Chương 7
Keri Arthur
11/07/2020
Nikki dựa vào xe của Jake, khẽ xoa thái dương. Cơn đau đầu đã quay lại dự dội hơn bao giờ hết, vì những giờ thẩm vấn dài đằng đặc. Và cảnh sát vẫn không tin cô. Mọi chứng cớ rành rành trong mắt, trong giọng nói của họ. Họ chỉ không thể chấp nhận được là một con bé mười sáu tổi có thể tàn phá đến mức đấy.
Và cô còn chưa thèm tung ra giả thuyết ma cà rồng.
Cô chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia và xem xét tòa biệt thự sáng trưng. Không ai thấy được Monica, cơn đau và cơn giận của nó vẫn còn vương lại. Nó đang ở đâu đó rất gần, nhìn ngó và chờ đợi. Chờ cái gì, Nikki không biết.
Trevgard thì không ai không thấy. Lão sải bước từ phòng này qua phòng khác như một vị tướng quân đang dàn trận, trút giận lên bất cứ ai lảng vảng gần lão. Cả cô và Jake đã phải chịu đừng bài chỉ trích tới mười phút của lão trước khi cảnh sát giải cứu họ với những câu hỏi nghiệp vụ. Cơn đau đầu của cô chắc bắt đầu khoảng lúc đó.
Một dáng người rắn chắc xuất hiện ở cửa, nhìn quanh vài giây trước khi nhanh nhẹn tiến về phía cô. Nikki rên rỉ. Đúng thứ cô cần đây - một vòng thẩm vấn nữa với Thám tử Col Mac Ewan. Họ biết nhau lâu rồi - ông đã bắt cô vài lần trên đường phố trong những năm đầu cô đi bụi. Ông là người phản đối mạnh mẽ nhất tâm năng của cô, và cũng là người gần như là một người bạn mà cô có trong giới cảnh sát.
Nhưng không có nghĩa là họ ưa nhau.
“Tôi gọi cho bệnh viện rồi”. Ông dừng lại đột ngột cách cô vài bước, giọng nói ôn tồn che giấu cơn giận cô cảm thấy trong đôi mắt nâu. “Tay Jake được khâu lại rồi, họ đã cho anh ấy về nhà”.
Cô gật đầu cám ơn và khoanh tay lại. Mac Ewan không đi đến tận đây chỉ để nói thế. Phải có gì hơn thế.
“Tôi sẽ không tin một lời nào về đống bùng nhúng cô và Jake lải nhải nãy giờ đâu”. Ông nói tiếp. “Nhưng tôi cũng không có bằng chứng để lập luận ngược lại, nên tạm thời cô được đi”.
“Cám ơn”.
“Tôi biết cô quá rõ rồi, Nikki, và tôi biết là cô nói dối. Khi tôi tìm ra cô và Jake đang giấu giếm cái gì đó...”.
Ông bỏ lửng lời đe dọa và nhìn cô thêm một giây. Cô nhìn trả lại. Cô chẳng có gì phải giấu - không gì ngoài sự thật ông sẽ không bao giờ tin. Sau một giây, ông hừ một tiếng và quay lưng đi vào tòa nhà.
Ít nhất là cuối cùng cô cũng được về nhà. Cô vòng qua xe sang bên người lái. Mở cửa và nhận ra đã bị khóa. Jake cầm chìa.
Khốn kiếp thật. Cô sẽ phải đi bộ. Cô tức điên đá vào bánh xe rồi quay ra xem xét bóng đêm.
Gió dìu dịu, không có dấu vết gì của Monica, nhưng với tốc độ của con bé thì khoảng cách chẳng có ý nghĩa gì. Nó có thể ở ngoài tầm cảm nhận của Nikki và vẫn ở gần đủ để kịp giết cô. Có lẽ cô nên đi nhờ một viên cảnh sát nào đó.
Cô liếc về phía tòa biệt thự và thấy Trevgard đang vung vẩy tay rất giận dữ về phía vài người cảnh sát tội nghiệp. Không thể nào, cô nghĩ, cho tay vào túi cho và ấm. Không có sức mạnh nào trên đời có thể ép cô quay lại ngôi nhà đó với Trevgard. Cô đã có đủ diễn văn của lão để dùng cho cả đời.
Cô đi xuống đường. Âm thanh và ánh sáng từ từ nhòa đi. Tiếng sỏi lạo xạo dưới giầy cô nghe to hơn. Cô rẽ trái khi ra đến cổng và băng qua đường để đi trên vỉa hè lờ mờ sáng. Những tòa nhà oai vệ sếp hàng hai bên đường được bọc trong bóng tối, và sự yên tĩnh nặng nề như những đám mây trên bàu trời đêm tối. Nhưng lần này, nó không đáng sợ.
Ở phía trước có một bóng người đứng ung dung dựa vào chân cột đèn. Chiếc áo sơ mi tối màu làm tôn lên khung ngục và cánh tay mảnh mai nhưng rắn chắc, và chiếc quần bò cũng rất hợp với dáng chân. Michael. Trông anh... rất đẹp trai. Thật sự còn hơn cả đẹp trai.
Nụ cười đột ngột của anh làm hơi ấm lan tỏa khắp thân cô.
“Đoán là em sẽ muốn ăn gì trước khi về nhà”, anh nói, đến cạnh và chìa tay cho cô.
“Không có nhiều cửa hàng mở cửa giờ này đâu”. Cô khoác tay qua tay anh.
“Tôi sẽ tìm được chỗ nào đấy. Em thích ăn gì?”.
Bụng cô sôi òng ọc. Anh nhướng mày khi nghe thấy, cô nhăn nhở. “Thật ra tôi muốn một cái hamburger cực kì to ngay bây giờ”.
Anh bỗng trở nên ngiêm nghị, dù mắt anh ánh lên sự thích thú. “Đồ rán có rất nhiều chất béo, em biết đấy”.
“Đấy là tất cả những gì tôi cần đấy - một chế độ ăn tốt”. Cô cười toe và bắt gặp ánh mắt anh. “Anh có gợi ý nào không?”.
“Đồ tốt nhất, tất nhiên rồi”.
Ánh mắt anh làm tim cô lỡ một nhịp đập. Cô e hèm và nhìn đi chỗ khác. Có lẽ khoác tay không phải ý kiến hay. Hơi ấm của cơ thể anh rất gần, ngón tay anh vuốt ve cánh tay cô - nó như một lời nhắc rằng đã rất lâu rồi không có ai ôm cô. Và cũng rất lâu rồi kể từ khi cô muốn được ôm. Một khao khát rất nguy hiểm khi nó được đặt vào người đàn ông cô hầu như không quen biết.
