thì……” Hình như cô ta hình như phát hiện chính mình nói nhảm nhiều, lập tức ngắn gọn, nói ra mục đích chủ yếu: “Có thể làm phiền thầy Trần đưa giùm tôi một đoạn đường hay không?”
Dưới yên xe, Bạch Chỉ đang cầm côn thịt thô cứng, le lưỡi liếm láp.
Mà cô giáo Lục lúc nói, làm một động tác nhỏ đáng yêu —— đang định nhón chân muốn nhìn trong xe còn có vị trí hay không—— vô nghĩa, khẳng định là có, nhưng cô ta cũng không phải thật muốn xem bên trong, chỉ là nhón chân là hành động rất đáng yêu, muốn ở trước mặt anh làm bộ mà thôi.
Nhưng lại bị Trần Lưu kéo cửa sổ xe lên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ để lại, chỉ nghe được giọng nói truyền ra: “Cách cổng trường phía bên trái khoảng một km có một trạm xăng, cô có thể lái xe qua đó. Xin lỗi, tôi có việc gấp, đi trước.”
Cách trường học không xa, Bạch Chỉ từ dưới yên xe chui ra, ngồi trở lại ghế phụ, than phiền chân đã tê rần.
“Chút nữa trở về mát xa cho em. Thắt kỹ dây an toàn.”
Một bên vừa kéo dây an toàn, vừa hỏi: “Trở về đâu?”
“Nhà của anh.”
Cô ừm một tiếng không nói, khi đến ngã tư chờ đèn tín hiệu 60 giây, cô bâng quơ hỏi: “Cô Lục có phải rất xinh đẹp hay không?”
Trần Lưu đầu ngón tay gõ nhẹ vô lăng, không nói lời nào.
40 giây sau, giọng điệu cô hỏi rất thản nhiên: “Có vẻ như mấy người đàn ông đều thích kiểu như cô Lục nhỉ, Tiếu Khải trong lớp của chúng em còn nói nguyện ý vì cô ấy mà thôi học……”
Trần Lưu vẫn như cũ không mở miệng nói gì.
Đèn đỏ chỉ còn năm giây, Bạch Chỉ: “Sao anh không trả lời gì hết?”
Đèn tín hiệu chuyển xanh, Trần Lưu bẻ lái sang trái, sửa lại: “Là cậu bé.”
Bạch Chỉ ba giây sau mới phản ứng lại đây —— cậu bé mới thích loại hình kia.
Mà anh là đàn ông.
Bạch Chỉ khóe miệng nhếch lên cười rồi không đầy 0.1 giây lại hạ xuống. Cô còn chưa hết giận, ai kêu anh dùng cùng một vấn đề, cùng một cách thức mà hỏi đi hỏi lại, đã vậy còn hỏi người phụ nữ đó những hai lần.
“Đàn ông thì giỏi lắm à? Còn không phải thích mấy cô gái khờ khạo như em mà xuống tay hay sao? Vô sỉ, mà còn giả bộ đứng đắn.”
Trần Lưu: “……”
*
Cầm đồ ăn khuya đã đóng gói xong, trở về nhà của anh.
Chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, đỗ xe xong, Bạch Chỉ nhõng nhẽo chân tê và đau, Trần Lưu không còn cách nào mà đưa lưng về phía cô, khuỵ gối xuống.
Bạch Chỉ cười hì hì leo lên tấm lưng rộng của anh, sau đó là lấy túi đóng gói bữa ăn khuya quàng qua cổ anh.
Thang máy tới tầng cao nhất, vào trong phòng, Bạch Chỉ đổi giày xong, bưng cháo hải sản, cô đang mang đôi dép bông của anh, nó quá lớn cô chỉ có thể dùng mũi chân đá mới có thể bước đi được, Trần Lưu nhìn thấy mà tim đập loạn xa, sợ cô té ngã hoặc là chén cháo đó nóng có thể làm bỏng chỗ nào trên cơ thể cô, anh đi tới bưng, để chén cháo trên bàn trà ở phòng khách .
