Chương 17
Keri Arthur
11/07/2020
Sự im ắng khiến cô phát điên. Nikki chạy ào ào quanh nhà, cố tìm cái gì đó, bất cứ cái gì để làm. Giờ cô có thời gian để nghĩ, cô lại muốn trốn tránh thời gian. Michael đã đi khỏi, có thể là mãi mãi. Cô không thể không nghĩ rằng, trong cuộc đời đã phạm phải vô số lỗi lầm, cô vừa mắc phải lỗi lớn nhất.
Nhưng tôi muốn ở một mình. Tôi không muốn chia sẻ cuộc sống với ai, không muốn chia trái tim của mình cho ai…
Nhưng cô có thực sự muốn sống mãi một mình?
Câu trả lời thật đơn giản. Cô không muốn sống cuộc đời này một mình, nói gì đến ba hay bốn cuộc đời tiếp theo.
Nhưng cô có lựa chọn nào khác đâu?
Cô dừng lại cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài cô định. Lời thì thầm của Jasper lào xào trong đầu cô, mân mê tâm hồn cô bằng sự tăm tối của hắn. Sự hiện diện của hắn lớn dần lên. Một ngày gần đây hắn sẽ gọi cô, và cô sẽ không còn cách nào khác là phải tuân lệnh.
Cô khoanh tay lại, xoa xoa. Cô đã làm đúng khi bảo Michael ra đi. Ít nhất giờ đây cô sẽ không phải lo về việc phản bôi anh. Nhưng cô sẽ làm gì nếu Jasper không phải vấn đề? Nếu chỉ có Michael và cô cùng với thời gian vĩnh hắng bên nhau?
Bên ngoài, một cặp tình nhân trẻ tay trong tay đi dạo trên phố. Cô không có sự can đảm của họ. Sự thật đơn giản thế đấy. Jasper chỉ cho cô thêm lý do để đẩy Michael đi.
Cô rời cửa sổ và đi dọc căn phòng. Có lẽ cô cần làm việc. Có lẽ nếu cô tự chôn mình trong vô vàn công việc văn phòng bình thường, cô sẽ không phải nghĩ đến Michael hay Jasper hay những năm dài cô độc còn ở phía trước.
Cô vào phòng ngủ để lấy áo khoác và khóa xe, đi qua giường, ký ức trồi lên ám ảnh cô - được ở trong vòng tay Michael, nằm trên giường cùng anh, tiếng cười sâu trong cổ khi trêu đùa nhau, ngọn lửa của tâm trí họ, âu yếm và tràn ngập yêu thương.
Làm sao cô lại từ bỏ tất cả những điều đó? Làm sao cô lại vứt đi cơ hội cho một tình yêu vững bền?
Cô chết lặng. Đó có phải là, cuối cùng cô đã chấp nhận nó. Cô yêu anh. Nhưng nó chẳng có gì quan trọng. Cô không muốn anh chết, nên họ đơn giản là không thể ở bên nhau.
Cô rời khỏi giường nới tràn ngập ký ức, và đi ra cửa chính. Sau khi liếc nhanh một vòng để biết chắc là đèn đều đã tắt, cô mở cửa bước ra ngoài.
Đêm rất trong và có lẽ sẽ trở lạnh. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cô mở cửa xe. Không phải là những ngón tay buốt giá của ngọn gió đang đùa trên gáy cô. Có ai đó đang theo dõi.
Cô tảng lờ cảm giác đó và chui vào xe. Cô cũng chẳng làm gì hơn được nữa. Không phải Michael hay Jasper, chắc là bọn thây ma. Và tất nhiên cô không dại gì chạy đến đánh nhau với chúng.
Nhưng nếu chỉ có một thây ma theo dõi cô, còn hai con nữa làm gì? Linh tính xấu ấp đến, cảnh báo về rắc rối phía trước. Cô nhăn mặt, lái xe đi. Sẽ tốt hơn nếu lời cảnh báo cụ thể hơn một chút.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy trước khi bước vào văn phòng là ánh đèn nhấp nháy liên tục trên máy trả lời tự động. Vứt chìa khóa trên bàn, cô nhặt giấy và bút, ngồi xuống để trả lời điện thoại.
Khi cô xong việc đã gần nửa đêm. Cô xóa gáy đau như và nhắm mắt lại đầy mệt mỏi. Mình cần uống gì đó, cô nghĩ, cái gì đó mạnh một chút. Nhưng Jake để whisky trong tủ gần bàn anh, và cô ngại phải đứng lên lấy. Thế cũng tốt. Với tâm trạng bây giờ, cô chắc sẽ uống đến say để rồi tự thương cho chính mình.
Cô dựa lưng vào ghế và gác chân lên bàn. Vì lý do nào đó, cô thấy an toàn khi ở trong văn phòng. Tất cả các cửa sổ và cửa chính đều được khóa kỹ, nên nếu có ai đi vào cô sẽ nghe thấy ngay. Ngủ vài giờ chắc sẽ không sao. Cô nhắm mắt lại ngủ.
Hình ảnh chập chờn trong đầu cô. Những hình ảnh nhập nhòe mở ảo, những chất chứa rất nhiều khiếp đảm. Những hình người lắc lư và xoay tròn trong một điệu nhảy duyên dáng nhưng ghê sợ. Thần chết cười, răng trắng nhởn, sáng loáng trong bóng tối.
Cô giật nảy người, chân rơi xuống đất. Giờ cô đã biết hai thây mà còn lại định làm gì. Jake đang gặp nguy hiểm.
Cô tìm kết nối, nhưng dừng lại. Thật không công bằng nếu cứ gọi Michael mỗi khi cô gặp nguy hiểm. Anh ở đây để tìm Jasper, và cô không nên cứ làm anh xao nhãng nhiệm vụ đó.
Cô chỉ còn một giải pháp. Nhấc điện thoại lên, cô quay số của MacEwan. Ông trả lời ngay khi điện thoại đổ.
“Nikki James đây. Tôi cần trợ giúp.” Cô nói.
“Trợ giúp làm gì?” Giọng ông cộc cằn, khó chịu
Cô tự hỏi không biết cô có làm mất giấc ngủ của ông không. “Một kiểu tình huống không thể giải thích cặn kẽ được.”
Đáp lại cô là im lặng. Cô đợi, các khớp ngón tay trắng bệch vì cô cầm ống nghe quá chặt.
“Nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra?” Ông nói, sau một lúc lâu.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất ông không dập máy ngay, như những người khác sẽ làm trong trường hợp tương tự. “Gã đàn ông gây ra một số vụ giết người gần đây đang truy tìm Jake. Hắn đang sai người thực hiện việc đó.”
“Khong vấn đề gì. Jake vẫn ở trong bệnh viện hả?”
“Vẫn, nhưng không đơn giản thế đâu.” Cô do dự rồi khẽ nói. “Tay chân của hắn là… ừm, là thây ma.”
MacEwan không nói gì. Kể cả tiếng thở của ông cũng biến mất.
“Chúng là hai trong số bốn người phụ nữ bị mất tích trong công viên Highgate.”
MacEwan khẽ rủa. Khó có thể xác định được ông có tin cô không, và cô chỉ còn biết chờ đợi. Jake đang gặp nguy hiểm và cần trợ giúp. Nếu MacEwan không giúp cô, cô sẽ không còn lựa chọn nào khác là phải nhờ đến Michael. Cô không thể chống lại hai thây ma một mình, và cô cũng sẽ không để Jake phải chết.
“Tôi vẫn còn đang lo giải thích vụ Monica Trevgard bông nhiên bốc cháy đây. Hừm…”
Nếu ông có nghi ngờ về sự tỉnh táo của cô, cô cũng không nghe thấy chút nào trong giọng ông. Có lẽ ông đaz nhìn thấy quá nhiều trên đường phố đến nỗi không còn lúng túng trước bất cứ cái gì mà cuộc sống ném vào mình. Hoặc cũng có thể ông chỉ đang mua vui cho cô trong khi ông gọi nhà thương điên bằng đường điện thoại còn lại.
“Cô xử lý bọn người này thế nào?”
“Tôi nghe nói cách duy nhất là bẻ gãy cổ chúng.”
“Vậy là tôi phải lệnh cho cấp dười đi bẻ cổ hai phụ nữ đã chết?” Giọng ông có sự nghi ngờ hoặc thích thú. Có khi cả hai.
“Không có cách nào khác cả.” Cô nhìn đồng hồ lo lắng. Đang là ba giờ. Jake không còn nhiều thời gian. Cô phải hành động.