“Phía này của Lyndhurst không có nhiều nhà hàng sang trọng đâu. Đây là khu dân cư”. Cô khẽ nói.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì có một cái không xa lắm ở phía trước”.
Anh nói đến nhà hàng Roslyn, nhưng ăn mặc như họ thì không nên vào đó. “Một cái hamburger là hợp với tôi rồi. Hơn nữa cũng đã muộn. Chắc họ chuẩn bị đóng cửa”.
“Thế thì chúng ta sẽ thuyết phục họ đừng vội đóng cửa”, anh nói với một nụ cười. “Cảnh sát nói gì?”.
Cô nhún vai. “Như mọi khi, Jake và tôi không được rời khỏi thành phố, vân vân và vân vân”.
“Họ có tin Monica là thủ phạm không”.
“Không, như Jake cũng không tin cho đến khi nó tấn công anh ấy”.
“Tay anh ấy sao rồi?”.
“Khâu rồi. Bệnh viện đã cho anh ấy về nhà”. Cô ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh nói lúc trước Monica phải quay về nhà? Tại sao?”.
“Bản năng của ma cà rồng mới biến đổi là quay lại nơi sinh thành. Tôi nghĩ đó là một phần của quá trình trưởng thành. Để hiểu được mình đã thật sự trở thành cái gì, trước hết người ta phải hiểu mình đã mất gì”. Anh nhún vai. “Ma cà rồng non cũng phải tìm một thứ gì đấy của quá khứ để giữ gìn sự bất tử”.
“Để làm gì?”.
Anh lại nhún vai. “Có thể là như một lời nhắc rằng cũng đã có lúc nó là người”.
“Kì quặc”, cô lẩm bẩm. Rồi nhìu mày. “Anh có vẻ biết nhiều về ma cà rồng nhỉ”.
“Tôi đã nghiên cứu chúng nhiều năm”.
“Tại sao?”.
Anh ngập ngừng. “Vì anh trai tôi đã bị một con giết”.
Jasper, Nikki nghĩ. Điều đó ít nhất giải thích việc Michael quyết tâm bắt được gã đàn ông, hay ma cà rồng, như trong trường hợp này.
“Tại sao thanh gỗ không giết được con bé? Tôi tưởng anh nói gỗ rất độc với ma cà rồng?”.
“Có độc, nhưng cũng như mọi vũ khí khác, em phải đánh vào chỗ hiểm. Em đâm vào bụng nó. Một vết thương như thế có thể rất đau và mất nhiều thời gian để lành, nhưng không gây tử vong được”.
Vậy lần sau sẽ nhằm tim, cô nghĩ, và rùng mình. “Tại sao chúng ta không đuổi theo nó? Nó vẫn còn ở trong nhà”.
“Rồi em sẽ giải thích cho cảnh sát thế nào về việc em đâm xuyên tim Monica?”.
“Tôi tưởng ma cà rồng sẽ bị hóa bụi sau khi bị đâm?”.
“Chỉ trong phim thôi”. Anh cười. “Mặt trời đốt thịt ma cà rồng thành bụi. Còn không nó cũng là một thân thể, như thân thể bất cứ con người nào”.
“Rồi nó sống lại không? Tôi nghĩ một phần truyền thuyết là ma cà rồng có thể tự lành mọi vết thương?”.
“Hầu hết thôi. Đấy là lí do tại sao tốt nhất nên chặt đầu. Một khi đầu lìa ra, ma cà rồng sẽ không còn cơ hội sống sót”.
Họ đến nhà hàng. Michael mở cửa và để cô vào. Một người phục vụ bàn tiến lại, với vẻ cáo lỗi trên mặt.
“Xin lỗi ông, chúng tôi vừa đóng cửa hàng”.
“Anh mở thêm nửa giờ cũng được mà?” Michael nói, một điều gì đó kì lạ đằng sau câu nói đùa.
“Tôi xin lỗi...”.
Người phục vụ ngập ngừng. Một luồng năng lượng len lỏi trong không khí, rồi mắt người phục vụ mở to, trống rỗng. Một cơn ớn lạnh chạy qua cô. Hệt như Tommy. Giống hệt.
Cô kéo tay ra khỏi tay Michael và đấm vào vai anh. “Dừng lại...”.
Anh quay ra và cô vùng vằng lùi lại đằng sau một bược. Trong một tích tắt mắt anh chứa bóng tối thiêu đốt cô.
Rồi anh chớp mắt, ánh mắt trở nên cảnh giác. “Dừng cái gì lại?”.
Cô hít sâu. “Thả người phục vụ ra. Tôi... Dù sao tôi cũng không thích ăn ở đây”.
Anh chần chừ, rồi gật đầu. Năng lượng lạo xạo quanh cô, rồi người phục vụ e hèm và cười với họ lần nữa.
“Tôi sợ là người đầu bếp đã về nhà mất rồi. Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không giúp gì được ông”.
Cô sải bước đi. Làn không khí lạnh buổi đêm chạm và da cô đang nóng hầm hập, nhưng nó không phải là thủ phạm cho cơn run đang chảy xuống sống lưng. Michael đã điều khiển trí óc người phục vụ dễ dàng - như thể anh làm điều đó hằng ngày.
Cô dừng lại sau khi đi qua vài ngôi nhà và hít sâu. Loại người nào chiếm giữ tâm trí người khác dễ như trở bàn tay rồi ép họ phải làm theo ý anh ta? Một người như Tommy, cô nghĩ, xoa tay vào nhau. Một người không quan tâm đến người khác.
Gáy cô râm ran với cảm thức. Michael vừa dừng lại ngay sau cô.
“Tôi xin lỗi”, anh khẽ nói.
Hơi thở anh nóng hổi trên gáy cô. Cô căng người, nhưng không quay lại. “Sao anh lại làm thế?”.
“Thì dễ hơn là tranh cãi”.
Một câu trả lời thành thật. Và cũng rất giống lời bào chữa Tommy đã từng dùng. “Anh có điều khiển tôi dễ như thế không?”.
Anh đi qua cô, tay khẽ chạm vào tay cô. Nhiệt xuyên qua da. Cô xoay chỗ da thịt họ chạm nhau và nhìn anh cảnh giác. Mặt anh rất tĩnh, vô cảm, nhưng cô cảm thấy sóng gió cồn cào bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đó.
“Tôi không biết”, anh nói. “Tôi hi vọng sẽ không bao giờ phải thử”.
Tommy đã thử, và đôi khi thành công.