Cô muốn trước tiên là tham quan chỗ ở của anh, nhưng lại bị anh ấn xuống để tranh thủ ăn cháo khi còn nóng.
Hai người rửa tay sạch sẽ, anh lột vỏ tôm ra lấy thịt đút cho cô, cô ngồi trên chiếc đệm tatami hình tròn, mà vừa xem phim vừa há mồm ăn.
Trần Lưu thỉnh thoảng chăm chú nhìn cô.
Cô tức giận: “Xem cái gì.”
Trần Lưu lấy khăn giấy đến sát khóe miệng cô, “Đang xem anh đã nhặt được bảo bối gì. Lúc trước nhìn như thế nào cũng không nhìn ra là em có tính cách này cả.”
Bạch Chỉ chớp chớp mắt, cũng tự hỏi mấy vấn đề này.
Không đúng, cô trước kia cũng không phải là tính cách này đâu……
Bạch Chỉ sửng sốt.
Trần Lưu lột xong con tôm cuối cùng, lau tay sạch sẽ, sờ đầu cô, “Đừng nghĩ nữa. Anh cũng đâu có chê em đâu.”
Bạch Chỉ gật đầu, nhưng vẫn là trở về tính cách ngoan ngoãn trầm tĩnh.
Sau khi ăn uống no nê, cô lượn lờ quanh nhà anh mấy vòng. Cô là lần đầu tiên tới, cảm thấy tò mò, nhưng không đợi cô xem xong hết mọi thứ, đã bị anh kéo đi rửa mặt.
Phòng ngủ mở máy điều hòa, cũng không tới nỗi lạnh như vậy, Bạch Chỉ thay bộ đồ ngủ mùa hè của anh, quần đùi mà cô mặc thành gần như chiếc quần dài, rộng thùng thình nhìn rất buồn cười, đi đến mép giường thì bị anh túm vào trong lồng ngực, chỉ để lại đèn ngủ mà thôi.
Nhưng sau đó suy nghĩ vẫn quyết định dẫn cô đi ra ngoài ăn.
Vào lúc 10 giờ rưỡi, trước khi tới giờ tắt đèn, Bạch Chỉ được Trần Lưu sắp xếp xin phép cho cô được ngủ ở bên ngoài kí túc xá.
Lúc thay quần áo, bạn cùng phòng Lưu Họa hỏi cô làm cái gì, cô đỏ mặt ấp a ấp úng mà trả lời, cô bị sốt nên phải đi tiêm thuốc —— Trần Lưu xin phép cho cô là nghỉ bệnh, đã cùng với quản lí kí túc xá nói rồi, người thầy giáo như anh sẽ phụ trách chở cô đi bệnh viện.
Cô rất ít khi nói dối, mà lần nói dối này lại là vì đêm nay đi ra ngoài chơi với thầy giáo như vậy…… Bạch Chỉ chột dạ đến chết mất, mặt đỏ như quả gấc, nóng đến mức có thể bốc khói, nhìn như đúng là đang phát sốt thật sự.
Lưu Họa hỏi: “Vậy ai tới đón cậu?”
“Là người nhà của tớ.” Bạch Chỉ gấp chăn và đồ ngủ xong xuôi.
Lưu Họa chuẩn bị mặc áo khoác, “Để tớ đưa cậu xuống dưới lầu.”
Bạch Chỉ nhanh chóng xối gáo nước lạnh vào sự nhiệt tình của lớp trưởng: “Không cần, không cần, cậu mau tắt đèn rồi ngủ đi. Tớ tự đi xuống là được rồi, chào tạm biệt lớp trưởng.”
Bạch Chỉ phóng ra cửa nhanh như chớp mà chạy xuống lầu, vừa kịp lúc nhìn thấy chiếc xe của Trần Lưu cũng vừa chạy qua sân bóng rổ.
Cửa lớn phòng ngủ trong kí túc xá đã khóa cửa, Bạch Chỉ đi đến bên cạnh phòng trực ban.
