Chương 7:
Tống Thu Thu
30/04/2021
Trần Lưu không ép cô phải có quan hệ tốt với bạn học, chỉ là buổi sáng luyện kỹ thuật của mấy ngày sau đều tự mình giúp cô luyện tập.
Mỗi ngày vào lúc 5 rưỡi sẽ dẫn cô đi chạy bộ, mang cho cô một bình sữa dâu.
Lúc học ở phòng tập nhảy, ở trước mặt bạn học, gập người cô tới lui.
Tách chân cô ra, thứ nào đó chống vào chỗ riêng tư của cô không một chút giấu giếm.
Mở vai của cô, hướng lên mặt cô, cằm, rồi đến phần ngực.
Thế mà bạn học khác chỉ coi Trần Lưu đang huấn luyện đặc biệt cho cô, nên cũng không lấy làm lạ.
…..
Chỗ cây cột ở trong góc, khi gậy thịt Trần Lưu lại một lần nữa kéo căng quần tất bó sát người lên trên mặt của Bạch Chỉ, cô không chịu nổi nhe răng cắn một cái, cố gắng đẩy anh ra.
Bạch Chỉ suýt nữa thì xấu hổ và giận dữ mà chết.
Cứ “huấn luyện đặc biệt” như vậy mấy ngày, được nghỉ về nhà một chuyến, Bạch Chỉ mang chiếc áo khoác của Trần Lưu hôm ấy cho cô đem về nhà, cô không dám giặt ở kí túc xá, sợ bạn cùng phòng phát hiện là của Trần Lưu.
Nhân lúc bố mẹ đi ra ngoài, vứt vào máy giặt giặt sạch phơi khô, phơi khô rồi thì thu vào, tối chủ nhật lại mang về trường.
Thứ 2, cô ôm áo khoác, sáng sớm đã đợi ở dưới sảnh kí túc xá.
5 rưỡi đến 6 giờ hơn, lúc nhóm người Lưu Họa đi xuống, nhìn thấy cô, đơ người ra, sau khi biết cô đang làm gì, mới nói với cô: thầy Trần xin nghỉ phép rồi, nhưng nghỉ mấy ngày thì lại không nói, nhưng trong nhóm có thông báo, tiết của thầy ấy sẽ do giáo viên năm 3 dạy thay.
Bọn họ vẫn tưởng Bạch Chỉ đọc được thông báo, cho nên không nói với cô.
Bạch Chỉ mím môi, cúi đầu ừ một tiếng, quay người đi vào trong phòng tập.
“Không ăn sáng à”? Lưu Họa hỏi cô, không thấy trả lời, hình dáng nhỏ có chút thẫn thờ hồn bay phách lạc.
“Trời, làm sao cậu cứ thích để ý cậu ta thế, người ta vốn dĩ không để lòng tốt của cậu để ở trong lòng đâu”.
Lưu Họa bất đắc dĩ cười, “Cậu ấy còn nhỏ tuổi, nhìn cũng rất đơn thuần, không hư hỏng, có thể chăm sóc bao nhiêu thì chăm sóc bấy nhiêu thôi”.
“Ai mà không phải là bảo bối chứ”. Bạn cùng phòng lẩm bẩm một câu, “À đúng rồi, bên trong túi to cậu ấy vừa ôm đựng cái gì thế? Cho thầy Trần à? Quà tặng? Có tình cảm rồi sao”?
Bạn cùng phòng này cũng không phải là thông minh mà phát hiện ra manh mối, mà là hoàn toàn nói đùa mà thôi.
Đã mấy ngày rồi mà Trần Lưu vẫn chưa quay lại dạy học.
Chiếc áo khoác kia vẫn luôn nằm trong tủ để đồ ở trong phòng thay đồ của Bạch Chỉ.
Cứ mỗi tiết học kết thúc, lúc nghỉ ngơi Bạch Chỉ lại chạy đi mở ra nhìn một cái, không biết nên làm như thế nào.
Sau đó Bạch Chỉ phát hiện hành động kỳ quặc của bản thân, cũng không hiểu bản thân đang xảy ra chuyện gì.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Bạch Chỉ tắm rửa xong xuôi, 6 giờ chiều liền bò lên trên giường, trằn trọc, thường xuyên cầm điện thoại, mở khoá màn hình, đợi đến lúc màn hình tối rất lâu rồi, lại bỏ xuống.
Cho đến hơn 9 giờ tối, lồng ngực cô khó chịu đến cực điểm, ra khỏi kí túc xá, đi đến cầu thang bộ, tìm trong danh bạ tên “Họ Hạ” rồi gọi đi.
Chuông kêu đến hồi thứ ba, cô mới phản ứng lại, mình có thể gửi tin nhắn mà…
Hình như quá vội vàng đi làm một việc gì đó, sẽ quên đi cách làm khác.
Ví dụ cô thầm nghĩ gọi điện sẽ tìm thấy anh nhanh hơn, nghe thấy anh trả lời.
Cô vội không?
Không vội!
Bạch Chỉ vội vàng tắt máy, không chú ý trước khi cúp máy, thời gian cuộc gọi vừa đúng lúc 00:01.