Đồng hồ trên tháp tòa thị chính điểm bing boong, phá tan sự im lặng. Cô đếm nhịp chuông. Nửa đêm, thời khắc mọi thứ đen tối và nguy hiểm đi ra từ nơi ẩn nấp.
hững thứ như Michael, có thể lắm. Cô bắt gặp ánh mắt anh lần nữa, tiếng tim đập loạn xa to một cách kì quặc trong đêm yên tĩnh.
“Nếu anh có bao giờ dám thử...”.
“Em sẽ không bao giờ biết”, anh lặng lẽ nói. “Như người phục vụ bàn kia không bao giờ biết”.
Cô thu tay thành nắm đấm trong một cơn giận bất lực. Sự dễ dàng khi anh xâm nhập suy nghĩ của người phục vụ cho thấy rõ là khả năng của anh rất mạnh. Nếu như Tommy ám ảnh giấc mơ của cô, Jasper dựa vào bẫy để kìm giữ tâm trí cô, Michael sẽ chỉ đi vào và lấy đi. Cô thật dễ dàng trở thành con rối trong tay anh.
Anh khẽ càu nhàu và nắm tay cô lắc lắc. “Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó với em”.
Nhưng anh cũng chẵng cố để đọc suy nghĩ của cô. Cô vùng ra khỏi tay anh. “Trừ khi anh không lựa chọn nào khác”.
Cô có thể tìm thấy trong mắt anh câu nói của cô là sự thật.
“Tôi đã hứa là sẽ đảm bảo an toàn cho em”. Anh nói “Dù tôi luôn giưc lời, tôi sẽ không ở chỗ nào mình không được chào đón. Em có còn muốn tôi đưa và nhà không?”.
Cô mở miệng định nói không, rồi ngừng lại. Linh tính mách bảo rằng không được đê người đàn ông này đi mất. Cô cần sự bảo vệ của anh, nhưng cô cũng không thể tảng lờ vùng tối cô cảm nhận là một phần rất lớn trong anh.
Quỷ dữ đang đợi đâu đó trong bóng đêm.
Cô đổi tư thế đứng và khoanh tay trước ngực. “Nếu anh luôn giữ lời, anh có thể hứa với tôi một điều được không?”.
“Em muốn tôi hứa gì?” Câu đáp của anh cũng thận trọng như nét mặt.
“Anh có thề sẽ không bao giờ xâm nhập vào suy nghĩ để điều khiển tôi hay khiến tôi làm gì mà tôi không muốn không?”.
Có gì đó trong sự đông cứng của anh nói lên cơn giận đột ngột. “Nếu em ít tin tưởng tôi đến thế”, anh nói, “Vậy thì tôi thề”.
Như thể có một khoảng cách phình ra giữa họ, dù cả hai không di chuyển. Như thế là tốt nhất, cô kiên quyết tự nhủ. Họ vẫn chỉ là hai người lạ. Cho đến khi cô biết nhiều hơn về anh, nhiều hơn về sự thay đổi nhỏ nhưng đáng sợ trong bản chất của anh, cô phải giữ khoảng cách.
Michael im lặng đi cạnh Nikki, nhận thấy rõ sự căng thẳng và lộn xộn trong suy nghĩ của cô. Anh cũng chẳng hơn gì.
Chắc là có gì đo trong cô nhận ra sự tăm tối nơi anh. Có lẽ đấy là lý do giờ đây cô đeo một cây thánh giá nhỏ trên cổ. Lý do cô không tin anh.
Nhưng tại sao lòng tin của cô bỗng nhiên quan trọng vậy? Anh chỉ ở đây để tìm Jasper, không gì hơn. Cô là phương tiện tốt nhất và nhanh nhất để làm điều đó. Lòng tin rõ ràng không có cái trò gì trong việc này.
Những bóng đen di chuyển phía bên kia đường. Michael liếc qua.
Chỉ là một đôi tình nhân trẻ tay trong tay đang tản bộ về nhà. Anh quay đi, nhìn ngó con đường phía trước, một cơn ghen tị thoáng trào lên trong anh. Chỉ là một giây, họ đã ở rất gần, và cảm giác ấy thật dễ chịu sau nhiều năm cô đơn.
Có lẽ Seline đúng. Hai ngày đi cùng Nikki và sợi dây cảm xúc không mong muốn đang vươn lên những cái đầu xấu xí. Một thứ mà với công việc của mình, anh hoàn toàn không cần.
Anh nhíu mày, nhớ lại một lời thì thầm anh bắt được từ suy nghĩ của cô. Y hệt Tommy. Có ai đó đã từng cố điều khiển cô ư?
Đó là điều anh chắc sẽ không bao giờ thử, và anh có nhiều năm để hiểu rõ và củng cố khả năng của mình. Ngay cả Jasper cũng không bao giờ hoàn toàn điều khiển được cô - không thể khi cô còn sống, với bất cứ giá nào. Tâm năng của cô quá mạnh để bị kìm giữ lâu.
Nhưng cô sợ việc Jasper cố điều khiển cô hơn là chính bản thân hắn.
Điều này chỉ giúp cho việc của Jasper dễ dàng hơn. Hắn sẽ dùng nỗi sợ của cô để chống lại chính cô, dùng nó để dồn cô đến nước phải đầu hàng, để buộc cô tuân theo ý muốn của hắn. Rồi hắn sẽ giết cô, và cô sẽ hoàn toàn là của hắn.
Khốn kiếp, phải có cách nào để bắt cô đối mặt với bóng ma quá khứ, và để bóng ma trong hiện tại không giành được ưu thế.
Mà ai đã chỉ định anh làm người canh giữ tâm hồn cô.
Anh thở dài và ngước nhìn lên trời. Anh không muốn liên quan gì đến Nikki - không muốn dù là sự quan tâm nhỏ nhất. Anh chỉ muốn bắt kẻ giết người, và cô là phương pháp tốt nhất để tìm Jasper nhanh chóng. Anh vẫn có ý định đó. Chỉ là bây giờ anh không muốn thấy cô đau đớn mà thôi. Và khi nào sẽ là thời điểm để nói với cô anh cũng là một ma cà rồng? Michael liếc nhìn cô. Khi thời điểm đó đến, anh sẽ bước đi. Anh không thể thay đổi việc mình là ai, và cô không thể sống với tăm tối. Có gì đó bảo anh rằng cô đã có quá nhiều vùng tối trong đời.
Họ tiếp tục đi trong im lặng, và thời gian trôi qua. Bước chân cô nhanh hơn khi họ đến gần nhà cô. Anh cảm thấy cô nôn nóng muốn về nhà, muốn được ở một mình.