Nhưng đêm nay người trực ban là dì này, có tiếng là khó tính và không dễ nói chuyện.
Giờ phút này, dì ấy dùng con mắt sắc bén, hoài nghi mà đánh giá Bạch Chỉ, “Phát sốt đúng không? Lại đây, gần một chút.” Dì ấy vẫy tay kêu cô lại.
Bạch Chỉ tiến lên một bước, nín thở, mặt đỏ giống trái cà chua.
Dì ấy dùng tay sờ trán cô, đúng là có chút nóng thật. Vài giây sau, kêu cô viết lớp, tên họ, sự việc, nguyên nhân bệnh ở trên giấy xin nghỉ phép.
Bạch Chỉ đứng dựa vào bàn, dì ấy đứng dậy mở cửa, Trần Lưu mới vừa xuống xe đi đến, Bạch Chỉ cũng vừa viết xong, nói một tiếng cảm ơn với dì ấy thì bị thầy Trần dẫn đi.
Lên xe, lái xe đi xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng “Học sinh nửa đêm phát sốt được thầy giáo chở đi bệnh viện khám” cái lý do này vô cùng thường thấy, nhưng cô vẫn bị hù chết khiếp, sợ bị vạch trần.
Nhưng mà Trần Lưu cũng không có lái xe ra khỏi trường học, mà là tới bãi đậu xe của trường. Nơi này cách cổng trường rất gần, còn có thể nhìn thấy phòng an ninh sáng đèn cùng người trong đó đang uống trà nâng cao tinh thần canh gác.
Trần Lưu điều chỉnh ghế dựa một chút, Bạch Chỉ liền hiểu ý của anh.
Cô lắc đầu, “Thầy ơi em không muốn ở chỗ này, có thể đừng ở đây không……”
“Cô bé à, em còn nhớ cái đệm lót này em mua cho anh mà chưa có xài qua hay chưa? Dù gì cũng phải thử một chút để biết cảm giác như thế nào chứ.”
“……” Bạch Chỉ mấy ngày nay nghe các bạn học vô tình mà cười nhạo nói về phẩm vị của anh rất sôi nổi nhưng hiện tại thì ra mình tự đào cái hố cho mình nhảy vào đây mà, “Chúng mình đi ăn cái gì trước rồi thử được không, bây giờ em đang rất đói……”
“Ngoan, anh có đặt bàn trước rồi, còn chưa tới thời gian đã đặt.”
Hơn một phút sau, lưng Bạch Chỉ áp vào tay lái mềm mại, bị anh hôn đến đầu óc quay cuồng, não bộ không suy nghĩ được gì, chỉ hiện lên đúng một câu “Cái đệm lót này, đúng là thoải mái hơn thật”.
Hôn rồi hôn, bàn tay của anh chui vào trong áo ngực của cô, xoa đầu vú đang dựng đứng, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng bay bổng của Bạch Chỉ vang lên trong không gian chật hẹp của chiếc xe.
Trần Lưu dự định làm cho cô trước. Một cái tay khác duỗi đến phía dưới của cô, chạm vào tới là miếng băng dày cộm.
Bạch Chỉ lúc này mới nhớ ra, cô tới tháng. Cũng không trách được cô mà, chiều tan học mới có ra chút xíu, thường thì khi cô tới tháng cũng sẽ không đau, không có cảm giác gì nên dĩ nhiên là không chú ý lắm.
“Lại tới nữa? Giận em.” Trần Lưu không thể sờ vào tới cái miệng nhỏ của cô nên không vui lắm.
“À thì…… Làm gì có chuyện “lại”… Lần trước cũng là cách đây một tháng rồi…” Thời gian hành kinh của cô rất chuẩn, mỗi tháng đều là cố định mấy ngày này tới. Giọng điệu của anh nói giống như là cô cứ một hai tuần là đến một lần vậy.
“Hèn chi mấy ngày trước em nhạy cảm như vậy, mới sờ một chút, mà cái miệng nhỏ bên dưới run đến như vậy rồi. Em tới tháng lúc nào?” Anh vừa hỏi vừa mạnh mẽ mà xoa chỗ đó.