Vừa mở tin nhắn ra, vẫn chưa kịp soạn chữ, thì Trần Lưu đã gọi lại.
Tim Bạch Chỉ đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào màn hình 1 phút, cho đến khi nhà mạng tự động ngắt máy.
Nhưng chưa đến mấy giây, lại gọi lại, rất kiên quyết muốn cô nghe máy.
Chuông kêu tận nửa phút, Bạch Chỉ mới nghe máy, toàn thân không biết chỗ nào khó chịu, chân tay không còn chút sức lực, yếu ớt nói, “Alo…”?
“Có việc gì không”? Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười xấu xa lưu manh.
“Ừm, có một chút”. Bạch Chỉ sắp xếp từ ngữ, chú ý giọng điệu.
Giữa “Thầy đi đâu rồi” và “Sao thầy vẫn chưa về”, cô chọn một câu hỏi mà trong lòng vẫn chưa rõ ràng.
“Bao giờ thầy… về”?
Nói xong, cô cắn đầu lưỡi.
Hình như vẫn rất rõ ràng…
Bên kia đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng, âm thanh rất dễ nghe, chọc tai cô ngứa cả lên.
“Nhớ tôi rồi”? Giọng nói dễ nghe trầm ấm.
Bạch Chỉ phủ nhận: “Đâu có”.
Anh coi như chưa nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Muốn tôi về đâu”?
“... Trường học. Không phải em muốn thầy về, thì, thì là hỏi thăm, áo khoác của thầy vẫn ở chỗ em”.
“Tôi cứ tưởng em muốn tôi về trước mắt hoặc trong tim em cơ chứ”. Trần Lưu tự động chặn luôn lời giải thích phía sau của cô.
“…….”
Biến, biến đi! ……
“Mấy hôm nay có ngoan hơn không”?
“ …..Như thế nào là ngoan”? Mỗi ngày giống lúc có anh chạy bộ, luyện tập?
Vậy cô không ngoan.
Sớm đã không chạy bộ nữa rồi.
“Ví dụ có hấp dẫn cái ấy của người khác cọ vào không”?
“…..” Bạch Chỉ khó thở một lúc.
“Có sao? Ai? Có to bằng của thầy Trần không? từng hấp dẫn tôi, người khác có thể làm em sướng sao? Lúc anh ta cọ vào em, huyệt nhỏ của em có ra nước không? Ừm? Bạch Chỉ, em nói đi”. Anh liên tục công kích, tay trái cầm chặt cốc rượu, chậm rãi đung đưa rượu, viên đá đập vào thành cốc thủy tinh một cái.
Mỗi ngày vào lúc 5 rưỡi sẽ dẫn cô đi chạy bộ, mang cho cô một bình sữa dâu.
Lúc học ở phòng tập nhảy, ở trước mặt bạn học, gập người cô tới lui.
Tách chân cô ra, thứ nào đó chống vào chỗ riêng tư của cô không một chút giấu giếm.
Mở vai của cô, hướng lên mặt cô, cằm, rồi đến phần ngực.
Thế mà bạn học khác chỉ coi Trần Lưu đang huấn luyện đặc biệt cho cô, nên cũng không lấy làm lạ.
…..
Chỗ cây cột ở trong góc, khi gậy thịt Trần Lưu lại một lần nữa kéo căng quần tất bó sát người lên trên mặt của Bạch Chỉ, cô không chịu nổi nhe răng cắn một cái, cố gắng đẩy anh ra.
Bạch Chỉ suýt nữa thì xấu hổ và giận dữ mà chết.
Cứ “huấn luyện đặc biệt” như vậy mấy ngày, được nghỉ về nhà một chuyến, Bạch Chỉ mang chiếc áo khoác của Trần Lưu hôm ấy cho cô đem về nhà, cô không dám giặt ở kí túc xá, sợ bạn cùng phòng phát hiện là của Trần Lưu.
Nhân lúc bố mẹ đi ra ngoài, vứt vào máy giặt giặt sạch phơi khô, phơi khô rồi thì thu vào, tối chủ nhật lại mang về trường.
Thứ 2, cô ôm áo khoác, sáng sớm đã đợi ở dưới sảnh kí túc xá.
5 rưỡi đến 6 giờ hơn, lúc nhóm người Lưu Họa đi xuống, nhìn thấy cô, đơ người ra, sau khi biết cô đang làm gì, mới nói với cô: thầy Trần xin nghỉ phép rồi, nhưng nghỉ mấy ngày thì lại không nói, nhưng trong nhóm có thông báo, tiết của thầy ấy sẽ do giáo viên năm 3 dạy thay.
Bọn họ vẫn tưởng Bạch Chỉ đọc được thông báo, cho nên không nói với cô.
Bạch Chỉ mím môi, cúi đầu ừ một tiếng, quay người đi vào trong phòng tập.
“Không ăn sáng à”? Lưu Họa hỏi cô, không thấy trả lời, hình dáng nhỏ có chút thẫn thờ hồn bay phách lạc.