Anh dừng lại ở bên ngoài như lúc trước, nhìn lướt qua những ô cửa tối. Không có dấu vết gì của Jasper hay tay sai của hắn trong khu vực. Có lẽ cô sẽ được an toàn trong thời gian còn lại của buổi đêm. Nhưng chỉ để chắc chắn, anh nhìn cả bên kia đường. Anh đã học được rằng phải chuẩn bị cho những thứ ít ngờ nhất - ngay cả khi đối phó với một kẻ dễ đoán như Jasper.
Cô quay lại, nhìn anh. “Cám ơn đã đưa tôi về.”
Cô không thể giấu được sự giận dữ và bối rối của mình hiển hiện trong mắt. Anh gật đầu và cố chống lại sự thôi thúc đưa tay ra và chạm vào cô. Ôm cô.
Có gì đó trong mắt cô, và cô vội vã lùi lại. Michael nhíu mày. Không biết sự liên kết tạo ra mạnh đến chừng nào? Nếu cô có thể hòa vào tâm trí anh, dù chóng vánh, rất có thể cô đọc được suy nghĩ của anh. Có thể anh không cần phải nói anh là ma cà rồng. Có thể cô đã biết rồi.
Anh nhìn cô đi khuất rồi băng qua đường.
* * *
Chỉ còn một giờ nữa là bình minh khi anh dừng lại. Căn hộ của Nikki đèn đã tắt báo cho anh biết cô đã ngủ. Đã đến giờ đi săn.
Mặt trời ló ở đường chân trời khi anh quay lại tòa biệt thự của Trevgard. Anh đi qua những bóng đen đang biến mất rất nhanh, thận trọng né tránh rất nhiều cảnh sát vẫn còn ở quanh.
Monica là một bóng đen vô hình chứa đầy đau đớn và cơn đói cồn cào. Tất nhiên nó vẫn chưa tìm được vật nó sẽ mang theo cùng sự bất tử. Michael nhìn bàn tay trái mình. Trong trường hợp của anh, vật đó là một chiếc nhẫn. Ông anh làm tặng cha anh, đẽo từ đá mềm trong nông trại của họ. Nó là một lời nhắc nhở về cuộc sống mà anh đã tình nguyện từ bỏ, một lời nhắc về cái chết anh đã vô tình gây ra.
Cha anh bị trụy tim khi tìm thấy xác anh, để lại mẹ anh vật lộn kiếm kế sinh nhai trên mảnh đất cằn cỗi đến mức cỏ còn không mọc được. Anh đã hy vọng mình sẽ quay lại khi thoát khỏi cơn khát máu để giúp mẹ. Nhưng rồi nhiều năm trôi qua và cuộc đấu tranh để tồn tại đã giết bà. Anh cả Patrick, bỏ nông trại đi tìm việc nơi khác, và bốn chị em gái của anh lấy chồng và có gia đình của riêng họ. Anh chăm sóc mẹ những ngày cuối đời, và chôn bà cạnh cha anh. Rồi dưới chân mộ mẹ, anh thề sẽ không bao giờ cướp đi mạng sống của bất kỳ người vô tôi nào nữa.
Một lời thề anh giữ đến ngày nay.
Anh dừng lại gần cổng và dựa vào tường chờ đợi. Monica sẽ phải nhanh chóng bỏ đi thôi. Mặt trời đang lên và ngôi nhà không che chắn được nhiều. Có quá nhiều cửa sổ cho ánh nắng tràn vào. Là ma cà rồng mới, con bé cần một bóng tối tuyệt đối và ban ngày. Chỉ sau khoảng một thế kỷ ma cà rồng mới chịu được ánh nắng mặt trời.
Nó không di chuyển cho đến tận phút cuối cùng. Con bé vội vã đi qua, tay phải nắm chặt một chiếc đồng hồ vàng. Nhìn bề ngoài thì chắc là của bố nó. Đôi mắt xanh trông hoang dại, con bé gần như phát điên vì cơn khát. Nó không cảm nhận được anh đang ở ngay gần - thận trọng là thứ cuối cùng trong đầu nó. Có rất nhiều ma cà rồng non chết trong vài ngày đầu chỉ vì thiếu cẩn trọng.
Anh đi theo con bé trong ánh bình minh tờ mờ. Nếu anh may mắn, nó sẽ dắt anh thẳng đến chủ nó. Trốn ở giữa thành phố lớn như Lyndhurst vẫn mang lại rất nhiều rắc rối cho những kẻ như Monica và Jasper. Những người vô gia cư thường đã chiếm những ngôi nhà và nhà máy bỏ hoang. Với ma cà rồng, an tòan là điều quan trọng hơn một nơi để ngủ cho qua ngày.
Ngủ ngày tượng trưng cho một kiểu chết, nhất là khi ma cà rồng còn non. Chúng phải chắc chắn mình được an toàn trong những giờ chúng hoàn toàn bất lực. Jasper và Monica không thể ngủ trong nhà trọ như anh. Do tuổi tác và cách sống của anh, anh có thể thức giấc để tự vệ nếu bị đe dọa. Hai kẻ kia không thể làm thế.
Bầu trời sáng dần lên. Monica vụt chạy, cơn tuyệt vọng đột ngột của nó truyền đến anh. Đến tận khi hơi nóng mặt trời bắt đầu khiến da ngứa ngáy, con bé mới nhận ra nguy hiểm.
Nó vọt vào một đường nhỏ rồi biến vào bóng tối của một nhà kho cũ. Michael dừng lại, bám theo con bé bằng tâm giác.
Nhưng anh nghĩ, con bé không chạy lên mà đang chạy xuống bóng tối dễ chịu của tầng hầm.
Jasper đang đợi nó ở đấy.
Michael nắm chặt tay và cố lờ đi ham muốn mãnh liệt được xông vào và bẻ cổ kẻ thù. Jasper không chỉ có một mình. Kẻ thù cũ của Michael đã gom góp được một chút xảo quyệt trong những năm kể từ lần chạm trán cuối cùng. Mọi người đang làm việc ở tầng trên, không hay biết về một con quỷ ẩn náu bên dưới. Đám thây ma là những lính canh im lìm gần cửa tầng hầm.
Anh không có chút hoài nghi nào về việc Jasper đã cài đặt để khu nhà nổ tung trong trường hợp hắn bị tấn công. Hắn đã từng làm thế và giết hàng trăm mạng người.
Michael quay đi.
Tối nay anh sẽ quay lại khi những người làm việc ở tầng hai trên đã về nhà và thiêu rụi nơi ẩn náu.