“Buổi chiều, ừm hừm…… Ừm……” Anh xoa mạnh quá, môi âm hộ nhạy cảm cùng cái miệng nhỏ bị xoa xoa một chút xíu liền chịu không nổi, Bạch Chỉ bám vào cổ anh, nghênh đón cao trào.
“Cách băng vệ sinh mà còn sướng như vậy?” Xin nghỉ dùng lý do phát “sốt” như vậy thì quá đúng rồi.
Bạch Chỉ hoa mắt say mê gật đầu.
Con mẹ nó. Cổ họng Trần Lưu thắt lại, giọng nói khàn khàn: “Bạch Chỉ, hôm nay sao em lại dâm đãng thế, có phải em đang tưởng tượng anh dùng dương vật đâm vào bên trong em sướng ra sao không hả.”
Cái kiểu đúng là sướng chết trên người cô.
Bạch Chỉ ôm cổ anh, nhẹ nhàng hôn chóp mũi anh, “Vậy lần sau tới lượt anh đâm nha, đem tinh dịch bắn vào tử cung, để em sinh con cho anh……”
Cô đây là con yêu tinh có thiên phú nhất mà Trần Lưu đã từng gặp qua, có thể từ những lời anh nói mà học được tất cả mọi thứ, còn trong thời gian ngắn học một mà hiểu mười nữa chứ.
Mấy ngày nay anh liên tiếp bị cô đùa giỡn mà mất kiểm soát, hiện tại, phía dưới dù đang chảy máu mà còn dụ dỗ anh đến mức điên lên.
Cô nhóc còn trinh này, màng trinh còn ở đó, mà đã nghĩ đến chuyện có thai?
Trần Lưu không nghĩ tới một ngày bản thân mình cũng lảng tránh cái đề tài này, kêu cô quỳ xuống, ấn đầu cô kêu cô liếm dương vật của anh.
Bạch Chỉ một bàn tay nắm côn thịt to sưng đau, nghiêng đầu dùng miệng nhỏ mềm mại mút hôn liếm láp thân gậy, một tay khác vuốt ve hai viên trứng, cuối cùng đầu lưỡi từ dưới gốc rễ liếm lên đỉnh, dùng mặt lưỡi ẩm ướt mà liếm nhẹ lên con mắt trên đầu thân gậy, Trần Lưu đang thưởng thức mím chặt môi đè nén tiếng rên rỉ, đột nhiên không kịp phòng bị cái này, trong cổ họng bất ngờ phát ra tiếng gầm mạnh, cả người run lên, sau đó cứng lại.
Bạch Chỉ nhẹ nhàng mở miệng ngậm lấy quy đầu, trong chốc lát, gậy của anh to phồng lên làm miệng của cô mở ra quá lớn, cô cảm thấy căng đau, nước bọt nuốt không kịp đồng thời còn có tinh dịch của anh bắn ra, cô cố gắng mà liếm mút nuốt, ăn đến no cả bụng.
Trần Lưu nhíu mày thở hổn hển bắn hết tinh dịch vào miệng cô, sau khi anh bình tĩnh lại hô hấp, nguy hiểm mà nắm cằm, vuốt ve má cô.
Bạch Chỉ ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, cho anh thấy cô đã nuốt hết tinh dịch của anh vào, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi ẩm ướt.
Trần Lưu ánh mắt sâu không thấy đáy.
Chăm chú nhìn cô trong chốc lát, Bạch Chỉ muốn đứng dậy, còn chưa kịp đứng dậy, đã bị anh ấn trở về.
Ngay sau đó, nghe được cửa sổ xe bị người từ bên ngoài gõ cửa.
Trần Lưu kiềm chế nóng nảy, kéo xuống một phần ba cửa sổ xe, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh, giọng điệu có chút lạnh lùng mà nói: “Cô Lục, có chuyện gì à?”
