Chương 41:
Tống Thu Thu
01/05/2021
Hơi thở mát lạnh quen thuộc xộc vào khoang mũi, Bạch Chỉ sửng sốt một chút, sau đó cũng quên tức giận, chỉ còn ủy khuất.
“Dọa người rất thích sao?” Cô đẩy anh.
Cổ tay lại bị chế trụ, nhẹ nhàng nới lỏng.
“Ngược lại anh muốn hỏi một chút em nghĩ cái gì nghĩ đến nhập thần như thế, đi đến cuối không biết, bị người đi theo trên đường cũng không biết.”
“Em… Đang chuẩn bị đi về.”
Trần Lưu nhẹ a ra một tiếng cười, “Đúng vậy, phần tử phạm pháp với kẻ háo sắc cũng đang chuẩn bị chặn đường của em rồi.”
“…” Cô nghẹn xuống, nói sang chuyện khác, “Anh không phải không đến sao? Sao có thể đi theo em?”
“Anh không đến là bởi vì có bạn nhỏ không biết vì sao mất liên lạc. Anh đến là bởi vì người khác gửi ảnh chụp liên hoan, mà bạn nhỏ nhà anh ở ngay bên trong, hình như rất không vui.” Trần Lưu ngắm nghía tay cô gái nhỏ, “Nói đi, vì sao không vui?”
Nửa gương mặt dưới của Bạch Chỉ đều vùi vào khăn quàng cổ, chiếc khăn dệt kim màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tuyết trắng trong sáng của cô, nhưng vẻ mặt như nín thở, thanh âm cũng rầu rĩ, “Không có. Không có không vui.” Lặp lại nhấn mạnh.
“Vậy vì sao không trả lời tin nhắn?”
“Không cầm di động theo.”
“Sau khi 8 giờ trở về phòng, trước khi đi ra ngoài lúc 11 giờ, ba giờ kia, em đều ở trong phòng, di động có thể không ở bên người?”
“Quá mệt mỏi nên ngủ, điều chỉnh chế độ im lặng, tỉnh lại thì đi, không có thời gian xem.”
“…”
Người đàn ông bỗng nhiên trầm mặc chăm chú nhìn cô. Cô đều lảng tránh tầm mắt bằng mọi cách.
“Đi.” Giọng nói Trần Lưu không có cảm xúc gì, buông cô ra.
Hai bàn tay Bạch Chỉ buông xuống bên người, nắm nắm miệng ống tay áo, trong lòng càng thêm khó chịu.
Trước kia cô nhiễu loạn tính tình anh sẽ làm thế nào? Vừa lừa gạt vừa dụ dỗ cũng muốn cô hài lòng, không nói kiên nhẫn với ôn nhu tràn đầy, nhưng nguyện ý vì cô tiêu phí nhiều tâm sức.
Hiện tại chỉ lạnh lùng thản nhiên một chữ đã buông cô.
Quả nhiên, đã trở thành người yêu, thì sẽ mất đi nhiệt tình, có chuyện xảy ra dùng chiến tranh lạnh giải quyết sao?
Bạch Chỉ một tiếng cũng không nói, cúi đầu bước nhanh đi trở về trong tiệm, Trần Lưu đi theo sau cô.
Những người khác đã ăn, thấy hai người một trước một sau tiến vào, thì có người thuận miệng hỏi chuyện thế nào, Bạch Chỉ cúi đầu giải thích một câu: “Trên đường gặp được.” Giọng khàn hơn trước
Khi ngồi xuống ăn khuya, ánh mắt cô không ngừng khống chế không được nhìn về phía cộng sự cố định kia, thỉnh thoảng nhìn hai mắt Trần Lưu, chỉ thấy anh hơi cụp lông mi xuống, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, mà hai bên trái phải anh, một là bạn đồng nghiệp nam của anh, một người khác là học sinh nam của anh, hai người đều cười như không có ý tốt ra sức rót rượu cho anh.