Anh nhìn lên trời, cố phán đoán xem mình còn bao nhiêu thời gian trước khi chính anh cũng phải ấn náu. Ít nhất là vài tiếng nữa… huýt sáo không thành điệu, anh cho tay vào túi và quay lại bãi chăn thả ở ngoại ô thành phố.
Và cô còn chưa thèm tung ra giả thuyết ma cà rồng.
Cô chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia và xem xét tòa biệt thự sáng trưng. Không ai thấy được Monica, cơn đau và cơn giận của nó vẫn còn vương lại. Nó đang ở đâu đó rất gần, nhìn ngó và chờ đợi. Chờ cái gì, Nikki không biết.
Trevgard thì không ai không thấy. Lão sải bước từ phòng này qua phòng khác như một vị tướng quân đang dàn trận, trút giận lên bất cứ ai lảng vảng gần lão. Cả cô và Jake đã phải chịu đừng bài chỉ trích tới mười phút của lão trước khi cảnh sát giải cứu họ với những câu hỏi nghiệp vụ. Cơn đau đầu của cô chắc bắt đầu khoảng lúc đó.
Một dáng người rắn chắc xuất hiện ở cửa, nhìn quanh vài giây trước khi nhanh nhẹn tiến về phía cô. Nikki rên rỉ. Đúng thứ cô cần đây - một vòng thẩm vấn nữa với Thám tử Col Mac Ewan. Họ biết nhau lâu rồi - ông đã bắt cô vài lần trên đường phố trong những năm đầu cô đi bụi. Ông là người phản đối mạnh mẽ nhất tâm năng của cô, và cũng là người gần như là một người bạn mà cô có trong giới cảnh sát.
Nhưng không có nghĩa là họ ưa nhau.
“Tôi gọi cho bệnh viện rồi”. Ông dừng lại đột ngột cách cô vài bước, giọng nói ôn tồn che giấu cơn giận cô cảm thấy trong đôi mắt nâu. “Tay Jake được khâu lại rồi, họ đã cho anh ấy về nhà”.
Cô gật đầu cám ơn và khoanh tay lại. Mac Ewan không đi đến tận đây chỉ để nói thế. Phải có gì hơn thế.
“Tôi sẽ không tin một lời nào về đống bùng nhúng cô và Jake lải nhải nãy giờ đâu”. Ông nói tiếp. “Nhưng tôi cũng không có bằng chứng để lập luận ngược lại, nên tạm thời cô được đi”.
“Cám ơn”.
“Tôi biết cô quá rõ rồi, Nikki, và tôi biết là cô nói dối. Khi tôi tìm ra cô và Jake đang giấu giếm cái gì đó...”.
Ông bỏ lửng lời đe dọa và nhìn cô thêm một giây. Cô nhìn trả lại. Cô chẳng có gì phải giấu - không gì ngoài sự thật ông sẽ không bao giờ tin. Sau một giây, ông hừ một tiếng và quay lưng đi vào tòa nhà.
Ít nhất là cuối cùng cô cũng được về nhà. Cô vòng qua xe sang bên người lái. Mở cửa và nhận ra đã bị khóa. Jake cầm chìa.
Khốn kiếp thật. Cô sẽ phải đi bộ. Cô tức điên đá vào bánh xe rồi quay ra xem xét bóng đêm.
Gió dìu dịu, không có dấu vết gì của Monica, nhưng với tốc độ của con bé thì khoảng cách chẳng có ý nghĩa gì. Nó có thể ở ngoài tầm cảm nhận của Nikki và vẫn ở gần đủ để kịp giết cô. Có lẽ cô nên đi nhờ một viên cảnh sát nào đó.
Cô liếc về phía tòa biệt thự và thấy Trevgard đang vung vẩy tay rất giận dữ về phía vài người cảnh sát tội nghiệp. Không thể nào, cô nghĩ, cho tay vào túi cho và ấm. Không có sức mạnh nào trên đời có thể ép cô quay lại ngôi nhà đó với Trevgard. Cô đã có đủ diễn văn của lão để dùng cho cả đời.
Cô đi xuống đường. Âm thanh và ánh sáng từ từ nhòa đi. Tiếng sỏi lạo xạo dưới giầy cô nghe to hơn. Cô rẽ trái khi ra đến cổng và băng qua đường để đi trên vỉa hè lờ mờ sáng. Những tòa nhà oai vệ sếp hàng hai bên đường được bọc trong bóng tối, và sự yên tĩnh nặng nề như những đám mây trên bàu trời đêm tối. Nhưng lần này, nó không đáng sợ.
Ở phía trước có một bóng người đứng ung dung dựa vào chân cột đèn. Chiếc áo sơ mi tối màu làm tôn lên khung ngục và cánh tay mảnh mai nhưng rắn chắc, và chiếc quần bò cũng rất hợp với dáng chân. Michael. Trông anh... rất đẹp trai. Thật sự còn hơn cả đẹp trai.
Nụ cười đột ngột của anh làm hơi ấm lan tỏa khắp thân cô.
“Đoán là em sẽ muốn ăn gì trước khi về nhà”, anh nói, đến cạnh và chìa tay cho cô.
“Không có nhiều cửa hàng mở cửa giờ này đâu”. Cô khoác tay qua tay anh.
“Tôi sẽ tìm được chỗ nào đấy. Em thích ăn gì?”.
Bụng cô sôi òng ọc. Anh nhướng mày khi nghe thấy, cô nhăn nhở. “Thật ra tôi muốn một cái hamburger cực kì to ngay bây giờ”.
Anh bỗng trở nên ngiêm nghị, dù mắt anh ánh lên sự thích thú. “Đồ rán có rất nhiều chất béo, em biết đấy”.
“Đấy là tất cả những gì tôi cần đấy - một chế độ ăn tốt”. Cô cười toe và bắt gặp ánh mắt anh. “Anh có gợi ý nào không?”.
“Đồ tốt nhất, tất nhiên rồi”.
Ánh mắt anh làm tim cô lỡ một nhịp đập. Cô e hèm và nhìn đi chỗ khác. Có lẽ khoác tay không phải ý kiến hay. Hơi ấm của cơ thể anh rất gần, ngón tay anh vuốt ve cánh tay cô - nó như một lời nhắc rằng đã rất lâu rồi không có ai ôm cô. Và cũng rất lâu rồi kể từ khi cô muốn được ôm. Một khao khát rất nguy hiểm khi nó được đặt vào người đàn ông cô hầu như không quen biết.
“Phía này của Lyndhurst không có nhiều nhà hàng sang trọng đâu. Đây là khu dân cư”. Cô khẽ nói.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì có một cái không xa lắm ở phía trước”.