Một giọng nữ nhẹ nhàng ngọt ngào không bị ảnh hưởng bởi sự lạnh lùng của anh mà cất giọng, mang theo sự vui vẻ: “Thầy Trần là thầy à, tôi nhìn thấy xe của thầy tối như vậy mà còn ngừng ở trong trường, còn tưởng là không có ai.”
Cho rằng không ai mà cô ta còn đi gõ cái gì mà gõ.
Bạch Chỉ chửi thầm.
Cô nghe giọng nói của cô Lục, liền nhớ tới là ai, là cô Lục quản lý phòng tài vụ của trường, ngồi văn phòng, học kỳ này mới tới, vừa tốt nghiệp không lâu, thường xuyên sau khi tan học ra vườn trường dạo, thỉnh thoảng có cùng học sinh nói chuyện phiếm. Khuôn mặt không những xinh đẹp mà còn dịu dàng, mối quan hệ với học sinh và các thầy cô khác cũng rất tốt.
“Nhưng sao tôi cảm thấy không đúng lắm, thầy đem xe ở lại trong trường làm cái gì vậy, thầy lại không ở kí túc xá của giáo viên. Tôi liền thử gõ cửa sổ một chút nhìn xem có thầy ở đây không, không nghĩ tới……” Trong xe không có ánh đèn, từ bên ngoài nhìn vào bên trong chỉ là màu đen tối thui.
“Ừm, hiện tại chuẩn bị lái xe trở về. Cô Lục còn có chuyện gì khác không?” Trần Lưu nói xong, nhíu mày —— cô nhóc bên dưới đang dùng hàm răng cạ cạ vào hai túi da đó.
Ngoài cửa sổ người phụ nữ ồ một tiếng, có chút chờ mong cùng thỉnh cầu: “Gần đây trường học có rất nhiều văn kiện và hồ sơ cần chỉnh sửa lại, mỗi ngày đều tăng ca trễ như thế, bận muốn chóng mặt, vừa mới phát hiện ra là quên đổ xăng tôi sợ là không đủ để tôi lái xe về nhà, nếu mà còn là nửa đường thì……” Hình như cô ta hình như phát hiện chính mình nói nhảm nhiều, lập tức ngắn gọn, nói ra mục đích chủ yếu: “Có thể làm phiền thầy Trần đưa giùm tôi một đoạn đường hay không?”
Dưới yên xe, Bạch Chỉ đang cầm côn thịt thô cứng, le lưỡi liếm láp.
Mà cô giáo Lục lúc nói, làm một động tác nhỏ đáng yêu —— đang định nhón chân muốn nhìn trong xe còn có vị trí hay không—— vô nghĩa, khẳng định là có, nhưng cô ta cũng không phải thật muốn xem bên trong, chỉ là nhón chân là hành động rất đáng yêu, muốn ở trước mặt anh làm bộ mà thôi.
Nhưng lại bị Trần Lưu kéo cửa sổ xe lên, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ để lại, chỉ nghe được giọng nói truyền ra: “Cách cổng trường phía bên trái khoảng một km có một trạm xăng, cô có thể lái xe qua đó. Xin lỗi, tôi có việc gấp, đi trước.”
Cách trường học không xa, Bạch Chỉ từ dưới yên xe chui ra, ngồi trở lại ghế phụ, than phiền chân đã tê rần.
“Chút nữa trở về mát xa cho em. Thắt kỹ dây an toàn.”
Một bên vừa kéo dây an toàn, vừa hỏi: “Trở về đâu?”
“Nhà của anh.”
Cô ừm một tiếng không nói, khi đến ngã tư chờ đèn tín hiệu 60 giây, cô bâng quơ hỏi: “Cô Lục có phải rất xinh đẹp hay không?”
Trần Lưu đầu ngón tay gõ nhẹ vô lăng, không nói lời nào.
40 giây sau, giọng điệu cô hỏi rất thản nhiên: “Có vẻ như mấy người đàn ông đều thích kiểu như cô Lục nhỉ, Tiếu Khải trong lớp của chúng em còn nói nguyện ý vì cô ấy mà thôi học……”
Trần Lưu vẫn như cũ không mở miệng nói gì.