Nói giỡn, ai không muốn nhìn xem thầy Trần uống say là dạng gì? Bọn họ chỉ chờ mong hằm hè.
Bạch Chỉ ngay từ đầu không muốn quản, nhưng bọn họ càng rót càng lợi hại, rót hết bia, còn gọi ông chủ đổi rượu trắng tới.
Rượu trắng 50 độ, cô nháy mắt, đã thấy anh uống tiếp. Cô ra sức trừng anh, nhưng một ánh mắt trao đổi anh cũng không có, ở giữa tiếng ồn ào xung quanh lại uống một ly.
…
Kết quả sau khi thầy Trần bị quá chén, thật sự làm cho bọn họ thất vọng, người đàn ông này rượu phẩm (*) rất tốt, chỉ là khuôn mặt tuấn tú hiện màu hồng nhạt, được đỡ trở về phòng.
(*)酒品: Phẩm chất của một người sau khi uống rượu.
Nhưng Bạch Chỉ biết anh có bao nhiêu điên, gọi điện thoại say khướt bảo cô đi qua, anh muốn làm cô, không đi qua anh liền tới phòng cô tìm cô. Đang nói, giống như đang tự an ủi, người đàn ông say khi thở gấp cực gợi cảm.
Điên rồi, điên rồi.
Bạch Chỉ sợ anh một lúc không tỉnh táo thật sự dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy, vội vàng tìm lý do lừa gạt được Lưu Họa, ra cửa.
Đến chỗ căn phòng nhà lầu của anh vừa mới gõ cửa, cửa mở ra, cô bị kéo vào.
Bạch Chỉ nhỏ giọng kinh hô, bị ấn ở trên ván cửa mới vừa đóng lại, cơ thể nặng nề với nhiệt độ nóng rực bất thường đè cô xuống, tay bị nắm lấy liền hướng thân dưới của anh, vuốt ve cái gậy sớm đã thả lộ ra ngoài, gậy thịt to cứng dựng thẳng đứng bên ngoài.
Bạch Chỉ còn tức giận, há miệng muốn mắng anh, nhưng một bàn tay to khác của anh bóp cô hôn xuống.
“Dọa người rất thích sao?” Cô đẩy anh.
Cổ tay lại bị chế trụ, nhẹ nhàng nới lỏng.
“Ngược lại anh muốn hỏi một chút em nghĩ cái gì nghĩ đến nhập thần như thế, đi đến cuối không biết, bị người đi theo trên đường cũng không biết.”
“Em… Đang chuẩn bị đi về.”
Trần Lưu nhẹ a ra một tiếng cười, “Đúng vậy, phần tử phạm pháp với kẻ háo sắc cũng đang chuẩn bị chặn đường của em rồi.”
“…” Cô nghẹn xuống, nói sang chuyện khác, “Anh không phải không đến sao? Sao có thể đi theo em?”
“Anh không đến là bởi vì có bạn nhỏ không biết vì sao mất liên lạc. Anh đến là bởi vì người khác gửi ảnh chụp liên hoan, mà bạn nhỏ nhà anh ở ngay bên trong, hình như rất không vui.” Trần Lưu ngắm nghía tay cô gái nhỏ, “Nói đi, vì sao không vui?”
Nửa gương mặt dưới của Bạch Chỉ đều vùi vào khăn quàng cổ, chiếc khăn dệt kim màu đỏ làm nổi bật khuôn mặt nhỏ tuyết trắng trong sáng của cô, nhưng vẻ mặt như nín thở, thanh âm cũng rầu rĩ, “Không có. Không có không vui.” Lặp lại nhấn mạnh.
“Vậy vì sao không trả lời tin nhắn?”
“Không cầm di động theo.”
“Sau khi 8 giờ trở về phòng, trước khi đi ra ngoài lúc 11 giờ, ba giờ kia, em đều ở trong phòng, di động có thể không ở bên người?”
“Quá mệt mỏi nên ngủ, điều chỉnh chế độ im lặng, tỉnh lại thì đi, không có thời gian xem.”