Anh nói đến nhà hàng Roslyn, nhưng ăn mặc như họ thì không nên vào đó. “Một cái hamburger là hợp với tôi rồi. Hơn nữa cũng đã muộn. Chắc họ chuẩn bị đóng cửa”.
“Thế thì chúng ta sẽ thuyết phục họ đừng vội đóng cửa”, anh nói với một nụ cười. “Cảnh sát nói gì?”.
Cô nhún vai. “Như mọi khi, Jake và tôi không được rời khỏi thành phố, vân vân và vân vân”.
“Họ có tin Monica là thủ phạm không”.
“Không, như Jake cũng không tin cho đến khi nó tấn công anh ấy”.
“Tay anh ấy sao rồi?”.
“Khâu rồi. Bệnh viện đã cho anh ấy về nhà”. Cô ngập ngừng, rồi nhìn thẳng vào mắt anh. “Anh nói lúc trước Monica phải quay về nhà? Tại sao?”.
“Bản năng của ma cà rồng mới biến đổi là quay lại nơi sinh thành. Tôi nghĩ đó là một phần của quá trình trưởng thành. Để hiểu được mình đã thật sự trở thành cái gì, trước hết người ta phải hiểu mình đã mất gì”. Anh nhún vai. “Ma cà rồng non cũng phải tìm một thứ gì đấy của quá khứ để giữ gìn sự bất tử”.
“Để làm gì?”.
Anh lại nhún vai. “Có thể là như một lời nhắc rằng cũng đã có lúc nó là người”.
“Kì quặc”, cô lẩm bẩm. Rồi nhìu mày. “Anh có vẻ biết nhiều về ma cà rồng nhỉ”.
“Tôi đã nghiên cứu chúng nhiều năm”.
“Tại sao?”.
Anh ngập ngừng. “Vì anh trai tôi đã bị một con giết”.
Jasper, Nikki nghĩ. Điều đó ít nhất giải thích việc Michael quyết tâm bắt được gã đàn ông, hay ma cà rồng, như trong trường hợp này.
“Tại sao thanh gỗ không giết được con bé? Tôi tưởng anh nói gỗ rất độc với ma cà rồng?”.
“Có độc, nhưng cũng như mọi vũ khí khác, em phải đánh vào chỗ hiểm. Em đâm vào bụng nó. Một vết thương như thế có thể rất đau và mất nhiều thời gian để lành, nhưng không gây tử vong được”.
Vậy lần sau sẽ nhằm tim, cô nghĩ, và rùng mình. “Tại sao chúng ta không đuổi theo nó? Nó vẫn còn ở trong nhà”.
“Rồi em sẽ giải thích cho cảnh sát thế nào về việc em đâm xuyên tim Monica?”.
“Tôi tưởng ma cà rồng sẽ bị hóa bụi sau khi bị đâm?”.
“Chỉ trong phim thôi”. Anh cười. “Mặt trời đốt thịt ma cà rồng thành bụi. Còn không nó cũng là một thân thể, như thân thể bất cứ con người nào”.
“Rồi nó sống lại không? Tôi nghĩ một phần truyền thuyết là ma cà rồng có thể tự lành mọi vết thương?”.
“Hầu hết thôi. Đấy là lí do tại sao tốt nhất nên chặt đầu. Một khi đầu lìa ra, ma cà rồng sẽ không còn cơ hội sống sót”.
Họ đến nhà hàng. Michael mở cửa và để cô vào. Một người phục vụ bàn tiến lại, với vẻ cáo lỗi trên mặt.
“Xin lỗi ông, chúng tôi vừa đóng cửa hàng”.
“Anh mở thêm nửa giờ cũng được mà?” Michael nói, một điều gì đó kì lạ đằng sau câu nói đùa.
“Tôi xin lỗi...”.
Người phục vụ ngập ngừng. Một luồng năng lượng len lỏi trong không khí, rồi mắt người phục vụ mở to, trống rỗng. Một cơn ớn lạnh chạy qua cô. Hệt như Tommy. Giống hệt.
Cô kéo tay ra khỏi tay Michael và đấm vào vai anh. “Dừng lại...”.
Anh quay ra và cô vùng vằng lùi lại đằng sau một bược. Trong một tích tắt mắt anh chứa bóng tối thiêu đốt cô.
Rồi anh chớp mắt, ánh mắt trở nên cảnh giác. “Dừng cái gì lại?”.
Cô hít sâu. “Thả người phục vụ ra. Tôi... Dù sao tôi cũng không thích ăn ở đây”.
Anh chần chừ, rồi gật đầu. Năng lượng lạo xạo quanh cô, rồi người phục vụ e hèm và cười với họ lần nữa.
“Tôi sợ là người đầu bếp đã về nhà mất rồi. Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không giúp gì được ông”.
Cô sải bước đi. Làn không khí lạnh buổi đêm chạm và da cô đang nóng hầm hập, nhưng nó không phải là thủ phạm cho cơn run đang chảy xuống sống lưng. Michael đã điều khiển trí óc người phục vụ dễ dàng - như thể anh làm điều đó hằng ngày.
Cô dừng lại sau khi đi qua vài ngôi nhà và hít sâu. Loại người nào chiếm giữ tâm trí người khác dễ như trở bàn tay rồi ép họ phải làm theo ý anh ta? Một người như Tommy, cô nghĩ, xoa tay vào nhau. Một người không quan tâm đến người khác.
Gáy cô râm ran với cảm thức. Michael vừa dừng lại ngay sau cô.
“Tôi xin lỗi”, anh khẽ nói.
Hơi thở anh nóng hổi trên gáy cô. Cô căng người, nhưng không quay lại. “Sao anh lại làm thế?”.
“Thì dễ hơn là tranh cãi”.
Một câu trả lời thành thật. Và cũng rất giống lời bào chữa Tommy đã từng dùng. “Anh có điều khiển tôi dễ như thế không?”.
Anh đi qua cô, tay khẽ chạm vào tay cô. Nhiệt xuyên qua da. Cô xoay chỗ da thịt họ chạm nhau và nhìn anh cảnh giác. Mặt anh rất tĩnh, vô cảm, nhưng cô cảm thấy sóng gió cồn cào bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đó.
“Tôi không biết”, anh nói. “Tôi hi vọng sẽ không bao giờ phải thử”.
Tommy đã thử, và đôi khi thành công.
Đồng hồ trên tháp tòa thị chính điểm bing boong, phá tan sự im lặng. Cô đếm nhịp chuông. Nửa đêm, thời khắc mọi thứ đen tối và nguy hiểm đi ra từ nơi ẩn nấp.
hững thứ như Michael, có thể lắm. Cô bắt gặp ánh mắt anh lần nữa, tiếng tim đập loạn xa to một cách kì quặc trong đêm yên tĩnh.