“Có thể.” Sự hoài nghi rõ ràng hơn trong giọng ông. “Gặp ở bệnh viện mười phút nữa nhé?”
“Mười phút nữa,” cô đồng ý rồi dập máy.
Cô đứng nhìn quanh phòng. Dù cô vẫn còn đôi dao bạc dưới giày, cô không chắc dao có hại gì với thây ma không. Dao ở cổ tay cô chắc chắn không làm gì được chúng. Jake có khẩu súng dự trữ, nhưng cái đấy có hơn gì một con dao không nhỉ? Như trong một bài đồng ca cổ? Một ngày kia giữa đêm sâu, có hai người chết sống dậy chiến đấu…
Còn muối thì sao? Michael đã nói muối không có tác dụng gì với thây mà, nhưng chắc bị ném vào mắt chúng sẽ bị loạng choạng một lúc.
Cô mở ngăn kéo nhỏ phía dưới chậy rửa bát. Jake luôn thích ăn nhiều muối, chắc phải có muối ở đâu đó quanh đây. Cô tìm trong mấy cái lọ, cuối cùng thấy một bịch muối to. Cô vốc thêm một vốc lớn hạt tiêu rồi cho tất cả vào túi.
Cô lấy chìa khóa xe, chạy ra xe.
MacEwan đứng đợi cô ở bệnh viện, dựa vào cái xe trông cũng tàn tạ không kém gì xe cô. Hai viên cảnh sát đứng đợi ở cửa chính bệnh viện. Cô biết có vài người nữa đứng canh gác cửa khác. Khi MacEwan làm gì, ông làm rất cẩn thận.
Cô dừng xe cạnh ông và bước ra. “Ông có bao nhiêu người?”
Ông thở ra một chùm khói dài, rồi vứt điều thuốc hút dở, lấy gót giày dẫm lên. “Sáu, mỗi cửa có hai người canh.”
Sáu người, cộng với hai người bọn họ. Như vậy chắc là đủ? “Ông đã vào trong chưa?”
Ông gật. “Chỉ để báo cho nhân viên bệnh viện chuyện gì đang diến ra.”
Cô nhìn ông. “Ông nói với họ về thây ma à?”
Ông khịt mũi. “Tôi đâu có ngu.”
“Còn lính của ông?”
“Họ đã nhìn ảnh của mấy người phụ nữ mất tích. Tôi bảo họ chuẩn bị tinh thần cho nhiều sự bất ngờ.” Ông nhún vai. Cô biết ông không thực sự tin là mình sẽ đánh nhau với mấy cái thây ma. “Cô sẵn sàng đi vào chưa?” ông tiếp.
Cô nhìn quanh, rồi gật đầu. Không có ai theo dõi cô. Có thể cô đã cắt đuôi được thây ma đang theo dõi cô. Và có thể nó đã đi nhanh hơn cô, đến đây trước để nhập hội với đồng bọn.
Bảy người đàn ông có khi không đủ để đương đầu với sức lực kinh hồn và tốc độ của ba thây ma.
Trời ơi, cô nhớ Michael. Cô nhớ lại sức mạnh mà anh có, khả năng tâm năng của anh làm cô thấy an toàn. Nhớ tất cả những bí mật và cách làm việc khó chịu của anh. Thú nhận đi, cô nghĩ, mày nhớ anh ấy. Nhưng cô không muốn tìm sự trợ giúp từ anh. Hai cái bẫy của Jasper đều suýt giết chết cô. Nếu hắn thành công với cái thứ ba, cô không muốn Michael phải chết cùng.
Bỗng dưng cô dừng lại. Cô không thể chết. Quà tặng từ Michael dành cho cô không thể bị triệu hồi từ một thây ma, bởi vì Jasper không thể giết cô - trừ khi hắn chặt đầu. Kẻ cả nếu hắn làm thế, hắn cũng không thể triệu hồi cô và làm cô sống lại.
Nghĩ thế cũng không làm cô thoải mái hơn.
MacEwan mở cánh cửa và nhíu mày. Người y tá trực đêm nhìn lên, cười với Nikki và dẫn cô đến cầu thang máy.
MacEwan nói vào bộ đàm khi họ đi lên thang máy, ra lệnh cho lính của ông canh chừng cẩn thận. Cô nhìn con số chỉ tầng tăng lên và hy vọng họ sẽ nghe lời ông. Cuộc sống của họ có khi sẽ phụ thuộc vào điều đó.
Cửa mở ở tầng tám. MacEwan giữ cô lại và nhìn ra, bắt cô đi sau khi ông đi trong hành lang im lặng. Khi họ đến phòng Jake, ông ra hiệu cho cô đứng vào một bên cửa, rồi đứng sang phía kia và chầm chậm mở ra. Không có gì xảy ra. Vài giây sau, cô hé nhìn qua góc cửa. Căn phòng tối om.
Linh cảm xấu đập vào đầu cô. MacEwan bật đèn lên. Cô chớp mắt vì ánh sáng đột ngột. Căn phòng trống rỗng. Jake đã biến mất.
MacEwan nói rất nhanh vào bộ đàm. Nikki chạy tới, tay giơ ra khi cô đến gần cái giường, cố tìm cái gì đó… kia rồi! Cô chồm ra và nhặt chiếc kính của anh. Tay cô bỏng rát khi hình ảnh hiện lên. Jake còn sống.
“Cầu thang!” Cô chạy qua MacEwan ra khỏi phòng.
Ông vừa ra lệnh rất nhanh vào bộ đàm vừa chạy theo cô. Ông tóm tay cô khi cô vừa chạy đến cầu thang và giật cô lại.
“Đừng có ngốc như thế.” Ông nói. “Cô không có vũ khí. Để tôi đi trước.”
Ông lôi súng ra và cẩn thận mở cửa. Phản kháng lại chẳng có ích gì, nhất là khi ông không chịu tin mình đang đối đầu với cái gì.
Đấy cúng là một lý do tốt để liên lạc với Michael. Nhưng có thể đó chính là thứ Jasper muốn - cô gọi Michael đến đây để giúp khi mà lợi thế đang nghiêng về Jasper.
Cầu thang cũng tối và im lặng. Hơi ấm truyền qua ngón tay cô. Cô nhìn chiếc kính trong tay mình.
“Chúng đang ở trên mái nhà,” cô thì thào.
MacEwan nhìn cô tò mò, nhưng không bắt bẻ lời cô. Cô đi theo ông vào cầu thang, căng mắt nhìn vào bóng tối, cố thấy cái gì đó, bất cứ cái gì có thể cho cô biết Jake đang ở gần.
Tiếng bước chân bị kéo lên vang lên trong không trung. Bộ đàm lạo xạo.
“Đi lên mái.” MacEwan ra lệnh.
Dù nói rất khẽ, giọng ông vẫn dội xa. Bọn thây ma sẽ biết là họ đang tới, nếu chúng còn chưa biết. Cô liếm mối và đi theo MacEwan lê cầu thang. Ở đâu đó phía trên đầu, một cánh cửa mở ra, rồi sập lại. Cô túm chặt tay vịn cầu thang. Họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Nhanh lên,” cô phều phào.
“Chỗ này tối như hũ nút. Tôi đi nhanh hết mức rồi.”
Sự căng thẳng hiển hiện trong giọng ông. Cô cười lạnh lùng. Có thể MacEwan chẳng phải là loại người điềm tĩnh, băng giá như ông hay tỏ ra. Họ đến cửa tầng thượng. MacEwan mở cửa ngó ra. Một cơn gió ùa vào, quật quanh mắt cá. Cô rùng mình nhìn qua vai ông, cố tìm Jake.
MacEwan đẩy cô lùi lại. “Tôi nhìn thấy họ rồi. Đợi đấy.”
Ông biến mất sau cánh cửa. Nikki hừ mũi. Đứng ở đây à. Gió táp vào mặt cô, lạnh như đá. Bọn thây ma đang đi đến rìa tòa nhà, Jake bất tỉnh bị tha lôi giữa chúng. MacEwan đứng cách hai mươi mét, súng trong tay.
“Cảnh sát đây! Đứng lại không tôi bắn,” MacEwan cảnh cáo.
Bọn thây ma không thèm đếm xỉa, vẫn lật đật đi tiếp. MacEwan lại hét lên cảnh cáo lần nữa, lần này giơ súng lên. Bọn thây ma vẫn mặc kệ.