“…”
Người đàn ông bỗng nhiên trầm mặc chăm chú nhìn cô. Cô đều lảng tránh tầm mắt bằng mọi cách.
“Đi.” Giọng nói Trần Lưu không có cảm xúc gì, buông cô ra.
Hai bàn tay Bạch Chỉ buông xuống bên người, nắm nắm miệng ống tay áo, trong lòng càng thêm khó chịu.
Trước kia cô nhiễu loạn tính tình anh sẽ làm thế nào? Vừa lừa gạt vừa dụ dỗ cũng muốn cô hài lòng, không nói kiên nhẫn với ôn nhu tràn đầy, nhưng nguyện ý vì cô tiêu phí nhiều tâm sức.
Hiện tại chỉ lạnh lùng thản nhiên một chữ đã buông cô.
Quả nhiên, đã trở thành người yêu, thì sẽ mất đi nhiệt tình, có chuyện xảy ra dùng chiến tranh lạnh giải quyết sao?
Bạch Chỉ một tiếng cũng không nói, cúi đầu bước nhanh đi trở về trong tiệm, Trần Lưu đi theo sau cô.
Những người khác đã ăn, thấy hai người một trước một sau tiến vào, thì có người thuận miệng hỏi chuyện thế nào, Bạch Chỉ cúi đầu giải thích một câu: “Trên đường gặp được.” Giọng khàn hơn trước
Khi ngồi xuống ăn khuya, ánh mắt cô không ngừng khống chế không được nhìn về phía cộng sự cố định kia, thỉnh thoảng nhìn hai mắt Trần Lưu, chỉ thấy anh hơi cụp lông mi xuống, nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, mà hai bên trái phải anh, một là bạn đồng nghiệp nam của anh, một người khác là học sinh nam của anh, hai người đều cười như không có ý tốt ra sức rót rượu cho anh.
Nói giỡn, ai không muốn nhìn xem thầy Trần uống say là dạng gì? Bọn họ chỉ chờ mong hằm hè.
Bạch Chỉ ngay từ đầu không muốn quản, nhưng bọn họ càng rót càng lợi hại, rót hết bia, còn gọi ông chủ đổi rượu trắng tới.
Rượu trắng 50 độ, cô nháy mắt, đã thấy anh uống tiếp. Cô ra sức trừng anh, nhưng một ánh mắt trao đổi anh cũng không có, ở giữa tiếng ồn ào xung quanh lại uống một ly.
…
Kết quả sau khi thầy Trần bị quá chén, thật sự làm cho bọn họ thất vọng, người đàn ông này rượu phẩm (*) rất tốt, chỉ là khuôn mặt tuấn tú hiện màu hồng nhạt, được đỡ trở về phòng.
(*)酒品: Phẩm chất của một người sau khi uống rượu.
Nhưng Bạch Chỉ biết anh có bao nhiêu điên, gọi điện thoại say khướt bảo cô đi qua, anh muốn làm cô, không đi qua anh liền tới phòng cô tìm cô. Đang nói, giống như đang tự an ủi, người đàn ông say khi thở gấp cực gợi cảm.
Điên rồi, điên rồi.
Bạch Chỉ sợ anh một lúc không tỉnh táo thật sự dám làm ra chuyện vô sỉ như vậy, vội vàng tìm lý do lừa gạt được Lưu Họa, ra cửa.
Đến chỗ căn phòng nhà lầu của anh vừa mới gõ cửa, cửa mở ra, cô bị kéo vào.
Bạch Chỉ nhỏ giọng kinh hô, bị ấn ở trên ván cửa mới vừa đóng lại, cơ thể nặng nề với nhiệt độ nóng rực bất thường đè cô xuống, tay bị nắm lấy liền hướng thân dưới của anh, vuốt ve cái gậy sớm đã thả lộ ra ngoài, gậy thịt to cứng dựng thẳng đứng bên ngoài.
Bạch Chỉ còn tức giận, há miệng muốn mắng anh, nhưng một bàn tay to khác của anh bóp cô hôn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.