“Nếu anh có bao giờ dám thử...”.
“Em sẽ không bao giờ biết”, anh lặng lẽ nói. “Như người phục vụ bàn kia không bao giờ biết”.
Cô thu tay thành nắm đấm trong một cơn giận bất lực. Sự dễ dàng khi anh xâm nhập suy nghĩ của người phục vụ cho thấy rõ là khả năng của anh rất mạnh. Nếu như Tommy ám ảnh giấc mơ của cô, Jasper dựa vào bẫy để kìm giữ tâm trí cô, Michael sẽ chỉ đi vào và lấy đi. Cô thật dễ dàng trở thành con rối trong tay anh.
Anh khẽ càu nhàu và nắm tay cô lắc lắc. “Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó với em”.
Nhưng anh cũng chẵng cố để đọc suy nghĩ của cô. Cô vùng ra khỏi tay anh. “Trừ khi anh không lựa chọn nào khác”.
Cô có thể tìm thấy trong mắt anh câu nói của cô là sự thật.
“Tôi đã hứa là sẽ đảm bảo an toàn cho em”. Anh nói “Dù tôi luôn giưc lời, tôi sẽ không ở chỗ nào mình không được chào đón. Em có còn muốn tôi đưa và nhà không?”.
Cô mở miệng định nói không, rồi ngừng lại. Linh tính mách bảo rằng không được đê người đàn ông này đi mất. Cô cần sự bảo vệ của anh, nhưng cô cũng không thể tảng lờ vùng tối cô cảm nhận là một phần rất lớn trong anh.
Quỷ dữ đang đợi đâu đó trong bóng đêm.
Cô đổi tư thế đứng và khoanh tay trước ngực. “Nếu anh luôn giữ lời, anh có thể hứa với tôi một điều được không?”.
“Em muốn tôi hứa gì?” Câu đáp của anh cũng thận trọng như nét mặt.
“Anh có thề sẽ không bao giờ xâm nhập vào suy nghĩ để điều khiển tôi hay khiến tôi làm gì mà tôi không muốn không?”.
Có gì đó trong sự đông cứng của anh nói lên cơn giận đột ngột. “Nếu em ít tin tưởng tôi đến thế”, anh nói, “Vậy thì tôi thề”.
Như thể có một khoảng cách phình ra giữa họ, dù cả hai không di chuyển. Như thế là tốt nhất, cô kiên quyết tự nhủ. Họ vẫn chỉ là hai người lạ. Cho đến khi cô biết nhiều hơn về anh, nhiều hơn về sự thay đổi nhỏ nhưng đáng sợ trong bản chất của anh, cô phải giữ khoảng cách.
Michael im lặng đi cạnh Nikki, nhận thấy rõ sự căng thẳng và lộn xộn trong suy nghĩ của cô. Anh cũng chẳng hơn gì.
Chắc là có gì đo trong cô nhận ra sự tăm tối nơi anh. Có lẽ đấy là lý do giờ đây cô đeo một cây thánh giá nhỏ trên cổ. Lý do cô không tin anh.
Nhưng tại sao lòng tin của cô bỗng nhiên quan trọng vậy? Anh chỉ ở đây để tìm Jasper, không gì hơn. Cô là phương tiện tốt nhất và nhanh nhất để làm điều đó. Lòng tin rõ ràng không có cái trò gì trong việc này.
Những bóng đen di chuyển phía bên kia đường. Michael liếc qua.
Chỉ là một đôi tình nhân trẻ tay trong tay đang tản bộ về nhà. Anh quay đi, nhìn ngó con đường phía trước, một cơn ghen tị thoáng trào lên trong anh. Chỉ là một giây, họ đã ở rất gần, và cảm giác ấy thật dễ chịu sau nhiều năm cô đơn.
Có lẽ Seline đúng. Hai ngày đi cùng Nikki và sợi dây cảm xúc không mong muốn đang vươn lên những cái đầu xấu xí. Một thứ mà với công việc của mình, anh hoàn toàn không cần.
Anh nhíu mày, nhớ lại một lời thì thầm anh bắt được từ suy nghĩ của cô. Y hệt Tommy. Có ai đó đã từng cố điều khiển cô ư?
Đó là điều anh chắc sẽ không bao giờ thử, và anh có nhiều năm để hiểu rõ và củng cố khả năng của mình. Ngay cả Jasper cũng không bao giờ hoàn toàn điều khiển được cô - không thể khi cô còn sống, với bất cứ giá nào. Tâm năng của cô quá mạnh để bị kìm giữ lâu.
Nhưng cô sợ việc Jasper cố điều khiển cô hơn là chính bản thân hắn.
Điều này chỉ giúp cho việc của Jasper dễ dàng hơn. Hắn sẽ dùng nỗi sợ của cô để chống lại chính cô, dùng nó để dồn cô đến nước phải đầu hàng, để buộc cô tuân theo ý muốn của hắn. Rồi hắn sẽ giết cô, và cô sẽ hoàn toàn là của hắn.
Khốn kiếp, phải có cách nào để bắt cô đối mặt với bóng ma quá khứ, và để bóng ma trong hiện tại không giành được ưu thế.
Mà ai đã chỉ định anh làm người canh giữ tâm hồn cô.
Anh thở dài và ngước nhìn lên trời. Anh không muốn liên quan gì đến Nikki - không muốn dù là sự quan tâm nhỏ nhất. Anh chỉ muốn bắt kẻ giết người, và cô là phương pháp tốt nhất để tìm Jasper nhanh chóng. Anh vẫn có ý định đó. Chỉ là bây giờ anh không muốn thấy cô đau đớn mà thôi. Và khi nào sẽ là thời điểm để nói với cô anh cũng là một ma cà rồng? Michael liếc nhìn cô. Khi thời điểm đó đến, anh sẽ bước đi. Anh không thể thay đổi việc mình là ai, và cô không thể sống với tăm tối. Có gì đó bảo anh rằng cô đã có quá nhiều vùng tối trong đời.
Họ tiếp tục đi trong im lặng, và thời gian trôi qua. Bước chân cô nhanh hơn khi họ đến gần nhà cô. Anh cảm thấy cô nôn nóng muốn về nhà, muốn được ở một mình.
Anh dừng lại ở bên ngoài như lúc trước, nhìn lướt qua những ô cửa tối. Không có dấu vết gì của Jasper hay tay sai của hắn trong khu vực. Có lẽ cô sẽ được an toàn trong thời gian còn lại của buổi đêm. Nhưng chỉ để chắc chắn, anh nhìn cả bên kia đường. Anh đã học được rằng phải chuẩn bị cho những thứ ít ngờ nhất - ngay cả khi đối phó với một kẻ dễ đoán như Jasper.
Cô quay lại, nhìn anh. “Cám ơn đã đưa tôi về.”
Cô không thể giấu được sự giận dữ và bối rối của mình hiển hiện trong mắt. Anh gật đầu và cố chống lại sự thôi thúc đưa tay ra và chạm vào cô. Ôm cô.
Có gì đó trong mắt cô, và cô vội vã lùi lại. Michael nhíu mày. Không biết sự liên kết tạo ra mạnh đến chừng nào? Nếu cô có thể hòa vào tâm trí anh, dù chóng vánh, rất có thể cô đọc được suy nghĩ của anh. Có thể anh không cần phải nói anh là ma cà rồng. Có thể cô đã biết rồi.
Anh nhìn cô đi khuất rồi băng qua đường.
* * *
Chỉ còn một giờ nữa là bình minh khi anh dừng lại. Căn hộ của Nikki đèn đã tắt báo cho anh biết cô đã ngủ. Đã đến giờ đi săn.
Mặt trời ló ở đường chân trời khi anh quay lại tòa biệt thự của Trevgard. Anh đi qua những bóng đen đang biến mất rất nhanh, thận trọng né tránh rất nhiều cảnh sát vẫn còn ở quanh.
Monica là một bóng đen vô hình chứa đầy đau đớn và cơn đói cồn cào. Tất nhiên nó vẫn chưa tìm được vật nó sẽ mang theo cùng sự bất tử. Michael nhìn bàn tay trái mình. Trong trường hợp của anh, vật đó là một chiếc nhẫn. Ông anh làm tặng cha anh, đẽo từ đá mềm trong nông trại của họ. Nó là một lời nhắc nhở về cuộc sống mà anh đã tình nguyện từ bỏ, một lời nhắc về cái chết anh đã vô tình gây ra.
Cha anh bị trụy tim khi tìm thấy xác anh, để lại mẹ anh vật lộn kiếm kế sinh nhai trên mảnh đất cằn cỗi đến mức cỏ còn không mọc được. Anh đã hy vọng mình sẽ quay lại khi thoát khỏi cơn khát máu để giúp mẹ. Nhưng rồi nhiều năm trôi qua và cuộc đấu tranh để tồn tại đã giết bà. Anh cả Patrick, bỏ nông trại đi tìm việc nơi khác, và bốn chị em gái của anh lấy chồng và có gia đình của riêng họ. Anh chăm sóc mẹ những ngày cuối đời, và chôn bà cạnh cha anh. Rồi dưới chân mộ mẹ, anh thề sẽ không bao giờ cướp đi mạng sống của bất kỳ người vô tôi nào nữa.
Một lời thề anh giữ đến ngày nay.
Anh dừng lại gần cổng và dựa vào tường chờ đợi. Monica sẽ phải nhanh chóng bỏ đi thôi. Mặt trời đang lên và ngôi nhà không che chắn được nhiều. Có quá nhiều cửa sổ cho ánh nắng tràn vào. Là ma cà rồng mới, con bé cần một bóng tối tuyệt đối và ban ngày. Chỉ sau khoảng một thế kỷ ma cà rồng mới chịu được ánh nắng mặt trời.
Nó không di chuyển cho đến tận phút cuối cùng. Con bé vội vã đi qua, tay phải nắm chặt một chiếc đồng hồ vàng. Nhìn bề ngoài thì chắc là của bố nó. Đôi mắt xanh trông hoang dại, con bé gần như phát điên vì cơn khát. Nó không cảm nhận được anh đang ở ngay gần - thận trọng là thứ cuối cùng trong đầu nó. Có rất nhiều ma cà rồng non chết trong vài ngày đầu chỉ vì thiếu cẩn trọng.
Anh đi theo con bé trong ánh bình minh tờ mờ. Nếu anh may mắn, nó sẽ dắt anh thẳng đến chủ nó. Trốn ở giữa thành phố lớn như Lyndhurst vẫn mang lại rất nhiều rắc rối cho những kẻ như Monica và Jasper. Những người vô gia cư thường đã chiếm những ngôi nhà và nhà máy bỏ hoang. Với ma cà rồng, an tòan là điều quan trọng hơn một nơi để ngủ cho qua ngày.
Ngủ ngày tượng trưng cho một kiểu chết, nhất là khi ma cà rồng còn non. Chúng phải chắc chắn mình được an toàn trong những giờ chúng hoàn toàn bất lực. Jasper và Monica không thể ngủ trong nhà trọ như anh. Do tuổi tác và cách sống của anh, anh có thể thức giấc để tự vệ nếu bị đe dọa. Hai kẻ kia không thể làm thế.
Bầu trời sáng dần lên. Monica vụt chạy, cơn tuyệt vọng đột ngột của nó truyền đến anh. Đến tận khi hơi nóng mặt trời bắt đầu khiến da ngứa ngáy, con bé mới nhận ra nguy hiểm.
Nó vọt vào một đường nhỏ rồi biến vào bóng tối của một nhà kho cũ. Michael dừng lại, bám theo con bé bằng tâm giác.
Nhưng anh nghĩ, con bé không chạy lên mà đang chạy xuống bóng tối dễ chịu của tầng hầm.
Jasper đang đợi nó ở đấy.
Michael nắm chặt tay và cố lờ đi ham muốn mãnh liệt được xông vào và bẻ cổ kẻ thù. Jasper không chỉ có một mình. Kẻ thù cũ của Michael đã gom góp được một chút xảo quyệt trong những năm kể từ lần chạm trán cuối cùng. Mọi người đang làm việc ở tầng trên, không hay biết về một con quỷ ẩn náu bên dưới. Đám thây ma là những lính canh im lìm gần cửa tầng hầm.
Anh không có chút hoài nghi nào về việc Jasper đã cài đặt để khu nhà nổ tung trong trường hợp hắn bị tấn công. Hắn đã từng làm thế và giết hàng trăm mạng người.
Michael quay đi.
Tối nay anh sẽ quay lại khi những người làm việc ở tầng hai trên đã về nhà và thiêu rụi nơi ẩn náu.
Anh nhìn lên trời, cố phán đoán xem mình còn bao nhiêu thời gian trước khi chính anh cũng phải ấn náu. Ít nhất là vài tiếng nữa… huýt sáo không thành điệu, anh cho tay vào túi và quay lại bãi chăn thả ở ngoại ô thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.