Viên đạn rít lên trong đêm. Một con thây ma đứng lại, rời khỏi Jake và ngật ngưỡng quay lại chỗ MacEwan. Con kia tiếp tục đi, kéo thah hình bất động của Jake bằng một tay.
Nikki ào chạy ra. Bằng khóe mắt cô thấy MacEwan tiến lên một bước, giơ súng lên.
“Đứng lại không tôi bắn!”
Quái vật vẫn không để ý gì đến ông. Một viên đạn nữa rít lên. Thây ma lảo đảo sang một bên khi bị trúng đạn, nhưng nó không dừng lại. Cô không biết MacEwan định bắn bị thương hay bắn để giết, nhưng cũng chẳng quan trọng. Đạn không ảnh hưởng gì đến chúng, như cô vẫn sợ.
Con thây ma thứ hai đã gần đến rìa tòa nhà, và cô vẫn chưa lại đủ gần để làm bất cứ cái gì. Tuyệt vọng, cô dùng năng lượng để kéo cơ thể bất tỉnh của Jake khỏi quái vật, lôi anh về phía mình.
Cô loạng choạng vì sức nặng của anh, đầu óc cô quay cuồng. Cô chưa bao giờ thử lôi cái gì nặng bằng một người đàn ông, và việc đấy quả thực khó hơn cô tưởng nhiều. Mồ hôi vã ra như tắm, rồi lại nhanh chóng khô đi vì gió lạnh. Cô liếm môi, và nếm được vị của sự sợ hãi, cô kề vai xuống dưới tay Jake. Ôm chặt anh, cô đi nhanh hết mức có thể. Thây ma rú lên giận dữ. Những bước chân nặng trịch rượt theo.
“Làm thế quái nào để ngăn bọn này lại?”
Câu hỏi của MacEwan xé tan sự im lặng.
“Tôi nói rồi. Bẻ cổ chúng.” Cô hầu như không nhìn ông, mọi sự chú ý tập trung vào cửa ra phía bên kia mái. Linh tính chạy qua, cô kiêm tra xem thế nào.
Cô mở tung, hai viên cảnh sát của MacEwan chạy ra. Họ nhìn quanh, rồi chạy về phía ông.
Sau họ, cửa lại mở. Thây ma thứ ba bước ra.
Cô dừng lại. Quái vật đứng chắn cửa ra, và khôg có cách nào để rời khỏi mái nữa.
Họ mắc bẫy rồi.
* * *
Quảng trường tràn ngập tiếng nhạ và ánh đèn. Người ta nhảy múa, uống rượu, đêm ngập trog hơi ấm và âm nhạc.
Từ vị trí trên quảng trường Michael dễ dàng theo dõi từng cử động của những người tham dự buổi tiệc. Jasper đi quanh đám đông, một quầng đỏ trong bóng tối, rất dễ nhận. Michael cảm nhận được cơn đói của hắn, cảm nhận được nhu cầu giết chóc của hắn. Biết hắn sẽ săn mồi đêm nay. Anh nhìn hắn uốn éo đi lại từ người này sang người khác, tìm mồi, người nào đó để dẫn ra đếm tôi và tận hưởng.
Michael cố gắng để chắc rằng không có người nào đi một mình trong khu vực này, ép những người say và người không có ai đi kèm phải đi tiếp. Jasper sẽ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm sang phần ít đông đúc hơn của thành phố.
Ở đó hắn sẽ chết. Nikki sẽ được an toàn.
Anh loay hoay, chuyển từ chân này sang chân kia. Anh không nên - không thể - nghĩ về cô. Nhất là khi anh còn một tên sát nhân phải tiếu diệt. Kể cả sau này.
Nhưng ký ức về đôi mắt màu hổ phách, bị che phủ bởi nỗi sợ và sự bối rối, cứ hiện lên trong đầu anh, ám ảnh anh.
Anh thở dài và dựa vào tường mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn yêu. Không yêu Nikki. Không yêu ai hết. Cuộc sống của anh quá nguy hiểm và cuốc sống con người quá mong manh, quá ngắn ngủi. Nhưng từ đầu anh đã không có lựa chọn. An đã tự nhủ mình sẽ chỉ dùng cô như mồi nhử, nhưng sự thật là, anh chỉ viện cớ để được ở gần cô. Cô là ngọn lửa, ngọn đuốc rất sáng đã phá thủng bóng tối bao quanh anh. Anh cần ngọn lửa đó. Anh cần cô.
Anh không muốn quay lại sự trống rỗng vĩnh cửu một mình. Thà chết còn hơn, nếu được chọn.
Anh nhíu mày nhìn Jasper quay lại trung tâm quảng trường. Con quỷ định làm gì giờ này nhỉ?
Con mà cà rồng trẻ thành hình, thu hút sự chú ý của một phụ nữ trẻ đẹp, kéo cô ta khỏi bạn nhảy, để nhảy với hắn một điệu nhảy vô cùng khiêu gợi.
Tại sao Jasper nhảy? Sao hắn bỗng dưng lại tự lộ mình ra như thế? Michael đứng thẳng lên. Có gì đó đang diễn ra, dù anh không chắc là cái gì.
Con ma cà rồng quay lại. Ánh mắt hai người gặp nhau trong một trận chiến Michael biết không có người thắng. Rồi Jasper nhếch mép cười và lẩm bẩm một từ.
Jake.
Michael nắm chặt tay. Jasper đang săn đuổi Jake. Chắc là lại bọn thây ma, anh nghĩ, và ước giá như anh đã giết chúng khi có cơ hội. Dù chẳng có ích gì khi Jasper lại dễ dàng gọi thêm nhiều nạn nhân của hắn trở về từ cõi chết? Anh nhảy xuống, nhanh chóng vượt qua đám đông. Dù anh rất thích người đàn ông đó, dù cái chết của anh ấy có thể làm Nikki tổn thương, anh sẽ không để Jasper tuột khỏi tay khi anh đã gần bắt được hắn…
Trận cười của Jasper dừng lại. Mắt hắn mở to khi nhận ra kế hoạch của mình không thực hiện được. Con quỷ quay gót chạy, xô vào đám đông.
Michael cười nhạt. Jasper không thể chạy thoát, dù hắn chạy nhanh cỡ nào. Không khí cũng phải chùn bước vì ghê tởm hắn.
Anh đi nhanh qua đám đông, theo vết Jasper. Họ đi ra khỏi quảng trường để vào đường chính. Jasper qua đường, rồi chạy vào một ngõ nhỏ. Michael chần chừ khi một chiếc xe chạy qua, và nhặt một thanh thép lên trước khi anh vào ngõ.
Sức sống của Jasper mờ mờ tỏ tỏ phía trước. Anh xoay xoay thanh thép trong tay nhìn Jasper rồi lấy hết sức ném về phía trước.
Nó đập rất mạnh. Jasper lảo đảo ngã chúi về phía trước, rồi đứng thẳng lên và tiếp tục chạy. Nhưng lần đầu tiên, Michael thấy nỗi sợ chứ không phải sự đắc thắng trong suy nghĩ của hắn.
Jasper vượt qua con đường nữa. Hắn đang chạy về phía bến tàu, hy vọng sẽ cắt đuôi Michael giữa những nhà kho cũ.
Mùi muối đậm lên trong gió. Michael nghe tiếng sóng vỗ trên cầu tàu, một âm thanh giận dữ rất hợp với tâm trạng của anh. Jasper chạy xuống một đoạn cầu gỗ và lẩn vào trong nhà kho.
Michael chăm chú nhìn. Nhà kho này trông có vẻ đã bị bỏ hoang. Không có ai xung quanh, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Một cái bẫy đang chờ mồi để sập.
Anh dừng lại gần cửa, rồi đi sang bên trái. Qua khúc quanh, anh nhìn thấy một tòa nhà nhỏ khuất trong bóng tối của nhà kho bênh cạnh. Anh đi sang, vẫn nhìn tòa nhà để trông chừng Jasper đề phòng hắn chạy mất.
Cửa khóa hờ. Từ bên trong thoảng ra mùi gas. Michael phá tung cửa. Thật may mắn, anh nghĩ, thấy có khoảng hơn chục can xăng.
Nhặt lấy hai can, anh quay lại nhà kho. Jasper vẫn chưa đi. Anh nhìn thấy màn sương đỏ của hắn lấp ló trong một góc khuất.
Michael mở nắp và vung xăng khắp tường gỗ của tòa nhà. Anh đứng lại, tìm trong túi hộp diêm anh đã nhặt lúc trước.