“Trời, làm sao cậu cứ thích để ý cậu ta thế, người ta vốn dĩ không để lòng tốt của cậu để ở trong lòng đâu”.
Lưu Họa bất đắc dĩ cười, “Cậu ấy còn nhỏ tuổi, nhìn cũng rất đơn thuần, không hư hỏng, có thể chăm sóc bao nhiêu thì chăm sóc bấy nhiêu thôi”.
“Ai mà không phải là bảo bối chứ”. Bạn cùng phòng lẩm bẩm một câu, “À đúng rồi, bên trong túi to cậu ấy vừa ôm đựng cái gì thế? Cho thầy Trần à? Quà tặng? Có tình cảm rồi sao”?
Bạn cùng phòng này cũng không phải là thông minh mà phát hiện ra manh mối, mà là hoàn toàn nói đùa mà thôi.
Đã mấy ngày rồi mà Trần Lưu vẫn chưa quay lại dạy học.
Chiếc áo khoác kia vẫn luôn nằm trong tủ để đồ ở trong phòng thay đồ của Bạch Chỉ.
Cứ mỗi tiết học kết thúc, lúc nghỉ ngơi Bạch Chỉ lại chạy đi mở ra nhìn một cái, không biết nên làm như thế nào.
Sau đó Bạch Chỉ phát hiện hành động kỳ quặc của bản thân, cũng không hiểu bản thân đang xảy ra chuyện gì.
Tiết học buổi sáng kết thúc, Bạch Chỉ tắm rửa xong xuôi, 6 giờ chiều liền bò lên trên giường, trằn trọc, thường xuyên cầm điện thoại, mở khoá màn hình, đợi đến lúc màn hình tối rất lâu rồi, lại bỏ xuống.
Cho đến hơn 9 giờ tối, lồng ngực cô khó chịu đến cực điểm, ra khỏi kí túc xá, đi đến cầu thang bộ, tìm trong danh bạ tên “Họ Hạ” rồi gọi đi.
Chuông kêu đến hồi thứ ba, cô mới phản ứng lại, mình có thể gửi tin nhắn mà…
Hình như quá vội vàng đi làm một việc gì đó, sẽ quên đi cách làm khác.
Ví dụ cô thầm nghĩ gọi điện sẽ tìm thấy anh nhanh hơn, nghe thấy anh trả lời.
Cô vội không?
Không vội!
Bạch Chỉ vội vàng tắt máy, không chú ý trước khi cúp máy, thời gian cuộc gọi vừa đúng lúc 00:01.
Vừa mở tin nhắn ra, vẫn chưa kịp soạn chữ, thì Trần Lưu đã gọi lại.
Tim Bạch Chỉ đập thình thịch, nhìn chằm chằm vào màn hình 1 phút, cho đến khi nhà mạng tự động ngắt máy.
Nhưng chưa đến mấy giây, lại gọi lại, rất kiên quyết muốn cô nghe máy.
Chuông kêu tận nửa phút, Bạch Chỉ mới nghe máy, toàn thân không biết chỗ nào khó chịu, chân tay không còn chút sức lực, yếu ớt nói, “Alo…”?
“Có việc gì không”? Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười xấu xa lưu manh.
“Ừm, có một chút”. Bạch Chỉ sắp xếp từ ngữ, chú ý giọng điệu.
Giữa “Thầy đi đâu rồi” và “Sao thầy vẫn chưa về”, cô chọn một câu hỏi mà trong lòng vẫn chưa rõ ràng.
“Bao giờ thầy… về”?
Nói xong, cô cắn đầu lưỡi.
Hình như vẫn rất rõ ràng…
Bên kia đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng, âm thanh rất dễ nghe, chọc tai cô ngứa cả lên.
“Nhớ tôi rồi”? Giọng nói dễ nghe trầm ấm.
Bạch Chỉ phủ nhận: “Đâu có”.
Anh coi như chưa nghe thấy, tiếp tục hỏi: “Muốn tôi về đâu”?
“... Trường học. Không phải em muốn thầy về, thì, thì là hỏi thăm, áo khoác của thầy vẫn ở chỗ em”.
“Tôi cứ tưởng em muốn tôi về trước mắt hoặc trong tim em cơ chứ”. Trần Lưu tự động chặn luôn lời giải thích phía sau của cô.
“…….”
Biến, biến đi! ……
“Mấy hôm nay có ngoan hơn không”?
“ …..Như thế nào là ngoan”? Mỗi ngày giống lúc có anh chạy bộ, luyện tập?
Vậy cô không ngoan.
Sớm đã không chạy bộ nữa rồi.
“Ví dụ có hấp dẫn cái ấy của người khác cọ vào không”?
“…..” Bạch Chỉ khó thở một lúc.
“Có sao? Ai? Có to bằng của thầy Trần không? từng hấp dẫn tôi, người khác có thể làm em sướng sao? Lúc anh ta cọ vào em, huyệt nhỏ của em có ra nước không? Ừm? Bạch Chỉ, em nói đi”. Anh liên tục công kích, tay trái cầm chặt cốc rượu, chậm rãi đung đưa rượu, viên đá đập vào thành cốc thủy tinh một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.