Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 5:

Tống Thu Thu

27/04/2021

Rạng sáng 5 giờ rưỡi, âm thanh tài năng xuất chúng vang lên.

Tuyệt tác nhạc chuông điện thoại của Lưu Họa, cô ấy mơ mơ màng màng không nhìn màn hình điện thoại, trực tiếp nhận, nghe được tiếng, như vừa bị tưới nước lạnh, trong nháy mắt tỉnh táo.

Nói một tiếng được với điện thoại, xuống giường, đi đến giường ngủ Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ bị Lưu Họa lay tỉnh.

Cô buồn ngủ mở mắt, một mảng mông lung vô tội.

Lưu Họa nhỏ giọng nói: “Thầy Trần kêu cậu đi xuống tập thể dục buổi sáng.”

Lưu Họa là lớp trưởng, cô ấy quản lý việc đăng ký các cuộc thi và điền thông tin, cho nên các giáo viên có việc thông báo đều dựa vào cô ấy truyền đạt.

Thế là hôm nay, điện thoại Bạch Chỉ tắt máy, thầy Trần phải dựa vào lớp trưởng Lưu báo tin cho bạn học Bạch:

5 giờ rưỡi.

Đi xuống.

Tập thể dục buổi sáng.

“…” Bạch Chỉ muốn chết.

Cô không chịu di chuyển.

Ở dưới lầu thầy Trần đợi không thấy người đến, tiếp tục dùng “liên tục đoạt mệnh - call” gọi cho Lưu Họa.

Chuông điện thoại Lưu Họa vẫn vang, bạn khác cùng phòng xoay người che lỗ tai, không nén được trách vài tiếng.

Bạch Chỉ mới bò dậy, mất ba phút rửa mặt và đi xuống lầu.

Nhóm bạn cùng phòng cũng không ngủ được, cô vừa đi, liền bắt đầu ồn ào lên.

“Cậu ấy chọc thầy Trần? Nếu không sao lại nhằm vào cậu ấy?” Thật ra học múa buổi sáng đều phải tập thể dục, tăng cường thể chất, các cô 6 giờ rưỡi cũng phải đi luyện kỹ thuật.

Nhưng hiện tại mới…

“Ngày hôm qua động tác cậu ấy làm thật sự không được tốt, cho nên thầy giáo tức giận cho cậu ấy huấn luyện đặc biệt?”



“Ai, còn đâu ngôi sao ba lê mới trường học đặc biệt tuyển vào, động tác đơn giản như vậy, vài ngày cũng không học được.”



Sáng sớm mùa thu nhiệt độ rất thấp, Trần Lưu nhìn cô gái nhỏ híp mắt buồn ngủ đi ra cửa lớn phòng ngủ, rồi trong nháy mắt bị lạnh đến đôi mắt trợn to, lấp lánh có thần.

Trần Lưu nở nụ cười không phúc hậu.

Bạch Chỉ chỉ mặc áo luyện múa thêm cái áo khoác mỏng bên ngoài, không chống lạnh được, chà xát cánh tay, cũng không thèm nhìn tới Trần Lưu, liền đi về hướng tòa nhà nghệ thuật.

Trần Lưu đi qua, túm đầu cô đi đến sân thể dục.

“Thầy làm gì!”

“Chạy bộ, năm vòng.”

Trần Lưu nhấc người tới đường băng nhựa 800 mét.

“Em tập thể dục buổi sáng không chạy bộ!” Bạch Chỉ một bên sửa sang lại tóc, một bên rất hung dữ.

“Từ hôm nay trở đi, chạy, mỗi ngày năm vòng. Chạy xong lại đến phòng vũ đạo luyện kỹ thuật. Không hoàn thành được có hình phạt.”

Bạch Chỉ nghe xong, quay đầu đi về phía cổng trường. Muốn ăn bánh quẩy và sữa đậu nành ở tiệm ăn sáng bên ngoài.

Trần Lưu kéo trở về: “Muốn đi đâu?”

“Đi mua bánh quẩy với sữa đậu nành.”

Tay Trần Lưu chạm vào sau đầu cô ấn xuống đũng quần mình: “Không có bánh quẩy, có ăn dương vật nóng hầm hập không? Ăn được thì bắn sữa bò cho em uống, tươi mới nóng hổi, còn nhiều dinh dưỡng hơn so với sữa đậu nành.”