Đèn đỏ chỉ còn năm giây, Bạch Chỉ: “Sao anh không trả lời gì hết?”
Đèn tín hiệu chuyển xanh, Trần Lưu bẻ lái sang trái, sửa lại: “Là cậu bé.”
Bạch Chỉ ba giây sau mới phản ứng lại đây —— cậu bé mới thích loại hình kia.
Mà anh là đàn ông.
Bạch Chỉ khóe miệng nhếch lên cười rồi không đầy 0.1 giây lại hạ xuống. Cô còn chưa hết giận, ai kêu anh dùng cùng một vấn đề, cùng một cách thức mà hỏi đi hỏi lại, đã vậy còn hỏi người phụ nữ đó những hai lần.
“Đàn ông thì giỏi lắm à? Còn không phải thích mấy cô gái khờ khạo như em mà xuống tay hay sao? Vô sỉ, mà còn giả bộ đứng đắn.”
Trần Lưu: “……”
*
Cầm đồ ăn khuya đã đóng gói xong, trở về nhà của anh.
Chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố, đỗ xe xong, Bạch Chỉ nhõng nhẽo chân tê và đau, Trần Lưu không còn cách nào mà đưa lưng về phía cô, khuỵ gối xuống.
Bạch Chỉ cười hì hì leo lên tấm lưng rộng của anh, sau đó là lấy túi đóng gói bữa ăn khuya quàng qua cổ anh.
Thang máy tới tầng cao nhất, vào trong phòng, Bạch Chỉ đổi giày xong, bưng cháo hải sản, cô đang mang đôi dép bông của anh, nó quá lớn cô chỉ có thể dùng mũi chân đá mới có thể bước đi được, Trần Lưu nhìn thấy mà tim đập loạn xa, sợ cô té ngã hoặc là chén cháo đó nóng có thể làm bỏng chỗ nào trên cơ thể cô, anh đi tới bưng, để chén cháo trên bàn trà ở phòng khách .
Cô muốn trước tiên là tham quan chỗ ở của anh, nhưng lại bị anh ấn xuống để tranh thủ ăn cháo khi còn nóng.
Hai người rửa tay sạch sẽ, anh lột vỏ tôm ra lấy thịt đút cho cô, cô ngồi trên chiếc đệm tatami hình tròn, mà vừa xem phim vừa há mồm ăn.
Trần Lưu thỉnh thoảng chăm chú nhìn cô.
Cô tức giận: “Xem cái gì.”
Trần Lưu lấy khăn giấy đến sát khóe miệng cô, “Đang xem anh đã nhặt được bảo bối gì. Lúc trước nhìn như thế nào cũng không nhìn ra là em có tính cách này cả.”
Bạch Chỉ chớp chớp mắt, cũng tự hỏi mấy vấn đề này.
Không đúng, cô trước kia cũng không phải là tính cách này đâu……
Bạch Chỉ sửng sốt.
Trần Lưu lột xong con tôm cuối cùng, lau tay sạch sẽ, sờ đầu cô, “Đừng nghĩ nữa. Anh cũng đâu có chê em đâu.”
Bạch Chỉ gật đầu, nhưng vẫn là trở về tính cách ngoan ngoãn trầm tĩnh.
Sau khi ăn uống no nê, cô lượn lờ quanh nhà anh mấy vòng. Cô là lần đầu tiên tới, cảm thấy tò mò, nhưng không đợi cô xem xong hết mọi thứ, đã bị anh kéo đi rửa mặt.
Phòng ngủ mở máy điều hòa, cũng không tới nỗi lạnh như vậy, Bạch Chỉ thay bộ đồ ngủ mùa hè của anh, quần đùi mà cô mặc thành gần như chiếc quần dài, rộng thùng thình nhìn rất buồn cười, đi đến mép giường thì bị anh túm vào trong lồng ngực, chỉ để lại đèn ngủ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.