Ngọn lửa sẽ không giết được Jasper, nhưng sẽ khiến hắn khiếp sợ. Làm hắn sống lại nỗi kinh hoàng của thời thơ ấu. Làm hắn sợ, như hắn đã làm Nikki sợ.
Quẹt một que diêm, Michael ném nó vào tường, rồi chạy nhanh khi bức tường cháy bùng lên thành một ngọn lửa khổng lồ.
Nỗi sợ trùm lên anh, làm anh ngạt thở. Nhưng không phải là Jasper. Là Nikki.
Ngay lập tức anh mở kết nối để tìm, muốn được biết có chuyện gì. Tâm trí cô đóng chặt, không chịu nghe anh gọi. Anh khẽ rủa thầm. Khi anh chia một phần năng lượng của mình cho cô, anh không chỉ củng cố kết nối giữa họ, mà còn làm tăng thêm khả năng của cô nữa.
Anh nhìn lại đám lửa. Những lưỡi lửa đang thèm khát trải rộng trên mái. Không lâu nữa cả tòa nhà sẽ cháy rừng rực. Jasper vẫn chưa đi. Hắn sẽ chờ đến phút cuối cùng. Nhưng Michael không thể.
Nikki đang gặp nguy. Anh phải đi.
Ít nhất bình minh cũng sắp tới. May mắn một chút thì Jasper sẽ không đủ dũng khí để đi săn đêm nay.
Và điều đó sẽ làm hắn yếu đi, làm thế trận cân sức hơn. Khi Michael chia năng lượng của mình cho Nikki, anh đã mất sức rất nhiều. Nếu Jasper ăn, sẽ khó đánh bại hắn. Cũng chẳng quan trọng. Nếu phải chết, anh cũng sẵn sàng.
Miễn là anh giết được Jasper.
Anh chạy vụt đi, hướng về phía bệnh viện và Nikki.
* * *
Thây ma đuổi theo cô. Nikki nhảy tránh nhưng không đủ nhanh. Nắm đấm của quai vật trúng vào hàm, làm cô bay một quãng. Cô đập xuống sàn bê tông, hơi thở bị tống hết khỏi phổi. Thây ma quay lại, cử động của nó nặng nề nhưng không chậm chạp. Một nụ cười nhăn nhở bệnh hoạn toét ra trên khuôn mặt đã từng một thời xinh đẹp.
Lăn tròn, Nikki lồm cồm bò dậy. Thây ma lại xồ tới. Cô né sang bên, suýt nữa không tránh được nắm đấm, rồi nhìn vào phần bóng tối ở chân ống khói. Từ từ, từng bước một, cô đang dụ quái vật ra xa khỏi Jake.
Một phát súng vang lên trong không trung, rồi một tràng tiếng rủa và bước chạy thình thịch. MacEwan và lính của ông đang cố giải quyết con quái vật thứ hai. Con thứ ba vẫn đang đứng gác ở cửa.
Thây ma lại đuổi theo Nikki. Cô cúi người xuống chạy, nhưng không đủ nhanh. Tay quái vật đấm mạnh vào phái sau đầu, cô lại bay một vòng. Đầu cô đập xuống sàn, cô lắc đầu, cố xua đi cơn choáng váng.
Phía sau cô có tiếng chân dồn dập. Hoảng loạn. Cô xoay người, nhưng thây ma đánh rất mạnh, làm cô bật ngửa, ngã ra sàn. Nó cười, một âm thanh trống rỗng làm hồn cô lạnh buốt. Cô cố ngăn nước mắt và lăn về một phía. Thây ma với ra để chặn cô, nó đặt tay lên cổ rồi kéo cô đứng lên. Có thể cô không chết được, nhưng ngay phút này, cảm giác như địa ngục đang ở ngay trước mặt.
Tay quái vật khép chặt hơn. Nghiến răng lại, cố thở và cố không phát hoảng, cô thọc tay vào túi.
Bóng tối đang khép lại rất nhanh. Cô vội vã mở nắp hộp muối, lôi nó ra khỏi túi và tung vào mặt thây ma.
Quái vật rú lên và thả cô ra, vừa dụi mắt vừa lảo đảo lùi lại. Nikki ngồi thẳng lên. Cô chẳng nhìn thấy gì qua màn nước mắt, chưa nói đến di chuyển. Nhưng cô phải chạy, trước khi quái vật quay lại.
Linh tính chạy qua đầu cô. Côi dụi mắt rồi quay lại. Thây ma hít hít không khí, dùng mùi hương thay cho tầm nhìn.
Nó quay lại và tấn công. Nikki không cử động. Quái vật quá nhanh, không thể chạy thoát; quá khỏe, không thể đánh bại bằng các cách thông thường. Cô chỉ còn tâm năng. Nhưng cô cần thời gian nếu muốn dùng năng lượng của mình, thời gian để hồi phục sau khi kéo Jake. Thứ mà lúc này cô không có.
Cô hít sâu và cầu nguyện mông một phép lạ sẽ xảy đến.
Tung một đòn năng lượng và quái vật, cô chặn nó đứng lại. Nó hét lên giận dữ, cố vùng ra khỏi dây trói đang giữ nó bất động.
Mồ hôi vã ra trên trán, chảy xuống mắt cô cay xè. Cô không chớp mắt, không cử động, sợ rằng cô sẽ lỏng tay. Lửa cháy trong đầu cô, một màn sương đỏ quạch đau đớn cô buộc phải lờ đi khi cô cố chống chọi để giữ con quái vật.
Nhưng chỉ giữ thôi không đủ. Thây ma phải chết, nếu không nó sẽ quay lại hết lần này đến lần khác. Kẻ điểu khiển nó muốn Jake chết. Thây ma sẽ làm theo ý chủ nó cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Hoặc đến lúc chết.
Cô không còn lựa chọn nào. Chậm rãi nhưng chắc chắn, cô đẩy quái vật về phía sau, ép nó về phía rìa tòa nhà. Quái vật chạm gờ tường, tay nó quờ quạng. Nó hét lên, một tiếng hét rất người, Nikki do dự.
Trong giây phút đó, quái vật vùng dậy - chạy thẳng về phía bóng tối đang phủ lên Jake.
Nikki hổn hển ngã xuống. Cô không thể làm lại nữa. Cô cắn mối và tự ôm chặt thân mình. Cô phải làm. Thây ma phải chết, nếu không sẽ thêm nhiều người chết. Những người như Jake, không làm gì Jasper trừ việc là bạn cô.
Cô ép cơn đau xuống và túm lấy quái vật, vứt nó lại chỗ rìa tường. Nó vùng vẫy tuyệt vọng, vặn vẹo những sợi dây vô hình giữ chặt nó. Nỗi đau đâm vào từng tế bào nhưng Nikki mặc kệ và khép chặt vòng vây, rồi ném quái vật qua tường. Khi nó đã ở xa bờ tường bê tông vài bước, cô thả ra. Quái vật rơi xuống, tiếng hét lanh lảnh vọng lại.
Cô nhắm mắt, đu đưa người, cô lấy lại nhịp thở. Cô thấy như vừa chạy marathon - nhưng đường chạy vẫn chưa kết thúc.. Còn hai thây ma nữa.
Một phát súng nữa vang lên. Nikki liếm môi và đứng lên. MacEwan xuất hiện từ bóng tối phía trái cô, dìu một anh cảnh sát. Một thây ma đuổi theo họ, kéo lê một chân.
Cô nắm chặt tay tung một đòn năng lượng vào sinh vật. Nó loạng choạng đứng lại, MacEwan có cơ hội chạy khỏi nguy hiểm trước mắt.
Rồi nó quay lại. Một tiếng gào giận dữ vang lên trong đêm. Không để quái vật có cơ hội tấn công, cô tung một đòn năng lượng nữa về phía nó, làm nó ngã sang bên.
Cô chuẩn bị cú đòn tiếp theo, nhưng đau đớn khóa chặt tâm trí cô. Cô ngã xuống, cố chống lại nước mắt, cố chống lại cơn thủy triều đỏ quạch đang đe dọa sẽ nhấn chìm cô. Cô đã sử dụng năng lượng quá nhiều, cố quá sức. Giờ không còn gì. Không còn gì ngoài nỗi đau và cái chết đang tiến tới.
Tôi không muốn chết.
Cô không chết được, trừ khi ai đó bẻ cổ cô. Và cô có cảm giác rất xấu rằng thây ma biết điều đó. Rằng Jasper biết điều đó.
Cô không còn biết làm gì ngoài nhắm mắt lại và chờ đợi.
Nhưng tôi muốn ở một mình. Tôi không muốn chia sẻ cuộc sống với ai, không muốn chia trái tim của mình cho ai…
Nhưng cô có thực sự muốn sống mãi một mình?
Câu trả lời thật đơn giản. Cô không muốn sống cuộc đời này một mình, nói gì đến ba hay bốn cuộc đời tiếp theo.
Nhưng cô có lựa chọn nào khác đâu?
Cô dừng lại cạnh cửa sổ và nhìn ra ngoài cô định. Lời thì thầm của Jasper lào xào trong đầu cô, mân mê tâm hồn cô bằng sự tăm tối của hắn. Sự hiện diện của hắn lớn dần lên. Một ngày gần đây hắn sẽ gọi cô, và cô sẽ không còn cách nào khác là phải tuân lệnh.
Cô khoanh tay lại, xoa xoa. Cô đã làm đúng khi bảo Michael ra đi. Ít nhất giờ đây cô sẽ không phải lo về việc phản bôi anh. Nhưng cô sẽ làm gì nếu Jasper không phải vấn đề? Nếu chỉ có Michael và cô cùng với thời gian vĩnh hắng bên nhau?
Bên ngoài, một cặp tình nhân trẻ tay trong tay đi dạo trên phố. Cô không có sự can đảm của họ. Sự thật đơn giản thế đấy. Jasper chỉ cho cô thêm lý do để đẩy Michael đi.
Cô rời cửa sổ và đi dọc căn phòng. Có lẽ cô cần làm việc. Có lẽ nếu cô tự chôn mình trong vô vàn công việc văn phòng bình thường, cô sẽ không phải nghĩ đến Michael hay Jasper hay những năm dài cô độc còn ở phía trước.
Cô vào phòng ngủ để lấy áo khoác và khóa xe, đi qua giường, ký ức trồi lên ám ảnh cô - được ở trong vòng tay Michael, nằm trên giường cùng anh, tiếng cười sâu trong cổ khi trêu đùa nhau, ngọn lửa của tâm trí họ, âu yếm và tràn ngập yêu thương.
Làm sao cô lại từ bỏ tất cả những điều đó? Làm sao cô lại vứt đi cơ hội cho một tình yêu vững bền?
Cô chết lặng. Đó có phải là, cuối cùng cô đã chấp nhận nó. Cô yêu anh. Nhưng nó chẳng có gì quan trọng. Cô không muốn anh chết, nên họ đơn giản là không thể ở bên nhau.
Cô rời khỏi giường nới tràn ngập ký ức, và đi ra cửa chính. Sau khi liếc nhanh một vòng để biết chắc là đèn đều đã tắt, cô mở cửa bước ra ngoài.
Đêm rất trong và có lẽ sẽ trở lạnh. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi cô mở cửa xe. Không phải là những ngón tay buốt giá của ngọn gió đang đùa trên gáy cô. Có ai đó đang theo dõi.
Cô tảng lờ cảm giác đó và chui vào xe. Cô cũng chẳng làm gì hơn được nữa. Không phải Michael hay Jasper, chắc là bọn thây ma. Và tất nhiên cô không dại gì chạy đến đánh nhau với chúng.
Nhưng nếu chỉ có một thây ma theo dõi cô, còn hai con nữa làm gì? Linh tính xấu ấp đến, cảnh báo về rắc rối phía trước. Cô nhăn mặt, lái xe đi. Sẽ tốt hơn nếu lời cảnh báo cụ thể hơn một chút.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy trước khi bước vào văn phòng là ánh đèn nhấp nháy liên tục trên máy trả lời tự động. Vứt chìa khóa trên bàn, cô nhặt giấy và bút, ngồi xuống để trả lời điện thoại.
Khi cô xong việc đã gần nửa đêm. Cô xóa gáy đau như và nhắm mắt lại đầy mệt mỏi. Mình cần uống gì đó, cô nghĩ, cái gì đó mạnh một chút. Nhưng Jake để whisky trong tủ gần bàn anh, và cô ngại phải đứng lên lấy. Thế cũng tốt. Với tâm trạng bây giờ, cô chắc sẽ uống đến say để rồi tự thương cho chính mình.
Cô dựa lưng vào ghế và gác chân lên bàn. Vì lý do nào đó, cô thấy an toàn khi ở trong văn phòng. Tất cả các cửa sổ và cửa chính đều được khóa kỹ, nên nếu có ai đi vào cô sẽ nghe thấy ngay. Ngủ vài giờ chắc sẽ không sao. Cô nhắm mắt lại ngủ.
Hình ảnh chập chờn trong đầu cô. Những hình ảnh nhập nhòe mở ảo, những chất chứa rất nhiều khiếp đảm. Những hình người lắc lư và xoay tròn trong một điệu nhảy duyên dáng nhưng ghê sợ. Thần chết cười, răng trắng nhởn, sáng loáng trong bóng tối.
Cô giật nảy người, chân rơi xuống đất. Giờ cô đã biết hai thây mà còn lại định làm gì. Jake đang gặp nguy hiểm.
Cô tìm kết nối, nhưng dừng lại. Thật không công bằng nếu cứ gọi Michael mỗi khi cô gặp nguy hiểm. Anh ở đây để tìm Jasper, và cô không nên cứ làm anh xao nhãng nhiệm vụ đó.
Cô chỉ còn một giải pháp. Nhấc điện thoại lên, cô quay số của MacEwan. Ông trả lời ngay khi điện thoại đổ.
“Nikki James đây. Tôi cần trợ giúp.” Cô nói.
“Trợ giúp làm gì?” Giọng ông cộc cằn, khó chịu
Cô tự hỏi không biết cô có làm mất giấc ngủ của ông không. “Một kiểu tình huống không thể giải thích cặn kẽ được.”
Đáp lại cô là im lặng. Cô đợi, các khớp ngón tay trắng bệch vì cô cầm ống nghe quá chặt.
“Nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra?” Ông nói, sau một lúc lâu.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất ông không dập máy ngay, như những người khác sẽ làm trong trường hợp tương tự. “Gã đàn ông gây ra một số vụ giết người gần đây đang truy tìm Jake. Hắn đang sai người thực hiện việc đó.”
“Khong vấn đề gì. Jake vẫn ở trong bệnh viện hả?”
“Vẫn, nhưng không đơn giản thế đâu.” Cô do dự rồi khẽ nói. “Tay chân của hắn là… ừm, là thây ma.”
MacEwan không nói gì. Kể cả tiếng thở của ông cũng biến mất.
“Chúng là hai trong số bốn người phụ nữ bị mất tích trong công viên Highgate.”
MacEwan khẽ rủa. Khó có thể xác định được ông có tin cô không, và cô chỉ còn biết chờ đợi. Jake đang gặp nguy hiểm và cần trợ giúp. Nếu MacEwan không giúp cô, cô sẽ không còn lựa chọn nào khác là phải nhờ đến Michael. Cô không thể chống lại hai thây ma một mình, và cô cũng sẽ không để Jake phải chết.
“Tôi vẫn còn đang lo giải thích vụ Monica Trevgard bông nhiên bốc cháy đây. Hừm…”
Nếu ông có nghi ngờ về sự tỉnh táo của cô, cô cũng không nghe thấy chút nào trong giọng ông. Có lẽ ông đaz nhìn thấy quá nhiều trên đường phố đến nỗi không còn lúng túng trước bất cứ cái gì mà cuộc sống ném vào mình. Hoặc cũng có thể ông chỉ đang mua vui cho cô trong khi ông gọi nhà thương điên bằng đường điện thoại còn lại.
“Cô xử lý bọn người này thế nào?”
“Tôi nghe nói cách duy nhất là bẻ gãy cổ chúng.”
“Vậy là tôi phải lệnh cho cấp dười đi bẻ cổ hai phụ nữ đã chết?” Giọng ông có sự nghi ngờ hoặc thích thú. Có khi cả hai.
“Không có cách nào khác cả.” Cô nhìn đồng hồ lo lắng. Đang là ba giờ. Jake không còn nhiều thời gian. Cô phải hành động.
“Có thể.” Sự hoài nghi rõ ràng hơn trong giọng ông. “Gặp ở bệnh viện mười phút nữa nhé?”
“Mười phút nữa,” cô đồng ý rồi dập máy.
Cô đứng nhìn quanh phòng. Dù cô vẫn còn đôi dao bạc dưới giày, cô không chắc dao có hại gì với thây ma không. Dao ở cổ tay cô chắc chắn không làm gì được chúng. Jake có khẩu súng dự trữ, nhưng cái đấy có hơn gì một con dao không nhỉ? Như trong một bài đồng ca cổ? Một ngày kia giữa đêm sâu, có hai người chết sống dậy chiến đấu…
Còn muối thì sao? Michael đã nói muối không có tác dụng gì với thây mà, nhưng chắc bị ném vào mắt chúng sẽ bị loạng choạng một lúc.
Cô mở ngăn kéo nhỏ phía dưới chậy rửa bát. Jake luôn thích ăn nhiều muối, chắc phải có muối ở đâu đó quanh đây. Cô tìm trong mấy cái lọ, cuối cùng thấy một bịch muối to. Cô vốc thêm một vốc lớn hạt tiêu rồi cho tất cả vào túi.
Cô lấy chìa khóa xe, chạy ra xe.
MacEwan đứng đợi cô ở bệnh viện, dựa vào cái xe trông cũng tàn tạ không kém gì xe cô. Hai viên cảnh sát đứng đợi ở cửa chính bệnh viện. Cô biết có vài người nữa đứng canh gác cửa khác. Khi MacEwan làm gì, ông làm rất cẩn thận.
Cô dừng xe cạnh ông và bước ra. “Ông có bao nhiêu người?”
Ông thở ra một chùm khói dài, rồi vứt điều thuốc hút dở, lấy gót giày dẫm lên. “Sáu, mỗi cửa có hai người canh.”
Sáu người, cộng với hai người bọn họ. Như vậy chắc là đủ? “Ông đã vào trong chưa?”
Ông gật. “Chỉ để báo cho nhân viên bệnh viện chuyện gì đang diến ra.”
Cô nhìn ông. “Ông nói với họ về thây ma à?”
Ông khịt mũi. “Tôi đâu có ngu.”
“Còn lính của ông?”
“Họ đã nhìn ảnh của mấy người phụ nữ mất tích. Tôi bảo họ chuẩn bị tinh thần cho nhiều sự bất ngờ.” Ông nhún vai. Cô biết ông không thực sự tin là mình sẽ đánh nhau với mấy cái thây ma. “Cô sẵn sàng đi vào chưa?” ông tiếp.
Cô nhìn quanh, rồi gật đầu. Không có ai theo dõi cô. Có thể cô đã cắt đuôi được thây ma đang theo dõi cô. Và có thể nó đã đi nhanh hơn cô, đến đây trước để nhập hội với đồng bọn.
Bảy người đàn ông có khi không đủ để đương đầu với sức lực kinh hồn và tốc độ của ba thây ma.
Trời ơi, cô nhớ Michael. Cô nhớ lại sức mạnh mà anh có, khả năng tâm năng của anh làm cô thấy an toàn. Nhớ tất cả những bí mật và cách làm việc khó chịu của anh. Thú nhận đi, cô nghĩ, mày nhớ anh ấy. Nhưng cô không muốn tìm sự trợ giúp từ anh. Hai cái bẫy của Jasper đều suýt giết chết cô. Nếu hắn thành công với cái thứ ba, cô không muốn Michael phải chết cùng.
Bỗng dưng cô dừng lại. Cô không thể chết. Quà tặng từ Michael dành cho cô không thể bị triệu hồi từ một thây ma, bởi vì Jasper không thể giết cô - trừ khi hắn chặt đầu. Kẻ cả nếu hắn làm thế, hắn cũng không thể triệu hồi cô và làm cô sống lại.
Nghĩ thế cũng không làm cô thoải mái hơn.
MacEwan mở cánh cửa và nhíu mày. Người y tá trực đêm nhìn lên, cười với Nikki và dẫn cô đến cầu thang máy.
MacEwan nói vào bộ đàm khi họ đi lên thang máy, ra lệnh cho lính của ông canh chừng cẩn thận. Cô nhìn con số chỉ tầng tăng lên và hy vọng họ sẽ nghe lời ông. Cuộc sống của họ có khi sẽ phụ thuộc vào điều đó.
Cửa mở ở tầng tám. MacEwan giữ cô lại và nhìn ra, bắt cô đi sau khi ông đi trong hành lang im lặng. Khi họ đến phòng Jake, ông ra hiệu cho cô đứng vào một bên cửa, rồi đứng sang phía kia và chầm chậm mở ra. Không có gì xảy ra. Vài giây sau, cô hé nhìn qua góc cửa. Căn phòng tối om.
Linh cảm xấu đập vào đầu cô. MacEwan bật đèn lên. Cô chớp mắt vì ánh sáng đột ngột. Căn phòng trống rỗng. Jake đã biến mất.
MacEwan nói rất nhanh vào bộ đàm. Nikki chạy tới, tay giơ ra khi cô đến gần cái giường, cố tìm cái gì đó… kia rồi! Cô chồm ra và nhặt chiếc kính của anh. Tay cô bỏng rát khi hình ảnh hiện lên. Jake còn sống.
“Cầu thang!” Cô chạy qua MacEwan ra khỏi phòng.
Ông vừa ra lệnh rất nhanh vào bộ đàm vừa chạy theo cô. Ông tóm tay cô khi cô vừa chạy đến cầu thang và giật cô lại.
“Đừng có ngốc như thế.” Ông nói. “Cô không có vũ khí. Để tôi đi trước.”
Ông lôi súng ra và cẩn thận mở cửa. Phản kháng lại chẳng có ích gì, nhất là khi ông không chịu tin mình đang đối đầu với cái gì.
Đấy cúng là một lý do tốt để liên lạc với Michael. Nhưng có thể đó chính là thứ Jasper muốn - cô gọi Michael đến đây để giúp khi mà lợi thế đang nghiêng về Jasper.
Cầu thang cũng tối và im lặng. Hơi ấm truyền qua ngón tay cô. Cô nhìn chiếc kính trong tay mình.
“Chúng đang ở trên mái nhà,” cô thì thào.
MacEwan nhìn cô tò mò, nhưng không bắt bẻ lời cô. Cô đi theo ông vào cầu thang, căng mắt nhìn vào bóng tối, cố thấy cái gì đó, bất cứ cái gì có thể cho cô biết Jake đang ở gần.
Tiếng bước chân bị kéo lên vang lên trong không trung. Bộ đàm lạo xạo.
“Đi lên mái.” MacEwan ra lệnh.
Dù nói rất khẽ, giọng ông vẫn dội xa. Bọn thây ma sẽ biết là họ đang tới, nếu chúng còn chưa biết. Cô liếm mối và đi theo MacEwan lê cầu thang. Ở đâu đó phía trên đầu, một cánh cửa mở ra, rồi sập lại. Cô túm chặt tay vịn cầu thang. Họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Nhanh lên,” cô phều phào.
“Chỗ này tối như hũ nút. Tôi đi nhanh hết mức rồi.”
Sự căng thẳng hiển hiện trong giọng ông. Cô cười lạnh lùng. Có thể MacEwan chẳng phải là loại người điềm tĩnh, băng giá như ông hay tỏ ra. Họ đến cửa tầng thượng. MacEwan mở cửa ngó ra. Một cơn gió ùa vào, quật quanh mắt cá. Cô rùng mình nhìn qua vai ông, cố tìm Jake.
MacEwan đẩy cô lùi lại. “Tôi nhìn thấy họ rồi. Đợi đấy.”
Ông biến mất sau cánh cửa. Nikki hừ mũi. Đứng ở đây à. Gió táp vào mặt cô, lạnh như đá. Bọn thây ma đang đi đến rìa tòa nhà, Jake bất tỉnh bị tha lôi giữa chúng. MacEwan đứng cách hai mươi mét, súng trong tay.
“Cảnh sát đây! Đứng lại không tôi bắn,” MacEwan cảnh cáo.
Bọn thây ma không thèm đếm xỉa, vẫn lật đật đi tiếp. MacEwan lại hét lên cảnh cáo lần nữa, lần này giơ súng lên. Bọn thây ma vẫn mặc kệ.
Viên đạn rít lên trong đêm. Một con thây ma đứng lại, rời khỏi Jake và ngật ngưỡng quay lại chỗ MacEwan. Con kia tiếp tục đi, kéo thah hình bất động của Jake bằng một tay.
Nikki ào chạy ra. Bằng khóe mắt cô thấy MacEwan tiến lên một bước, giơ súng lên.
“Đứng lại không tôi bắn!”
Quái vật vẫn không để ý gì đến ông. Một viên đạn nữa rít lên. Thây ma lảo đảo sang một bên khi bị trúng đạn, nhưng nó không dừng lại. Cô không biết MacEwan định bắn bị thương hay bắn để giết, nhưng cũng chẳng quan trọng. Đạn không ảnh hưởng gì đến chúng, như cô vẫn sợ.
Con thây ma thứ hai đã gần đến rìa tòa nhà, và cô vẫn chưa lại đủ gần để làm bất cứ cái gì. Tuyệt vọng, cô dùng năng lượng để kéo cơ thể bất tỉnh của Jake khỏi quái vật, lôi anh về phía mình.
Cô loạng choạng vì sức nặng của anh, đầu óc cô quay cuồng. Cô chưa bao giờ thử lôi cái gì nặng bằng một người đàn ông, và việc đấy quả thực khó hơn cô tưởng nhiều. Mồ hôi vã ra như tắm, rồi lại nhanh chóng khô đi vì gió lạnh. Cô liếm môi, và nếm được vị của sự sợ hãi, cô kề vai xuống dưới tay Jake. Ôm chặt anh, cô đi nhanh hết mức có thể. Thây ma rú lên giận dữ. Những bước chân nặng trịch rượt theo.
“Làm thế quái nào để ngăn bọn này lại?”
Câu hỏi của MacEwan xé tan sự im lặng.
“Tôi nói rồi. Bẻ cổ chúng.” Cô hầu như không nhìn ông, mọi sự chú ý tập trung vào cửa ra phía bên kia mái. Linh tính chạy qua, cô kiêm tra xem thế nào.
Cô mở tung, hai viên cảnh sát của MacEwan chạy ra. Họ nhìn quanh, rồi chạy về phía ông.
Sau họ, cửa lại mở. Thây ma thứ ba bước ra.
Cô dừng lại. Quái vật đứng chắn cửa ra, và khôg có cách nào để rời khỏi mái nữa.
Họ mắc bẫy rồi.
* * *
Quảng trường tràn ngập tiếng nhạ và ánh đèn. Người ta nhảy múa, uống rượu, đêm ngập trog hơi ấm và âm nhạc.
Từ vị trí trên quảng trường Michael dễ dàng theo dõi từng cử động của những người tham dự buổi tiệc. Jasper đi quanh đám đông, một quầng đỏ trong bóng tối, rất dễ nhận. Michael cảm nhận được cơn đói của hắn, cảm nhận được nhu cầu giết chóc của hắn. Biết hắn sẽ săn mồi đêm nay. Anh nhìn hắn uốn éo đi lại từ người này sang người khác, tìm mồi, người nào đó để dẫn ra đếm tôi và tận hưởng.
Michael cố gắng để chắc rằng không có người nào đi một mình trong khu vực này, ép những người say và người không có ai đi kèm phải đi tiếp. Jasper sẽ phải mở rộng phạm vi tìm kiếm sang phần ít đông đúc hơn của thành phố.
Ở đó hắn sẽ chết. Nikki sẽ được an toàn.
Anh loay hoay, chuyển từ chân này sang chân kia. Anh không nên - không thể - nghĩ về cô. Nhất là khi anh còn một tên sát nhân phải tiếu diệt. Kể cả sau này.
Nhưng ký ức về đôi mắt màu hổ phách, bị che phủ bởi nỗi sợ và sự bối rối, cứ hiện lên trong đầu anh, ám ảnh anh.
Anh thở dài và dựa vào tường mệt mỏi. Anh không bao giờ muốn yêu. Không yêu Nikki. Không yêu ai hết. Cuộc sống của anh quá nguy hiểm và cuốc sống con người quá mong manh, quá ngắn ngủi. Nhưng từ đầu anh đã không có lựa chọn. An đã tự nhủ mình sẽ chỉ dùng cô như mồi nhử, nhưng sự thật là, anh chỉ viện cớ để được ở gần cô. Cô là ngọn lửa, ngọn đuốc rất sáng đã phá thủng bóng tối bao quanh anh. Anh cần ngọn lửa đó. Anh cần cô.
Anh không muốn quay lại sự trống rỗng vĩnh cửu một mình. Thà chết còn hơn, nếu được chọn.
Anh nhíu mày nhìn Jasper quay lại trung tâm quảng trường. Con quỷ định làm gì giờ này nhỉ?
Con mà cà rồng trẻ thành hình, thu hút sự chú ý của một phụ nữ trẻ đẹp, kéo cô ta khỏi bạn nhảy, để nhảy với hắn một điệu nhảy vô cùng khiêu gợi.
Tại sao Jasper nhảy? Sao hắn bỗng dưng lại tự lộ mình ra như thế? Michael đứng thẳng lên. Có gì đó đang diễn ra, dù anh không chắc là cái gì.
Con ma cà rồng quay lại. Ánh mắt hai người gặp nhau trong một trận chiến Michael biết không có người thắng. Rồi Jasper nhếch mép cười và lẩm bẩm một từ.
Jake.
Michael nắm chặt tay. Jasper đang săn đuổi Jake. Chắc là lại bọn thây ma, anh nghĩ, và ước giá như anh đã giết chúng khi có cơ hội. Dù chẳng có ích gì khi Jasper lại dễ dàng gọi thêm nhiều nạn nhân của hắn trở về từ cõi chết? Anh nhảy xuống, nhanh chóng vượt qua đám đông. Dù anh rất thích người đàn ông đó, dù cái chết của anh ấy có thể làm Nikki tổn thương, anh sẽ không để Jasper tuột khỏi tay khi anh đã gần bắt được hắn…
Trận cười của Jasper dừng lại. Mắt hắn mở to khi nhận ra kế hoạch của mình không thực hiện được. Con quỷ quay gót chạy, xô vào đám đông.
Michael cười nhạt. Jasper không thể chạy thoát, dù hắn chạy nhanh cỡ nào. Không khí cũng phải chùn bước vì ghê tởm hắn.
Anh đi nhanh qua đám đông, theo vết Jasper. Họ đi ra khỏi quảng trường để vào đường chính. Jasper qua đường, rồi chạy vào một ngõ nhỏ. Michael chần chừ khi một chiếc xe chạy qua, và nhặt một thanh thép lên trước khi anh vào ngõ.
Sức sống của Jasper mờ mờ tỏ tỏ phía trước. Anh xoay xoay thanh thép trong tay nhìn Jasper rồi lấy hết sức ném về phía trước.
Nó đập rất mạnh. Jasper lảo đảo ngã chúi về phía trước, rồi đứng thẳng lên và tiếp tục chạy. Nhưng lần đầu tiên, Michael thấy nỗi sợ chứ không phải sự đắc thắng trong suy nghĩ của hắn.
Jasper vượt qua con đường nữa. Hắn đang chạy về phía bến tàu, hy vọng sẽ cắt đuôi Michael giữa những nhà kho cũ.
Mùi muối đậm lên trong gió. Michael nghe tiếng sóng vỗ trên cầu tàu, một âm thanh giận dữ rất hợp với tâm trạng của anh. Jasper chạy xuống một đoạn cầu gỗ và lẩn vào trong nhà kho.
Michael chăm chú nhìn. Nhà kho này trông có vẻ đã bị bỏ hoang. Không có ai xung quanh, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Một cái bẫy đang chờ mồi để sập.
Anh dừng lại gần cửa, rồi đi sang bên trái. Qua khúc quanh, anh nhìn thấy một tòa nhà nhỏ khuất trong bóng tối của nhà kho bênh cạnh. Anh đi sang, vẫn nhìn tòa nhà để trông chừng Jasper đề phòng hắn chạy mất.
Cửa khóa hờ. Từ bên trong thoảng ra mùi gas. Michael phá tung cửa. Thật may mắn, anh nghĩ, thấy có khoảng hơn chục can xăng.
Nhặt lấy hai can, anh quay lại nhà kho. Jasper vẫn chưa đi. Anh nhìn thấy màn sương đỏ của hắn lấp ló trong một góc khuất.
Michael mở nắp và vung xăng khắp tường gỗ của tòa nhà. Anh đứng lại, tìm trong túi hộp diêm anh đã nhặt lúc trước.
Ngọn lửa sẽ không giết được Jasper, nhưng sẽ khiến hắn khiếp sợ. Làm hắn sống lại nỗi kinh hoàng của thời thơ ấu. Làm hắn sợ, như hắn đã làm Nikki sợ.
Quẹt một que diêm, Michael ném nó vào tường, rồi chạy nhanh khi bức tường cháy bùng lên thành một ngọn lửa khổng lồ.
Nỗi sợ trùm lên anh, làm anh ngạt thở. Nhưng không phải là Jasper. Là Nikki.
Ngay lập tức anh mở kết nối để tìm, muốn được biết có chuyện gì. Tâm trí cô đóng chặt, không chịu nghe anh gọi. Anh khẽ rủa thầm. Khi anh chia một phần năng lượng của mình cho cô, anh không chỉ củng cố kết nối giữa họ, mà còn làm tăng thêm khả năng của cô nữa.
Anh nhìn lại đám lửa. Những lưỡi lửa đang thèm khát trải rộng trên mái. Không lâu nữa cả tòa nhà sẽ cháy rừng rực. Jasper vẫn chưa đi. Hắn sẽ chờ đến phút cuối cùng. Nhưng Michael không thể.
Nikki đang gặp nguy. Anh phải đi.
Ít nhất bình minh cũng sắp tới. May mắn một chút thì Jasper sẽ không đủ dũng khí để đi săn đêm nay.
Và điều đó sẽ làm hắn yếu đi, làm thế trận cân sức hơn. Khi Michael chia năng lượng của mình cho Nikki, anh đã mất sức rất nhiều. Nếu Jasper ăn, sẽ khó đánh bại hắn. Cũng chẳng quan trọng. Nếu phải chết, anh cũng sẵn sàng.
Miễn là anh giết được Jasper.
Anh chạy vụt đi, hướng về phía bệnh viện và Nikki.
* * *
Thây ma đuổi theo cô. Nikki nhảy tránh nhưng không đủ nhanh. Nắm đấm của quai vật trúng vào hàm, làm cô bay một quãng. Cô đập xuống sàn bê tông, hơi thở bị tống hết khỏi phổi. Thây ma quay lại, cử động của nó nặng nề nhưng không chậm chạp. Một nụ cười nhăn nhở bệnh hoạn toét ra trên khuôn mặt đã từng một thời xinh đẹp.
Lăn tròn, Nikki lồm cồm bò dậy. Thây ma lại xồ tới. Cô né sang bên, suýt nữa không tránh được nắm đấm, rồi nhìn vào phần bóng tối ở chân ống khói. Từ từ, từng bước một, cô đang dụ quái vật ra xa khỏi Jake.
Một phát súng vang lên trong không trung, rồi một tràng tiếng rủa và bước chạy thình thịch. MacEwan và lính của ông đang cố giải quyết con quái vật thứ hai. Con thứ ba vẫn đang đứng gác ở cửa.
Thây ma lại đuổi theo Nikki. Cô cúi người xuống chạy, nhưng không đủ nhanh. Tay quái vật đấm mạnh vào phái sau đầu, cô lại bay một vòng. Đầu cô đập xuống sàn, cô lắc đầu, cố xua đi cơn choáng váng.
Phía sau cô có tiếng chân dồn dập. Hoảng loạn. Cô xoay người, nhưng thây ma đánh rất mạnh, làm cô bật ngửa, ngã ra sàn. Nó cười, một âm thanh trống rỗng làm hồn cô lạnh buốt. Cô cố ngăn nước mắt và lăn về một phía. Thây ma với ra để chặn cô, nó đặt tay lên cổ rồi kéo cô đứng lên. Có thể cô không chết được, nhưng ngay phút này, cảm giác như địa ngục đang ở ngay trước mặt.
Tay quái vật khép chặt hơn. Nghiến răng lại, cố thở và cố không phát hoảng, cô thọc tay vào túi.
Bóng tối đang khép lại rất nhanh. Cô vội vã mở nắp hộp muối, lôi nó ra khỏi túi và tung vào mặt thây ma.
Quái vật rú lên và thả cô ra, vừa dụi mắt vừa lảo đảo lùi lại. Nikki ngồi thẳng lên. Cô chẳng nhìn thấy gì qua màn nước mắt, chưa nói đến di chuyển. Nhưng cô phải chạy, trước khi quái vật quay lại.
Linh tính chạy qua đầu cô. Côi dụi mắt rồi quay lại. Thây ma hít hít không khí, dùng mùi hương thay cho tầm nhìn.
Nó quay lại và tấn công. Nikki không cử động. Quái vật quá nhanh, không thể chạy thoát; quá khỏe, không thể đánh bại bằng các cách thông thường. Cô chỉ còn tâm năng. Nhưng cô cần thời gian nếu muốn dùng năng lượng của mình, thời gian để hồi phục sau khi kéo Jake. Thứ mà lúc này cô không có.
Cô hít sâu và cầu nguyện mông một phép lạ sẽ xảy đến.
Tung một đòn năng lượng và quái vật, cô chặn nó đứng lại. Nó hét lên giận dữ, cố vùng ra khỏi dây trói đang giữ nó bất động.
Mồ hôi vã ra trên trán, chảy xuống mắt cô cay xè. Cô không chớp mắt, không cử động, sợ rằng cô sẽ lỏng tay. Lửa cháy trong đầu cô, một màn sương đỏ quạch đau đớn cô buộc phải lờ đi khi cô cố chống chọi để giữ con quái vật.
Nhưng chỉ giữ thôi không đủ. Thây ma phải chết, nếu không nó sẽ quay lại hết lần này đến lần khác. Kẻ điểu khiển nó muốn Jake chết. Thây ma sẽ làm theo ý chủ nó cho đến lúc hoàn thành nhiệm vụ.
Hoặc đến lúc chết.
Cô không còn lựa chọn nào. Chậm rãi nhưng chắc chắn, cô đẩy quái vật về phía sau, ép nó về phía rìa tòa nhà. Quái vật chạm gờ tường, tay nó quờ quạng. Nó hét lên, một tiếng hét rất người, Nikki do dự.
Trong giây phút đó, quái vật vùng dậy - chạy thẳng về phía bóng tối đang phủ lên Jake.
Nikki hổn hển ngã xuống. Cô không thể làm lại nữa. Cô cắn mối và tự ôm chặt thân mình. Cô phải làm. Thây ma phải chết, nếu không sẽ thêm nhiều người chết. Những người như Jake, không làm gì Jasper trừ việc là bạn cô.
Cô ép cơn đau xuống và túm lấy quái vật, vứt nó lại chỗ rìa tường. Nó vùng vẫy tuyệt vọng, vặn vẹo những sợi dây vô hình giữ chặt nó. Nỗi đau đâm vào từng tế bào nhưng Nikki mặc kệ và khép chặt vòng vây, rồi ném quái vật qua tường. Khi nó đã ở xa bờ tường bê tông vài bước, cô thả ra. Quái vật rơi xuống, tiếng hét lanh lảnh vọng lại.
Cô nhắm mắt, đu đưa người, cô lấy lại nhịp thở. Cô thấy như vừa chạy marathon - nhưng đường chạy vẫn chưa kết thúc.. Còn hai thây ma nữa.
Một phát súng nữa vang lên. Nikki liếm môi và đứng lên. MacEwan xuất hiện từ bóng tối phía trái cô, dìu một anh cảnh sát. Một thây ma đuổi theo họ, kéo lê một chân.
Cô nắm chặt tay tung một đòn năng lượng vào sinh vật. Nó loạng choạng đứng lại, MacEwan có cơ hội chạy khỏi nguy hiểm trước mắt.
Rồi nó quay lại. Một tiếng gào giận dữ vang lên trong đêm. Không để quái vật có cơ hội tấn công, cô tung một đòn năng lượng nữa về phía nó, làm nó ngã sang bên.
Cô chuẩn bị cú đòn tiếp theo, nhưng đau đớn khóa chặt tâm trí cô. Cô ngã xuống, cố chống lại nước mắt, cố chống lại cơn thủy triều đỏ quạch đang đe dọa sẽ nhấn chìm cô. Cô đã sử dụng năng lượng quá nhiều, cố quá sức. Giờ không còn gì. Không còn gì ngoài nỗi đau và cái chết đang tiến tới.
Tôi không muốn chết.
Cô không chết được, trừ khi ai đó bẻ cổ cô. Và cô có cảm giác rất xấu rằng thây ma biết điều đó. Rằng Jasper biết điều đó.
Cô không còn biết làm gì ngoài nhắm mắt lại và chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.