Sức lực nam nữ khác xa, Bạch Chỉ thật đúng là bị ấn quỳ xuống, mặt chôn ở chỗ đó của anh, cách mặt vải quần tây, cọ xát một cây gậy có chút cứng và nóng.

Hạt tròn trên đường nhựa ấn đầu gối cô đau, gương mặt cũng rất nóng, cứng quá, cô quay mặt muốn tránh, cọ xát càng kịch liệt hơn.

“Cả lớp có thể em có cơ thể kém nhất, còn rất tự tin, nói tập thể dục buổi sáng không có hạng mục chạy bộ? Được, không chạy thì không chạy, dù sao hôm nay dậy sớm cũng không có chuyện gì, liếm dương vật cho thầy?”

“Thầy, thầy điên rồi!”

Tầm nhìn sân thể dục rộng rãi, có người xuất hiện là lập tức có thể nhìn thấy.



Hơn nữa, hơn nữa, cũng không biết xung quanh có camera không.

Trần Lưu được cô cọ xát thoải mái, cái miệng nhỏ mềm mại mắng chửi cũng sát bên dương vật, lúc đóng lúc mở, khí nóng lan ra.

Nơi đó có chút trướng, kích cỡ và nhiệt độ đều là kiêu ngạo nhất.

Bạch Chỉ giãy giụa, mặt khóc: “Thầy, tôi chạy, tôi chạy……”

Trần Lưu ưỡn háng chọc chọc cằm cô, phun ra hai chữ: “Nói sớm.” Liền buông cô ra.

Bạch Chỉ đứng lên trước, nhìn thoáng qua hình dáng quần tây bị căng ra.

Trần Lưu bắt được, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia đùa cợt, còn không kịp đùa lại, cô gái đã chạy trối chết.

Bạch Chỉ chạy vòng quanh, sau năm vòng, cái mạng mất một nửa, có chút triệu chứng tụt huyết áp.

Trần Lưu không biết từ đâu lấy ra một ly nước, đưa cho cô.

Bạch Chỉ không khách sáo uống hết, không biết là cái gì, nhiệt độ mát lạnh, thấm đến cổ họng cũng thoải mái một chút.

“Cổ họng đỡ chưa?” Giọng nam bí mật mang theo ý cười như có như không.

Bạch Chỉ trừng anh một cái, muốn rời khỏi sân thể dục.

Trần Lưu một phen kéo trở về, ôm vào trong ngực cười nhạo: “Lúc trước sao không biết em có tính tình như vậy?”

“Thầy quá đáng!” Bạch Chỉ thề, trước kia cô ngoan ngoãn không phải bịa, ngày hôm qua là lần đầu tiên tức giận, là đối với anh!

Rồi sau khi phát tiết, cô đã mở ra cánh cửa lớn đến một thế giới mới.

Tức lên là giận dỗi, rất sảng khoái. Nhưng cô không dám như vậy đối với người khác. Chỉ có Trần Lưu phá bỏ lời cảnh cáo của cô, cho nên cô liền dứt khoát đặc biệt hung hăng đối với Trần Lưu.

“Lại quá đáng cũng không phải em quá đáng sao, làm cho tôi ngày đêm đều cứng đến khó chịu, chỉ nghĩ làm em.” Anh cắn lỗ tai cô, trọng âm theo dòng khí chui vào trong tai cô, ngứa ngứa, ướt nóng.

Trần Lưu mới vừa nói xong, cầu thang bên cạnh sân thể dục có hai học sinh nam đi xuống.

Bạch Chỉ phản ứng nhanh chóng, đẩy anh ra một cái, nhảy cách ra hai mét, lúng túng nhìn chằm chằm hai học sinh nam kia, phát hiện sắc mặt bọn họ không khác lạ, nghĩ không thấy được cũng không nghe được cái gì, nhẹ nhàng thở ra.

Trần Lưu dường như không có gì bị phát hiện, sắc mặt không kinh hoàng, tay vẫn còn duy trì động tác ôm cô, giơ lên ở giữa không trung, cuối cùng mới chậm rãi buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook